Mộ Lang Bách Hoa Tu
-
Chương 17
Lúc tin tức Tam công chúa và Phò mã vừa mới về tẩm cung đã ầm ỹ đòi ở riêng truyền tới tai Hoàng đế Bệ hạ, ông đã lập tức từ trong lòng ái phi vội vã chạy tới tẩm cung của Tam nữ nhi. Vừa mới tân hôn đã ầm ỹ đòi ở riêng, lại còn ở trong Hoàng cung, trước mặt bao người nữa, sẽ gây ảnh hưởng không tốt, vô cùng bất lợi đối với danh dự của Hoàng gia, lại càng không có lợi cho tình hữu nghị và sự ổn định, hậu quả cực kỳ nghiêm trọng, nhất định phải giải quyết.
Hoàng đế Bệ Hạ tới chỗ Tam công chúa, vừa mới nhìn đã cảm thấy vô cùng giận dữ. "Phò mã" ngọc thụ lâm phong lại dám ngang nhiên chiếm lấy phòng ngủ của "Công chúa", đuổi công chúa tới Thiên điện."Phò mã" đáng giận khi nhìn thấy ông, ánh mắt lại còn ngập tràn ủy khuất, giống như hắn vừa mới bị ức hiếp, cứ ngước đôi con ngươi trong trẻo kia nhìn ông. Lão quốc vương lại tức giận công tâm, có nhìn ta cũng vô dụng, mà có lý đi chăng nữa thì cũng vô dụng, ta chỉ bênh vực khuê nữ của ta.
Vì thế, Quốc Vương Bệ hạ bày ra sắc mặt vô cùng khó coi, liếc nhìn "Vũ Tường", rồi hừ lạnh: "Phò mã, ở trong cung mà ngươi còn dám đối xử với Công chúa của ta như vậy, sau này rời khỏi Hoàng cung, không còn ở dưới mí mắt của ta nữa, còn không phải là muốn lật trời lên hay sao?"
Tuyết Họa Nhi nhìn phụ thân mình bực tức đến mức vểnh cả râu lên, không ngừng nói chuyện giùm công chúa do Khổng Tước quân biến thành, mà muốn ôm ông khóc lóc kể lể: "Trong Thiên điện kia không phải nữ nhi của người đâu, là một nam yêu quái biến thành đó, con mới là công chúa thực sự, là nữ nhi của người."
Đáng tiếc, một tay Khổng Tước tinh đã tạo nên cục diện như bây giờ, cho dù nàng có nói gì thì cũng không ai tin tưởng, thật đúng là tu hú chiếm tổ, khiến người khác phẫn hận mà.
Hoàng đế lại tiếp tục nói: "Phò mã, chúng ta cần phải coi trọng sự hài hòa, thiên địa hài hòa, âm dương hài hòa. Ngươi và công chúa ầm ỹ đòi ở riêng như vậy là cực kỳ không hài hòa, nhất định phải sửa chữa sai lầm ngay lập tức, mau thỉnh công chúa trở về. Ngươi không được quên, ngươi là thần, nàng là quân. Không phải là ta đang bao che cho nữ nhi của mình, mà ngươi xem, nàng xinh đẹp như vậy, lại còn là đứa nhỏ lanh lợi khôn khéo, ai mà không muốn nâng niu nàng trong lòng bàn tay chứ? Nhưng ngươi lại dám lạnh nhạt với nàng, thật sự là không hiểu phong tình, vô cùng đáng giận. Uổng công ngươi mang bộ dáng phong lưu phóng khoáng, anh tuấn kiệt xuất như vậy. Quả thực là đáng tiếc."
Tuyết Họa Nhi oan uổng muốn khóc, dưới cái nhìn uy hiếp tràn đầy sự căm ghét và phẫn nộ của Hoàng đế phụ thân, bất đắc dĩ phải đi tới Thiên điện, thỉnh Khổng Tước quân tới chính điện nghỉ ngơi.
Khổng Tước quân khoan thai bước tới, trong nụ cười mang theo chút hờn giận, liếc xéo Tuyết Họa Nhi một cái, ánh mắt kia quả thực là dương dương tự đắc một cách trắng trợn.
Hoàng đế nhìn "Nữ nhi" đang đắc ý, còn "Phò mã" thì đang bực tức, mà nhất thời cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều. Ông hưng trí bừng bừng phân phó: "Bày thiết yến ở Yêu Tiên đài đi, hôm nay ngày tốt cảnh đẹp, trước hoa dưới trăng, để cho Công chúa và Phò Mã hảo hảo bồi đắp tình cảm, trước hòa hảo sau hài hòa."
Vì thế, đêm hôm khuya khoắt, trong Hoàng cung, trên Yêu Tiên đài hương khói lượn lờ, đèn đuốc chói mắt, còn có rượu ngon và hoa quả. Hoàng đế Bệ hạ tự mình áp giải hai người lên Yêu Tiên đài, hạ mệnh lệnh, không giải quyết được bất hòa thì đừng có xuống Yêu Tiên đài.
Tuyết Họa Nhi nhìn Khổng Tước quân biến thành "Chính mình", hận không thể lập tức tráo đổi với hắn để trở về như cũ.
Khổng Tước quân dương dương tự đắc cầm một quả nho đưa lên miệng, cười hì hì nói: "Cuộc sống trong Hoàng cung quả nhiên là dễ chịu, ta thực không muốn rời đi."
Tuyết Họa Nhi lập tức trợn trừng hai mắt, trong lòng cả kinh.
"Không phải ngươi đã nói, ngày mai, khi trời vừa sáng sẽ tráo đổi với ta hay sao?"
Khổng Tước quân giật mình, hỏi ngược lại: "Ta đã nói như vậy à?"
Tuyết Họa Nhi thiếu chút nữa thì không thở nổi, vội la lên: "Nói rồi, trước lúc ở riêng ngươi đã đáp ứng rồi. Ngươi đừng có mà lật lọng."
Dường như Khổng Tước quân đang hồi tưởng lại, sau đó hắn gật đầu nói: "Được rồi. Nói thật, nàng biến thành ta, liên tiếp làm mất đi phong thái của ta. Nàng xem nàng kia, rụt cổ trừng mắt, tra tấn hành hạ dung mạo của ta tới mức biến dạng. Thực sự là ta nhìn không nổi nữa. Sáng sớm ngày mai, chúng ta sẽ đổi về như cũ."
Tuyết Họa Nhi nhẹ nhàng thở ra, ngắm nhìn vầng trăng tròn đầy trên đỉnh đầu, do do dự dự hồi lâu, rốt cuộc cắn răng một cái, nói: "Ta muốn đi ngủ, ngươi ở chỗ này mà thiên địa nhân hòa một mình đi. Ngày mai nếu Phụ hoàng có hỏi, ngươi cứ nói chúng ta đã hòa hảo rồi. Sau đó, ngươi nói nhớ nhà, muốn về nhà. Cuối cùng, ngươi sẽ mất tích, chúng ta sẽ tạm biệt nhau từ đây. Không, về sau vĩnh viễn không cần phải gặp lại."
Khổng Tước quân "Vụt" một cái đứng lên, quả nho trong tay cũng lăn xuống đất. Hắn vô cùng đau đớn nhìn Tuyết Họa Nhi, thương tâm nói: "Nàng qua cầu rút ván à, ngày mai đuổi ta đi ư?"
Tuyết Họa Nhi căm hận nói: "Ta đối xử với ngươi cũng đủ khách khí rồi, còn ngươi đã bôi nhọ thanh danh của ta như thế nào hả? Tất cả mọi người đều biết ta gả cho người ta, nhưng ngày mai, sau khi ngươi rời đi thì cũng mất tích luôn, khi ấy ta sẽ thành một nữ nhân bị trượng phu vứt bỏ. Ngươi hại ta còn chưa đủ hay sao?"
Khổng Tước quân thâm tình khẩn thiết nói: "Ta có thể không vứt bỏ nàng mà."
"Không được, ngươi nhất định phải vứt bỏ ta." Tuyết Họa Nhi kiên quyết ném ra những lời này, rồi xoay người xuống lầu. Nàng thà cô độc một mình, chứ nhất định không chịu gả cho một con yêu quái. Cho dù có phải gả cho yêu quái, cũng nhất quyết không thể gả cho tên yêu quái hoa tâm như hắn.
Tuyết Họa Nhi vừa bước xuống bậc thềm được ba bước, thì bỗng nhiên một trận cuồng phong thổi tới, nàng còn chưa kịp kêu cứu, đã bị ngất đi.
Khi tỉnh lại, Tuyết Họa Nhi giật mình một cái, nàng bị đưa đến một nơi xa lạ, không phải trong Hoàng cung, cũng không phải ở động Ba Nguyệt. Nàng đang nằm trên một chiếc giường lớn lạ lẫm, không chỉ hoa lệ chói mắt, mà trước mắt còn có một người bưng giá cắm nến ngơ ngác nhìn nàng. Nến kia rất sáng, nhưng ánh mắt của người nọ còn sáng hơn! Có thể so với ánh mắt của Khuê Mộc Lang khi muốn ăn nàng.
Tuyết Họa Nhi rùng mình một cái, ngươi trước mắt này chính là A Loan!
Nàng lập tức có cảm giác gặp phải kẻ địch, thầm kêu không ổn.
A Loan dịu dàng đắm đuối nói: "Vũ Tường, chàng dậy rồi ư? Ta tìm chàng lâu lắm rồi. Sao chàng lại vào Hoàng cung Bảo Tương quốc? Nữ nhân vừa mới đứng cùng chàng là ai vậy?"
"A Loan tỷ tỷ, ta không phải là Vũ Tường." Tuyết Họa Nhi vội vàng phân trần. Thì ra, nàng ấy tưởng nàng là Khổng Tước quân nên mới bắt nàng tới đây. Thật đúng là nhà dột còn gặp mưa to. Trốn đi mấy lần mà không lần nào được suôn sẻ. Vừa mới ra khỏi hang sói thì đã bị vào hang cọp, mà lại còn là cọp cái.
A Loan bật cười: "Chàng lại nói đùa rồi, chàng không phải Vũ Tường thì là ai chứ? Nương tử của chàng đâu? Đã vứt bỏ rồi sao? Ta nói mà, nha đầu kia xấu xí như vậy, làm sao mà chàng có thể chung giường chung gối với nàng ta được chứ?"
Ôi chao, trí nhớ của nàng ấy thật là tốt, vẫn còn nhớ rõ "Tiểu Nha" xấu xí mà Khổng Tước quân đã biến nàng thành kia. Tuyết Họa Nhi đau đầu, nên giải thích mọi chuyện như thế nào bây giờ? Tốt nhất là vẫn không nên giải thích thì hơn, nếu giải thích thì có vẻ như nàng và Khổng Tước quân đang dây dưa không rõ ràng.
Nhìn bộ dáng nhu tình mật ý của nàng ấy, Tuyết Họa Nhi nhức đầu vô cùng: "Ta, Ta thực sự không phải Khổng Tước quân mà."
A Loan đặt giá nến xuống, nhào tới, níu chặt lấy cổ áo của Tuyết Họa Nhi, hai mắt kích động phát sáng: "Vũ Tường, chàng đừng ra vẻ nữa. Ta biết chàng cũng có tình cảm với ta. Hôm nay, ta sẽ nói thẳng. Nếu như chàng không theo ta, ta sẽ Bá Vương ngạnh thượng cung."
"Đừng, ngàn vạn lần đừng làm vậy!" Trời ạ. Có nữ yêu nào dũng mãnh can đảm như vậy không! Tuyết Họa Nhi thất kinh, nắm chặt áo, âm thầm phân cao thấp với cái kẻ đang muốn lột y phục của nàng. Không ngờ, A Loan là yêu quái nên có khí lực rất lớn, lại có tình cảm mãnh liệt cuộn trào nên sức lực vô cùng mạnh, kết quả là nàng ta dùng nội lực để lôi kéo, cho nên, y phục mỏng manh kia đã hoa hoa lệ lệ bị rách. Tuyết Họa Nhi khóc không ra nước mắt, vừa vội lại vừa sợ, cái từ "Bá vương ngạnh thượng cung" này, nàng cũng không rõ nó có ý nghĩa cụ thể là gì, nhưng mà đại thể thì vẫn biết.
"Ta, ta là Tam công chúa của Bảo Tương quốc, vừa rồi, trên Yêu Tiên đài, ta và Vũ Tường đã tráo đổi diện mạo, ta thật sự không phải là Vũ Tường. Tỷ tỷ biết pháp thuật, không tin có thể dùng pháp thuật khôi phục nguyên hình cho ta để nhìn xem. Nếu tỷ tỷ muốn bá vương Vũ Tường, thì đi lên Yêu Tiên đài nhanh lên mới kịp, đừng ở cùng đồ giả là ta mà để lỡ mất." Chuyện tới nước này, thì chỉ có thể bắt Khổng Tước quân tới đây mới có thể nói rõ ràng được.
A Loan nhướng mày buông tay, sắc mặt nhất thời tái mét.
"Ngươi thật to gan, dám lừa gạt ta." A Loan âm u nói xong, bấm đốt ngón tay rồi phất một cái, một cơn gió lạnh thổi qua. Tuyết Họa Nhi phát hiện y phục của mình đã trở về hình dáng ban đầu. Nàng lại vội vàng sờ sờ mái tóc của mình, sau đó âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Cuối cùng cũng được trở về diện mạo của chính mình rồi.
"Tại sao ngươi phải biến thành bộ dáng của Vũ Tường?"
Tuyết Họa Nhi cảm thấy cực kỳ uất ức: "Là tại hắn, cứ muốn biến ta thành bộ dáng của hắn, ta cũng không muốn như vậy."
Sắc mặt A Loan trở nên âm hiểm nghiêm túc: "Ngươi và hắn có quan hệ gì?"
Tuyết Họa Nhi cảm thấy rét run. Từ ánh mắt của A Loan có thể thấy được, nàng ấy đã thực sự coi nàng như tình địch mà oán hận rồi. Nàng ấy sẽ không muốn ăn nàng đi? Vì thế Tuyết Họa Nhi vội vàng thanh minh: "Chúng ta không có quan hệ gì hết."
"Thật chứ?"
"Thật mà. Ta biết tỷ tỷ thích hắn. Ta cảm thấy trên thế gian này cũng chỉ có tỷ tỷ mới có thể sánh đôi cũng Vũ Tường quân. Không còn ai có thể xứng hơn nữa."
"Coi như ngươi thức thời." A Loan hừ một tiếng, dường như sau khi nghe những lời đó, nàng ấy cũng cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
"Tỷ tỷ đưa ta về đi, rồi thuận tiện bắt Vũ Tường quân đến đây luôn, chậm thêm chút nữa, chỉ sợ hắn đã rời khỏi hoàng cung rồi."
A Loan lập tức đứng dậy, cũng túm lấy y phục của nàng rồi cùng nhau bay lên. Trong vòng một đêm, Tuyết Họa Nhi đã liên tục bị lăn qua lăn lại, cảm thấy vô cùng khổ sở. Kể từ lần đi săn đó, sau khi bắn trúng một con thỏ, quả thực nàng đã gắn bó như keo sơn với đám yêu quái. Từ những con yêu quái chạy trên đất, bay trên trời, đến cả yêu quái hoa hoa cỏ cỏ, nàng cũng đều được thấy rồi. Như vậy, lúc nào mới có thể thoát ra được đây. Nàng quả thực có chút cam chịu, mong muốn Khuê Mộc Lang xuất hiện ngay lúc này, ăn thịt nàng luôn, thế là xong mọi chuyện.
Khi nhìn thấy Hoàng cung một lần nữa, Tuyết Họa Nhi có cảm giác được sống lại. Nhưng mà sau khi A Loan đã đứng trên đỉnh Yêu Tiên đài, thì Tuyết Họa Nhi lại phát hiện tình huống có chút không ổn. Trên Yêu Tiên đài và dưới đài đều có tiếng người ồn ào, đèn đuốc sáng trưng. Lão Hoàng đế đang đứng ở nơi sáng nhất, phân phó mọi người: "Vừa rồi có một luồng gió yêu quái đã cuốn công chúa đi. Các ngươi hãy mau chóng tìm khắp mọi nơi. Tìm thấy sẽ được trọng thưởng. Phò mã, yêu quái kia trông như thế nào?"
Khổng Tước quân tỏ vẻ lo lắng, nói: "Phụ hoàng, vừa rồi, không khéo lại đúng lúc con đang cúi đầu ăn nho, khi cảm thấy có cơn gió lạnh thổi tới, ngẩng đầu lên đã không thấy bóng dáng công chúa đâu nữa, cho nên cũng không biết yêu quái trông như thế nào."
Tuyết Họa Nhi vô cùng kích động. Khổng Tước quân chết tiệt, cuối cùng cũng trở về bộ dáng của hắn rồi. Nàng vội vàng nói với A Loan: "Tỷ tỷ, mau đặt ta xuống, rồi đi bắt Vũ Tường quân đi."
"Đợi một chút."
Tay áo dài của A Loan vung lên, lập tức có một trận gió to thổi qua, tất cả các ngọn đuốc đều bị tắt. Mọi người chậm rãi ngã xuống. Trong bóng tối, chỉ còn ánh sáng lờ mờ trên người Khổng Tước quân. Hắn ngẩng đầu nhìn thoáng qua, rồi nhẹ nhàng bay tới, sau đó đứng trên mái cong của Yêu Tiên đài, trường sam tung bay, giống như đang đứng giữa vầng trăng, dung mạo thanh nhã, lỗi lạc vô cùng.
"Thì ra là nàng, A Loan! Vừa rồi ta còn tưởng rằng Khuê Mộc Lang lại bắt Tuyết Họa Nhi đi, cho nên chưa đuổi theo."
A Loan cầm chặt tay Tuyết Họa Nhi, bắt nàng đứng thẳng, hỏi: "Chính là ta. Ta cứ nghĩ nàng ấy là chàng. Sao chàng lại ở đây? Chàng và nàng ấy có quan hệ gì?"
"Ta và nàng ấy sao?" Khổng Tước quân nhìn Tuyết Họa Nhi cười quyến rũ, cười đến mức Tuyết Họa Nhi cảm thấy toàn thân lạnh lẽo. Nàng âm thầm cắn răng, ngươi ngàn vạn lần đừng có nghĩ ra cái chủ ý tuyệt diệu gì đó, rồi nói lung tung đi.
Khổng Tước quân yếu ớt thở dài: "Ta và nàng ấy, là tình địch."
Tuyết Họa Nhi vừa định thở phào nhẹ nhõm, lại lập tức cảm thấy không bình thường, hơi thở bị đè nén ở trong cổ họng. Tình địch? Chẳng lẽ không phải những người cùng giới tính mới tồn tại cái gọi là tình địch này hay sao? Hắn và nàng, thành tình địch từ khi nào vậy? Là bởi vì người nào mà đối địch?
A Loan hét to một tiếng: "Ngươi nói bậy."
Khổng Tước quân lại tiếp tục yếu ớt thở dài một hơi: "A Loan, nàng đừng ép ta nữa, những lời ta nói đều là thật. Ta thích nam nhân, chứ không phải nữ nhân."
Tuyết Họa Nhi run rẩy, cùng lúc đó, nàng cảm thấy bàn tay của A Loan đang nắm lấy tay nàng cũng run rẩy một phen.
Tuyết Họa Nhi nhìn Khổng Tước quân đang cười một cách thản nhiên mà thích ý, âm thầm bội phục. Xem như ngươi lợi hại!
A Loan rất lâu không nói nên lời, hung ác nhìn Khổng Tước quân, ngón tay và cánh tay liên tục run rẩy. Tuyết Họa Nhi thấp tha thấp thỏm, chỉ sợ nàng ấy run rẩy mạnh hơn chút nữa, túm nàng không chặt, thì nàng có thể bị ngã xuống đất. Hiện giờ, nàng và A Loan đang lơ lửng giữa không trung mà.
Sau một lúc lâu, A Loan mới nghẹn ngào nói: "Người chàng thích là ai?"
Khổng Tước quân ngẩng đầu nhìn ánh trăng, lại yếu ớt thở dài: "Ài, ta thích Khuê Mộc Lang, đã rất nhiều, rất nhiều năm rồi."
Toàn thân Tuyết Họa Nhi lập tức nổi đầy da gà.
Thiên lôi cuồn cuộn...
A Loan hét to một tiếng, cả người mạnh mẽ run lên. Chuyện Tuyết Họa Nhi lo lắng rốt cuộc cũng đã xảy ra. Nàng bị tuột khỏi tay A Loan, cả người lao thẳng xuống đất.
Bây giờ thì xong đời rồi, vì muốn đến gần các vị tiên nhân, nên Hoàng đế lão cha đã cố ý xây Yêu Tiên đài vô cùng cao. Lúc này, nàng mà ngã từ trên đỉnh xuống, thì sẽ biến thành một cái bánh thịt.
Khổng Tước quân lập tức bay tới. Tuyết Họa Nhi liếc hắn một cái cuối cùng. Mặc dù hắn không phải hung thủ mưu hại nàng trực tiếp, nhưng chắc chắn là hung thủ gián tiếp.
Duyên phận có lương duyên, nhưng cũng có nghiệt duyên. Hắn nhất định là cái sau, chính là loại duyên phận như thuốc cao bôi trên da chó.
Bỗng nhiên, có một cánh tay quấn quanh eo nàng, tư thế đang rơi xuống lập tức thay đổi.
"Nghe nói, có người thích ta, ta tới đây xem."
Tuyết Họa Nhi được mùi hương quen thuộc, giọng nói quen thuộc bao quanh, mà cảm thấy có chút vui mừng. Hơi thở trên người hắn giống như một loại rượu ngon hảo hạng, tỏa ra hương thơm thoang thoảng trong gió đêm.
Hoàng đế Bệ Hạ tới chỗ Tam công chúa, vừa mới nhìn đã cảm thấy vô cùng giận dữ. "Phò mã" ngọc thụ lâm phong lại dám ngang nhiên chiếm lấy phòng ngủ của "Công chúa", đuổi công chúa tới Thiên điện."Phò mã" đáng giận khi nhìn thấy ông, ánh mắt lại còn ngập tràn ủy khuất, giống như hắn vừa mới bị ức hiếp, cứ ngước đôi con ngươi trong trẻo kia nhìn ông. Lão quốc vương lại tức giận công tâm, có nhìn ta cũng vô dụng, mà có lý đi chăng nữa thì cũng vô dụng, ta chỉ bênh vực khuê nữ của ta.
Vì thế, Quốc Vương Bệ hạ bày ra sắc mặt vô cùng khó coi, liếc nhìn "Vũ Tường", rồi hừ lạnh: "Phò mã, ở trong cung mà ngươi còn dám đối xử với Công chúa của ta như vậy, sau này rời khỏi Hoàng cung, không còn ở dưới mí mắt của ta nữa, còn không phải là muốn lật trời lên hay sao?"
Tuyết Họa Nhi nhìn phụ thân mình bực tức đến mức vểnh cả râu lên, không ngừng nói chuyện giùm công chúa do Khổng Tước quân biến thành, mà muốn ôm ông khóc lóc kể lể: "Trong Thiên điện kia không phải nữ nhi của người đâu, là một nam yêu quái biến thành đó, con mới là công chúa thực sự, là nữ nhi của người."
Đáng tiếc, một tay Khổng Tước tinh đã tạo nên cục diện như bây giờ, cho dù nàng có nói gì thì cũng không ai tin tưởng, thật đúng là tu hú chiếm tổ, khiến người khác phẫn hận mà.
Hoàng đế lại tiếp tục nói: "Phò mã, chúng ta cần phải coi trọng sự hài hòa, thiên địa hài hòa, âm dương hài hòa. Ngươi và công chúa ầm ỹ đòi ở riêng như vậy là cực kỳ không hài hòa, nhất định phải sửa chữa sai lầm ngay lập tức, mau thỉnh công chúa trở về. Ngươi không được quên, ngươi là thần, nàng là quân. Không phải là ta đang bao che cho nữ nhi của mình, mà ngươi xem, nàng xinh đẹp như vậy, lại còn là đứa nhỏ lanh lợi khôn khéo, ai mà không muốn nâng niu nàng trong lòng bàn tay chứ? Nhưng ngươi lại dám lạnh nhạt với nàng, thật sự là không hiểu phong tình, vô cùng đáng giận. Uổng công ngươi mang bộ dáng phong lưu phóng khoáng, anh tuấn kiệt xuất như vậy. Quả thực là đáng tiếc."
Tuyết Họa Nhi oan uổng muốn khóc, dưới cái nhìn uy hiếp tràn đầy sự căm ghét và phẫn nộ của Hoàng đế phụ thân, bất đắc dĩ phải đi tới Thiên điện, thỉnh Khổng Tước quân tới chính điện nghỉ ngơi.
Khổng Tước quân khoan thai bước tới, trong nụ cười mang theo chút hờn giận, liếc xéo Tuyết Họa Nhi một cái, ánh mắt kia quả thực là dương dương tự đắc một cách trắng trợn.
Hoàng đế nhìn "Nữ nhi" đang đắc ý, còn "Phò mã" thì đang bực tức, mà nhất thời cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều. Ông hưng trí bừng bừng phân phó: "Bày thiết yến ở Yêu Tiên đài đi, hôm nay ngày tốt cảnh đẹp, trước hoa dưới trăng, để cho Công chúa và Phò Mã hảo hảo bồi đắp tình cảm, trước hòa hảo sau hài hòa."
Vì thế, đêm hôm khuya khoắt, trong Hoàng cung, trên Yêu Tiên đài hương khói lượn lờ, đèn đuốc chói mắt, còn có rượu ngon và hoa quả. Hoàng đế Bệ hạ tự mình áp giải hai người lên Yêu Tiên đài, hạ mệnh lệnh, không giải quyết được bất hòa thì đừng có xuống Yêu Tiên đài.
Tuyết Họa Nhi nhìn Khổng Tước quân biến thành "Chính mình", hận không thể lập tức tráo đổi với hắn để trở về như cũ.
Khổng Tước quân dương dương tự đắc cầm một quả nho đưa lên miệng, cười hì hì nói: "Cuộc sống trong Hoàng cung quả nhiên là dễ chịu, ta thực không muốn rời đi."
Tuyết Họa Nhi lập tức trợn trừng hai mắt, trong lòng cả kinh.
"Không phải ngươi đã nói, ngày mai, khi trời vừa sáng sẽ tráo đổi với ta hay sao?"
Khổng Tước quân giật mình, hỏi ngược lại: "Ta đã nói như vậy à?"
Tuyết Họa Nhi thiếu chút nữa thì không thở nổi, vội la lên: "Nói rồi, trước lúc ở riêng ngươi đã đáp ứng rồi. Ngươi đừng có mà lật lọng."
Dường như Khổng Tước quân đang hồi tưởng lại, sau đó hắn gật đầu nói: "Được rồi. Nói thật, nàng biến thành ta, liên tiếp làm mất đi phong thái của ta. Nàng xem nàng kia, rụt cổ trừng mắt, tra tấn hành hạ dung mạo của ta tới mức biến dạng. Thực sự là ta nhìn không nổi nữa. Sáng sớm ngày mai, chúng ta sẽ đổi về như cũ."
Tuyết Họa Nhi nhẹ nhàng thở ra, ngắm nhìn vầng trăng tròn đầy trên đỉnh đầu, do do dự dự hồi lâu, rốt cuộc cắn răng một cái, nói: "Ta muốn đi ngủ, ngươi ở chỗ này mà thiên địa nhân hòa một mình đi. Ngày mai nếu Phụ hoàng có hỏi, ngươi cứ nói chúng ta đã hòa hảo rồi. Sau đó, ngươi nói nhớ nhà, muốn về nhà. Cuối cùng, ngươi sẽ mất tích, chúng ta sẽ tạm biệt nhau từ đây. Không, về sau vĩnh viễn không cần phải gặp lại."
Khổng Tước quân "Vụt" một cái đứng lên, quả nho trong tay cũng lăn xuống đất. Hắn vô cùng đau đớn nhìn Tuyết Họa Nhi, thương tâm nói: "Nàng qua cầu rút ván à, ngày mai đuổi ta đi ư?"
Tuyết Họa Nhi căm hận nói: "Ta đối xử với ngươi cũng đủ khách khí rồi, còn ngươi đã bôi nhọ thanh danh của ta như thế nào hả? Tất cả mọi người đều biết ta gả cho người ta, nhưng ngày mai, sau khi ngươi rời đi thì cũng mất tích luôn, khi ấy ta sẽ thành một nữ nhân bị trượng phu vứt bỏ. Ngươi hại ta còn chưa đủ hay sao?"
Khổng Tước quân thâm tình khẩn thiết nói: "Ta có thể không vứt bỏ nàng mà."
"Không được, ngươi nhất định phải vứt bỏ ta." Tuyết Họa Nhi kiên quyết ném ra những lời này, rồi xoay người xuống lầu. Nàng thà cô độc một mình, chứ nhất định không chịu gả cho một con yêu quái. Cho dù có phải gả cho yêu quái, cũng nhất quyết không thể gả cho tên yêu quái hoa tâm như hắn.
Tuyết Họa Nhi vừa bước xuống bậc thềm được ba bước, thì bỗng nhiên một trận cuồng phong thổi tới, nàng còn chưa kịp kêu cứu, đã bị ngất đi.
Khi tỉnh lại, Tuyết Họa Nhi giật mình một cái, nàng bị đưa đến một nơi xa lạ, không phải trong Hoàng cung, cũng không phải ở động Ba Nguyệt. Nàng đang nằm trên một chiếc giường lớn lạ lẫm, không chỉ hoa lệ chói mắt, mà trước mắt còn có một người bưng giá cắm nến ngơ ngác nhìn nàng. Nến kia rất sáng, nhưng ánh mắt của người nọ còn sáng hơn! Có thể so với ánh mắt của Khuê Mộc Lang khi muốn ăn nàng.
Tuyết Họa Nhi rùng mình một cái, ngươi trước mắt này chính là A Loan!
Nàng lập tức có cảm giác gặp phải kẻ địch, thầm kêu không ổn.
A Loan dịu dàng đắm đuối nói: "Vũ Tường, chàng dậy rồi ư? Ta tìm chàng lâu lắm rồi. Sao chàng lại vào Hoàng cung Bảo Tương quốc? Nữ nhân vừa mới đứng cùng chàng là ai vậy?"
"A Loan tỷ tỷ, ta không phải là Vũ Tường." Tuyết Họa Nhi vội vàng phân trần. Thì ra, nàng ấy tưởng nàng là Khổng Tước quân nên mới bắt nàng tới đây. Thật đúng là nhà dột còn gặp mưa to. Trốn đi mấy lần mà không lần nào được suôn sẻ. Vừa mới ra khỏi hang sói thì đã bị vào hang cọp, mà lại còn là cọp cái.
A Loan bật cười: "Chàng lại nói đùa rồi, chàng không phải Vũ Tường thì là ai chứ? Nương tử của chàng đâu? Đã vứt bỏ rồi sao? Ta nói mà, nha đầu kia xấu xí như vậy, làm sao mà chàng có thể chung giường chung gối với nàng ta được chứ?"
Ôi chao, trí nhớ của nàng ấy thật là tốt, vẫn còn nhớ rõ "Tiểu Nha" xấu xí mà Khổng Tước quân đã biến nàng thành kia. Tuyết Họa Nhi đau đầu, nên giải thích mọi chuyện như thế nào bây giờ? Tốt nhất là vẫn không nên giải thích thì hơn, nếu giải thích thì có vẻ như nàng và Khổng Tước quân đang dây dưa không rõ ràng.
Nhìn bộ dáng nhu tình mật ý của nàng ấy, Tuyết Họa Nhi nhức đầu vô cùng: "Ta, Ta thực sự không phải Khổng Tước quân mà."
A Loan đặt giá nến xuống, nhào tới, níu chặt lấy cổ áo của Tuyết Họa Nhi, hai mắt kích động phát sáng: "Vũ Tường, chàng đừng ra vẻ nữa. Ta biết chàng cũng có tình cảm với ta. Hôm nay, ta sẽ nói thẳng. Nếu như chàng không theo ta, ta sẽ Bá Vương ngạnh thượng cung."
"Đừng, ngàn vạn lần đừng làm vậy!" Trời ạ. Có nữ yêu nào dũng mãnh can đảm như vậy không! Tuyết Họa Nhi thất kinh, nắm chặt áo, âm thầm phân cao thấp với cái kẻ đang muốn lột y phục của nàng. Không ngờ, A Loan là yêu quái nên có khí lực rất lớn, lại có tình cảm mãnh liệt cuộn trào nên sức lực vô cùng mạnh, kết quả là nàng ta dùng nội lực để lôi kéo, cho nên, y phục mỏng manh kia đã hoa hoa lệ lệ bị rách. Tuyết Họa Nhi khóc không ra nước mắt, vừa vội lại vừa sợ, cái từ "Bá vương ngạnh thượng cung" này, nàng cũng không rõ nó có ý nghĩa cụ thể là gì, nhưng mà đại thể thì vẫn biết.
"Ta, ta là Tam công chúa của Bảo Tương quốc, vừa rồi, trên Yêu Tiên đài, ta và Vũ Tường đã tráo đổi diện mạo, ta thật sự không phải là Vũ Tường. Tỷ tỷ biết pháp thuật, không tin có thể dùng pháp thuật khôi phục nguyên hình cho ta để nhìn xem. Nếu tỷ tỷ muốn bá vương Vũ Tường, thì đi lên Yêu Tiên đài nhanh lên mới kịp, đừng ở cùng đồ giả là ta mà để lỡ mất." Chuyện tới nước này, thì chỉ có thể bắt Khổng Tước quân tới đây mới có thể nói rõ ràng được.
A Loan nhướng mày buông tay, sắc mặt nhất thời tái mét.
"Ngươi thật to gan, dám lừa gạt ta." A Loan âm u nói xong, bấm đốt ngón tay rồi phất một cái, một cơn gió lạnh thổi qua. Tuyết Họa Nhi phát hiện y phục của mình đã trở về hình dáng ban đầu. Nàng lại vội vàng sờ sờ mái tóc của mình, sau đó âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Cuối cùng cũng được trở về diện mạo của chính mình rồi.
"Tại sao ngươi phải biến thành bộ dáng của Vũ Tường?"
Tuyết Họa Nhi cảm thấy cực kỳ uất ức: "Là tại hắn, cứ muốn biến ta thành bộ dáng của hắn, ta cũng không muốn như vậy."
Sắc mặt A Loan trở nên âm hiểm nghiêm túc: "Ngươi và hắn có quan hệ gì?"
Tuyết Họa Nhi cảm thấy rét run. Từ ánh mắt của A Loan có thể thấy được, nàng ấy đã thực sự coi nàng như tình địch mà oán hận rồi. Nàng ấy sẽ không muốn ăn nàng đi? Vì thế Tuyết Họa Nhi vội vàng thanh minh: "Chúng ta không có quan hệ gì hết."
"Thật chứ?"
"Thật mà. Ta biết tỷ tỷ thích hắn. Ta cảm thấy trên thế gian này cũng chỉ có tỷ tỷ mới có thể sánh đôi cũng Vũ Tường quân. Không còn ai có thể xứng hơn nữa."
"Coi như ngươi thức thời." A Loan hừ một tiếng, dường như sau khi nghe những lời đó, nàng ấy cũng cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
"Tỷ tỷ đưa ta về đi, rồi thuận tiện bắt Vũ Tường quân đến đây luôn, chậm thêm chút nữa, chỉ sợ hắn đã rời khỏi hoàng cung rồi."
A Loan lập tức đứng dậy, cũng túm lấy y phục của nàng rồi cùng nhau bay lên. Trong vòng một đêm, Tuyết Họa Nhi đã liên tục bị lăn qua lăn lại, cảm thấy vô cùng khổ sở. Kể từ lần đi săn đó, sau khi bắn trúng một con thỏ, quả thực nàng đã gắn bó như keo sơn với đám yêu quái. Từ những con yêu quái chạy trên đất, bay trên trời, đến cả yêu quái hoa hoa cỏ cỏ, nàng cũng đều được thấy rồi. Như vậy, lúc nào mới có thể thoát ra được đây. Nàng quả thực có chút cam chịu, mong muốn Khuê Mộc Lang xuất hiện ngay lúc này, ăn thịt nàng luôn, thế là xong mọi chuyện.
Khi nhìn thấy Hoàng cung một lần nữa, Tuyết Họa Nhi có cảm giác được sống lại. Nhưng mà sau khi A Loan đã đứng trên đỉnh Yêu Tiên đài, thì Tuyết Họa Nhi lại phát hiện tình huống có chút không ổn. Trên Yêu Tiên đài và dưới đài đều có tiếng người ồn ào, đèn đuốc sáng trưng. Lão Hoàng đế đang đứng ở nơi sáng nhất, phân phó mọi người: "Vừa rồi có một luồng gió yêu quái đã cuốn công chúa đi. Các ngươi hãy mau chóng tìm khắp mọi nơi. Tìm thấy sẽ được trọng thưởng. Phò mã, yêu quái kia trông như thế nào?"
Khổng Tước quân tỏ vẻ lo lắng, nói: "Phụ hoàng, vừa rồi, không khéo lại đúng lúc con đang cúi đầu ăn nho, khi cảm thấy có cơn gió lạnh thổi tới, ngẩng đầu lên đã không thấy bóng dáng công chúa đâu nữa, cho nên cũng không biết yêu quái trông như thế nào."
Tuyết Họa Nhi vô cùng kích động. Khổng Tước quân chết tiệt, cuối cùng cũng trở về bộ dáng của hắn rồi. Nàng vội vàng nói với A Loan: "Tỷ tỷ, mau đặt ta xuống, rồi đi bắt Vũ Tường quân đi."
"Đợi một chút."
Tay áo dài của A Loan vung lên, lập tức có một trận gió to thổi qua, tất cả các ngọn đuốc đều bị tắt. Mọi người chậm rãi ngã xuống. Trong bóng tối, chỉ còn ánh sáng lờ mờ trên người Khổng Tước quân. Hắn ngẩng đầu nhìn thoáng qua, rồi nhẹ nhàng bay tới, sau đó đứng trên mái cong của Yêu Tiên đài, trường sam tung bay, giống như đang đứng giữa vầng trăng, dung mạo thanh nhã, lỗi lạc vô cùng.
"Thì ra là nàng, A Loan! Vừa rồi ta còn tưởng rằng Khuê Mộc Lang lại bắt Tuyết Họa Nhi đi, cho nên chưa đuổi theo."
A Loan cầm chặt tay Tuyết Họa Nhi, bắt nàng đứng thẳng, hỏi: "Chính là ta. Ta cứ nghĩ nàng ấy là chàng. Sao chàng lại ở đây? Chàng và nàng ấy có quan hệ gì?"
"Ta và nàng ấy sao?" Khổng Tước quân nhìn Tuyết Họa Nhi cười quyến rũ, cười đến mức Tuyết Họa Nhi cảm thấy toàn thân lạnh lẽo. Nàng âm thầm cắn răng, ngươi ngàn vạn lần đừng có nghĩ ra cái chủ ý tuyệt diệu gì đó, rồi nói lung tung đi.
Khổng Tước quân yếu ớt thở dài: "Ta và nàng ấy, là tình địch."
Tuyết Họa Nhi vừa định thở phào nhẹ nhõm, lại lập tức cảm thấy không bình thường, hơi thở bị đè nén ở trong cổ họng. Tình địch? Chẳng lẽ không phải những người cùng giới tính mới tồn tại cái gọi là tình địch này hay sao? Hắn và nàng, thành tình địch từ khi nào vậy? Là bởi vì người nào mà đối địch?
A Loan hét to một tiếng: "Ngươi nói bậy."
Khổng Tước quân lại tiếp tục yếu ớt thở dài một hơi: "A Loan, nàng đừng ép ta nữa, những lời ta nói đều là thật. Ta thích nam nhân, chứ không phải nữ nhân."
Tuyết Họa Nhi run rẩy, cùng lúc đó, nàng cảm thấy bàn tay của A Loan đang nắm lấy tay nàng cũng run rẩy một phen.
Tuyết Họa Nhi nhìn Khổng Tước quân đang cười một cách thản nhiên mà thích ý, âm thầm bội phục. Xem như ngươi lợi hại!
A Loan rất lâu không nói nên lời, hung ác nhìn Khổng Tước quân, ngón tay và cánh tay liên tục run rẩy. Tuyết Họa Nhi thấp tha thấp thỏm, chỉ sợ nàng ấy run rẩy mạnh hơn chút nữa, túm nàng không chặt, thì nàng có thể bị ngã xuống đất. Hiện giờ, nàng và A Loan đang lơ lửng giữa không trung mà.
Sau một lúc lâu, A Loan mới nghẹn ngào nói: "Người chàng thích là ai?"
Khổng Tước quân ngẩng đầu nhìn ánh trăng, lại yếu ớt thở dài: "Ài, ta thích Khuê Mộc Lang, đã rất nhiều, rất nhiều năm rồi."
Toàn thân Tuyết Họa Nhi lập tức nổi đầy da gà.
Thiên lôi cuồn cuộn...
A Loan hét to một tiếng, cả người mạnh mẽ run lên. Chuyện Tuyết Họa Nhi lo lắng rốt cuộc cũng đã xảy ra. Nàng bị tuột khỏi tay A Loan, cả người lao thẳng xuống đất.
Bây giờ thì xong đời rồi, vì muốn đến gần các vị tiên nhân, nên Hoàng đế lão cha đã cố ý xây Yêu Tiên đài vô cùng cao. Lúc này, nàng mà ngã từ trên đỉnh xuống, thì sẽ biến thành một cái bánh thịt.
Khổng Tước quân lập tức bay tới. Tuyết Họa Nhi liếc hắn một cái cuối cùng. Mặc dù hắn không phải hung thủ mưu hại nàng trực tiếp, nhưng chắc chắn là hung thủ gián tiếp.
Duyên phận có lương duyên, nhưng cũng có nghiệt duyên. Hắn nhất định là cái sau, chính là loại duyên phận như thuốc cao bôi trên da chó.
Bỗng nhiên, có một cánh tay quấn quanh eo nàng, tư thế đang rơi xuống lập tức thay đổi.
"Nghe nói, có người thích ta, ta tới đây xem."
Tuyết Họa Nhi được mùi hương quen thuộc, giọng nói quen thuộc bao quanh, mà cảm thấy có chút vui mừng. Hơi thở trên người hắn giống như một loại rượu ngon hảo hạng, tỏa ra hương thơm thoang thoảng trong gió đêm.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook