Minh Thiên Hạ
Chương 1071: Không Nghe Lời Cho Đi Diêu Châu.

Chính sách tốt đến mấy, trong trình chấp hành nhất định xuất hiện sai sót, đây là điều khó tránh khỏi.

Ở ngoài thành Dương Châu có một nơi gọi là Dã Hồ Lĩnh, đây là nơi ý chỉ của Vân Chiêu được chấp hành không tốt, vì người chuẩn bị đi Diêu Châu ở đây không tự nguyện, mà do thôn dân lựa chọn ra.

Hai nam một nữ.

Nam tên Hậu Thắng, Hoàng Cường, nữ tên Trần Âu Thị.

Ba người này vốn là những người lợi hại nhất trong thôn Dã Hồ Lĩnh, không biết vì sao khi quan phủ tới thu nạp người tự nguyện đi Diêu Châu, tên của họ được lý trưởng báo lên.

Sau khi biết được tin này Hậu Thắng, Hoàng Cường cuồng nộ, xách đao đi khắp thế giới tìm hương lão và lý trưởng trong thôn, nhưng không thấy một ai.

Cả thôn nhà nào nhà ấy đóng chặt cửa, bất kể bọn họ ở ngoài đập như thế nào cũng không mở, bọn họ không dám châm lửa đốt nhà, vì có sáu bộ khoái ánh mắt bất thiện đứng sau lưng.

Ngược lại Trần Âu Thị bề ngoài bình tĩnh, thậm chí còn mừng thầm.

Yên tĩnh thu dọn hành trang của mình xong, sau đó nói với bà bà dùng ánh mắt thù hận nhìn mình:” Sau này lão trượng phu vô dụng kia bà tự chăm, đứa nhi tử vô dụng kia bà tự nuôi, hai con lợn bà nuôi ở sân sau sáng nay ta cho ăn nửa cân tỳ sương, gà trong chuồng bị bẻ cổ hết rồi. Còn lại nửa cân tỳ sương, ta chẳng biết để đâu rồi, khả năng trong tủ áo, mà khả năng là trong thùng gạo, bà tìm cho kỹ, nếu không để chết người là không hay đâu.”

“ Con độc phụ này.” Bà bà thở phì phò xông tới:

Trần Âu Thị đá bà ta một cái ngã lăn quay, sau đó mở cửa, cười tươi như hoa:” Bộ khoái đại ca, muội thu dọn xong rồi, có thể đi rồi.”

“ Ta tố cáo ngươi lên thận hình ti ...” Bà bà ở phía sau còn gào thét:

Trần Âu Thị cười lớn đi về phía bộ khoái, vui vẻ hết sức.

Diêu Châu, cái tên nghe đã thấy xa xôi, Trần Âu Thị không bận tâm, chỉ cần rời xa cái nhà tệ hại đó, chạy tới chân trời nàng cũng vui, từ khi gả vào cái nhà đó, nàng chưa có một ngày nào sống tốt.

Đêm tân hôn bị đánh, ăn thêm một miếng cũng bị đánh, nói nhiều với hàng xóm một câu bị đánh, trượng phu mắc bệnh bị đánh, có thai vẫn bị đánh, con sinh ra chết non bị đánh, trượng phu say rượu bị ngã chết cũng bị đánh ...

Về sau chuyện nàng đi mua một cân tỳ sương bị người hiệu thuốc truyền ra, công công bà bà hung ác cùng tên tiểu thúc ngu ngốc không dám đụng vào nàng nữa.

Nếu chẳng phải nghe nói mình được đi Diêu Châu thì Trần Âu Thị đã chuẩn bị dùng tỳ sương hạ độc chết toàn bộ vật sống trong nhà này.



Hậu Thắng, Hoàng Cương phát tiết lửa giận xong biết vận mệnh mình đã được an bài, hai người ngồi ở chân tường sửa soạn hành trang.

“ Hậu đại ca, Hoàng nhị ca, sau này tới Diêu Châu còn mong hai huynh bảo vệ.” Trần Âu Thị đon đả đi tới chào hỏi:

Hậu Thắng hừ một tiếng:” Không rảnh bảo vệ con độc phụ mua cả cân tỳ sương.”

Hoàng Cường nhích sang bên:” Cút xéo, tránh xa ta ra, chúng ta nước sông không phạm nước giếng.”

Phản ứng của hai người làm Trần Âu Thị càng thêm vui vẻ.

Bộ đầu nhìn ba quân khốn kiếp này, vốn còn định làm rõ số tỳ sương còn lại của Trần Âu Thị mang đi đâu rồi, lại nghĩ đám này sắp bị đầy đi Diêu Châu xa mấy vạn dặm, chẳng còn tâm tư mà phá án.

Phá được án thì cũng như không.

“ Lợn do thiếp thân nuôi, hạ độc chết là thiếp thân làm, về phần chum gạo, thiếp thân không bỏ tì sương vào, dọa họ thôi, số tỳ sương còn lại đem giết sâu rồi, không phải giết người.”

Hậu Thắng, Hoàng Cường nhìn bà bà của Trần Âu Thị lăn cả cái chum gạo ra ngoài, càng không dám tới gần nàng nữa.

Khi bộ khoái đăng ký lần nữa cho ba người, Trần Âu Thị kiên trì bỏ đi họ nhà trượng phu, bấy giờ mọi người mới biết nàng có cái tên rất hay là Âu Lan.

Bộ khoái dẫn ba người về huyện, tụ họp cùng với 100 người xui xẻo, sau đó lên châu, tụ hợp thêm hơn 800 người xui xẻo, cùng tới phủ Hàng Châu.

Theo điều lệ quy định, huyện phát cho Âu Lan ba đồng ngân tệ, châu phát cho 5 đồng ngân tệ, đợi tới Hàng Châu, phủ phát cho 12 đồng nữa, vậy là Âu Lan có 20 đồng ngân tệ phí an gia.

Sau khi có được ba khoản tiền này, Âu Lan không lo lắng nữa, vì nàng có bán bản thân đi cũng chẳng được bằng ấy, giờ 20 ngân tệ cho trong túi, nàng vững lòng chưa từng có.

Âu Lan không phải là mỹ nhân, song cũng có vài phần nhỏ nhắn xinh xắn của nữ tử Dương Châu, theo lý mà nói, một nữ tử như thế lẫn lộn trong đám nam nhân sẽ thiệt thòi, nhưng đám nam nhân kia nhìn nàng như nhìn rắn độc.

Xem ra Hậu Thắng, Hoàng Cường đã đem chuyện của nàng kể khắp nơi rồi, giờ ai cũng có 20 đồng bạc trong người, ai mà biết độc phụ kia có hạ độc mình lấy mất tiền hay không?

Bởi thế bên cạnh Âu Lang rất yên tĩnh.

Khi lên thuyền tất nhiên phải soát người, khi tới lượt Âu Lan , tất cả đều nín thở nhìn.

Kết quả tên bộ khoái chết chém kia chỉ soát mỗi bọc hành trang rồi cho lên thuyền, hứng thú sờ xoạng người Âu Lan một cái cũng không có.



Hậu Thắng lớn tiếng nói:” Quan gia, trên người nữ nhân đó có nửa cân tỳ sương đấy.”

Bộ khoái mặt lạnh tay quay sang:” Trên người ngươi còn có một thanh đao, có muốn lão tử tịch thu không?”

“ Ta mang đao là để phòng thân.”

“ Người ta mang độc dược cũng là để phòng thân, không muốn bị độc chết thì tranh xa ra.”

Hậu Thắng lớn tiếng nói:” Ý chỉ của bệ hạ là tự nguyện, lão tử không tự nguyện, buông ra cho lão tử về nhà.”

Bộ khoái lớn tiếng nói:” Bệ hạ còn hạ chỉ yêu cầu mọi người tuân thủ pháp luật, hòa thuận với láng giếng, ngươi có tuân thủ không? Sao ý chỉ nào có lợi cho ngươi mới mang ra nói?”

Hậu Thắng lăn ra đất ăn vạ:” Lão tử không đi Diêu Châu, lão tử không đi Diêu Châu.”

Bộ khoái mặt biến sắc, rút gậy sau lưng ra, quất túi bụi, lát sau Hậu Thắng tập tà tập tễnh lau nước mắt lên thuyền.

Tri phủ Hàng Châu nhìn người "tự nguyện" cuối cùng lên thuyền, cười nói với ti trưởng thận hình ti Hàng Châu:” Một vạn ba nghìn bảy trăm hai một người, vượt hạn ngạch cả nghìn người, xem ra bách tính rất tích cực đi Diêu Châu.”

Vị ti trưởng Triệu Hải gật đầu:” Đúng thế, lần này phủ tôn dùng cách hương thân tuyển cử người tự nguyện thật anh minh, địa phương cảm tạ ơn đức phủ tôn, người tự nguyện cũng cảm kích bất tận, thực sự là bách tính, người tình nguyện, quan phủ đều hài lòng cả, bội phục.”

Tri phủ Ninh Phái cười lớn:” Tuy tốn 50 vạn đồng bạc, nhưng so với hiệu quả thì đáng lắm, dùng cách bách tính bỏ phiếu này dăm ba lần, tin rằng thôn quê đạt tới trạng thái đêm đêm không cần đóng cửa, của rơi không ai nhặt.”

Hai người nhìn nhau sau đó chuyển ánh mắt về chiếc thuyền hàng lớn đã lên đường, cùng cười phá lên.

Ra đi không chỉ có người, còn có hàng hóa tương ứng, riêng tiền mua nhu yếu phẩm Tiền hoàng hậu cấp đã quét sạch hàng tồn kho ở Nam Kinh, Tô Châu, Hồ Châu, Hàng Châu.

Toàn bộ sản nghiệp hoàng gia đều do Tiền hoàng hậu quản lý, mỗi năm vàng bạc tiến vào kho hoàng gia nghe đâu như biển vậy, ai cũng bảo Tiền hoàng hậu giàu có, lần này thực sự được thấy.

Trong mắt quan viên, hành động lần này của hoàng đế đúng là cơn mưa đúng lúc, chẳng những giúp dân phong Giang Nam trở nên thuần phác, còn giúp kinh tế có chút đình trệ vì dư thừa hàng hóa lại lần nữa trở nên sôi động.

Cho dù những người bị đưa đi Diêu Châu kia, đoán chừng cũng có cuộc sống tốt lành, nghe đâu khí hậu bên đó không tệ, đất đai ngàn dặm, một hòn đảo mà to bằng nửa Đại Minh, quan trọng hơn nữa là, bệ hạ nói ở đó có vàng.

Đúng là nơi tốt.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương