Money Money Much Be Money
-
C8: Chương 8.
"Tokyo Drifl"
.
.
.
.
.
Hai con người cứ vui vui vẻ vẻ với nhau khiến cho Mitsury thêm khó chịu. Cô ả chẳng thể nào chịu được khi bị chiếm đi spotlight, từng là một người nổi tiếng của trường vì gia đình cũng gọi là có tiền với có chút quyền uy, nhưng kể từ khi Tanaoki chuyển đến thì mọi ánh hào quang của cô đều bị con nhỏ nhà giàu đó cướp đi mất.
Mitsury làm thế nào mà chịu thua cho được? Cô nàng chẳng phải là con gái cưng của gia đình sao? Từ nhỏ cũng đã muốn gì được náy thì mắc quái gì phải chịu thua một đứa mới chuyển trường đến?.
Đúng là giận đến mức không thể nào tả được mà. Mitsury siết chặt quyển tạp chí trong tay, cô nghiến răng khi bị nói là đồ rẻ tiền bởi vì sử dụng các loại body mist thông dụng trên thị trường gần đây. Ánh mắt đó liếc sang chỗ của Emma, vô tình chạm vào chai nước hoa đang được đặt trên bàn...một cái ánh nhìn không rõ âm mưu đang nảy mầm bên trong với lọ nước hoa đó.
1
Quay lại đằng khác, sau khi chấp nhận lời mời đi chơi cùng với Emma, Tanaoki đã nhắn với tài xế riêng của mình khỏi cần đón vì tối nay cô sẽ đi chơi cùng bạn. Con nhà giàu lần đầu tiên được đưa đến khu đô thị sầm uất với những thứ lạ lẫm, trách Tanaoki dân thành phố mà cứ như đứa nhà quê, cô nàng thực chất từ nhỏ được bao bọc kĩ quá, nuôi nấn kĩ quá thành ra đối với những thứ bình thường mà một đứa học sinh trung học nên biết thì cô có một số thứ khá xa lạ.
Emma rủ đi chơi, cô nàng dẫn cô vào một quán karaoke được tính tiền theo giờ. Ngoài Tanaoki ra thì còn có một số người bạn khác nữa. Trong đó Tanaoki thấy một chàng trai, đầu vuốt keo dựng tóc lên trời, nhìn vẻ ngoài thì có vẻ tỏ ra ngầu để lấy le với mấy đứa con gái nhưng thực chất bên trong ánh mắt đó là một tên yếu đuối.
"Tanaoki, cậu hát không?." Emma chìa cái mic sang cho Tanaoki, nhìn gương mặt của cô bé có vẻ đang rất trông chờ điều này.
"Cậu hát đi, tôi đi nghe điện thoại" Tanaoki ngừng một lát, nhìn màn hình điện thoại đang rung và hiển thị anh trai, cô nàng cười khổ chỉ tay ra phía của xin phép ra ngoài một lúc.
Nhìn dáng Tanaoki rời đi Emma có chút buồn, chẳng lẽ Tanaoki không thấy vui sao? Từ nãy tời giờ Emma chỉ thấy có cô và những người khác vui vẻ hát hò, chỉ Tanaoki thì ngồi yên trên ghế nhìn bọn họ cười mà thôi.
Căn phòng vẫn ồn ào và nhộn nhịp như cũ, chỉ tiếc là vắng đi một người.
"Xin lỗi." Tại cầu thang dẫn lên sân thượng, Tanaoki tìm đường đi lên sân thượng thì có vô tình va phải một thanh niên.
Với một người chẳng để ý tới người ngoài mà châm chú vào màn hình điện thoại như Tanaoki thì cô chẳng để ý tới ánh nhìn châm châm từ người thanh niên lúc nãy. Anh ta cứ nhìn theo Tanaoki một lúc sau rồi sau đó mới rời đi.
"Mùi hương cũng được nhỉ?." Anh ta tự nói một mình rồi rời khỏi quán karaoke.
3
Còn trên sân thượng lộng gió. Tanaoki ngồi trên đống thùng gỗ cũ kĩ, tay nghe điện thoại, tay khác lôi bao thuốc lá từ trong túi áo ra ngoài. Dù gia giáo tới đâu nhưng kiếp trước phải nói Tanaoki là một đứa tệ nạn xã hội nghiêm trọng, chỉ có thuốc lá mới giúp cho cô chạy hết dl chất đống thành chồng như núi mà thôi.
Sinh ra trong một cơ thể mới cho nên Tanaoki rất biết trân trọng nó, thế nhưng là một đứa nghiện thuốc lá lâu năm cho nên cô đổi từ loại thuốc lá đại trà mà nam giới hay dùng, chuyển sang loại thuốc lá dành riêng cho nữ giới.
Một gói Esse khá rẻ, nhưng rất khó để mua. Vì nó vẫn chưa đại trà ở Nhật Bản ngay thời điểm hiện tại. Tanaoki không thể nhờ sự trợ giúp của bố hay mẹ được, cô nhờ anh trai.
Biết là cưng là chiều thế nên bất cứ yêu cầu gì của Tanaoki, Kaze đều đồng ý hết. Nhưng đối với việc hút thuốc thì Kaze lại quy định rằng Tanaoki chỉ có thể sử dụng 10 điếu trong một tháng.
Cái điều kiện đáng ghét.
Đây đã là điếu thứ 7 trong tháng rồi, Tanaoki còn tận 15 ngày nữa mới có thể sự dụng thêm 10 điếu tiếp.
"Anh gọi em à?." Rít một hơi sâu, mùi bạc bà cùng mới mùi dâu ngọt nồng thơm lan vào trong phổi.
"Sao chưa về?." Kaze nghe đầu dây bên kia có tiếng lạ liền hỏi "Em hút thuốc thấy à?."
"..." Tanaoki đúng là đang hút thuốc thật, cô ả cũng chẳng có gì để thanh minh lên phải xác định điều trên.
"Điếu thứ mấy trong tháng rồi?." Kaze hỏi.
"Thứ 7 ạ." Mùi thơm lan tỏa cả không trung, Tanaoki thổi ra làn khói xám mờ. Cô nàng văn ve đầu lọc điếu thuốc sau đó thì bóp mạnh, thế là điếu thuốc sẽ được nhân đôi mùi thơm.
"Chú ý sức khỏe chút, khi nào về? Anh đón?." Kaze hỏi nhưng liền bị Tanaoki chặn lại "Em sẽ tự về, anh đừng lo."
"Không ai điên khùng tới mức dám đụng vào cọng tóc của công chúa nhà Miruno đâu nhỉ?." Tanaoki rít hơi cuối, nhìn đống tro tàn đang bị cơn gió cuốn bay đi xa, cô thả điếu thuốc xuống sàn dẫm mạnh.
"Em sẽ về trước 11h, anh yên tâm." Tanaoki quơ tay loạn xạ cho mùi thuốc lá bay đi bớt, đồng thời cũng phủi phủi vài cái trên áo của mình. Dù loại thuốc má của Tanaoki sử dụng là loại thuốc lá thơm, nhưng nó vẫn có mùi một ít mùi hôi bám lên người.
Tanaoki khẽ chẹp miệng một lúc, cô lấy hộp kẹo trong túi ra lấy vài viên cho vào miệng sau đó thì đi xuống lại phòng. Mở cánh cửa ra cứ tưởng là còn người, nhưng lại chẳng còn ai ngoài Emma, cô ấy đang cài lại nút áo à?.
"Tanaoki? Cậu xuống rồi à?." Emma cười gượng, cô bé chắc là đang có gì đó ẩn sâu bên trong không muốn nói đây mà. Ánh mắt che che giấu giấu là biết có chuyện muốn tâm sự rồi.
"Cậu...cần tâm sự chứ?." Tanaoki ngồi kế bên hỏi.
Emma hơi khựng một lúc, cô bé suy nghĩ rằng liệu có nên nói ra hay không. Dù sao cũng chưa phải là quá thân nhưng mà Emma nghĩ Tanaoki chính là người có thể cùng cô tâm sự.
Một người bạn tâm sự đúng nghĩa.
Thì ra là chuyện tình yêu, Emma cứ úp úp mở mở nãy giờ thì là do đang tương tư ai đó. Cô nàng bảo rằng đã thích thầm chàng trai kia từ lâu nhưng không có nói ra, với lại anh chàng kia toàn để ý đến xe máy, anh trai của cô ta mãi thôi.
Tanaoki cọ tay vào miệng chiếc ly kính trên bàn, im lặng nghe Emma giải bày tâm sự. Đúng là chuyện tình yêu luôn nhàm chán, thà rằng Tanaoki nằm trên đống tiền rồi bị tiền đè còn hơn là yêu với chả đương.
"Cậu không định tỏ tình thằng nhóc đó à?." Tanaoki hỏi.
Emma bị điểm đến chỗ nhột liền đỏ bừng tía tai, nói đến chuyện đi chơi nắm tay cô còn không dám thì nói chi đến việc tỏ tình, nó quá xa rồi.
"Emma có muốn đi giải tỏa một chút với tôi không?." Tanaoki hỏi.
"..." Emma im lặng, cô suy nghĩ một lúc lâu chưa kịp trả lời thì liền bị Tanaoki kéo tay đi ra khỏi quán, bước xuống dưới nơi đang có chiếc xe đỗ sẵn chờ đón cô.
"Chúng ta sẽ đi chơi một lúc." Tanaoki nói với giọng cười khúc khích "Tôi sẽ cho cậu thử cảm giác mới mà chỉ có người nhà giàu mới thử."
Một câu nói đầy hứa hẹn, cứ ngỡ Tanaoki sẽ dẫn Emma đi quẹt cháy thẻ ở các trung tâm thương mại, nhưng chẳng thể nào ngờ được là Tanaoki lại dẫn cô về nhà riêng của mình.
Một căn biệt thự nằm trên mảnh đất rộng, bên ngoài là hàng rào song sắt vô cùng kiên cố, còn có vệ sĩ, bảo vệ canh gác ở cổng. Cái không khí ngay khi chiếc Roll- Royce đánh lái vào cánh cổng lớn đã trở nên khác hẳn, từ cổng đi đến căn biệt thự cách khoảng tầm 1km. Căn biệt thự lớn được xây theo kiến trúc hiện đại, có hồ bơi và cả sân bay riêng nữa.
Choáng ngợp với sự giàu có bậc nhất của gia đình nhà Tanaoki, Emma sững sờ như vừa bước vào một thế giới riêng vậy.
"Mở cửa hầm xe, tôi sẽ ra ngoài một lát." Vứt chiếc balo cho quản gia, Tanaoki nắm lấy tay của Emma đi vào trong nhà, cô giới thiệu sơ qua về ngôi nhà của mình sau đó bước vào thang máy đi xuống tầng hầm.
Tầng hầm là nơi yêu thích nhất của Tanaoki, vì đó là nơi cô chứa những chiếc xe yêu thích mà mình đã sưu tầm được. Tầng hầm có không gian rộng tương đương với độ dài của căn biệt thự, và nó có hơn hàng chục chiếc xe ô tô được phủ vải che kín chống bụi.
Đến chỗ chiếc xe được xếp ở trong cùng, Tanaoki nắm lấy tấm màn có huy hiệu của nhà bò tót kéo mạnh. Một chiếc Lamborghini Aventador phủ màu đen tuyền có ánh kim khá rực rỡ dưới ánh đèn. Nó là món quà sinh nhật khi cô tròn 8 tuổi, món quà do chính ông anh trai Kaze kia tặng cho để chúc mừng cho cô em gái dễ thương của mình thêm tuổi mới.
Điên đến mức đi tặng một chiếc xe thể thao cho đứa bé còn chưa biết đi xe đạp...
"Emma...lên xe nào." Tanaki gấp gọn tấm màng lại, cô nắm lấy tay Emma bước lại mở cửa xe phụ rồi đẩy cô bé kia vào. Còn bản thân thì đi nhanh qua bên ghế lái ngồi.
Thử hỏi xem có một đứa con gái 14 tuổi chưa có bằng lái dám lái một chiếc xe thể thao ra đường lớn như Tanaoki chưa?.
Khi căng thẳng thì tiếng gầm rú của những chiếc xe thể thao sẽ khiến cho mình thấy thoải mái hơn nhiều.
Cánh cửa lớn của tầng hầm đang được nâng lên, Tanaoki khởi động chiếc xe, gạc cần số, nhấn ga phóng ra khỏi hầm. Chiếc xe đi với tốc độ khá chậm nhưng bù lại cái âm thanh của động cơ cũng chẳng mấy êm ái, tiếng rú nhẹ của nẹt bô, chuẩn bị cho việc sẵn sàng phóng nhanh trên các tuyến đường lớn rồi đây.
Cách thư giản của người có tiền thật lạ, nếu như buồn thì chỉ cần lấy xe ra lượn vài vòng là sẽ thoải mái hơn ngay thôi mà?.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook