Minh Thiên Hạ
-
Chương 1072: Nơi Có Tất Cả Cũng Không Có Gì.
Vân Hiển nay đang đứng ở Diêu Châu đất đai bạt ngàn.
Sau khi tới Diêu Châu, chuyện đầu tiên Vân Hiển làm là ra biển kiếm một tảng đá cực lớn, khắc trên đó hai chữ "Diêu Châu", sau đó dùng chu sa bôi lên.
Từ thời khắc đó, hắn là vương của mảnh đất này.
Hắn đổ bộ lên phía đông của Diêu Châu ngày 03 tháng 11, sau khi hạm thuyền neo lại ở một vịnh, Vân Hiển dẫn 3000 người võ trang đi men theo bờ biển hướng về phía bắc thăm dò.
Vừa đặt chân lên đây, hắn liền thích mảnh đất này.
Nơi này được biển khơi bao quanh, sản vật biển phong phú tới mức làm Vân Hiển không tin được, cá bơi thành từng đàn ven biển, thậm chí nhuộm cả nước thành những màu khác nhau, lúc thì màu bạc, lúc thì màu đen, có lúc lại đỏ rực. Nhìn xa xa như thủy quái, tới gần mới biết là cá biển, chúng lượn lờ quanh thuyền mà chẳng biết sợ hãi.
Đàn cá này thậm chí có thể vây quanh con cá mập lớn, sau đó đẩy nó đi chỗ khác.
Vân Hiển còn lần đầu tiên thấy được cá kình.
Nó lớn tới mức khi bơi cùng hạm thuyền, nhìn thân hình chìm trong nước của nó, nhiều người chấn động tới mức quỳ xuống bái lạy. Mỗi lần nõ phun suối lên, hạm thuyền phải tránh xa, vì cá kình sắp lặn rồi, sẽ sinh ra xoáy nước lớn.
Là mùa đông tháng 11, Vân Hiển lại nhìn thấy cảnh tượng mùa xuân, có cây nở đầy hoa mà chẳng có một cái lá, có cây cao vút tận trời, có cây lớn tới mức mười mấy người ôm không xuể.
Thứ cây mà Vân Hiển không nhận ra được ở nơi này thực sự là quá nhiều, không chỉ hắn không biết, cả Khổng Tú tự xưng không gì không biết cũng chẳng gọi ra được tên.
Ở đây Vân Hiển nhìn thấy đàn chim lớn cả đời chưa thấy, thấy vô số loại chim kỳ quái, dưới biển, trên mặt đất, bầu trời, nơi nào cũng có chim.
Có cả loại chim không bay được, nhưng chạy nhanh hơn cả ngựa đua.
Có thứ sinh vật cao lớn trông giống chuột, bình thường nhảy tưng tưng trên mặt đất, bị giật mình một cái là nhảy cao bảy tám trượng, chớp mắt là biến mất.
Vân Hiển ngồi trên một cái ghế, nheo mắt nhìn rừng rậm, bãi cỏ, dòng sông với ít dã nhân đương địa bộ dạng lấm lét.
Vân Văn tới, mang theo xác một loài động vật, ném trước mặt Vân Hiển:” Đây là một con sói, chỉ là lạ quá, bụng con sói này có một cái túi.”
Vân Hiển nhìn con sói có túi trên người, trong đó lại lấy ra được hai con sói con đỏ hỏn, chúng còn chưa mở mắt, chỉ biết kêu lít nhít.
“ Thân vương điện hạ xem này, thần hoài nghi thú cái ở nơi này đều có một cái túi nuôi con, chúng ta chắc là tới Nam Đại Hoang trong Sơn Hải Kinh rồi. “ Vân Văn cho rằng mình đã tìm ra được vùng đất kỳ bí viết trong Sơn Hải Kinh, không khỏi phấn khích:
Vân Hiển ngẩng đầu lên: “ So với ghi chép khó hiểu bên trong Sơn Hải Kinh thì cô vương càng tin ghi chép của đội thuyền do Hàn a di mang về, ngươi xem đi.”
Nói rồi lấy cuốn sổ trong ống tay áo ra ném cho Vân Văn.
“ Đây là mảnh đất hồng hoang, con người biết tới nó còn rất ít, đông là núi, ở giữa là bình nguyên, phía tây là cao nguyên. Đỉnh núi cao nhất ở nơi này, được Hàn a di đặt tên là đỉnh Hàn Tướng Quân, có điều cũng chưa thể tính là cao, so với các đỉnh núi ở Đại Minh, Ô Tư Tàng, Tây Vực thì không sao bì được.”
Vùng duyên hải khắp nơi là bãi cát rộng lớn, cỏ cây xanh tươi, địa hình muôn vẻ, côi lệ vô cùng có thể sánh tới vùng Vân Quý.
“ Phía tây nơi chúng ta đổ bộ có một rặng núi, Hàn a di gọi là rặng Lam Sơn, nơi đó có vách đá dựng đứng, có thể nói là một người giữ ải, vạn người khó qua, có con sông lớn gọi là sông Lam Điền, đất đai màu mỡ thuận lợi để nhân loại tụ cư.”
“ Ở đông bắc Diêu Châu có ngọn núi lửa đã chết, cũng là nơi sông ngòi dày đặc, nơi này dựa lưng vào núi lửa, đối diện với biển, ở giữa là dải bình nguyên, trong văn thư nói thích hợp cho chăn thả nửa. Ta cho rằng nếu định cư, phía đông, đông bắc là lựa chọn hàng đầu, ngươi thấy sao?”
Vân Văn rất giống cha hắn, văn thư đọc một nửa, nghe Vân Hiển nói xong kết luận:” Tóm lại đây là lục địa bằng phẳng.”
Vân Hiển nhún vai:” Chắc là vậy rồi, trung bộ là thế nào thì người của Hàn a di cũng không đi sâu hơn, vì quá nguy hiểm, các loại độc trùng khủng bố, chuyện thám hiểm này là của chúng ta. Nơi này với chúng ta mà nói là quá xa lạ, trước khi ta đi, Hàn a di cũng dặn rồi, không thể mạo hiểm đi vào sâu trong đất liền, cứ tiến chắc từng bước vững chắc mới tốt.”
“ Giờ chúng ta biết duyên hải đông nam thích hợp cư trú và cày cấy, nơi đó nguồn nước phong phú, đất đai phì nhiêu, đủ an bài trăm vạn nhân khẩu.”
Khổng Tú vừa đi xem xét một vòng về, chưa hết cảm thán:” Đấng tạo hóa thật thần kỳ, lúc này ở Đại Minh là mùa đông lạnh lẽo, ở đây lại như giữa xuân. Có vẻ như khí hậu Nam Dương không khác quá nhiều Quảng Châu, vị trí đối xứng qua bản đồ, vậy lão thần suy đoán, nếu như chúng ta tiếp tục nam hạ, nhất định có một nơi khí hậu giống Trường An.”
Vân Hiển cười:” Sau này chúng ta sẽ tiếp tục nam hạ, tìm nơi giống Trường An như tiên sinh nói, nhưng giờ chức trách của chúng ta là phải xây cửa cảng, kiến lập thành thị, men theo bờ biển nơi có thể nuôi dưỡng con người, không ngừng thăm dò.”
Khổng Tú góp lời:” Điện hạ, lão thần cho rằng cửa sông gần đây là nơi thích hợp cho xây dựng thành trì, hải cảng tốt nhất.”
Vân Hiển gật gù:” Cô vương cũng nghĩ như thế, Hàn tướng quân có đặt tên sông đó là sông Lam Điền, chỉ là nhân số chúng ta quá ít, xây dựng hải cảng, thành trì tốc độ hơi chậm, ta rất lo lắng, không thể có nơi an toàn tốt đẹp trước khi di dân tới.”
Khổng Tú cười nhẹ:” Điện hạ, di dân tới là để khai thác Diêu Châu, không phải hưởng phúc, dù bọn họ tới cũng chỉ có thể ở trong nông trang, sao có thể vào thành hết. Về phần nhân thủ thiếu hụt, lão thần thấy đây không phải vấn đề, theo báo cáo của Hàn tướng quân, hai bên sông Lam Điền cư ngụ không ít dã nhân, lão thần đi xem rồi, đám người này cường tráng khỏe mạnh, có thể sai bảo.”
Nghe vậy Vân Văn lập tức đứng lên:” Việc xây thành phải chấp hành ngay, để điện hạ ở nơi hoang dã thế này ta không yên tâm, đi bắt ít dã nhân về dùng vậy.”
Vân Hiển khó xử:” Phụ hoàng nói ...”
Vân Văn chưa đợi Vân Hiển mang hoàng đế ra thì đã dẫn bộ hạ rời doanh.
Thực sự cầu thị, đó là đặc điểm hành chính của hoàng triều Lam Điền.
Khi yêu cầu của thượng quan xa rời thực tế, quan viên chấp hành nhiệm vụ có quyền căn cứ vào tình hình thực tế để sửa đổi, cuối cùng lấy hoàn thành nhiệm vụ làm ưu tiên hàng đầu, cho dù mệnh lệnh đó có tới từ hoàng đế.
Chỉ cần có đủ can đảm thay đổi mệnh lệnh của hoàng đế, có thể qua được khảo hạch của giám sát bộ là được, nếu không thể sẽ phải đón nhận trừng phạt nghiêm khắc nhất.
Vân Văn cho rằng sự nhân từ của hoàng đế với dã nhân là rất nực cười, thân là tướng cầm quân, từ khi đổ bộ gặp phải những dã nhân kia, hắn đã nhận thấy thù địch rất mạnh.
Cho dù Khổng Tú không nói, Vân Văn cũng định diệt hết đám dã nhân này vì an toàn của di dân.
Làm Vân Văn hài lòng nhất là thời gian qua thăm dò nơi này phát hiện nơi đây không có chiến mã, không chỉ chiến mã mà cả lừa, la, lạc đà, bò dê, lợn cũng không có nốt.
Mà bọn họ lại mang theo 600 thớt chiến mã, tuy trên biển tổn thất một ít, bằng vào chưa tới 500 chiến mã này với hỏa khí, đủ sức giết sạch đã dã nhân cầm gậy gỗ, ném đá.
Giao chiến với dã nhân ra sao Vân Văn kinh nghiệm đầy đủ.
Từ khi tới Diêu Châu, Vân Văn đôi khi nghĩ, bệ hạ sở dĩ lệnh hắn đem tộc nhân Vân thị chiến đấu trên biển, rừng sâu, sa mạc, mục đích e là Diêu Châu.
Vì thế Vân Hiển cứ nỗ lực đem bệ hạ tạo dựng thành người nhân từ, làm hắn phản cảm.
Q5 - Chương 120: : Lựa chọn của Khổng Tú.
Ba ngày sau Vân Văn trở về.
Trên trang phục đẹp đẽ của hắn không có lấy một giọt máu, ngay cả găng tay trắng không nhuốm chút bụi trần nào, trường đao đeo bên hông vẫn hoa lệ, bảo thạch khảm bên trên chuôi đao vẫn sáng dập dờn, chẳng hề giống người trải qua huyết chiến, tựa đi du lịch một chuyến.
Chỉ có Khổng Tú tinh mắt nhìn thấy đế giày hắn tựa hồ có màu đỏ thẫm.
“ Điện hạ, nhiệm vụ thanh lý đã hoàn thành, đồng thời chúng ta cũng tìm được đủ nhân lực để xây cảng.”
Vân Hiển hỏi: “ Chết bao nhiêu người?”
Vân Văn bỏ mũ xuống đáp đơn giản:” Không đếm.”
“ Lần sau không được làm như thế nữa.”
“ Chém giết một khi đã bắt đầu thì đừng mong thu binh hòa bình, mạt tướng vốn đem thành ý tới tìm độc trưởng bọn họ, chuẩn bị bàn bạc chuyện thuê tộc nhân, đồng thời mời họ rời khỏi hai bờ sông. Vì thế mạt tướng mang không ít lễ vật theo, kết quả tộc trưởng không chịu, la hét đuổi mạt tướng ra ngoài, đã thế lại gọi mấy chục tên cao lớn dậm chân dọa nạt, mạt tướng không còn cách nào hết ....”
Vân Hiển không thèm nghe lời hắn giải thích, chỉ là cái cớ bao biện, tên này ngay lúc đầu đã mang ý giết người mà đi rồi, làm gì có ai vào nhà bảo dọn đi chỗ khác sống người ta không đuổi, quay sang Khổng Tú:” Chuyện xây dựng hải cảng, thành trì nhờ tiên sinh, đừng quá tàn bạo với họ.”
Vân Văn lắc đầu cười, thi lễ rồi đi.
Khổng Tú mắt nheo lại nói với Vân Hiển:” Điện hạ, Vân Văn quá cuồng vọng vô lý rồi.”
“ Cô vương biết.” Đây là chuyện hoàng tộc, Vân Hiển không muốn nói nhiều với người ngoài:” Tiên sinh đi sớm.”
Đợi Khổng Tú đi rồi, Vân Hiển mới hỏi Lương Tam ngồi hút thuốc ở cửa lều:” Tam gia thấy sao?”
Lương Tam là người được Tiền Đa Đa tin cậy nhất, tình nghĩa này thiết lập nhiều năm, đương nhiên phái đi theo nhi tử, mắt ông ta lạnh lẽo nhìn phía Vân Văn bỏ đi: “ Lần thứ nhất bỏ qua, lần thứ hai thì giết luôn, trừ hậu họa.”
Vân Hiển giật mình: “ Thế có nghiêm khắc quá không, lần hai trừng phạt là đủ.”
“ Điện hạ, đây là hải ngoại, là gia thiên hạ, hắn chống lệnh vương phủ, là chống đối bệ hạ.” Lương Tam gằn giọng nói:
Vân Hiển không tranh luận với Lương Tam, có điều hắn thấy phải nói chuyện với Vân Văn. Bình thường Vân Chăn mạo phạm mình không sao, nhưng giờ mình là Diêu thân vương, hành vi của hắn là chống đối, không phải là huynh đệ trong nhà tranh cãi nữa, nếu Vân Văn tiếp tục vô lý với mình, dù mình bỏ qua thì người xung quanh cũng không chịu, chắc chắn Lương Tam không chịu.
Lần này Vân Văn đem về hơn 2000 dã nhân.
Những dã nhân này đã bị cuộc chém giết lần trước làm sợ vỡ mật, kinh hoàng ở trong chuồng dê, dù rào rất thấp, họ cũng không dám thoát ra.
Người lớn gan đã chết rồi, đám dã nhân nhìn thấy những dũng sĩ dũng cảm xông ra ngoài, đã chạy rất xa, bị đám người áo đen cầm gậy chỉ vào, sau đó phát ra tiếng động lớn rồi chết.
Sau khi chết bảy tám người không ai dám chạy nữa.
Khi Vân Hiển tìm tới chỗ Vân Văn thì hắn mặc một chiếc áo vừa người nằm trên võng, dựa vào cửa lều nói thắng:” Nếu ngươi không thích ta, không thích Diêu Châu thì có thể lên thuyền mang theo ít tiếp tế đi đi.”
“ Con chó già Lương Tam muốn giết ta à?” Vân Văn vẫn nằm im trên võng, hắn nhận ra sát khí từ người Lương Tam
“ Ngươi nghĩ ta không dám giết ngươi sao? “ Vân Hiển không đáp mà hỏi:
Vân Văn ngồi dậy:” Hàn tướng quân ở Mã Lục Giáp giết người thây chất thành đống, Hồng quốc tướng ở Nam Dương giết đỏ cả biển, thổ dân ngu muội không biết ơn nghĩa, chúng ta muốn chiếm lĩnh nơi này phải khiến chúng sợ, sợ rồi mới phục tùng, phục tùng mới có bình yên, đó là kinh nghiệm ta học được từ hai người họ.”
“ Tử vong, đó là thứ ngôn ngữ duy nhất mà đám thổ dân hiểu.”
Vân Hiển trầm mặc chốc lát:” Ngươi suy nghĩ không giống ta, ngươi có thể đi được rồi.”
“ Ngươi sẽ hối hận.”
“ Diêu Châu là của cô vương, cô biết quản lý thế nào.”
“ Vì sao, vì ta giết người à?” Vân Văn không cam tâm, hắn thấy mình không làm gì sai:
“ Vì ngươi bất hòa với triều đình của cô vương.” Vân Hiển đương nhiên biết nhiều hơn Vân Văn:” Quốc tướng của cô vương là Sử Khả Pháp, trung thừa tướng là Khổng Tú, thiếu phủ là Khổng Thanh, đại lý tự thừa là nhi tử Lô Tượng Thăng, bọn họ đều là người theo Nho gia truyền thống, ngươi nghĩ xem, ngươi có thể hòa hợp với ai trong đó?”
Vân Văn sầm mặt:” Vì cách cục này, ta càng nên ở lại mới đúng, không thể để đám văn nhân cũ đó độc chiếm triều đình.”
“ Không cần thiết, phụ hoàng hay ta đều muốn lập nên một đế quốc phong kiến thuần túy ở hải ngoại, nếu Diêu Châu chấp hành luật lệ ở Đại Minh đã không cần tốn công như thế.”
“ Ta không hiểu, ở thư viện ta được dạy, loại đế quốc phong kiến sớm muộn cũng bị thể chế chính trị tiên tiến thay thế.”
Vân Hiển vỗ vai hắn: “ Không hiểu cũng tốt, hồ đồ chút vẫn hơn.”
Vân Văn nhìn Vân Hiển một hồi: “ Được, ta đi, nhưng đám Vân Chấn sẽ ở lại, ngươi phải cẩn thận, đám dã nhân không có thiện chí đâu.”
.............. ................
Khi Vân Văn và Vân Hiển nói chuyện, Khổng Tú cũng đàm thoại với Vân Thanh.
“ Diêu Châu sẽ thành tài sản riêng của Vân thị.” Khổng Tú nói câu này không được vui cho lắm:
Khổng Thanh gật đầu:” Vâng, đây là bước thụt lùi.”
Khổng Tú mân mê cốc nước không uống:” Ta hoài nghi sở dĩ hoàng đế chống lại số đông lập ra Diêu thân vương, một là đã bố trí công thần không có gì để thưởng, hai là đem tệ nạn của vương triều cũ lặp lại lần nữa ở mảnh đất này, để bách tính Đại Minh chặt đứt lưu luyến với vương triều cũ.”
Khổng Thanh không hiểu:” Có cần làm thế không?”
“ Đợi Diêu thân vương mở khoa khảo tuyển quan là ngươi sẽ thấy.”
- Sư phụ, vậy chúng ta phải làm sao?
“ Đương nhiên là phải giúp Diêu thân vương lập nên quốc gia trường thịnh theo tư tưởng Nho gia ta, là đế quốc phong kiến mà thư viện Ngọc Sơn hay chỉ trích, đây là cuộc so kè rất dài, cứ đợi xem ...”
Diêu Châu vào mùa xuân không có nhiều mưa, đêm hôm qua có trận mưa nhỏ, không khí hết sức tươi mát.
Vì ở quá gần biển, tiếng hải âu vang lên rát tai.
Từng đoàn dã nhân vác đá gian nam đi qua cầu, ném đá xuống biển.
Đây là bến tàu đá hẹp dài, lúc này đã lẫn ra biển hơn một trăm trượng, có điều vẫn chưa đủ, bên bờ nước nông, thuyền lớn muốn cập bờ, bến tàu phải dài ra nữa.
Công việc đám dã nhân làm là mở rộng con đường này, đợi đủ lớn sẽ trải đường bên trên, sau đó có thể dùng được xe ngựa thay công cụ sức người thuần túy.
Binh sĩ thổi còi, đám dã nhân liền bỏ đá xuống, thong thả tụ tập ở trước lều gỗ bên bến tàu, chờ ăn cơm.
Cơm nước hôm nay không tệ, thịt chuột lớn rất nhiều, được đám áo đen nấu lên, thơm ngào ngạt.
Đám dã nhân tựa hồ đã quen với cuộc sống ở nơi này, dùng sức lao động đổi lương thực tựa hồ đã thành quy củ mới.
Mấy phụ nhân ngực trần hông buộc tấm da thú khiêng một con chuột lớn từ xa đi tới, đặt dưới gốc cây, sau đó bắt đầu rút dao ra xẻ thịt.
Chẳng bao lâu con chuột lớn được lột da, treo lên cây, đám phụ nhân khéo léo xẻ thành đống thịt.
Dao của họ do người áo đen cấp, đám người này đối xử với nam tử rất hà khắc, nhưng với phụ nhân trẻ nhỏ rất nhân từ.
Nữ nhân bộ lạc săn bắn thiếu nam nhân không thể sống được, dù sao phương thức duy trì cuộc sống của họ là săn bắt hái lượm, trong đó săn bắt là nguồn lương thực chủ yếu, thiếu đi nam nhân, nữ nhân và trẻ nhỏ khó tồn tại được ở nơi đầy rẫy nguy cơ này.
Đám áo đen đưa phụ nhân trẻ nhỏ ra bờ biển, cho họ thức ăn sung túc, phát cho họ những con dao sắc bén, thậm chí lại còn xây nhà cho họ.
Thời gian dài, đám phụ nhân trẻ nhỏ quen thuộc với người áo đen, dần coi thường đám nam nhân suốt ngày vác đá.
Khổng Tú gọi đó là lựa chọn tự nhiên.
.......
Hôm nay dừng ở đây.
Sau khi tới Diêu Châu, chuyện đầu tiên Vân Hiển làm là ra biển kiếm một tảng đá cực lớn, khắc trên đó hai chữ "Diêu Châu", sau đó dùng chu sa bôi lên.
Từ thời khắc đó, hắn là vương của mảnh đất này.
Hắn đổ bộ lên phía đông của Diêu Châu ngày 03 tháng 11, sau khi hạm thuyền neo lại ở một vịnh, Vân Hiển dẫn 3000 người võ trang đi men theo bờ biển hướng về phía bắc thăm dò.
Vừa đặt chân lên đây, hắn liền thích mảnh đất này.
Nơi này được biển khơi bao quanh, sản vật biển phong phú tới mức làm Vân Hiển không tin được, cá bơi thành từng đàn ven biển, thậm chí nhuộm cả nước thành những màu khác nhau, lúc thì màu bạc, lúc thì màu đen, có lúc lại đỏ rực. Nhìn xa xa như thủy quái, tới gần mới biết là cá biển, chúng lượn lờ quanh thuyền mà chẳng biết sợ hãi.
Đàn cá này thậm chí có thể vây quanh con cá mập lớn, sau đó đẩy nó đi chỗ khác.
Vân Hiển còn lần đầu tiên thấy được cá kình.
Nó lớn tới mức khi bơi cùng hạm thuyền, nhìn thân hình chìm trong nước của nó, nhiều người chấn động tới mức quỳ xuống bái lạy. Mỗi lần nõ phun suối lên, hạm thuyền phải tránh xa, vì cá kình sắp lặn rồi, sẽ sinh ra xoáy nước lớn.
Là mùa đông tháng 11, Vân Hiển lại nhìn thấy cảnh tượng mùa xuân, có cây nở đầy hoa mà chẳng có một cái lá, có cây cao vút tận trời, có cây lớn tới mức mười mấy người ôm không xuể.
Thứ cây mà Vân Hiển không nhận ra được ở nơi này thực sự là quá nhiều, không chỉ hắn không biết, cả Khổng Tú tự xưng không gì không biết cũng chẳng gọi ra được tên.
Ở đây Vân Hiển nhìn thấy đàn chim lớn cả đời chưa thấy, thấy vô số loại chim kỳ quái, dưới biển, trên mặt đất, bầu trời, nơi nào cũng có chim.
Có cả loại chim không bay được, nhưng chạy nhanh hơn cả ngựa đua.
Có thứ sinh vật cao lớn trông giống chuột, bình thường nhảy tưng tưng trên mặt đất, bị giật mình một cái là nhảy cao bảy tám trượng, chớp mắt là biến mất.
Vân Hiển ngồi trên một cái ghế, nheo mắt nhìn rừng rậm, bãi cỏ, dòng sông với ít dã nhân đương địa bộ dạng lấm lét.
Vân Văn tới, mang theo xác một loài động vật, ném trước mặt Vân Hiển:” Đây là một con sói, chỉ là lạ quá, bụng con sói này có một cái túi.”
Vân Hiển nhìn con sói có túi trên người, trong đó lại lấy ra được hai con sói con đỏ hỏn, chúng còn chưa mở mắt, chỉ biết kêu lít nhít.
“ Thân vương điện hạ xem này, thần hoài nghi thú cái ở nơi này đều có một cái túi nuôi con, chúng ta chắc là tới Nam Đại Hoang trong Sơn Hải Kinh rồi. “ Vân Văn cho rằng mình đã tìm ra được vùng đất kỳ bí viết trong Sơn Hải Kinh, không khỏi phấn khích:
Vân Hiển ngẩng đầu lên: “ So với ghi chép khó hiểu bên trong Sơn Hải Kinh thì cô vương càng tin ghi chép của đội thuyền do Hàn a di mang về, ngươi xem đi.”
Nói rồi lấy cuốn sổ trong ống tay áo ra ném cho Vân Văn.
“ Đây là mảnh đất hồng hoang, con người biết tới nó còn rất ít, đông là núi, ở giữa là bình nguyên, phía tây là cao nguyên. Đỉnh núi cao nhất ở nơi này, được Hàn a di đặt tên là đỉnh Hàn Tướng Quân, có điều cũng chưa thể tính là cao, so với các đỉnh núi ở Đại Minh, Ô Tư Tàng, Tây Vực thì không sao bì được.”
Vùng duyên hải khắp nơi là bãi cát rộng lớn, cỏ cây xanh tươi, địa hình muôn vẻ, côi lệ vô cùng có thể sánh tới vùng Vân Quý.
“ Phía tây nơi chúng ta đổ bộ có một rặng núi, Hàn a di gọi là rặng Lam Sơn, nơi đó có vách đá dựng đứng, có thể nói là một người giữ ải, vạn người khó qua, có con sông lớn gọi là sông Lam Điền, đất đai màu mỡ thuận lợi để nhân loại tụ cư.”
“ Ở đông bắc Diêu Châu có ngọn núi lửa đã chết, cũng là nơi sông ngòi dày đặc, nơi này dựa lưng vào núi lửa, đối diện với biển, ở giữa là dải bình nguyên, trong văn thư nói thích hợp cho chăn thả nửa. Ta cho rằng nếu định cư, phía đông, đông bắc là lựa chọn hàng đầu, ngươi thấy sao?”
Vân Văn rất giống cha hắn, văn thư đọc một nửa, nghe Vân Hiển nói xong kết luận:” Tóm lại đây là lục địa bằng phẳng.”
Vân Hiển nhún vai:” Chắc là vậy rồi, trung bộ là thế nào thì người của Hàn a di cũng không đi sâu hơn, vì quá nguy hiểm, các loại độc trùng khủng bố, chuyện thám hiểm này là của chúng ta. Nơi này với chúng ta mà nói là quá xa lạ, trước khi ta đi, Hàn a di cũng dặn rồi, không thể mạo hiểm đi vào sâu trong đất liền, cứ tiến chắc từng bước vững chắc mới tốt.”
“ Giờ chúng ta biết duyên hải đông nam thích hợp cư trú và cày cấy, nơi đó nguồn nước phong phú, đất đai phì nhiêu, đủ an bài trăm vạn nhân khẩu.”
Khổng Tú vừa đi xem xét một vòng về, chưa hết cảm thán:” Đấng tạo hóa thật thần kỳ, lúc này ở Đại Minh là mùa đông lạnh lẽo, ở đây lại như giữa xuân. Có vẻ như khí hậu Nam Dương không khác quá nhiều Quảng Châu, vị trí đối xứng qua bản đồ, vậy lão thần suy đoán, nếu như chúng ta tiếp tục nam hạ, nhất định có một nơi khí hậu giống Trường An.”
Vân Hiển cười:” Sau này chúng ta sẽ tiếp tục nam hạ, tìm nơi giống Trường An như tiên sinh nói, nhưng giờ chức trách của chúng ta là phải xây cửa cảng, kiến lập thành thị, men theo bờ biển nơi có thể nuôi dưỡng con người, không ngừng thăm dò.”
Khổng Tú góp lời:” Điện hạ, lão thần cho rằng cửa sông gần đây là nơi thích hợp cho xây dựng thành trì, hải cảng tốt nhất.”
Vân Hiển gật gù:” Cô vương cũng nghĩ như thế, Hàn tướng quân có đặt tên sông đó là sông Lam Điền, chỉ là nhân số chúng ta quá ít, xây dựng hải cảng, thành trì tốc độ hơi chậm, ta rất lo lắng, không thể có nơi an toàn tốt đẹp trước khi di dân tới.”
Khổng Tú cười nhẹ:” Điện hạ, di dân tới là để khai thác Diêu Châu, không phải hưởng phúc, dù bọn họ tới cũng chỉ có thể ở trong nông trang, sao có thể vào thành hết. Về phần nhân thủ thiếu hụt, lão thần thấy đây không phải vấn đề, theo báo cáo của Hàn tướng quân, hai bên sông Lam Điền cư ngụ không ít dã nhân, lão thần đi xem rồi, đám người này cường tráng khỏe mạnh, có thể sai bảo.”
Nghe vậy Vân Văn lập tức đứng lên:” Việc xây thành phải chấp hành ngay, để điện hạ ở nơi hoang dã thế này ta không yên tâm, đi bắt ít dã nhân về dùng vậy.”
Vân Hiển khó xử:” Phụ hoàng nói ...”
Vân Văn chưa đợi Vân Hiển mang hoàng đế ra thì đã dẫn bộ hạ rời doanh.
Thực sự cầu thị, đó là đặc điểm hành chính của hoàng triều Lam Điền.
Khi yêu cầu của thượng quan xa rời thực tế, quan viên chấp hành nhiệm vụ có quyền căn cứ vào tình hình thực tế để sửa đổi, cuối cùng lấy hoàn thành nhiệm vụ làm ưu tiên hàng đầu, cho dù mệnh lệnh đó có tới từ hoàng đế.
Chỉ cần có đủ can đảm thay đổi mệnh lệnh của hoàng đế, có thể qua được khảo hạch của giám sát bộ là được, nếu không thể sẽ phải đón nhận trừng phạt nghiêm khắc nhất.
Vân Văn cho rằng sự nhân từ của hoàng đế với dã nhân là rất nực cười, thân là tướng cầm quân, từ khi đổ bộ gặp phải những dã nhân kia, hắn đã nhận thấy thù địch rất mạnh.
Cho dù Khổng Tú không nói, Vân Văn cũng định diệt hết đám dã nhân này vì an toàn của di dân.
Làm Vân Văn hài lòng nhất là thời gian qua thăm dò nơi này phát hiện nơi đây không có chiến mã, không chỉ chiến mã mà cả lừa, la, lạc đà, bò dê, lợn cũng không có nốt.
Mà bọn họ lại mang theo 600 thớt chiến mã, tuy trên biển tổn thất một ít, bằng vào chưa tới 500 chiến mã này với hỏa khí, đủ sức giết sạch đã dã nhân cầm gậy gỗ, ném đá.
Giao chiến với dã nhân ra sao Vân Văn kinh nghiệm đầy đủ.
Từ khi tới Diêu Châu, Vân Văn đôi khi nghĩ, bệ hạ sở dĩ lệnh hắn đem tộc nhân Vân thị chiến đấu trên biển, rừng sâu, sa mạc, mục đích e là Diêu Châu.
Vì thế Vân Hiển cứ nỗ lực đem bệ hạ tạo dựng thành người nhân từ, làm hắn phản cảm.
Q5 - Chương 120: : Lựa chọn của Khổng Tú.
Ba ngày sau Vân Văn trở về.
Trên trang phục đẹp đẽ của hắn không có lấy một giọt máu, ngay cả găng tay trắng không nhuốm chút bụi trần nào, trường đao đeo bên hông vẫn hoa lệ, bảo thạch khảm bên trên chuôi đao vẫn sáng dập dờn, chẳng hề giống người trải qua huyết chiến, tựa đi du lịch một chuyến.
Chỉ có Khổng Tú tinh mắt nhìn thấy đế giày hắn tựa hồ có màu đỏ thẫm.
“ Điện hạ, nhiệm vụ thanh lý đã hoàn thành, đồng thời chúng ta cũng tìm được đủ nhân lực để xây cảng.”
Vân Hiển hỏi: “ Chết bao nhiêu người?”
Vân Văn bỏ mũ xuống đáp đơn giản:” Không đếm.”
“ Lần sau không được làm như thế nữa.”
“ Chém giết một khi đã bắt đầu thì đừng mong thu binh hòa bình, mạt tướng vốn đem thành ý tới tìm độc trưởng bọn họ, chuẩn bị bàn bạc chuyện thuê tộc nhân, đồng thời mời họ rời khỏi hai bờ sông. Vì thế mạt tướng mang không ít lễ vật theo, kết quả tộc trưởng không chịu, la hét đuổi mạt tướng ra ngoài, đã thế lại gọi mấy chục tên cao lớn dậm chân dọa nạt, mạt tướng không còn cách nào hết ....”
Vân Hiển không thèm nghe lời hắn giải thích, chỉ là cái cớ bao biện, tên này ngay lúc đầu đã mang ý giết người mà đi rồi, làm gì có ai vào nhà bảo dọn đi chỗ khác sống người ta không đuổi, quay sang Khổng Tú:” Chuyện xây dựng hải cảng, thành trì nhờ tiên sinh, đừng quá tàn bạo với họ.”
Vân Văn lắc đầu cười, thi lễ rồi đi.
Khổng Tú mắt nheo lại nói với Vân Hiển:” Điện hạ, Vân Văn quá cuồng vọng vô lý rồi.”
“ Cô vương biết.” Đây là chuyện hoàng tộc, Vân Hiển không muốn nói nhiều với người ngoài:” Tiên sinh đi sớm.”
Đợi Khổng Tú đi rồi, Vân Hiển mới hỏi Lương Tam ngồi hút thuốc ở cửa lều:” Tam gia thấy sao?”
Lương Tam là người được Tiền Đa Đa tin cậy nhất, tình nghĩa này thiết lập nhiều năm, đương nhiên phái đi theo nhi tử, mắt ông ta lạnh lẽo nhìn phía Vân Văn bỏ đi: “ Lần thứ nhất bỏ qua, lần thứ hai thì giết luôn, trừ hậu họa.”
Vân Hiển giật mình: “ Thế có nghiêm khắc quá không, lần hai trừng phạt là đủ.”
“ Điện hạ, đây là hải ngoại, là gia thiên hạ, hắn chống lệnh vương phủ, là chống đối bệ hạ.” Lương Tam gằn giọng nói:
Vân Hiển không tranh luận với Lương Tam, có điều hắn thấy phải nói chuyện với Vân Văn. Bình thường Vân Chăn mạo phạm mình không sao, nhưng giờ mình là Diêu thân vương, hành vi của hắn là chống đối, không phải là huynh đệ trong nhà tranh cãi nữa, nếu Vân Văn tiếp tục vô lý với mình, dù mình bỏ qua thì người xung quanh cũng không chịu, chắc chắn Lương Tam không chịu.
Lần này Vân Văn đem về hơn 2000 dã nhân.
Những dã nhân này đã bị cuộc chém giết lần trước làm sợ vỡ mật, kinh hoàng ở trong chuồng dê, dù rào rất thấp, họ cũng không dám thoát ra.
Người lớn gan đã chết rồi, đám dã nhân nhìn thấy những dũng sĩ dũng cảm xông ra ngoài, đã chạy rất xa, bị đám người áo đen cầm gậy chỉ vào, sau đó phát ra tiếng động lớn rồi chết.
Sau khi chết bảy tám người không ai dám chạy nữa.
Khi Vân Hiển tìm tới chỗ Vân Văn thì hắn mặc một chiếc áo vừa người nằm trên võng, dựa vào cửa lều nói thắng:” Nếu ngươi không thích ta, không thích Diêu Châu thì có thể lên thuyền mang theo ít tiếp tế đi đi.”
“ Con chó già Lương Tam muốn giết ta à?” Vân Văn vẫn nằm im trên võng, hắn nhận ra sát khí từ người Lương Tam
“ Ngươi nghĩ ta không dám giết ngươi sao? “ Vân Hiển không đáp mà hỏi:
Vân Văn ngồi dậy:” Hàn tướng quân ở Mã Lục Giáp giết người thây chất thành đống, Hồng quốc tướng ở Nam Dương giết đỏ cả biển, thổ dân ngu muội không biết ơn nghĩa, chúng ta muốn chiếm lĩnh nơi này phải khiến chúng sợ, sợ rồi mới phục tùng, phục tùng mới có bình yên, đó là kinh nghiệm ta học được từ hai người họ.”
“ Tử vong, đó là thứ ngôn ngữ duy nhất mà đám thổ dân hiểu.”
Vân Hiển trầm mặc chốc lát:” Ngươi suy nghĩ không giống ta, ngươi có thể đi được rồi.”
“ Ngươi sẽ hối hận.”
“ Diêu Châu là của cô vương, cô biết quản lý thế nào.”
“ Vì sao, vì ta giết người à?” Vân Văn không cam tâm, hắn thấy mình không làm gì sai:
“ Vì ngươi bất hòa với triều đình của cô vương.” Vân Hiển đương nhiên biết nhiều hơn Vân Văn:” Quốc tướng của cô vương là Sử Khả Pháp, trung thừa tướng là Khổng Tú, thiếu phủ là Khổng Thanh, đại lý tự thừa là nhi tử Lô Tượng Thăng, bọn họ đều là người theo Nho gia truyền thống, ngươi nghĩ xem, ngươi có thể hòa hợp với ai trong đó?”
Vân Văn sầm mặt:” Vì cách cục này, ta càng nên ở lại mới đúng, không thể để đám văn nhân cũ đó độc chiếm triều đình.”
“ Không cần thiết, phụ hoàng hay ta đều muốn lập nên một đế quốc phong kiến thuần túy ở hải ngoại, nếu Diêu Châu chấp hành luật lệ ở Đại Minh đã không cần tốn công như thế.”
“ Ta không hiểu, ở thư viện ta được dạy, loại đế quốc phong kiến sớm muộn cũng bị thể chế chính trị tiên tiến thay thế.”
Vân Hiển vỗ vai hắn: “ Không hiểu cũng tốt, hồ đồ chút vẫn hơn.”
Vân Văn nhìn Vân Hiển một hồi: “ Được, ta đi, nhưng đám Vân Chấn sẽ ở lại, ngươi phải cẩn thận, đám dã nhân không có thiện chí đâu.”
.............. ................
Khi Vân Văn và Vân Hiển nói chuyện, Khổng Tú cũng đàm thoại với Vân Thanh.
“ Diêu Châu sẽ thành tài sản riêng của Vân thị.” Khổng Tú nói câu này không được vui cho lắm:
Khổng Thanh gật đầu:” Vâng, đây là bước thụt lùi.”
Khổng Tú mân mê cốc nước không uống:” Ta hoài nghi sở dĩ hoàng đế chống lại số đông lập ra Diêu thân vương, một là đã bố trí công thần không có gì để thưởng, hai là đem tệ nạn của vương triều cũ lặp lại lần nữa ở mảnh đất này, để bách tính Đại Minh chặt đứt lưu luyến với vương triều cũ.”
Khổng Thanh không hiểu:” Có cần làm thế không?”
“ Đợi Diêu thân vương mở khoa khảo tuyển quan là ngươi sẽ thấy.”
- Sư phụ, vậy chúng ta phải làm sao?
“ Đương nhiên là phải giúp Diêu thân vương lập nên quốc gia trường thịnh theo tư tưởng Nho gia ta, là đế quốc phong kiến mà thư viện Ngọc Sơn hay chỉ trích, đây là cuộc so kè rất dài, cứ đợi xem ...”
Diêu Châu vào mùa xuân không có nhiều mưa, đêm hôm qua có trận mưa nhỏ, không khí hết sức tươi mát.
Vì ở quá gần biển, tiếng hải âu vang lên rát tai.
Từng đoàn dã nhân vác đá gian nam đi qua cầu, ném đá xuống biển.
Đây là bến tàu đá hẹp dài, lúc này đã lẫn ra biển hơn một trăm trượng, có điều vẫn chưa đủ, bên bờ nước nông, thuyền lớn muốn cập bờ, bến tàu phải dài ra nữa.
Công việc đám dã nhân làm là mở rộng con đường này, đợi đủ lớn sẽ trải đường bên trên, sau đó có thể dùng được xe ngựa thay công cụ sức người thuần túy.
Binh sĩ thổi còi, đám dã nhân liền bỏ đá xuống, thong thả tụ tập ở trước lều gỗ bên bến tàu, chờ ăn cơm.
Cơm nước hôm nay không tệ, thịt chuột lớn rất nhiều, được đám áo đen nấu lên, thơm ngào ngạt.
Đám dã nhân tựa hồ đã quen với cuộc sống ở nơi này, dùng sức lao động đổi lương thực tựa hồ đã thành quy củ mới.
Mấy phụ nhân ngực trần hông buộc tấm da thú khiêng một con chuột lớn từ xa đi tới, đặt dưới gốc cây, sau đó bắt đầu rút dao ra xẻ thịt.
Chẳng bao lâu con chuột lớn được lột da, treo lên cây, đám phụ nhân khéo léo xẻ thành đống thịt.
Dao của họ do người áo đen cấp, đám người này đối xử với nam tử rất hà khắc, nhưng với phụ nhân trẻ nhỏ rất nhân từ.
Nữ nhân bộ lạc săn bắn thiếu nam nhân không thể sống được, dù sao phương thức duy trì cuộc sống của họ là săn bắt hái lượm, trong đó săn bắt là nguồn lương thực chủ yếu, thiếu đi nam nhân, nữ nhân và trẻ nhỏ khó tồn tại được ở nơi đầy rẫy nguy cơ này.
Đám áo đen đưa phụ nhân trẻ nhỏ ra bờ biển, cho họ thức ăn sung túc, phát cho họ những con dao sắc bén, thậm chí lại còn xây nhà cho họ.
Thời gian dài, đám phụ nhân trẻ nhỏ quen thuộc với người áo đen, dần coi thường đám nam nhân suốt ngày vác đá.
Khổng Tú gọi đó là lựa chọn tự nhiên.
.......
Hôm nay dừng ở đây.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook