Minh Vương Sủng Phi
-
Chương 20: Cảm tình trái
Nhan Nhiễm Tịch lạnh lùng nhìn hoàng hậu ngã xuống, lặng yên thu hồi tơ mỏng màu vàng trên tay, sau đó lấy ra hóa thi thủy, đổ xuống, híp mắt, nâng bước ly khai.
Lúc này bên ngoài đã muốn rối loạn, thời điểm trở ra Nhan Nhiễm Tịch thấy một đám hắc y nhân cùng thị vệ đang giằng co, hoàng đế cùng đại thần đã bị dọa ngây người.
Nhan Nhiễm Tịch gợi lên khóe miệng, ở lúc mọi người không thấy nằm xuống.
Hắc y nhân không nhiều, nhưng lại giết được vô số sinh mệnh, ở thời điểm rời đi phơi thây rất nhiều người .
Đại điện phía trên, Hoàn Nhan Bân băng lãnh ngồi ở phía trên long ỷ, trong mắt tức giận lan tràn.
Thống lĩnh cấm vệ quân quỳ gối, tay có chút khẽ run, cả triều văn võ bá quan cúi đầu, không dám nói ra một tiếng.
"Hiện tại thế nào? Tra đến đâu rồi?" Hoàn Nhan Bân lạnh lùng nói, chính mình ở trong hoàng cung bị mười mấy hắc y nhân chém giết, đây là sỉ nhục cỡ nào, mà hắc y nhân đều không bị thương, điều này làm cho hắn không cam lòng, nếu truyền ra ngoài sẽ bị người chê cười.
Thống lĩnh cấm vệ quân nói: "vợ các đại thần chết vô số, tam tiểu thư phủ thừa tướng hôn mê bất tỉnh, hoàng hậu mất tích, mười mấy hắc y nhân cũng biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi."
Thống lĩnh cấm vệ quân càng nói thanh âm càng nhỏ.
Hoàn Nhan Bân bàn tay vỗ một phát, phía trên đại điện tạo ra âm thanh, khuôn mặt âm trầm làm cho người ta không dám nhìn thẳng, tức giận nói: "Tra rõ cho trẫm, nhất định phải đưa bọn họ tróc nã quy án, tìm bằng được hoàng hậu."
"Là." Sau khi nói xong, nhanh lui ra.
Cùng lúc đó, mỹ thực trai biệt viện phòng tối, Tống Tránh Thư nhìn những hắc y nhân trước mặt, thản nhiên cười khẽ: "Không hổ là hắc y vệ của chủ tử, có thể đi ra mà không tổn thương một chút nào, quả nhiên lợi hại, chủ tử lệnh sau khi hành động xong lập tức che dấu hành tung, tùy thời đợi mệnh."
Hắc y vệ mặt không chút thay đổi, trong thanh âm mang theo một tia xơ xác tiêu điều: "Là."
Sau đó biến mất vô tung vô ảnh, đối với điều này Tống Tránh Thư biết nhưng không thể trách, từ trong phòng tối phát ra vài tiếng cười khẽ: "Dám nhiễu chủ tử thanh tịnh, hừ, hoàng thất, đây là lễ vật, không biết các ngươi vừa lòng không?”
Lúc này Nhan Nhiễm Tịch đã về tới phủ thừa tướng, qua vài ngày Nhan Nhiễm Tịch sẽ xuất giá , cho nên nàng vạn vạn không thể xảy ra việc gì.
Chậm rãi tỉnh lại, nghi hoặc nhìn mọi người trước mặt.
Nhan Nhiễm Tịch nhíu mày, bộ dáng hữu khí vô lực, suy yếu hỏi: "Ta đây là làm sao vậy?"
Nhan Hàm Tuyển khẩn trương nhìn Nhan Nhiễm Tịch, ánh mắt có chút đỏ lên, đáy mắt lóe ra lệ quang, thanh âm có chút nghẹn ngào nói: "Ở trong hoàng cung tỷ tỷ gặp chuyện, nhưng không có trở ngại gì, tỷ tỷ chính là ngất đi thôi."
Nhan Nhiễm Tịch lúc Khinh Âm nâng nàng ngồi dậy, quét mắt nhìn người trong phòng, mệt mỏi nhu nhu huyệt thái dương.
Nhan Phi Quỳnh nhìn Nhan Nhiễm Tịch hỏi: "Tịch Nhi lúc ấy ngươi cùng hoàng hậu cùng một chỗ, có hay không thấy hoàng hậu?"
Nhan Nhiễm Tịch hạ mí mắt, nhíu mi nói: "Nữ nhi cũng không biết, lúc ấy ta đi theo phía sau hoàng hậu, lúc trở về, nhưng hoàng hậu đột nhiên quay đầu, ta chỉ cảm thấy trước mắt một trận choáng váng cái gì cũng không biết ." Nhan Nhiễm Tịch dùng sức nghĩ, bộ dáng nhu nhược làm cho người ta không đành lòng.
Mọi người trong phòng lâm vào trầm tư, không ai hoài nghi Nhan Nhiễm Tịch , dù sao một thiếu nữ yếu đuối như vậy không có bản lĩnh gì trong cung, chính là cách nói của Nhan Nhiễm Tịch như là hoàng hậu đã ra tay với nàng.
Nhan Nhiễm Tịch trong mắt xẹt qua một đạo tinh quang, thân mình thiếu chút nữa từ trên giường té xuống, may mắn Cổ Điệp vẫn đứng ở bên cạnh nhìn thấy đỡ lấy nàng.
Nhìn bộ dáng Nhan Nhiễm Tịch, mọi người cũng không suy nghĩ nhiều rất nhanh liền rời đi.
Nhan Nhiễm Tịch nhắm chặt hai mắt lập tức mở ra, Cổ Điệp nhanh chóng đóng cửa phòng, Tiểu Hắc nhảy lên giường, Khinh Âm đứng ở bên giường, đưa Nhan Nhiễm Tịch một ly trà, thấp giọng nói: "Tiểu thư, hắc y vệ đã ẩn nấp rồi, không có tổn thương gì."
Nhan Nhiễm Tịch uống một ngụm, đúng với dự kiến của nàng, muốn đánh chủ ý lên nàng, thật sự là không biết tự lượng sức mình.
"Còn có vài ngày chúng ta sẽ khởi hành đi Nam Lân Quốc, sự tình đều chuẩn bị tốt chứ?"
"Uh, đều đã phân phó xuống, chính là Nhan Phi Quỳnh phái đến một nha hoàn, nói là đến chiếu cố tiểu thư, ta đã đem nàng an bài ở nhà kế bên, chỉ chờ tiểu thư xử trí."
Đem trà giao cho Khinh Âm, một lần nữa nằm xuống: "Chuyện này ta đã biết, trước giữ lại, chú ý giám thị, chờ sau khi ra khỏi nơi này sẽ giết, nếu không có việc gì khác, lui ra đi."
"Là." Hai người đều rời đi, Tiểu Hắc thực thành thật ghé vào bên người Nhan Nhiễm Tịch.
Không biết ngủ bao lâu, Nhan Nhiễm Tịch mới dần dần tỉnh, không có kêu Khinh Âm cùng Cổ Điệp, chính mình xuống giường, tùy ý rót một ly trà, đột nhiên ánh mắt nheo lại, cảm giác đối phương không có sát khí, trầm tĩnh lại, Tiểu Hắc bên cạnh lông mao dựng đứng lên, nhảy lên trên bàn, lấy lòng liếm liếm cánh tay Nhan Nhiễm Tịch, chọc Nhan Nhiễm Tịch ha ha cười không ngừng.
Một bóng dáng rất nhanh theo ngoài cửa sổ tiến vào, Nhan Nhiễm Tịch sợ tới mức kinh hô một tiếng, người nọ rất nhanh che miệng Nhan Nhiễm Tịch, thấy rõ người tới, Nhan Nhiễm Tịch cũng trầm tĩnh lại.
Người nọ không buông tay ra, bàn tay truyền qua nhiệt độ ấm áp.
Nhan Nhiễm Tịch nghi hoặc nhìn người tới, thản nhiên hỏi: "Kiều công tử đã trễ thế này lén lút đến phòng ta làm gì?"
Người tới đúng là Kiều Phi, lúc này Kiều Phi thật muốn ngăn cái miệng kia lại, thật là không buông tha người, nói: "Ta đến xem ngươi khá hơn chút nào không, nay xem ra, ta quá mức lo lắng ."
Nhan Nhiễm Tịch cũng ngồi xuống, phụ họa gật đầu: "Là xen vào việc của người khác."
Thực ngoài ý muốn không có phản bác, đôi mắt nhìn về phía Nhan Nhiễm Tịch, một chút thâm ý nói: "Ngươi có nghĩ gả cho Minh vương?"
"Loại chuyện này ta sao làm chủ được?" Nhan Nhiễm Tịch không sao cả nói.
Nhưng trong lòng Kiều Phi chính là một cỗ thương tiếc: "Nếu ngươi không nghĩ gả ta có thể mang ngươi đi."
"Ngươi dẫn ta đi?" Nhan Nhiễm Tịch nhăn mi lại, một sự tình nàng không hy vọng phát sinh, tuy rằng nàng không có tự kỷ cho rằng Kiều Phi sẽ thích nàng.
"Là, ta có thể mang ngươi rời đi, cho ngươi cuộc sống mới." Kiều Phi trên mặt đã không còn tươi cười, có chỉ là kiên định.
Nhan Nhiễm Tịch khoát tay: "Không cần, kỳ thật ta cảm thấy hiện tại rất tốt, hơn nữa nghe nói Minh vương bộ dạng thực anh tuấn, ta còn muốn nhìn một cái, dù sao về sau sẽ là tướng công của ta."
Nhan Nhiễm Tịch cự tuyệt làm Kiều Phi trong lòng đau xót, biết nàng sẽ không đồn ý, nhưng hắn sẽ không bức nàng, bàn tay gắt gao nắm thành quyền, áp chế tâm tình chính mình, miễn cưỡng cười nói: "Nguyên bản muốn mang ngươi đi, ngươi đã không đồng ý ta cũng không miễn cưỡng, ta đi đây, ngươi hảo hảo nghỉ ngơi đi." Sau đó theo trong tay áo lấy ra một cái sáo nhỏ, nhét vào trong tay Nhan Nhiễm Tịch: "Đây là truy âm cổ địch, nếu thời điểm cần, hoặc là Dạ Thương Minh đối với ngươi không tốt , muốn rời đi, hãy thổi nó, đến lúc đó ta sẽ biết, tới cứu ngươi ."
Nói xong nhanh chóng nhảy cửa sổ rời đi, không cho Nhan Nhiễm Tịch cơ hội đổi ý.
Cúi đầu nhìn cổ địch trong tay, trong lòng cười khổ, này là tình huống gì.
Lúc này bên ngoài đã muốn rối loạn, thời điểm trở ra Nhan Nhiễm Tịch thấy một đám hắc y nhân cùng thị vệ đang giằng co, hoàng đế cùng đại thần đã bị dọa ngây người.
Nhan Nhiễm Tịch gợi lên khóe miệng, ở lúc mọi người không thấy nằm xuống.
Hắc y nhân không nhiều, nhưng lại giết được vô số sinh mệnh, ở thời điểm rời đi phơi thây rất nhiều người .
Đại điện phía trên, Hoàn Nhan Bân băng lãnh ngồi ở phía trên long ỷ, trong mắt tức giận lan tràn.
Thống lĩnh cấm vệ quân quỳ gối, tay có chút khẽ run, cả triều văn võ bá quan cúi đầu, không dám nói ra một tiếng.
"Hiện tại thế nào? Tra đến đâu rồi?" Hoàn Nhan Bân lạnh lùng nói, chính mình ở trong hoàng cung bị mười mấy hắc y nhân chém giết, đây là sỉ nhục cỡ nào, mà hắc y nhân đều không bị thương, điều này làm cho hắn không cam lòng, nếu truyền ra ngoài sẽ bị người chê cười.
Thống lĩnh cấm vệ quân nói: "vợ các đại thần chết vô số, tam tiểu thư phủ thừa tướng hôn mê bất tỉnh, hoàng hậu mất tích, mười mấy hắc y nhân cũng biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi."
Thống lĩnh cấm vệ quân càng nói thanh âm càng nhỏ.
Hoàn Nhan Bân bàn tay vỗ một phát, phía trên đại điện tạo ra âm thanh, khuôn mặt âm trầm làm cho người ta không dám nhìn thẳng, tức giận nói: "Tra rõ cho trẫm, nhất định phải đưa bọn họ tróc nã quy án, tìm bằng được hoàng hậu."
"Là." Sau khi nói xong, nhanh lui ra.
Cùng lúc đó, mỹ thực trai biệt viện phòng tối, Tống Tránh Thư nhìn những hắc y nhân trước mặt, thản nhiên cười khẽ: "Không hổ là hắc y vệ của chủ tử, có thể đi ra mà không tổn thương một chút nào, quả nhiên lợi hại, chủ tử lệnh sau khi hành động xong lập tức che dấu hành tung, tùy thời đợi mệnh."
Hắc y vệ mặt không chút thay đổi, trong thanh âm mang theo một tia xơ xác tiêu điều: "Là."
Sau đó biến mất vô tung vô ảnh, đối với điều này Tống Tránh Thư biết nhưng không thể trách, từ trong phòng tối phát ra vài tiếng cười khẽ: "Dám nhiễu chủ tử thanh tịnh, hừ, hoàng thất, đây là lễ vật, không biết các ngươi vừa lòng không?”
Lúc này Nhan Nhiễm Tịch đã về tới phủ thừa tướng, qua vài ngày Nhan Nhiễm Tịch sẽ xuất giá , cho nên nàng vạn vạn không thể xảy ra việc gì.
Chậm rãi tỉnh lại, nghi hoặc nhìn mọi người trước mặt.
Nhan Nhiễm Tịch nhíu mày, bộ dáng hữu khí vô lực, suy yếu hỏi: "Ta đây là làm sao vậy?"
Nhan Hàm Tuyển khẩn trương nhìn Nhan Nhiễm Tịch, ánh mắt có chút đỏ lên, đáy mắt lóe ra lệ quang, thanh âm có chút nghẹn ngào nói: "Ở trong hoàng cung tỷ tỷ gặp chuyện, nhưng không có trở ngại gì, tỷ tỷ chính là ngất đi thôi."
Nhan Nhiễm Tịch lúc Khinh Âm nâng nàng ngồi dậy, quét mắt nhìn người trong phòng, mệt mỏi nhu nhu huyệt thái dương.
Nhan Phi Quỳnh nhìn Nhan Nhiễm Tịch hỏi: "Tịch Nhi lúc ấy ngươi cùng hoàng hậu cùng một chỗ, có hay không thấy hoàng hậu?"
Nhan Nhiễm Tịch hạ mí mắt, nhíu mi nói: "Nữ nhi cũng không biết, lúc ấy ta đi theo phía sau hoàng hậu, lúc trở về, nhưng hoàng hậu đột nhiên quay đầu, ta chỉ cảm thấy trước mắt một trận choáng váng cái gì cũng không biết ." Nhan Nhiễm Tịch dùng sức nghĩ, bộ dáng nhu nhược làm cho người ta không đành lòng.
Mọi người trong phòng lâm vào trầm tư, không ai hoài nghi Nhan Nhiễm Tịch , dù sao một thiếu nữ yếu đuối như vậy không có bản lĩnh gì trong cung, chính là cách nói của Nhan Nhiễm Tịch như là hoàng hậu đã ra tay với nàng.
Nhan Nhiễm Tịch trong mắt xẹt qua một đạo tinh quang, thân mình thiếu chút nữa từ trên giường té xuống, may mắn Cổ Điệp vẫn đứng ở bên cạnh nhìn thấy đỡ lấy nàng.
Nhìn bộ dáng Nhan Nhiễm Tịch, mọi người cũng không suy nghĩ nhiều rất nhanh liền rời đi.
Nhan Nhiễm Tịch nhắm chặt hai mắt lập tức mở ra, Cổ Điệp nhanh chóng đóng cửa phòng, Tiểu Hắc nhảy lên giường, Khinh Âm đứng ở bên giường, đưa Nhan Nhiễm Tịch một ly trà, thấp giọng nói: "Tiểu thư, hắc y vệ đã ẩn nấp rồi, không có tổn thương gì."
Nhan Nhiễm Tịch uống một ngụm, đúng với dự kiến của nàng, muốn đánh chủ ý lên nàng, thật sự là không biết tự lượng sức mình.
"Còn có vài ngày chúng ta sẽ khởi hành đi Nam Lân Quốc, sự tình đều chuẩn bị tốt chứ?"
"Uh, đều đã phân phó xuống, chính là Nhan Phi Quỳnh phái đến một nha hoàn, nói là đến chiếu cố tiểu thư, ta đã đem nàng an bài ở nhà kế bên, chỉ chờ tiểu thư xử trí."
Đem trà giao cho Khinh Âm, một lần nữa nằm xuống: "Chuyện này ta đã biết, trước giữ lại, chú ý giám thị, chờ sau khi ra khỏi nơi này sẽ giết, nếu không có việc gì khác, lui ra đi."
"Là." Hai người đều rời đi, Tiểu Hắc thực thành thật ghé vào bên người Nhan Nhiễm Tịch.
Không biết ngủ bao lâu, Nhan Nhiễm Tịch mới dần dần tỉnh, không có kêu Khinh Âm cùng Cổ Điệp, chính mình xuống giường, tùy ý rót một ly trà, đột nhiên ánh mắt nheo lại, cảm giác đối phương không có sát khí, trầm tĩnh lại, Tiểu Hắc bên cạnh lông mao dựng đứng lên, nhảy lên trên bàn, lấy lòng liếm liếm cánh tay Nhan Nhiễm Tịch, chọc Nhan Nhiễm Tịch ha ha cười không ngừng.
Một bóng dáng rất nhanh theo ngoài cửa sổ tiến vào, Nhan Nhiễm Tịch sợ tới mức kinh hô một tiếng, người nọ rất nhanh che miệng Nhan Nhiễm Tịch, thấy rõ người tới, Nhan Nhiễm Tịch cũng trầm tĩnh lại.
Người nọ không buông tay ra, bàn tay truyền qua nhiệt độ ấm áp.
Nhan Nhiễm Tịch nghi hoặc nhìn người tới, thản nhiên hỏi: "Kiều công tử đã trễ thế này lén lút đến phòng ta làm gì?"
Người tới đúng là Kiều Phi, lúc này Kiều Phi thật muốn ngăn cái miệng kia lại, thật là không buông tha người, nói: "Ta đến xem ngươi khá hơn chút nào không, nay xem ra, ta quá mức lo lắng ."
Nhan Nhiễm Tịch cũng ngồi xuống, phụ họa gật đầu: "Là xen vào việc của người khác."
Thực ngoài ý muốn không có phản bác, đôi mắt nhìn về phía Nhan Nhiễm Tịch, một chút thâm ý nói: "Ngươi có nghĩ gả cho Minh vương?"
"Loại chuyện này ta sao làm chủ được?" Nhan Nhiễm Tịch không sao cả nói.
Nhưng trong lòng Kiều Phi chính là một cỗ thương tiếc: "Nếu ngươi không nghĩ gả ta có thể mang ngươi đi."
"Ngươi dẫn ta đi?" Nhan Nhiễm Tịch nhăn mi lại, một sự tình nàng không hy vọng phát sinh, tuy rằng nàng không có tự kỷ cho rằng Kiều Phi sẽ thích nàng.
"Là, ta có thể mang ngươi rời đi, cho ngươi cuộc sống mới." Kiều Phi trên mặt đã không còn tươi cười, có chỉ là kiên định.
Nhan Nhiễm Tịch khoát tay: "Không cần, kỳ thật ta cảm thấy hiện tại rất tốt, hơn nữa nghe nói Minh vương bộ dạng thực anh tuấn, ta còn muốn nhìn một cái, dù sao về sau sẽ là tướng công của ta."
Nhan Nhiễm Tịch cự tuyệt làm Kiều Phi trong lòng đau xót, biết nàng sẽ không đồn ý, nhưng hắn sẽ không bức nàng, bàn tay gắt gao nắm thành quyền, áp chế tâm tình chính mình, miễn cưỡng cười nói: "Nguyên bản muốn mang ngươi đi, ngươi đã không đồng ý ta cũng không miễn cưỡng, ta đi đây, ngươi hảo hảo nghỉ ngơi đi." Sau đó theo trong tay áo lấy ra một cái sáo nhỏ, nhét vào trong tay Nhan Nhiễm Tịch: "Đây là truy âm cổ địch, nếu thời điểm cần, hoặc là Dạ Thương Minh đối với ngươi không tốt , muốn rời đi, hãy thổi nó, đến lúc đó ta sẽ biết, tới cứu ngươi ."
Nói xong nhanh chóng nhảy cửa sổ rời đi, không cho Nhan Nhiễm Tịch cơ hội đổi ý.
Cúi đầu nhìn cổ địch trong tay, trong lòng cười khổ, này là tình huống gì.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook