Biên tập: Mộ Vũ
Khoảng năm giờ chiều, chiếc chuông gió treo ngoài cửa vang lên tiếng leng keng, Đinh Nãi Xuyên hệt như ngày thường ngậm kẹo đẩy cửa bước vào.
Hôm nay cậu mặc cái áo liền mũ xanh đậm cùng với quần jean đen, trên tai còn đeo tai nghe, hình như đang nghe bản nhạc nào đó, cậu cúi đầu vừa nghịch điện thoại vừa bước vào tiệm.
Đinh Nãi Xuyên vừa bước vào, ngoại hình của cậu lập tức khiến một tốp ba nữ sinh chú ý đến, ngay lập tức hơn một nửa ánh mắt của người trong tiệm đều dừng lại trên người cậu.
Nhưng cậu tựa như không nhận ra, chỉ lo nghịch điện thoại đi vào tiệm bánh, ngẩng đầu nhìn quanh, tìm chỗ trong góc không người mà ngồi xuống.
Cậu ngồi xuống nghịch điện thoại thêm một lúc, hình như mới nhớ ra mình chưa mua bánh ngọt, lúc này mới đứng dậy đi tới trước tủ đựng bánh.
Vốn có vài em gái đang tụ tập trước tủ để mua bánh ngọt chuẩn bị rời khỏi lập tức trở nên kích động, các cô nhóc giả vờ còn đang chọn bánh, vừa len lén đánh giá Đinh Nãi Xuyên vừa móc điện thoại ra chụp hình.
Đinh Nãi Xuyên tựa như không thấy em gái bên cạnh đang chụp mình, vào giờ phút này, trong mắt của cậu chỉ còn lại bánh ngọt trong tủ kính phía trước, hoàn toàn chìm vào trạng thái không để ý tới bên ngoài.
Quan Tử Sơn đứng sau tủ bánh nhíu mày, mỉm cười với mấy cô gái đang âm thầm chụp ảnh kia “Xin hỏi các em còn cần gì nữa không?”
Mấy cô nàng đang chụp ảnh lập tức cứng người lại, xấu hổ đáp “Không, không ạ, bọn em mua xong rồi.” Đằng sau còn có mấy khách hàng đang đứng chờ mua bánh, mấy em gái đó nhất thời xấu hổ vì kéo dài thời gian, vội vàng đút điện thoại vào trong túi, cúi đầu bưng bánh đi ra.
Nhưng vào lúc này, Đinh Nãi Xuyên ngẩng đầu lên, nhìn về phía Quan Tử Sơn, chỉ chỉ bánh mousse sữa trong tủ “Cái này.”
Quan Tử Sơn mỉm cười gật đầu, mới vừa mở cửa tủ bánh ra thì Đinh Nãi Xuyên đã qua một lúc suy nghĩ, lặng lẽ vươn hai ngón tay ra “Muốn hai cái.”
Anh dừng lại, cười mỉm giúp cậu gắp hai miếng bánh mousse.
Đinh Nãi Xuyên bưng đĩa quay về chỗ ngồi của mình, vừa lên weibo vừa chậm rãi ăn bánh.
Qua nửa giờ, Tiểu Kiều tan học, Quan Tử Sơn bận rộn đứng cả buổi chiều cuối cùng có thể thở một hơi nghỉ ngơi một lúc, hơn nữa lúc này khách cũng không quá nhiều cho nên anh ném mọi chuyện lại cho cô, bản thân thì ra khỏi quầy uống nước.
Quan Tử Sơn cầm cốc nước, do dự một lát, đi tới trước mặt Đinh Nãi Xuyên rồi ngồi xuống.
Cậu vừa giải quyết nốt miếng bánh mousse cuối cùng, bỏ chiếc dĩa trong tay ra, sờ sờ bụng mình.
Sau khi Quan Tử Sơn ngồi xuống, cười lắc đầu, sau đó chỉ chỉ chỗ khóe miệng của mình.
Đinh Nãi Xuyên ngơ ra một lát, rồi mới vươn tay sờ miệng mình, cúi đầu nhìn mới phát hiện đầu ngón tay đã dính chút kem bánh ngọt.
Cậu giả vờ như không có gì bỏ tay xuống, vành tai hơi đỏ lên vạch trần suy nghĩ thực sự của cậu. Quan Tử Sơn không nhịn được lộ ra ý cười.
“Hôm nay cậu ăn nhiều đồ ngọt như vậy, buổi tối không định ăn cơm à?” Quan Tử Sơn uống một hớp nước, nhìn thoáng qua đĩa không trước mặt Đinh Nãi Xuyên, giống như tùy tiện hỏi một câu.
Cậu gật gật đầu.
“Chuyện này không thể được, cậu vẫn nên ăn ít điểm tâm ngọt thôi, thường xuyên ăn đồ ngọt mà không ăn cơm thì không tốt cho sức khỏe.” Quan Tử Sơn theo bản năng nói tiếp một câu, nhưng anh rất nhanh ý thức được giọng điệu của mình hình như không phù hợp với quan hệ hai người bạn học cũ mới gặp lại chưa được bao lâu, có vẻ hơi quá phận liền cười tự giễu lắc lắc đầu “Thật xin lỗi, tính tôi thích quan tâm những gì nhỏ nhặt, rất nhiều bạn bè đều nói tôi có tính cách của mẹ già.”
Đinh Nãi Xuyên nhìn anh, trong mắt hình như chợt hiện ra cái gì, nhưng không đợi anh nhìn kỹ cậu đã cúi đầu cười một tiếng.
Quan Tử Sơn bỗng nhiên cảm thấy không khí hơi xấu hổ, đang muốn mượn cớ giúp Tiểu Kiều mà rời đi, lại bị cậu kéo lại.
Đinh Nãi Xuyên đánh giá anh từ trên xuống dưới một lúc, sau đó hất hất cằm cười nói “Chủ quán, tôi chợt nhận ra, thì ra cậu cũng rất đẹp trai.”
Quan Tử Sơn “…..”
Anh bị đùa giỡn ư?
Quan Tử Sơn sửng sốt một lúc, mặt không đổi tim không đập đáp “Tôi vẫn luôn rất tuấn tú, mỗi buổi sáng đều bị chính sự đẹp trai của mình đánh thức, bây giờ cậu mới nhận ra hả?”
Đinh Nãi Xuyên cười ha ha, khóe miệng lộ ra má lúm đồng tiền nhỏ lõm sâu.
“Sao đột nhiên nói vậy?” Quan Tử Sơn không hiểu nên hỏi dò.
Cậu nhíu mày “Cậu vẫn chưa biết?” Nói xong cậu đưa điện thoại trong tay cho anh.
Quan Tử Sơn không hiểu gì nhận lấy, cúi đầu xuống nhìn vào màn hình, lập tức ngẩn người.
Chỉ thấy trên màn hình điện thoại của Đinh Nãi Xuyên rõ ràng là một weibo hơn mười nghìn lượt chia sẻ, mà nhân vật chính trên đó chính là anh!
Trên bài đăng này có vài bức ảnh, một bức là tên cửa tiệm, một bức là trang trí trong tiệm, một bức là hình ảnh đủ loại bánh ngọt, tiếp sau đó đều là cùng một người — Quan Tử Sơn đang mỉm cười với khách hàng, Quan Tử Sơn nghiêng mặt gắp bánh ngọt, Quan Tử Sơn đeo tạp dề xoay người lấy hộp gói bánh…
Anh sửng sốt một lúc, mới ngẩng đầu ngơ ngác hỏi Đinh Nãi Xuyên “Đây là chuyện gì?”
“Nhìn qua hình như là ảnh chụp lén.” Đinh Nãi Xuyên dùng bàn tay chống cằm rồi tùy tiện ấn vào bình luận dưới bài post kia, dùng giọng điệu kỳ lạ nói “Bình luận bên dưới đều bảo cậu là anh chủ quán đẹp trai, rất nhiều em gái đều ở đó quỳ cầu cách liên lạc với cậu. Tôi hơi ghen tỵ đó.”
Quan Tử Sơn tỉnh táo lại, chụp ảnh thì cứ chụp đi, dù sao bài post ấy trên weibo cũng làm tên tiệm của anh nổi lên, coi như người ta làm quảng cáo miễn phí cho mình, sao lại từ chối cơ chứ?
“Sao cậu biết đó là con gái?” Quan Tử Sơn nhíu mày “Nói không chừng là một đám đàn ông thì sao?” Có lẽ là đám đàn ông nhiều chuyện.
Đinh Nãi Xuyên cười ha ha, gần như cười đến cả người run lên, qua một hồi lâu, đến tận khi Quan Tử Sơn tưởng cậu cười đau sốc hông rồi, cậu mới ngẩng đầu lên bình tĩnh nhìn anh “Cậu không thích em gái hỏi cách liên lạc với cậu sao?”
Quan Tử Sơn ngừng lại một chút, nhẹ nhàng lảng tránh đề tài này “Mấy bức ảnh này chụp không tệ, rất biết chọn góc độ, khiến cả người tôi vào ảnh cũng đẹp hơn ba phần.”
Đinh Nãi Xuyên lại cười, cười một lúc mới cố nhịn lại hỏi “Không phải cậu vừa nói, cậu vẫn luôn đẹp trai như vậy, mỗi sáng đều bị chính vẻ đẹp của mình đánh thức sao?”
Khoảng năm giờ chiều, chiếc chuông gió treo ngoài cửa vang lên tiếng leng keng, Đinh Nãi Xuyên hệt như ngày thường ngậm kẹo đẩy cửa bước vào.
Hôm nay cậu mặc cái áo liền mũ xanh đậm cùng với quần jean đen, trên tai còn đeo tai nghe, hình như đang nghe bản nhạc nào đó, cậu cúi đầu vừa nghịch điện thoại vừa bước vào tiệm.
Đinh Nãi Xuyên vừa bước vào, ngoại hình của cậu lập tức khiến một tốp ba nữ sinh chú ý đến, ngay lập tức hơn một nửa ánh mắt của người trong tiệm đều dừng lại trên người cậu.
Nhưng cậu tựa như không nhận ra, chỉ lo nghịch điện thoại đi vào tiệm bánh, ngẩng đầu nhìn quanh, tìm chỗ trong góc không người mà ngồi xuống.
Cậu ngồi xuống nghịch điện thoại thêm một lúc, hình như mới nhớ ra mình chưa mua bánh ngọt, lúc này mới đứng dậy đi tới trước tủ đựng bánh.
Vốn có vài em gái đang tụ tập trước tủ để mua bánh ngọt chuẩn bị rời khỏi lập tức trở nên kích động, các cô nhóc giả vờ còn đang chọn bánh, vừa len lén đánh giá Đinh Nãi Xuyên vừa móc điện thoại ra chụp hình.
Đinh Nãi Xuyên tựa như không thấy em gái bên cạnh đang chụp mình, vào giờ phút này, trong mắt của cậu chỉ còn lại bánh ngọt trong tủ kính phía trước, hoàn toàn chìm vào trạng thái không để ý tới bên ngoài.
Quan Tử Sơn đứng sau tủ bánh nhíu mày, mỉm cười với mấy cô gái đang âm thầm chụp ảnh kia “Xin hỏi các em còn cần gì nữa không?”
Mấy cô nàng đang chụp ảnh lập tức cứng người lại, xấu hổ đáp “Không, không ạ, bọn em mua xong rồi.” Đằng sau còn có mấy khách hàng đang đứng chờ mua bánh, mấy em gái đó nhất thời xấu hổ vì kéo dài thời gian, vội vàng đút điện thoại vào trong túi, cúi đầu bưng bánh đi ra.
Nhưng vào lúc này, Đinh Nãi Xuyên ngẩng đầu lên, nhìn về phía Quan Tử Sơn, chỉ chỉ bánh mousse sữa trong tủ “Cái này.”
Quan Tử Sơn mỉm cười gật đầu, mới vừa mở cửa tủ bánh ra thì Đinh Nãi Xuyên đã qua một lúc suy nghĩ, lặng lẽ vươn hai ngón tay ra “Muốn hai cái.”
Anh dừng lại, cười mỉm giúp cậu gắp hai miếng bánh mousse.
Đinh Nãi Xuyên bưng đĩa quay về chỗ ngồi của mình, vừa lên weibo vừa chậm rãi ăn bánh.
Qua nửa giờ, Tiểu Kiều tan học, Quan Tử Sơn bận rộn đứng cả buổi chiều cuối cùng có thể thở một hơi nghỉ ngơi một lúc, hơn nữa lúc này khách cũng không quá nhiều cho nên anh ném mọi chuyện lại cho cô, bản thân thì ra khỏi quầy uống nước.
Quan Tử Sơn cầm cốc nước, do dự một lát, đi tới trước mặt Đinh Nãi Xuyên rồi ngồi xuống.
Cậu vừa giải quyết nốt miếng bánh mousse cuối cùng, bỏ chiếc dĩa trong tay ra, sờ sờ bụng mình.
Sau khi Quan Tử Sơn ngồi xuống, cười lắc đầu, sau đó chỉ chỉ chỗ khóe miệng của mình.
Đinh Nãi Xuyên ngơ ra một lát, rồi mới vươn tay sờ miệng mình, cúi đầu nhìn mới phát hiện đầu ngón tay đã dính chút kem bánh ngọt.
Cậu giả vờ như không có gì bỏ tay xuống, vành tai hơi đỏ lên vạch trần suy nghĩ thực sự của cậu. Quan Tử Sơn không nhịn được lộ ra ý cười.
“Hôm nay cậu ăn nhiều đồ ngọt như vậy, buổi tối không định ăn cơm à?” Quan Tử Sơn uống một hớp nước, nhìn thoáng qua đĩa không trước mặt Đinh Nãi Xuyên, giống như tùy tiện hỏi một câu.
Cậu gật gật đầu.
“Chuyện này không thể được, cậu vẫn nên ăn ít điểm tâm ngọt thôi, thường xuyên ăn đồ ngọt mà không ăn cơm thì không tốt cho sức khỏe.” Quan Tử Sơn theo bản năng nói tiếp một câu, nhưng anh rất nhanh ý thức được giọng điệu của mình hình như không phù hợp với quan hệ hai người bạn học cũ mới gặp lại chưa được bao lâu, có vẻ hơi quá phận liền cười tự giễu lắc lắc đầu “Thật xin lỗi, tính tôi thích quan tâm những gì nhỏ nhặt, rất nhiều bạn bè đều nói tôi có tính cách của mẹ già.”
Đinh Nãi Xuyên nhìn anh, trong mắt hình như chợt hiện ra cái gì, nhưng không đợi anh nhìn kỹ cậu đã cúi đầu cười một tiếng.
Quan Tử Sơn bỗng nhiên cảm thấy không khí hơi xấu hổ, đang muốn mượn cớ giúp Tiểu Kiều mà rời đi, lại bị cậu kéo lại.
Đinh Nãi Xuyên đánh giá anh từ trên xuống dưới một lúc, sau đó hất hất cằm cười nói “Chủ quán, tôi chợt nhận ra, thì ra cậu cũng rất đẹp trai.”
Quan Tử Sơn “…..”
Anh bị đùa giỡn ư?
Quan Tử Sơn sửng sốt một lúc, mặt không đổi tim không đập đáp “Tôi vẫn luôn rất tuấn tú, mỗi buổi sáng đều bị chính sự đẹp trai của mình đánh thức, bây giờ cậu mới nhận ra hả?”
Đinh Nãi Xuyên cười ha ha, khóe miệng lộ ra má lúm đồng tiền nhỏ lõm sâu.
“Sao đột nhiên nói vậy?” Quan Tử Sơn không hiểu nên hỏi dò.
Cậu nhíu mày “Cậu vẫn chưa biết?” Nói xong cậu đưa điện thoại trong tay cho anh.
Quan Tử Sơn không hiểu gì nhận lấy, cúi đầu xuống nhìn vào màn hình, lập tức ngẩn người.
Chỉ thấy trên màn hình điện thoại của Đinh Nãi Xuyên rõ ràng là một weibo hơn mười nghìn lượt chia sẻ, mà nhân vật chính trên đó chính là anh!
Trên bài đăng này có vài bức ảnh, một bức là tên cửa tiệm, một bức là trang trí trong tiệm, một bức là hình ảnh đủ loại bánh ngọt, tiếp sau đó đều là cùng một người — Quan Tử Sơn đang mỉm cười với khách hàng, Quan Tử Sơn nghiêng mặt gắp bánh ngọt, Quan Tử Sơn đeo tạp dề xoay người lấy hộp gói bánh…
Anh sửng sốt một lúc, mới ngẩng đầu ngơ ngác hỏi Đinh Nãi Xuyên “Đây là chuyện gì?”
“Nhìn qua hình như là ảnh chụp lén.” Đinh Nãi Xuyên dùng bàn tay chống cằm rồi tùy tiện ấn vào bình luận dưới bài post kia, dùng giọng điệu kỳ lạ nói “Bình luận bên dưới đều bảo cậu là anh chủ quán đẹp trai, rất nhiều em gái đều ở đó quỳ cầu cách liên lạc với cậu. Tôi hơi ghen tỵ đó.”
Quan Tử Sơn tỉnh táo lại, chụp ảnh thì cứ chụp đi, dù sao bài post ấy trên weibo cũng làm tên tiệm của anh nổi lên, coi như người ta làm quảng cáo miễn phí cho mình, sao lại từ chối cơ chứ?
“Sao cậu biết đó là con gái?” Quan Tử Sơn nhíu mày “Nói không chừng là một đám đàn ông thì sao?” Có lẽ là đám đàn ông nhiều chuyện.
Đinh Nãi Xuyên cười ha ha, gần như cười đến cả người run lên, qua một hồi lâu, đến tận khi Quan Tử Sơn tưởng cậu cười đau sốc hông rồi, cậu mới ngẩng đầu lên bình tĩnh nhìn anh “Cậu không thích em gái hỏi cách liên lạc với cậu sao?”
Quan Tử Sơn ngừng lại một chút, nhẹ nhàng lảng tránh đề tài này “Mấy bức ảnh này chụp không tệ, rất biết chọn góc độ, khiến cả người tôi vào ảnh cũng đẹp hơn ba phần.”
Đinh Nãi Xuyên lại cười, cười một lúc mới cố nhịn lại hỏi “Không phải cậu vừa nói, cậu vẫn luôn đẹp trai như vậy, mỗi sáng đều bị chính vẻ đẹp của mình đánh thức sao?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook