Một Đời Trọng Sinh Muốn Được Yên Ổn!
-
15: Gậy Ông Đập Lưng Ông
Lưu Lam Nhược tái mặt, không biết phải nói thế nào.
Nếu tên nam nhân này không vào được phòng bao thì nàng ta không thể thực hiện âm mưu được.
Còn có, danh tiếng của nàng ta sẽ bị hủy sạch sẽ.
Một nam nhân ôm lấy chân nữ nhân, dù là động lòng thương người đi nữa thì cũng sẽ bị miệng lưỡi thiên hạ đánh giá.
“Báo với Như tỷ tỷ…” Nàng ta rối loạn, chỉ muốn nhanh chóng đi vào trong.
“Ai dô, Lưu tiểu thư, người có làm sao không? Tiểu thư nhà ta bất cẩn, lo lắng cho người nên bảo ta ra đây nhìn một chút.” Lý ma ma thuận thế đi ra, cắt ngang lời của Lưu Lam Nhược.
Bà còn giả vờ quan tâm nhìn quanh, ánh mắt chạm tới tên nam nhân bẩn thỉu đang đứng phía sau Lưu Lam Nhược thì hơi nhíu mày.
“Lưu tiểu thư, kia là…” Giọng nói có chút khó chịu.
“Lý ma ma, hắn rất đáng thương.
Bị người ta đánh đập chỉ vì bữa ăn, ta cảm thấy hắn thật tội nghiệp nên muốn cho hắn vào bên trong ăn một chút gì đó.
Nếu hắn ở ngoài e là sẽ bị người ta đánh chết.” Lưu Lam Nhược ra sức thanh minh, vừa muốn nói bản thân lương thiện, vừa muốn tìm cái cớ hợp tình hợp lý cho tên nam nhân kia vào trong.
Giọng nói của Lưu Lam Nhược không quá lớn nhưng đủ để người xung quanh nghe thấy.
Ai cũng tấm tắc khen tấm lòng lương thiện của nàng ta.
Lý ma ma híp mắt, trong lòng thầm nghĩ nếu vị tiểu thư này sống trong hậu cung kia ắt hẳn sẽ trở thành người mà ai cũng nể sợ.
Đáng tiếc, chủ tử của bà là Công chúa, mà nàng ta suy cho cùng cũng chỉ là tiểu thư quan gia.
Nhân tài nên chọn cách khiêm tốn chờ thời, không phải phô trương, Lưu tiểu thư này quá mức nóng vội rồi.
“Này không ổn rồi.
Trong phòng bao là quý nhân, va chạm quý nhân thì phải làm sao? Nếu Lưu tiểu thư lương thiện như vậy thì nên sắp xếp ổn thỏa cho gã kia, không nhất thiết mời vào phòng bao làm gì cả.” Lý ma ma đanh thép nói, càng không cho Lưu Lam Nhược cơ hội giải thích.
“Còn có, tiểu thư thân thể ngàn vàng, lại là nữ nhân chưa chồng, sao có thể ngồi cùng phòng bao với gã ta được.
Hắn dù đáng thương đến đâu cũng chỉ là một kẻ vô danh không rõ lai lịch.” Bà cũng không quên nhấn mạnh cho mọi người ở đây nghe thấy, Lưu Lam Nhược là một cô nương gia, không nên có dính dáng tới nam nhân là tốt nhất.
Lý ma ma không để cho Lưu Lam Nhược có cơ hội nói tiếp.
Nhìn gã nam nhân kia, ánh mắt hắn hiện rõ âm mưu, vẻ mặt hèn hạ, thấy Lý ma ma nhìn chằm chằm thì hắn vội cúi đầu.
“Ngươi, đưa hắn tới trại tế bần* phía tây thành.
Cho hắn ít bạc, nói với người phụ trách ở đó chiếu cố hắn một chút.
Dù sao cũng là mạng khổ.”
Nhìn tên hộ vệ giữ cửa, Lý ma ma ra chủ ý tự sắp xếp.
Bà không cho phép bất cứ điều gì làm ảnh hưởng tới danh tiếng của Công chúa, dù là nghĩ xa hay đề phòng bà cũng sẽ làm.
Lý ma ma giải quyết quá mức nhanh gọn, giải trừ nguy cơ cho Công chúa.
Nhưng đúng lúc này, Hoàng Uyển Như ung dung bước ra, trên mặt đã che lụa.
Khí chất vô cùng cao quý, cảm giác như một cơn gió mát lạnh thoảng qua làm người ta vô cùng mát mẻ thoải mái.
“Có chuyện gì vậy?” Nàng lên tiếng, âm thanh vô cùng dễ chịu, lại có chút uy nghiêm.
“Tiểu thư, là Lưu tiểu thư muốn cho nam nhân kia vào phòng bao.” Lý ma ma đúng sự thật bẩm báo lại.
Những người xung quanh, nhất là các công tử ở đây đều không thể rời mắt, tuy không thấy mặt nhưng khí chất kia vô cùng cuốn hút.
“Như tỷ tỷ, hắn rất đáng thương.
Người có thể cho hắn vào trong một chút không?” Lưu Lam Nhược bày ra bộ dạng đáng thương, nếu nàng nói không thì có phải sẽ mang tiếng bất nhân, Công chúa đương triều nhưng lại lãnh cảm trước bá tánh.
Lưu Lam Nhược muốn Công chúa vì thể hiện bản thân rộng lượng mà đứng ra giải quyết, chỉ cần Công chúa nhúng tay vào thì nàng ta có muôn vàn cách để làm danh tiếng Công chúa xấu đi.
“Được.
Lưu muội muội xử lý rất tốt, ta biết muội muội luôn thấu tình đạt lý.
Vậy Lưu muội muội cứ đưa người đó vào rồi xem tình hình.
Nếu ta có thể giúp gì sẽ góp một phần công sức.” Hoàng Uyển Như bày ra phong thái cao cao tại thượng.
Nói đoạn, Hoàng Uyển Như nhìn qua Lý ma ma.
“Ma ma ở lại giúp đỡ Lưu muội muội.
Trong khả năng ta có thể ma ma cứ tùy ý xử lý, báo lại ta là được.” Nàng nói với giọng bất đắc dĩ.
“Phụ mẫu không hiểu có chuyện gì, muốn ta trở về có việc quan trọng.
Ta đành đi trước, không thể cãi lời.” Nói những lời này, nàng làm ra vẻ tiếc nuối vì không thể nán lại lâu.
Hoàng Uyển Như không cho Lưu Lam Nhược có cơ hội phản ứng, Lý ma ma đã hài lòng gật đầu.
“Như tỷ tỷ, đây… sao lại…” Lưu Lam Nhược nghe vậy thì trong lòng gấp gáp tới mức không thể nghĩ ra đối sách.
Nhìn Hoàng Uyển Như rời đi, Lưu Lam Nhược không kịp xoay chuyển.
Nhưng cũng không có lý do giữ Hoàng Uyển Như lại.
‘Phụ mẫu’ kia là ai chứ? Là đương kim Hoàng thượng và Hoàng hậu, làm sao nàng ta dám nói gì chứ.
Nhưng nếu Hoàng Uyển Như đi như vậy thì nàng ta phải làm sao đây?
“Như tỷ tỷ…” Lưu Lam Nhược nhỏ giọng gọi theo, nhưng bản thân cũng không tìm ra lý do giữ người.
Hoàng Uyển Như vờ như không nghe, Lý ma ma vẫn ở lại hoàn thành giao phó.
Quả thật Hoàng Uyển Như trở về tránh xa thị phi, còn Lý ma ma thân phận là người giúp chủ làm việc.
Hợp tình hợp lý, không ai có thể nói gì được.
Trong trường hợp bị rộ lên tin đồn xấu hay gã nam nhân kia có làm sao, thì xem như Lý ma ma đứng ra nhận trách nhiệm, hoàn toàn không hề ảnh hướng tới Công chúa.
Lý ma ma nhìn theo bóng dáng Công chúa, cảm thấy Công chúa rất có tiến bộ, lại quay sang nhìn Lưu Lam Nhược kia.
Lý ma ma bà không đui mù, còn là nhìn rõ âm mưu của nàng ta.
Lưu tiểu thư đúng không? Bà nhớ kỹ.
Lưu gia kia bà cũng nhớ kỹ, phải thận trọng bẩm báo Hoàng hậu, dù sao sự việc hôm nay cũng có bà ở đây xử lý.
Lý ma ma sợ rằng một lúc nào đó bọn họ có âm mưu cao tay hơn, thì đến lúc đó có phòng cũng không kịp.
Hoàng Uyển Như ung dung lên xe ngựa, rồi nhẹ giọng phân phó người đánh xe đi khỏi đây.
Nàng không ngờ chính hành động ngày hôm nay đã khơi dậy mạch sóng ngầm, tạo nên cục diện mà nàng không thể nào lường được.
“Đến thành đông một chút.” Hoàng Uyển Như nhẹ giọng ra lệnh.
“Công chúa, sao lại thành đông? Chúng ta không về cung sao?” Thiên Thiên hơi thắc mắc.
“Có dịp ra khỏi cung, nên đi một chút.” Nàng nháy mắt tinh nghịch, suy cho cùng hai đời nàng còn chưa được đi chơi đủ nha.
“Hiện tại đang vào thu, thành đông rất đẹp nha.” Nàng như tự nói với bản thân.
“Làm sao Công chúa biết được?” Thiên Thiên thắc mắc.
“Bí mật.” Hoàng Uyển Như cười cười ra vẻ thần bí.
Đó là đời trước, nàng từng nghe các cung nữ nói với nhau, sau đó xuất giá, nàng có từng đi ngang qua một lần.
Quả thật rất đẹp, đẹp tới mức động lòng nàng.
Đến nơi, Hoàng Uyển Như để hộ vệ ở xa một chút, nàng cùng Thiên Thiên đến cạnh suối nhỏ.
Khung cảnh thật đẹp, có lẽ ông trời cho nàng cơ hội mới là để nàng được một lần nữa thật sự sống.
Kỳ thật kiếp trước nàng quá ấu trĩ, dù đã xuất giá, có phủ đệ riêng, nhưng vì Phong gia nỉ non nói rằng nữ nhân xuất giá không nên ra ngoài quá nhiều, nàng tin tưởng, cứ thể tự giam mình.
Thật ra bọn họ sợ bí mật của đích tử yêu quý Phong Hạo Nguyên bị bại lộ, mà chính nàng ngu si mới để họ dắt mũi như thế, nghĩ lại cũng thật nực cười.
Chú thích:
*trại tế bần: thường là nơi giúp đỡ người nghèo khổ, vô gia cư, nạn nhân của thiên tai, lũ lụt, chiến tranh, dịch bệnh….
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook