Ngoại trừ cung chủ, không ai được phép tiến vào cấm địa của Lưu Diễm Cung, mặc dù nếu có tiến vào thì cũng khó có thể mở được lăng tẩm, vào lăng tẩm rồi, giữa các cơ quan nguy hiểm dày đặc bên trong, cũng khó mà giữ được tánh mạng để tìm kiếm thần công bí tịch.

Tuy nhiên, nói thì nói thế chứ mọi người đều biết không dễ dàng tiến vào cấm địa của Lưu Diễm Cung, nhưng người muốn đi vào lại giống như tre già măng mọc, giống như châu chấu, nối liền không dứt.

Người trên giang hồ ra vẻ đạo mạo, cho dù là chính hay tà, tóm được cơ hội tốt lăng tẩm mở cửa, sao có thể dễ dàng buông tha?

Huống chi, còn có những người nội ứng ngoại hợp bên trong Lưu Diễm Cung.

Cánh cửa lăng tẩm dày chịch phát ra tiếng vang nặng nề, mở ra từng chút một, từ khe nứt chỗ kẹt cửa rơi xuống vô số tro bụi.

Nhung Vu đứng dậy, quay đầu nhìn nữ tử đang nhàm chán ngáp dài trên kiệu, nói:


“Tương Tư, cùng ca ca đưa phụ thân đoạn đường cuối cùng.”

Nàng đá đá chiếc giày thêu chỉ bạc trên chân, không mấy tình nguyện.

Có trời mới biết những huynh đệ tỷ muội đang quỳ gối bên cạnh nàng muốn tiến vào lăng tẩm đến mức nào, ngay cả khi không mang được thần công bảo điển gì ra ngoại, cho dù chỉ nhìn thấy một nửa chiêu thức ở bên trong cũng hữu ích vô hạn.

Hoa phu nhân quỳ gối bên người Tương Tư, lôi kéo tay áo nàng, hạ giọng nói:

“Ca ca gọi con đi, con mau đi đi.”

Lúc này Tương Tư mới lười biếng vươn tay, ý muốn Nhung Vu nắm tay nàng.

Hoa phu nhân quỳ bên cạnh lắc đầu chỉ hận rèn sắt không thành thép, thế nhưng Nhung Vu lại mỉm cười duỗi tay, nắm lấy bàn tay nhỏ của Tương Tư, dắt nàng đi theo phía sau quan tài của phụ thân, chuẩn bị tiến vào lăng tẩm.

Vừa mới đi qua nửa cánh cửa bám đầy tro bụi, một mũi tên sắc nhọn xẹt qua không trung, cắm thẳng về phía sau lưng của Nhung Vu.

Vỗn dĩ đang đứng bên người Nhung Vu, Tương Tư lách người từ bên này sang bên kia giống như không thể đứng được, quay đầu lại trực tiếp chắn phía sau Nhung Vu, hô to một tiếng:

“Cẩn thận!”


Mũi tên có độc kia còn chưa chạm vào thân thể Tương Tư, nó đã bị một kết giới trong suốt ngăn chặn, đầu mũi tên màu lam vỡ vụn thành bột phấn.

Những người đang quỳ trên mặt đất, nữ nhân mặc áo tang và mấy huynh đệ tỷ muội của Nhung Vu và Tương Tư, đột nhiên bay lên lao thẳng về phía cửa lớn lăng tẩm đang rộng mở. Bản chuyển ngữ được thực hiển bởi team LuvEvaland.Đông Cung. Mọi người nhớ qua LuvEvaland đọc để ủng hộ nhóm dịch nha. Nếu có thắc mắc gì có thể nhắn qua một trong hai trang Sắc - Cấm Thành hoặc LuvEva land.

Vừa phi vào vừa hét lớn:

“Mau tiến vào, mọi thứ ở đây, chỉ cần lao vào, 18 năm sau, Nhung Vu là cái thá gì?”

Dưới mặt đất đột nhiên nhảy ra mấy cao thủ của vài môn phái, bọn chúng điên cuồng vọt vào bên trong lăng tẩm.

Tương Tư sửng sốt nhìn đám người bất chợt nhảy ra làm khó dễ này, bọn họ từ đâu ra?


Vô số tử sĩ của Lưu Diễm Cung xuất hiện, trong tay cầm vũ khí sắc bén giao đấu với những huynh đệ tỷ muội của nàng và các cao thủ trên giang hồ, không phải đi đưa linh cữu cho cha nàng sao? Vì sao lại đánh thành một nồi cháo thế này?

Trong lúc hỗn loạn, Hoa phu nhân nơm nớp lo sợ bò dậy, bà chỉ là một phụ nhân tay trói gà không chặt, nhiều lắm là ăn vài viên Càn Nguyên Hồi Lực Đan, cơ thể có chút nội lực, nhưng đó chỉ tăng cường sức khỏe, duy trì nét thanh xuân, nào đã gặp qua cảnh tượng như vậy bao giờ, chỉ ngây ngốc bò tới bên người nữ nhi, hoàn toàn bị dọa cho choáng váng.

Giữa tiếng hò hét chém giết, Tương Tư quay đầu lại nhìn Nhung Vu ở phía sau, khuôn mặt tuấn tú của hắn lạnh băng, dường như không hề kinh ngạc với cảnh tượng trước mắt. Thấy Tương Tư quay đầu lại nhìn mình, hắn cúi đầu, sát khí trên mặt tan đi, dịu dàng nâng ngón tay cọ lên chóp mũi nàng, nhẹ giọng nói:

“Muội muốn chắn mũi tên giúp ca ca? Đồ ngốc.”

“Có chuyện gì vậy?”

Tương Tư còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, phía trước lăng tẩm đã chém giết thành một nồi cháo, có rất nhiều tỷ tỷ muội muội ca ca đệ đệ của nàng bị giết, rất rất nhiều.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương