Môi Súng (Thần Thương)
-
Chương 93
Edit & Beta: Direct Kill
Hai người từ nhà tang lễ đi ra, một hột cơm cũng chưa kịp bỏ vào bụng, đã bị người đánh ngất mang đi.
Liêu Huy buổi sáng ở trong công ty thấy Hình Minh, hai mắt liền không có cách nào dời đi từ trên người cậu. Cảm thấy từ khi ở sơn trang cưỡi ngựa, tiểu tử này có vẻ không còn quan tâm hơn thua nữa, trước kia chỉ là bề ngoài hơn người, bây giờ khí chất trong người cũng tăng lên mấy phần, rất có mùi vị câu dẫn. Nhớ tới hình như Ngu Trọng Dạ đã đem tiểu tình nhân biếm vào lãnh cung, nhất thời dục vọng thiêu đốt, muốn đem người trói lại.
Lúc tỉnh dậy người được đưa về địa bàn của Thịnh Vực.
Nếu đã trói lại, vậy thì thuận lý thành chương phải chơi người, còn có thể cùng cô bạn gái nhỏ bên cạnh chơi 3P. Liêu Huy cởi dây thắt lưng ra, chỉ thiếu chút nữa đã móc ra tính khí đang cương cứng, nhưng Hình Minh đặc biệt tỉnh táo nhìn hắn, nói xong xuôi mày tốt nhất nên giết tao, bằng không dù cho tao chỉ còn lại một hơi thở, tao cũng phải tìm mày và Thịnh Vực liều mạng.
Hình Minh khi nói những lời này ánh mắt quá yên tĩnh, cũng quá lạnh lùng, loại hoang vu yên tĩnh, loại lạnh lẽo thấu xương, không chỉ không sợ người, ngược lại còn khiến đối phương kinh sợ. Điểm chấp nhất ấy của Liêu Huy cậu không hiểu cũng khinh thường, chỉ cảm thấy người này quả thực bị bệnh thần kinh, nhìn cũng đâu phải là gay, tại sao cứ khăng khăng phải chơi cậu, lẽ nào bắn pháo cùng nam nhân còn thoải mái hơn so với nữ nhân?
Mặc dù sau lưng Thịnh Vực làm qua không ít chuyện bẩn thỉu, nhưng Liêu tổng Thịnh Vực chưa bao giờ tự tay giết người. Hắn tính toán một chút, tự mình động thủ dễ chọc phải phiền phức, ăn không được thịt dê mà lại một thân máu tanh, thế thì không lời chút nào.
Hồ Thạch Ngân từng giết người.
Liêu Huy tự cho là mượn hoa hiến phật, khiến cho tâm trạng được thư giãn hơn, lại không ngờ rằng Hồ Tứ Gia cũng cảm thấy tiểu tử này là phiền phức. Sau nhiều năm vùng vẫy chém giết chốn giang hồ, cảm thấy đã đủ, hắn chuyển sang lĩnh vực kinh doanh, sòng bạc kia thực chất là do thủ hạ của hắn quản lý, hơn nữa sau khi sòng bạc bị truy quét, hắn có tìm hiểu về chương trình của vị tiểu bằng hữu này, không sai, có trật tự có nghĩa khí. Nhưng cứ như vậy thả người thì không được, vừa ảnh hưởng đến mặt mũi, lại sợ Ngu Trọng Dạ, hơn nữa hắn cũng muốn đền đáp Liêu tổng thiên tân vạn khổ tìm cho mình chiếc bình gốm Quân diêu nhà Tống. (hôm trc mình edit nhầm sòng bạc kia là của đàn em Liêu Huy, rất xin lỗi mọi người TT)
Hồ Thạch Ngân nói với Ngu Trọng Dạ rằng mình không động thủ với Hình Minh, đó là thật, nhưng khi di chuyển từ Thịnh Vực sang địa bàn của hắn, Hình Minh có bị người đánh. Lúc ấy Lý Mộng Viên đột nhiên kêu to cứu mạng, thủ hạ Thịnh Vực không khách khí chút nào đánh cô, Hình Minh sợ tiểu cô nương chân yếu tay mềm đánh bị thương, liền ôm lấy Lý Mộng Viên bảo hộ ở dưới thân, thay cô chịu một trận quyền cước.
Hiện tại hai người bị nhốt trong một gian phòng nhỏ, diện tích chưa tới mười mét vuông, không gian u ám, một một mùi ẩm mốc hôi thối xông thẳng vào mũi. Lý Mộng Viên đứng ngồi không yên, thỉnh thoảng gào khóc, nhưng Hình Minh thì ngược lại, từ đầu tới cuối không nói tiếng nào, đa số thời gian chỉ là ngồi im, nhắm mắt dưỡng thần.
Lý Mộng Viên cảm thấy Hình Minh bình tĩnh đến khác lạ, không nhịn được hỏi: “Cậu không lo lắng chút nào sao?”
“Phóng viên bị bắt giam là chuyện thường tình,” Hình Minh tựa như muốn an ủi Lý Mộng Viên, nhưng khi nói chuyện trên mặt vẫn không có chút biểu cảm nào, “Năm ngoái Hiệp hội báo chí Trung Quốc từng làm một cuộc điều tra, có hơn ba mươi phần trăm phóng viên, nhà báo gặp phải hạn chế tự do cá nhân trong quá trình tác nghiệp.” Cậu dừng lại một chút, cuối cùng quay đầu nhìn Lý Mộng Viên, “Cũng giống như bác sĩ các cậu hay gặp sự cố y tế vậy.”
Lý Mộng Viên tiếp tục hỏi: “Trước đây khi làm việc cậu từng bị bắt giữ sao?”
Tình cảnh nguy hiểm, người ngược lại thay đổi ôn hòa nhã nhặn hơn nhiều, Hình Minh so với thường ngày có vài phần thân thiện hơn, gật đầu với Lý Mộng Viên: “Tháng trước có đi đến một viện dưỡng lão để phỏng vấn, bị viện trưởng tìm người bắt giữ, đi nhà cầu đều phái bảo an đi cùng, còn bắt tôi ký giấy nhận hai mươi vạn, bằng không sẽ không thả người.”
“Vậy cậu làm sao?”
“Kế tạm thời thì cứ cầm thôi, lấy một trăm mua thuốc lá, còn dư lại bao nhiêu thì nộp lên công an báo án.”
Lý Mộng Viên kinh ngạc: “Cậu trước đây không hút thuốc lá.”
Hình Minh bỗng nhiên ra hiệu cho Lý Mộng Viên im lặng, cậu áp tai lên cửa, nghe thấy bên ngoài mơ hồ truyền đến tiếng còi tàu, trầm ngâm chốc lát mới nói: “Bây giờ hút.”
Lý Mộng Viên không rõ: “Làm sao đột nhiên lại hút thuốc lá?”
Hình Minh không nhiều lời giải thích với Lý Mộng Viên, cậu vẫn luôn nhớ lại ngày đó ở sơn trang cưỡi ngựa, sau khi tỉnh lại được người kia cho hút một hơi thuốc, hương vị đó vừa ngọt ngào lại cay nồng, trước tiêu hồn, sau sâu sắc, giống như một nụ hôn nóng bỏng. Của người ấy.
Người ấy bây giờ cậu không thể nhìn, không thể chạm, càng không thể muốn. Tim đột nhiên tàn nhẫn đau rút, Hình Minh cuộn mình từ từ khuỵu xuống.
Thấy khuôn mặt Hình Minh lộ vẻ thống khổ, trái tim Lý Mộng Viên cũng theo đó nhảy lên, cô vừa khóc nức nở vừa nói, tại sao lại giam giữ chúng ta như vậy, rốt cuộc vì mưu tài hay muốn sát hại tính mệnh?
Hình Minh cố nén đau ngồi thẳng dậy, suy nghĩ một chút, nói, chúng phỏng chừng không muốn giết chúng ta.
Tại địa bàn của Liêu Huy, tay chân cậu và Lý Mộng Viên đều bị trói lại, nhưng sau khi dời đi, mặc dù hai người bọn họ không thể đi ra ngoài, nhưng đều có thể tự do hoạt động, thỉnh thoảng từ khe cửa sẽ có người vứt bánh bao và nước uống vào, bánh nhân đường hoặc bánh nhân đậu, rõ ràng không có biểu hiện muốn lấy mạng hai người. Toàn bộ Hình Minh đều nhường cho Lý Mộng Viên ăn, không tính là no, nhưng còn có thể lót dạ.
Dấu hiệu bệnh viêm cơ tim phát tác khiến cho Hình Minh có chút linh cảm. Cậu thảo luận với Lý Mộng Viên, người Thịnh Vực muốn bắt là tôi, cậu vì đi cùng tôi nên mới bị liên luỵ, mấy ngày nay tôi nghe âm thanh bên ngoài, xem ra người của chúng rõ ràng đã giảm bớt, tôi đoán bọn họ cũng có vẻ mệt mỏi, lát nữa tôi sẽ làm bộ phát bệnh ngã xuống, cậu phải nhanh chóng hô cứu mạng, nếu có người tiến vào, tôi sẽ cố gắng giữ chúng lại, cậu lúc đó liều mạng chạy ra bên ngoài. Nơi chúng ta bị giam có thể gần bến tàu, cậu nhớ chạy đến nơi có người để được cứu.
Kế hoạch Hình Minh hoàn toàn dễ hiểu, nghe vào có vẻ không khó thực hiện, Lý Mộng Viên đột nhiên kích động, cả khuôn mặt ửng hồng, tóm chặt lấy tay Hình Minh, dùng giọng nói cực nhỏ run rẩy nói, nếu như chúng ta thuận lợi chạy được, nếu như… Chúng ta…
Hoạn nạn thấy chân tình, từ đây vương tử và công chúa sống cuộc sống hạnh phúc cùng nhau, phim truyền hình trên tivi đều diễn như vậy. Hình Minh nghe hiểu ý của Lý Mộng Viên, nhưng lại chặt đinh chém sắt mà lắc đầu, cậu nói, không thể, tôi đã có người mình thích.
Cửa phía bên ngoài bị khóa lại, thêm vào đó còn có hai người đứng canh.
Hình Minh rất nhanh thực hiện kế hoạch ôm ngực ngã xuống. Lý Mộng Viên điên cuồng kêu cứu với hai người ngoài cửa, bọn họ nhận được lệnh rằng không để hai người kia chết, cho nên nửa tin nửa ngờ đi đến bên người Hình Minh quan sát —— nhìn sắc mặt cậu trắng bệnh y như người chết, mắt nhắm chặt, lông mày nhíu lại, cong người trên mặt đất lạnh như băng, run lẩy bẩy, xác thực không giống như đang giả bộ.
Không ngờ rằng Hình Minh bỗng nhiên bật người động thủ, đập đầu của một trong hai tên xuống đất, hô to với Lý Mộng Viên đang sững sờ ở một bên, đi mau! Lý Mộng Viên trong nháy mắt hoàn hồn, ngầm hiểu ý Hình Minh, thừa dịp tên còn lại đi lên hỗ trợ, bỏ chạy ra ngoài. Cô không giữ lại chút nào mà lựa chọn tin tưởng, Hình Minh nói có thể đi ra ngoài, thì nhất định có thể đi ra ngoài.
Quả thật là nhà xưởng bỏ hoang cạnh bến tàu, lối đi chật hẹp, âm u mà ẩm ướt, ánh trăng được những khung cửa sổ cũ nát chẻ thành những mảnh nhỏ, phất phơ rủ xuống lối đi. Lý Mộng Viên hoàn toàn không biết thời gian và vị trí hiện tại, chỉ cúi đầu lao về phía trước, nhưng chạy cả một đường, lại phát hiện phía sau không có truy binh, cũng không thấy Hình Minh.
Trong đầu của cô bỗng nhiên thoáng hiện lên ý nghĩ, kế hoạch tưởng như hoàn hảo này lại có một khâu sai lầm cơ bản: Chính là cô chạy ra ngoài, thì Hình Minh phải làm sao?
Một loạt các giả thiết không hay ùa đến, vốn tưởng rằng chạy thoát thành công, không nghĩ tới trước mắt bỗng xuất hiện một đám người ập tới. Lý Mộng Viên nghĩ rằng người đến bắt mình, hai chân không khống chế được mềm nhũn, khuỵu xuống mặt đất.
Người đã đến trước mặt, không bức bách cũng không động thủ, Lý Mộng Viên trong lòng nghi ngờ, liền đánh bạo ngẩng mặt lên, dựa vào ánh trăng quan sát người vừa tới, trái tim vốn đã nhảy lên tận cuống họng, rốt cục cũng rơi trở lại lồng ngực.
Trước đây cô từng gặp qua nam nhân này, một người đàn ông anh tuấn như thế làm sao có thể quên được.
Ngu Trọng Dạ hỏi cô, Hình Minh ở nơi nào?
Lý Mộng Viên nghe thấy cái tên này đột nhiên rơi lệ không ngừng, cô há miệng vươn tay ra, run rẩy chỉ tay về hướng phía sau.
Ngu Trọng Dạ sải bước, Lão Lâm dẫn theo mấy người, vội vã đuổi theo ông chủ.
Hình Minh dùng trọng lượng toàn thân để áp chế, cưỡi lên người kẻ kia, khuỷu tay gắt gao kẹp chẳt cổ đối phương, cắn mạnh vào tai hắn. Kẻ bên cạnh bị hành động hoang dại của cậu làm cho hoảng sợ, căn bản không rảnh đuổi theo Lý Mộng Viên, hắn không ngừng đấm đá Hình Minh, một bên động thủ một bên hùng hổ chửi, con mẹ nó đồ tiện chủng nhà mày, mau buông ra!
Lời này Hình Minh đã rất quen thuộc. Thời còn niên thiếu, trong lòng đầy oán khí, cậu thường vì một tiếng “tiện chủng” hoặc “con trai phạm nhân cưỡng gian ” mà đánh nhau, có lúc một người địch với mấy người, đánh cho mấy tên còn cao hơn cậu khóc lóc gọi người nhà, hoặc đi tìm giáo viên cáo trạng.
Cậu đoán tin đồn tràn lan trên mạng, đều là do những người hận cậu lấy ra ngụy tạo chứng cứ, càng dung túng cho những kẻ xấu làm điều phạm pháp, còn cười nhạo cậu là con trai Hình Hoành.
Vô luận kẻ nằm dưới có giãy dụa lăn lộn thế nào, tên còn lại có quyền đấm cước đá ra sao, Hình Minh trước sau nhất quyết không buông tay cũng không hé miệng, răng cắn càng chặt. Tai của kẻ dưới thân, đã bị máu nhuộm đỏ thẫm.
Vì đảm bảo an toàn cho Lý Mộng Viên, cậu đã cố gắng làm tất cả những gì mình có thể, hạ thủ phải là tử thủ.
Vua cũng còn thua thằng liều, đã đánh cược mạng sống thì còn sợ gì nữa, với thể trạng của cậu bây giờ, đánh hai cái liền không có cửa thắng, mất mạng là điều dễ hiểu.
Không biết trải qua bao nhiêu lâu, nam nhân dưới thân cậu bị ép đến ngất đi, Hình Minh nghĩ Lý Mộng Viên lúc này chắc hẳn đã trốn thoát, trong lòng thoải mái, cuối cùng cũng buông lỏng tay ra.
Vừa mới buông tay ra cả người liền đổ ập xuống, tim giống bị thứ gì đó nện vào, phát ra những tiếng vang thật lớn, chấn động đến mức màng tai cậu ong ong.
Tim như đột nhiên ngừng đập, Hình Minh nhắm mắt lại, khí lực hầu như không còn, cậu hoảng sợ trợn tròn mắt, nhưng không nhìn thấy bất luận thứ gì.
Quá mệt mỏi. Mệt đến linh hồn như bị rút cạn, mệt đến toàn thân huyết nhục đều bị những hàm răng vô hình mài mút sạch sẽ, chỉ còn trơ trọi lại khung xương.
Thật giống như lúc Hình Hoành mất, cậu cứ đi không ngừng nghỉ, một mình đi trên con đường dài, rốt cục cũng cảm thấy mệt mỏi.
Thị lực hoàn toàn đánh mất, thính giác còn sót lại một ít, thời khắc cậu nửa tỉnh nửa mê bỗng nghe thấy một âm thanh, nói với cậu, Hình Minh, nhìn tôi.
Âm thanh này quen đến không thể quen thuộc hơn, ấm áp dễ nghe, tựa như tiếng đàn dương cầm trầm bổng.
Trong không gian tăm tối bỗng hiện lên khuôn mặt của một người.
Bốn phía dường như quá mức tối tăm, khiến cho khuôn mặt Ngu Trọng Dạ sáng bừng lên, biểu tình ôn nhu gần như xa xôi, tựa giấc mộng cảnh.
Hình Minh vẫn không nhìn thấy trước mắt, bàn tay quờ quạng trong hư không cố bắt lấy.
Ngu Trọng Dạ đúng lúc nắm lấy tay Hình Minh, dẫn dắt đặt lên lồng ngực mình, vững vàng nhấn giữ.
Hắn không hề chớp mắt mà nhìn kỹ đôi mắt của cậu, không ngừng nhẹ giọng lặp lại.
Hình Minh, nhìn tôi, nhìn tôi.
Cũng thật kỳ quái, ngũ giác Hình Minh trở về, cách lớp quần áo mỏng manh, lòng bàn tay cậu cảm nhận được nhiệt độ cùng mạch đập của Ngu Trọng Dạ, cậu hô hấp dần dần vững vàng, nhịp tim dần khôi phục, cho đến khi, trái tim của cậu cùng chung nhịp đập với trái tim của Ngu Trọng Dạ
Ngu Trọng Dạ ôm ngang Hình Minh lên, đầu Hình Minh hơi lệch, dựa vào vai Ngu Trọng Dạ, một mặt an ổn mà ngủ.
Ngu Trọng Dạ ôm Hình Minh, xuyên qua hành lang giam giữ, cúi đầu nhìn Lý Mộng Viên vẫn đang ngồi dưới đất, hỏi cô, có thể đi không?
Mấy ngày nay không chịu đòn cũng không bị đói, Lý Mộng Viên bối rối nửa ngày, cuối cùng cũng coi như phục hồi lại tinh thần, gật gật đầu.
Cô bỗng nhiên rõ ràng mọi chuyện.
Hai người từ nhà tang lễ đi ra, một hột cơm cũng chưa kịp bỏ vào bụng, đã bị người đánh ngất mang đi.
Liêu Huy buổi sáng ở trong công ty thấy Hình Minh, hai mắt liền không có cách nào dời đi từ trên người cậu. Cảm thấy từ khi ở sơn trang cưỡi ngựa, tiểu tử này có vẻ không còn quan tâm hơn thua nữa, trước kia chỉ là bề ngoài hơn người, bây giờ khí chất trong người cũng tăng lên mấy phần, rất có mùi vị câu dẫn. Nhớ tới hình như Ngu Trọng Dạ đã đem tiểu tình nhân biếm vào lãnh cung, nhất thời dục vọng thiêu đốt, muốn đem người trói lại.
Lúc tỉnh dậy người được đưa về địa bàn của Thịnh Vực.
Nếu đã trói lại, vậy thì thuận lý thành chương phải chơi người, còn có thể cùng cô bạn gái nhỏ bên cạnh chơi 3P. Liêu Huy cởi dây thắt lưng ra, chỉ thiếu chút nữa đã móc ra tính khí đang cương cứng, nhưng Hình Minh đặc biệt tỉnh táo nhìn hắn, nói xong xuôi mày tốt nhất nên giết tao, bằng không dù cho tao chỉ còn lại một hơi thở, tao cũng phải tìm mày và Thịnh Vực liều mạng.
Hình Minh khi nói những lời này ánh mắt quá yên tĩnh, cũng quá lạnh lùng, loại hoang vu yên tĩnh, loại lạnh lẽo thấu xương, không chỉ không sợ người, ngược lại còn khiến đối phương kinh sợ. Điểm chấp nhất ấy của Liêu Huy cậu không hiểu cũng khinh thường, chỉ cảm thấy người này quả thực bị bệnh thần kinh, nhìn cũng đâu phải là gay, tại sao cứ khăng khăng phải chơi cậu, lẽ nào bắn pháo cùng nam nhân còn thoải mái hơn so với nữ nhân?
Mặc dù sau lưng Thịnh Vực làm qua không ít chuyện bẩn thỉu, nhưng Liêu tổng Thịnh Vực chưa bao giờ tự tay giết người. Hắn tính toán một chút, tự mình động thủ dễ chọc phải phiền phức, ăn không được thịt dê mà lại một thân máu tanh, thế thì không lời chút nào.
Hồ Thạch Ngân từng giết người.
Liêu Huy tự cho là mượn hoa hiến phật, khiến cho tâm trạng được thư giãn hơn, lại không ngờ rằng Hồ Tứ Gia cũng cảm thấy tiểu tử này là phiền phức. Sau nhiều năm vùng vẫy chém giết chốn giang hồ, cảm thấy đã đủ, hắn chuyển sang lĩnh vực kinh doanh, sòng bạc kia thực chất là do thủ hạ của hắn quản lý, hơn nữa sau khi sòng bạc bị truy quét, hắn có tìm hiểu về chương trình của vị tiểu bằng hữu này, không sai, có trật tự có nghĩa khí. Nhưng cứ như vậy thả người thì không được, vừa ảnh hưởng đến mặt mũi, lại sợ Ngu Trọng Dạ, hơn nữa hắn cũng muốn đền đáp Liêu tổng thiên tân vạn khổ tìm cho mình chiếc bình gốm Quân diêu nhà Tống. (hôm trc mình edit nhầm sòng bạc kia là của đàn em Liêu Huy, rất xin lỗi mọi người TT)
Hồ Thạch Ngân nói với Ngu Trọng Dạ rằng mình không động thủ với Hình Minh, đó là thật, nhưng khi di chuyển từ Thịnh Vực sang địa bàn của hắn, Hình Minh có bị người đánh. Lúc ấy Lý Mộng Viên đột nhiên kêu to cứu mạng, thủ hạ Thịnh Vực không khách khí chút nào đánh cô, Hình Minh sợ tiểu cô nương chân yếu tay mềm đánh bị thương, liền ôm lấy Lý Mộng Viên bảo hộ ở dưới thân, thay cô chịu một trận quyền cước.
Hiện tại hai người bị nhốt trong một gian phòng nhỏ, diện tích chưa tới mười mét vuông, không gian u ám, một một mùi ẩm mốc hôi thối xông thẳng vào mũi. Lý Mộng Viên đứng ngồi không yên, thỉnh thoảng gào khóc, nhưng Hình Minh thì ngược lại, từ đầu tới cuối không nói tiếng nào, đa số thời gian chỉ là ngồi im, nhắm mắt dưỡng thần.
Lý Mộng Viên cảm thấy Hình Minh bình tĩnh đến khác lạ, không nhịn được hỏi: “Cậu không lo lắng chút nào sao?”
“Phóng viên bị bắt giam là chuyện thường tình,” Hình Minh tựa như muốn an ủi Lý Mộng Viên, nhưng khi nói chuyện trên mặt vẫn không có chút biểu cảm nào, “Năm ngoái Hiệp hội báo chí Trung Quốc từng làm một cuộc điều tra, có hơn ba mươi phần trăm phóng viên, nhà báo gặp phải hạn chế tự do cá nhân trong quá trình tác nghiệp.” Cậu dừng lại một chút, cuối cùng quay đầu nhìn Lý Mộng Viên, “Cũng giống như bác sĩ các cậu hay gặp sự cố y tế vậy.”
Lý Mộng Viên tiếp tục hỏi: “Trước đây khi làm việc cậu từng bị bắt giữ sao?”
Tình cảnh nguy hiểm, người ngược lại thay đổi ôn hòa nhã nhặn hơn nhiều, Hình Minh so với thường ngày có vài phần thân thiện hơn, gật đầu với Lý Mộng Viên: “Tháng trước có đi đến một viện dưỡng lão để phỏng vấn, bị viện trưởng tìm người bắt giữ, đi nhà cầu đều phái bảo an đi cùng, còn bắt tôi ký giấy nhận hai mươi vạn, bằng không sẽ không thả người.”
“Vậy cậu làm sao?”
“Kế tạm thời thì cứ cầm thôi, lấy một trăm mua thuốc lá, còn dư lại bao nhiêu thì nộp lên công an báo án.”
Lý Mộng Viên kinh ngạc: “Cậu trước đây không hút thuốc lá.”
Hình Minh bỗng nhiên ra hiệu cho Lý Mộng Viên im lặng, cậu áp tai lên cửa, nghe thấy bên ngoài mơ hồ truyền đến tiếng còi tàu, trầm ngâm chốc lát mới nói: “Bây giờ hút.”
Lý Mộng Viên không rõ: “Làm sao đột nhiên lại hút thuốc lá?”
Hình Minh không nhiều lời giải thích với Lý Mộng Viên, cậu vẫn luôn nhớ lại ngày đó ở sơn trang cưỡi ngựa, sau khi tỉnh lại được người kia cho hút một hơi thuốc, hương vị đó vừa ngọt ngào lại cay nồng, trước tiêu hồn, sau sâu sắc, giống như một nụ hôn nóng bỏng. Của người ấy.
Người ấy bây giờ cậu không thể nhìn, không thể chạm, càng không thể muốn. Tim đột nhiên tàn nhẫn đau rút, Hình Minh cuộn mình từ từ khuỵu xuống.
Thấy khuôn mặt Hình Minh lộ vẻ thống khổ, trái tim Lý Mộng Viên cũng theo đó nhảy lên, cô vừa khóc nức nở vừa nói, tại sao lại giam giữ chúng ta như vậy, rốt cuộc vì mưu tài hay muốn sát hại tính mệnh?
Hình Minh cố nén đau ngồi thẳng dậy, suy nghĩ một chút, nói, chúng phỏng chừng không muốn giết chúng ta.
Tại địa bàn của Liêu Huy, tay chân cậu và Lý Mộng Viên đều bị trói lại, nhưng sau khi dời đi, mặc dù hai người bọn họ không thể đi ra ngoài, nhưng đều có thể tự do hoạt động, thỉnh thoảng từ khe cửa sẽ có người vứt bánh bao và nước uống vào, bánh nhân đường hoặc bánh nhân đậu, rõ ràng không có biểu hiện muốn lấy mạng hai người. Toàn bộ Hình Minh đều nhường cho Lý Mộng Viên ăn, không tính là no, nhưng còn có thể lót dạ.
Dấu hiệu bệnh viêm cơ tim phát tác khiến cho Hình Minh có chút linh cảm. Cậu thảo luận với Lý Mộng Viên, người Thịnh Vực muốn bắt là tôi, cậu vì đi cùng tôi nên mới bị liên luỵ, mấy ngày nay tôi nghe âm thanh bên ngoài, xem ra người của chúng rõ ràng đã giảm bớt, tôi đoán bọn họ cũng có vẻ mệt mỏi, lát nữa tôi sẽ làm bộ phát bệnh ngã xuống, cậu phải nhanh chóng hô cứu mạng, nếu có người tiến vào, tôi sẽ cố gắng giữ chúng lại, cậu lúc đó liều mạng chạy ra bên ngoài. Nơi chúng ta bị giam có thể gần bến tàu, cậu nhớ chạy đến nơi có người để được cứu.
Kế hoạch Hình Minh hoàn toàn dễ hiểu, nghe vào có vẻ không khó thực hiện, Lý Mộng Viên đột nhiên kích động, cả khuôn mặt ửng hồng, tóm chặt lấy tay Hình Minh, dùng giọng nói cực nhỏ run rẩy nói, nếu như chúng ta thuận lợi chạy được, nếu như… Chúng ta…
Hoạn nạn thấy chân tình, từ đây vương tử và công chúa sống cuộc sống hạnh phúc cùng nhau, phim truyền hình trên tivi đều diễn như vậy. Hình Minh nghe hiểu ý của Lý Mộng Viên, nhưng lại chặt đinh chém sắt mà lắc đầu, cậu nói, không thể, tôi đã có người mình thích.
Cửa phía bên ngoài bị khóa lại, thêm vào đó còn có hai người đứng canh.
Hình Minh rất nhanh thực hiện kế hoạch ôm ngực ngã xuống. Lý Mộng Viên điên cuồng kêu cứu với hai người ngoài cửa, bọn họ nhận được lệnh rằng không để hai người kia chết, cho nên nửa tin nửa ngờ đi đến bên người Hình Minh quan sát —— nhìn sắc mặt cậu trắng bệnh y như người chết, mắt nhắm chặt, lông mày nhíu lại, cong người trên mặt đất lạnh như băng, run lẩy bẩy, xác thực không giống như đang giả bộ.
Không ngờ rằng Hình Minh bỗng nhiên bật người động thủ, đập đầu của một trong hai tên xuống đất, hô to với Lý Mộng Viên đang sững sờ ở một bên, đi mau! Lý Mộng Viên trong nháy mắt hoàn hồn, ngầm hiểu ý Hình Minh, thừa dịp tên còn lại đi lên hỗ trợ, bỏ chạy ra ngoài. Cô không giữ lại chút nào mà lựa chọn tin tưởng, Hình Minh nói có thể đi ra ngoài, thì nhất định có thể đi ra ngoài.
Quả thật là nhà xưởng bỏ hoang cạnh bến tàu, lối đi chật hẹp, âm u mà ẩm ướt, ánh trăng được những khung cửa sổ cũ nát chẻ thành những mảnh nhỏ, phất phơ rủ xuống lối đi. Lý Mộng Viên hoàn toàn không biết thời gian và vị trí hiện tại, chỉ cúi đầu lao về phía trước, nhưng chạy cả một đường, lại phát hiện phía sau không có truy binh, cũng không thấy Hình Minh.
Trong đầu của cô bỗng nhiên thoáng hiện lên ý nghĩ, kế hoạch tưởng như hoàn hảo này lại có một khâu sai lầm cơ bản: Chính là cô chạy ra ngoài, thì Hình Minh phải làm sao?
Một loạt các giả thiết không hay ùa đến, vốn tưởng rằng chạy thoát thành công, không nghĩ tới trước mắt bỗng xuất hiện một đám người ập tới. Lý Mộng Viên nghĩ rằng người đến bắt mình, hai chân không khống chế được mềm nhũn, khuỵu xuống mặt đất.
Người đã đến trước mặt, không bức bách cũng không động thủ, Lý Mộng Viên trong lòng nghi ngờ, liền đánh bạo ngẩng mặt lên, dựa vào ánh trăng quan sát người vừa tới, trái tim vốn đã nhảy lên tận cuống họng, rốt cục cũng rơi trở lại lồng ngực.
Trước đây cô từng gặp qua nam nhân này, một người đàn ông anh tuấn như thế làm sao có thể quên được.
Ngu Trọng Dạ hỏi cô, Hình Minh ở nơi nào?
Lý Mộng Viên nghe thấy cái tên này đột nhiên rơi lệ không ngừng, cô há miệng vươn tay ra, run rẩy chỉ tay về hướng phía sau.
Ngu Trọng Dạ sải bước, Lão Lâm dẫn theo mấy người, vội vã đuổi theo ông chủ.
Hình Minh dùng trọng lượng toàn thân để áp chế, cưỡi lên người kẻ kia, khuỷu tay gắt gao kẹp chẳt cổ đối phương, cắn mạnh vào tai hắn. Kẻ bên cạnh bị hành động hoang dại của cậu làm cho hoảng sợ, căn bản không rảnh đuổi theo Lý Mộng Viên, hắn không ngừng đấm đá Hình Minh, một bên động thủ một bên hùng hổ chửi, con mẹ nó đồ tiện chủng nhà mày, mau buông ra!
Lời này Hình Minh đã rất quen thuộc. Thời còn niên thiếu, trong lòng đầy oán khí, cậu thường vì một tiếng “tiện chủng” hoặc “con trai phạm nhân cưỡng gian ” mà đánh nhau, có lúc một người địch với mấy người, đánh cho mấy tên còn cao hơn cậu khóc lóc gọi người nhà, hoặc đi tìm giáo viên cáo trạng.
Cậu đoán tin đồn tràn lan trên mạng, đều là do những người hận cậu lấy ra ngụy tạo chứng cứ, càng dung túng cho những kẻ xấu làm điều phạm pháp, còn cười nhạo cậu là con trai Hình Hoành.
Vô luận kẻ nằm dưới có giãy dụa lăn lộn thế nào, tên còn lại có quyền đấm cước đá ra sao, Hình Minh trước sau nhất quyết không buông tay cũng không hé miệng, răng cắn càng chặt. Tai của kẻ dưới thân, đã bị máu nhuộm đỏ thẫm.
Vì đảm bảo an toàn cho Lý Mộng Viên, cậu đã cố gắng làm tất cả những gì mình có thể, hạ thủ phải là tử thủ.
Vua cũng còn thua thằng liều, đã đánh cược mạng sống thì còn sợ gì nữa, với thể trạng của cậu bây giờ, đánh hai cái liền không có cửa thắng, mất mạng là điều dễ hiểu.
Không biết trải qua bao nhiêu lâu, nam nhân dưới thân cậu bị ép đến ngất đi, Hình Minh nghĩ Lý Mộng Viên lúc này chắc hẳn đã trốn thoát, trong lòng thoải mái, cuối cùng cũng buông lỏng tay ra.
Vừa mới buông tay ra cả người liền đổ ập xuống, tim giống bị thứ gì đó nện vào, phát ra những tiếng vang thật lớn, chấn động đến mức màng tai cậu ong ong.
Tim như đột nhiên ngừng đập, Hình Minh nhắm mắt lại, khí lực hầu như không còn, cậu hoảng sợ trợn tròn mắt, nhưng không nhìn thấy bất luận thứ gì.
Quá mệt mỏi. Mệt đến linh hồn như bị rút cạn, mệt đến toàn thân huyết nhục đều bị những hàm răng vô hình mài mút sạch sẽ, chỉ còn trơ trọi lại khung xương.
Thật giống như lúc Hình Hoành mất, cậu cứ đi không ngừng nghỉ, một mình đi trên con đường dài, rốt cục cũng cảm thấy mệt mỏi.
Thị lực hoàn toàn đánh mất, thính giác còn sót lại một ít, thời khắc cậu nửa tỉnh nửa mê bỗng nghe thấy một âm thanh, nói với cậu, Hình Minh, nhìn tôi.
Âm thanh này quen đến không thể quen thuộc hơn, ấm áp dễ nghe, tựa như tiếng đàn dương cầm trầm bổng.
Trong không gian tăm tối bỗng hiện lên khuôn mặt của một người.
Bốn phía dường như quá mức tối tăm, khiến cho khuôn mặt Ngu Trọng Dạ sáng bừng lên, biểu tình ôn nhu gần như xa xôi, tựa giấc mộng cảnh.
Hình Minh vẫn không nhìn thấy trước mắt, bàn tay quờ quạng trong hư không cố bắt lấy.
Ngu Trọng Dạ đúng lúc nắm lấy tay Hình Minh, dẫn dắt đặt lên lồng ngực mình, vững vàng nhấn giữ.
Hắn không hề chớp mắt mà nhìn kỹ đôi mắt của cậu, không ngừng nhẹ giọng lặp lại.
Hình Minh, nhìn tôi, nhìn tôi.
Cũng thật kỳ quái, ngũ giác Hình Minh trở về, cách lớp quần áo mỏng manh, lòng bàn tay cậu cảm nhận được nhiệt độ cùng mạch đập của Ngu Trọng Dạ, cậu hô hấp dần dần vững vàng, nhịp tim dần khôi phục, cho đến khi, trái tim của cậu cùng chung nhịp đập với trái tim của Ngu Trọng Dạ
Ngu Trọng Dạ ôm ngang Hình Minh lên, đầu Hình Minh hơi lệch, dựa vào vai Ngu Trọng Dạ, một mặt an ổn mà ngủ.
Ngu Trọng Dạ ôm Hình Minh, xuyên qua hành lang giam giữ, cúi đầu nhìn Lý Mộng Viên vẫn đang ngồi dưới đất, hỏi cô, có thể đi không?
Mấy ngày nay không chịu đòn cũng không bị đói, Lý Mộng Viên bối rối nửa ngày, cuối cùng cũng coi như phục hồi lại tinh thần, gật gật đầu.
Cô bỗng nhiên rõ ràng mọi chuyện.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook