Thái độ Lan vênh váo, lên mặt với tôi:
– Thì sao? Loại như mày, có cào nát mặt tao vẫn thấy chưa đủ quá đáng.
Thương bất mãn thay tôi và cũng vì ngứa mắt Lan nên thấy nó bắt nạt tôi liền nói vào:
– Con kia, mày thích kiếm chuyện phải không?
– Mày im mẹ mồm đi.

Việc của mày à mà lúc đéo nào cũng xía vào thế? Hay được nó cho tí tiền thì cun cút nghe lời như một con chó trung thành với chủ, làm người hầu cho nó.
– Mày nói cái gì? Có giỏi nói lại tao nghe.
Thương hùng hùng hổ hổ muốn tiến lên nhưng bị tôi ngăn lại.

Nó nóng tính trước nay, giờ cái Lan còn nói những lời khó nghe, không khéo cãi nhau to rồi lại đánh nhau ra đó sẽ lớn chuyện mất.

Tôi dù rất khó chịu về hành động và lời nói của Lan nhưng vẫn giữ được bình tĩnh, tôi bảo:
– Thương.

Mặc kệ nó, không việc gì phải tức giận.

Chúng ta về chỗ đi.
Một số đứa trong lớp cũng lên tiếng khuyên chúng tôi nên cái Thương mới chịu xuôi xuôi nhịn xuống.

Nhưng cái Lan nhất quyết không để tôi yên, nó đẩy mạnh vai tôi, nói:
– Mày bớt giả nai, tỏ vẻ cao thượng đi con chó.

Hèn hạ.

Tao khinh.
Lần này tôi không im lặng nữa:
– Mày không thấy mệt khi suốt ngày gây sự với tao à Lan? Còn tao thì mệt lắm đấy, nhức đầu, không muốn cãi nhau với mày đâu.
– Tao nói đúng quá thì mày cãi thế đéo nào được.
– Tao im lặng vì muốn giữ thể diện cho mày đấy, chứ không phải tao hèn hay mày nói đúng đâu.
Lan cười khẩy nói:
– Thể diện của tao lại cần loại không cha không mẹ, vô giáo dục như mày giữ gìn giúp đó hả? Mày ảo tưởng sức mạnh quá cơ.
Chẳng ai muốn mình lớn lên trong hoàn cảnh thiếu thốn tình thương, mất bố mẹ từ sớm cả.

Dẫu họ không còn trên cõi đời này chứng kiến tôi khôn lớn, dạy dỗ tôi từng ngày nhưng tôi luôn cố gắng trở thành người tốt, có học thức để bố mẹ ở thế giới bên kia không thất vọng về con gái.
Trước giờ Lan có nói lời khó nghe đến mấy, tôi đều nhẫn nhịn cho qua chuyện, nhưng hôm nay nó không những chạm đến nỗi đau của tôi, còn lấy bố mẹ tôi ra nhằm mục đích nhục mạ tôi là đứa mất dạy thì tôi tuyệt đối không để yên:
– Bố mẹ tao mất sớm nhưng tao vẫn sống đàng hoàng, tử tế, biết đối nhân xử thế chứ không giống mày, có bố mẹ như không.

Phải chăng họ tối ngày bận rộn việc làm ăn, không để ý tới mày nên mày mới trở thành đứa xấu tính xấu nết? Nói thật nhé, tao cảm thấy mình có giáo dục hơn mày rất nhiều đấy.
– Mày…
Lan tức tối ra mặt nhưng nhanh chóng che giấu bằng nụ cười châm biếm:
– À ừ, tao quên là mày cũng có giáo dục.

Ít nhiều mày vẫn có người nuôi dưỡng chứ đâu giống mấy đứa ăn mày vô gia cư, lang thang đầu đường xó chợ.

Chẳng rõ nhà chú dì mày giàu đến mức nào nhưng tao tốt bụng nhắc nhở mày điều này.


Mày chỉ là đứa ở nhờ, những thứ đắt đỏ mày có đều là chú dì mày ban phát cho thôi, nên bớt lên mặt, tỏ ra cao quý đi.
Tôi thừa nhận những thứ tốt đẹp mình có đều nhờ dì đem đến.

Tôi lớn lên bằng tiền nhà họ Trịnh, trong thâm tâm từ lâu đã khắc ghi ơn nghĩa ấy, tự nhủ sau này ra trường sẽ xin vào Tập đoàn T – group, ngày ngày làm việc chăm chỉ, cống hiến hết mình.
– Tao chưa từng lên mặt hay tỏ ra cao quý với ai.

Bạn bè trong lớp đều rõ điều đó.
– Mày lúc nào chẳng giỏi đóng giả ngoan hiền, nên đâu mấy ai nhìn rõ bộ mặt thật của mày.

Chắc biết bản thân sắp hết cơ hội ăn bám nhà chú dì nên mới vội vàng kiếm mối, tìm trai giàu để được bao nuôi, tiếp tục cuộc sống sang giàu chứ gì? Được dạy dỗ tốt quá cơ, dạy cách ve vãn đàn ông chứ dạy gì làm người tử tế.
– Mày có vẻ lo lắng cho cuộc sống sau này của tao nhỉ? Nếu tao sợ sống nghèo khổ, thay vì vất vả tìm đối tượng chi bằng đồng ý làm người yêu Hùng, chẳng phải nhanh chóng hơn sao.

Nhưng mày yên tâm, tao không yêu anh ta, trước đây và sau này vẫn vậy, nên mày bớt ghen tuông mù quáng đi.

Mà tao cũng khuyên thật, mày đừng bám lấy Hùng làm gì nữa cho khổ, vì mày có kiên trì đến mấy thì anh ta chưa chắc quay lại với mày đâu.
Tôi nói chuyện nhẹ nhàng là vậy mà cái Lan bỗng nổi khùng lên, quát lớn:
– Mày im đi.

Mày không yêu Hùng sao còn câu dẫn anh ấy.

Mày tính dùng chiêu lạt mềm buộc chặt, càng khó đạt được càng thêm trân trọng đúng không? Tao đi guốc trong bụng mày, thừa biết mưu mô của mày rồi.
– Tùy mày suy diễn vậy.
Tôi ngao ngán lắc đầu, chẳng buồn đôi có với nó nữa, để lại câu đó rồi toan bước về chỗ ngồi.

Nhưng Lan lần nữa giật tóc tôi, không chỉ vậy nó còn thẳng tay tát tôi một cái rất đau.
Bị đánh bất ngờ, tôi ôm một bên má đau rát trừng mắt lườm nó, không khí trong lớp cũng trở nên yên tĩnh, ai ai cũng hướng mắt đến chúng tôi hóng chuyện.

Cái Thương đẩy Lan ra sau:
– Con điên này, mày bị thần kinh à, tự nhiên đánh nó.
– Đánh cho nó chừa thói giật bồ người khác.
– Mày bị điếc không nghe nó nói à? Nó không yêu Hùng, là anh ta tự mình đa tình đấy.
Tôi bị đánh đau cũng phải gắt lên:
– Mày một vừa hai phải thôi.

Xấu tính thế chẳng trách Hùng bỏ mày.

Còn nữa, tao không cướp người yêu mày, đừng mở miệng ra là nói tao giật bồ mày.

Muốn người khác yêu mình thì bỏ cái tính đanh đá, vô lý, luôn cho mình là đúng đi, bằng không, không chỉ Hùng thôi đâu, mà sau này ai yêu mày cũng chưa chắc bền lâu.
Hội con trai lớp tôi nói chen vào:
– Đúng đấy.

Mày đanh đá vừa thôi Lan à.
– Im miệng.

Chúng mày biết gì nó nói.


Hôm nay tao nhất định phải dạy con cáo già này bài học, cho nó chừa thói giả nai, giành giật đồ của người khác.
Lời vừa dứt, Lan liền xông vào cào cấu, vò đầu bứt tóc tôi.

Tôi đương nhiên không ngu đứng yên cho nó đánh mà không phản kháng, vả lại cũng nóng máu khi nghe nó nói:
– Hồ ly tinh.

Loại mày nên chết quách đi cho xã hội trong sạch.

Bố mẹ mày ở dưới địa ngục chắc tự hào về đứa con gái lẳng lơ, suốt ngày nhăm nhe tán tỉnh trai lắm nhỉ.

Tao mà là bố mẹ mày chắc tao đào mồ sống dậy đánh chết mày rồi để đỡ phải nhục nhã.

Đẻ được đứa con gái như mày, bố mẹ mày chắc cũng chẳng ra gì, gen sao đẻ con vậy mà.

Máu lẳng lơ chảy sẵn trong người.
Thế là tôi hung hăng đánh trả, nó đánh tôi bao nhiêu, tôi đánh lại bấy nhiêu, không chịu kém cạnh mà cũng giật tóc, cấu xé nó.

Thương muốn giúp tôi nhưng không cẩn thận bị Lan xô ngã, lưng đập mạnh vào góc cạnh bàn học, đau đến mức biểu cảm méo xệch.

Tôi xót cho nó lại đang điên máu nên sức chiến đấu hăng thêm mấy phần.

Bạn bè trong lớp thấy không ổn liền khuyên ngăn, tách chúng tôi ra, nhưng lúc đó chẳng đứa nào chịu thua đứa nào, mặc các bạn lôi kéo, tôi và nó vẫn đấm đá nhau.

Phải đến khi giáo viên vào lớp chúng tôi mới dừng lại, ôm đầy một bụng tức, hậm hực lườm nhau, kết quả là bị đưa tới văn phòng cho thầy chủ nhiệm xử lý.
Lan ỷ vào gia thế nên chẳng hề biết sợ, ngược lại còn đổi trắng thay đen, quy hết mọi lỗi lầm lên đầu tôi, bảo tôi là người gây sự, đánh nó trước.

Tôi bị đổ oan nên không im lặng mà giải thích ngay.

Thầy giáo nghe xong cũng không có ý thiên vị hay trách phạt riêng ai mà kiểm điểm như nhau và nhắc nhở chúng tôi lần sau không được tái phạm nếu không sẽ phạt nặng hơn.

Thế nhưng cái Lan không phục, nó muốn thầy đình chỉ học tôi, còn cố ý nhắc đến bố nhằm tạo sức ép với thầy, cuối cùng thầy giáo yêu cầu chúng tôi gọi phụ huynh tới nói chuyện.
Tôi không có người thân bên cạnh, người duy nhất nghĩ đến lúc này chỉ có một mình Thiện.

Nhưng tôi không dám gọi anh tới, phần vì không muốn ảnh hưởng đến anh, phần vì không thể để anh biết tôi ở trường đánh nhau với bạn.

Bằng không sẽ bị mắng xối xả.
Suy đi nghĩ lại, sau cùng tôi đành bấm số gọi cho một người.

Đầu dây bên kia là giọng cô Tư vang lên:
– Cô nghe nè An Như.
Tôi hít sâu một hơi, dè dặt nói:
– Cô Tư ơi, cô đến trường cháu một lát được không ạ?
– Sao thế?
– Cháu… cháu đánh nhau với bạn.


Thầy giáo bảo mời phụ huynh lên gặp mặt ngay bây giờ.
– Gì cơ? Đánh nhau? Sao cháu lại đánh nhau?
– Cháu nói rõ với cô sau ạ.

Giờ cô tới trường giúp cháu nhé.
– Ừ, ừ.

Cô sẽ tới ngay.
– Vâng.

Cháu đợi cô ạ.
Chẳng mấy mà bố mẹ cái Lan đã cùng nhau đến trước khi hay tin con gái cưng bị đánh.

Thấy cánh tay Lan xước xát, da thịt ửng đỏ nên xót con, mẹ nó chẳng cần biết nó đúng sai thế nào đã chỉ tay vào mặt tôi mắng xối xả:
– Mày đánh con gái tao đúng không? Sao mày dám đánh nó ra nông nỗi này hả? Từ bé đến lớn tao còn không nỡ làm nó đau chứ đừng nói là đánh nó, thế mà mày đánh con tao đến tím tái tay chân, rách da xước thịt vậy à? Tao vả cho mày chừa thói đánh người bây giờ.
Bà ta vừa nói vừa giơ tay lên dọa đánh tôi nhưng thầy giáo lên tiếng ngăn cản:
– Mẹ em Lan, chị bình tĩnh trước đi.
Bà ta dừng tay, quay qua nhìn thầy giáo, nét mặt đanh đá thấy rõ, cao giọng nói:
– Thầy bảo tôi bình tĩnh kiểu gì khi con mình đi học bị bạn cùng lớp đánh đến mức này.

Nếu con gái thầy bị giống vậy, thầy có để yên được không?
– Hai em ấy đều đã lớn, hiểu rõ việc gì nên và không nên làm.

Hai em đánh nhau là điều tôi không mong muốn, trong chuyện này cả hai đều sai và tôi cũng đã kiểm điểm, nhưng em Lan lại muốn tôi đình chỉ học em Như, cho rằng tôi xử lý chưa công bằng.

Thế nên tôi mời phụ huynh hai bên tới nói chuyện, cùng nhau giải quyết vấn đề, thỏa thuận hòa giải, xóa bỏ xích mích cùng những hiểu lầm không đáng có.

Bạn bè trong lớp vẫn nên đoàn kết, hòa đồng.
– Con gái tôi ngoan ngoãn trước giờ, nó sẽ không vô duyên vô cớ kiếm chuyện với người khác.

Chắc chắn là con ranh con này động chạm tới con gái tôi trước nên hai đứa mới đánh nhau.

Thầy nhất định phải xử phạt thật nặng con bé này, không chỉ để răn đe nó mà còn là nhắc nhở các sinh viên khác trong lớp.

Còn nếu thầy không xử phạt công bằng, không đủ thuyết phục, gia đình tôi quyết không để yên.

Đến lúc đó danh dự của trường bị ảnh hưởng, được lên các trang báo thì đừng thắc mắc.
Tôi từng nghe mấy đứa trong lớp bảo, bố mẹ cái Lan đã đóng góp cho trường kha khá nên hiệu trưởng ít nhiều cũng nể mặt.

Trước lời lẽ đe dọa của bà ta, thầy chủ nhiệm không hẳn là bợ đỡ, lấy lòng nhưng cũng chẳng muốn đắc tội với gia đình Lan nên ngập ngừng bảo:
– Vâng… Tôi sẽ xử lý công bằng, phân minh.

Trước mắt anh chị đợi phụ huynh em Như đến đã nhé.
– Sao phải đợi? Thời gian của chúng tôi quý báu, không rảnh rỗi đợi chờ những người không ra sao.

Có mỗi việc dạy dỗ con cái còn không ra hồn thì làm được việc gì lớn.

Nhà chúng tôi không muốn nói chuyện với người không cùng đẳng cấp, thầy ra quyết định đình chỉ học con bé kia luôn đi.
Chẳng biết đẳng cấp nhà họ ở mức nào nhưng cách hành xử và lời lẽ của bà ta cho tôi hiểu rõ hơn tính xấu của Lan nhiễm từ ai.

Trong mắt bà ta, con gái mình là ngoan ngoãn, là hiểu chuyện nhất nhưng đâu biết Lan vô lý và ngỗ nghịch nhường nào.

Có bố mẹ ở đây nó càng không sợ ai, trắng trợn nói dối:
– Mẹ! Bố mẹ phải đòi lại công bằng cho con.


Nó đánh con đau dã man luôn ý.

Nó còn bảo bố mẹ không biết dạy con, chửi con là loại mất nết, vô giáo dục đó ạ.
– Sao?
Bố cái Lan im lặng nãy giờ vừa nghe con gái nói thế thì tức giận, trừng mắt quát tôi:
– Hỗn láo.

Mày đánh con gái tao còn xúc phạm vợ chồng tao.
Lan nói:
– Đúng đó bố ạ.

Nó mắng con mà không tự xem lại bản thân nó mới là đứa mồ côi không có bố mẹ dạy dỗ đàng hoàng.
– Em Như…
Thầy giáo muốn nói gì đó nhưng bị mẹ Lan cướp lời:
– À… Hóa ra là thứ không cha không mẹ, chẳng trách láo toét, du cồn thế.
Tôi bị vu oan đã đành lại còn phải nghe những lời lẽ quá đáng từ gia đình Lan nên không nhẫn nhịn nữa.

Tôi nghiến răng cố đè nén cảm xúc bức bối, rạch ròi đáp:
– Cháu không hề xúc phạm cô chú, cũng không chửi Lan là loại mất nết như lời con gái cô chú vu khống cho cháu đâu ạ.
– Con gái tao vu khống mày? Thế những vết tích trên người nó là gì đây, không tại mày đánh con bé thì tự nhiên có à?
– Cháu thừa nhận mình có đánh Lan nhưng vì Lan xúc phạm bố mẹ cháu, động tay động chân với cháu trước nên cháu mới đánh trả thôi.

Chứ chẳng lẽ cháu để yên cho con cô chú đánh cháu sao ạ? Cháu mất bố mẹ từ sớm nhưng vẫn được ăn học đàng hoàng, dạy dỗ tử tế nên biết phân biệt phải trái đúng sai chứ không tự dưng kiếm chuyện với người khác đâu.
– Mày đang đá đểu vợ chồng tao không biết dạy con đúng không? Mày thích trả treo, già mồm à? Bố mẹ mày chết hết không ai dạy được mày thì để tao dạy.
Dứt lời, mẹ Lan xông lên muốn đánh tôi.

Mặc dù không ưa bà ta nhưng không thể đánh lại, mất công gia đình Lan được nước nói tôi vô học rồi dựa đó ép thầy giáo đình chỉ học.

Cơ mà tôi cũng không có ý định đứng yên chịu trận, mà chuẩn bị sẵn sàng né những cái đánh của bà ta.

Khi bà ta vung tay lên cao bỗng một giọng nói quen thuộc cất lên:
– Bà thử động vào người của tôi?
Nghe giọng Thiện nói, tôi kinh ngạc quay đầu, tất cả những người có mặt ở đây và ngay cả mẹ cái Lan sắp sửa đánh tôi cũng phải dừng tay, trợn mắt nhìn về phía anh.
Không biết có phải do ánh mắt Thiện khi ấy quá lạnh lùng hay do giọng anh cao vang uy lực hay vì một lý do nào khác mà thái độ dữ dằn của bố mẹ Lan phút chốc biến đổi.

Không còn dáng vẻ hung hăng ban đầu mà chuyển sang ngờ vực.
Không nghĩ Thiện có mặt ở đây, tôi nhất thời vừa mừng vừa lo.

Mừng vì trong lúc tôi bị bắt nạt có anh xuất hiện kịp lúc, lo vì anh chắc đã biết chuyện tôi đánh nhau với bạn.

Ban nãy hoang mang, lo lắng lại không nghĩ cô Tư sẽ nói với Thiện nên tôi quên nhắc cô ấy giữ bí mật giúp mình.

Lần này thì xong rồi, không biết có êm xuôi giải quyết hậu quả tôi gây ra không, nhưng về nhà chắc chắn bị anh giáo huấn một trận.
Mẹ Lan thôi hống hách, hỏi Thiện:
– Cậu… là người nhà nhỏ này?
– Đúng vậy.

Tôi tới rồi, bà còn muốn đánh An Như nữa không?
Một câu hỏi với ngữ điệu vô cùng bình ổn nhưng nghe ra chẳng khác nào một lời cảnh cáo.

Tôi thấy bố cái Lan khẽ mấp máy cánh môi định nói gì đó nhưng Lan lại nói trước:
– Anh là gì của nó? Anh họ hay bồ thế?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương