Một Đêm Ngụy Tình Vợ Cũ Hào Môn Giá Trên Trời
-
Chương 41: Chia Tay, Bởi Vì Yêu Người Khác
Sở Tử Tiêu đã từng giả thiết rất nhiều hình ảnh gặp lại Giản Mạt... có lúc là ở trong vườn trường Lạc Đại, có lúc thì là gặp nhau ở trên đường phố, hoặc là anh như kẻ phát điên tìm được cô.
Nhưng lại không hề ngờ đến sự ngẫu nhiên như thế này, cũng hoặc là... sự tương phùng của bọn họ thực sự chỉ có thể ngẫu nhiên mà gặp như thế này mà thôi.
Câu đầu tiên nên nói khi gặp mặt là gì?
Chất vấn? Tưởng niệm? Cũng có thể là... không biết nói gì?
Bước chân đi đến trước mặt Giản Mạt còn khoảng cách một bước chân nữa thì dừng lại, tầm mắt từ trên cao nhìn xuống lộ ra bi thương cùng phẫn nộ đã ngủ đông hai năm... tất cả những giả thiết vào thời khắc này đều trở nên buồn cười, giờ phút này, anh chỉ muốn tất cả những chuyện đã qua đều không xảy ra.
Anh vẫn như trước bảo vệ tình yêu của hai người bọn họ, mà cô vẫn đang đợi anh.
Giản Mạt khống chế những con sóng lớn đang mãnh liệt cuộn trào trong lòng, thu lại nỗi bi thương đau xót, nhếch nhếch khóe miệng, cố giả vờ như đang chào hỏi một người bạn cũ đã lâu không gặp: “Về khi nào vậy?”
Ánh mắt Sở Tử Tiêu nháy mắt rét lạnh, trên khuôn mặt lạnh nhạt xa cách là sự châm biếm không nói thành lời: “Tôi vẫn luôn nghĩ, đợi về nước rồi... giây phút gặp lại tôi, câu đầu tiên em nói với tôi sẽ là gì?”
Đầu quả tim trong lồng ngực của Giản Mạt rung lên một cái, ngay cả hàng lông mi dài như lông vũ cũng run rẩy theo... nhưng mà, cô không dám để lộ ra bất cứ bi thương nào, chỉ có thể cười.
Chỉ là, nụ cười như vậy khó coi đến cực điểm!
“Giả thiết nhiều như vậy... lại chừa lại loại bình tĩnh như thế này.” Đôi môi hình thoi xinh đẹp của Sở Tử Tiêu câu lên châm biếm, chỉ không biết là đang tự giễu chính mình hay là cười nhạo Giản Mạt.
“Giản Mạt, sao em có thể nhẫn tâm đến như vậy?” Thanh âm của Sở Tử Tiêu rất nhẹ, đến cuối lại hơi hơi tăng thêm đường cong cao độ cùng với sự lạnh lùng, hai con ngươi thâm thúy như biển sâu càng thêm lạnh nhạt nhìn cô.
Trái tim Giản Mạt dường như bị ai đó gắt gao bóp chặt lấy, đau đến hít thở không thông.
Tiếp tục cong khóe môi, Giản Mạt nâng mắt, đối diện với ánh mắt của Sở Tử Tiêu: “Nhẫn tâm?” Cô nhẹ nhàng cười giễu một tiếng: “Tôi trước nay đều không phải là người lương thiện.”
Có thứ gì đó nứt ra từ trong đáy mắt của Sở Tử Tiêu, dần dần ngưng tụ lại thành lửa giận không xua đi được...
Sau đó, anh vươn tay nắm lấy hai bả vai của Giản Mạt đẩy cô áp lên trên tường, con ngươi sâu sắc gắt gao nhìn cô chăm chú: “Không phải đã nói đợi rồi sao? Tại sao, tại sao lại muốn từ bỏ...”
Trái tim Giản Mạt lại một lần nữa bị đâm thủng một lỗ, nháy mắt máu tươi đầm đìa... Hàng lông mi dài của cô run rẩy, cố gắng giấu đi sự ẩm ướt mờ mịt tràn ra, chỉ nhướn mày nói: “Mệt rồi, không muốn đợi nữa.”
Lời nói hờ hững như vậy khiến cho sự bình tĩnh mà Sở Tử Tiêu huấn luyện được trong mấy năm này nháy mắt tan rã... anh cho rằng nếu anh và cô gặp lại, anh có thể cố gắng bình tĩnh đối diện, hỏi rõ nguyên do.
Nhưng mà, không phải... anh căn bản không có cách nào chống lại sự lạnh nhạt của cô, càng không có cách nào phớt lờ khoảng cách giữa hai người.
“Ha, mệt rồi?” Sở Tử Tiêu hừ lạnh một tiếng: “Một người luôn có kiên nhẫn như Giản Mạt, từ lúc nào lại vì chờ đợi mà mệt mỏi rồi?” Anh nghiến răng nghiến lợi nói, mỗi chữ đều giống như được nghiến từ kẽ răng mà lọt ra.
Bởi vì tức giận mà bàn tay đang nắm trên vai Giản Mạt của Sở Tử Tiêu càng thêm dùng sức, Giản Mạt đau đến hơi hơi nhíu mày nhưng cũng không hé môi, chỉ lạnh lùng nói: “Anh muốn nghe đáp án như thế nào?” Trong giọng nói của cô lộ ra khiêu khích.
Nhưng lại không hề ngờ đến sự ngẫu nhiên như thế này, cũng hoặc là... sự tương phùng của bọn họ thực sự chỉ có thể ngẫu nhiên mà gặp như thế này mà thôi.
Câu đầu tiên nên nói khi gặp mặt là gì?
Chất vấn? Tưởng niệm? Cũng có thể là... không biết nói gì?
Bước chân đi đến trước mặt Giản Mạt còn khoảng cách một bước chân nữa thì dừng lại, tầm mắt từ trên cao nhìn xuống lộ ra bi thương cùng phẫn nộ đã ngủ đông hai năm... tất cả những giả thiết vào thời khắc này đều trở nên buồn cười, giờ phút này, anh chỉ muốn tất cả những chuyện đã qua đều không xảy ra.
Anh vẫn như trước bảo vệ tình yêu của hai người bọn họ, mà cô vẫn đang đợi anh.
Giản Mạt khống chế những con sóng lớn đang mãnh liệt cuộn trào trong lòng, thu lại nỗi bi thương đau xót, nhếch nhếch khóe miệng, cố giả vờ như đang chào hỏi một người bạn cũ đã lâu không gặp: “Về khi nào vậy?”
Ánh mắt Sở Tử Tiêu nháy mắt rét lạnh, trên khuôn mặt lạnh nhạt xa cách là sự châm biếm không nói thành lời: “Tôi vẫn luôn nghĩ, đợi về nước rồi... giây phút gặp lại tôi, câu đầu tiên em nói với tôi sẽ là gì?”
Đầu quả tim trong lồng ngực của Giản Mạt rung lên một cái, ngay cả hàng lông mi dài như lông vũ cũng run rẩy theo... nhưng mà, cô không dám để lộ ra bất cứ bi thương nào, chỉ có thể cười.
Chỉ là, nụ cười như vậy khó coi đến cực điểm!
“Giả thiết nhiều như vậy... lại chừa lại loại bình tĩnh như thế này.” Đôi môi hình thoi xinh đẹp của Sở Tử Tiêu câu lên châm biếm, chỉ không biết là đang tự giễu chính mình hay là cười nhạo Giản Mạt.
“Giản Mạt, sao em có thể nhẫn tâm đến như vậy?” Thanh âm của Sở Tử Tiêu rất nhẹ, đến cuối lại hơi hơi tăng thêm đường cong cao độ cùng với sự lạnh lùng, hai con ngươi thâm thúy như biển sâu càng thêm lạnh nhạt nhìn cô.
Trái tim Giản Mạt dường như bị ai đó gắt gao bóp chặt lấy, đau đến hít thở không thông.
Tiếp tục cong khóe môi, Giản Mạt nâng mắt, đối diện với ánh mắt của Sở Tử Tiêu: “Nhẫn tâm?” Cô nhẹ nhàng cười giễu một tiếng: “Tôi trước nay đều không phải là người lương thiện.”
Có thứ gì đó nứt ra từ trong đáy mắt của Sở Tử Tiêu, dần dần ngưng tụ lại thành lửa giận không xua đi được...
Sau đó, anh vươn tay nắm lấy hai bả vai của Giản Mạt đẩy cô áp lên trên tường, con ngươi sâu sắc gắt gao nhìn cô chăm chú: “Không phải đã nói đợi rồi sao? Tại sao, tại sao lại muốn từ bỏ...”
Trái tim Giản Mạt lại một lần nữa bị đâm thủng một lỗ, nháy mắt máu tươi đầm đìa... Hàng lông mi dài của cô run rẩy, cố gắng giấu đi sự ẩm ướt mờ mịt tràn ra, chỉ nhướn mày nói: “Mệt rồi, không muốn đợi nữa.”
Lời nói hờ hững như vậy khiến cho sự bình tĩnh mà Sở Tử Tiêu huấn luyện được trong mấy năm này nháy mắt tan rã... anh cho rằng nếu anh và cô gặp lại, anh có thể cố gắng bình tĩnh đối diện, hỏi rõ nguyên do.
Nhưng mà, không phải... anh căn bản không có cách nào chống lại sự lạnh nhạt của cô, càng không có cách nào phớt lờ khoảng cách giữa hai người.
“Ha, mệt rồi?” Sở Tử Tiêu hừ lạnh một tiếng: “Một người luôn có kiên nhẫn như Giản Mạt, từ lúc nào lại vì chờ đợi mà mệt mỏi rồi?” Anh nghiến răng nghiến lợi nói, mỗi chữ đều giống như được nghiến từ kẽ răng mà lọt ra.
Bởi vì tức giận mà bàn tay đang nắm trên vai Giản Mạt của Sở Tử Tiêu càng thêm dùng sức, Giản Mạt đau đến hơi hơi nhíu mày nhưng cũng không hé môi, chỉ lạnh lùng nói: “Anh muốn nghe đáp án như thế nào?” Trong giọng nói của cô lộ ra khiêu khích.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook