Khuất Dã cõng tôi đi về.

Dưới ánh đèn đường mờ ảo, tôi nhìn cái bóng của hai đứa, nghe tiếng lòng của cậu ấy.

[Uầy, cô ấy hậu đậu quá.]

[Không có mình cô ấy biết làm sao bây giờ.]

[May mà còn có mình.]

[Hình như gầy đi rồi, sao lại nhẹ thế nhỉ...]

...

Tôi cạn lời: "Cậu lắm lời quá."

"Hả?"

Ch.ết cha...

"Nếu tôi nói, tôi có thể đọc suy nghĩ của cậu, cậu có tin không?"



Khuất Dã cười: "Không tin, trừ phi cậu đoán được bây giờ tôi đang nghĩ gì."

Tôi dịch cánh tay chạm vào gáy cậu ấy.

[Tôi thích cậu.]

...

Chẳng biết tuyết rơi từ khi nào, gió cũng đã ngừng.

Tôi dừng khoảng chừng là hai giây: "Cậu đang nghĩ sao tôi lại béo thế."

"Xà lơ." Khuất Dã xốc tôi lại một cái, "Cậu xem thường tôi quá đấy Lâm Kiều Kiều! Tôi khỏe lắm đấy!"

Ừ. Rất khỏe.

Tôi nghĩ tới nỗi lo lúc trước của tôi, bỗng thấy thật buồn cười.

Sao tôi có thể đánh đồng Khuất Dã với Trần Giang chứ, Trần Giang nghĩ một đằng nói một nẻo, nhưng tôi nghe được hết mọi suy nghĩ của Khuất Dã cơ mà.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương