Một Đời Một Kiếp 2
31: Sủng Nịnh


Hôm nay Thanh Nhi có việc phải quay lại trường, nên xin nghỉ một buổi sáng.

Lúc tới trường thì Vũ Yên cũng đã có mặt, thấy cô thì mặt tươi như hoa.
“ Mình còn tưởng cậu không biết đường quay về chứ”
“ Mình còn chưa tốt nghiệp mà với sao nỡ bỏ cậu được ” Thanh Nhi ôm Vũ Yên nũng nịu nói.
“ Xem cậu, yêu đương vào câu nào cũng ngọt như đường ấy ” Vũ Yên biết Thanh Nhi giỡn nên cũng giả bộ hờn dỗi.
' Cậu nói xem còn chưa tới thời gian thực tập mà cậu đã chạy tới chỗ thầy Bạc thực tập rồi.

Nếu hôm nay không có lịch thi bắt buộc phải có mặt chắc mình cũng không gặp được cậu.” Vũ Yên thở dài, đúng là thấy sắc quên bạn
mà.
“ Mình chỉ muốn học cho xong thật nhanh để tốt nghiệp ấy mà
“ Thôi nào để mình hôn cậu vài cái xem như đền bù nha ” rồi Thanh Nhi ngồi nhích sát vào Vũ Yên bắt đầu chu mỏ lên chuẩn bị hôn.
Vũ Yên thấy mà nổi da gà liền đẩy Thanh Nhi ra.
‘Cậu đó, làm mình nổi óc cục hết cả rồi ”
Nếu tính theo thời gian thì qua tết mới tới kì thực tập của sinh viên năm cuối như bọn cô.

Nhưng vì Thanh Nhi học vượt nên nhanh hơn những sinh viên bình thường khác, vì thế việc thực tập cũng được đẩy nhanh hơn.


Còn Vũ Yên thì muốn từ từ tận hưởng khoảng thời gian đại học đẹp như mơ này nên cô nàng chọn học bình thường nên nhiều lúc sẽ khó có thể nào gặp Thanh Nhi mọi lúc ở trường.

Chẳng hạn như hiện tại, Thanh Nhi đã đi thực tập còn bận chạy theo tình yêu nên việc gặp cô còn khó hơn lên trời.
'Một lát nữa cậu phải về làm rồi à
Hiện tại hai cô gái đang cùng nhau ăn trưa ở nhà hàng gần tập đoàn RM và cũng gần trường học.
“ Ừm, mình chỉ xin phép nghỉ có buổi sáng à ” mặc dù tiền lương thực tập sinh phải nói là quá ít nhưng Thanh Nhi lại rất siêng năng.
‘Mình không nỡ xa cậu đâu ” Vũ Yên hơi rưng rưng nước mắt.
‘Ngoan, mình đi thực tập kiếm được tiền sẽ dẫn cậu đi ăn ngon ” chắc chắn là Thanh Nhi phải lấy tiền túi để vào thêm rồi.
“ Hức hức xem ra cậu còn có lương tâm ”
Cả hai ngồi trong nhà hàng vừa ăn vừa tám chuyện cười đùa trông rất vui vẻ.

Tới gần 1h chiều thì Thanh Nhi mới rời đi chuẩn bị về đi làm, còn Vũ Yên thì nhanh chóng về nhà vì chiều nay cô nàng không có tiết học nào hết.
“ Mọi người đâu hết rồi? ” thấy sắp đến giờ vào làm rồi mà văn phòng lại không có một bóng người.
“ Chị dâu, chị đến rồi à ” lúc này Lam Chi cũng vừa mới đi vào trên tay còn cầm ly cà phê mới mua.
"
‘Suỵt đừng có gọi như vậy, lỡ người khác nghe được thì không hay đâu’
"
Nghe bị kêu Thanh Nhi liền giật mình quay sang bịt miệng Lam Chi lại ngay.
'Chị không cần phải giấu đâu, mọi người đều biết cả rồi hi hi ” Lam Chi lém lĩnh nói.
“ Gì chứ? Biết hết cả rồi là sao? ” Thanh Nhi mặt đầy hoang mang hỏi.
Sáng nay anh hai đã cho người chuyển đồ đạc của chị lên văn phòng của anh ấy rồi.

Còn nói từ nay chị sẽ là thư ký của anh ấy, mọi người ai cũng đều giúp đỡ một tay hết.”
Nhớ lại dáng vẻ sáng nay của anh hai Lam Chi không khỏi cười đùa.

Từ trước đến giờ thân là em gái cũng chưa từng thấy anh trai lại hành động nhanh chóng như vậy.

Trước mặt người ngoài thì giả bộ lạnh lùng nhưng khi nhắc đến chị dâu thì mặt mài liền sáng rực lên.

Đúng là con người có tình yêu có khác.

Thanh Nhi nghe Lam Chi nói xong cũng bắt đầu mờ mịt không tin vào tai mình.

Còn cố tình đi vào trong chỗ làm việc xem qua, ai dè đúng là thật.

Đồ đạc của cô đã được chuyển đi hết rồi ở đây chỉ đơn giản là còn cái máy tính bàn và cái ghế ngồi hàng ngày cho nhân viên thôi.
"
Nhưng mà tại sao Bạc Quý lại không bàn trước với cô cơ chứ!
Nghĩ tới là làm ngay, Thanh Nhi quyết định đi tìm anh hỏi cho ra lẻ.
Chị đi đâu vậy? ” Lam Chi biết thừa còn hỏi.
“ Đi tìm anh trai em ” Thanh Nhi cũng sửa lại cách xưng hô của mình.
Tuy hai người bằng tuổi nhưng hiện tại vai vế cũng đã có sự thay đổi đi.

Cô còn chưa tính sổ việc Lam Chi cố ý che giấu thân phận với cô đâu.
Hai anh em nhà này đúng là y như nhau đều giấu diếm rồi tự làm theo ý mình.
Lúc đi tới văn phòng của Bạc Quý Thanh Nhi cũng không quên gõ cửa rồi mới vào.

Mà chỉ gõ thôi chứ cũng không đợi người kia lên tiếng thì cô đã đứng trước mặt anh với dáng vẻ hiên ngang không sợ trời không sợ đất.
“ Em quay lại rồi à ” Bạc Quý bỏ cây bút trên tay xuống, đứng dậy đi vòng qua chỗ Thanh Nhi đang đứng.
“ Sao anh lại đổi chỗ làm của em? ” cô trực tiếp đi vào chuyện chính.
“ Anh muốn được nhìn thấy em mỗi ngày, cũng tránh để người khác ăn hiếp em.

” anh ôm cô vào lòng vô cùng sủng nịnh.

“ Anh đứng đắn một chút ” người này gặp cô lần nào cũng là ôm cô vào lòng.
‘Ngoan, anh không muốn chuyện đó lại xảy ra lần nữa.

Ít nhất khi em ở trong tầm mắt của anh anh mới yên tâm được.” cho dù là chuyện nhỏ nhất anh cũng không muốn cô một mình gánh chịu.
Thanh Nhi nghe anh nói xong cũng bắt đầu thấy sự ấm áp len lõi khắp cơ thể của mình.

Không tính kiếp trước thì chắc mấy kiếp trước trước kia cô đã tu hành cực khổ lắm mới gặp được người đàn ông này, lúc nào cũng chỉ muốn yêu thương và đem lại những gì tốt đẹp nhất cho cô mà thôi.
“ Vậy được rồi nhưng sau này anh phải nói cho em biết trước được không?” cô chỉ hơi giận vì anh không hỏi cô trước mà thôi.
“ Vốn định sáng nay sẽ nói với em nhưng do em không đến công ty.

Muốn cho em bất ngờ.

” Bạc Quý mỉm cười, anh đưa trán mình áp lên trán của Thanh Nhi.
Người ngoài mà thấy cảnh này chắc không tin là chủ tịch Bạc danh tiếng lừng lẫy là lạnh lùng, tàn sát lại có một mặt ôn nhu, dịu dàng như vậy đâu.

Mà mặt này chỉ xuất hiện khi anh ở bên cạnh Thanh Nhi mà thôi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương