“Bọn họ nói ngươi là tên ngốc, là thật sao?”

Bé Lăng Mộ Ngôn y phục rực rỡ màu đỏ thẫm, vẻ mặt kiêu ngạo mang theo hiếu kỳ không giấu được ngồi xổm xuống, ngây thơ lại nghiêm túc nhìn tiểu thiếu niên đang ngơ ngác cuộn tròn trong góc hỏi, hiển nhiên cũng không thể lý giải ‘tên ngốc’ rốt cuộc là ý tứ gì.

Tự nhiên không có ai trả lời.

Lăng Mộ Ngôn cũng không nổi giận, nhìn trái nhìn phải phát hiện không có ai, hắn liền trộm lấy từ trong lồng ngực ra một chiếc khăn tay tơ tằm được xếp chỉnh tề, vẻ mặt nghiêm túc mở ra, lộ ra điểm tâm hương vị ngọt ngào ở bên trong.

“Ngươi muốn ăn không?” Lăng Mộ Ngôn trộm lè lưỡi, cười đưa khăn tay qua.

Tiểu thiếu niên vốn còn dại ra nhất thời biểu tình hoảng sợ, cho dù sau lưng đã dán sát vào tường nhưng vẫn không ngừng lui người về phía sau, phảng phất nhìn thấy chuyện gì đó rất kinh khủng, toàn thân run rẩy.

Lăng Mộ Ngôn bàn tay dừng ở giữa không trung cứng đờ, cũng có chút bị dọa tới, “Làm, làm sao vậy?”

—– Hay là bị mẫu thân bắt được bản thân lại ăn vụng điểm tâm?

Hắn nghĩ như vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn vốn còn cố gắng bình tĩnh không khỏi xụ xuống khóc tang, chậm rãi quay đầu qua, “Mẫu thân, con —–”

Phía sau hắn nơi nào có người?

Lăng Mộ Ngôn: “…”

—– Đó là lần đầu tiên bọn họ gặp mặt, mặc dù đối với song phương mà nói, cũng không phải rất vui vẻ.

Sau đó trong lòng bé Uất Trì Lạc, Lăng Mộ Ngôn liền trợ thành thần hộ mệnh của y. Hắn sẽ ở khi bản thân sợ hãi, chạy đến an ủi mình; sẽ ở khi bản thân bị các huynh đệ lấy danh nghĩa tới thăm hỏi bắt nạt, lớn gan che chở mình; sẽ ở khi bản thân không được ai để ý, tìm đến nói chuyện với mình; hắn còn đem điểm tâm rất ngon chia sẻ cho mình một nửa; nụ cười của hắn thoạt nhìn rất có cảm giác an toàn…

Uất Trì Lạc đến nay vẫn còn nhớ rõ bản thân lúc trước bị hai kẻ gọi là hoàng huynh kia đẩy vào trong ao nước lạnh như băng, bản thân không ngừng giãy dụa nhưng vẫn không ai tới cứu, trong ấn tượng chỉ có biểu tình ác độc lạnh lùng của đám người đứng bên bờ…

Có lẽ là một khắc chung, cũng có lẽ là một canh giờ…

* khắc chung: 15 phút

* canh giờ: 120 phút = 2 tiếng

Uất Trì Lạc ý thức mơ hồ rốt cuộc bị dòng nước dũng mãnh tràn vào trong miệng và mũi làm cho sặc tới tỉnh táo lại, y hỗn loạn mở to mắt, bản năng cầu sinh làm cho y theo bản năng vùng vẫy suy nghĩa muốn nổi lên, chính là vừa mới trồi đầu lên lại bị Nhị Hoàng tử sớm đứng ở bên cạnh ao mang theo tươi cười ác độc hung hăng đè xuống —–

* cầu sinh: tìm cách để sống sót

Ngay tại lúc y bị tra tấn tới sắp sửa tuyệt vọng, phía trên đột nhiên truyền đến một trận kinh hô. Ngay sau đó trọng lực đặt trên đầu mình chợt nhẹ bẫng, một đôi tay đem bản thân hung hăng túm lên bờ.

Y liều mạng dùng khí lực cuối cùng nâng mắt nhìn lại, thấy chính là tiểu công tử một thân hồng y trên mặt mang theo lo lắng cùng phẫn nộ đang nhìn mình, tại dưới ánh mặt trời chiếu rọi chiết xạ ra một tầng kim sắc rực rỡ lưu động, hào quang kia thật sự là cực kỳ chói mắt —–



“Này, tên ngốc!” Quạt xếp tinh xảo không nặng không nhẹ gõ lên đầu Uất Trì Lạc đang chìm trong hồi tưởng —– động tác kia làm cho Lăng Uyên đứng ở cửa nhìn thấy bị dọa một trận hết hồn —– Lăng Mộ Ngôn cười nhạt lười biếng hỏi, “Ngươi lại đang suy nghĩ cái gì thế?”

Uất Trì Lạc vẻ mặt lạnh lùng tàn bạo nháy mắt trở nên nhu hòa, con ngươi màu đen hiện ra vẻ ôn nhu nhàn nhạt, “Mộ Ngôn, ngươi làm sao nhanh như vậy đã trở lại?”

Sau đó không đợi Lăng Mộ Ngôn đáp lời, khóe miệng của y lộ ra ý cười chế nhạo, còn suy đoán, “Chẳng lẽ không thành công?”

Lăng Mộ Ngôn hừ lạnh một tiếng, không chút khách khí khinh bỉ nói, “Ngươi đã sớm biết đi, vị biểu muội kia của ngươi ở ngay phụ cận!”

Uất Trì Lạc lập tức điềm nhiên như không giả ngu, “Chuyện của biểu muội ta, ta làm sao biết rõ?”

Lăng Mộ Ngôn cắn răng tức giận, “Ta đã bảo ngươi như thế nào sẽ thoải mái để cho ta đi tới bên kia —– hóa ra ngươi đã sớm tính kế tốt, biểu muội của ngươi sẽ làm việc xấu!”

Đế vương lạnh lùng khí thế tôn quý trên mặt hiện ra bất đắc dĩ làm cho người ta đau lòng, “Ta thật sự không biết ngươi đang nói cái gì, Mộ Ngôn.”

Lăng Mộ Ngôn khoanh tay trước ngực, hừ lạnh nói: “Ngươi giả bộ ngốc? Ta lập tức đi mua nữ tử đáng thương kia trở về. Dù sao lúc trước không phải ngươi còn nói ta chung quy không biết thương hoa tiếc ngọc sao? Hừ, hơn nữa mị lực của ta so với ngươi tưởng tượng lớn hơn rất nhiều.”

Nghe vậy Uất Trì Lạc lập tức nghiêm mặt, trịnh trọng kể khổ nói, “’Hương’ kia ‘ngọc’ kia hoàn toàn là để chỉ ta a, Mộ Ngôn. Ngươi nói đi, ngươi đối với nữ tử thái độ vĩnh viễn đều là thương tiếc ôn nhu, vì sao đối với ta luôn hung ác như vậy?”

Lăng Mộ Ngôn: “…”

Quạt xếp của hắn khẽ lật, nâng lên cằm của đế vương trẻ tuổi —– Lăng Uyên đã học được chiêu mặt không thấy, tâm không động —– khóe môi mang theo ý cười trêu chọc, phong lưu xen lẫn trêu đùa nói, “Hay là A Lạc vẫn luôn gạt bản công tử, thực ra ngươi vẫn luôn là thân nữ nhi?”

Lăng Uyên yên lặng đứng một bên đã bị giật mình quá mức mà rớt cả cằm.

Uất Trì Lạc duy trì tư thế cằm hơi bị nâng lên, cười nhẹ nhàng xoa xoa bàn tay trắng trẻo thon dài đang cầm quạt xếp kia, ánh mắt ôn nhu nhìn sâu vào bên trong con ngươi màu đen tựa hồ đối với ai cũng đa tình, “Nếu Mộ Ngôn thích, liền đem ta trở thành thân nữ nhi cũng không sao hết.”

“Ngươi biết dạng mỹ nhân nào đẹp nhất không?” Lăng Mộ Ngôn trên gương mặt xinh đẹp lộ ra ý cười biếng nhác, phượng mâu nhếch cao liếc mắt một cái, càng thêm phong hoa tuyệt đại, “Là loại dung mạo khí chất đều thuộc loại thượng thừa, hơn nữa liếc mắt một cái liền thấy thanh lãnh như tuyết, như phong phất ngọc thụ, tuyết khỏa quỳnh bao —– mỹ nhân khí chất như vậy nhất định làm cho người khác tâm thần hướng tới, ái mộ không thôi.”

* phong phất ngọc thụ, tuyết khỏa quỳnh bao: câu này được dùng để miêu tả một mỹ nhân cổ đại với vẻ đẹp thanh lãnh, thoát tục

Đễ vương trẻ tuổi rõ ràng bị đùa giỡn sắc mặt tự nhiên, đuôi lông mày toát ra vui sướng không chút nào che giấu, trầm giọng than thở, “Hóa ra Mộ Ngôn ái mộ ta như thế, thật sự khiến ta thụ sủng nhược kinh, hận không thể làm cho ngươi lập tức thuộc về ta.”

Lăng Mộ Ngôn nhất thời không còn hưng trí, thu tay hướng hắn trở mình khinh thường một cái, lại như trước lộ ra vẻ tuấn tú phong nhã, “Ta thà rằng ái mộ vị biểu muội toàn thân không có một chút hương vị nữ nhân kia của ngươi cũng sẽ không ái mộ ngươi, hết hy vọng đi.”

Lăng Uyên đã bắt đầu vì chủ tử nhà mình xót xa, Uất Trì Lạc lại hoàn toàn không có một tia uể oải, có lẽ là đã bị đả kích rất nhiều lần, “Ngươi về sau nhất định sẽ hối hận, Mộ Ngôn.”

Vẻ mặt của hắn quá mức chắc chắn, làm cho Lăng Mộ Ngôn cũng không khỏi cảm thấy tò mò, “Vì cái gì?”

“Người thừa kế ta dạy dỗ, chẳng lẽ ta còn không rõ ràng?” Uất Trì Lạc nhàn nhã nói, “Nếu người tiếp xúc với nàng, nhất định sẽ hối hận lúc trước không nghe lời ta nói.”

Lăng Mộ Ngôn nhất thời cực kỳ không phục, hừ nhẹ nói, “Ngươi làm sao biết ta nhất định sẽ hối hận? Vậy ngươi cứ chờ xem, xem ta rốt cuộc có hối hận hay không?”

Hắn nổi giận đùng đùng bỏ lại một câu như vậy, liền xoay người rời đi.

Lăng Uyên trước khi rời đi muốn nói lại thôi liếc chủ tử nhà mình một cái, thả công tử đi như vậy, thật sự không sao chứ? Vạn nhất công tử thật sự cùng vị biểu muội kia của ngài vừa mắt thì làm sao bây giờ /(ToT)/~~

Dường như biết lo lắng trong lòng Lăng Uyên, Uất Trì Lạc biểu tình tự nhiên nhấp một ngụm trà, “Tính tình của Dục Khanh cơ hồ cùng ta không sai biệt lắm, nếu Mộ Ngôn thật sự đối với nàng có hảo cảm, ta mới cần phải vui sướng, điều này có nghĩa hắn thực ra thích ta, chẳng qua vẫn không phát hiện mà thôi.”

Đế vương tôn quý trẻ tuổi buông xuống chén trà, cúp mắt mỉm cười. Về phần Dục Khanh… nhất định sẽ không làm cho y thất vọng, không phải sao?

Vậy nếu vị biểu muội kia của ngài thích công tử thì sao?

Lăng Uyên cho dù trong lòng như trước có nghi vấn, lại sáng suốt không hỏi ra, chỉ cung kính hướng về phía y thi lễ, liền ẩn thân đuổi theo Lăng Mộ Ngôn.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương