Mối Tình Đứt Đoạn
-
Chương 27
Tôi gay gắt phản đối:
– Mẹ con tôi không đi đâu hết. Anh không có quyền ép chúng tôi phải sống ở đâu.
– An Như, mọi việc tôi làm đều là tốt cho em và con. Em có thể hiểu cho tôi không?
Tốt cho tôi và con sao? Thiện có từng nghĩ cho tôi à mà bảo là tốt cho chúng tôi? Nếu muốn tốt cho tôi thì năm đó anh không nên bỏ rơi tôi khi tôi cần người bên cạnh nhất chứ. Giờ anh vẫn yêu đương với chị Yến hay độc thân tôi còn chẳng rõ thì sao tôi có thể theo anh về, để rồi người ta lại nói tôi là đứa con gái lẳng lơ đi cướp chồng, cướp người yêu của người khác à?
– Vậy anh có hiểu cho tôi không? Anh là đang ép người khác phải nghe theo ý anh đấy.
– Nếu muốn ép em, từ lâu tôi tùy ý đưa mẹ con em về Hà Nội rồi chứ không phải kiên nhẫn khuyên em hết lần này đến lần khác đâu.
– Anh… Có ai như anh không? Lúc anh muốn thì anh bắt buộc tôi phải theo anh về Hà Nội cho bằng được, lúc anh chán ghét, thì anh đuổi tôi như đuổi một đứa ăn bám khiến anh chướng tai gai mắt. Trịnh Minh Thiện, tôi nói cho anh biết, tôi là con người, không phải đồ vật để anh tùy ý sắp đặt.
Trái ngược với thái độ giận dữ của tôi, Thiện lại rất bình tĩnh mà nói:
– Nếu em vẫn giận tôi vì chuyện năm xưa đã rời bỏ em thì tôi có thể giải thích.
– Giải thích?
Tôi nhếch môi cười nhạt, hoàn toàn không để tâm đến cái gọi là “chuyện năm xưa”:
– Tôi không muốn nghe bất kỳ lời bao biện nào của anh đâu Thiện à? Tôi đã từng rất ngu ngốc tin vào những việc, những hành động anh làm tôi cảm động mà nghĩ rằng anh đối xử rất tốt với tôi, không vì chuyện của dì Phương và bố anh mà thù hằn tôi. Thế nhưng tôi đã sai, giờ thì tôi sẽ không để mình bị lừa gạt mà mắc bẫy của anh đâu. Chẳng qua anh muốn mẹ con tôi cùng anh về Hà Nội nên anh mới xuống nước, nói lời dụ dỗ tôi thôi.
– Không phải.
– Anh quên năm đó anh đã nói những gì à? Anh bảo không muốn bạn gái anh biết quan hệ giữa chúng ta rồi sinh ra hiểu lầm mà buồn lòng. Tôi hiểu vì sao anh chán ghét tôi chứ. Anh có người yêu rồi nên anh ngủ với người yêu vẫn thích hơn là ngủ với cháu gái của người mà anh hận cay hận đắng mà. Vậy thì anh còn muốn giải thích gì nữa, anh tính bịa đặt ra chuyện gì để bao biện cho những lời năm đó anh đã nói với tôi đây? Là một thằng đàn ông, anh nên có trách nhiệm với những lời nói, những việc mình đã làm đi, hãy thực hiện đúng với lựa chọn năm đó của chúng ta.
– An Như, em không thể bình tĩnh nghe tôi nói à, sao cứ phải nhảy vào họng tôi thế? Em không cho tôi cơ hội giải thích được à?
– Không. Vì dù anh có giải thích tôi cũng không tin và cũng chẳng thay đổi được gì. Giữa tôi và anh không có tình yêu, tôi không muốn sống chung với người không yêu tôi.
– Ai nói là không. Tôi…
Thiện đang nói đến đó thì cửa phòng bệnh bất ngờ mở ra. Ban nãy anh Phú đến chơi, Thỏ có đòi xuống căn tin mua kẹo nên anh ấy dẫn con bé đi mua và giờ thì quay lại. Thấy tôi đang cùng Thiện nói chuyện, anh ấy gượng cười nói:
– À… Anh quên mua ít đồ. Anh với Thỏ xuống dưới, hai người cứ tiếp tục nói chuyện đi.
Tôi không muốn tranh cãi với Thiện nữa nên bảo:
– Em hết lời rồi. Anh để Thỏ ở lại đây với em và giúp em đưa Sếp anh ra ngoài đi ạ.
Ngữ điệu tôi chuyển lạnh, thấy tôi kiên định thế thì anh Phú đã nói nhỏ với Thiện vài câu, sau đó không phải là Thỏ ở trong phòng cùng tôi mà là anh Phú. Còn con bé được Thiện đưa ra ngoài.
Từ lần gặp lại đến này cũng đã hơn 2 tuần, đây là lần đầu tiên anh Phú ở riêng với tôi, tôi đoán anh ấy có chuyện muốn nói với mình nên hỏi thẳng. Anh Phú cũng không vòng vo mà nói:
– Như. Em bình tĩnh lại chưa, có thể nghe anh nói đôi lời được chứ?
– Vâng. Nhưng nếu là nói giúp Trịnh Minh Thiện thì thôi đi ạ.
– Có thể em không thích nghe nhưng anh vẫn muốn nói. Vì anh không thể trơ mắt nhìn hai người hiểu lầm, ôm khúc mắc trong lòng mà bỏ lỡ nhau được.
Tại sao anh Phú cũng cho là giữa chúng tôi có hiểu lầm, chẳng lẽ tôi thật sự đã bỏ qua sự việc nào đó mà hiểu sai về Thiện à? Không, chắc là không đâu vì ngày trước mỗi một chi tiết nhỏ liên quan đến anh, tôi đều rất chú ý. Nhưng nếu anh Phú đã muốn nói thì tôi sẽ nghiêm túc lắng nghe.
Anh Phú hỏi tôi:
– Em còn yêu Thiện không?
Tôi vừa định mở miệng nói dối thì anh Phú đã rào trước:
– Anh hy vọng em trả lời thật lòng. Khi đã lựa chọn lắng nghe anh nói thì đừng nói dối anh.
Tôi hít sâu một hơi, không trả lời mà lặng lẽ gật đầu. Anh Phú hỏi tiếp:
– Vậy tại sao không cho Thiện cơ hội, cũng là cho Thỏ và em có một mái ấm trọn vẹn.
– Thiện chưa từng yêu em. 4 năm trước anh ấy đã nói không muốn nhìn thấy em nữa, bảo em tránh đi đâu thì tránh, biến khỏi tầm mắt anh ấy.
– Năm đó Thiện nói những gì anh đều biết vì cậu ấy đã kể lại cho anh nghe. Nhưng em biết không, những lời cậu ấy nói với em, đều là lừa gạt em thôi.
– Lừa em đấy ạ?
Tôi có chút nghi hoặc hỏi lại, anh Phú ân cần giải thích tôi nghe:
– Đáng lẽ anh không nên nhiều chuyện can thiệp vào việc riêng của hai người. Anh nghĩ nên để Thiện giải thích rõ với em, nhưng cậu ấy đã ở Sài Gòn gần 2 tháng mà vẫn không cách nào nói cho em hiểu nên anh quyết định giúp cậu ấy vậy.
– …
– Thật ra, Thiện là bất đắc dĩ mới phải nói những lời khó nghe đó, khi em buồn, Thiện cũng chẳng vui vẻ gì đâu. Em cũng biết đấy, 23 tuổi cậu ấy đã phải tiếp quản T – group, tuổi còn trẻ đương nhiên sẽ gặp rất nhiều khó khăn, không phải cổ đông nào cũng đứng về phía cậu ấy, để cậu ấy ngồi yên vị trên ghế Tổng giám đốc. Vì vậy cần phải có người giúp Thiện lôi kéo thế lực. Em chưa từng gặp ông ngoại Thiện và cũng không biết gì về gia đình ngoại của cậu ấy, đúng không?
– Vâng. Em chỉ từng nghe dì Phương nói nhà ngoại anh ấy là hào môn thôi.
– Ừ. Ông ngoại Thiện và ông nội Hải Yến từng là bạn bè rất thân trên thương trường nên đã từng hứa hẹn để cháu của hai nhà kết hôn. Tuy nhiên Thiện chưa từng yêu Hải Yến và cũng không có ý định kết hôn với cô ta. Người Thiện yêu là em và cậu ấy rất nghiêm túc muốn lấy em làm vợ.
Sao cơ? Tôi không nghe lầm đấy chứ? Thiện yêu tôi sao, anh muốn kết hôn sao? Cái người hồi trước luôn cộc cằn, khó tính lại có tình cảm với tôi à? Anh yêu tôi từ bao giờ thế?
– Nếu đã yêu em, tại sao còn vứt bỏ em? Anh ấy là vì hôn ước với chị Yến à? Thiện lớn rồi mà, theo em biết anh ấy là người có chính kiến, sẽ không vì sự áp đặt của người khác mà khuất phục dễ dàng. Thời buổi nào rồi còn kiểu người nhà đặt đâu thì con cháu phải ngồi đó chứ? Vả lại việc anh ấy củng cố thế lực thì liên quan gì đến việc yêu em ạ?
– Chính vì yêu em nên Thiện mới buộc phải đẩy em ra xa để không gặp nguy hiểm. Em nhớ những lần vô duyên vô cớ bị người ta hãm hại chứ. Là âm mưu của bố con Hải Yến cả đấy.
– Sao ạ?
Tôi thật không ngờ người đứng sau tất cả những bất hạnh xảy đến với tôi lại là bố con chị Yến. Vậy mà lần gặp tôi vào dịp Tết năm đó, thái độ của chị ta rất hòa nhã, sau khi kết bạn facebook với tôi cũng có vài lần nói chuyện đôi ba câu, tôi còn tưởng chị ta là người tốt, thân thiết, dễ gần, hóa ra chỉ là giả dối. Giờ nghĩ lại chắc chị ta đã sớm biết tôi và Thiện không có quan hệ họ hàng, còn cố tình nói thích anh, bảo tôi giúp cô ta tán tỉnh Thiện đều là giả. Chẳng trách thái độ Thiện lạnh nhạt với cô ta, cấp dưới đến nhà mà không có tí nào gọi là mến khách.
– Ngày trước, hai bố con Hải Yến nắm 15% cổ phần của T – group và bọn họ cũng có quan hệ khá tốt với các cổ đông khác. Ông Phong muốn con gái mình kết hôn với Thiện không đơn giản chỉ vì Hải Yến yêu cậu ấy đâu mà còn muốn thâu tóm Tập đoàn. Khi đó hai bố còn Hải Yến rất được lòng ông ngoại của Thiện, bọn họ ít nhiều vẫn e dè ông ấy. Hải Yến cũng thật lòng yêu Thiện nên không muốn bố mình đối đầu trực tiếp với Thiện, vì vậy mới tìm cách ép cậu ấy phải yêu đương với cô ta. Mà em lại là người trong lòng Thiện nên cũng chính là điểm yếu của cậu ấy.
– …
– Không phải Thiện chưa từng vì tình yêu với em mà đấu tranh, nhưng trước sức ép của ông ngoại và cả những âm mưu, tính toán của bố con Hải Yến, cậu ấy không thể không giả vờ xuôi theo mà đẩy em đi. Nếu em còn tiếp tục bên cạnh Thiện, nguy hiểm không chỉ dừng ở sự việc em bị vu oan năm đó đâu, sẽ còn những việc thâm độc hơn mà chúng ta không lường trước được. Để em đi, vừa là tốt cho em, vừa là để Thiện tập trung củng cố thế lực, đá bố con Hải Yến ra khỏi T – group. Hiện tại công ty Phong Hằng phá sản, ông Phong bị bắt vào tù, gia đình nhà Hải Yến rơi vào hoàn cảnh khó khăn, cũng xem như Thiện thay em đòi lại món nợ năm xưa bọn họ nợ em.
Tôi không biết năm xưa anh đã phải chịu những áp lực thế nào, nhưng anh có thể nói rõ cho tôi biết trước, tại sao lại giấu giếm tôi, một mình sắp đặt mọi chuyện để rồi buông những lời khó nghe. Ngày ấy khi cả xã hội hùa vào mắng chửi tôi, tôi đã mệt mỏi ra sao anh biết không? Nếu như anh kể tôi nghe thì ít nhất tôi vẫn còn chỗ dựa là anh, tôi sẽ không nghỉ quẩn mà suýt thì mất mạng, làm hại đến con.
– An Như, Thiện rất yêu em. Thật đấy… rất yêu. Khoảng thời gian mối quan hệ của hai người bắt đầu có vấn đề, ngày nào cậu ấy cũng như người mất hồn. Đắn đo rất nhiều mới lựa chọn buông tay em. Từ khi em đi, anh không thấy cậu ấy cười một nụ cười đúng nghĩa bao giờ cả.
– Thiện có nỗi khổ, anh ấy có thể nói với em. Tại sao phải giấu em? Điều đó chẳng khác nào anh ấy sợ em cản trở kế hoạch. Suy cho cùng, em vẫn không phải người quan trọng trong lòng anh ấy.
– Không phải. Là anh đã bảo Thiện làm như vậy. Vì anh nghĩ, nếu Thiện nói cho em biết mọi chuyện, chưa chắc em đã chịu ra đi. Hoặc giả sử cứ cho là hai người sẽ tạm thời dừng ở cạnh nhau một thời gian nhưng liệu em có yên tâm để cậu ấy một mình giải quyết khó khăn không? Hay em sẽ lo lắng mà liên lạc, hỏi han tình hình Thiện? Nếu lỡ bố con Hải Yến biết hai người đang đóng kịch, biết được kế hoạch của Thiện thì không chỉ em mà cậu ấy và T – group cũng gặp nguy hiểm. Còn một việc nữa chắc em không biết, năm xưa bọn anh cứ nghĩ em chỉ chuyển ra ngoài sống vì em vẫn phải học cho xong chương trình Đại học nên sẽ không rời khỏi Hà Nội. Ai ngờ, em bỏ học giữa chừng, em nói em ra nước ngoài sống cùng dì Phương. Và rồi bọn anh cũng tin là vậy, nên yên tâm để em đi, không nghĩ em đã nói dối cô Tư.
– Em không muốn dì lo lắng và làm phiền tới dì. Vả lại lúc đó chưa nghĩ ra sẽ đi đâu nên mới nói đại là ra nước ngoài.
– Ừ. Một năm trước, Thiện nóng lòng không thể đợi đến lúc kế hoạch thành công mà cậu ấy đã vội sang nước ngoài muốn tìm gặp em, tiếc là em không sống cùng dì Phương. Thiện gần như phát điên vì không biết 3 năm qua em đã đi đâu, cuộc sống em thế nào, suốt một năm qua bọn anh cho người tìm kiếm em khắp nơi mà vẫn không có tin tức của em, cho đến khi gặp lại em ở Sài Gòn. Biết em sống vất vả, còn sinh cho cậu ấy một đứa con gái thì càng tự trách bản thân vô dụng, năm đó không có khả năng giữ em bên mình. Anh nghĩ, nếu thời gian quay lại 4 năm trước, Thiện biết em có con, thì chắc cậu ấy thà mất đi T – group cũng sẽ không để em phải chịu khổ. Vì vậy, khi mọi việc đã nằm trong tầm kiểm soát, làm chủ được mọi việc, không còn ai can thiệp vào cuộc sống của cậu ấy được nữa, Thiện rất muốn đón mẹ con em về, bù đắp những vất vả, khổ cực bao năm qua cho hai mẹ con em. Nếu em muốn trách thì trách anh này, đừng trách Thiện nữa, tội cậu ấy lắm.
Những năm qua tôi luôn có suy nghĩ, giá như năm đó anh tìm tôi, giá như anh yêu tôi thì tôi có thể tha thứ tất cả. Tiếc là anh đã không tới, mọi giả thiết đều trở nên huyễn hoặc để tôi tự dỗ dành mình. Trải qua quá nhiều chuyện, điều đó cho thấy tôi và Thiện không có duyên với nhau, vì thế, rời xa nhau đó mới là một kết cục tốt đẹp nhất.
Nhưng bây giờ, khi tôi gần như buông bỏ hết hy vọng, bỗng những suy nghĩ, giả thiết trước kia đều thành sự thật. Hóa ra anh yêu tôi, hóa ra khi mọi chuyện tốt hơn anh đã đi tìm tôi. Nói tôi không chút dao động, không muốn quay trở lại bên Thiện thì hoàn toàn là nói dối. Vì dù sao Thiện vẫn là người đàn ông tôi yêu nhất.
Giọng anh Phú trầm thấp tiếp tục vang lên:
– Anh không biết em có muốn tha thứ cho Thiện, hiểu cho nỗi lòng của cậu ấy không nhưng anh chỉ muốn nói thế này: Thiện là một người đàn ông tốt, cậu ấy sống rất tình cảm. Nếu em còn yêu Thiện, hãy cho cậu ấy một cơ hội bù đắp cho mẹ con em. Anh dám khẳng định chắc chắn với em là Thiện sẽ không bao giờ để em rơi nước mắt vì bất kỳ nỗi đau nào nữa đâu.
– Anh ấy có thật là chưa từng có ý với Hải Yến không? Những lời anh nói, có đúng sự thật không, hay anh chỉ vì muốn giúp Thiện nên mới…
– Như! Em nghĩ anh là loại người đơm đặt dựng chuyện vậy à? Lời anh nói hoàn toàn là thật. Thiện càng không có tí tình cảm nào với Hải Yến. Còn nữa, không biết năm xưa lúc em rời đi, em có nhận được tin nhắn từ số điện thoại của anh không?
– Em có.
– Ừ. Là chính tay Thiện nhắn gửi em đấy. Cậu ấy vẫn luôn hy vọng trong lòng em có cậu ấy, có thể đợi đến lúc cậu ấy tìm gặp em.
Tôi rơi vào trầm lặng, nhớ lại khoảng thời gian trước đây ở bên cạnh Thiện. Đúng là trước lúc thái độ anh lạnh nhạt, anh đối với tôi có dịu dàng, có nhẹ nhàng và hình như có cả quan tâm nữa. Thế nên đã có lúc tôi nghĩ trái tim anh chính là nơi cho tôi thuộc về. Chỉ là tôi đã không tự tin vào suy đoán của mình, để khi anh tỏ vô tình, tôi đã nghi ngờ những chuyện tốt anh làm cho tôi. Giờ phút này, đáy lòng tôi dâng tràn cảm giác khó hiểu, vừa như vui sướng kích động, vừa như kinh hoàng lưỡng lự, không biết phải làm sao nữa.
Anh Phú vỗ nhẹ lên vai tôi hai nhịp, nét mặt nhu hòa bảo:
– Nhìn đàn ông đừng chỉ nhìn vẻ bề ngoài, đừng tin những lời họ nói, cũng đừng tin những lời người khác nói… Có thể cậu ấy không để ý đến việc người khác nhìn nhận như thế nào mà chỉ hy vọng em hiểu cậu ấy là người như thế nào.
Chắc là con người Thiện tôi chỉ có thể hiểu được phần nào, muốn hiểu hơn về anh có lẽ cần thêm thời gian.
– Những lời cần nói cho em biết anh đều đã nói rồi, còn lại quyết định là ở em. Anh hy vọng em đưa ra lựa chọn đúng đắn để có được hạnh phúc mình muốn, không phải hối hận. Mong là em và Thiện có thể bình tĩnh nói chuyện, giãi bày lòng mình. Anh còn có việc phải đi trước, hẹn gặp lại em nhau.
– Vâng. Em chào anh.
Sau khi anh Phú rời đi, cả phòng bệnh chỉ còn có mỗi một mình tôi. Tôi nhớ lại những việc suốt mấy năm qua, nhớ tới lúc Thiện gặp tôi ở nhà chị Hằng rồi cả việc anh kiên trì dỗ dành tôi ra sao.
Thời gian tôi năm viện, Thiện đã hết lòng chăm sóc tôi thế nào, mặc cho tôi có làm mình làm mất, có mắng anh thì anh vẫn lặng lẽ nhịn xuống. Tính tình đó của anh, trước đây tôi chưa từng thấy.
Thật ra có những lúc tôi cũng hy vọng anh kiên quyết hơn, bá đạo hôn tôi, chiếm hữu tôi mà không để cho tôi có bất kì phản kháng nào. Tôi rất muốn biết, tình yêu điên cuồng ấy liệu có thể làm tan đi sự giá lạnh trong lòng tôi và đốt cháy sự nhiệt tình của tôi không, có đủ để làm tôi cảm thấy tình yêu của tôi dành cho anh vẫn nồng nhiệt như trước không. Nhưng Thiện không làm vậy, ngay cả khi tôi ngủ anh cũng chỉ lặng lẽ ngồi bên cạnh giường, vuốt ve mái tóc tôi, những ngón tay chạm lên môi tôi đầy lưu luyến.
Đến giờ phút này, tôi biết sự kiên cường suốt bao năm qua cuối cùng cũng sụp đổ rồi. Tôi muốn cùng anh nói rõ lòng mình, muốn cho chúng tôi có cơ hội ở bên nhau, cùng nhau chăm sóc Thỏ khôn lớn.
Đến độ tuổi này rồi, điều mà tôi cần nhất trong tình yêu chính là một người có thể cùng mình đi qua những thăng trầm trong cuộc đời, cùng mình chia sẻ bao câu chuyện buồn vui, cùng mình chăm lo cho mái ấm nhỏ, có thể nói cho nhau nghe bất cứ chuyện gì nhỏ nhặt nhất mà không cần e dè suy nghĩ.
– Mẹ con tôi không đi đâu hết. Anh không có quyền ép chúng tôi phải sống ở đâu.
– An Như, mọi việc tôi làm đều là tốt cho em và con. Em có thể hiểu cho tôi không?
Tốt cho tôi và con sao? Thiện có từng nghĩ cho tôi à mà bảo là tốt cho chúng tôi? Nếu muốn tốt cho tôi thì năm đó anh không nên bỏ rơi tôi khi tôi cần người bên cạnh nhất chứ. Giờ anh vẫn yêu đương với chị Yến hay độc thân tôi còn chẳng rõ thì sao tôi có thể theo anh về, để rồi người ta lại nói tôi là đứa con gái lẳng lơ đi cướp chồng, cướp người yêu của người khác à?
– Vậy anh có hiểu cho tôi không? Anh là đang ép người khác phải nghe theo ý anh đấy.
– Nếu muốn ép em, từ lâu tôi tùy ý đưa mẹ con em về Hà Nội rồi chứ không phải kiên nhẫn khuyên em hết lần này đến lần khác đâu.
– Anh… Có ai như anh không? Lúc anh muốn thì anh bắt buộc tôi phải theo anh về Hà Nội cho bằng được, lúc anh chán ghét, thì anh đuổi tôi như đuổi một đứa ăn bám khiến anh chướng tai gai mắt. Trịnh Minh Thiện, tôi nói cho anh biết, tôi là con người, không phải đồ vật để anh tùy ý sắp đặt.
Trái ngược với thái độ giận dữ của tôi, Thiện lại rất bình tĩnh mà nói:
– Nếu em vẫn giận tôi vì chuyện năm xưa đã rời bỏ em thì tôi có thể giải thích.
– Giải thích?
Tôi nhếch môi cười nhạt, hoàn toàn không để tâm đến cái gọi là “chuyện năm xưa”:
– Tôi không muốn nghe bất kỳ lời bao biện nào của anh đâu Thiện à? Tôi đã từng rất ngu ngốc tin vào những việc, những hành động anh làm tôi cảm động mà nghĩ rằng anh đối xử rất tốt với tôi, không vì chuyện của dì Phương và bố anh mà thù hằn tôi. Thế nhưng tôi đã sai, giờ thì tôi sẽ không để mình bị lừa gạt mà mắc bẫy của anh đâu. Chẳng qua anh muốn mẹ con tôi cùng anh về Hà Nội nên anh mới xuống nước, nói lời dụ dỗ tôi thôi.
– Không phải.
– Anh quên năm đó anh đã nói những gì à? Anh bảo không muốn bạn gái anh biết quan hệ giữa chúng ta rồi sinh ra hiểu lầm mà buồn lòng. Tôi hiểu vì sao anh chán ghét tôi chứ. Anh có người yêu rồi nên anh ngủ với người yêu vẫn thích hơn là ngủ với cháu gái của người mà anh hận cay hận đắng mà. Vậy thì anh còn muốn giải thích gì nữa, anh tính bịa đặt ra chuyện gì để bao biện cho những lời năm đó anh đã nói với tôi đây? Là một thằng đàn ông, anh nên có trách nhiệm với những lời nói, những việc mình đã làm đi, hãy thực hiện đúng với lựa chọn năm đó của chúng ta.
– An Như, em không thể bình tĩnh nghe tôi nói à, sao cứ phải nhảy vào họng tôi thế? Em không cho tôi cơ hội giải thích được à?
– Không. Vì dù anh có giải thích tôi cũng không tin và cũng chẳng thay đổi được gì. Giữa tôi và anh không có tình yêu, tôi không muốn sống chung với người không yêu tôi.
– Ai nói là không. Tôi…
Thiện đang nói đến đó thì cửa phòng bệnh bất ngờ mở ra. Ban nãy anh Phú đến chơi, Thỏ có đòi xuống căn tin mua kẹo nên anh ấy dẫn con bé đi mua và giờ thì quay lại. Thấy tôi đang cùng Thiện nói chuyện, anh ấy gượng cười nói:
– À… Anh quên mua ít đồ. Anh với Thỏ xuống dưới, hai người cứ tiếp tục nói chuyện đi.
Tôi không muốn tranh cãi với Thiện nữa nên bảo:
– Em hết lời rồi. Anh để Thỏ ở lại đây với em và giúp em đưa Sếp anh ra ngoài đi ạ.
Ngữ điệu tôi chuyển lạnh, thấy tôi kiên định thế thì anh Phú đã nói nhỏ với Thiện vài câu, sau đó không phải là Thỏ ở trong phòng cùng tôi mà là anh Phú. Còn con bé được Thiện đưa ra ngoài.
Từ lần gặp lại đến này cũng đã hơn 2 tuần, đây là lần đầu tiên anh Phú ở riêng với tôi, tôi đoán anh ấy có chuyện muốn nói với mình nên hỏi thẳng. Anh Phú cũng không vòng vo mà nói:
– Như. Em bình tĩnh lại chưa, có thể nghe anh nói đôi lời được chứ?
– Vâng. Nhưng nếu là nói giúp Trịnh Minh Thiện thì thôi đi ạ.
– Có thể em không thích nghe nhưng anh vẫn muốn nói. Vì anh không thể trơ mắt nhìn hai người hiểu lầm, ôm khúc mắc trong lòng mà bỏ lỡ nhau được.
Tại sao anh Phú cũng cho là giữa chúng tôi có hiểu lầm, chẳng lẽ tôi thật sự đã bỏ qua sự việc nào đó mà hiểu sai về Thiện à? Không, chắc là không đâu vì ngày trước mỗi một chi tiết nhỏ liên quan đến anh, tôi đều rất chú ý. Nhưng nếu anh Phú đã muốn nói thì tôi sẽ nghiêm túc lắng nghe.
Anh Phú hỏi tôi:
– Em còn yêu Thiện không?
Tôi vừa định mở miệng nói dối thì anh Phú đã rào trước:
– Anh hy vọng em trả lời thật lòng. Khi đã lựa chọn lắng nghe anh nói thì đừng nói dối anh.
Tôi hít sâu một hơi, không trả lời mà lặng lẽ gật đầu. Anh Phú hỏi tiếp:
– Vậy tại sao không cho Thiện cơ hội, cũng là cho Thỏ và em có một mái ấm trọn vẹn.
– Thiện chưa từng yêu em. 4 năm trước anh ấy đã nói không muốn nhìn thấy em nữa, bảo em tránh đi đâu thì tránh, biến khỏi tầm mắt anh ấy.
– Năm đó Thiện nói những gì anh đều biết vì cậu ấy đã kể lại cho anh nghe. Nhưng em biết không, những lời cậu ấy nói với em, đều là lừa gạt em thôi.
– Lừa em đấy ạ?
Tôi có chút nghi hoặc hỏi lại, anh Phú ân cần giải thích tôi nghe:
– Đáng lẽ anh không nên nhiều chuyện can thiệp vào việc riêng của hai người. Anh nghĩ nên để Thiện giải thích rõ với em, nhưng cậu ấy đã ở Sài Gòn gần 2 tháng mà vẫn không cách nào nói cho em hiểu nên anh quyết định giúp cậu ấy vậy.
– …
– Thật ra, Thiện là bất đắc dĩ mới phải nói những lời khó nghe đó, khi em buồn, Thiện cũng chẳng vui vẻ gì đâu. Em cũng biết đấy, 23 tuổi cậu ấy đã phải tiếp quản T – group, tuổi còn trẻ đương nhiên sẽ gặp rất nhiều khó khăn, không phải cổ đông nào cũng đứng về phía cậu ấy, để cậu ấy ngồi yên vị trên ghế Tổng giám đốc. Vì vậy cần phải có người giúp Thiện lôi kéo thế lực. Em chưa từng gặp ông ngoại Thiện và cũng không biết gì về gia đình ngoại của cậu ấy, đúng không?
– Vâng. Em chỉ từng nghe dì Phương nói nhà ngoại anh ấy là hào môn thôi.
– Ừ. Ông ngoại Thiện và ông nội Hải Yến từng là bạn bè rất thân trên thương trường nên đã từng hứa hẹn để cháu của hai nhà kết hôn. Tuy nhiên Thiện chưa từng yêu Hải Yến và cũng không có ý định kết hôn với cô ta. Người Thiện yêu là em và cậu ấy rất nghiêm túc muốn lấy em làm vợ.
Sao cơ? Tôi không nghe lầm đấy chứ? Thiện yêu tôi sao, anh muốn kết hôn sao? Cái người hồi trước luôn cộc cằn, khó tính lại có tình cảm với tôi à? Anh yêu tôi từ bao giờ thế?
– Nếu đã yêu em, tại sao còn vứt bỏ em? Anh ấy là vì hôn ước với chị Yến à? Thiện lớn rồi mà, theo em biết anh ấy là người có chính kiến, sẽ không vì sự áp đặt của người khác mà khuất phục dễ dàng. Thời buổi nào rồi còn kiểu người nhà đặt đâu thì con cháu phải ngồi đó chứ? Vả lại việc anh ấy củng cố thế lực thì liên quan gì đến việc yêu em ạ?
– Chính vì yêu em nên Thiện mới buộc phải đẩy em ra xa để không gặp nguy hiểm. Em nhớ những lần vô duyên vô cớ bị người ta hãm hại chứ. Là âm mưu của bố con Hải Yến cả đấy.
– Sao ạ?
Tôi thật không ngờ người đứng sau tất cả những bất hạnh xảy đến với tôi lại là bố con chị Yến. Vậy mà lần gặp tôi vào dịp Tết năm đó, thái độ của chị ta rất hòa nhã, sau khi kết bạn facebook với tôi cũng có vài lần nói chuyện đôi ba câu, tôi còn tưởng chị ta là người tốt, thân thiết, dễ gần, hóa ra chỉ là giả dối. Giờ nghĩ lại chắc chị ta đã sớm biết tôi và Thiện không có quan hệ họ hàng, còn cố tình nói thích anh, bảo tôi giúp cô ta tán tỉnh Thiện đều là giả. Chẳng trách thái độ Thiện lạnh nhạt với cô ta, cấp dưới đến nhà mà không có tí nào gọi là mến khách.
– Ngày trước, hai bố con Hải Yến nắm 15% cổ phần của T – group và bọn họ cũng có quan hệ khá tốt với các cổ đông khác. Ông Phong muốn con gái mình kết hôn với Thiện không đơn giản chỉ vì Hải Yến yêu cậu ấy đâu mà còn muốn thâu tóm Tập đoàn. Khi đó hai bố còn Hải Yến rất được lòng ông ngoại của Thiện, bọn họ ít nhiều vẫn e dè ông ấy. Hải Yến cũng thật lòng yêu Thiện nên không muốn bố mình đối đầu trực tiếp với Thiện, vì vậy mới tìm cách ép cậu ấy phải yêu đương với cô ta. Mà em lại là người trong lòng Thiện nên cũng chính là điểm yếu của cậu ấy.
– …
– Không phải Thiện chưa từng vì tình yêu với em mà đấu tranh, nhưng trước sức ép của ông ngoại và cả những âm mưu, tính toán của bố con Hải Yến, cậu ấy không thể không giả vờ xuôi theo mà đẩy em đi. Nếu em còn tiếp tục bên cạnh Thiện, nguy hiểm không chỉ dừng ở sự việc em bị vu oan năm đó đâu, sẽ còn những việc thâm độc hơn mà chúng ta không lường trước được. Để em đi, vừa là tốt cho em, vừa là để Thiện tập trung củng cố thế lực, đá bố con Hải Yến ra khỏi T – group. Hiện tại công ty Phong Hằng phá sản, ông Phong bị bắt vào tù, gia đình nhà Hải Yến rơi vào hoàn cảnh khó khăn, cũng xem như Thiện thay em đòi lại món nợ năm xưa bọn họ nợ em.
Tôi không biết năm xưa anh đã phải chịu những áp lực thế nào, nhưng anh có thể nói rõ cho tôi biết trước, tại sao lại giấu giếm tôi, một mình sắp đặt mọi chuyện để rồi buông những lời khó nghe. Ngày ấy khi cả xã hội hùa vào mắng chửi tôi, tôi đã mệt mỏi ra sao anh biết không? Nếu như anh kể tôi nghe thì ít nhất tôi vẫn còn chỗ dựa là anh, tôi sẽ không nghỉ quẩn mà suýt thì mất mạng, làm hại đến con.
– An Như, Thiện rất yêu em. Thật đấy… rất yêu. Khoảng thời gian mối quan hệ của hai người bắt đầu có vấn đề, ngày nào cậu ấy cũng như người mất hồn. Đắn đo rất nhiều mới lựa chọn buông tay em. Từ khi em đi, anh không thấy cậu ấy cười một nụ cười đúng nghĩa bao giờ cả.
– Thiện có nỗi khổ, anh ấy có thể nói với em. Tại sao phải giấu em? Điều đó chẳng khác nào anh ấy sợ em cản trở kế hoạch. Suy cho cùng, em vẫn không phải người quan trọng trong lòng anh ấy.
– Không phải. Là anh đã bảo Thiện làm như vậy. Vì anh nghĩ, nếu Thiện nói cho em biết mọi chuyện, chưa chắc em đã chịu ra đi. Hoặc giả sử cứ cho là hai người sẽ tạm thời dừng ở cạnh nhau một thời gian nhưng liệu em có yên tâm để cậu ấy một mình giải quyết khó khăn không? Hay em sẽ lo lắng mà liên lạc, hỏi han tình hình Thiện? Nếu lỡ bố con Hải Yến biết hai người đang đóng kịch, biết được kế hoạch của Thiện thì không chỉ em mà cậu ấy và T – group cũng gặp nguy hiểm. Còn một việc nữa chắc em không biết, năm xưa bọn anh cứ nghĩ em chỉ chuyển ra ngoài sống vì em vẫn phải học cho xong chương trình Đại học nên sẽ không rời khỏi Hà Nội. Ai ngờ, em bỏ học giữa chừng, em nói em ra nước ngoài sống cùng dì Phương. Và rồi bọn anh cũng tin là vậy, nên yên tâm để em đi, không nghĩ em đã nói dối cô Tư.
– Em không muốn dì lo lắng và làm phiền tới dì. Vả lại lúc đó chưa nghĩ ra sẽ đi đâu nên mới nói đại là ra nước ngoài.
– Ừ. Một năm trước, Thiện nóng lòng không thể đợi đến lúc kế hoạch thành công mà cậu ấy đã vội sang nước ngoài muốn tìm gặp em, tiếc là em không sống cùng dì Phương. Thiện gần như phát điên vì không biết 3 năm qua em đã đi đâu, cuộc sống em thế nào, suốt một năm qua bọn anh cho người tìm kiếm em khắp nơi mà vẫn không có tin tức của em, cho đến khi gặp lại em ở Sài Gòn. Biết em sống vất vả, còn sinh cho cậu ấy một đứa con gái thì càng tự trách bản thân vô dụng, năm đó không có khả năng giữ em bên mình. Anh nghĩ, nếu thời gian quay lại 4 năm trước, Thiện biết em có con, thì chắc cậu ấy thà mất đi T – group cũng sẽ không để em phải chịu khổ. Vì vậy, khi mọi việc đã nằm trong tầm kiểm soát, làm chủ được mọi việc, không còn ai can thiệp vào cuộc sống của cậu ấy được nữa, Thiện rất muốn đón mẹ con em về, bù đắp những vất vả, khổ cực bao năm qua cho hai mẹ con em. Nếu em muốn trách thì trách anh này, đừng trách Thiện nữa, tội cậu ấy lắm.
Những năm qua tôi luôn có suy nghĩ, giá như năm đó anh tìm tôi, giá như anh yêu tôi thì tôi có thể tha thứ tất cả. Tiếc là anh đã không tới, mọi giả thiết đều trở nên huyễn hoặc để tôi tự dỗ dành mình. Trải qua quá nhiều chuyện, điều đó cho thấy tôi và Thiện không có duyên với nhau, vì thế, rời xa nhau đó mới là một kết cục tốt đẹp nhất.
Nhưng bây giờ, khi tôi gần như buông bỏ hết hy vọng, bỗng những suy nghĩ, giả thiết trước kia đều thành sự thật. Hóa ra anh yêu tôi, hóa ra khi mọi chuyện tốt hơn anh đã đi tìm tôi. Nói tôi không chút dao động, không muốn quay trở lại bên Thiện thì hoàn toàn là nói dối. Vì dù sao Thiện vẫn là người đàn ông tôi yêu nhất.
Giọng anh Phú trầm thấp tiếp tục vang lên:
– Anh không biết em có muốn tha thứ cho Thiện, hiểu cho nỗi lòng của cậu ấy không nhưng anh chỉ muốn nói thế này: Thiện là một người đàn ông tốt, cậu ấy sống rất tình cảm. Nếu em còn yêu Thiện, hãy cho cậu ấy một cơ hội bù đắp cho mẹ con em. Anh dám khẳng định chắc chắn với em là Thiện sẽ không bao giờ để em rơi nước mắt vì bất kỳ nỗi đau nào nữa đâu.
– Anh ấy có thật là chưa từng có ý với Hải Yến không? Những lời anh nói, có đúng sự thật không, hay anh chỉ vì muốn giúp Thiện nên mới…
– Như! Em nghĩ anh là loại người đơm đặt dựng chuyện vậy à? Lời anh nói hoàn toàn là thật. Thiện càng không có tí tình cảm nào với Hải Yến. Còn nữa, không biết năm xưa lúc em rời đi, em có nhận được tin nhắn từ số điện thoại của anh không?
– Em có.
– Ừ. Là chính tay Thiện nhắn gửi em đấy. Cậu ấy vẫn luôn hy vọng trong lòng em có cậu ấy, có thể đợi đến lúc cậu ấy tìm gặp em.
Tôi rơi vào trầm lặng, nhớ lại khoảng thời gian trước đây ở bên cạnh Thiện. Đúng là trước lúc thái độ anh lạnh nhạt, anh đối với tôi có dịu dàng, có nhẹ nhàng và hình như có cả quan tâm nữa. Thế nên đã có lúc tôi nghĩ trái tim anh chính là nơi cho tôi thuộc về. Chỉ là tôi đã không tự tin vào suy đoán của mình, để khi anh tỏ vô tình, tôi đã nghi ngờ những chuyện tốt anh làm cho tôi. Giờ phút này, đáy lòng tôi dâng tràn cảm giác khó hiểu, vừa như vui sướng kích động, vừa như kinh hoàng lưỡng lự, không biết phải làm sao nữa.
Anh Phú vỗ nhẹ lên vai tôi hai nhịp, nét mặt nhu hòa bảo:
– Nhìn đàn ông đừng chỉ nhìn vẻ bề ngoài, đừng tin những lời họ nói, cũng đừng tin những lời người khác nói… Có thể cậu ấy không để ý đến việc người khác nhìn nhận như thế nào mà chỉ hy vọng em hiểu cậu ấy là người như thế nào.
Chắc là con người Thiện tôi chỉ có thể hiểu được phần nào, muốn hiểu hơn về anh có lẽ cần thêm thời gian.
– Những lời cần nói cho em biết anh đều đã nói rồi, còn lại quyết định là ở em. Anh hy vọng em đưa ra lựa chọn đúng đắn để có được hạnh phúc mình muốn, không phải hối hận. Mong là em và Thiện có thể bình tĩnh nói chuyện, giãi bày lòng mình. Anh còn có việc phải đi trước, hẹn gặp lại em nhau.
– Vâng. Em chào anh.
Sau khi anh Phú rời đi, cả phòng bệnh chỉ còn có mỗi một mình tôi. Tôi nhớ lại những việc suốt mấy năm qua, nhớ tới lúc Thiện gặp tôi ở nhà chị Hằng rồi cả việc anh kiên trì dỗ dành tôi ra sao.
Thời gian tôi năm viện, Thiện đã hết lòng chăm sóc tôi thế nào, mặc cho tôi có làm mình làm mất, có mắng anh thì anh vẫn lặng lẽ nhịn xuống. Tính tình đó của anh, trước đây tôi chưa từng thấy.
Thật ra có những lúc tôi cũng hy vọng anh kiên quyết hơn, bá đạo hôn tôi, chiếm hữu tôi mà không để cho tôi có bất kì phản kháng nào. Tôi rất muốn biết, tình yêu điên cuồng ấy liệu có thể làm tan đi sự giá lạnh trong lòng tôi và đốt cháy sự nhiệt tình của tôi không, có đủ để làm tôi cảm thấy tình yêu của tôi dành cho anh vẫn nồng nhiệt như trước không. Nhưng Thiện không làm vậy, ngay cả khi tôi ngủ anh cũng chỉ lặng lẽ ngồi bên cạnh giường, vuốt ve mái tóc tôi, những ngón tay chạm lên môi tôi đầy lưu luyến.
Đến giờ phút này, tôi biết sự kiên cường suốt bao năm qua cuối cùng cũng sụp đổ rồi. Tôi muốn cùng anh nói rõ lòng mình, muốn cho chúng tôi có cơ hội ở bên nhau, cùng nhau chăm sóc Thỏ khôn lớn.
Đến độ tuổi này rồi, điều mà tôi cần nhất trong tình yêu chính là một người có thể cùng mình đi qua những thăng trầm trong cuộc đời, cùng mình chia sẻ bao câu chuyện buồn vui, cùng mình chăm lo cho mái ấm nhỏ, có thể nói cho nhau nghe bất cứ chuyện gì nhỏ nhặt nhất mà không cần e dè suy nghĩ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook