Từ lúc Thiện quay lại, chúng tôi không nói gì với nhau cả, sắc mặt tôi cũng không căng thẳng, cau có như thường ngày.

Anh thì vẫn lặng lẽ làm những việc mình muốn, kể chuyện cổ tích cho Thỏ nghe tới khi con bé chịu đi ngủ.

Nhìn anh và con ngày càng bám lấy nhau, tôi càng không nỡ chia cắt hai người.
Khi bóng tôi bao trùm cả phòng bệnh, tôi không ngủ được nên cứ nằm trằn trọc mãi.

Cho đến khi Thiện nhẹ nhàng đến bên giường bệnh, kéo chăn cao lên đắp cho mình, tôi không giả vờ được nữa đã ngửa đầu nhìn anh.

Gương mặt Thiện ở ngay sát gần tôi, gần tới mức có thể nhìn thấy rõ vẻ dịu dàng trong ánh mắt anh.

Tôi chớp mắt, nhìn bóng mình trong con ngươi của Thiện, lấy hết can đảm hỏi anh:
– Tại sao không nói cho tôi biết?
Động tác của Thiện hơi ngưng lại, anh khẽ hít sâu một hơi, nhỏ giọng nói:
– Chuyện đã qua, không muốn nhắc lại nữa.
– Nếu vậy anh còn tìm tôi làm gì? Sao anh không nói, người đã bỏ đi, không nên tìm về nữa?
– Không muốn.
Tôi hất chăn ra, ngồi bật dậy:
– Anh không muốn cái gì?
– Không muốn mất em.
– Trịnh Minh Thiện, sao anh có thể hoang đường như vậy.

Chuyện của anh, anh tự mình quyết tôi không nói, nhưng đằng này anh lại muốn thay cả tôi quyết định.

Anh lấy quyền gì chứ?
– Là vì tốt cho em.
– Tốt cho tôi? Anh có biết cuộc sống của tôi suốt 4 năm qua không tốt tí nào không? Cái anh gọi là tốt cho tôi, có khác nào đẩy tôi vào địa ngục.

Nếu như năm đó anh chịu nói cho tôi biết thì chí ít tôi vẫn thấy vui vì anh tin tôi bị oan, nhưng đằng này anh làm như không quan tâm, còn cố ý móc mỉa tôi.

Anh quá đáng lắm.
– Xin lỗi.

Là tôi có lỗi với em, liên lụy tới em.
– Một câu xin lỗi của anh có đổi lại những cực khổ của tôi không?
Nước mắt tôi không biết từ bao giờ đã ngưng đọng nơi khóe mắt, giây sau liền rơi trên má.

Tôi bật khóc tấm tức như một đứa trẻ, đấm liên tục vào ngực Thiện:
– Vì sao không để tôi ở lại bên anh?
Thiện không tránh, cũng không nói gì, để mặc tôi đấm, mặc tôi trút bỏ giận dữ trong lòng bấy lâu:
– Tại sao? Anh coi thường tôi đến mức đó à? Hay anh cho là sự xuất hiện của tôi sẽ cản trở anh?
– Không phải.

Tôi sợ em sẽ vì tôi mà gặp nhiều nguy hiểm.
– Nếu như anh nói rõ với tôi, muốn tôi làm gì, tôi đều sẽ ngoan ngoãn nghe lời anh, không gây phiền phức đến cho anh mà.

Tại sao giấu tôi? Anh đã bỏ tôi rồi, sao còn muốn tìm tôi? Giờ anh mới biết hối hận về những việc mình làm à?
– Không.

Tôi không hối hận vì đẩy em ra xa tôi.

Nếu có quay lại thời điểm đó, tôi vẫn lựa chọn làm như vậy.

Vì đó là điều tốt nhất cho em.
– Anh…
Tôi tức đến không tài nào nói nổi.

Tên khốn nhà anh, đến nước này vẫn không hối hận sao? Anh cho rằng đó là tốt cho tôi, nhưng cuộc sống không có anh, tôi buồn như nào anh có biết hay không?
– Tôi ghét, hận anh.
Tôi hận anh đã khiến tôi yêu tới tan nát cõi lòng, thế mà vẫn cứ ôm ấp bóng hình anh, để mặc cho anh ngự trị trong trái tim.

Bao nhiêu năm rồi vẫn vậy, chịu bao tổn thương mà tình cảm dành cho anh vẫn thế, thậm chí ngày một sâu đậm hơn.
Thiện kéo tôi ôm vào lòng, mặc tôi giãy ra anh cũng không cho tôi cơ hội trốn thoát.

Hơi thở anh nặng nề, giọng nói mang trầm thấp vô cùng:
– Không, em không hận anh… Em yêu anh.
– Tôi không yêu anh.
Tôi cứng đầu phủ nhận nhưng sao qua được mắt Thiện chứ.

Giọng anh đều đều khẳng định:
– Hiện tại em vẫn còn rất yêu anh.
– Anh đừng có tự luyến.

Tôi hết yêu anh lâu rồi.

Tôi cũng không tha thứ cho anh đâu.
– Em có tha thứ hay không, không còn quan trọng nữa.
Nghe Thiện nói, tôi bực mình đẩy anh ra, đưa tay quẹt đi nước mắt:
– Không quan trọng ư? Vậy với anh chuyện gì mới là quan trọng?
– Em còn yêu anh.

Chính em đã thừa nhận với Phú là còn yêu anh.

Như vậy là đủ rồi.

Có thể em vẫn giận hờn anh, anh chấp nhận và cũng sẽ kiên trì đợi đến khi em nguôi giận.

Anh chỉ muốn nói với em rằng, người em yêu là anh, chỉ khi ở bên anh, em mới hạnh phúc.
– Anh…
Tôi thật sự không còn lời nào để nói với Thiện nữa, cơn tức giận khiến người tôi run lên, tôi muốn nguyền rủa anh nhưng lại không tìm được lời nào, vì thế chỉ còn biết nghiến răng ken két.


Thiện thấy thế vội ôm tôi lại, không còn cứng miệng nữa mà bảo:
– An Như.

Anh xin lỗi.

Anh sai rồi.

Em hãy tha thứ cho anh, cho anh một cơ hội được không? Anh cam đoan từ nay về sau sẽ không đẩy em ra xa anh lần nào nữa.
Tôi ngồi im, trong lòng rất phức tạp, yêu đến cực điểm và hận cũng cực điểm.

Tôi không biết sau từng ấy đau khổ mình có nên tha thứ cho Thiện dễ dàng không, nhưng tôi biết, mặc dù trải qua bao sóng gió chúng tôi vẫn không nỡ rời xa nhau, tình cảm ấy dù đối với tôi hay với Thiện cũng không thể quên được.
Nếu ngày đó Thiện không đẩy tôi đi thì sự mọi chuyện sẽ thế nào.

Tôi hy vọng biết bao rằng những chuyện đã qua chỉ là một giấc mộng, sau khi tỉnh dậy tôi lại được ở căn nhà ấy, cùng anh sống những ngày tháng bình yên, nắm tay nhau không rời.

Sẽ không có những rắc rối tranh đoạt, bà Yến không xuất hiện, chỉ có tôi và anh cứ việc ở trong thế giới hai người, ngọt ngào hưởng thụ tình yêu.

Nếu thế tôi sẽ lựa chọn tin tưởng anh, cho dù có xảy ra chuyện gì cũng không nghi ngờ tình cảm anh dành cho tôi.
Những ngày đã qua sẽ chẳng bao giờ tìm lại được, còn tương lai thì sao? Tôi tự hỏi chính mình, rốt cuộc tôi có thật sự muốn có tương lai cùng người đàn ông này?
Tất nhiên là muốn, cho dù tương lai có bị tổn thương thì tôi vẫn bằng lòng thử một lần nữa.

Vì anh là Trịnh Minh Thiện, là mối tình đầu đẹp đẽ của tôi, là giấc mơ đã từng tan vỡ của tôi.
Ngọt cũng được, đắng cũng không sao, ít nhất là được ở bên anh, như vậy mới có được cảm giác nồng cháy.
Khi tôi đang không biết nên trả lời Thiện sao thì anh bỗng nâng mặt tôi lên rồi hôn.

Bình thường anh đã như thú dữ, có những lúc còn hơn thế.

Mặc dù tôi đã từng nếm trải nhiều lần nhưng đúng lúc tôi đang rối như tơ vò thì anh bất ngờ hôn điên cuồng khiến tôi chỉ biết sững sờ.

Cánh tay Thiện đầy sức mạnh giữ chặt tôi trong lòng còn đôi môi thì lướt nhanh, lưỡi đẩy vào miệng tôi cuốn chặt lấy.

Tôi cảm thấy hơi thở mỗi lúc một ngắn, mọi thứ trước mắt nhòa đi, duy chỉ có sự hòa quyện giữa yêu và hận nơi đầu môi là vẫn rất rõ.
Tôi không đẩy Thiện ra mà để mặc anh hôn mình, để đoạn tình cảm bao năm qua gửi gắm vào nụ hôn này.

Anh hôn tôi rất lâu cho đến khi có tiếng động từ hành động trở mình của Thỏ chúng tôi mới buông nhau ra.
Trán Thiện chạm vào trán tôi, ngữ điệu nhẹ nhàng mà chất chứa yêu thương, anh bảo:
– An Như, quay về bên anh nhé.
Giọng tôi nghẹn ngào hỏi anh:
– Anh có bỏ rơi em nữa không?
– Nhất định là không.
– Em tha thứ cho anh một lần này thôi.

Sau này anh phải đối xử thật tốt với mẹ con em đấy, dù có khó khăn gì cũng phải nói với em, không được giấu em, không được đẩy em ra xa anh nữa.

Bằng không, em sẽ không cho anh thêm một cơ hội nào nữa đâu.
– Ừ.

Anh hứa.
Tôi tựa vào lồng ngực Thiện, vòng tay qua eo ôm chặt lấy anh.

Giữa bầu không khí này, tôi lại một lần nữa xác định được mình rất yêu người đàn ông này.

Nỗi nhung nhớ tích góp suốt những năm qua như nước lũ tuôn ra ào ào, mỗi một khớp xương, mỗi một mạch máu, mỗi một tế bào đều ngập tràn thứ thương nhớ.

Cảm nhận được rõ hương vị ngọt ngào bủa vây lấy chúng tôi.
Vậy là đêm đó, tôi không còn ngủ một mình trên giường bệnh mà là nằm trong vòng tay ai kia.

Sáng hôm sau đang say giấc thì nghe tiếng Thỏ gọi:
– Mẹ… mẹ ơi…
Tôi mơ màng tỉnh dậy, mở mắt ra liền thấy con bé đang đứng bên cạnh giường, nét mắt khó hiểu hỏi:
– Mẹ ơi, sao chú Thiện lại ôm mẹ ạ? Chú Thiện xấu, chú Thiện lợi dụng mẹ lúc mẹ ngủ kìa.
Mặt mũi tôi méo xệch, gượng cười không biết trả lời còn sao.

Người bên cạnh bị đánh thức nên cũng thức dậy, nghe con tò mò thì bảo ngay:
– Mọi tối đều là con ngủ trong lòng bố, hôm qua mẹ mệt nên bố ôm mẹ ngủ.

Không phải lợi dụng.
Tôi chưa biết phải nói với Thỏ sao về việc Thiện mới là bố con bé chứ không phải cái người trong ảnh tôi thường đưa cho con xem, vậy mà Thiện đã nhanh hơn đổi cách xưng hô.

Con bé nghe anh xưng bố, hai mắt mở to chớp chớp:
– Bố ạ? Chú không phải bố con đâu.

Bố con đẹp trai lắm, con cho chú xem bố con rồi mà.
Ơ.

Con bé cho Thiện xem ảnh Song Joong Ki hồi nào thế? Rồi khi anh biết tôi nói dối gạt con thì biểu cảm lúc đó ra sao nhỉ? Tôi nghệt mặt ra nghĩ ngợi, Thiện ghé sát tai tôi nói nhỏ:
– Em được lắm.

Dám để con nhận vơ idol Hàn Quốc của em làm bố con bé.

Em cuồng anh ta quá xong ảo tưởng mình là vợ luôn đấy à?
– Ơ… thì… thì con cứ hỏi bố là ai nên em…
– Thế sao em không cho con xem ảnh tôi.
– Ghét anh nên không cho con xem.
– Em…
Thỏ không nghe được hai chúng tôi nói gì nên giật giật tay tôi:
– Mẹ.

Mẹ đuổi chú Thiện xuống đi.

Chú ấy không được ôm mẹ.

Thiện cúi người bế bổng còn lên giường, để con ngồi trong lòng anh.

Thiện cười cười hỏi:
– Vậy là bố chỉ được ôm con ngủ thôi hả? Con đang ghen tỵ với mẹ đúng không?
– Không ạ.

Con sợ ma mà.

Mẹ bị đau, không ôm Thỏ ngủ được nên chú phải ôm con.
– Vậy sau này bố ôm cả hai mẹ con ngủ.

Chịu không?
– Chú không phải bố con.
Tôi nghĩ cũng đến lúc để con bé nhận bố nên nhỏ giọng giải thích với con:
– Thỏ.

Chú Thiện là bố của con, sau này con không được gọi là chú nữa mà phải đổi thành bố.

Nghe không?
– Nhưng bố là người khác mà.
– À… cái người mà con thấy trong ảnh là bố Thiện đấy.

Đều là cùng một người cả, tại bố chụp ảnh nên nhìn trong hình và ngoài đời hơi khác nhau.
– Thật không ạ?
– Thật.

Con không tin mẹ à?
– Có ạ.
– Sau này phải đổi thành bố, không được gọi là chú nữa, biết không?
– Vâng ạ.
Thỏ còn nhỏ nên đôi khi có những việc cũng rất dễ dụ, nịnh một hồi là tin sái cổ.

Thêm nữa con bé rất thích chơi với Thiện vì lúc trước anh hay lén tôi cho Thỏ kẹo, từ ngày vào viện thì càng quấn anh hơn, toàn được anh mua cho con những món vừa ngon vừa bổ, lại còn đắt tiền.
Trước hôm tôi xuất viện, anh Lâm có đến thăm tôi, Thiện ghen ra mặt nhưng vì tôi nên không hạch sách với anh Lâm.

Tôi cũng dựa lúc này nói rõ với anh ấy rằng mình đã quyết định quay lại với Thiện và gửi lời cảm ơn anh ấy đã nhiều lần giúp đỡ tôi.

Anh Lâm có vẻ rất buồn, còn hỏi tôi:
– Em đã suy nghĩ kĩ chưa? Có chắc là anh ta không làm em buồn nữa không?
– Em nghĩ kĩ rồi và cũng chắc chắn ạ.
– Ừ.

Anh luôn tôn trọng và ủng hộ quyết định của em.

Miễn sao hai mẹ con em cảm thấy hạnh phúc.
– Cảm ơn anh.

Sau này chúng ta vẫn sẽ luôn là bạn tốt nhé.
– Ừ.
Hôm sau khi tôi xuất viện, Thỏ lại không muốn về tí nào, con bé dường như còn ám ảnh chuyển vừa rồi nên không thích về trọ.

Con bé bảo:
– Mẹ ơi.

Mình ở đây thêm được không ạ? Con không thích về đâu, ở đây đẹp hơn, rộng hơn nhà mình nữa.
Thiện sớm đã không có ý định để hai mẹ con tôi về trọ, nghe con nói, anh khẽ cười bảo:
– Chúng ta không về trọ nữa, cũng không ở bệnh viện được.

Bố đưa hai mẹ con về Khách sạn nhà mình, ở đó rộng và đẹp hơn phòng bệnh này nhiều.

Có đồ ăn ngon cho con tùy ý chọn.

Chịu không?
– Thật không ạ? Con muốn ăn kem, ăn gà, ăn mì xào nữa, có không ạ?
– Có.

Không thiếu thứ gì.

Còn nhiều món ngon hơn nữa cơ.
– Vâng.

Vậy chúng ta mau đi đi ạ.
Anh Phú đưa cả nhà chúng tôi về Khách sạn, Thỏ từ lúc bước xuống xe cho tới khi về phòng, con bé cứ chỉ trỏ khoe cho tôi xem rồi khen đẹp không ngớt, còn bảo:
– Mẹ ơi.

Ở đây đẹp quá, rộng ơi là rộng.

Mình ở đây mãi được không ạ?
Anh Phú xoa đầu con bé bảo:
– Không được đâu Thỏ ơi, vì con sắp phải theo bố mẹ về Hà Nội rồi, nhà của con còn đẹp và rộng hơn đây cơ.
– Thật ạ.
– Ừ.

Bố Thiện của con giàu lắm nên là con thích gì cứ nói với bố, không cần sợ bố tốn tiền đâu.
– Yeah… Thích quá.


Con muốn mua thật nhiều, thật nhiều quần áo đẹp.
– Ừ.

Bố con sắp mở cho con cái siêu thị tha hồ mà đi shopping trong đó một mình.
Bởi vì Thiện còn công việc trong này nên trước mắt chúng tôi phải ở lại Sài Gòn một thời gian.

Ở trọ tôi còn rất nhiều đồ muốn lấy nên Thiện cho người quay về trọ thu xếp ít đồ đạc chuyển đến khách sạn giúp tôi.

Mấy ngày đầu sống chúng, Thỏ còn được ngủ cùng chúng tôi, cho đến buổi tối thứ 5 Thiện liền dụ dỗ con ra ở riêng.

Ban đầu con bé không chịu, nhất quyết đòi ngủ với mẹ, nhưng khi Thiện dọa sẽ không cho con đi chơi những chỗ đẹp, ăn ngon, mặc đồ con thích nữa thì lập tức đổi ý, răm rắp nghe theo, ôm gối vào phòng nhỏ bên trong ngủ một mình với đống gấu bông vây quanh giường.
Thời gian đầu chúng tôi vẫn rất trong sáng, chỉ đơn giản là ôm nhau ngủ.

Tất nhiên cũng có những lúc Thiện có ý gần gũi hơn nhưng không bao giờ cưỡng ép tôi, thỉnh thoảng lại mân mê bàn tay tôi, cố ý chạm vào người tôi, nếu thấy tôi không có phản ứng gì anh cũng không dám có bất cứ hành động nào vượt quá giới hạn.

Tôi biết anh sợ làm tôi giận nên đành kiên nhẫn chờ tôi quen dần và chủ động tiến xa hơn.
Gần hai tuần chỉ ôm nhau ngủ chính tôi cũng là người không chịu được mà nhớ anh da diết, nhưng mà tôi vẫn chưa sẵn sàng cho chuyện đó.

Một buổi tối cuối tuần nọ, Thỏ đi ngủ sớm, Thiện từ phòng tắm bước ra, thấy tôi đứng bên cửa sổ sát đất, nhìn ra bên ngoài thành phố rực rỡ sắc màu, anh tiến tới ôm tôi từ phía sau.

Tựa cằm lên hõm vai tôi, thủ thỉ:
– Nghĩ gì thế?
– Em đang nghĩ 4 năm qua, Hà Nội đã thay đổi những gì? Mọi người ở biệt thự và cả đám bạn bè của em nữa, cuộc sống của mọi người thế nào?
– Đợi đến khi em về Hà Nội, em sẽ biết cả thôi.
– Vâng.

Em cũng rất nhớ Hà Nội.
– Vậy anh thì sao? Có nhớ anh không?
Tôi hắng giọng đáp:
– Không.

Không nhớ tí nào.

Ghét anh chẳng hết.
– Ừ.

Ghét anh.

Ghét yêu chứ gì? Không sao.

Anh nhớ em là được rồi.
– Xùy…
Giọng Thiện trầm thấp thì thầm bên tai tôi:
– Em… Anh nhớ em quá.

Đêm nay thức cùng anh nhé.
– Hả?
Đợi đến lúc tôi ý thức Thiện đã bế bổng tôi đặt xuống giường.

Anh nằm đè lên người tôi, nắm lấy tay tôi đưa lên miệng hôn mấy cái rồi xấu xa cắn nhẹ ngón tay tôi:
– An Như! Em có biết mấy ngày nay anh muốn gì nhất không?
Tôi lắc đầu, hai mắt tròn xoe nhìn anh chờ đợi đáp án.

Thiện khẽ cười, một nụ cười dịu nhẹ nhưng đủ mê hoặc tâm trí tôi.

Anh cúi thấp đầu, giọng nói thủ thỉ bên tai tôi có chút biến thái:
– Đó là ép em dưới thân anh, tận tình chăm sóc cơ thể em giống như ngày trước chúng ta bên nhau.
Nghe Thiện nói, tôi ngượng đỏ cả mặt, xấu hổ và ngại ngùng làm tôi không dám đối diện trực tiếp với anh.

Một bàn tay tôi để trước ngực Thiện, muốn đẩy anh ra nhưng bị anh nắm giữ.
– Em xấu hổ gì chứ?
– Em… em không có.
Trái tim đập loạn nhịn, tôi ấp a ấp úng kiếm cớ nói:
– Em cảm thấy trong người không khỏe, em muốn đi ngủ.

Anh nằm xuống được không?
– Không.
Thiện thẳng thừng từ chối càng khiến tôi lúng túng, cổ họng như hóc phải xương cá, chẳng biết nói gì cũng chẳng biết nên làm gì tiếp theo.

Thú thật tôi rất nhớ anh, nhớ cảm giác cùng anh mây mưa, triền miên.

Thế nhưng đã nhiều năm chúng tôi không thân mật, giờ phút này tôi có chút không được tự nhiên, thẹn thùng như thể lần đầu gần gũi đàn ông.

Hơn nữa con gái đang ngủ ở gian phòng bên trong, tôi lại chưa sẵn sàng cho chuyện đó nên mới từ chối.
Tôi nói lí nhí:
– Em mệt mà.
– Mệt thật hay trốn tránh anh?
– Em… em… Tại sao em phải trốn tránh anh cơ chứ?
Thiện từ từ rời khỏi người tôi, anh nằm sang bên cạnh, nghiêng mình chống tay lên trán, ngữ điệu quan tâm hỏi:
– Ừ.

Cứ cho là không trốn tránh anh đi.

Vậy nói anh nghe, em mệt thế nào, trong người chỗ nào không khỏe?
Trước ánh mắt dò xét của Thiện, tôi đáp:
– Cả người em uể oải chả có tí sức lực nào luôn, mềm nhũn như sợi bún ấy, chỉ muốn ngủ thôi.
– Vậy?
– Vâng.

Em nói thật đó.

Anh không tin em à?
– Không.

Mới vừa rồi trông em còn tràn đầy sinh lực, giờ lại bảo mềm như bún.

Anh không tin được.
– Em không lừa anh mà.
– Ừ.

Vậy chắc anh không đủ hấp dẫn làm em nổi hứng thú.
– Làm gì có chứ? Anh đẹp trai, body ngon nghẻ như vậy, có ai mà không mê.

Tại hôm nay em hơi mệt nên muốn được ngủ sớm.
Nét mặt Thiện trầm tư, anh im lặng nhìn tôi hồi lâu, lâu đến mức thiếu chút nữa tôi đã đầu hàng mà kéo anh leo lên trên người mình.


Bỗng Thiện nằm hẳn xuống bên cạnh, cánh tay gối dưới đầu, anh hỏi:
– Em không nhớ anh?
Nghe ra trong lời anh nói thoáng mang chút buồn và thất vọng.

Tôi vội giải thích:
– Không.

Không phải vậy.

Em rất nhớ anh, có điều…
– Có điều gì?
– Em… em chưa sẵn sàng, với lại Thỏ ở bên trong, em không muốn con bé thức giấc.
– Ừ.

Anh hiểu rồi.
Anh bảo anh hiểu nhưng sao tôi cứ có cảm giác như anh đang giận hờn mình vậy nhỉ, nhất là khi anh nói những câu này:
– Em thương yêu Thỏ, anh biết và anh cũng giống em, thậm chí tình yêu anh đối với hai mẹ con còn nhiều hơn em thấy.

Không phải anh không nghĩ tới Thỏ, nhưng anh cũng có ham muốn và ích kỷ của bản thân.

Nếu anh không đủ quan trọng với em, em chưa hoàn toàn tha thứ, sẵn sàng đón nhận anh vậy thì anh không ép em nữa.

Anh sẽ đợi.
Thiện rất quan trọng với tôi và tôi cũng đã sớm tha thứ cho anh.

Có điều tôi thật sự lo lắng khi cả hai quan hệ, tôi không tự chủ được mà lỡ phát ra âm thanh quá lớn sẽ ảnh hưởng đến giấc ngủ của con.

Làm anh buồn, tôi cũng chẳng vui vẻ tí nào.
Thiện bất ngờ ngồi dậy, muốn xuống giường tính đi đâu đó.

Tôi chồm dậy theo, nắm giữ cánh tay anh hỏi:
– Anh! Anh giận em sao?
– Không.

Em ngủ đi.
– Anh muốn đi đâu?
– Anh vào phòng tắm, không đi đâu cả.
– Nhưng anh vừa mới tắm xong mà.
– Ừ.
Thiện mỉm cười nhưng ý cười không hề hiện trong mắt.

Anh cẩn thận gỡ tay tôi ra, ôn tồn bảo:
– Em mệt thì ngủ đi.
Nói rồi, Thiên đứng thẳng người đi vào phòng tắm, tiếp đến là âm thanh róc rách của tiếng nước chảy, còn tôi ngồi bên ngoài ôm một mớ đắn đo, băn khoăn.
Anh ở trong đó lâu kinh khủng, tôi nhịn không được liền đứng lên đi tới trước phòng tắm, giơ tay gõ cửa:
– Thiện! Anh xong chưa?
Người bên trong im lặng, không rõ là anh không nghe thấy hay căn bản giận dỗi tôi nên không trả lời.

Tôi nói tiếp:
– Anh tắm 30 phút rồi đó.

Ra ngoài đi.
– …
– Thiện!
Tiếng nước chảy cuối cùng cũng dừng.

Thiện bước ra, ngữ điệu vẫn rất nhẹ nhàng:
– Sao chưa ngủ? Em muốn dùng phòng tắm?
– Không.

Em đợi anh.
– À… Anh nhớ ra mình có văn kiện phải xem.

Anh ngồi ngoài làm việc, lát nữa sẽ ngủ sau, em không cần đợi anh đâu.
Dứt lời Thiện tính bỏ ra bên ngoài nhưng bị tôi ôm chặt từ phía sau.

Dính sát người anh, tôi bảo:
– Rõ ràng là anh đang giận em.

Vậy mà nói không giận?
– Không có.
– Anh có.
– Như…
Thiện gỡ vòng tay tôi ra, xoay người đối diện với tôi, anh nói:
– Anh không muốn ép em phải làm những việc em không thích.

Thế nên xin em đừng thử thách sức chịu đựng của anh, nếu không…
– Nếu không thì sao?
– Anh sẽ ích kỷ vì ham muốn của bản thân mà chiếm đoạt em, cưỡng ép em.
Tôi hiểu rõ con người Thiện rất ngoan cố, không chịu nhún nhường trước bất kì ai.

Nhưng anh đã vì tôi nhiều lần xuống nước, vì tôi mà làm rất nhiều chuyện, vậy mà tôi còn làm cao, khiến anh buồn phiền.

Chúng tôi khó khăn lắm mới quay về bên nhau sau nhiều năm xa cách, chuyện kia sớm muộn cũng diễn ra, thế thì tôi còn ngại, còn né tránh anh làm gì.
Tôi không nói không rằng vòng tay qua cổ Thiện, kiễng chân chủ động hôn môi anh.

Có lẽ vì bất ngờ hoặc giận tôi nên toàn thân anh đứng im bất động, không hề có một động tác đáp trả.

Tôi ghì cổ hôn sâu Thiện chừng 5 giây rồi buông ra, nhìn thẳng vào mắt anh hỏi:
– Sao anh không hôn lại em? Sao không ôm em?
Thiện thản nhiên đáp:
– Không muốn em mất sức, thêm mệt.
– Anh nhỏ mọn thế? Giận dai vừa chứ, em đã chủ động rồi mà anh còn mặt nặng mày nhẹ với em.
– Anh không giận.
– Anh có.
– …
– Nếu anh cứ thế này thì thôi vậy.

Em đi ngủ, anh làm việc của mình đi.
Tôi dỗi ngược lại Thiện, ngồi xuống mép giường, khoanh tay trước ngực, ngoảnh mặt quay đi.

Cảm nhận được ánh mắt Thiện chăm chăm nhìn mình, tôi chẳng biết anh đang nghĩ gì nữa.
Trong không gian yên tĩnh, tôi nghe tiếng Thiện hít sâu một hơi, âm thanh be bé phát ra từ miệng anh:
– Chết tiệt.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương