Hoàng Uyển Như ung dung đi vào phòng bao đã đặt trước, mỗi bước đi đều mang theo khí chất cao quý, lại có sự cuốn hút khó tả.
Lưu Lam Nhược âm thầm theo sau, nhìn hào quang sáng chói kia bị Công chúa cướp mất, Lưu Lam Nhược không còn cách nào.
“Công chúa, ở đây có chút tồi tàn.” Lý ma ma lên tiếng.
Bà ta nhìn quanh một vòng, cảm giác ở nơi như thế này khá phức tạp.

Huống hồ Túy Hà lâu này sâu xa hơn có liên quan tới Lưu gia.

Bà thấy việc này chắc chắn có ẩn tình.
Tuy nói đây là một nơi khá nổi tiếng, nhưng chính vì nổi tiếng mà có nhiều thành phần.

Mà người đời từng nói, nơi nào càng đông càng dễ sinh thị phi.
Nhưng nhìn vẻ mặt Công chúa như đã nắm trong lòng bàn tay, Lý ma ma cũng cảm thấy yên tâm phần nào.
“Lý ma ma không biết đó thôi.

Túy Hà lâu cũng được xem là nơi đứng nhất nhì kinh thành này.” Giọng nói nhỏ nhẹ của Lưu Lam Nhược vang lên.
Lưu Lam Nhược nhanh chóng thanh minh, Lý ma ma này là người của Hoàng hậu, đến tai Hoàng hậu nàng hậu đãi Công chúa không chu đáo thì cái mạng của nàng ta cũng không còn.
Chưa kể tới kế hoạch nàng đã chuẩn bị, mọi chuyện cũng đã xong, bây giờ mà Công chúa quay về thì mọi chuyện đổ sông đổ biển.
“Không sao, cũng chỉ là ra ngoài đổi gió, không cần câu nệ.” Hoàng Uyển Như biết rõ, Lưu Lam Nhược đang đợi mình bước vào.
Hoàng Uyển Như cũng không quá để ý, mục đích của nàng là muốn hôm nay triệt để gậy ông đập lưng ông.


Lưu Lam Nhược cứ chờ xem, hôm nay ta cho người biết cảm giác bị người đời phỉ nhổ.
“Ta đã chuẩn bị một số món ăn mà người thích, Như tỷ tỷ thử xem nhé.” Lưu Lam Nhược nịnh nọt lấy lòng, cảm thấy bản thân sắp chạm đến thành công.
“Được.” Hoàng Uyển Như cũng dứt khoát đồng ý.
Ngươi không ngại diễn, ta cũng cho ngươi chút mặt mũi.
Lưu Lam Nhược cảm thấy mọi thứ đều không vượt quá kiểm soát, âm thầm mở cờ trong bụng.
Khi đồ ăn được dọn lên đầy đủ, bỗng nhiên bên ngoài có tiếng động ồn ào như có chuyện gì.

Lưu Lam Nhược biết thời cơ đến rồi, trong lòng trộm vui vẻ.
Nàng ta còn đang muốn nhìn làm sao để vị Công chúa này thảm nhất có thể, như vậy mới làm nàng ta hả giận.
Hoàng Uyển Như vẫn nhàn nhã uống trà, không có ý định đứng lên ra ngoài xem xét.

Lưu Lam Nguyệt trong lòng nóng vội, nếu như Hoàng Uyển Như không ra ngoài thì kế hoạch của nàng ta khó mà thực hiện.
“Như tỷ tỷ, hình như bên ngoài có chuyện, người cùng ta ra xem một chút.

Ta tò mò nha.” Lưu Lam Nhược lên tiếng.
Nàng ta biết, tuy thanh cao là thế nhưng Công chúa cũng chỉ là một tiểu cô nương.

Mà một cô nương gia thì luôn tò mò với mọi thứ, chỉ cần có người lôi kéo ai mà không đi chứ.
Vừa dứt lời, Lưu Lam Nhược còn chưa đến gần lôi kéo Hoàng Uyển Như đã bị Lý ma ma chặn lại.
“Lưu tiểu thư, càng là ồn ào náo nhiệt thì Công chúa càng không nên ra ngoài, quy tắc này lẽ ra người phải hiểu chứ.” Lý ma ma lạnh lùng nói.
Nhìn thấy Lý ma ma mạnh mẽ chặn ngang, lòng Lưu Lam Nhược gấp không chịu được.
“Nhưng mà Như tỷ tỷ với ta vẫn thường cùng nhau như thế… Như tỷ tỷ có được không?” Nàng ta lên tiếng, giọng nói chứa bao nhiêu uất ức, cứ như Lý ma ma làm gì nàng ta vậy.
Lưu Lam Nhược chỉ muốn lôi Hoàng Uyển Như ra khỏi phòng bao thì kế hoạch của nàng ta mới có thể thực hiện được.
“Lý ma ma nói đúng, càng là chuyện ồn ào ta càng không nên lộ mặt.” Hoàng Uyển Như đồng ý với Lý ma ma, vẻ mặt cũng không đổi sắc.
Hoàng Uyển Như nhấp một ngụm trà, sau đó như suy nghĩ gì.
“Nhưng không sao, ta cũng muốn xem sao.” Nàng xoay chuyển liên tục, càng làm cho tâm trạng thấp thỏm của Lưu Lam Nhược tăng cao.

Lý ma ma nhíu mày muốn ngăn cản nhưng Hoàng Uyển Như âm thầm ra hiệu.

Tuy trong lòng lo lắng nhưng Lý ma ma vẫn yên lặng nghe theo.
Khi sắp bước ra khỏi phòng bao, Hoàng Uyển Như giả vờ vấp phải tà váy, thân thể lung lay đổ về phía trước.

Thiên Thiên cùng Lý ma ma nhanh tay đỡ lấy Hoàng Uyển Như.
Vì dìu Công chúa nên không gian cửa bị hẹp lại, mà Hoàng Uyển Như thuận tay đẩy Lưu Lam Nhược thật mạnh, còn không quên kêu to như rất đau đớn.

“Á… Lưu tiểu thư…”
Lưu Lam Nhược không may mắn, nàng ta bị đẩy ra khỏi phòng bao đầu tiên.

Lực đẩy quá mạnh, khiến nàng ta thiếu chút mất thăng bằng ngã sấp.
“Nhanh lên, Lưu muội muội sao lại bị đẩy ra ngoài rồi, các người xem Lưu muội muội thế nào rồi?” Giọng nói của nàng nôn nóng cứ như quan tâm Lưu Lam Nhược.
Hoàng Uyển Như vừa mới đứng vững lại bày ra bộ dạng quan tâm ân cần, phân phó người đi xem tình hình Lưu Lam Nhược.
Lưu Lam Nhược vừa ra ngoài, một gã ăn mặc lấm lem ôm lấy chân nàng ta.
“Tiểu thư, người là thần tiên, người nhanh nhanh giúp ta, bọn họ đều muốn hại chết ta.” Tên nam nhân này ôm chặt lấy chân nàng rồi gào khóc thảm thiết.
Gã nam nhân này do Lưu Lam Nhược thiết kế, mục đích chính là muốn hủy danh tiếng của Công chúa.

Nhưng vì cẩn thận, nàng ta để cho người khác đi bài bố.
Phải nói rằng tên này rất có tâm nha, ôm chân thì thôi đi, còn là ngã cả người vào đôi chân bé nhỏ của cô nương gia.

Dù Tề Lâm quốc so với nơi khác cũng rất thoải mái với nữ nhân, nhưng việc để nam nhân có tiếp xúc quá thân mật cũng sẽ bị đánh giá.
Lưu Lam Nhược chỉ giao phó người nào ra khỏi phòng bao đầu tiên thì cứ khư khư ôm lấy chân người đó, gào khóc thương xót.

Dưới sự chứng kiến của nhiều người, Công chúa dù là thân phận gì nếu hắt hủi gã nam nhân này thì lại là kẻ máu lạnh, coi thường bách tính.
Nếu giúp đỡ hắn vào phòng bao thì lại có rất nhiều tin thất thiệt đồn ra, huống hồ nàng ta an bài nam nhân này sẽ giở chút thủ đoạn sàm sỡ loạn Công chúa.
Dù là kim chi ngọc diệp thì sao chứ? Vẫn bị một tên nam nhân thối đụng chạm.
Nhưng hiện tại thì sao?
Tất cả cũng chỉ là trong ý niệm của nàng ta.

Thật không ngờ tới nàng ta lại là người trúng chiêu.
“Người sao lại thất lễ như vậy? Có phải ngươi nhầm người?” Lưu Lam Nhược trong ngoài tỏ ý hắn nhận nhầm người.
Nhưng tên này nhận tiền rồi thì phải làm đến nơi đến chốn, hắn ta càng bám nàng ta chặt hơn, khóc thảm hơn.

“Ta sẽ cho ngươi ít bạc, ngươi tạm qua ngày.

Ta sẽ cho người thu xếp sau.” Lưu Lam Nhược hết cách đành xuống nước, nói giọng nhỏ nhẹ.
Nhưng tên này cứ ôm chặt chân nàng ta, sống chết cũng không buông, cứ như nàng ta là vị cứu tinh của hắn.
“Tiểu thư người là người tâm địa thiện lương, giúp người giúp cho trót.

Ta chỉ cần vào trong thôi.

Những tên kia giết ta mất.” Vừa nói hắn lại òa khóc như một đứa trẻ.
Hắn tỏ ra sợ hãi nhìn những người đang cầm gậy gộc ngoài kia, nhiều ánh mắt nhìn nàng ta như muốn xem cách xử lý của Lưu Lam Nhược.
Lưu Lam Nhược tiến không được lui không xong.

Trong đầu nàng ta lóe lên, nếu đã không thành bước đầu, vậy cho tên này vào phòng bao, nàng ta viện cớ đi ra ngoài loan tin là được.
“Được.

Ngươi vào trong, nhưng bên trong còn một tỷ tỷ, ngươi nên giữ lễ.” Nghĩ vậy nàng ta nhanh chóng đồng ý.
Nhưng khi chưa kịp vào trong, đám hộ vệ giữ cửa đã chặn lại.
“Tiểu thư nhà chúng ta đã dặn dò, ngoài Lưu tiểu thư không ai được vào bên trong.” Giọng nói đanh thép của tên hộ vệ làm cho bọn họ giật mình..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương