Sáng sớm hồi chuông báo tử lại vang lên một lần nữa, Nhung Vu đứng dậy mặc y phục màu trắng, sau đó quay đầu lại phủ lên người Tương Tư, nhìn đôi mắt vẫn có chút sưng đỏ của nàng, hắn cúi đầu hôn lên khóe mắt nàng, dịu dàng nói:

“Hôm nay là ngày đưa tang cha, đứng lên đi.”

“Không đi được, không muốn đi.”

Nàng đẩy hắn ra, trở mình, rúc trong ổ chăn ấm áp, bởi vì bên người không còn vòng ôm ấp của Nhung Vu, mà nội lực của Tương Tư lại bị phong bế, thế nên nàng cảm thấy có chút lành lạnh.

Nàng nhắm hai mắt cáu kỉnh, nói:


“Đêm qua, ca ca xoa bên dưới của muội bị đau.”

Tuy rằng hắn đã bôi thuốc lên toàn bộ âm hộ cho nàng, nhưng Tương Tư nói đau thì chính là đau, tay hắn nặng như vậy, lại còn có một lớp chai, Tương Tư cảm thấy thân dưới của mình sắp bị ca ca xoa nát rồi.

Nhung Vu lẳng lặng nghe nàng làm ầm ĩ, dương vật giữa háng bắt đầu căng trướng, hắn kiềm chế xúc động muốn xốc chăn của nàng lên, giúp nàng kiểm tra thân dưới, nhẫn nại dỗ dành:

“Đưa tang cha, muội không thể không đi, nếu muội đau, ca ca tìm cho muội chiếc kiệu mềm để muội ngồi, được không?”

Tương Tư không nói gì, cứ thế nhắm mắt ngủ, Nhung Vu không còn cách nào, chỉ có thể bế nàng lên, mặc xiêm y và giày vớ cho nàng, hơn nữa còn thật sự tìm cho nàng chiếc kiệu mềm, để người nâng nàng đi đưa linh cữu của lão cung chủ.

Toàn bộ Lưu Diễm Cung, từ vị tân cung chủ là Nhung Vu cho tới các phu nhân và con cái khác của lão cung chủ đều mặc áo tang khóc sướt mướt, đỡ quan tài của lão cung chủ, rải nguyên một con đường tiền giấy màu trắng từ Lưu Diễm Cung, đưa lão cung chủ ra cấm địa phía sau Lưu Diễm Cung để an táng.

Tương Tư ngồi trên kiệu mềm, tuy rằng nàng cũng mặc áo tang, nhưng một bước cũng không xuống dưới.

Trên đường đi đưa linh cữu, Hoa phu nhân vừa khóc vừa bước nhanh hai bước tới bên người Nhung Vu, thấp giọng nói:


“Cung chủ, cung chủ, là ai cho Tương Tư ngồi trên kiệu? Còn không mau bảo nàng xuống dưới.”

“Hoa phu nhân nói ít đi hai câu, lát nữa nàng khóc lóc ồn ào, càng khó xem.”

Nhung Vu lạnh lùng liếc mắt nhìn Hoa Tư, mặc dù Tương Tư ngồi trên kiệu quả thực không ra thể thống gì, nhưng hôm qua âm hộ của nàng cũng thật sự sưng tấy, ngay cả Nhung Vu giết người như ma nhìn thấy cũng cảm giác ghê người.

Quanh người đều là những nhân vật có uy tín danh dự của các môn phái, nhưng nữ nhi giang hồ không câu nệ quá nhiều tiểu tiết, nếu nói Tương Tư vì mất phụ thân mà khóc đến khàn cả giọng, choáng váng đầu óc thì cũng không phải là không thể. Bản chuyển ngữ được thực hiển bởi team LuvEvaland.Đông Cung. Mọi người nhớ qua LuvEvaland đọc để ủng hộ nhóm dịch nha. Nếu có thắc mắc gì có thể nhắn qua một trong hai trang Sắc - Cấm Thành hoặc LuvEva land.

Hoa Tư dậm chân một cái, thật ra bà rất muốn quản giáo Tương Tư, nhưng nề hà đằng trước có Nhung Vu bảo vệ Tương Tư như vậy, bà biết quản như thế nào?

Hoa Tư vung tay, thôi, mặc kệ, dù sao vị tân cung chủ này cũng không cảm thấy khó coi, bà là một phụ nhân trong khuê phòng, không cần xuất đầu lộ diện trên giang hồ nên lại càng không phải quản.


Bên phía đám người phu nhân và con cái không có ai dám dị nghị trước mặt Nhung Vu, bọn họ chỉ lo khóc lóc, hiện giờ Lưu Diễm Cung đã đổi chủ, nào ai dám nói Nhung Vu nửa câu không phải?

Cứ như thế, dưới sự dẫn dắt của Nhung Vu, đoàn người thân thích của lão cung chủ đưa quan tài của vị cung chủ tiền nhiệm vào cấm địa. Tử sĩ nâng quan tài tiến vào lăng tẩm, thân thích của lão cung chủ quỳ gối bên ngoài lăng tẩm, tự mình Nhung Vu đưa quan tài vào trong.

Giang hồ đồn đãi, Lưu Diễm Cung cất chứa vô số thần công bảo điển, mà nơi giấu toàn bộ bí tịch chính là cấm địa lăng tẩm mai táng xác chết của các vị cung chủ, ở đó đầy rẫy các cơ quan huyền ảo.

Bởi vậy trăm ngàn năm qua, cấm địa của Lưu Diễm Cung được coi là bảo tàng thánh địa bị người trên giang hồ xua như xua vịt. Bản chuyển ngữ được thực hiển bởi team LuvEvaland.Đông Cung. Mọi người nhớ qua LuvEvaland đọc để ủng hộ nhóm dịch nha. Nếu có thắc mắc gì có thể nhắn qua một trong hai trang Sắc - Cấm Thành hoặc LuvEva land.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương