Mộ Lang Bách Hoa Tu
-
Chương 16
Khi hạ xuống đám mây thì đã là bên ngoài hoàng cung. Tuyết Họa Nhi trơ mắt nhìn Khổng Tước quân biến thành chính mình, ung dung đi đến cửa cung, ngẩng cao đầu, ánh mắt không thèm liếc nhìn người khác, cứ uy nghiêm mà kiêu ngạo, nói: "Ta là Tam công chúa."
Tuyết Họa Nhi kính nể nhìn hắn, cái dáng vẻ công chúa này quả nhiên là kiêu căng phách lối hơn nàng ngày xưa nhiều. Trước kia, nàng luôn thân thiện hiền hòa, chưa bao giờ nàng cư xử kiêu ngạo như vậy.
Tất nhiên là thị vệ canh giữ cửa cung biết Tam công chúa, tuy nhiên hắn lại cảm thấy lạ, không hiểu vì sao Tam công chúa lại đột nhiên từ ngoài cung trở về, nhưng cũng không dám hỏi nhiều, mà mở cửa cho bọn họ đi vào. Tuyết Họa Nhi thầm nghĩ, có lẽ sau này, khi tuyển thị vệ canh giữ cửa cung phải nghiêm ngặt hơn nữa, và phải tuyển người có tài, chứ hồ đồ để người khác đi vào, à không, là để yêu quái đi vào, có thể thấy được, trước kia trong cung, mức độ an toàn yếu kém biết bao nhiêu. Xem ra, vẫn nên thỉnh một vài vị đạo sĩ biết bắt yêu quái ở ngoài cung thì tốt hơn. Nhưng nghĩ lại thì cũng không ổn, chẳng phải là trong đạo quán có Hoa Quế yêu trà trộn vào hay sao? Yêu quái ấy à, thật sự là không chỗ nào không có, không kẽ hở nào không vào, thật khiến người khác đau đầu mà.
Mặc dù Bảo Tương quốc không phải là một quốc gia lớn, nhưng mà, dù gì hoàng cung cũng là nơi thể hiện sự uy nghiêm của hoàng gia, ấy vậy lại có thể để cho một con yêu quái trà trộn vào, thật mất mặt mà. Vấn đề an toàn này vô cùng khó giải quyết, khiến người khác phải sầu lo.
Sau khi hồi cung, thì đương nhiên phải đi bái kiến phụ hoàng trước. Nhìn thấy phụ thân, không đợi nàng kịp xúc động, Khổng Tước quân đã vô cùng kích động, xông đến trước.
"Phụ hoàng, nữ nhi nhớ người muốn chết!"
Tuyết Họa Nhi run lên một cái, hắn diễn đạt quá rồi đấy. Ngươi nhìn bộ dáng lệ nóng doanh tròng, hoa lê đẫm mưa, giọng nói uất ức nũng nịu kia mà xem, sao hắn có thể làm được như thế chứ? Điệu bộ sao lại đáng yêu như vậy? Cho dù Tuyết Họa Nhi đã nhìn quen các vị phi tần trong hậu cung ganh đua sắc đẹp, muôn hồng nghìn tía, nhưng khi so sánh với hắn, quả thực chỉ như hạt bụi, ngay cả đầu ngón chân hắn cũng không bằng.
Cảnh Nghi đế vô cùng xúc động nhìn "Nữ nhi", hỏi: "Con đi đâu vậy? Mấy ngày nay ta phái người bí mật đi tìm con, phụ cận kinh thành cũng đã bị lật tung lên mấy lần rồi."
"Tam công chúa" yểu điệu nói: "Nữ nhi đi săn thú, gặp phải mãnh hổ, may mà được vị công tử này cứu giúp, chàng còn giữ con lại quý phủ để dưỡng thương nữa."
Tuyết Họa Nhi sững sờ nhìn "Bách Hoa Tu công chúa" xinh đẹp yểu điệu đang đưa Lan Hoa Chỉ* trắng nõn thon dài về phía mình, rốt cuộc cũng hiểu, hóa ra mình chính là vị công tử dũng mãnh nhanh nhẹn, can đảm đoạt lấy miếng mồi trong miệng mãnh hổ, để thực hiện một màn anh hùng cứu mỹ nhân theo lời của hắn. Nàng có chút khâm phục công phu trợn mắt nói dối mà mặt không đỏ, mí mắt không nháy của Khổng Tước quân.
(* - Lan hoa chỉ: tay hoa - ngón tay xếp thành hình hoa lan)
Cảnh Nghi đế kích động nhìn ân nhân cứu mạng của nữ nhi, nói: "Vị công tử này, ngươi họ gì, tên gì? Trẫm muốn trọng thưởng cho ngươi."
Tam công chúa chân chính nhìn phụ thân của mình, thiên ngôn vạn ngữ mắc nghẹn trong cổ họng, một lúc lâu sau mới nói khe khẽ: "Ta, ta là Vũ Tường." Ai dà, từ khi gặp yêu quái, nàng không chỉ trèo tường như cơm bữa, mà còn thay tên đổi họ cũng như cơm bữa. Từ "Tuyết Họa Nhi" thành "Tiểu Nha", rồi lại từ "Tiểu Nha" thành "Vũ Tường", nàng đã sắp quên tên của mình vốn dĩ là Bách Hoa Tu rồi.
Khổng Tước quân lại nũng nịu nói: "Phụ hoàng, may mà có ân cứu mạng của chàng, nữ nhi mới có thể trở về an toàn. Nữ nhi muốn lấy thân báo đáp ân cứu mạng của chàng."
Tuyết Họa Nhi sững sờ nhìn Khổng Tước quân đang phóng tới một ánh mắt đắm đuối đưa tình, toàn thân run lên, suýt nữa thì cắm mặt xuống đất! Bây giờ thì nàng đã hiểu, người hắn muốn dùng thân báo đáp chính là nàng!
Rốt cuộc là hắn định làm gì vậy? Quả nhiên, đụng phải hắn thì sẽ không có chuyện gì tốt đẹp mà. Hắn rõ ràng là công chúa giả, còn nàng rõ ràng là một nam nhân giả, hắn đang muốn làm con hát đây mà. Nàng hối hận muốn chết, lẽ ra, sống chết không nên đồng ý cho hắn tới hoàng cung. Giờ thì hay rồi, làm sao có thể chấm dứt được chuyện này đây?
Lão quốc vương cũng cảm thấy sửng sốt, cẩn thận hỏi han: "Qua loa như vậy sao? Ơn này, nữ nhi à, con không biết là báo ơn như vậy có chút quá lớn, quá phận và quá mức hay sao chứ?"
"Tam công chúa" xấu hổ lắc lắc thân thể làm nũng, nói: "Không đâu mà, nữ nhi thấy, báo ơn như vậy vừa thỏa đáng, vừa thực tế, lại có tình thú nữa."
Lão quốc vương có phần bất đắc dĩ đối với sự lớn mật, nhanh nhẹn và dũng mãnh của nữ nhi nhà mình, quay đầu lại, cẩn thận đánh giá "Vũ Tường". Nói thật, dung mạo đó đúng là tuấn tú hiếm có trên thế gian, chẳng trách nữ nhi lại động tâm, ngay cả ông cũng động tâm, vì thế "Ừm" một tiếng.
Tuyết Họa Nhi tỉnh táo lại, lúc bình thường, khi phụ thân nói "Ừm", thì chuyện đó tám chín phần mười đã được đồng ý.
Nàng hét thảm một tiếng, vội vàng nói: "Không, Hoàng thượng anh minh, báo đáp này của công chúa quả thực là quá lớn, quá phận và quá mức. Ta không thể nào nhận nổi. Ta quyết không thể nhận."
"Tam công chúa" thẹn thùng, ảo não trừng mắt nhìn nàng: "Chàng đó, người ta cũng đã là người của chàng rồi, chàng còn khách khí gì chứ?"
Tuyết Họa Nhi run lên bần bật, suýt nữa ngất đi! Ông trời ơi, hắn nói cái gì vậy? Rõ ràng là bịa đặt mà! Vu oan giá họa mà!
Đầu tiên, sắc mặt lão quốc vương chuyển thành màu hồng, sau đó lại biến thành màu trắng, cuối cùng là xanh mét. Ông hận nhất là loại nam nhân không dám thừa nhận, không chịu trách nhiệm. Trước giờ, ông luôn là người rất có trách nhiệm, chưa bao giờ sủng hạnh một cung nữ mà lại không tiếp nhận. Thân là một nam nhân, chẳng lẽ lại dám làm mà không dám chịu? Lão quốc vương nổi giận: "To gan! Dám vô lễ với công chúa! Đã làm mà còn không muốn nhận hay sao?"
Cái gì con cũng chưa làm mà! Tuyết Họa Nhi thật muốn bổ nhào vào lòng phụ thân khóc lóc kể lể thiên cổ kỳ oan như mùa đông có sấm sét, mùa hạ có tuyết rơi này của nàng, nhưng mà, ngoại trừ Khổng Tước quân, thì ai sẽ tin nàng đây?
Lão quốc vương vô cùng bất mãn: "Nếu gạo sống đã nấu thành cơm chín, thì cứ như vậy đi, chẳng lẽ cưới Tam công chúa vẫn còn khiến ngươi bị ủy khuất hay sao? Ngoài bộ dáng đẹp mắt ra, thì ngươi có cái gì chứ?"
"Tam công chúa" quệt miệng, bất mãn nói: "Phụ hoàng đừng nói vậy, chàng văn biết làm thơ, võ biết săn thú. Trừ bỏ không làm cơm, thì cái gì chàng cũng làm được. Không cho phụ hoàng nói xấu chàng."
Lão quốc vương không thấy bất ngờ chút nào đối với sự bênh vực của nữ nhi. Ông đã gả hai nữ nhi đi rồi, nên rất có kinh nghiệm. Nữ nhi đã gả ra ngoài cũng như chậu nước đã hắt đi, một khi các nàng gả cho người ta, thì trong mắt chỉ có trượng phu, phụ thân sẽ bị gạt sang một bên. Chính mình nói hắn không tốt thì được, nhưng người khác nói câu đó, thì nhất định là không được. Bây giờ, xem ra Tam nữ nhi đã khăng khăng một lòng với Vũ Tường này rồi, ai da, lại là một chậu nước đã hắt ra ngoài...
Tuyết Họa Nhi sững sờ nhìn Khổng Tước quân, bây giờ thì xong rồi, hắn dùng thanh danh công chúa của nàng, tùy tiện gả "chính mình" cho một người không tồn tại. Nếu tương lai, hắn phủi mông bỏ chạy lấy người, vậy thì nàng, nàng phải làm quả phụ hay sao? Nhưng ngộ nhỡ hắn không phủi mông bỏ chạy, vậy thì chẳng lẽ, nàng phải gả cho hắn? Một con Khổng Tước tinh? Nàng lại một lần nữa cảm nhận được cái gì gọi là muốn sống không được, mà muốn chết cũng không xong. Đùa cợt cũng không nên làm như vậy, như vậy là dồn người ta vào chỗ chết đó!
Lúc này đây, nàng không có một chút cảm giác vui sướng nào khi thoát khỏi Khuê Mộc Lang, so với Khổng Tước quân, Khuê Mộc Lang thực sự là người tốt, hắn ngoại trừ sờ sờ, hôn nhẹ, và uy hiếp muốn ăn nàng ra, thì ở những phương diện khác, đối xử với nàng cũng không tệ. Trong thời khắc mấu chốt còn cứu cái mạng nhỏ của nàng những hai lần. Ở cùng hắn có vẻ như an toàn hơn nhiều so với ở cùng Khổng Tước quân. Khổng Tước quân thì thật đúng là kẻ không thể dựa vào, không chỉ trêu chọc hoa đào lung tung khắp nơi, mà còn gây chuyện rắc rối. "Chỉ sợ thiên hạ không loạn" chính là biệt hiệu dành riêng cho hắn!
Lão quốc vương phân phó: "Chuyện này có chút vội vàng, nên phủ công chúa chưa được xây dựng. Trước tiên, Vũ Tường cứ ở lại trong cung đi. Tam nha đầu, con phải quản lý Phò mã của con cho tốt, đừng để hắn đi lung tung. Trong cung này có nhiều nữ nhân, diện mạo của hắn lại đẹp mắt như vậy. Về sau, con trông chừng người của con cho cẩn thận, ta cũng phải trông chừng người của ta cho tốt, tránh xảy ra chuyện đáng tiếc."
Tuyết Họa Nhi nhìn phụ thân rời đi mà khóc không ra nước mắt.
Quay đầu nhìn "Bách Hoa Tu" kiều diễm lại càng cảm thấy vô cùng phẫn nộ. Nhưng nghĩ đến bên cạnh còn có vài cung nữ, nên nàng phải kìm nén vô cùng khổ sở, kìm nén đến mức nội thương.
Dường như, Khổng Tước quân vô cùng tò mò về cuộc sống sinh hoạt của công chúa, lúc thì phân phó cái này, lúc lại phân phó cái kia, quả thực là sai khiến mấy cung nữ của nàng đến nỗi chân không chạm đất.
Khó khăn lắm hắn mới yên tĩnh lại, đuổi cung nữ ra bên ngoài, sau đó cười hì hì, thướt tha duyên dáng đi tới, vịn đầu vai Tuyết Họa Nhi, nũng nịu gọi một tiếng: "Phò mã, lang quân."
Da gà da vịt toàn thân Tuyết Họa Nhi nổi hết lên, tê dại run cầm cập.
"Rốt cuộc là ngươi muốn làm gì, mau biến ta về như cũ đi."
Khổng Tước quân nghiêm túc nói: "Đừng vội, không phải Khuê Mộc Lang đã nói, một ngày không tìm được nàng, thì nàng mới xem như là đã thành công hay sao? Bây giờ mới một canh giờ. Đợi đến ngày mai, ta sẽ biến nàng về như cũ."
"Sau đó thì sao?" Ý Tuyết Họa Nhi là "Ngươi thì sao?"
"Sau đó, ta cũng biến về."
"Sau đó nữa thì sao?"
"Sau đó nữa thì, tất cả trở về bình thường, ta là nam, còn nàng là nữ."
"Ý ta là, tất cả mọi người đều đã biết ta đã gả đi."
"À, đúng vậy, gả đi thì gả đi thôi."
Tuyết Họa Nhi không hiểu là hắn đang giả bộ hồ đồ hay là bị hồ đồ thật, nàng cắn răng nói: "Chẳng lẽ ý ngươi muốn nói, ta phải gả cho ngươi?"
"Gả cho ta khiến nàng bị uất ức sao? Nàng đã gặp nam nhân nào đẹp mắt hơn ta chưa?"
"Không được."
Khổng Tước quân cảm thấy bị tổn thương, giận dỗi: "Không được? Vậy ta sẽ đi."
Hắn vẫn còn không rõ nàng đang muốn hỏi cái gì. Tuyết Họa Nhi nói thẳng: "Vậy ta đây phải làm sao bây giờ?"
"Nàng ở lại đi."
Tuyết Họa Nhi cắn răng: "Đương nhiên là ta muốn ở lại, nhưng mà thanh danh của ta thì sao? Ta phải giải thích với mọi người như thế nào về việc, trong một đêm, Phò mã của ta đã không còn nữa?"
Khổng Tước quân vỗ trán: "Ai nha, sao ta lại không nghĩ tới chuyện này nhỉ?"
Tuyết Họa Nhi nhớ đến bộ dáng nói láo không chớp mắt vừa rồi của hắn, hung tợn nói: "Ngươi! Ngươi cố tình, chắc chắn là ngươi đã cố tình!"
Khổng Tước quân vội vàng la lên: "Oan uổng cho ta mà, ta luôn đơn thuần, thực sự là ta không nghĩ được nhiều, được xa như vậy. di!e,n,,d4/xnl3q.uzyd9n Ta cho rằng làm như vậy mới có thể giải thích được chuyện nàng biến mất mấy ngày rồi mới hồi cung, ta một lòng suy nghĩ cho nàng mà."
Tuyết Họa Nhi tiếp tục hung tợn nói: "Ngươi cố tình thì có, ta hận ngươi."
Hai mắt Khổng Tước quân phát sáng, yếu ớt nói: "Hận cũng là một loại tình cảm, chứng tỏ rằng nàng có cảm giác mãnh liệt đối với ta."
Tuyết Họa Nhi run lên một cái, rồi ngậm miệng. Tranh cãi cũng vô ích, từ khi ở cùng đám yêu quái, nàng đã học được một điều là phải chấp nhận hiện thực.
Một lúc sau, hai vị tỷ tỷ của Tam công chúa nghe được tin vui rằng muội muội mang theo phu quân trở về, đã nhanh chóng lao tới tẩm cung của nàng, vào trong lại nhanh chóng bổ nhào lên người Khổng Tước quân.
Nàng trơ mắt nhìn Khổng Tước quân trái ôm phải ấp Đại tỷ và Nhị tỷ của mình, mà cảm thấy ngứa răng. Sao lại ôm chặt như vậy chứ? Vốn dĩ không mặc nhiều quần áo mà?
Khổng Tước quân ôm nhị vị tỷ tỷ một lúc lâu, mới cười hì hì chỉ vào Tuyết Họa Nhi, nói: "Đây là Phò mã của muội, bộ dáng rất đẹp mắt đúng không? Muội nghĩ là, thần tiên trên trời cũng chỉ như thế này là cùng. Diện mạo như vậy các tỷ có thích không?"
Tuyết Họa Nhi cố nén cơn buồn nôn, nhìn hắn một cái. Hắn đang khoe khoang bản thân một cách trần trụi đây mà.
"Đẹp, đẹp, muội muội thật là tinh mắt."
"Bách Hoa Tu" công chúa ngượng ngùng nói: "Muội vừa trông thấy chàng đã thích rồi. Muội cố ý giả vờ bị hổ cắn bị thương, cố ý ở lại nhà chàng không đi, sau đó, sau đó, có một đêm, muội kìm lòng không đậu đã đem gạo sống nấu thành cơm chín."
Trong lòng Tuyết Họa Nhi nổ ầm một tiếng, máu nóng xông thẳng lên não. Khổng Tước quân, hắn lại dám bôi nhọ thanh danh của nàng như vậy. Rõ ràng là hắn đang cố ý, cố ý một cách trắng trợn.
Nàng bị chọc đến mức nóng cả mắt, nhưng dù sao, hiện tại nàng cũng đang khoác lên người lớp da của Khổng Tước quân. Vậy thì, ta đây cũng sẽ bôi nhọ ngươi, chà đạp ngươi. Ta sợ ngươi chắc? Bằng bất cứ giá nào, cũng phải vì thanh danh của bản thân.
"Không, Đại tỷ, Nhị tỷ! Là do ta chủ động, là do ta đã Bá Vương ngạnh thượng cung, chiếm đoạt lấy Tam công chúa. Không phải ban đêm, mà là giữa ban ngày ban mặt. Tam công chúa là người băng thanh ngọc khiết, sao có thể làm ra loại chuyện là chủ động tới tìm ta được chứ. Tất cả đều là do ta đã làm bừa, ta không phải người."
Quả nhiên, Khổng Tước quân sửng sốt, nói không nên lời.
Tuyết Họa Nhi lại tiếp tục nói: "Mặc dù diện mạo của ta đẹp mắt, nhưng mà nội tâm lại bỉ ổi. Ta rất thích mỹ nhân. Nhị vị tỷ tỷ đã xuất giá chưa? Nếu chưa, bốn người chúng ta thành người một nhà, có được hay không?"
Nhị vị tỷ tỷ, nhanh chóng cáo từ.
Khổng Tước quân ủy ủy khuất khuất nhìn nàng, trách móc: "Nàng, nàng lại có thể nói như vậy. Nàng có biết hiện giờ nàng đang ở trong bộ dáng của ta hay không? Nàng có biết là ta quý trọng danh dự biết bao nhiêu hay không? Ta giữ mình trong sạch, không sợ cường bạo, A Loan ép buộc ta bao nhiêu lần ta cũng không theo. Nàng lại dám nói nội tâm của ta bỉ ổi! Sau này làm sao ta có thể gặp người được chứ? Lòng dạ của nàng thật là nham hiểm!"
Sung sướng quá đi mất! Ngươi mà cũng biết cái tư vị này thật không dễ chịu ư? Tuyết Họa Nhi trừng mắt nhìn Khổng Tước quân, oán hận cuồn cuộn như nước sông Trường Giang từ phía chân trời ập tới, dìm chết Khổng Tước quân hắn.
...
Công chúa và Phò mã trở mặt, người ngoài đều không biết nguyên nhân, chỉ biết khi màn đêm vừa buông xuống, thì cả hai đã ở riêng rồi!
Tuyết Họa Nhi kính nể nhìn hắn, cái dáng vẻ công chúa này quả nhiên là kiêu căng phách lối hơn nàng ngày xưa nhiều. Trước kia, nàng luôn thân thiện hiền hòa, chưa bao giờ nàng cư xử kiêu ngạo như vậy.
Tất nhiên là thị vệ canh giữ cửa cung biết Tam công chúa, tuy nhiên hắn lại cảm thấy lạ, không hiểu vì sao Tam công chúa lại đột nhiên từ ngoài cung trở về, nhưng cũng không dám hỏi nhiều, mà mở cửa cho bọn họ đi vào. Tuyết Họa Nhi thầm nghĩ, có lẽ sau này, khi tuyển thị vệ canh giữ cửa cung phải nghiêm ngặt hơn nữa, và phải tuyển người có tài, chứ hồ đồ để người khác đi vào, à không, là để yêu quái đi vào, có thể thấy được, trước kia trong cung, mức độ an toàn yếu kém biết bao nhiêu. Xem ra, vẫn nên thỉnh một vài vị đạo sĩ biết bắt yêu quái ở ngoài cung thì tốt hơn. Nhưng nghĩ lại thì cũng không ổn, chẳng phải là trong đạo quán có Hoa Quế yêu trà trộn vào hay sao? Yêu quái ấy à, thật sự là không chỗ nào không có, không kẽ hở nào không vào, thật khiến người khác đau đầu mà.
Mặc dù Bảo Tương quốc không phải là một quốc gia lớn, nhưng mà, dù gì hoàng cung cũng là nơi thể hiện sự uy nghiêm của hoàng gia, ấy vậy lại có thể để cho một con yêu quái trà trộn vào, thật mất mặt mà. Vấn đề an toàn này vô cùng khó giải quyết, khiến người khác phải sầu lo.
Sau khi hồi cung, thì đương nhiên phải đi bái kiến phụ hoàng trước. Nhìn thấy phụ thân, không đợi nàng kịp xúc động, Khổng Tước quân đã vô cùng kích động, xông đến trước.
"Phụ hoàng, nữ nhi nhớ người muốn chết!"
Tuyết Họa Nhi run lên một cái, hắn diễn đạt quá rồi đấy. Ngươi nhìn bộ dáng lệ nóng doanh tròng, hoa lê đẫm mưa, giọng nói uất ức nũng nịu kia mà xem, sao hắn có thể làm được như thế chứ? Điệu bộ sao lại đáng yêu như vậy? Cho dù Tuyết Họa Nhi đã nhìn quen các vị phi tần trong hậu cung ganh đua sắc đẹp, muôn hồng nghìn tía, nhưng khi so sánh với hắn, quả thực chỉ như hạt bụi, ngay cả đầu ngón chân hắn cũng không bằng.
Cảnh Nghi đế vô cùng xúc động nhìn "Nữ nhi", hỏi: "Con đi đâu vậy? Mấy ngày nay ta phái người bí mật đi tìm con, phụ cận kinh thành cũng đã bị lật tung lên mấy lần rồi."
"Tam công chúa" yểu điệu nói: "Nữ nhi đi săn thú, gặp phải mãnh hổ, may mà được vị công tử này cứu giúp, chàng còn giữ con lại quý phủ để dưỡng thương nữa."
Tuyết Họa Nhi sững sờ nhìn "Bách Hoa Tu công chúa" xinh đẹp yểu điệu đang đưa Lan Hoa Chỉ* trắng nõn thon dài về phía mình, rốt cuộc cũng hiểu, hóa ra mình chính là vị công tử dũng mãnh nhanh nhẹn, can đảm đoạt lấy miếng mồi trong miệng mãnh hổ, để thực hiện một màn anh hùng cứu mỹ nhân theo lời của hắn. Nàng có chút khâm phục công phu trợn mắt nói dối mà mặt không đỏ, mí mắt không nháy của Khổng Tước quân.
(* - Lan hoa chỉ: tay hoa - ngón tay xếp thành hình hoa lan)
Cảnh Nghi đế kích động nhìn ân nhân cứu mạng của nữ nhi, nói: "Vị công tử này, ngươi họ gì, tên gì? Trẫm muốn trọng thưởng cho ngươi."
Tam công chúa chân chính nhìn phụ thân của mình, thiên ngôn vạn ngữ mắc nghẹn trong cổ họng, một lúc lâu sau mới nói khe khẽ: "Ta, ta là Vũ Tường." Ai dà, từ khi gặp yêu quái, nàng không chỉ trèo tường như cơm bữa, mà còn thay tên đổi họ cũng như cơm bữa. Từ "Tuyết Họa Nhi" thành "Tiểu Nha", rồi lại từ "Tiểu Nha" thành "Vũ Tường", nàng đã sắp quên tên của mình vốn dĩ là Bách Hoa Tu rồi.
Khổng Tước quân lại nũng nịu nói: "Phụ hoàng, may mà có ân cứu mạng của chàng, nữ nhi mới có thể trở về an toàn. Nữ nhi muốn lấy thân báo đáp ân cứu mạng của chàng."
Tuyết Họa Nhi sững sờ nhìn Khổng Tước quân đang phóng tới một ánh mắt đắm đuối đưa tình, toàn thân run lên, suýt nữa thì cắm mặt xuống đất! Bây giờ thì nàng đã hiểu, người hắn muốn dùng thân báo đáp chính là nàng!
Rốt cuộc là hắn định làm gì vậy? Quả nhiên, đụng phải hắn thì sẽ không có chuyện gì tốt đẹp mà. Hắn rõ ràng là công chúa giả, còn nàng rõ ràng là một nam nhân giả, hắn đang muốn làm con hát đây mà. Nàng hối hận muốn chết, lẽ ra, sống chết không nên đồng ý cho hắn tới hoàng cung. Giờ thì hay rồi, làm sao có thể chấm dứt được chuyện này đây?
Lão quốc vương cũng cảm thấy sửng sốt, cẩn thận hỏi han: "Qua loa như vậy sao? Ơn này, nữ nhi à, con không biết là báo ơn như vậy có chút quá lớn, quá phận và quá mức hay sao chứ?"
"Tam công chúa" xấu hổ lắc lắc thân thể làm nũng, nói: "Không đâu mà, nữ nhi thấy, báo ơn như vậy vừa thỏa đáng, vừa thực tế, lại có tình thú nữa."
Lão quốc vương có phần bất đắc dĩ đối với sự lớn mật, nhanh nhẹn và dũng mãnh của nữ nhi nhà mình, quay đầu lại, cẩn thận đánh giá "Vũ Tường". Nói thật, dung mạo đó đúng là tuấn tú hiếm có trên thế gian, chẳng trách nữ nhi lại động tâm, ngay cả ông cũng động tâm, vì thế "Ừm" một tiếng.
Tuyết Họa Nhi tỉnh táo lại, lúc bình thường, khi phụ thân nói "Ừm", thì chuyện đó tám chín phần mười đã được đồng ý.
Nàng hét thảm một tiếng, vội vàng nói: "Không, Hoàng thượng anh minh, báo đáp này của công chúa quả thực là quá lớn, quá phận và quá mức. Ta không thể nào nhận nổi. Ta quyết không thể nhận."
"Tam công chúa" thẹn thùng, ảo não trừng mắt nhìn nàng: "Chàng đó, người ta cũng đã là người của chàng rồi, chàng còn khách khí gì chứ?"
Tuyết Họa Nhi run lên bần bật, suýt nữa ngất đi! Ông trời ơi, hắn nói cái gì vậy? Rõ ràng là bịa đặt mà! Vu oan giá họa mà!
Đầu tiên, sắc mặt lão quốc vương chuyển thành màu hồng, sau đó lại biến thành màu trắng, cuối cùng là xanh mét. Ông hận nhất là loại nam nhân không dám thừa nhận, không chịu trách nhiệm. Trước giờ, ông luôn là người rất có trách nhiệm, chưa bao giờ sủng hạnh một cung nữ mà lại không tiếp nhận. Thân là một nam nhân, chẳng lẽ lại dám làm mà không dám chịu? Lão quốc vương nổi giận: "To gan! Dám vô lễ với công chúa! Đã làm mà còn không muốn nhận hay sao?"
Cái gì con cũng chưa làm mà! Tuyết Họa Nhi thật muốn bổ nhào vào lòng phụ thân khóc lóc kể lể thiên cổ kỳ oan như mùa đông có sấm sét, mùa hạ có tuyết rơi này của nàng, nhưng mà, ngoại trừ Khổng Tước quân, thì ai sẽ tin nàng đây?
Lão quốc vương vô cùng bất mãn: "Nếu gạo sống đã nấu thành cơm chín, thì cứ như vậy đi, chẳng lẽ cưới Tam công chúa vẫn còn khiến ngươi bị ủy khuất hay sao? Ngoài bộ dáng đẹp mắt ra, thì ngươi có cái gì chứ?"
"Tam công chúa" quệt miệng, bất mãn nói: "Phụ hoàng đừng nói vậy, chàng văn biết làm thơ, võ biết săn thú. Trừ bỏ không làm cơm, thì cái gì chàng cũng làm được. Không cho phụ hoàng nói xấu chàng."
Lão quốc vương không thấy bất ngờ chút nào đối với sự bênh vực của nữ nhi. Ông đã gả hai nữ nhi đi rồi, nên rất có kinh nghiệm. Nữ nhi đã gả ra ngoài cũng như chậu nước đã hắt đi, một khi các nàng gả cho người ta, thì trong mắt chỉ có trượng phu, phụ thân sẽ bị gạt sang một bên. Chính mình nói hắn không tốt thì được, nhưng người khác nói câu đó, thì nhất định là không được. Bây giờ, xem ra Tam nữ nhi đã khăng khăng một lòng với Vũ Tường này rồi, ai da, lại là một chậu nước đã hắt ra ngoài...
Tuyết Họa Nhi sững sờ nhìn Khổng Tước quân, bây giờ thì xong rồi, hắn dùng thanh danh công chúa của nàng, tùy tiện gả "chính mình" cho một người không tồn tại. Nếu tương lai, hắn phủi mông bỏ chạy lấy người, vậy thì nàng, nàng phải làm quả phụ hay sao? Nhưng ngộ nhỡ hắn không phủi mông bỏ chạy, vậy thì chẳng lẽ, nàng phải gả cho hắn? Một con Khổng Tước tinh? Nàng lại một lần nữa cảm nhận được cái gì gọi là muốn sống không được, mà muốn chết cũng không xong. Đùa cợt cũng không nên làm như vậy, như vậy là dồn người ta vào chỗ chết đó!
Lúc này đây, nàng không có một chút cảm giác vui sướng nào khi thoát khỏi Khuê Mộc Lang, so với Khổng Tước quân, Khuê Mộc Lang thực sự là người tốt, hắn ngoại trừ sờ sờ, hôn nhẹ, và uy hiếp muốn ăn nàng ra, thì ở những phương diện khác, đối xử với nàng cũng không tệ. Trong thời khắc mấu chốt còn cứu cái mạng nhỏ của nàng những hai lần. Ở cùng hắn có vẻ như an toàn hơn nhiều so với ở cùng Khổng Tước quân. Khổng Tước quân thì thật đúng là kẻ không thể dựa vào, không chỉ trêu chọc hoa đào lung tung khắp nơi, mà còn gây chuyện rắc rối. "Chỉ sợ thiên hạ không loạn" chính là biệt hiệu dành riêng cho hắn!
Lão quốc vương phân phó: "Chuyện này có chút vội vàng, nên phủ công chúa chưa được xây dựng. Trước tiên, Vũ Tường cứ ở lại trong cung đi. Tam nha đầu, con phải quản lý Phò mã của con cho tốt, đừng để hắn đi lung tung. Trong cung này có nhiều nữ nhân, diện mạo của hắn lại đẹp mắt như vậy. Về sau, con trông chừng người của con cho cẩn thận, ta cũng phải trông chừng người của ta cho tốt, tránh xảy ra chuyện đáng tiếc."
Tuyết Họa Nhi nhìn phụ thân rời đi mà khóc không ra nước mắt.
Quay đầu nhìn "Bách Hoa Tu" kiều diễm lại càng cảm thấy vô cùng phẫn nộ. Nhưng nghĩ đến bên cạnh còn có vài cung nữ, nên nàng phải kìm nén vô cùng khổ sở, kìm nén đến mức nội thương.
Dường như, Khổng Tước quân vô cùng tò mò về cuộc sống sinh hoạt của công chúa, lúc thì phân phó cái này, lúc lại phân phó cái kia, quả thực là sai khiến mấy cung nữ của nàng đến nỗi chân không chạm đất.
Khó khăn lắm hắn mới yên tĩnh lại, đuổi cung nữ ra bên ngoài, sau đó cười hì hì, thướt tha duyên dáng đi tới, vịn đầu vai Tuyết Họa Nhi, nũng nịu gọi một tiếng: "Phò mã, lang quân."
Da gà da vịt toàn thân Tuyết Họa Nhi nổi hết lên, tê dại run cầm cập.
"Rốt cuộc là ngươi muốn làm gì, mau biến ta về như cũ đi."
Khổng Tước quân nghiêm túc nói: "Đừng vội, không phải Khuê Mộc Lang đã nói, một ngày không tìm được nàng, thì nàng mới xem như là đã thành công hay sao? Bây giờ mới một canh giờ. Đợi đến ngày mai, ta sẽ biến nàng về như cũ."
"Sau đó thì sao?" Ý Tuyết Họa Nhi là "Ngươi thì sao?"
"Sau đó, ta cũng biến về."
"Sau đó nữa thì sao?"
"Sau đó nữa thì, tất cả trở về bình thường, ta là nam, còn nàng là nữ."
"Ý ta là, tất cả mọi người đều đã biết ta đã gả đi."
"À, đúng vậy, gả đi thì gả đi thôi."
Tuyết Họa Nhi không hiểu là hắn đang giả bộ hồ đồ hay là bị hồ đồ thật, nàng cắn răng nói: "Chẳng lẽ ý ngươi muốn nói, ta phải gả cho ngươi?"
"Gả cho ta khiến nàng bị uất ức sao? Nàng đã gặp nam nhân nào đẹp mắt hơn ta chưa?"
"Không được."
Khổng Tước quân cảm thấy bị tổn thương, giận dỗi: "Không được? Vậy ta sẽ đi."
Hắn vẫn còn không rõ nàng đang muốn hỏi cái gì. Tuyết Họa Nhi nói thẳng: "Vậy ta đây phải làm sao bây giờ?"
"Nàng ở lại đi."
Tuyết Họa Nhi cắn răng: "Đương nhiên là ta muốn ở lại, nhưng mà thanh danh của ta thì sao? Ta phải giải thích với mọi người như thế nào về việc, trong một đêm, Phò mã của ta đã không còn nữa?"
Khổng Tước quân vỗ trán: "Ai nha, sao ta lại không nghĩ tới chuyện này nhỉ?"
Tuyết Họa Nhi nhớ đến bộ dáng nói láo không chớp mắt vừa rồi của hắn, hung tợn nói: "Ngươi! Ngươi cố tình, chắc chắn là ngươi đã cố tình!"
Khổng Tước quân vội vàng la lên: "Oan uổng cho ta mà, ta luôn đơn thuần, thực sự là ta không nghĩ được nhiều, được xa như vậy. di!e,n,,d4/xnl3q.uzyd9n Ta cho rằng làm như vậy mới có thể giải thích được chuyện nàng biến mất mấy ngày rồi mới hồi cung, ta một lòng suy nghĩ cho nàng mà."
Tuyết Họa Nhi tiếp tục hung tợn nói: "Ngươi cố tình thì có, ta hận ngươi."
Hai mắt Khổng Tước quân phát sáng, yếu ớt nói: "Hận cũng là một loại tình cảm, chứng tỏ rằng nàng có cảm giác mãnh liệt đối với ta."
Tuyết Họa Nhi run lên một cái, rồi ngậm miệng. Tranh cãi cũng vô ích, từ khi ở cùng đám yêu quái, nàng đã học được một điều là phải chấp nhận hiện thực.
Một lúc sau, hai vị tỷ tỷ của Tam công chúa nghe được tin vui rằng muội muội mang theo phu quân trở về, đã nhanh chóng lao tới tẩm cung của nàng, vào trong lại nhanh chóng bổ nhào lên người Khổng Tước quân.
Nàng trơ mắt nhìn Khổng Tước quân trái ôm phải ấp Đại tỷ và Nhị tỷ của mình, mà cảm thấy ngứa răng. Sao lại ôm chặt như vậy chứ? Vốn dĩ không mặc nhiều quần áo mà?
Khổng Tước quân ôm nhị vị tỷ tỷ một lúc lâu, mới cười hì hì chỉ vào Tuyết Họa Nhi, nói: "Đây là Phò mã của muội, bộ dáng rất đẹp mắt đúng không? Muội nghĩ là, thần tiên trên trời cũng chỉ như thế này là cùng. Diện mạo như vậy các tỷ có thích không?"
Tuyết Họa Nhi cố nén cơn buồn nôn, nhìn hắn một cái. Hắn đang khoe khoang bản thân một cách trần trụi đây mà.
"Đẹp, đẹp, muội muội thật là tinh mắt."
"Bách Hoa Tu" công chúa ngượng ngùng nói: "Muội vừa trông thấy chàng đã thích rồi. Muội cố ý giả vờ bị hổ cắn bị thương, cố ý ở lại nhà chàng không đi, sau đó, sau đó, có một đêm, muội kìm lòng không đậu đã đem gạo sống nấu thành cơm chín."
Trong lòng Tuyết Họa Nhi nổ ầm một tiếng, máu nóng xông thẳng lên não. Khổng Tước quân, hắn lại dám bôi nhọ thanh danh của nàng như vậy. Rõ ràng là hắn đang cố ý, cố ý một cách trắng trợn.
Nàng bị chọc đến mức nóng cả mắt, nhưng dù sao, hiện tại nàng cũng đang khoác lên người lớp da của Khổng Tước quân. Vậy thì, ta đây cũng sẽ bôi nhọ ngươi, chà đạp ngươi. Ta sợ ngươi chắc? Bằng bất cứ giá nào, cũng phải vì thanh danh của bản thân.
"Không, Đại tỷ, Nhị tỷ! Là do ta chủ động, là do ta đã Bá Vương ngạnh thượng cung, chiếm đoạt lấy Tam công chúa. Không phải ban đêm, mà là giữa ban ngày ban mặt. Tam công chúa là người băng thanh ngọc khiết, sao có thể làm ra loại chuyện là chủ động tới tìm ta được chứ. Tất cả đều là do ta đã làm bừa, ta không phải người."
Quả nhiên, Khổng Tước quân sửng sốt, nói không nên lời.
Tuyết Họa Nhi lại tiếp tục nói: "Mặc dù diện mạo của ta đẹp mắt, nhưng mà nội tâm lại bỉ ổi. Ta rất thích mỹ nhân. Nhị vị tỷ tỷ đã xuất giá chưa? Nếu chưa, bốn người chúng ta thành người một nhà, có được hay không?"
Nhị vị tỷ tỷ, nhanh chóng cáo từ.
Khổng Tước quân ủy ủy khuất khuất nhìn nàng, trách móc: "Nàng, nàng lại có thể nói như vậy. Nàng có biết hiện giờ nàng đang ở trong bộ dáng của ta hay không? Nàng có biết là ta quý trọng danh dự biết bao nhiêu hay không? Ta giữ mình trong sạch, không sợ cường bạo, A Loan ép buộc ta bao nhiêu lần ta cũng không theo. Nàng lại dám nói nội tâm của ta bỉ ổi! Sau này làm sao ta có thể gặp người được chứ? Lòng dạ của nàng thật là nham hiểm!"
Sung sướng quá đi mất! Ngươi mà cũng biết cái tư vị này thật không dễ chịu ư? Tuyết Họa Nhi trừng mắt nhìn Khổng Tước quân, oán hận cuồn cuộn như nước sông Trường Giang từ phía chân trời ập tới, dìm chết Khổng Tước quân hắn.
...
Công chúa và Phò mã trở mặt, người ngoài đều không biết nguyên nhân, chỉ biết khi màn đêm vừa buông xuống, thì cả hai đã ở riêng rồi!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook