Biên tập: Mộ Vũ
Mặc dù cảm thấy tính cách thật sự của Pudding Sữa hình như có vẻ kiêu ngạo nhưng Quan Tử Sơn cũng không ghét tính cách này của cậu, anh đoán, chắc hẳn cậu vẫn còn là học sinh trung học, giọng nói non nớt như vậy nhất định là một thiếu niên.
Về phần vì sao cậu ta lại kiêu ngạo… Thiếu niên độ tuổi dậy thì chắc là có chút tư tưởng phản nghịch ở mức độ nào đó nhỉ?
Là một người trưởng thành, Quan Tử Sơn tỏ vẻ thấu hiểu. Cho nên khi định thoát YY trước Pudding Sữa, Quan Tử Sơn khẽ cười nói một câu với cậu “Ngủ ngon.”
Pudding Sữa khựng lại một lát, một lúc sau mới nhẹ nhàng đáp “Ngủ ngon.”
Nghe được giọng thiếu niên mềm mại nói hai chữ ‘ngủ ngon’, Quan Tử Sơn như bị chọc trúng huyệt manh, vì thế trong tâm trạng không tệ anh tiếp tục cười nói “Đứa trẻ ngoan nên tự giác ngủ sớm, ngủ sớm mới có sức khỏe tốt.”
Pudding Sữa như bị nghẹn lại mà ho khụ khụ, qua một lúc mới buồn bực đáp “Tôi không phải trẻ con.”
Quan Tử Sơn bị phản ứng của cậu chọc cười, anh cười một lúc mới nói tiếp “Ừ, cậu không phải.” Chỉ có trẻ con mới nói mình không phải trẻ con.
“Tôi vốn không phải.” Hình như nghe ra ý tứ qua loa trong giọng nói của anh, Pudding Sữa xù lông “Tôi cao tận mét chín đấy.”
“Ôi chao, thật là lợi hại.” Quan Tử Sơn không chút thành ý khen ngợi Pudding Sữa một câu, dù sao qua internet ai biết được người đối diện nói thật hay giả, trên mạng anh muốn nói anh cao tới ba mét cũng được. Trong mắt của anh, Pudding Sữa chỉ là một nhóc con tính cách kiêu ngạo không được tự nhiên, lòng tự trọng lớn thích mạnh miệng mà thôi.
Có điều một mét chín… chuyện này nói ra hình như hơi quen quen.
Quan Tử Sơn nhíu nhíu mày, anh bỗng nhiên cảm thấy giọng nói của Pudding Sữa hình như có nét tương đồng với Đinh Nãi Xuyên, đây là ảo giác của anh sao? Tuy rằng giọng Đinh Nãi Xuyên gần như mang âm mũi nhưng giọng của một người trên mạch thu âm hơi khác đi cũng là chuyện bình thường.
Huống chi… trên thế giới còn có chuyện trùng hợp đến vậy sao? Anh vừa mới gặp lại Đinh Nãi Xuyên ở hiện thực, lại trùng hợp gặp cậu trên mạng?
Quan Tử Sơn cười lắc lắc đầu, cảm thấy nhất định là mình suy nghĩ quá nhiều.
Pudding Sữa tự nhiên cũng nghe ra ý qua loa trong giọng nói của anh, có điều cậu cũng không muốn tiếp tục tranh cãi, chỉ buồn bực hừ một tiếng, thoát khỏi YY.
Quan Tử Sơn cũng không thoát ra ngay, anh lại nhìn hai chữ Pudding Sữa này mà chìm vào hồi ức… Anh còn nhớ rõ năm nhất trung học, Đinh Nãi Xuyên cũng không được coi là cao trong đám nam sinh, hơn nữa cậu cũng là nam sinh có khuôn mặt mỹ thiếu niên, thường xuyên bị các nam sinh khác trong lớp trêu chọc.
Đối với chuyện này cậu luôn rất oán hận, cho nên có một khoảng thời gian mỗi ngày cậu đều mang sữa đến trường uống, một ngày hai ba hộp, giống như uống sữa có thể cao lên ngay lập tức vậy. Quan Tử Sơn chung quy vẫn cảm thấy thời gian ấy cả người cậu đều tỏa ra mùi sữa, anh vẫn luôn thấy kỳ lạ cậu có thể uống sữa nhiều như vậy mà không ngấy, hơn nữa sau đó hình như cậu còn nghiện những sản phẩm từ sữa, cả người biến thành tên mê sữa.
Quan Tử Sơn nhớ rõ bản thân đã từng hỏi Đinh Nãi Xuyên “Ngày nào cậu cũng uống sữa làm chi?” Chiều cao của nam sinh vốn phát triển chậm hơn nữ sinh, huống chi Đinh Nãi Xuyên nhập học sớm, tuổi nhỏ hơn những người khác trong lớp một tuổi.
Ngay lúc ấy Đinh Nãi Xuyên trả lời như thế nào nhỉ?
Bởi vì ký ức quá xa xôi, Quan Tử Sơn nghĩ một lúc lâu mới mơ hồ nhớ ra câu trả lời của cậu khi ấy “Bởi vì tôi muốn lớn lên cao hơn cậu.”
Quan Tử Sơn đã không còn nhớ rõ vẻ mặt và giọng điệu khi đó của Đinh Nãi Xuyên, thậm chí ngay cả câu nói kia anh cũng không nhớ cụ thể, có lẽ lúc ấy cậu chỉ thuận miệng trả lời như vậy, nhưng mà anh nhớ lại năm tháng uống sữa điên cuồng đó của Đinh Nãi Xuyên, vẫn không nhịn được mà bật cười thành tiếng.
Tối hôm đó Quan Tử Sơn lên giường từ sớm, thần kinh buộc chặt cũng được thả lỏng, đầu anh dính vào gối đầu, nhắm mắt lại rất nhanh đã ngủ say.
Cũng không biết có phải ngày suy nghĩ gì đêm nằm mộng hay không, anh lại mơ thấy chuyện rất lâu về trước, thời trung học của anh và Đinh Nãi Xuyên.
Anh thấy được mặt mũi Đinh Nãi Xuyên non nớt hơn bây giờ rất nhiều, lúc ấy mặc dù cậu hay mặc bộ đồng phục thể dục đen trắng vừa to vừa xấu, vẫn là mỹ thiếu niên giống như bước ra từ truyện tranh của thiếu nữ, quả thật vừa rất đẹp lại vừa non nớt thanh xuân.
Anh vừa nghe thấy bản thân trong mơ hỏi Đinh Nãi Xuyên thời niên thiếu “Ngày nào cậu cũng uống sữa làm gì?”
Thiếu niên tuấn mỹ Đinh Nãi Xuyên nhìn về phía anh, trong đôi mắt tràn đầy ý cười, bên trái khóe miệng lõm xuống má lúm đồng tiền nhỏ “Bởi vì tôi muốn lớn lên cao hơn cậu.”
“Được rồi, chú lùn nhỏ, tôi chờ ngày đó…” Quan Tử Sơn trong mơ khẽ nhíu mày, hiển nhiên không tin ngày nào đó Đinh Nãi Xuyên sẽ trưởng thành cao hơn mình, vẻ mặt anh không tin tưởng còn ghé sát vào ngửi mùi trên người cậu “Cả người toàn mùi sữa.”
Đinh Nãi Xuyên trong mơ khẽ hừ một tiếng, bỗng nhiên cười khẽ đáp “Trong miệng tôi cũng đều là mùi sữa… Cậu không thấy sao?”
Sau đó, cậu nhóc trong mơ liền ghé sát tới, hôn nhẹ lên môi Quan Tử Sơn. Nhưng vào lúc này, một hồi chuông báo thức vang lên, anh lập tức bừng tỉnh.
Anh chậm chạp mở to mắt ra, trong tầm nhìn chỉ còn lại trần nhà và ánh mặt trời chói chang, hoàn toàn không có Đinh Nãi Xuyên… Anh vươn tay lên che hai mắt mình lại, chặn ánh mặt trời khó chịu kia, sau đó chậm chạp bò dậy khỏi giường.
Sau khi rời giường, anh liền đi vào phòng tắm rửa mặt, nhìn chính mình trong gương, anh phát hiện sắc mặt mình lại đỏ ửng, môi đỏ rực, giống như vừa mơ một giấc mộng xuân.
Quan Tử Sơn không biết vì sao mình lại trở nên ngây thơ như vậy, trước kia rõ ràng anh xem GV cũng không đỏ mặt, bây giờ lại bởi vì một nụ hôn trong mơ mà ửng hết cả mặt mày.
Anh cợt thấy dở khóc dở cười, vội vàng mở vòi dùng nước lạnh rửa mặt, làm cho nhiệt độ trên mặt của mình giảm xuống, nhưng lúc đánh răng vẫn nhịn không được nhớ tới cái hôn trong mơ kia….
Hôm nay chuyện buôn bán trong tiệm đã tốt hơn ngày hôm qua một chút, hầu hết khách hàng đến tiệm bánh đều là học sinh ở gần đây, tới gần giữa trưa, một tốp nữ sinh ở trường trung học lân cận đi tới.
Các cô nhóc vừa vào cửa hàng đã lôi điện thoại ra chụp ảnh, từ trang trí trong tiệm đến những điểm tâm tinh xảo trong tủ, ngay cả anh chủ quán tận tụy tốt bụng ở bên cạnh cũng lọt vào ống kính rất nhiều lần.
Quan Tử Sơn mỉm cười đón tiếp các cô, anh thấy nhiều cô nhóc ăn bánh xong đều đăng lên weibo, nếu có thể nhân dịp thay anh quảng cáo một chút thì cớ sao không làm?
Nhưng mà trăm ngàn lần anh cũng không nghĩ đến, khi một em gái chụp ảnh anh đang mỉm cười đăng lên weibo, tấm ảnh này lại được chia sẻ đến hơn mười nghìn lần, thậm chí còn không cẩn thận trở thành chủ đề nóng nhất —- #Anh chủ tiệm bánh đẹp trai nhất#
Mặc dù cảm thấy tính cách thật sự của Pudding Sữa hình như có vẻ kiêu ngạo nhưng Quan Tử Sơn cũng không ghét tính cách này của cậu, anh đoán, chắc hẳn cậu vẫn còn là học sinh trung học, giọng nói non nớt như vậy nhất định là một thiếu niên.
Về phần vì sao cậu ta lại kiêu ngạo… Thiếu niên độ tuổi dậy thì chắc là có chút tư tưởng phản nghịch ở mức độ nào đó nhỉ?
Là một người trưởng thành, Quan Tử Sơn tỏ vẻ thấu hiểu. Cho nên khi định thoát YY trước Pudding Sữa, Quan Tử Sơn khẽ cười nói một câu với cậu “Ngủ ngon.”
Pudding Sữa khựng lại một lát, một lúc sau mới nhẹ nhàng đáp “Ngủ ngon.”
Nghe được giọng thiếu niên mềm mại nói hai chữ ‘ngủ ngon’, Quan Tử Sơn như bị chọc trúng huyệt manh, vì thế trong tâm trạng không tệ anh tiếp tục cười nói “Đứa trẻ ngoan nên tự giác ngủ sớm, ngủ sớm mới có sức khỏe tốt.”
Pudding Sữa như bị nghẹn lại mà ho khụ khụ, qua một lúc mới buồn bực đáp “Tôi không phải trẻ con.”
Quan Tử Sơn bị phản ứng của cậu chọc cười, anh cười một lúc mới nói tiếp “Ừ, cậu không phải.” Chỉ có trẻ con mới nói mình không phải trẻ con.
“Tôi vốn không phải.” Hình như nghe ra ý tứ qua loa trong giọng nói của anh, Pudding Sữa xù lông “Tôi cao tận mét chín đấy.”
“Ôi chao, thật là lợi hại.” Quan Tử Sơn không chút thành ý khen ngợi Pudding Sữa một câu, dù sao qua internet ai biết được người đối diện nói thật hay giả, trên mạng anh muốn nói anh cao tới ba mét cũng được. Trong mắt của anh, Pudding Sữa chỉ là một nhóc con tính cách kiêu ngạo không được tự nhiên, lòng tự trọng lớn thích mạnh miệng mà thôi.
Có điều một mét chín… chuyện này nói ra hình như hơi quen quen.
Quan Tử Sơn nhíu nhíu mày, anh bỗng nhiên cảm thấy giọng nói của Pudding Sữa hình như có nét tương đồng với Đinh Nãi Xuyên, đây là ảo giác của anh sao? Tuy rằng giọng Đinh Nãi Xuyên gần như mang âm mũi nhưng giọng của một người trên mạch thu âm hơi khác đi cũng là chuyện bình thường.
Huống chi… trên thế giới còn có chuyện trùng hợp đến vậy sao? Anh vừa mới gặp lại Đinh Nãi Xuyên ở hiện thực, lại trùng hợp gặp cậu trên mạng?
Quan Tử Sơn cười lắc lắc đầu, cảm thấy nhất định là mình suy nghĩ quá nhiều.
Pudding Sữa tự nhiên cũng nghe ra ý qua loa trong giọng nói của anh, có điều cậu cũng không muốn tiếp tục tranh cãi, chỉ buồn bực hừ một tiếng, thoát khỏi YY.
Quan Tử Sơn cũng không thoát ra ngay, anh lại nhìn hai chữ Pudding Sữa này mà chìm vào hồi ức… Anh còn nhớ rõ năm nhất trung học, Đinh Nãi Xuyên cũng không được coi là cao trong đám nam sinh, hơn nữa cậu cũng là nam sinh có khuôn mặt mỹ thiếu niên, thường xuyên bị các nam sinh khác trong lớp trêu chọc.
Đối với chuyện này cậu luôn rất oán hận, cho nên có một khoảng thời gian mỗi ngày cậu đều mang sữa đến trường uống, một ngày hai ba hộp, giống như uống sữa có thể cao lên ngay lập tức vậy. Quan Tử Sơn chung quy vẫn cảm thấy thời gian ấy cả người cậu đều tỏa ra mùi sữa, anh vẫn luôn thấy kỳ lạ cậu có thể uống sữa nhiều như vậy mà không ngấy, hơn nữa sau đó hình như cậu còn nghiện những sản phẩm từ sữa, cả người biến thành tên mê sữa.
Quan Tử Sơn nhớ rõ bản thân đã từng hỏi Đinh Nãi Xuyên “Ngày nào cậu cũng uống sữa làm chi?” Chiều cao của nam sinh vốn phát triển chậm hơn nữ sinh, huống chi Đinh Nãi Xuyên nhập học sớm, tuổi nhỏ hơn những người khác trong lớp một tuổi.
Ngay lúc ấy Đinh Nãi Xuyên trả lời như thế nào nhỉ?
Bởi vì ký ức quá xa xôi, Quan Tử Sơn nghĩ một lúc lâu mới mơ hồ nhớ ra câu trả lời của cậu khi ấy “Bởi vì tôi muốn lớn lên cao hơn cậu.”
Quan Tử Sơn đã không còn nhớ rõ vẻ mặt và giọng điệu khi đó của Đinh Nãi Xuyên, thậm chí ngay cả câu nói kia anh cũng không nhớ cụ thể, có lẽ lúc ấy cậu chỉ thuận miệng trả lời như vậy, nhưng mà anh nhớ lại năm tháng uống sữa điên cuồng đó của Đinh Nãi Xuyên, vẫn không nhịn được mà bật cười thành tiếng.
Tối hôm đó Quan Tử Sơn lên giường từ sớm, thần kinh buộc chặt cũng được thả lỏng, đầu anh dính vào gối đầu, nhắm mắt lại rất nhanh đã ngủ say.
Cũng không biết có phải ngày suy nghĩ gì đêm nằm mộng hay không, anh lại mơ thấy chuyện rất lâu về trước, thời trung học của anh và Đinh Nãi Xuyên.
Anh thấy được mặt mũi Đinh Nãi Xuyên non nớt hơn bây giờ rất nhiều, lúc ấy mặc dù cậu hay mặc bộ đồng phục thể dục đen trắng vừa to vừa xấu, vẫn là mỹ thiếu niên giống như bước ra từ truyện tranh của thiếu nữ, quả thật vừa rất đẹp lại vừa non nớt thanh xuân.
Anh vừa nghe thấy bản thân trong mơ hỏi Đinh Nãi Xuyên thời niên thiếu “Ngày nào cậu cũng uống sữa làm gì?”
Thiếu niên tuấn mỹ Đinh Nãi Xuyên nhìn về phía anh, trong đôi mắt tràn đầy ý cười, bên trái khóe miệng lõm xuống má lúm đồng tiền nhỏ “Bởi vì tôi muốn lớn lên cao hơn cậu.”
“Được rồi, chú lùn nhỏ, tôi chờ ngày đó…” Quan Tử Sơn trong mơ khẽ nhíu mày, hiển nhiên không tin ngày nào đó Đinh Nãi Xuyên sẽ trưởng thành cao hơn mình, vẻ mặt anh không tin tưởng còn ghé sát vào ngửi mùi trên người cậu “Cả người toàn mùi sữa.”
Đinh Nãi Xuyên trong mơ khẽ hừ một tiếng, bỗng nhiên cười khẽ đáp “Trong miệng tôi cũng đều là mùi sữa… Cậu không thấy sao?”
Sau đó, cậu nhóc trong mơ liền ghé sát tới, hôn nhẹ lên môi Quan Tử Sơn. Nhưng vào lúc này, một hồi chuông báo thức vang lên, anh lập tức bừng tỉnh.
Anh chậm chạp mở to mắt ra, trong tầm nhìn chỉ còn lại trần nhà và ánh mặt trời chói chang, hoàn toàn không có Đinh Nãi Xuyên… Anh vươn tay lên che hai mắt mình lại, chặn ánh mặt trời khó chịu kia, sau đó chậm chạp bò dậy khỏi giường.
Sau khi rời giường, anh liền đi vào phòng tắm rửa mặt, nhìn chính mình trong gương, anh phát hiện sắc mặt mình lại đỏ ửng, môi đỏ rực, giống như vừa mơ một giấc mộng xuân.
Quan Tử Sơn không biết vì sao mình lại trở nên ngây thơ như vậy, trước kia rõ ràng anh xem GV cũng không đỏ mặt, bây giờ lại bởi vì một nụ hôn trong mơ mà ửng hết cả mặt mày.
Anh cợt thấy dở khóc dở cười, vội vàng mở vòi dùng nước lạnh rửa mặt, làm cho nhiệt độ trên mặt của mình giảm xuống, nhưng lúc đánh răng vẫn nhịn không được nhớ tới cái hôn trong mơ kia….
Hôm nay chuyện buôn bán trong tiệm đã tốt hơn ngày hôm qua một chút, hầu hết khách hàng đến tiệm bánh đều là học sinh ở gần đây, tới gần giữa trưa, một tốp nữ sinh ở trường trung học lân cận đi tới.
Các cô nhóc vừa vào cửa hàng đã lôi điện thoại ra chụp ảnh, từ trang trí trong tiệm đến những điểm tâm tinh xảo trong tủ, ngay cả anh chủ quán tận tụy tốt bụng ở bên cạnh cũng lọt vào ống kính rất nhiều lần.
Quan Tử Sơn mỉm cười đón tiếp các cô, anh thấy nhiều cô nhóc ăn bánh xong đều đăng lên weibo, nếu có thể nhân dịp thay anh quảng cáo một chút thì cớ sao không làm?
Nhưng mà trăm ngàn lần anh cũng không nghĩ đến, khi một em gái chụp ảnh anh đang mỉm cười đăng lên weibo, tấm ảnh này lại được chia sẻ đến hơn mười nghìn lần, thậm chí còn không cẩn thận trở thành chủ đề nóng nhất —- #Anh chủ tiệm bánh đẹp trai nhất#
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook