Lúc này, nhân viên lục đục làm việc tiến vào, hậu trường liền vang lên tiếng cãi nhau, Tiểu Trần thấy Cố Hoài Dương uống thuốc xong, “Em đi lấy trang phục cho anh, chờ anh ăn xong bữa sáng rồi hẵng thay trang phục.”

Trang phục cổ trang tương đối phiền toái, trước nếu không tiến hành mặc thử sẽ có thể bị lỗi, Cố Hoài Dương đưa thông báo cho Tiểu Trần, Tiểu Trần cầm lấy rồi chạy đi tìm nhân viên trang phục, bộ dáng thuần thục kia như đã làm công việc này nhiều năm, có cậu cái gì cũng không cần bận tâm nữa.

Cố Hoài Dương ngồi trên ghế sofa mở hộp giữ ấm ra, mùi thơm của nước lèo tỏa ra bốn phía, Cố Hoài Dương nếm thử một ít, ánh mắt nháy mắt sáng lên, vô cùng ngon, chẳng qua y chưa ăn được hai muỗng cửa phòng hóa trang lần nữa bị đẩy ra, cho là Tiểu Trần trở lại, Cố Hoài Dương ngẩng đầu lên, thấy là Quý Mộ Ảnh tiến vào, Cố Hoài Dương liền sửng sốt, lễ phép chào hắn một câu, “Buổi sáng tốt lành.”

Quý Mộ Ảnh tựa như ngày hôm qua ném cho y một ánh mắt, so với quăng cho y một bạt tai giống nhau như đúc, Cố Hoài Dương lúng túng cười, có cảm giác y đã bị chán ghét, tự nhủ sau này sẽ không cùng Quý Mộ Ảnh nói chuyện nữa.

Đợi Tiểu Trần cầm trang phục trở về phòng hóa trang, trợ lý tuấn dật của Quý Mộ Ảnh cũng đem trang phục và bữa sáng tới, hai người nhìn thấy đối phương cũng vui vẻ chào nhau một tiếng, cùng nhau bước vào phòng hóa trang, một cỗ khí âm hàn vọt tới, từ lòng bàn chân truyền đến khắp người, hai người hai mặt nhìn nhau, nhận thấy không khí có chút sởn tóc gáy, Cố Hoài Dương an tĩnh xem kịch bản, Quý Mộ Ảnh ngồi trước chỗ trang điểm chơi điện thoại, cùng một không gian mà hai người lại không thèm nhìn lấy đối phương một cái.

Tiểu Trần đem đồng phục giao cho Cố Hoài Dương. Cố Hoài Dương cầm trang phục lên bắt đầu thay, áo sơ mi còn chưa cởi xuống đã nghe được thanh âm lạnh như băng của Quý Mộ Ảnh ở trong phòng hóa trang vang lên, “Ai kêu cậu mua cháo thịt trứng muối?”

“Xin lỗi, xin lỗi.” Hướng Viễn liền vội vội vàng vàng xin lỗi, Quý Mộ Ảnh đột nhiên muốn ăn chào thịt gà trứng muối, gã đã đi tìm khắp nơi cũng kiếm không ra đành phải mua đỡ cháo thịt trứng muối nhưng Quý Mộ Ảnh vẫn không vừa ý.

Quý Mộ Ảnh hiện tại là ngôi sao lớn, tuổi còn trẻ tâm tính bốc đồng, chỉ muốn được hưởng thụ cái cảm giác một người trên vạn người, cả thế giới phải luân chuyển ánh mắt trên người hắn, thật có một có khí thế của minh tinh quốc tế. Hắn ở Thành Điện ảnh phải vào khách sạn cao cấp, trang phục diễn cũng phải đặt may riêng bên ngoài, ăn uống tùy thời đều có trợ lý phụ trách, bởi vì hắn là nhân vật chính của “Ngâm Mộ Giang”, tổ sản xuất phải dùng một số tiền lớn mời đến, trông cậy danh tiếng của hắn để bộ phim nổi tiếng, tự nhiên cũng phải khom lưng phục vụ hắn.

Trừ hắn ra đãi ngộ của những diễn viên khác đều bình thường như nhau, thậm chí còn không có chỗ nghỉ riêng, đồ ăn cũng chỉ là cơm hộp đơn giản do tổ kịch cung cấp, thỉnh thoảng còn phải làm bia trút giận cho đạo diễn, vì thế họ luôn mang trên mình cái cảm giác bản thân có cũng được, không có cũng không sao, nghiêm túc chụp diễn vẫn không được ống kính lưu đến, thấy thế nào cũng không tốt cho nên tiểu diễn viên mới muốn trở thành minh tinh, nhưng nói thì dễ, minh tinh đâu phải là giấc mơ chỉ cần có cố gắng là được, đa số bọn họ chỉ đều vẫy vùng giữa những vai phụ không hơn không kém.

Nhưng nếu phải núp dưới hào quang của nhân vật chính, tâm tình mọi người đều không tốt, lại khắp nơi so bì, dễ dàng dắt bản thân vào con đường cực đoan, Tiểu Trần cảm thấy ở phương diện này Cố Hoài Dương rất lạnh nhạt, khả năng ắt hẳn có liên quan đến nghề nghiệp của y ngày trước. Y biết nhân viên làm việc rất cực khổ nên không bao giờ đề ra những yêu cầu quá phận, đối đãi với mọi người như bạn bè, vô cùng lễ độ, cậu giúp y thay trang phục y cũng sẽ nói cám ơn, cho cậu cái cảm giác dù làm trợ lý thôi vẫn rất được tôn trọng.

Nghề trợ lý này tại giới nghệ sĩ không được tốt lắm, trắng ra mà nói phải làm bảo mẫu cho nghệ sĩ, ăn mặc đi lại, mọi thứ đều phải chiếu cố chu đáo, thậm chí mang giày cho nghệ sĩ cũng là một phần công việc. Nếu gặp được nghệ sĩ có tính tình tốt nhất định có thể thuận buồm, còn gặp được loại trong ngoài không đồng nhất như Quý Mộ Ảnh chính là xui xẻo, lúc nào cũng phải thấp thỏm lo sợ, bởi vì Quý Mộ Ảnh đối với trợ lý chẳng khác nào hoàng đế đối đãi với thái giám.

Trợ lý hiện tại của Quý Mộ Ảnh thường thường bị sai khiến như thái giám, đái khái cũng là vì có liên quan đến gương mặt anh tuấn kia, thân là trợ lý không cần tướng mạo xuất chúng, càng bình thường càng tốt, vì người đẹp sẽ không an phận, có dã tâm, sẽ không làm một trợ lý biết thỏa mãn, với lại tổ kịch có nhiều người như đạo diễn, sản xuất, quay phim thích trêu chọc nam nhân xinh đẹp, thường xuyên qua lại, khó bảo toàn sẽ không xảy ra vấn đề gì.

Quả thật, chỉ cần nhìn thái độ của Quý Mộ Ảnh đối với trợ lý, Tiểu Trần cảm thấy được hắn rất có ý thức về nguy cơ nghệ sĩ, như vậy bạn đồng diễn là Cố Hoài Dương sẽ bị chèn ép, lo sợ y sẽ cướp đi danh tiếng của hắn, dĩ nhiên những điều trên chỉ là suy đoán của cậu, cậu không muốn đem Quý Mộ Ảnh đánh đồng với loại người tiểu nhân, nhưng sau này đến khi quay chụp phỏng đoán của cậu mới hoàn toàn được chứng thực.

Nội dung quay phim hôm nay là Quý Mộ Ảnh trong vai Vân Phàm đến nhạc phường điều tra, tra xét án mạng cùng nhạc phường có gì liên hệ, hắn cẩn thận hỏi qua từng người trong nhạc phường, cũng mượn cớ này dò xét tin tức của Vân Hiên, hắn cảm thấy Vân Hiên rất giống đệ đệ đã thất lạc nhiều năm của hắn. Lúc mới đến nhạc phường hắn rõ ràng nhìn thấy Vân Hiên, nhưng nếu y là đệ đệ thất lạc của hắn vì sao lại nói cùng hắn không quen biết, thậm chí còn vì hắn tới điều tra mà chạy trốn mất.

Người phụ trách quay phim hôm nay là Lâm đ*o diễn của tổ A, Lâm đ*o là một người rất được hoan nghênh, nhưng đa số mọi người sẽ không muốn cùng gã giao thiệp, bộ dáng “xem người hạ đĩa ăn*” đặc biệt rõ ràng, đối đãi với với vai phụ cùng quần chúng là dáng vẻ xem thường, há mồm một cái liền liên tiếp công kích phẩm hạnh con người người ta, ngược lại đối với vai nam chính Quý Mộ Ảnh cực kỳ tốt, giống như hắn là lãnh đạo phát tiền lương cho gã.

Kỹ năng diễn xuất của Quý Mộ Ảnh như thế nào, nhân viên làm việc chung vô cùng rõ ràng, huống chi hắn còn là ca sĩ thần tượng. Ca sĩ thần tượng muốn chuyển qua làm diễn viên cần phải có rất nhiều thực lực, ngươi muốn để hắn vứt bỏ hình ảnh thần tượng, không khó, nhưng hắn sẽ do dự, còn rất chú trọng hình tượng của mình cho nên lúc quay phim vẻ mặt của hắn vĩnh viễn chỉ có một loại, nhìn thấy đệ đệ nhiều năm thất lạc bị thương, hắn vốn nên lộ ra thần tình bi thương thế nhưng lại làm ra vẻ mặt cứng ngắc nhạt nhẽo.

So với diễn xuất của Cố Hoài Dương một chút cũng không bằng, trời nóng như vậy bắt y mặc trang phục cổ trang diễn chung, vác trên người lớp vải dày còn có thể không nóng nảy ôn hòa xem kịch bản, lúc lên hình yếu ớt như bánh bao, không có bất kỳ lực công kích nào, nhưng thần kỳ là khi y diễn xuất lại dễ dàng thay đổi vẻ mặt, bình thương vẻ mặt của y có thể lạnh nhạt như nước, tựa như hòa thượng trong chùa giống như, nhưng khi đối đầu với lão bản, một ánh mắt thôi cũng đủ để ngươi lạnh sống lưng.

*Chỗ đó nguyên văn là看人下菜碟, mình nghĩ cái đó cũng dễ hiểu mà hen, đại khái là nhìn mặt, xem gia cảnh mà đối xử ấy.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương