Chưa đầy 3 giây sau Thiện liền đẩy tôi nằm xuống giường, tiếp đó cả người tôi nặng trĩu vì bị anh đè lên.

Thiện cúi đầu chiếm trọn đôi môi tôi, không cho tôi cơ hội khước từ mà ghì chặt tàn sát môi lưỡi tôi.
Môi anh rất ngọt, đầu lưỡi mềm mềm mát mát trườn vào khoang miệng cuốn lấy đầu lưỡi tôi, phảng phất trong không khí tôi còn ngửi thấy mùi sữa tắm thơm dịu của anh.

Tôi đặt hai tay trước ngực Thiện, giả vờ kháng cự yếu ớt, nhưng nụ hôn bá đạo của anh như hút cạn sức lực tôi, tay chân không nghe lời mà dần mềm nhũn ỷ vào anh, mặc anh tùy ý hôn.
Khi tôi gần hết hơi Thiện mới dừng lại, anh ngẩng lên nhìn tôi, giọng điệu như trách móc:
– Tại sao em cứ thích tra tấn anh vậy hả?
– Em tra tấn anh hồi nào chứ?
– Hồi nào? Em có biết là anh muốn em đến cỡ nào không, sắp phát điên lên rồi đấy.

Vậy mà em từ chối anh, đến khi anh kìm hãm được bản năng nguyên thủy của một thằng đàn ông thì em lại khơi dậy, châm ngòi bốc cháy.
– …
– Tô An Như, em ác lắm.
Biểu cảm nhăn nhó trên mặt Thiện làm tôi mắc cười.

Tôi giơ ngón trỏ nhẹ nhàng vuốt dọc sống mũi anh, trên môi thoắt ẩn thoắt hiện một nụ cười:
– So với anh, em còn thua xa, không ác bằng anh.
– Ừ rồi.

Xấu xa là anh hơn em, tốt đẹp là em hơn anh.
– Em nói sai?
– Không.

Em nói đúng, là anh xấu tính.
– Đúng mà.

Có ai giận dỗi chuyện vặt vãnh như anh đâu chứ?
– Vặt vãnh?
– Chả vậy.

Chẳng lẽ anh không đợi thêm một thời gian nữa à? Khi nào chúng ta có phòng riêng biệt tách với con thì mình hẵng làm chuyện đó.

Như thế sẽ thoải mái, không sợ con nghe được tiếng động mà tỉnh giấc.
– Anh vốn dĩ có thể chờ thêm, nhưng… ngày nào hình bóng em cũng xuất hiện trước tầm mắt và trong tiềm thức của anh nên anh không đợi được nữa.

Anh đã nhịn 4 năm rồi, anh thật sự rất nhớ cảm giác cùng em triền miên.
– Em hiểu.

Em không muốn anh khó chịu nên là…
– …
– Chúng ta làm nhẹ, nói nhỏ thôi nhé.

Tốt nhất là đừng phát ra âm thanh nào.

Được không?
Tôi e thẹn nói những lời này, vậy mà nét mặt người nào đó khi nhận được sự đồng ý của tôi thì lập tức dãn ra, khóe miệng cong lên, hớn hở bảo:
– Được, được, sẽ không phát ra tiếng động lớn.
Kết thúc câu nói đó, Thiện liền hôn môi tôi.

Nụ hôn của anh vừa ôn nhu, vừa bá đạo, có lúc miết mạnh, khi lại cắn nhẹ, mang đến cho tôi cảm giác tê ngứa, tràn ngập sự khiêu khích ái tình từ anh.
Bàn tay Thiện không yên phận, lần mò khắp cơ thể tôi.

Cách một lớp vải, tay anh chạm vào nơi mềm mại nhất, đầu ngón tay giữ lấy nụ hoa xinh xắn của tôi, chậm rãi cọ xát, vần vò đến lúc toàn thân tôi phát run lên.
Dần dần quần áo trên người cả hai được Thiện thành thục cởi bỏ một cách khéo léo, cơ thể trưởng thành của tôi theo đó lộ ra trước mắt anh, không hề che đậy.

Tay anh chậm rãi lần xuống phía dưới, lướt qua mỗi một nơi mẫn cảm, như có như không trêu chọc cơ thể tôi, làm cho toàn thân tôi đều rã rời.
Chúng tôi hôn nhau rất lâu thì Thiện mới dừng lại.

Hơi thở anh gấp gáp, nhiệt độ cơ thể mỗi lúc một đốt cháy, hình ảnh của anh trước mắt tôi trở nên mông lung, tôi chẳng cảm nhận được gì ngoài ánh mắt nóng rực anh nhìn tôi không dứt.
Thiện vuốt ve từng đường nét trên gương mặt tôi, anh nói:
– Chờ đợi nhiều năm, may mắn là anh vẫn còn cơ hội ở bên em.

An Như, cảm ơn em, cảm ơn tình yêu em dành cho anh.
– Trịnh Minh Thiện! Em yêu anh.
Thiện mỉm cười hạnh phúc, triền miên hôn môi tôi, hôn đến mức toàn thân tôi nóng như lửa thì anh mới dời nụ hôn lên tóc, hôn trán rồi cắn nhẹ vành tai tôi, sau đó dịch xuống cổ, hôn lên vòng một nở rộ.

Một bên ngực được tay anh xoa nắn nhào nặn, một bên anh dùng môi ngậm lấy, không ngừng hôn, không ngừng mút mạnh, mát xa kích thích tôi.

Đầu lưỡi nóng bỏng khéo léo lướt qua những sợi dây thần kinh mẫn cảm, thứ cảm giác hạnh phúc không ngừng bào mòn tinh thần khiến tôi mê mẩn, vô thức bật ra tiếng rên rỉ đứt quãng.
Lâu rồi không làm chuyện đó, có những đêm nhớ Thiện, tôi đã không ít lần nhớ đến cảm giác anh mạnh mẽ ở bên tôi, nhớ những tiếng gầm gừ, hơi thở dồn dập khi thỏa mãn của anh.

Mọi thứ liên quan đến anh điều khiến tôi nhớ mãi, say mê không lối thoát.
Tôi khao khát ôm lấy người Thiện, đầu óc trở nên mơ hồ chẳng thể nghĩ ngợi được gì, chỉ biết ghì chặt anh hưởng thụ sự kích thích anh mang đến.

Tôi nuốt khan một ngụm nước bọt, lúc ấy muốn làm tình phát điên, cả người như muốn nổ tung:
– Ưm… Thiện… Thiện… ưm…
Hai mắt tôi dại đi, miệng rên rỉ gọi tên anh.

Khi ngọn lửa dục vọng thiêu đốt chút lý trí còn sót lại, tôi không kìm nén được nữa nên nhỏ giọng năn nỉ anh:
– Em… em không chịu được… Em muốn anh… Thiện…
Thiện ngồi thẳng dậy nhìn tôi đầy thích thú, anh giữ chặt eo tôi, hít sâu một hơi rồi từ từ đem vật cứng nóng kia tiến vào nơi ẩm ướt của tôi từng chút một.

Cảm giác trống rỗng bỗng chốc được lấp đầy khiến tôi sung sướng đến mức suýt nữa thì hét lớn, may mà kịp bịt chặt miệng, nếu không biết có đánh động đến con gái không.
Thiện kéo tay tôi xuống, ghé sát vào tai tôi thủ thỉ:
– Đừng lo.

Vừa rồi mình nói chuyện còn to hơn tiếng của em lúc này mà con có động tĩnh gì đâu.

Con bé ngủ say lắm.

Với lại em rên đủ nhỏ rồi, con không nghe thế đâu.
– …
– Đừng kìm nén, anh muốn nghe âm thanh của em.
– Ư… ưm…
Nói rồi, Thiện ấn mạnh hông vào sâu trong tôi, đem sự mạnh mẽ và quyết liệt chôn vùi trong cơ thể tôi.

Lưng anh bắt đầu vận động, mỗi lần cảm nhận được sự va chạm ở bên dưới là mỗi lần tôi cảm thấy đê mê, sung sướng không sao diễn tả thành lời.
Nhìn người đàn ông tôi yêu đang say sưa, kịch liệt trên người mình, tôi thỏa mãn mỉm cười.

Hai chân quặp chặt eo anh để vật kia đâm vào sâu hơn.

Anh cũng chầm chậm vận động, nhấn vào thật sâu rồi rút ra lại nhấn vào, cứ như thế cho đến khi tốc độ ra vào mỗi lúc nhanh hơn, nhanh đến mức phần dưới của tôi căng chướng, khoái cảm bùng nổ cực hạn.
Tuy Thiện bảo tôi đừng lo sợ về con nhưng tôi luôn cố gắng làm chủ bản thân, có đôi lúc mất kiểm soát lỡ kêu lên lớn tiếng, anh sẽ lập tức chiếm trọn môi tôi, nuốt hết những âm thanh, giảm mức độ xuống thấp.
Chúng tôi trải qua nhiều tư thế mà Thiện ở thế chủ động, lúc sau, anh rút khỏi người tôi, nằm xuống giường, kéo tôi leo lên thân hình rắn chắc của anh.
Tôi ôm thắt lưng Thiện, quấn lấy anh như con rắn.

Môi tôi khẽ hôn lên vai, thăm dò trên người anh, chuyển xuống phía dưới, bàn tay cầm nắm cây gậy chậm rãi ngồi xuống, để thứ nóng bỏng của anh vùi vào nơi sâu nhất trong tôi.
Toàn bộ cơ thể tôi như nở phình ra, không hề có khoảng cách, sự vui thích mãnh liệt đạt đến cực độ, toàn thân căng tràn, dường như không thể hô hấp được nữa.
– Thiện…
Trong lúc gọi tên anh, hai tay tôi đặt trên vai Thiện không ý thức mà ôm chặt anh, móng tay bấm mạnh vào làn da nóng rực của anh.

Thiện nặng nề hừ một tiếng trong cơn khoát lạc, hưng phấn.

Không biết khi ấy anh có cảm nhận được cơn đau từ móng tay tôi không?
– An Như…
Ánh sáng lờ mờ xoay chuyển, trên chiếc giường rộng lớn là hai thân hình quấn quýt lấy nhau, phát ra âm thanh của tình dục.

Có khi vội vã, dồn dập, khi lại thong thả theo tiết tấu.
Tôi nhớ Thiện từng nói, anh thích nhất tư thế này vì thị giác được khắc sâu, giác quan được hưởng thụ.

Không chỉ riêng anh, mà tôi… cũng rất thích tư thế này.
Bởi tôi có thể nắm trong tay sự vui sướng của anh, có thể điều khiển nhịp điệu, hơi thở, trái tim của cả hai, khiến nó đập nhanh hơn, làm cho chúng tôi không cách nào kìm được tiếng rên rỉ thở dốc.

Lúc đang “yêu” nhau thế này, được nhìn thấy khoái cảm, ánh mắt ẩn chứa đam mê vô cùng cuồng nhiệt của đối phương có lẽ còn hạnh phúc hơn khoái cảm của chính bản thân mình.
Giọng Thiện khàn khàn mang theo gợi cảm:
– An Như… Nhanh một chút…
– Em… ưm… em sẽ ăn sạch anh… Ưm… ư… Vắt kiệt sức anh… a…
– Chưa biết ai ăn ai.
Tôi cố gắng hết sức vận động nhưng hình như vẫn không thể thỏa mãn ham muốn kinh người của Thiện.

Ban đầu, anh còn nhẫn nại chấp nhận tiết tấu của tôi, hai tay ôm siết eo tôi, giúp tôi chuyển động tăng tốc hơn.

Cho đến khi không nhẫn nại được nữa, anh bảo:
– Em nằm xuống đi.
Bấy giờ chân tôi đã mỏi nhừ, sức lực gần cạn kiệt nên ngoan ngoãn nghe lời.

Thiện nghiêng người để tôi nằm xuống giường, vật đàn ông vĩ đại xông thẳng về phía trước như vũ bão, chiếm giữ tôi.


Đầu óc tôi quay cuồng, âm thanh bật ra từ miệng mỗi lúc một lớn hơn, Thiện nhanh chóng cúi xuống, cuồng dã chiếm đoạt môi tôi, nuốt hết mọi tiếng rên của tôi.
Tôi như người bị ngạt nước, hớp hớp vài hơi, khó khăn nói:
– Thiện… chậm… chậm một chút…
– Đủ chậm rồi… Anh còn muốn nhanh hơn nữa.
– Hả?… Ưm… a…
Thế nào với anh mới là “đủ” đây? Anh điên cuồng ra vào trong cơ thể tôi, sự kích tình giống như cuồng phong bão táp, cọ xát liên tục, khoái cảm đến kinh ngạc không ngừng dâng trào.

Lúc được anh đưa đến đỉnh cao nhất, một khắc đó, mọi hình ảnh trước mắt đều mờ nhạt, ngoài anh ra, chẳng còn bất kì hình ảnh nào lưu lại trong đáy mắt tôi cả.

Tôi cố gắng kiềm chế tiếng rên, ra sức cắn môi để không thét lên.
Có lẽ biểu hiện của tôi khi ấy rất mắc cười nên môi Thiện mới nở rộ, anh hỏi:
– Thích không?
– Có… thích… rất thích…
Tôi mơ màng nâng đầu, chạm đến mặt anh, loại thăng hoa và sung sướng thế này ngoại trừ Thiện sẽ không một ai có thể mang đến cho tôi.

Nghe đáp án của tôi, anh dường như muốn đem tất cả sự vui sướng đặt hết lên tôi, cho tôi nếm trải thiên đường của nhân gian.
Tôi đung đưa thân mình theo nhịp điệu, cố gắng chủ động một chút để giảm bớt sự hoạt động của anh, nhưng tôi càng chủ động, anh càng kịch liệt, như hận không thể xé nát tôi, nhập tôi vào anh.
Trải qua rất rất lâu sau, Thiện hừ nhẹ một tiếng trong cổ họng rồi ấn hông quyết liệt thêm mấy lần nữa, sau cùng mới thỏa mãn phóng thích tất cả dòng khí ấm nóng vào trong tôi.

Anh nằm trên người tôi, hít thở khó khăn, từng giọt mồ hôi trên má anh chảy thành một đường dài xuống phía dưới.

Anh từ từ rút ra, nằm sang bên cạnh.
Sau màn kích tình, tôi như bị rút hết xương cốt, nằm bất động trên giường.

Thiện kéo tôi ôm vào lòng, giọng điệu ôn nhu hỏi:
– Mệt không?
– Có… Mệt chết em rồi.
– Anh còn chưa dùng hết sức.
– Gì chứ? Anh có phải người bình thường không thế?
Thiện cười đầy gian trá:
– Đôi lúc anh cũng tự hỏi liệu mình có bình thường không, khi mà có thể nhịn hơn 4 năm không động đến phụ nữ.
– Ai mượn anh nhịn chứ? Gái đẹp bên anh thiếu gì, sao không bế cô nào lên giường cùng anh mây mưa?
– Ngoài em ra thì dù có là ai cởi sạch quần áo đứng trước mặt anh, anh cũng không thèm.

Thà anh tự mình giải quyết bằng tay.
– Sao không thèm? Đàn ông mấy ai vượt qua được cám dỗ chứ?
– Anh không có hứng thú với phụ nữ… Trừ em.
– Nói xạo.

Anh có phải gay đâu mà không hứng thú với phụ nữ?
– Anh nói thật đấy.

Một cái liếc mắt anh cũng không bố thí cho.
Thiện nói rất thật tâm, không có chút nào là nói dối.

Tôi khá hài lòng, khẽ cười hỏi:
– Thế nếu trước lúc gặp lại nhau, em lập gia đình rồi, vậy anh tính ở không cả đời, làm bạn với tay à?
– Rất có thể.
Thiện véo chóp mũi tôi, hôn lên môi tôi, anh nói tiếp:
– Nhưng may mắn là em chưa lấy chồng.

Giả sử em có lấy chồng đi chăng nữa thì anh cũng quyết giành lại em.
– Anh định làm tiểu tam, phá hoại gia đình người khác à?
– Ừ.

Ai bảo em yêu anh, sinh cho anh một đứa con gái đáng yêu.

Em đã vì anh mà chịu nhiều tủi hờn, anh làm sao mà không muốn chăm sóc em cả đời, bù đắp cho em cơ chứ.
Tôi giả bộ thở dài, than vãn:
– Haizz… Gặp anh không biết là duyên hay nợ nữa?
– Dù là gì thì ông trời sớm đã định sẵn em là vợ của anh, cả đời này cũng đừng hòng thoát khỏi tay anh.
Thiện nằm đè lên tôi, hôn liên tiếp khắp mặt tôi làm tôi nhột cười khúc khích mới chịu dừng lại.

Anh vén vài sợi tóc dính trên mặt tôi, thanh âm rất đỗi dịu dàng:

– An Như! Em biết không, anh thích nhất là nhìn thấy dáng vẻ của em vào những lúc nằm dưới thân anh…
Tôi đương nhiên biết.

Mỗi khi ở trên giường, dù biểu cảm của anh có cố tỏ ra lạnh lùng, thờ ơ đến đâu thì đôi mắt cũng không giấu nổi sự khao khát, mong muốn xâm chiếm cơ thể tôi.

Nghĩ bụng anh cũng thật là háo sắc, không đứng đắn chút nào, lúc trên giường và khi bước xuống giường như thể hai người khác nhau vậy.
Nhưng mà… tôi thích, hoàn toàn bị mê mẩn bởi con người này.
Tôi cười cười hỏi anh:
– Vậy ngoại trừ những lúc đó ra, anh không thích nhìn thấy em ư?
Thiện vội phủ nhận:
– Không.

Ý anh không phải thể, lúc nào anh cũng muốn trông thấy bóng dáng em.

Ý anh ở đây là khi em nằm dưới thân anh, em càng thêm quyến rũ, mê hoặc lòng người, em giống như chất gây nghiện vậy, khiến đầu óc anh không sao tỉnh táo.

Có nhiều lúc anh không cách nào khống chế nổi bản thân, chỉ muốn ăn sạch em, nhập em vào anh, để em vĩnh viễn thuộc về riêng anh.
– Em có sức hút với anh vậy sao? Em chỉ là một đứa con gái rất tầm thường, so với các cô hotgirl, con nhà tài phiệt từng theo đuổi anh thì đều thua xa.
– Không.

Em không tầm thường.

Đối với anh, em chính là món quà vô giá mà ông trời ban phát cho anh.

Em đặc biệt hơn bất kì ai.
– Anh không phải là muốn lấy lòng em nên cố tình nói những lời này để em vui đấy chứ?
– Tất cả lời anh nói đều là thật lòng.

Anh rất yêu em, An Như à.
Trước đây tôi luôn khao khát được một lần nghe Thiện nói: “Anh yêu em”, nhưng không có cơ hội.

Sau này khi đã trải qua nhiều biến cố, lần nữa được ở bên cạnh anh, Thiện đã nói yêu tôi rất nhiều lần, dường như ngày nào anh cũng nói như thể sợ tôi không cảm nhận được tình yêu anh dành cho tôi vậy.

Mỗi lần nghe 3 tiếng đó, trái tim tôi đều rung rinh, xao xuyến vô cùng.
Tôi vòng tay qua cổ Thiện, rướn người đặt lên môi anh một nụ hôn:
– Tại sao lại yêu em?
– Anh không thể nói rõ.

Anh chỉ biết khi ở bên em, anh luôn có cảm giác ấm áp, lồng ngực luôn thổn thức vì em.

Lúc nào cũng nhớ tới em và muốn biết em có nhớ đến anh hay không.

Anh muốn bảo vệ em, đem đến cho em những điều tốt nhất, muốn thấy em vui vẻ, hạnh phúc.

Khi em khóc, lòng anh bất giác cũng quặn thắt.

Hơn nữa…
Thiện hơi dừng lại như có điều gì khó nói.

Tôi tò mò hỏi:
– Còn gì nữa?
– Anh… Hay là thôi đi, đừng hỏi nữa, anh không muốn em hiểu lầm.

Chúng ta làm chuyện khác.
– Không.

Em muốn nghe, em hứa sẽ không hiểu lầm.

Anh mau nói đi.
Thiện định hôn xuống nhưng bị hai tay tôi chống trước ngực ngăn lại.

Nhìn biểu cảm chờ đợi của tôi, Thiện đắn đo mấy giây cuối cùng cũng chiều theo ý tôi.

Anh khẽ cười:
– Như anh vừa nói đấy, chẳng hiểu sao cơ thể anh chỉ có phản ứng với mỗi mình em.

Chưa cần làm gì cả, mới nhìn thấy em thôi là cả người anh đã rạo rực cả lên, đầu óc muốn suy nghĩ trong sáng cũng khó mà làm được.
Nghe anh nói, hai má tôi chợt nóng bừng bừng.

Tôi xấu hổ đấm nhẹ vào ngực anh, ôm má:
– Xấu xa.

Anh chỉ thế thôi chứ gì? Xem em là nơi để anh giải quyết nhu cầu?
– Không phải.

Anh đang nói lời thật lòng đó.

Chẳng phải em đã hứa sẽ không hiểu lầm ý anh sao? Nếu em không tin, anh sẵn sàng thề độc.


Anh mà có một giây phút nào coi em là chỗ xả thì anh ch…
Không cho Thiện nói ra những lời xui rủi, tôi vội đưa tay che miệng anh lại, chặn ngang:
– Anh đừng có nói bậy.

Em tin anh mà.
Trong tình yêu, chuyện đó là không thể thiếu, có yêu nhau nhiều mới hòa hợp, đồng điệu cả về tâm hồn lẫn thể xác.
Thiện nắm lấy tay tôi, hôn lên đó:
– Cảm ơn em đã tin tưởng anh.
– Từ khi nào anh dẻo miệng như vậy hả?
– Từ khi yêu em.

Có điều trước đây không dám thổ lộ và… cũng ngại bày tỏ lòng mình với em.
– Thế sao giờ lại thay đổi? Sao không giấu giếm trong lòng?
– Vì anh không muốn mất em lần nào nữa.

Anh muốn cho em biết, anh rất rất yêu em.
Cảm động trước lời Thiện nói, tôi không cầm lòng được nên hôn lên tiếp vào hai bên má anh không ngừng.

Nhìn nụ cười tươi rói trên môi anh, khóe miệng tôi cũng cong cao, nói lời thật lòng:
– Em cũng rất yêu anh đó.
– Ừ.

Anh biết.

Vậy em nói cho anh nghe vì sao em yêu anh đi.
Tôi làm bộ ậm ừ suy nghĩ, cố ý trêu chọc anh:
– À… ừm… Vì anh đẹp trai.
– Chỉ thế thôi sao?
Thiện hơi nhíu mày hỏi, tôi tỉnh bơ đáp:
– Vâng.

Chỉ thế thôi ạ.
– Gì chứ? Như thế có khác nào em yêu vẻ bề ngoài của anh, không yêu con người bên trong à? Nếu anh xấu xí, em sẽ không có tình cảm với anh, không yêu anh?
– Ừm… Có lẽ vậy.
– Tô An Như.
Thiện gằn giọng gọi tên tôi, sắc mặt xám xịt.

Tôi bật cười, bẹo má anh:
– Em đùa thôi.

Thật ra yêu một người không nhất thiết phải có lý do rõ ràng mà chỉ cần hai trái tim đồng điệu, cùng chung một nhịp đập.

Ngoài những ưu điểm của đối phương, ta còn yêu cả những khuyết điểm, thói hư tật xấu của người ấy nữa.

Với em, dù là ưu hay nhược của anh thì trong mắt em nó đều tốt đẹp cả.

Và em… cũng có những cảm xúc giống như anh đối với em.
Tôi và Thiện đã trải qua rất nhiều khó khăn mới thoát khỏi sóng gió ở bên cạnh nhau.

Tôi luôn trân trọng những chuyện đã xảy ra, xem đó là thử thách ông trời dành cho chúng tôi, để tôi và anh hiểu hơn về tình cảm của mình, biết rõ vị trí của đối phương trong lòng mình quan trọng đến nhường nào.
Tôi yêu anh… đơn giản là yêu thôi.

Yêu bằng cả con tim và lý trí.
Bầu không khí giữa chúng tôi bỗng chốc trở nên tĩnh lặng, yên ắng đến mức tôi có thể nghe được tiếng tim đập đều đều của anh.

Thiện nhìn tôi chăm chú như muốn cảm nhận rõ hơn lời tôi vừa nói qua biểu cảm và ánh mắt tôi.

Khi cánh môi tôi khẽ mấp máy tính bảo anh đừng nhìn mình như vậy nữa thì Thiện bất ngờ chạm đến môi tôi.

Một nụ hôn mềm mại, cả người anh áp sát với người tôi, một bộ phận nào đó trên cơ thể anh nhanh chóng cứng ngắc đến khó tin.
Thiện rời khỏi môi tôi, giọng thì thầm mang theo yêu thương nhưng không thiếu ham muốn của dục vọng chiếm hữu:
– An Như… Đêm nay anh có làm quá sức khiến em mệt thì phải hiểu cho anh đấy nhé.

Ai bảo em đáng yêu, mê hoặc lòng anh đến vậy.
– Ơ…
Không cho tôi cơ hội nói hết câu hay có bất kì hành động nào, Thiện vội vàng chiếm lấy môi tôi lần nữa, tham lam nhấm nháp khắp người tôi.

Ngón tay men theo đường cong cơ thể tôi, lướt qua phần bụng bằng phẳng, thăm dò xuống phía dưới, sau đó tiến vào giữa hai chân tôi.
Tôi như người sắp chết, tay víu chặt tấm ga trải giường, cảm nhận xâm nhập của anh.

Sự kích thích mãnh liệt khiến cho tôi không kiềm được mà than nhẹ:
– Ư… Thiện… ưm…
Tôi nhắm mắt lại, mặc cơ thể rơi vào truy lạc.

Anh mỗi lúc tăng thêm sức lực, cho đến khi tôi không còn lý trí, máu trong người đều chảy xuôi theo sự nhiệt huyết, tôi ôm chặt anh, sau đó mọi chuyện bắt đầu trở nên hỗn loạn.

Hỗn loạn đến mức long trời lở đất.
Không rõ đêm ấy chúng tôi làm trong bao lâu nhưng tới khi tôi đã mệt nhoài, hai mắt díu lại, không còn sức lực chiều anh nữa mà Thiện vẫn hăng say trên người tôi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương