Minh Thần - Mặc Hắc Hoa
-
Chương 50
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Địa điểm quay phim nằm ở vùng ngoại thành, so với Thành Điện ảnh xem như cũng không khác mấy, phim cổ trang có thể đến đây quay chụp, hay nói đúng hơn nơi đây cũng chỉ có thể để phim cổ trang, phim lịch sử đến quay, kiến trúc không nhiều lắm, nhưng tiêu chí đều dư khả năng đáp ứng. Cung đình màu vàng son nguy nga lộng lẫy, thanh lâu rực rỡ, chiến trường cát bay mịt mù, người tới đây quay phim phần lớn là kịch tổ trang, lúc trước tổ A trong nội thành quay cảnh chinh chiến sa trường, một bộ phận nhân viên nhỏ cũng từng đến đây quay, tổ A để thuận tiện liền xây một cái nhạc phường.
Tốn hai tiếng đồng hồ mới tới được địa điểm quay, nếu không phải nhờ có Nhiếp Minh Viễn đưa y tới, Cố Hoài Dương muốn đuổi theo xe buýt chạy tới khẳng định đã trễ, lúc xuống xe y luôn miệng hướng Nhiếp Minh Viễn nói lời cám ơn, Nhiếp Minh Viễn cười cười, “Không cần khách sáo.”
“Ừ.” Cố Hoài Dương như cũ đáp ứng.
Nhiếp Minh Viễn nhìn y, lại thuận theo tự nhiên đề nghị, “Lúc kết thúc công việc, chúng ta cùng nhau về đi.”
“Sẽ phiền đến anh không?” Cố Hoài Dương vô thức hỏi, vốn y ngồi nhờ xe hắn đến tổ kịch đã chiếm tiện nghi người ta rồi, giờ nếu còn làm phiền hắn chở về, thật ngại không biết để đâu cho hết, nhưng Nhiếp Minh Viễn chung quy vẫn dùng thái độ hòa nhã thuyết phục được y, “Không sao, nhiều hơn một người mà thôi.”
“Cám ơn anh.” Cố Hoài Dương mỉm cười, Nhiếp Minh Viễn đưa tay vỗ vỗ bờ vai y, “Đi thôi, tôi đưa em vào trong.”
“Tôi biết bọn họ ở đâu, anh còn có chuyện không cần để ý đến tôi.” Cố Hoài Dương biết Nhiếp Minh Viễn tới tổ kịch vì công việc, hơn nữa để người khác nhìn thấy hắn đi cùng y cũng không tiện liền khách khí từ chối.
Nhiếp Minh Viễn hiểu y cố kỵ cái gì, cũng không miễn cưỡng Cố Hoài Dương nữa, “Tôi ở khu bên kia, có chuyện thì nhớ liên lạc.”
“Ừ, được.” Cố Hoài Dương biết đó chỉ là lời khách sáo, cũng không thật để trong lòng, lại cùng Nhiếp Minh Viễn nói mấy câu mới rời bãi đậu xe hướng nơi tổ kịch quay phim đi tới.
Nhiếp Minh Viễn bận bộn việc công nên mới đến tổ kịch làm việc, vào phòng làm việc đem bánh cua (英式泡芙*) đưa cho Karl khiến anh thụ sủng nhược kinh, không ngờ Nhiếp Minh Viễn lại có ngày hảo tâm như vậy, căn bản không biết đó là bởi vì hắn đã ăn rồi, vì Cố Hoài Dương đã mua bánh bao nên mới không có biện pháp lấy ra đưa cho y, hắn đối với Cố Hoài Dương không chỉ là dụng tâm bình thường.
Cố Hoài Dương đi tới phim trường vừa lúc nhìn thấy nhân viên đang làm việc bố trí nhạc phường, thoạt nhìn cùng nhạc phường của tổ B giống nhau như đúc, Cố Hoài Dương lễ phép theo chân bọn họ chào hỏi, bên này cũng có nhân viên của tổ B qua phụ giúp, là người bên tổ sản xuất Ken, đặc biệt tới để phụ trách bố trí phim trường và đạo cụ. Ken biết tính tình Cố Hoài Dương rất tốt, gã cũng có chút thích y, bưng một mâm bánh điểm tâm lên cho Cố Hoài Dương, trên khuôn mặt thanh tú vẽ lên nụ cười như thiên sứ, “Cậu ăn sáng chưa? Tôi mời cậu ăn điểm tâm.”
“Tôi ăn rồi, cám ơn.” Cố Hoài Dương khách khí nói, lại hỏi Ken phòng hóa trang ở đâu. Ken không ngờ Cố Hoài Dương sẽ từ chối bữa sáng của gã, bĩu môi chỉ một phương hướng cho y. Đợi Cố Hoài Dương đi rồi, trợ lý bên cạnh gã liền kể lể, “Anh dù có muốn khi dễ người thành thật cũng đừng có nghĩ anh ta ngốc chứ.”
Ken giả lã nói: “Tôi không có nói anh ấy ngốc.”
Trợ lý vô lực phun tào một bên, “Vậy anh đem bánh ngọt giả cho anh ấy làm gì?”
“Để bắt chuyện chứ sao, một chút hiểu biết cũng không có mà.”
Trợ lý, “…”
Nếu là trước kia, Cố Hoài Dương nhất định sẽ nhận lấy “bữa sáng” của Ken, y vốn là loại người không cách nào từ chối được ý tốt của người khác, nhưng trong tổ kịch có rất nhiều đạo cụ đều là giả nha, ví như núi là làm từ mút xốp, đao là quét vôi mà thành, thức ăn đều là nhựa, dĩ nhiên đôi lúc muốn tăng tính chân thật sẽ để lẫn thức ăn thật vào nhưng phần lớn vẫn là giả, đôi khi không biết phân biệt còn có thể ăn phải đồ giả, mà y hồi mới đến tổ kịch lần đầu cũng đã phải trải qua loại chuyện buồn cười này.
Có lần y diễn vai tên khất cái lụm được trái cây, lúc ấy nhân viên đạo cụ không có nói rõ cho y biết, trái cây đó vô cùng giống thật nên y liềm bỏ vào trong miệng cắn thử, lập tức phải đem thứ trong miệng nhả ra, trái cây là nhựa làm thành, hại hàm răng y thiếu chút nữa cũng bị cắn hư. Sau này có kinh nghiệm, không cần nhân viên đạo cụ nhắc nhở y cũng biết mấy thứ đó không thể ăn, tỷ như khay lớn khay bé điểm tâm, giỏ trái cây, tất cả đều là giả, ăn vào chẳng có hàm răng nào chịu nổi đâu. Lúc nãy y nhìn một mâm điểm tâm Ken đưa tới, vừa nhìn đã đoán được tám chín phần nó là giả.
Bị gã ta trêu đùa, Cố Hoài Dương cũng không để trong lòng, y theo hướng Ken chỉ vào phòng hóa trang, vừa đến nơi đã nhìn thấy trợ lý Tiểu Trần. Tiểu Trần thấy y tới, cao hứng chạy qua, “Chào buổi sáng, em còn tưởng anh phải tối mới đến.”
“Sớm, tối nay tôi sẽ nói cho cậu nghe.” Cố Hoài Dương cười nói cho cậu biết, Tiểu Trần xách hộp giữ ấm trong tay lên, nói: “Em có chuẩn bị bữa sáng cho anh.”
Cố Hoài Dương ngoài ý muốn nhìn bữa sáng cậu đã chuẩn bị, nếu từ chối thì không phải đành nhận lấy, “Cám ơn, sau này không cần vì tôi hao tâm tốn sức, trên đường đi tôi sẽ ăn sáng luôn.”
“Đồ ăn ngoài đường không có dinh dưỡng đâu, diễn viên quay phim cực khổ, nếu không bồi bổ làm sao chịu được.”
“Thể lực của tôi rất tốt…” Vừa nói lại liên tiếp nhảy mũi, Tiểu Trần nhíu mày nhìn, quan tâm hỏi, “Anh không phải bị cảm chứ?”
“Hình như là vậy, nhưng sẽ không ảnh hưởng đến việc quay phim đâu.” Nhưng nhảy mũi sẽ không sớm dừng lại, tiếp tục như vậy cũng không hay.
Thấy thế, Tiểu Trần lấy ra thuốc cảm luôn mang theo tùy thân bên người, rót thêm một ly nước đưa cho y, “Cảm mạo mà không nhanh trị sẽ nghiêm trọng hơn đó, anh uống thuốc trước đi, buổi trưa chịu khó nghỉ ngơi một chút sẽ đỡ hơn.”
“Ừ, tôi biết rồi.” Cố Hoài Dương cảm kích nhận lấy thuốc, không nghĩ tới trợ lý của y còn mang theo thuốc bên người, dường như trước kia đã từng phụ trợ qua cho rất nhiều nghệ sĩ nên mới biết phải làm thế nào mới không tự biến mình thành một trợ lý bận rộn, sứt đầu mẻ trán.
英式泡芙, là món này
~ Hết chương 50 ~
Địa điểm quay phim nằm ở vùng ngoại thành, so với Thành Điện ảnh xem như cũng không khác mấy, phim cổ trang có thể đến đây quay chụp, hay nói đúng hơn nơi đây cũng chỉ có thể để phim cổ trang, phim lịch sử đến quay, kiến trúc không nhiều lắm, nhưng tiêu chí đều dư khả năng đáp ứng. Cung đình màu vàng son nguy nga lộng lẫy, thanh lâu rực rỡ, chiến trường cát bay mịt mù, người tới đây quay phim phần lớn là kịch tổ trang, lúc trước tổ A trong nội thành quay cảnh chinh chiến sa trường, một bộ phận nhân viên nhỏ cũng từng đến đây quay, tổ A để thuận tiện liền xây một cái nhạc phường.
Tốn hai tiếng đồng hồ mới tới được địa điểm quay, nếu không phải nhờ có Nhiếp Minh Viễn đưa y tới, Cố Hoài Dương muốn đuổi theo xe buýt chạy tới khẳng định đã trễ, lúc xuống xe y luôn miệng hướng Nhiếp Minh Viễn nói lời cám ơn, Nhiếp Minh Viễn cười cười, “Không cần khách sáo.”
“Ừ.” Cố Hoài Dương như cũ đáp ứng.
Nhiếp Minh Viễn nhìn y, lại thuận theo tự nhiên đề nghị, “Lúc kết thúc công việc, chúng ta cùng nhau về đi.”
“Sẽ phiền đến anh không?” Cố Hoài Dương vô thức hỏi, vốn y ngồi nhờ xe hắn đến tổ kịch đã chiếm tiện nghi người ta rồi, giờ nếu còn làm phiền hắn chở về, thật ngại không biết để đâu cho hết, nhưng Nhiếp Minh Viễn chung quy vẫn dùng thái độ hòa nhã thuyết phục được y, “Không sao, nhiều hơn một người mà thôi.”
“Cám ơn anh.” Cố Hoài Dương mỉm cười, Nhiếp Minh Viễn đưa tay vỗ vỗ bờ vai y, “Đi thôi, tôi đưa em vào trong.”
“Tôi biết bọn họ ở đâu, anh còn có chuyện không cần để ý đến tôi.” Cố Hoài Dương biết Nhiếp Minh Viễn tới tổ kịch vì công việc, hơn nữa để người khác nhìn thấy hắn đi cùng y cũng không tiện liền khách khí từ chối.
Nhiếp Minh Viễn hiểu y cố kỵ cái gì, cũng không miễn cưỡng Cố Hoài Dương nữa, “Tôi ở khu bên kia, có chuyện thì nhớ liên lạc.”
“Ừ, được.” Cố Hoài Dương biết đó chỉ là lời khách sáo, cũng không thật để trong lòng, lại cùng Nhiếp Minh Viễn nói mấy câu mới rời bãi đậu xe hướng nơi tổ kịch quay phim đi tới.
Nhiếp Minh Viễn bận bộn việc công nên mới đến tổ kịch làm việc, vào phòng làm việc đem bánh cua (英式泡芙*) đưa cho Karl khiến anh thụ sủng nhược kinh, không ngờ Nhiếp Minh Viễn lại có ngày hảo tâm như vậy, căn bản không biết đó là bởi vì hắn đã ăn rồi, vì Cố Hoài Dương đã mua bánh bao nên mới không có biện pháp lấy ra đưa cho y, hắn đối với Cố Hoài Dương không chỉ là dụng tâm bình thường.
Cố Hoài Dương đi tới phim trường vừa lúc nhìn thấy nhân viên đang làm việc bố trí nhạc phường, thoạt nhìn cùng nhạc phường của tổ B giống nhau như đúc, Cố Hoài Dương lễ phép theo chân bọn họ chào hỏi, bên này cũng có nhân viên của tổ B qua phụ giúp, là người bên tổ sản xuất Ken, đặc biệt tới để phụ trách bố trí phim trường và đạo cụ. Ken biết tính tình Cố Hoài Dương rất tốt, gã cũng có chút thích y, bưng một mâm bánh điểm tâm lên cho Cố Hoài Dương, trên khuôn mặt thanh tú vẽ lên nụ cười như thiên sứ, “Cậu ăn sáng chưa? Tôi mời cậu ăn điểm tâm.”
“Tôi ăn rồi, cám ơn.” Cố Hoài Dương khách khí nói, lại hỏi Ken phòng hóa trang ở đâu. Ken không ngờ Cố Hoài Dương sẽ từ chối bữa sáng của gã, bĩu môi chỉ một phương hướng cho y. Đợi Cố Hoài Dương đi rồi, trợ lý bên cạnh gã liền kể lể, “Anh dù có muốn khi dễ người thành thật cũng đừng có nghĩ anh ta ngốc chứ.”
Ken giả lã nói: “Tôi không có nói anh ấy ngốc.”
Trợ lý vô lực phun tào một bên, “Vậy anh đem bánh ngọt giả cho anh ấy làm gì?”
“Để bắt chuyện chứ sao, một chút hiểu biết cũng không có mà.”
Trợ lý, “…”
Nếu là trước kia, Cố Hoài Dương nhất định sẽ nhận lấy “bữa sáng” của Ken, y vốn là loại người không cách nào từ chối được ý tốt của người khác, nhưng trong tổ kịch có rất nhiều đạo cụ đều là giả nha, ví như núi là làm từ mút xốp, đao là quét vôi mà thành, thức ăn đều là nhựa, dĩ nhiên đôi lúc muốn tăng tính chân thật sẽ để lẫn thức ăn thật vào nhưng phần lớn vẫn là giả, đôi khi không biết phân biệt còn có thể ăn phải đồ giả, mà y hồi mới đến tổ kịch lần đầu cũng đã phải trải qua loại chuyện buồn cười này.
Có lần y diễn vai tên khất cái lụm được trái cây, lúc ấy nhân viên đạo cụ không có nói rõ cho y biết, trái cây đó vô cùng giống thật nên y liềm bỏ vào trong miệng cắn thử, lập tức phải đem thứ trong miệng nhả ra, trái cây là nhựa làm thành, hại hàm răng y thiếu chút nữa cũng bị cắn hư. Sau này có kinh nghiệm, không cần nhân viên đạo cụ nhắc nhở y cũng biết mấy thứ đó không thể ăn, tỷ như khay lớn khay bé điểm tâm, giỏ trái cây, tất cả đều là giả, ăn vào chẳng có hàm răng nào chịu nổi đâu. Lúc nãy y nhìn một mâm điểm tâm Ken đưa tới, vừa nhìn đã đoán được tám chín phần nó là giả.
Bị gã ta trêu đùa, Cố Hoài Dương cũng không để trong lòng, y theo hướng Ken chỉ vào phòng hóa trang, vừa đến nơi đã nhìn thấy trợ lý Tiểu Trần. Tiểu Trần thấy y tới, cao hứng chạy qua, “Chào buổi sáng, em còn tưởng anh phải tối mới đến.”
“Sớm, tối nay tôi sẽ nói cho cậu nghe.” Cố Hoài Dương cười nói cho cậu biết, Tiểu Trần xách hộp giữ ấm trong tay lên, nói: “Em có chuẩn bị bữa sáng cho anh.”
Cố Hoài Dương ngoài ý muốn nhìn bữa sáng cậu đã chuẩn bị, nếu từ chối thì không phải đành nhận lấy, “Cám ơn, sau này không cần vì tôi hao tâm tốn sức, trên đường đi tôi sẽ ăn sáng luôn.”
“Đồ ăn ngoài đường không có dinh dưỡng đâu, diễn viên quay phim cực khổ, nếu không bồi bổ làm sao chịu được.”
“Thể lực của tôi rất tốt…” Vừa nói lại liên tiếp nhảy mũi, Tiểu Trần nhíu mày nhìn, quan tâm hỏi, “Anh không phải bị cảm chứ?”
“Hình như là vậy, nhưng sẽ không ảnh hưởng đến việc quay phim đâu.” Nhưng nhảy mũi sẽ không sớm dừng lại, tiếp tục như vậy cũng không hay.
Thấy thế, Tiểu Trần lấy ra thuốc cảm luôn mang theo tùy thân bên người, rót thêm một ly nước đưa cho y, “Cảm mạo mà không nhanh trị sẽ nghiêm trọng hơn đó, anh uống thuốc trước đi, buổi trưa chịu khó nghỉ ngơi một chút sẽ đỡ hơn.”
“Ừ, tôi biết rồi.” Cố Hoài Dương cảm kích nhận lấy thuốc, không nghĩ tới trợ lý của y còn mang theo thuốc bên người, dường như trước kia đã từng phụ trợ qua cho rất nhiều nghệ sĩ nên mới biết phải làm thế nào mới không tự biến mình thành một trợ lý bận rộn, sứt đầu mẻ trán.
英式泡芙, là món này
~ Hết chương 50 ~
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook