Minh Vương Sủng Phi
-
Chương 21: Vào phủ
Hoàng hậu mất tích đến nay không rõ, nhưng cũng không ngăn được Nhan Nhiễm Tịch phải gả đến Nam Lân quốc.
Hôm nay là ngày Nhan Nhiễm Tịch phải rời khỏi, ngã tư hai bên đường đứng đầy người, quan tâm, nghị luận, nhưng Nhan Nhiễm Tịch cùng Khinh Âm, Cổ Điệp còn có nha hoàn Nhan Phi Quỳnh phái tới im lặng ngồi trong xe ngựa.
Lúc này Nhan Nhiễm Tịch híp mắt hưởng thụ bích loa xuân Khinh Âm pha, vuốt ve tiểu hắc trong lòng.
Ngã tư đường đứng bên cạnh lầu các, có bóng dáng Kiều Phi, trong mắt không che giấu đau xót, hai tay nắm chặt trong lòng thầm hận chính mình vô dụng.
Rốt cục rời xa phố xá sầm uất, một đường không hề có phát sinh gì tới biên giới Nam Lân quốc, đi một đoạn đường này Nhan Nhiễm Tịch vẫn là im lặng, Nhan Bùi Luân nhìn Nhan Nhiễm Tịch, nếu không phải Kiều Phi vẫn luôn dặn dò phải chiếu cố tốt Nhan Nhiễm Tịch, Nhan Bùi Luân khẳng định sẽ là mặc kệ.
Nguyên bản Nhan Nhiễm Tịch đến phải là Dạ Thương Minh ra đón, nhưng người tới không phải là Dạ Thương Minh, mà là hai nam tử, một người tao nhã, một người anh tuấn tà mị, Nhan Bùi Luân sắc mặt không khỏi nghiêm túc, mặc kệ nói như thế nào Nhan Nhiễm Tịch đều là muội muội của hắn.
Đi lên trước, cau mày hỏi: "Xin hỏi Minh vương ở nơi nào?"
Lúc này Nhan Nhiễm Tịch híp mắt hỏi: "Sao lại thế này?"
Cổ Điệp không hờn giận nói: "Tiểu thư, Minh vương kia cư nhiên không tới."
"Hắn không có đến, có cái gì phải tức giận." Đối với Dạ Thương Minh, Nhan Nhiễm Tịch căn bản chính là không để ý tới.
"Nhưng bọn họ rõ ràng không cho tiểu thư mặt mũi." Cổ Điệp tức giận, tiểu thư tôn quý như vậy bọn họ sao có thể đối với tiểu thư như thế.
"Không ngại, nếu ngay cả việc nhỏ như vậy cũng so đo, ta đây sẽ mệt chết." Nhan Nhiễm Tịch cười nói.
Ngọc Lan một mực ngồi ở bên cạnh, cau mày nhìn một màn trước mặt, ở trong quan niệm của nàng, chú rể chưa tới đón tân nương, đó chính là vũ nhục lớn nhất đối với tân nương, nhưng người trước mắt lại không thương tâm, vẫn bộ dáng sảng khoái thật là làm cho nàng cảm thấy quỷ dị.
Bên ngoài truyền đến một âm thanh tao nhã: "Là như vậy, vương gia của chúng ta hôm nay bệnh, thân mình không tốt, cho nên phái chúng ta tới đón tam tiểu thư."
Đối phương đã nói như vậy, nói thêm gì đi nữa chính là mình không hiểu, nhưng trong lòng vẫn thực khó chịu, lúc này thanh âm Nhan Nhiễm Tịch theo trong xe ngựa truyền ra: "Đại ca, không ngại, vẫn là vương gia thân mình quan trọng hơn, chúng ta đã đến, các ngươi cũng cần phải trở về."
Nhan Nhiễm Tịch làm cho hai nam tử liếc nhau, trong mắt mang theo một tia tò mò cùng tùy ý.
Nghe xong lời Nhan Nhiễm Tịch, Nhan Bùi Luân cũng không nói gì nữa, đi đến bên cửa sổ nhìn Nhan Nhiễm Tịch vẻ mặt hưởng thụ, khóe miệng không khỏi run rẩy, hắn còn vì nàng mà bất bình, nàng ngược lại còn bộ dáng như thế này, trong giọng nói có chút hờn giận: "Một khi đã như vậy, chính ngươi tự bảo trọng, chúng ta trở về."
Nhan Nhiễm Tịch không có trả lời, nhưng Khinh Âm đi tới, từ trong tay áo lấy ra một bình sứ, nhìn Nhan Bùi Luân ánh mắt khó hiểu, thản nhiên nói: "Đây là thứ ngươi muốn."
Nhan Bùi Luân cầm bình sứ, thẳng đến khi xe ngựa của Nhan Nhiễm Tịch biến mất mới định thần lại, phức tạp nhìn phương hướng bọn họ ly khai, trong mắt đối với Nhan Nhiễm Tịch phát ra mê mang, hắn chung quy nhìn không rõ Nhan Nhiễm Tịch.
Một đường đi vào Minh vương phủ, thanh âm tao nhã lại từ bên ngoài vang lên: "Tam tiểu thư, đến, xuống xe đi."
Một câu, làm ba cái nha hoàn trong xe đều nhíu mày, bên ngoài thực im lặng cho nên căn bản không có hôn lễ náo nhiệt, Nhan Nhiễm Tịch thong dong tiêu sái xuống xe.
Ánh mắt nhìn vương phủ, sau đó nhìn về phía hai người tới đón nàng, đều có thể xưng là yêu nghiệt, tin tưởng được phần đông nữ tử ái mộ, nhưng nhất định hai người này rất vô tình, nhìn hai người, một người tươi cười ôn hòa, như gió xuân, một người tươi cười tà mị, chính là trong mắt lạnh nhạt như băng nhưng được che giấu tốt.
Cùng lúc đó hai người cũng đánh giá Nhan Nhiễm Tịch, một người tướng mạo bình thường, tiếng xấu lan xa, chỉ là khí chất toàn thân lười biếng làm cho người ta chú ý, những khí chất khác đều được nàng áp chế, không muốn dẫn đến sự chú ý của người khác .
Đối với nữ tử như Nhan Nhiễm Tịch, không có bao nhiêu hảo cảm, thậm chí có thể nói là chán ghét.
Bất quá được che giấu rất tốt, ôn hòa nam tử nhẹ giọng nói: "Tam tiểu thư, Vương gia thân thể không tốt, cho nên thái hậu hạ chỉ hôn lễ sẽ không được tổ chức."
Ý tứ thực rõ ràng, chính là không cho phép cử hành hôn lễ, điều này quả thực là đại vũ nhục.
Cổ Điệp tức giận nói: "Làm sao có thể như vậy? Các ngươi đây là vũ nhục tiểu thư nhà ta."
"Cổ Điệp." Khinh Âm bên cạnh nhẹ giọng quát.
Cổ Điệp ngoan ngoãn ngậm miệng lại, trong mắt như trước oán hận trừng mắt nhìn hai người.
Ôn hòa nam tử giải thích nói: "Kỳ thật..."
"Tốt lắm, không cần giải thích ." Khinh Âm thanh âm lạnh lùng vang lên, đánh gãy nam tử : "Giải thích chính là che giấu, che giấu chính là sự thật, nói càng nhiều thì càng lộ nhiều sai sót."
Đối với bọn họ an bài, tuy rằng Khinh Âm ngăn Cổ Điệp lại, nhưng trong lòng cũng bất mãn, Nhan Nhiễm Tịch ở trong lòng bọn họ chính là thần, đối với nàng như vậy sao có thể cho bọn họ sắc mặt hòa nhã.
"Dẫn đường đi." Thanh âm thản nhiên vang lên, xong trận đối thoại này.
Hai người đem ánh mắt chuyển hướng thanh nhã nữ tử, lười biếng thích ý, không có biểu hiện ra một tia bất mãn, nhưng tỳ nữ của nàng nói chuyện cũng không ngăn cản, này là có ý tứ gì? Chỉ sợ nữ tử trước mắt là người có tâm cơ rất sâu, lại cho tỳ nữ thay mặt lộ diện, trong mắt toát ra khinh thường, loại này người như vậy bọn họ chán ghét .
Nhưng trên mặt như trước vẫn là tươi cười không nhìn ra một tia bất mãn: "Ha ha, mời vào."
Nhan Nhiễm Tịch thong dong theo đi vào.
"ở nơi này được rồi." Nam tử ôn hòa đem đoàn người Nhan Nhiễm Tịch tiến vào một nơi hẻo lánh, một biệt viện đơn sơ: "Nơi này là vương gia tự mình vì tam tiểu thư bố trí, kêu Tịch Uyển."
Nhan Nhiễm Tịch gật đầu, cũng không có so đo có hay không Dạ Thương Minh tự mình bố trí, kỳ thật không cần nghĩ cũng biết hắn đang nói dối, căn bản là muốn hạ uy của nàng.
Mang theo người tiến vào bên trong.
Lưu lại hai người hai mặt nhìn nhau, nam tử tà mị kia cười nói: "Xem ra tam tiểu thư này cũng không như lời đồn vô dụng."
Ôn hòa nam tử gật đầu: "Hữu dụng hay vô dụng cũng chúng ta không nên quan tâm, chỉ cần an phận được."
Hôm nay là ngày Nhan Nhiễm Tịch phải rời khỏi, ngã tư hai bên đường đứng đầy người, quan tâm, nghị luận, nhưng Nhan Nhiễm Tịch cùng Khinh Âm, Cổ Điệp còn có nha hoàn Nhan Phi Quỳnh phái tới im lặng ngồi trong xe ngựa.
Lúc này Nhan Nhiễm Tịch híp mắt hưởng thụ bích loa xuân Khinh Âm pha, vuốt ve tiểu hắc trong lòng.
Ngã tư đường đứng bên cạnh lầu các, có bóng dáng Kiều Phi, trong mắt không che giấu đau xót, hai tay nắm chặt trong lòng thầm hận chính mình vô dụng.
Rốt cục rời xa phố xá sầm uất, một đường không hề có phát sinh gì tới biên giới Nam Lân quốc, đi một đoạn đường này Nhan Nhiễm Tịch vẫn là im lặng, Nhan Bùi Luân nhìn Nhan Nhiễm Tịch, nếu không phải Kiều Phi vẫn luôn dặn dò phải chiếu cố tốt Nhan Nhiễm Tịch, Nhan Bùi Luân khẳng định sẽ là mặc kệ.
Nguyên bản Nhan Nhiễm Tịch đến phải là Dạ Thương Minh ra đón, nhưng người tới không phải là Dạ Thương Minh, mà là hai nam tử, một người tao nhã, một người anh tuấn tà mị, Nhan Bùi Luân sắc mặt không khỏi nghiêm túc, mặc kệ nói như thế nào Nhan Nhiễm Tịch đều là muội muội của hắn.
Đi lên trước, cau mày hỏi: "Xin hỏi Minh vương ở nơi nào?"
Lúc này Nhan Nhiễm Tịch híp mắt hỏi: "Sao lại thế này?"
Cổ Điệp không hờn giận nói: "Tiểu thư, Minh vương kia cư nhiên không tới."
"Hắn không có đến, có cái gì phải tức giận." Đối với Dạ Thương Minh, Nhan Nhiễm Tịch căn bản chính là không để ý tới.
"Nhưng bọn họ rõ ràng không cho tiểu thư mặt mũi." Cổ Điệp tức giận, tiểu thư tôn quý như vậy bọn họ sao có thể đối với tiểu thư như thế.
"Không ngại, nếu ngay cả việc nhỏ như vậy cũng so đo, ta đây sẽ mệt chết." Nhan Nhiễm Tịch cười nói.
Ngọc Lan một mực ngồi ở bên cạnh, cau mày nhìn một màn trước mặt, ở trong quan niệm của nàng, chú rể chưa tới đón tân nương, đó chính là vũ nhục lớn nhất đối với tân nương, nhưng người trước mắt lại không thương tâm, vẫn bộ dáng sảng khoái thật là làm cho nàng cảm thấy quỷ dị.
Bên ngoài truyền đến một âm thanh tao nhã: "Là như vậy, vương gia của chúng ta hôm nay bệnh, thân mình không tốt, cho nên phái chúng ta tới đón tam tiểu thư."
Đối phương đã nói như vậy, nói thêm gì đi nữa chính là mình không hiểu, nhưng trong lòng vẫn thực khó chịu, lúc này thanh âm Nhan Nhiễm Tịch theo trong xe ngựa truyền ra: "Đại ca, không ngại, vẫn là vương gia thân mình quan trọng hơn, chúng ta đã đến, các ngươi cũng cần phải trở về."
Nhan Nhiễm Tịch làm cho hai nam tử liếc nhau, trong mắt mang theo một tia tò mò cùng tùy ý.
Nghe xong lời Nhan Nhiễm Tịch, Nhan Bùi Luân cũng không nói gì nữa, đi đến bên cửa sổ nhìn Nhan Nhiễm Tịch vẻ mặt hưởng thụ, khóe miệng không khỏi run rẩy, hắn còn vì nàng mà bất bình, nàng ngược lại còn bộ dáng như thế này, trong giọng nói có chút hờn giận: "Một khi đã như vậy, chính ngươi tự bảo trọng, chúng ta trở về."
Nhan Nhiễm Tịch không có trả lời, nhưng Khinh Âm đi tới, từ trong tay áo lấy ra một bình sứ, nhìn Nhan Bùi Luân ánh mắt khó hiểu, thản nhiên nói: "Đây là thứ ngươi muốn."
Nhan Bùi Luân cầm bình sứ, thẳng đến khi xe ngựa của Nhan Nhiễm Tịch biến mất mới định thần lại, phức tạp nhìn phương hướng bọn họ ly khai, trong mắt đối với Nhan Nhiễm Tịch phát ra mê mang, hắn chung quy nhìn không rõ Nhan Nhiễm Tịch.
Một đường đi vào Minh vương phủ, thanh âm tao nhã lại từ bên ngoài vang lên: "Tam tiểu thư, đến, xuống xe đi."
Một câu, làm ba cái nha hoàn trong xe đều nhíu mày, bên ngoài thực im lặng cho nên căn bản không có hôn lễ náo nhiệt, Nhan Nhiễm Tịch thong dong tiêu sái xuống xe.
Ánh mắt nhìn vương phủ, sau đó nhìn về phía hai người tới đón nàng, đều có thể xưng là yêu nghiệt, tin tưởng được phần đông nữ tử ái mộ, nhưng nhất định hai người này rất vô tình, nhìn hai người, một người tươi cười ôn hòa, như gió xuân, một người tươi cười tà mị, chính là trong mắt lạnh nhạt như băng nhưng được che giấu tốt.
Cùng lúc đó hai người cũng đánh giá Nhan Nhiễm Tịch, một người tướng mạo bình thường, tiếng xấu lan xa, chỉ là khí chất toàn thân lười biếng làm cho người ta chú ý, những khí chất khác đều được nàng áp chế, không muốn dẫn đến sự chú ý của người khác .
Đối với nữ tử như Nhan Nhiễm Tịch, không có bao nhiêu hảo cảm, thậm chí có thể nói là chán ghét.
Bất quá được che giấu rất tốt, ôn hòa nam tử nhẹ giọng nói: "Tam tiểu thư, Vương gia thân thể không tốt, cho nên thái hậu hạ chỉ hôn lễ sẽ không được tổ chức."
Ý tứ thực rõ ràng, chính là không cho phép cử hành hôn lễ, điều này quả thực là đại vũ nhục.
Cổ Điệp tức giận nói: "Làm sao có thể như vậy? Các ngươi đây là vũ nhục tiểu thư nhà ta."
"Cổ Điệp." Khinh Âm bên cạnh nhẹ giọng quát.
Cổ Điệp ngoan ngoãn ngậm miệng lại, trong mắt như trước oán hận trừng mắt nhìn hai người.
Ôn hòa nam tử giải thích nói: "Kỳ thật..."
"Tốt lắm, không cần giải thích ." Khinh Âm thanh âm lạnh lùng vang lên, đánh gãy nam tử : "Giải thích chính là che giấu, che giấu chính là sự thật, nói càng nhiều thì càng lộ nhiều sai sót."
Đối với bọn họ an bài, tuy rằng Khinh Âm ngăn Cổ Điệp lại, nhưng trong lòng cũng bất mãn, Nhan Nhiễm Tịch ở trong lòng bọn họ chính là thần, đối với nàng như vậy sao có thể cho bọn họ sắc mặt hòa nhã.
"Dẫn đường đi." Thanh âm thản nhiên vang lên, xong trận đối thoại này.
Hai người đem ánh mắt chuyển hướng thanh nhã nữ tử, lười biếng thích ý, không có biểu hiện ra một tia bất mãn, nhưng tỳ nữ của nàng nói chuyện cũng không ngăn cản, này là có ý tứ gì? Chỉ sợ nữ tử trước mắt là người có tâm cơ rất sâu, lại cho tỳ nữ thay mặt lộ diện, trong mắt toát ra khinh thường, loại này người như vậy bọn họ chán ghét .
Nhưng trên mặt như trước vẫn là tươi cười không nhìn ra một tia bất mãn: "Ha ha, mời vào."
Nhan Nhiễm Tịch thong dong theo đi vào.
"ở nơi này được rồi." Nam tử ôn hòa đem đoàn người Nhan Nhiễm Tịch tiến vào một nơi hẻo lánh, một biệt viện đơn sơ: "Nơi này là vương gia tự mình vì tam tiểu thư bố trí, kêu Tịch Uyển."
Nhan Nhiễm Tịch gật đầu, cũng không có so đo có hay không Dạ Thương Minh tự mình bố trí, kỳ thật không cần nghĩ cũng biết hắn đang nói dối, căn bản là muốn hạ uy của nàng.
Mang theo người tiến vào bên trong.
Lưu lại hai người hai mặt nhìn nhau, nam tử tà mị kia cười nói: "Xem ra tam tiểu thư này cũng không như lời đồn vô dụng."
Ôn hòa nam tử gật đầu: "Hữu dụng hay vô dụng cũng chúng ta không nên quan tâm, chỉ cần an phận được."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook