Một Chạm Là Say Đắm, Hai Chạm Là Đấm Ngay
-
Chương 14
Tôi bị trầy chân, về tới nhà Khuất Dã lấy thuốc bôi cho tôi, còn chạy khắp nơi tìm băng gạc băng lại cho tôi.
Tôi ngồi chờ trong phòng khách, không có điện thoại lên Facebook mở Ổ Ẩm Ương đọc truyện hài giải trí được, rảnh rỗi sinh nông nổi mò được một quyển album ảnh dưới bàn trà, thế là mở ra xem đỡ.
Trang đầu tiên là một bức ảnh chụp chung, một cô bé chống nạnh đứng trước cổng trường tiểu học, một bé trai đứng bên cạnh nhìn cô bé đầy sùng bái.
Đây không phải tôi sao... Còn bé trai kia nhìn là biết ngay Khuất Dã thời nhỏ không chạy đi đâu được.
Hóa ra bọn tôi học tiểu học với nhau à?
Tôi thuận tay cầm một quyển sách khác lên, trong đó có một chữ ký đầy tính nghệ thuật rồng bay phượng múa.
Tôi sửng sốt ngây người.
Đời trước, sau khi ba mẹ qua đời, tôi phải giật gấu vá vai chật vật xoay xở đủ đường để duy trì hoạt động công ty gia đình, thời điểm khó khăn nhất, tôi nhận được một khoản tiền cứu mạng, người đầu tư không báo tên, trên hợp đồng chỉ có một chữ ký nhìn rất trừu tượng.
Mà chữ ký ấy giống hệt chữ ký trong sách tôi đang cầm bây giờ.
Hóa ra người đầu tư giấu mặt ấy, lại là Khuất Dã.
Hóa ra ở thế giới kia, cậu ấy cũng không phải người xa lạ với tôi.
Sắp đến 12 giờ rồi nhưng vẫn chưa thấy Khuất Dã tìm tôi trò chuyện, nên tôi đang định đi ngủ, đột nhiên tôi nghe thấy tiếng kêu hưng phấn của Khuất Dã từ trên sân thượng: "Lâm Kiều Kiều! Lên sân thượng mau!"
Tôi nhảy khỏi ghế phi lên sân thượng, nhìn xuống dưới.
Khuất Dã mặc áo khoác đang đứng trong sân. Vô số dây đèn đom đóm quấn quanh cành cây, tựa như những vì sao trên dải ngân hà, lấp la lấp lánh, tỏa ánh sáng lung linh chói mắt.
Khuất Dã hớn hở kêu lớn: "Muốn đốt mấy que pháo bông không?"
Tôi cười: "Có!"
Tôi đi xuống cầu thang, Khuất Dã đã đứng dưới chờ tôi, cậu ấy nắm tay kéo tôi ra sân, châm lửa que pháo bông.
Trong ánh sáng pháo bông rực rỡ, cậu ấy im lặng nhìn tôi thật lâu.
"Sắp sang năm mới rồi, cậu ước gì đi."
"Cậu ước chưa? Ước gì thế?"
Cậu ấy bĩu môi hếch mặt: "Không nói với cậu đâu."
Tôi chạm vào cổ tay cậu ấy.
Nội tâm của cậu ấy đã lộ ra trước mắt tôi...
[Hi vọng Kiều Kiều của mình sau này được bình yên suôn sẻ.]
...
Tôi mỉm cười cầu nguyện: "Ước gì sau này Khuất Dã vẫn sẽ bảo vệ mình."
Khuất Dã sửng sốt thấy rõ: "Gì cơ?"
[Cậu ấy có ý gì?]
"Đừng đoán nữa, người ta đang tỏ tình mà."
Mọi hoạt động tâm lý của Khuất Dã đột nhiên ngừng lại, chỉ còn nghe được tiếng tim đập thình thịch, tôi nhìn thẳng vào mắt cậu ấy: "Mình thích cậu, Khuất Dã."
[Bùm bùm chiu chiu bùm bùm bùm...]
Tôi ngồi chờ trong phòng khách, không có điện thoại lên Facebook mở Ổ Ẩm Ương đọc truyện hài giải trí được, rảnh rỗi sinh nông nổi mò được một quyển album ảnh dưới bàn trà, thế là mở ra xem đỡ.
Trang đầu tiên là một bức ảnh chụp chung, một cô bé chống nạnh đứng trước cổng trường tiểu học, một bé trai đứng bên cạnh nhìn cô bé đầy sùng bái.
Đây không phải tôi sao... Còn bé trai kia nhìn là biết ngay Khuất Dã thời nhỏ không chạy đi đâu được.
Hóa ra bọn tôi học tiểu học với nhau à?
Tôi thuận tay cầm một quyển sách khác lên, trong đó có một chữ ký đầy tính nghệ thuật rồng bay phượng múa.
Tôi sửng sốt ngây người.
Đời trước, sau khi ba mẹ qua đời, tôi phải giật gấu vá vai chật vật xoay xở đủ đường để duy trì hoạt động công ty gia đình, thời điểm khó khăn nhất, tôi nhận được một khoản tiền cứu mạng, người đầu tư không báo tên, trên hợp đồng chỉ có một chữ ký nhìn rất trừu tượng.
Mà chữ ký ấy giống hệt chữ ký trong sách tôi đang cầm bây giờ.
Hóa ra người đầu tư giấu mặt ấy, lại là Khuất Dã.
Hóa ra ở thế giới kia, cậu ấy cũng không phải người xa lạ với tôi.
Sắp đến 12 giờ rồi nhưng vẫn chưa thấy Khuất Dã tìm tôi trò chuyện, nên tôi đang định đi ngủ, đột nhiên tôi nghe thấy tiếng kêu hưng phấn của Khuất Dã từ trên sân thượng: "Lâm Kiều Kiều! Lên sân thượng mau!"
Tôi nhảy khỏi ghế phi lên sân thượng, nhìn xuống dưới.
Khuất Dã mặc áo khoác đang đứng trong sân. Vô số dây đèn đom đóm quấn quanh cành cây, tựa như những vì sao trên dải ngân hà, lấp la lấp lánh, tỏa ánh sáng lung linh chói mắt.
Khuất Dã hớn hở kêu lớn: "Muốn đốt mấy que pháo bông không?"
Tôi cười: "Có!"
Tôi đi xuống cầu thang, Khuất Dã đã đứng dưới chờ tôi, cậu ấy nắm tay kéo tôi ra sân, châm lửa que pháo bông.
Trong ánh sáng pháo bông rực rỡ, cậu ấy im lặng nhìn tôi thật lâu.
"Sắp sang năm mới rồi, cậu ước gì đi."
"Cậu ước chưa? Ước gì thế?"
Cậu ấy bĩu môi hếch mặt: "Không nói với cậu đâu."
Tôi chạm vào cổ tay cậu ấy.
Nội tâm của cậu ấy đã lộ ra trước mắt tôi...
[Hi vọng Kiều Kiều của mình sau này được bình yên suôn sẻ.]
...
Tôi mỉm cười cầu nguyện: "Ước gì sau này Khuất Dã vẫn sẽ bảo vệ mình."
Khuất Dã sửng sốt thấy rõ: "Gì cơ?"
[Cậu ấy có ý gì?]
"Đừng đoán nữa, người ta đang tỏ tình mà."
Mọi hoạt động tâm lý của Khuất Dã đột nhiên ngừng lại, chỉ còn nghe được tiếng tim đập thình thịch, tôi nhìn thẳng vào mắt cậu ấy: "Mình thích cậu, Khuất Dã."
[Bùm bùm chiu chiu bùm bùm bùm...]
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook