“Quả nhiên Mộ Ngôn pha trà là dễ uống nhất.”

Ôn Dục Khanh nhấp một ngụm trà, híp mắt lắc lư đầu ăn không nói có nói.

* ăn không nói có: bịa đặt hoàn toàn chuyện không hay về người khác, không có mà nói thành có

Công tử hồng y phong tư văn nhã nghiêng người dựa ở trên ghế, lười biếng liếc nàng một cái, cười nhạo một tiếng châm chọc nói, “Để ngươi phẩm trà thật đúng là trâu nhai mẫu đơn.”

* trâu nhai mẫu đơn: nghĩa là phí phạm một thứ đáng giá ấy, hoa mẫu đơn vừa đẹp, vừa quý, đắt tiền mà đem cho trâu ăn

Ôn Dục Khanh một chút cảm giác nhục nhã cũng không có, buông chén trà thản nhiên cười nói: “Với ta mà nói, trà chỉ là thứ dùng để giải khát, đã có nơi dùng tới, ai quản nó có văn nhã hay không.”

“Đương nhiên —–” Nàng lại chuyển đề tài, cười tủm tỉm nói, “Ít nhất ta có thể phẩm ra trà của Mộ Ngôn ngươi là dễ uống nhất a, đúng hay không?”

Lăng Mộ Ngôn được cố ý lấy lòng khóe môi không khỏi hơi hơi gợi lên, cười yếu ớt đứng lên. Y bào đỏ thẫm kia vạch ra một luồng khí, liên hoa được thêu từ sợi tơ kim sắc giống như đang từ từ nở rộ.

“Ngươi thật sự không hổ danh là biểu muội của tên hỗn đản kia, ở trên phương diện ngôn ngữ quả thực lời ngon tiếng ngọt y chang.”

Hắn tựa hồ chưa từng phát hiện ra, bản thân khi nói tới ‘tên hỗn đản’, thanh âm luôn đường hoàng lại kiêu căng, cặp phượng mâu tràn ngập lưu quang kia cũng ẩn ẩn hiện lên ý cười, thoạt nhìn thập phần thân mật.

Ôn Dục Khanh thoáng cúp mắt, hương trà tràn ngập trong miệng trong phút chốc dường như cũng trở nên chua chát, đứng lên. Làm sao bây giờ, thật sự có chút hâm mộ biểu ca a…

Vì chút không thoải mái này của nàng, nếu bôi đen biểu ca một chút, tin tưởng y khẳng định cũng sẽ không trách tội nàng đi?

Thanh niên tuấn mỹ cười tủm tỉm cầm lấy chén trà được làm từ sứ trắng, ở trong lòng nghĩ như vậy.

Mà lúc này đế vương trẻ tuổi đang ở ngự thư phòng vẻ mặt lạnh như băng hậm hực nhìn tấu chương… đột nhiên khẽ hắt xì một cái.

Nâng tay ngăn cản hoạn quan vẻ mặt lo lắng tiến lên, y sờ sờ cằm âm thầm suy nghĩ, chẳng lẽ là Mộ Ngôn nhớ mình?

Nghĩ như vậy, hoạn quan ở một bên hầu hạ liền hoảng sợ phát hiện, đế vương lãnh khốc tàn nhẫn của bọn họ cư nhiên thần sắc nhu hòa, đôi mắt tối tăm lưu động từng tia từng tia nhu tình, còn ẩn ẩn lộ ra một chút… đắc ý dào dạt?

Hoạn quan: “… ” Nhất định là phương thức chớp mắt của gã không đúng!!! [mặt hoảng sợ] [mặt hoảng sợ] [mặt hoảng sợ]



Vì thế, sau đó không lâu, hai người Lăng Mộ Ngôn cùng Ôn Dục Khanh liền nghênh đón một vị đế vương mặt lạnh vốn hẳn là đang phê duyệt tấu chương.

Ôn Dục Khanh: “…” Nhàn hạ như vậy thật sự được sao, các vị đại thần của ngươi sẽ khóc, thật sự sẽ khóc nha.

… Ừm, kỳ thực chuyện này cũng không quan trọng, quan trọng nhất vẫn là —–

Có thể hay không đừng tới đây quấy rầy bọn họ!

“Lúc này ngươi không phải nên ở ngự thư phòng sao?”

Công tử trẻ tuổi mặc hồng y đường hoàng diễm lệ dựa ở trên ghế, biếng nhác đẹp đẽ quý giá tựa như mẫu đơn nở rộ, hai má phiếm màu hồng nhàn nhạt so với hoa đào rực rỡ càng thêm sáng lạn động lòng người. Hắn nhìn Uất Trì Lạc tầm mắt không cam lòng đảo quanh hai người bọn họ một vòng sau đó mới mặt không chút thay đổi ngồi xuống ở bên cạnh mình, không khỏi nâng cằm như cười như không hỏi.

“Ta nghe thấy ngươi nhớ ta.” Uất Trì Lạc thoáng cong môi, thanh âm nhu hòa nghiêm túc trả lời.

Lăng Mộ Ngôn liếc mắt nhìn y, đột nhiên lành lạnh thở ra một hơi, ngữ khí thê lương, “Có bệnh không nên nhẫn nhịn chịu đựng a, A Lạc, cảm thấy có chỗ nào không khỏe thì nên đúng lúc triệu thái y chữa trị.”

Đế vương trẻ tuổi chớp mắt vài cái, khó hiểu lại vô tội nhìn lại, nhưng lại có một loại cảm giác… nhu thuận ngoài ý muốn?

“Ngươi xem, ngươi đã xuất hiện ảo thính, không phải sao?” Công tử hồng y lo lắng sờ sờ đầu chó của y [chờ một chút], nói xong vẻ mặt không khỏi càng thêm khổ sở.

Uất Trì Lạc: “…”

“Phốc ha ha ha ha, Mộ Ngôn ngươi ha ha ha, rất tuyệt!” Ôn Dục Khanh nhất thời ôm bụng cười ha ha, động tác kia khoa trương tới mức suýt chút nữa lăn xuống dưới bàn.

“Ta đúng là bị bệnh, nhưng là một loại bệnh mà thái y cũng không thể chữa trị a.” Đế vương trẻ tuổi thở dài một tiếng, trong con ngươi sâu thẳm màu đen hiện rõ ảnh ngược của công tử hồng y, thần sắc có chút ưu sầu trả lời, “Bệnh của ta chính là bệnh tương tư, trừ bỏ người làm cho ta nhớ nhung không thể quên kia, không ai có thể chữa trị.”

Lăng Mộ Ngôn sắc mặt có chút mất tự nhiên, cũng rất nhanh cười khẽ nhìn lại, đầu ngón tay nhẵn nhụi trắng nõn kia dừng ở trên đôi môi hồng nhuận, hiện ra một loại khí tức ma mị yêu dã, “Vậy đám thái y kia của ngươi có tác dụng gì, hửm?”

“Ừm, chính xác, bọn họ thật sự là rất vô dụng.” Không muốn làm khó hắn quá mức, Uất Trì Lạc không quấn lấy đề tài này nữa, còn đồng ý gật đầu, “Trở về nhất định phải khấu trừ bổng lộc của những người này mới được.”

Đám thái y vô tội nằm cũng trúng đạn: “… QAQ”

Lăng Mộ Ngôn hơi giật mình sửng sốt một chút, không khỏi bật cười lắc đầu, “Ngươi thật là —–”

Vừa mới nói được một nửa, huyệt thái dương đột nhiên truyền tới một trận đau đớn khó nhịn giống như bị kim đâm, hắn kêu lên một tiếng đau đớn, vừa mới chống bàn cố nhịn đứng lên, chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, cả thế giới đều lâm vào trong bóng tối.

“Mộ Ngôn —–!!”

Uất Trì Lạc vốn vẻ mặt nhu hòa nhất thời sắc mặt đại biến, kích động tiến lên tiếp được Lăng Mộ Ngôn đột nhiên ngã xuống. Cảm giác thống khổ như bị đao khoét đột ngột vọt vào trong lòng khiến y nhất thời tâm thần hoảng loạn, chỉ biết ôm chặt lấy hắn, đôi môi phiếm xanh run rẩy lại một câu cũng không nói nên lời.

Ảo giác mất đi Lăng Mộ Ngôn quá mức sợ hãi, y ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ. Mà tất cả lý trí của y, tựa hồ đều bị ảo giác này cướp đi. Tất cả cảm xúc tiêu cực vẫn luôn tích tụ dưới đáy lòng đột nhiên nảy lên trong lòng, nháy mắt làm cho toàn bộ lý trí của đế vương trẻ tuổi hỏng mất.

Đế vương sát phạt quyết đoán, ở trong mắt người ngoài lãnh khốc lý trí, kỳ thực vẫn luôn thập phần rõ ràng, Mộ Ngôn chính là trụ cột sinh mệnh của y, một khi mất đi hắn, bản thân tuyệt đối không thể tiếp tục sinh tồn. Có lẽ chỉ có chính y biết, ở trong lòng y, thực ra vẫn luôn ngủ đông một đầu mãnh thú thị huyết thô bạo.

Thậm chí ở mỗi một ngày trước khi yêu Mộ Ngôn, y đều muốn hủy diệt hết thảy, y không thời khắc nào là không chán ghét thế giới. Ác ý dơ bẩn đen tối lây dính mỗi một góc trong lòng, con mãnh thú kia một mực rít gào vận sức chờ phát động xé nát toàn bộ thế giới.

Với y mà nói, Mộ Ngôn là người cho dù hủy diệt toàn bộ thế giới cũng không quan trọng bằng, nếu không có hắn bồi ở bên cạnh mình, ‘Uất Trì Lạc’ người này hoàn toàn không có chút ý nghĩa gì đáng nói.

Phần tình cảm đối với Mộ Ngôn này vĩnh viễn không tới được cực hạn, ngược lại sẽ theo thời gian trở nên càng thêm nồng đậm, càng thêm thâm trầm. Y dùng xiềng xích chặt chẽ khóa lại mãnh thú trong lòng không để cho Mộ Ngôn phát hiện, phần tình cảm đối với Mộ Ngôn sâu không thấy đáy kia rõ ràng đã che giấu không được, hơn nữa còn càng ngày càng bành trướng. Muốn độc chiếm hắn, làm cho hắn trở thành của mình…

Bởi vì quá mức áp lực, tình cảm vặn vẹo cố chấp sẽ biến thành dục vọng chiếm hữu biến thái, chặt chẽ ghim ở trong lòng y, trở thành tâm ma của chính mình. Hắn giống như một đạo dương quang ấm áp chiếu rọi mỗi một góc dưới đáy lòng y, làm cho y an tâm quyến luyến như vậy, làm cho y không thể rời khỏi nguồn sáng này. Phần tình cảm đối với Mộ Ngôn này hóa thành xiềng xích gắt gao giữ lấy y, trói buộc con người vặn vẹo ở trong lòng kia. Cho dù áp lực có thống khổ hơn nữa, y cũng cam tâm tình nguyện ẩn núp nanh vuốt, không muốn giãy ra khỏi xiếng xích.

Ngươi này là trân bảo được y trân quý cẩn thận che chở ở trong lòng, là người duy nhất y không thể dễ dàng chịu đựng mất đi. Tất cả mọi người trên thế gian này có thể sợ hãi y, chán ghét y, độc nhất chỉ có Mộ Ngôn —– chỉ có hắn là không thể, hắn chỉ có thể canh giữ bên người y, không cho phép rời đi. Chỉ có hắn có thể bình ổn ác ý phát ra trong lòng y, giam cầm đầu dã thú đang giãy dụa rít gào trong lòng y, cho nên vô luận là ai cũng không thể cướp đi trân bảo của y.

Cho nên, cho nên —–

Mộ Ngôn tuyệt đối không thể rời khỏi y, y cũng tuyệt đối không cho phép Mộ Ngôn rời đi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương