Một Đêm Ngụy Tình Vợ Cũ Hào Môn Giá Trên Trời
-
Chương 40:
Đại Hùng phải có một cái ví dày, bởi vì mọi người đều rất thân quen với nhau, không bao lâu đã cùng nhau quậy đến điên cuồng...
Giản Mạt biết được nội tình, những người khác thì không biết, nhưng cũng hiểu được Đại Hùng ra tay mời khách hào phóng như vậy, chắc chắn là muốn làm chuyện gì đó.
Night Heaven ấy à, chỉ vào một đêm này thôi cũng muốn mất hơn nửa tháng lương rồi.
“Đợi chút nữa nếu như Đại Hùng thật sự sẽ làm gì đó, cô nghĩ như thế nào?” Giản Mạt tìm cơ hội từ từ tiến tới trước mặt Mạc Tiểu Nhã, tò mò hỏi.
Năm nay Mạc Tiểu Nhã đã hai mươi lăm tuổi rồi, Đại Hùng hai mươi bảy, dựa theo tuổi tác thì hai người rất hợp nhau, điều kiện các phương diện khác cũng không tệ, nếu như lấy việc kết hôn làm tiền đề thì nhìn thế nào cũng thấy có hy vọng.
“Mạt, cô nói xem tình yêu là cái gì?” Mạc Tiểu Nhã đột nhiên có chút thương cảm.
Trong nhận thức của Giản Mạt, Mạc Tiểu Nhã vẫn luôn là một người rất bình tĩnh lạnh lùng, loại thương cảm như vậy dường như không nên có ở cô ấy: “Tình yêu chính là... chuyện khiến bản thân cảm thấy lãng mạn nhất, chính là có người đó vẫn luôn ở bên cạnh.”
Mạc Tiểu Nhã nhìn về phía Giản Mạt: “Cô có người đó không?”
Giản Mạt chua chát cười: “Từng có...”
Cảm nhận được trên người Giản Mạt nhàn nhạt tràn ra ưu thương, Mạc Tiểu Nhã cũng không hỏi lại nữa, cô ấy không thích đào bới bí mật trong lòng của người khác: “Tôi từ trước tới giờ đều chưa từng có người như thế...” Cô ấy tự giễu chính mình: “Tôi nói tôi không có bạn trai, tất cả mọi người đều không tin, nhưng từ khi lên đại học đến giờ thật sự là không có. Có người nói tầm mắt tôi quá cao, thực ra, tôi chỉ muốn tìm một chút rung động...”
“Vậy Đại Hùng khiến cô rung động không?” Giản Mạt hỏi.
Mạc Tiểu Nhã lắc đầu: “Anh ấy là một người thích hợp để ở chung, nhưng không phải là sự rung động của tôi...”
“Vậy sao tối nay cô còn đồng ý đi theo sự sắp xếp của anh ấy?” Giản Mạt nhíu mày.
“Không khiến anh ấy khó xử, anh ấy sẽ không biết khó mà lui đâu...” Mạc Tiểu Nhã có chút bất đắc dĩ thở dài.
Giản Mạt hiểu được ý tứ của Mạc Tiểu Nhã, chỉ là, cô cảm thấy điều này đối với Đại Hùng quá tàn nhẫn... nhưng trên thế giới này, tuy rằng cảm tình là chuyện đẹp đẽ nhất, nhưng ai có thể nói, lúc cảm tình hoàn toàn ngược lại, không phải là chuyện tàn nhẫn nhất?
Tâm tình vốn dĩ đang tốt đẹp của Giản Mạt đột nhiên khổ sở, nhìn thấy các đồng nghiệp vẫn như cũ cười đùa ầm ĩ, đột nhiên nhớ đến lúc trước vẫn còn đến trường...
“Giản Mạt, chị hát bài gì, em chọn cho chị.” Hướng Vãn cầm micro bắt đầu xả giọng hát.
Giản Mạt lắc lắc đầu, khóe miệng cong lên một nụ cười: “Mọi người hát trước đi, tôi đi nhà vệ sinh chút.” Cô vội vàng muốn chạy trốn khỏi bầu không khí náo nhiệt như thế này, lo sợ sẽ để lộ ra bi thương trong thành trì ký ức.
Chỉ là, nếu như Giản Mạt có thể biết trước tương lai, cô nhất định sẽ không chạy trốn nhanh như vậy, chí ít... đợi hết thời gian chọn một bài hát, vậy có lẽ cô sẽ không nhanh như vậy gặp lại người kia nơi góc rẽ.
Sở Tử Tiêu đứng tại chỗ, đôi mắt sâu như biển đứng dưới ánh đèn nhìn không ra vui buồn, chỉ bình đạm như vậy mà nhìn Giản Mạt, dường như là một người xa lạ... nhưng mà, đối với người lạ này, đáy mắt lại chầm chậm tràn ra hận ý.
Cả người Giản Mạt căng cứng ngây ra tại đó, cô không biết phải đối mặt như thế nào với cuộc hội ngộ bất ngờ này... chỉ là trong nháy mắt, cái mũi nhỏ của cô liền cảm thấy cay, trái tim cũng bắt đầu đau đớn theo.
Anh mặc áo sơ mi màu xanh lam nhạt, quần tây màu kem, quần áo cắt may khéo léo vừa người làm nổi bật lên dáng người giống như người mẫu nổi tiếng của anh.
Trên khuôn mặt tuấn nhã mang theo tâm tình nhàn nhạt, lộ ra xa cách, đôi mắt rõ ràng rất ôn hòa, nhưng lại sâu như biển xa khiến người ta nhìn không thấy được đáy... vẫn là anh như giống như trong trí nhớ!
Sở Tử Tiêu hơi hơi híp mắt, sau đó nâng bước chân đi về phía Giản Mạt... bước chân của anh không nhanh không chậm lộ ta vững vàng, dường như cố ý muốn tạo ra áp lực tâm lý cho Giản Mạt vậy.
Rõ ràng chỉ là khoảng cách mười mấy bước chân, lại ngang ngạnh khiến cho Giản Mạt cảm thấy giống như bị Sở Tử Tiêu kéo dài ra như một thế kỷ...
Giản Mạt biết được nội tình, những người khác thì không biết, nhưng cũng hiểu được Đại Hùng ra tay mời khách hào phóng như vậy, chắc chắn là muốn làm chuyện gì đó.
Night Heaven ấy à, chỉ vào một đêm này thôi cũng muốn mất hơn nửa tháng lương rồi.
“Đợi chút nữa nếu như Đại Hùng thật sự sẽ làm gì đó, cô nghĩ như thế nào?” Giản Mạt tìm cơ hội từ từ tiến tới trước mặt Mạc Tiểu Nhã, tò mò hỏi.
Năm nay Mạc Tiểu Nhã đã hai mươi lăm tuổi rồi, Đại Hùng hai mươi bảy, dựa theo tuổi tác thì hai người rất hợp nhau, điều kiện các phương diện khác cũng không tệ, nếu như lấy việc kết hôn làm tiền đề thì nhìn thế nào cũng thấy có hy vọng.
“Mạt, cô nói xem tình yêu là cái gì?” Mạc Tiểu Nhã đột nhiên có chút thương cảm.
Trong nhận thức của Giản Mạt, Mạc Tiểu Nhã vẫn luôn là một người rất bình tĩnh lạnh lùng, loại thương cảm như vậy dường như không nên có ở cô ấy: “Tình yêu chính là... chuyện khiến bản thân cảm thấy lãng mạn nhất, chính là có người đó vẫn luôn ở bên cạnh.”
Mạc Tiểu Nhã nhìn về phía Giản Mạt: “Cô có người đó không?”
Giản Mạt chua chát cười: “Từng có...”
Cảm nhận được trên người Giản Mạt nhàn nhạt tràn ra ưu thương, Mạc Tiểu Nhã cũng không hỏi lại nữa, cô ấy không thích đào bới bí mật trong lòng của người khác: “Tôi từ trước tới giờ đều chưa từng có người như thế...” Cô ấy tự giễu chính mình: “Tôi nói tôi không có bạn trai, tất cả mọi người đều không tin, nhưng từ khi lên đại học đến giờ thật sự là không có. Có người nói tầm mắt tôi quá cao, thực ra, tôi chỉ muốn tìm một chút rung động...”
“Vậy Đại Hùng khiến cô rung động không?” Giản Mạt hỏi.
Mạc Tiểu Nhã lắc đầu: “Anh ấy là một người thích hợp để ở chung, nhưng không phải là sự rung động của tôi...”
“Vậy sao tối nay cô còn đồng ý đi theo sự sắp xếp của anh ấy?” Giản Mạt nhíu mày.
“Không khiến anh ấy khó xử, anh ấy sẽ không biết khó mà lui đâu...” Mạc Tiểu Nhã có chút bất đắc dĩ thở dài.
Giản Mạt hiểu được ý tứ của Mạc Tiểu Nhã, chỉ là, cô cảm thấy điều này đối với Đại Hùng quá tàn nhẫn... nhưng trên thế giới này, tuy rằng cảm tình là chuyện đẹp đẽ nhất, nhưng ai có thể nói, lúc cảm tình hoàn toàn ngược lại, không phải là chuyện tàn nhẫn nhất?
Tâm tình vốn dĩ đang tốt đẹp của Giản Mạt đột nhiên khổ sở, nhìn thấy các đồng nghiệp vẫn như cũ cười đùa ầm ĩ, đột nhiên nhớ đến lúc trước vẫn còn đến trường...
“Giản Mạt, chị hát bài gì, em chọn cho chị.” Hướng Vãn cầm micro bắt đầu xả giọng hát.
Giản Mạt lắc lắc đầu, khóe miệng cong lên một nụ cười: “Mọi người hát trước đi, tôi đi nhà vệ sinh chút.” Cô vội vàng muốn chạy trốn khỏi bầu không khí náo nhiệt như thế này, lo sợ sẽ để lộ ra bi thương trong thành trì ký ức.
Chỉ là, nếu như Giản Mạt có thể biết trước tương lai, cô nhất định sẽ không chạy trốn nhanh như vậy, chí ít... đợi hết thời gian chọn một bài hát, vậy có lẽ cô sẽ không nhanh như vậy gặp lại người kia nơi góc rẽ.
Sở Tử Tiêu đứng tại chỗ, đôi mắt sâu như biển đứng dưới ánh đèn nhìn không ra vui buồn, chỉ bình đạm như vậy mà nhìn Giản Mạt, dường như là một người xa lạ... nhưng mà, đối với người lạ này, đáy mắt lại chầm chậm tràn ra hận ý.
Cả người Giản Mạt căng cứng ngây ra tại đó, cô không biết phải đối mặt như thế nào với cuộc hội ngộ bất ngờ này... chỉ là trong nháy mắt, cái mũi nhỏ của cô liền cảm thấy cay, trái tim cũng bắt đầu đau đớn theo.
Anh mặc áo sơ mi màu xanh lam nhạt, quần tây màu kem, quần áo cắt may khéo léo vừa người làm nổi bật lên dáng người giống như người mẫu nổi tiếng của anh.
Trên khuôn mặt tuấn nhã mang theo tâm tình nhàn nhạt, lộ ra xa cách, đôi mắt rõ ràng rất ôn hòa, nhưng lại sâu như biển xa khiến người ta nhìn không thấy được đáy... vẫn là anh như giống như trong trí nhớ!
Sở Tử Tiêu hơi hơi híp mắt, sau đó nâng bước chân đi về phía Giản Mạt... bước chân của anh không nhanh không chậm lộ ta vững vàng, dường như cố ý muốn tạo ra áp lực tâm lý cho Giản Mạt vậy.
Rõ ràng chỉ là khoảng cách mười mấy bước chân, lại ngang ngạnh khiến cho Giản Mạt cảm thấy giống như bị Sở Tử Tiêu kéo dài ra như một thế kỷ...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook