Môi Súng (Thần Thương)
-
Chương 94
Edit & Beta: Direct Kill
Thời điểm mở mắt ra, người đã nằm trên giường lớn của Ngu Trạch.
Đầu tiên Hình Minh ngửi thấy hương thơm ngọt lịm, cậu bị hương thơm đó vờn quanh trêu đùa, nên mới chịu tỉnh dậy từ giấc ngủ sâu. Trước tiên cúi đầu xem xét bản thân, thân thể sạch sẽ quần áo sạch sẽ, sau đó ngẩng đầu nhìn xung quanh, không nghĩ tới, Ngu Trọng Dạ đang ngồi ở bên giường.
Làn gió thơm đến từ vườn hoa ngoài cửa sổ, qua bàn tay chăm sóc của Đào Hồng Bân, vườn tược lúc nào cũng có hoa nở thơm ngát, không sợ khí trời sang thu, cây cối trong vườn đua nhau khoe sắc. Rèm cửa sổ tung bay theo gió, cuốn theo từng trận hương thơm vào phòng. Mí mắt Ngu Trọng Dạ khẽ đóng, lông mày cau lại, vừa uể oải vừa ôn nhu.
Hình Minh phát hiện, tay của mình đang bị Ngu Trọng Dạ nắm lấy, lòng bàn tay bao trùm mu bàn tay.
Hiện tại có vẻ là đêm khuya, Hình Minh nghĩ có lẽ mình đã ngủ cả một ngày, ngắm nhìn khuôn mặt Ngu Trọng Dạ, người này vẫn luôn canh giữ bên mình sao?
Ngu Trọng Dạ kỳ thực chỉ đang nhắm mắt dưỡng thần, người trên giường hơi động một chút, hắn liền mở mắt ra.
Ngu Trọng Dạ hỏi cậu, ngủ no rồi?
“Vẫn còn buồn ngủ.” Hình Minh lắc lắc đầu, đem bàn tay mình rút ra khỏi bàn tay Ngu Trọng Dạ, chôn mặt vào trong chăn, chỉ lộ ra hai con mắt.
Ngu Trọng Dạ cười nhẹ, ánh mắt kỳ lạ như cũ, tựa như vừa mới được đốt qua than, trong tro tàn vẫn có thể thấy được những đốm lửa đỏ rực, ngón tay hắn vuốt nhẹ lên hai má Hình Minh, ngón tay trỏ rơi vào giữa chân mày, thuận theo đường viền mắt, chậm rãi miêu tả.
Nửa khuôn mặt của Hình Minh che ở trong chăn, hô hấp dồn dập.
Tựa thân cận tựa xa cách mà vuốt ve cậu một lúc, Ngu Trọng Dạ đứng dậy đi ra ngoài: “Em ngủ thêm đi.”
Người đã ra đến cửa, Hình Minh mới cuống quít chui ra khỏi chăn, gọi hắn: “Thầy Ngu.”
Ngu Trọng Dạ quay đầu lại nhìn cậu: “Làm sao?”
Hình Minh trừng mắt, mím môi, tất cả tâm tình chờ đợi phát tiết, tất cả tình cảm khát vọng bộc lộ, nhưng lời định nói ra lại bị ép nuốt xuống, cuối cùng chỉ dám biểu lộ một tiếng: “Cảm ơn.”
Ngu Trọng Dạ cũng không dư thừa biểu tình, khẽ gật đầu: “Nghỉ ngơi thật tốt.”
Đi thật.
Đài trưởng Ngu đi rồi, mấy ngày liên tiếp Hình Minh đều nằm trên tấm đệm nhung đen của phòng ngủ chính trằn trọc suy nghĩ, nhưng làm sao cũng không hiểu được dụng ý của đối phương. Ngu Trọng Dạ ban ngày thường đến thăm cậu, thái độ như lãnh đạo an ủi nhân viên, buổi tối cũng không cùng ngủ với cậu, chẳng biết đi đến nơi nào, hay là cơn thịnh nộ chưa tiêu, vẫn còn giận.
Hình Minh không chắc.
Nhưng có một thứ không thể nghi ngờ, đó là nơi đây chính là nhà của đài trưởng Ngu, từng hòn gạch, từng viên đá, từng cọng cây ngọn cỏ, đều là đồ vật của hắn, mà Hình Minh cậu có tài cán gì, cư nhiên mấy đêm liền chiếm lấy phòng ngủ chính, giọng khách át giọng chủ, quả thực hoang đường đến khó tin.
Còn có một việc cũng hoang đường không kém. Ngày đó rõ ràng một chân đã bước vào quỷ môn quan, nhưng hiện tại ngoại trừ một vài vết thương ngoài da, thì tim đập bình thường, hít thở không còn khó khăn, Hình Minh tỉ mỉ suy nghĩ, cho ra một kết luận đáng tin nhất: Có lẽ lúc đó đói bụng.
Tay nghề Phỉ Bỉ vẫn xuất sắc như vậy, Hình Minh lén lén lút lút tiến vào phòng ăn, trên bàn đã bày một ít món ăn Đông Nam Á, màu sắc rực rỡ bắt mắt. Trước đây khẩu vị của Hình Minh rất thanh đạm, ngại các món Đông Nam Á quá ngọt, nhưng lần này như trở về từ cõi chết, lại bị bác sĩ dinh dưỡng mà đài trưởng Ngu mời về từ Đài Loan bắt ăn cháo trắng mấy ngày nay, bây giờ nhìn những món ăn đầy màu sắc này là dạ dày cậu đã kêu gào không ngớt. Cậu không chịu nổi kích thích, nhìn thấy món xôi xoài liền dồn tất vào trong miệng, nhai qua loa vài lần liền nuốt xuống.
Tế xong ngũ tạng, cậu bỗng nhiên tỉnh ngộ, thứ gọi là ái tình, khi đói không thể no bụng, khi lạnh không thể sưởi ấm, ngoại trừ kịch bản trong phim khiến con người ta lúc khóc lúc cười ra, thì thực sự chẳng có chút nghĩa lý gì.
Đúng lúc cậu đang hùng hổ nhai, hung tợn nghĩ, thì Ngu Trọng Dạ từ bên ngoài bước vào
Mới từ bể bơi ra, bên hông Ngu Trọng Dạ quấn một cái khăn tắm tùy ý, nước trên người còn chưa lau khô, khiến thân thể cường tráng như được bôi thêm một lớp dầu bóng loáng.
Hình Minh quay đầu lại, vừa thấy người trước mặt lập tức chột dạ, cậu vội quay lưng đi, nhanh chóng nuốt hết thức ăn trong miệng, hàm hồ nói bản thân mình cảm thấy đã không còn chuyện gì nữa, buổi chiều dự định sẽ trở về vườn Minh Châu.
Ngu Trọng Dạ lời ít mà ý nhiều: “Không cho.”
Hình Minh không phục, giải thích: “Nhưng cấp trên vẫn chờ em đi công tác.”
Ngu Trọng Dạ nói: “Tôi sẽ nói chuyện với Tiểu Lạc, em ở chỗ tôi dưỡng thương.”
Hình Minh không tìm được cớ nào nữa, chỉ có thể cắm đầu, tiếp tục ăn.
Ngu Trọng Dạ đưa tay đến thăm dò trán cậu, nói nếu em không muốn đi bệnh viện, thì mời bác sĩ tới.
Đài trưởng Ngu nói ra một cái tên, Hình Minh sợ đến nỗi miếng bánh mì nướng dừa nuốt không trôi, chặn ở trong cổ họng, khiến cả khuôn mặt đỏ ửng.
Đây là thầy hướng dẫn cậu khi còn thực tập trong bệnh viện Phổ Nhân, chủ nhiệm khoa ngoại của bệnh viện, nổi danh sát thủ mặt lạnh, là một trong số ít người khiến Hình Minh vừa gặp đã sợ.
Ngu Trọng Dạ như là không biết tầng ngọn nguồn này, hỏi cậu: “Nghẹn?”
Hình Minh nói không ra lời, chỉ có thể trợn hai mắt gật đầu, một tay cậu đấm lên ngực cho thuận khí, một tay vẫn cầm nửa miếng bánh nướng dừa không muốn buông.
“Chậm một chút, không ai giành với em.” Ngu Trọng Dạ nở nụ cười, nắm lấy vai Hình Minh, ôm cậu vào trong ngực, nhẹ nhàng vỗ phía sau lưng cho cậu.
Hình Minh dần dần thuận khí, nuốt xuống miếng bánh nghẹn trong cổ họng, muốn trốn ra khỏi lồng ngực Ngu Trọng Dạ.
Nhưng Ngu Trọng Dạ không cho.
Không cho giãy dụa không cho chống lại cũng không cho chạy trốn, hắn mạnh mẽ ôm lấy cậu, bàn tay dọc theo phía sau lưng trượt xuống, cách một lớp vải vóc, sờ từng đốt cột sống của cậu.
Lâu không đụng vào thân thể, như sâu độc.
“Sao lại gầy như vậy.” Nói xong bàn tay lại uyển chuyển trượt qua vùng eo đi xuống dưới, Ngu Trọng Dạ chôn mặt vào hõm vai Hình Minh, vén cao áo ngủ lộ ra đùi non trắng nõn, dùng sức giày vò hai mông cậu. Áo ngủ bị vò nhàu đến không ra hình thù gì, bàn tay như rắn chui vào bên trong, đem quần lót kéo xuống.
Hơi thở Ngu Trọng Dạ càng lúc càng nóng rực, lung tung hôn vùng cổ cùng hàm dưới Hình Minh, sau đó lại tìm đến đôi môi, Hình Minh ngửa cổ ra sau nỗ lực tránh né, thân thể kế cận thất thủ, khiến cả người tỉnh táo càng muốn chạy trốn.
Nhất thời tránh thoát không được, bị đối phương mạnh mẽ hôn.
Lực cánh tay Ngu Trọng Dạ mạnh đến kinh người, dùng một tay khống chế Hình Minh, ấn cậu ngồi ở trên bàn ăn, cánh tay mạnh mẽ vung ra, đem bát đũa thức ăn trên bàn hất xuống đất.
Phỉ Bỉ nghe thấy động tĩnh, từ ngoài chạy vào, hô, Ngu Tổng.
Ngu Trọng Dạ căn bản không rảnh rỗi dõi theo phản ứng của Phỉ Bỉ, nhịn không được phất tay, ra hiệu đối phương đi ra ngoài. Đầu lưỡi hắn xâm nhập khoang miệng Hình Minh, mút một hơi thật sâu. Đùi lớn đỉnh phía trong quần Hình Minh, nhiều lần xoa động đè ép.
Phỉ Bỉ không bị uy hiếp, trái lại tiến lên một bước, dùng thứ tiếng Trung nửa sống nửa chín của mình nói, Ngu Tổng, khách nhân đang chờ bên ngoài.
Ngoài huyền quan thực sự có tiếng người, Hình Minh cuối cùng cũng mượn được cơ hội trốn thoát.
Phỉ Bỉ! Ngu Trọng Dạ đỏ mắt gầm nhẹ, như sư tử động dục không được thỏa mãn, rõ ràng nổi giận thật sự.
Hình Minh cố gắng nhịn cười, mãi đến tận khi quay lưng lại, mới dám lén lút vui mừng cười. Hồi trước bản thân cậu phải chịu thiệt thòi oan uổng, bây giờ có thể đổi lại khiến đài trưởng Ngu ăn quả đắng, làm sao cũng là sự kiện khiến lòng người hả hê.
Bị đài trưởng Ngu quát to như vậy, Phỉ Bỉ cũng cảm thấy oan ức, nặn ra một nụ cười nói, đều là người thân của ngài.
Ham muốn đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh, trong vòng hai câu, Ngu Trọng Dạ đã khôi phục lại khuôn mặt sóng lớn không sợ, hắn tiếp nhận áo ngủ trong tay Phỉ Bỉ, tùy ý buộc lên người, quay đầu nâng mặt Hình Minh hôn một cái, dùng giọng điệu như có như không ra lệnh, đến hoa viên đi, lão Đào gần đây đang tìm em, hình như có việc.
Trong lúc hai người đang nói chuyện thì Phỉ Bỉ đã dẫn khách nhân vào cửa, nhìn qua không quá trẻ tuổi, một người đàn ông nho nhã, mắt sáng tiểu lý tàng đao, một người phụ nữ môi đỏ diễm lệ, người đàn ông trước kia Hình Minh đã từng gặp trong bệnh viện Phổ Nhân, biết hắn là thư ký thiếp thân của Hồng bí thư, Bùi Phi Phàm.
Người sau… Hình Minh tỉ mỉ quan sát khuôn mặt người phụ nữ, cuối cùng từ ngũ quan có bảy phần quen thuộc kia nhận ra chút đầu mối, người này hẳn là chị gái Liêu Huy, cháu dâu Hồng Vạn Lương, chủ nhân chân chính của Thịnh Vực, Liêu Quân. Tác phong nhanh nhẹn mạnh mẽ lại cường ngạnh, tiếng tăm lừng lẫy trong chốn thương trường.
Bùi Phi Phàm và Liêu Quân cũng nhìn thấy Hình Minh, liếc nhìn nhau, hơi nhếch khóe miệng, biểu tình cực kỳ quái lạ, không biết là mỉa mai hay giễu cợt.
Một người phụ nữ Đài Loan tiến đến, cười tủm tỉm dẫn đường, Hình Minh khéo léo mỉm cười với Ngu Trọng Dạ, quay người đi theo.
Chỉ là nháy mắt sau khi quay lưng đi, nụ cười hoàn toàn biến mất, chút ý loạn tình mê, chút vui vẻ vừa rồi, giống như lá non đâm chồi, một khi gặp sương lạnh, phút chốc lại thu vào bên trong.
Hình Minh cùng người phụ nữ Đài Loan cúi đầu tiến vào hoa viên Ngu trạch, tình cờ quay đầu lại liếc mắt nhìn qua cánh cửa sổ, liền có thể nhìn thấy Ngu Trọng Dạ tự tay pha trà ngon đãi khách, cùng bọn họ trò chuyện vui vẻ.
Rốt cuộc vẫn là người một nhà.
Sau vụ án của Lưu Sùng Kỳ cậu đã gặp không ít khó khăn, cậu dùng hết toàn lực để minh oan cho một người vô tội, kỳ thực sau đó tâm hồn cậu như trút được gánh nặng. Cậu biết người sống trên đời há có thể toại nguyện được mọi chuyện, Lưu Sùng Kỳ chỉ là một cây cỏ trong giới anh hùng, lật lại bản án này còn khó khăn tầng tầng, huống hồ là một bản án cũ mười năm, nhân chứng vật chứng sớm bị thời gian mai một; cậu biết Ngu Thiếu Ngả và Hồng Vạn Lương máu mủ tình thâm, tiếng tăm Ngu Trọng Dạ có thể sẽ bị liên luỵ rất nhiều, tình thân là thứ không thể cắt đứt được, mà nghiệp quan có thể cắt đứt cũng cắt đứt không sạch sẽ.
Chỉ cần cậu mắc cạn thậm chí từ bỏ lật lại vụ án, sự nghiệp lập tức có thể trở lại từ đầu, ái tình cũng sẽ ngọt ngào trọn vẹn.
Ý niệm này chợt lóe lên trong đầu rồi biến mất, Hình Minh mạnh mẽ mắng chửi chính mình, phi!
Một người bị rắn cắn, khó tránh khỏi thấy cây cỏ động mà sinh ra sợ hãi. Cậu sống hai mươi mấy năm trên đời, đương nhiên không phải chuyện nào cũng thuận buồm xuôi gió.
Chỉ là cửa ải này cậu không qua được, cục nghẹn này cậu nuốt không trôi.
Hình Minh cẩn thận bước đi trên con đường đá mà Đào Hồng Bân tỉ mỉ tạo nên, bên đường hoa cỏ chen lẫn, chim kêu bướm lượn, nhưng giờ khắc này trong lòng cậu ngổn ngang trăm mốn, tuy đã lâu không gặp Đào Hồng Bân, nhưng không cách nào bày ra được khuôn mặt tươi cười.
Thế nhưng Đào Hồng Bân gặp mặt Hình Minh cũng không vui sướng như thường ngày, chỉ tán gẫu vài câu đã vào chuyện chính: “Không biết tại sao lại như vậy, buổi sáng hôm ấy con trai lão Thôi, đột nhiên cảm thấy vùng bụng dưới rốn như mất đi cảm giác, bệnh tới thật nhanh, chưa đến hai ngày đã không có cách nào bước đi được, tiểu tiện đại tiện đều không thể khống chế.”
“Nghiêm trọng như thế?” Hình Minh giật mình, cau mày nói, “Đi bệnh viện khám chưa?”
“Đi rồi, chạy đến mấy bệnh viện, họ đều nói là có thể do nhiễm virus, tên là cái gì cấp tính… cái gì viêm?”
Hình Minh có nền tảng kiến thức y học, nghe Đào Hồng Bân mô tả xong bệnh tình của Thôi Hạo Phi, phân tích thêm, giúp đỡ Đào Hồng Bân nhớ lại nói: “Viêm tủy ngang cấp tính?”
“Đúng, chính là bệnh này. Bác sĩ còn nói có nguy cơ bị liệt nửa người.”
“Tôi phải đi xem xem.” Nhà dột còn gặp mưa, Hình Minh nhớ tới cậu thiếu niên thiên tài nhanh nhẹn hoạt bát, chân tâm thay cậu nhóc tiếc hận.
“Bây giờ hai cha con họ đang ở Thượng Hải, nghe bảo lão Thôi mang theo con trai đến đó để gặp một vị chuyên gia nổi tiếng toàn quốc, sợ mấy ngày sau mới có thể trở về.” Đào Hồng Bân lắc đầu một cái, tiện đà thở một hơi dài, “Hai cha con sống nương tựa lẫn nhau, thực sự quá khó khăn, lão Thôi vì chuyện này mà một đêm bạc đầu, so với lúc trước như già thêm hai mươi tuổi, đứa bé kia trước sau như một rất hiểu chuyện, cả người co quắp nằm trên giường nhưng vẫn cười hì hì an ủi cha, nói mình bị liệt nửa người, nhưng vẫn là thiên tài.”
Thời điểm mở mắt ra, người đã nằm trên giường lớn của Ngu Trạch.
Đầu tiên Hình Minh ngửi thấy hương thơm ngọt lịm, cậu bị hương thơm đó vờn quanh trêu đùa, nên mới chịu tỉnh dậy từ giấc ngủ sâu. Trước tiên cúi đầu xem xét bản thân, thân thể sạch sẽ quần áo sạch sẽ, sau đó ngẩng đầu nhìn xung quanh, không nghĩ tới, Ngu Trọng Dạ đang ngồi ở bên giường.
Làn gió thơm đến từ vườn hoa ngoài cửa sổ, qua bàn tay chăm sóc của Đào Hồng Bân, vườn tược lúc nào cũng có hoa nở thơm ngát, không sợ khí trời sang thu, cây cối trong vườn đua nhau khoe sắc. Rèm cửa sổ tung bay theo gió, cuốn theo từng trận hương thơm vào phòng. Mí mắt Ngu Trọng Dạ khẽ đóng, lông mày cau lại, vừa uể oải vừa ôn nhu.
Hình Minh phát hiện, tay của mình đang bị Ngu Trọng Dạ nắm lấy, lòng bàn tay bao trùm mu bàn tay.
Hiện tại có vẻ là đêm khuya, Hình Minh nghĩ có lẽ mình đã ngủ cả một ngày, ngắm nhìn khuôn mặt Ngu Trọng Dạ, người này vẫn luôn canh giữ bên mình sao?
Ngu Trọng Dạ kỳ thực chỉ đang nhắm mắt dưỡng thần, người trên giường hơi động một chút, hắn liền mở mắt ra.
Ngu Trọng Dạ hỏi cậu, ngủ no rồi?
“Vẫn còn buồn ngủ.” Hình Minh lắc lắc đầu, đem bàn tay mình rút ra khỏi bàn tay Ngu Trọng Dạ, chôn mặt vào trong chăn, chỉ lộ ra hai con mắt.
Ngu Trọng Dạ cười nhẹ, ánh mắt kỳ lạ như cũ, tựa như vừa mới được đốt qua than, trong tro tàn vẫn có thể thấy được những đốm lửa đỏ rực, ngón tay hắn vuốt nhẹ lên hai má Hình Minh, ngón tay trỏ rơi vào giữa chân mày, thuận theo đường viền mắt, chậm rãi miêu tả.
Nửa khuôn mặt của Hình Minh che ở trong chăn, hô hấp dồn dập.
Tựa thân cận tựa xa cách mà vuốt ve cậu một lúc, Ngu Trọng Dạ đứng dậy đi ra ngoài: “Em ngủ thêm đi.”
Người đã ra đến cửa, Hình Minh mới cuống quít chui ra khỏi chăn, gọi hắn: “Thầy Ngu.”
Ngu Trọng Dạ quay đầu lại nhìn cậu: “Làm sao?”
Hình Minh trừng mắt, mím môi, tất cả tâm tình chờ đợi phát tiết, tất cả tình cảm khát vọng bộc lộ, nhưng lời định nói ra lại bị ép nuốt xuống, cuối cùng chỉ dám biểu lộ một tiếng: “Cảm ơn.”
Ngu Trọng Dạ cũng không dư thừa biểu tình, khẽ gật đầu: “Nghỉ ngơi thật tốt.”
Đi thật.
Đài trưởng Ngu đi rồi, mấy ngày liên tiếp Hình Minh đều nằm trên tấm đệm nhung đen của phòng ngủ chính trằn trọc suy nghĩ, nhưng làm sao cũng không hiểu được dụng ý của đối phương. Ngu Trọng Dạ ban ngày thường đến thăm cậu, thái độ như lãnh đạo an ủi nhân viên, buổi tối cũng không cùng ngủ với cậu, chẳng biết đi đến nơi nào, hay là cơn thịnh nộ chưa tiêu, vẫn còn giận.
Hình Minh không chắc.
Nhưng có một thứ không thể nghi ngờ, đó là nơi đây chính là nhà của đài trưởng Ngu, từng hòn gạch, từng viên đá, từng cọng cây ngọn cỏ, đều là đồ vật của hắn, mà Hình Minh cậu có tài cán gì, cư nhiên mấy đêm liền chiếm lấy phòng ngủ chính, giọng khách át giọng chủ, quả thực hoang đường đến khó tin.
Còn có một việc cũng hoang đường không kém. Ngày đó rõ ràng một chân đã bước vào quỷ môn quan, nhưng hiện tại ngoại trừ một vài vết thương ngoài da, thì tim đập bình thường, hít thở không còn khó khăn, Hình Minh tỉ mỉ suy nghĩ, cho ra một kết luận đáng tin nhất: Có lẽ lúc đó đói bụng.
Tay nghề Phỉ Bỉ vẫn xuất sắc như vậy, Hình Minh lén lén lút lút tiến vào phòng ăn, trên bàn đã bày một ít món ăn Đông Nam Á, màu sắc rực rỡ bắt mắt. Trước đây khẩu vị của Hình Minh rất thanh đạm, ngại các món Đông Nam Á quá ngọt, nhưng lần này như trở về từ cõi chết, lại bị bác sĩ dinh dưỡng mà đài trưởng Ngu mời về từ Đài Loan bắt ăn cháo trắng mấy ngày nay, bây giờ nhìn những món ăn đầy màu sắc này là dạ dày cậu đã kêu gào không ngớt. Cậu không chịu nổi kích thích, nhìn thấy món xôi xoài liền dồn tất vào trong miệng, nhai qua loa vài lần liền nuốt xuống.
Tế xong ngũ tạng, cậu bỗng nhiên tỉnh ngộ, thứ gọi là ái tình, khi đói không thể no bụng, khi lạnh không thể sưởi ấm, ngoại trừ kịch bản trong phim khiến con người ta lúc khóc lúc cười ra, thì thực sự chẳng có chút nghĩa lý gì.
Đúng lúc cậu đang hùng hổ nhai, hung tợn nghĩ, thì Ngu Trọng Dạ từ bên ngoài bước vào
Mới từ bể bơi ra, bên hông Ngu Trọng Dạ quấn một cái khăn tắm tùy ý, nước trên người còn chưa lau khô, khiến thân thể cường tráng như được bôi thêm một lớp dầu bóng loáng.
Hình Minh quay đầu lại, vừa thấy người trước mặt lập tức chột dạ, cậu vội quay lưng đi, nhanh chóng nuốt hết thức ăn trong miệng, hàm hồ nói bản thân mình cảm thấy đã không còn chuyện gì nữa, buổi chiều dự định sẽ trở về vườn Minh Châu.
Ngu Trọng Dạ lời ít mà ý nhiều: “Không cho.”
Hình Minh không phục, giải thích: “Nhưng cấp trên vẫn chờ em đi công tác.”
Ngu Trọng Dạ nói: “Tôi sẽ nói chuyện với Tiểu Lạc, em ở chỗ tôi dưỡng thương.”
Hình Minh không tìm được cớ nào nữa, chỉ có thể cắm đầu, tiếp tục ăn.
Ngu Trọng Dạ đưa tay đến thăm dò trán cậu, nói nếu em không muốn đi bệnh viện, thì mời bác sĩ tới.
Đài trưởng Ngu nói ra một cái tên, Hình Minh sợ đến nỗi miếng bánh mì nướng dừa nuốt không trôi, chặn ở trong cổ họng, khiến cả khuôn mặt đỏ ửng.
Đây là thầy hướng dẫn cậu khi còn thực tập trong bệnh viện Phổ Nhân, chủ nhiệm khoa ngoại của bệnh viện, nổi danh sát thủ mặt lạnh, là một trong số ít người khiến Hình Minh vừa gặp đã sợ.
Ngu Trọng Dạ như là không biết tầng ngọn nguồn này, hỏi cậu: “Nghẹn?”
Hình Minh nói không ra lời, chỉ có thể trợn hai mắt gật đầu, một tay cậu đấm lên ngực cho thuận khí, một tay vẫn cầm nửa miếng bánh nướng dừa không muốn buông.
“Chậm một chút, không ai giành với em.” Ngu Trọng Dạ nở nụ cười, nắm lấy vai Hình Minh, ôm cậu vào trong ngực, nhẹ nhàng vỗ phía sau lưng cho cậu.
Hình Minh dần dần thuận khí, nuốt xuống miếng bánh nghẹn trong cổ họng, muốn trốn ra khỏi lồng ngực Ngu Trọng Dạ.
Nhưng Ngu Trọng Dạ không cho.
Không cho giãy dụa không cho chống lại cũng không cho chạy trốn, hắn mạnh mẽ ôm lấy cậu, bàn tay dọc theo phía sau lưng trượt xuống, cách một lớp vải vóc, sờ từng đốt cột sống của cậu.
Lâu không đụng vào thân thể, như sâu độc.
“Sao lại gầy như vậy.” Nói xong bàn tay lại uyển chuyển trượt qua vùng eo đi xuống dưới, Ngu Trọng Dạ chôn mặt vào hõm vai Hình Minh, vén cao áo ngủ lộ ra đùi non trắng nõn, dùng sức giày vò hai mông cậu. Áo ngủ bị vò nhàu đến không ra hình thù gì, bàn tay như rắn chui vào bên trong, đem quần lót kéo xuống.
Hơi thở Ngu Trọng Dạ càng lúc càng nóng rực, lung tung hôn vùng cổ cùng hàm dưới Hình Minh, sau đó lại tìm đến đôi môi, Hình Minh ngửa cổ ra sau nỗ lực tránh né, thân thể kế cận thất thủ, khiến cả người tỉnh táo càng muốn chạy trốn.
Nhất thời tránh thoát không được, bị đối phương mạnh mẽ hôn.
Lực cánh tay Ngu Trọng Dạ mạnh đến kinh người, dùng một tay khống chế Hình Minh, ấn cậu ngồi ở trên bàn ăn, cánh tay mạnh mẽ vung ra, đem bát đũa thức ăn trên bàn hất xuống đất.
Phỉ Bỉ nghe thấy động tĩnh, từ ngoài chạy vào, hô, Ngu Tổng.
Ngu Trọng Dạ căn bản không rảnh rỗi dõi theo phản ứng của Phỉ Bỉ, nhịn không được phất tay, ra hiệu đối phương đi ra ngoài. Đầu lưỡi hắn xâm nhập khoang miệng Hình Minh, mút một hơi thật sâu. Đùi lớn đỉnh phía trong quần Hình Minh, nhiều lần xoa động đè ép.
Phỉ Bỉ không bị uy hiếp, trái lại tiến lên một bước, dùng thứ tiếng Trung nửa sống nửa chín của mình nói, Ngu Tổng, khách nhân đang chờ bên ngoài.
Ngoài huyền quan thực sự có tiếng người, Hình Minh cuối cùng cũng mượn được cơ hội trốn thoát.
Phỉ Bỉ! Ngu Trọng Dạ đỏ mắt gầm nhẹ, như sư tử động dục không được thỏa mãn, rõ ràng nổi giận thật sự.
Hình Minh cố gắng nhịn cười, mãi đến tận khi quay lưng lại, mới dám lén lút vui mừng cười. Hồi trước bản thân cậu phải chịu thiệt thòi oan uổng, bây giờ có thể đổi lại khiến đài trưởng Ngu ăn quả đắng, làm sao cũng là sự kiện khiến lòng người hả hê.
Bị đài trưởng Ngu quát to như vậy, Phỉ Bỉ cũng cảm thấy oan ức, nặn ra một nụ cười nói, đều là người thân của ngài.
Ham muốn đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh, trong vòng hai câu, Ngu Trọng Dạ đã khôi phục lại khuôn mặt sóng lớn không sợ, hắn tiếp nhận áo ngủ trong tay Phỉ Bỉ, tùy ý buộc lên người, quay đầu nâng mặt Hình Minh hôn một cái, dùng giọng điệu như có như không ra lệnh, đến hoa viên đi, lão Đào gần đây đang tìm em, hình như có việc.
Trong lúc hai người đang nói chuyện thì Phỉ Bỉ đã dẫn khách nhân vào cửa, nhìn qua không quá trẻ tuổi, một người đàn ông nho nhã, mắt sáng tiểu lý tàng đao, một người phụ nữ môi đỏ diễm lệ, người đàn ông trước kia Hình Minh đã từng gặp trong bệnh viện Phổ Nhân, biết hắn là thư ký thiếp thân của Hồng bí thư, Bùi Phi Phàm.
Người sau… Hình Minh tỉ mỉ quan sát khuôn mặt người phụ nữ, cuối cùng từ ngũ quan có bảy phần quen thuộc kia nhận ra chút đầu mối, người này hẳn là chị gái Liêu Huy, cháu dâu Hồng Vạn Lương, chủ nhân chân chính của Thịnh Vực, Liêu Quân. Tác phong nhanh nhẹn mạnh mẽ lại cường ngạnh, tiếng tăm lừng lẫy trong chốn thương trường.
Bùi Phi Phàm và Liêu Quân cũng nhìn thấy Hình Minh, liếc nhìn nhau, hơi nhếch khóe miệng, biểu tình cực kỳ quái lạ, không biết là mỉa mai hay giễu cợt.
Một người phụ nữ Đài Loan tiến đến, cười tủm tỉm dẫn đường, Hình Minh khéo léo mỉm cười với Ngu Trọng Dạ, quay người đi theo.
Chỉ là nháy mắt sau khi quay lưng đi, nụ cười hoàn toàn biến mất, chút ý loạn tình mê, chút vui vẻ vừa rồi, giống như lá non đâm chồi, một khi gặp sương lạnh, phút chốc lại thu vào bên trong.
Hình Minh cùng người phụ nữ Đài Loan cúi đầu tiến vào hoa viên Ngu trạch, tình cờ quay đầu lại liếc mắt nhìn qua cánh cửa sổ, liền có thể nhìn thấy Ngu Trọng Dạ tự tay pha trà ngon đãi khách, cùng bọn họ trò chuyện vui vẻ.
Rốt cuộc vẫn là người một nhà.
Sau vụ án của Lưu Sùng Kỳ cậu đã gặp không ít khó khăn, cậu dùng hết toàn lực để minh oan cho một người vô tội, kỳ thực sau đó tâm hồn cậu như trút được gánh nặng. Cậu biết người sống trên đời há có thể toại nguyện được mọi chuyện, Lưu Sùng Kỳ chỉ là một cây cỏ trong giới anh hùng, lật lại bản án này còn khó khăn tầng tầng, huống hồ là một bản án cũ mười năm, nhân chứng vật chứng sớm bị thời gian mai một; cậu biết Ngu Thiếu Ngả và Hồng Vạn Lương máu mủ tình thâm, tiếng tăm Ngu Trọng Dạ có thể sẽ bị liên luỵ rất nhiều, tình thân là thứ không thể cắt đứt được, mà nghiệp quan có thể cắt đứt cũng cắt đứt không sạch sẽ.
Chỉ cần cậu mắc cạn thậm chí từ bỏ lật lại vụ án, sự nghiệp lập tức có thể trở lại từ đầu, ái tình cũng sẽ ngọt ngào trọn vẹn.
Ý niệm này chợt lóe lên trong đầu rồi biến mất, Hình Minh mạnh mẽ mắng chửi chính mình, phi!
Một người bị rắn cắn, khó tránh khỏi thấy cây cỏ động mà sinh ra sợ hãi. Cậu sống hai mươi mấy năm trên đời, đương nhiên không phải chuyện nào cũng thuận buồm xuôi gió.
Chỉ là cửa ải này cậu không qua được, cục nghẹn này cậu nuốt không trôi.
Hình Minh cẩn thận bước đi trên con đường đá mà Đào Hồng Bân tỉ mỉ tạo nên, bên đường hoa cỏ chen lẫn, chim kêu bướm lượn, nhưng giờ khắc này trong lòng cậu ngổn ngang trăm mốn, tuy đã lâu không gặp Đào Hồng Bân, nhưng không cách nào bày ra được khuôn mặt tươi cười.
Thế nhưng Đào Hồng Bân gặp mặt Hình Minh cũng không vui sướng như thường ngày, chỉ tán gẫu vài câu đã vào chuyện chính: “Không biết tại sao lại như vậy, buổi sáng hôm ấy con trai lão Thôi, đột nhiên cảm thấy vùng bụng dưới rốn như mất đi cảm giác, bệnh tới thật nhanh, chưa đến hai ngày đã không có cách nào bước đi được, tiểu tiện đại tiện đều không thể khống chế.”
“Nghiêm trọng như thế?” Hình Minh giật mình, cau mày nói, “Đi bệnh viện khám chưa?”
“Đi rồi, chạy đến mấy bệnh viện, họ đều nói là có thể do nhiễm virus, tên là cái gì cấp tính… cái gì viêm?”
Hình Minh có nền tảng kiến thức y học, nghe Đào Hồng Bân mô tả xong bệnh tình của Thôi Hạo Phi, phân tích thêm, giúp đỡ Đào Hồng Bân nhớ lại nói: “Viêm tủy ngang cấp tính?”
“Đúng, chính là bệnh này. Bác sĩ còn nói có nguy cơ bị liệt nửa người.”
“Tôi phải đi xem xem.” Nhà dột còn gặp mưa, Hình Minh nhớ tới cậu thiếu niên thiên tài nhanh nhẹn hoạt bát, chân tâm thay cậu nhóc tiếc hận.
“Bây giờ hai cha con họ đang ở Thượng Hải, nghe bảo lão Thôi mang theo con trai đến đó để gặp một vị chuyên gia nổi tiếng toàn quốc, sợ mấy ngày sau mới có thể trở về.” Đào Hồng Bân lắc đầu một cái, tiện đà thở một hơi dài, “Hai cha con sống nương tựa lẫn nhau, thực sự quá khó khăn, lão Thôi vì chuyện này mà một đêm bạc đầu, so với lúc trước như già thêm hai mươi tuổi, đứa bé kia trước sau như một rất hiểu chuyện, cả người co quắp nằm trên giường nhưng vẫn cười hì hì an ủi cha, nói mình bị liệt nửa người, nhưng vẫn là thiên tài.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook