Minh Hậu Thật Tùy Hứng (Minh Hậu Ngận Nhâm Tính)
-
Quyển 1 - Chương 17: Bóng ma trong tranh (hai)
Long Ngọc nằm nhoài trên bệ cửa sổ nhìn tuyết rơi, cả người bọc kín không lộ ra một tí da thịt nào cả. Cậu đưa tay ra ngoài cửa sổ tiếp hoa tuyết thế nhưng tay lại bị người ta tóm lấy, cả người bị kéo về phía sau, ngã vào trong một cái chăn bông ấm áp, cửa sổ bị bộp một tiếng đóng lại.
“Không sợ lạnh sao.” Âm Nhã Diệc hôn nhẹ khuôn mặt đỏ bừng vì lạnh của cậu, ngay cả chóp mũi cũng hồng hồng.
“Nhã Diệc, nhân giới có chuyện có mới nới cũ, ta là người cũ bao nhiêu năm, ngươi cũng không chê?” Long Ngọc xưa nay không bao giờ tin cái gọi là yêu suốt đời suốt kiếp, nhìn bên người Long Tĩnh thay đổi hết người này rồi lại người khác, nhìn mẫu thân trả giá chân tâm nhưng cuối cùng cũng không nhận lại được cái gì, cậu càng thêm bảo vệ tâm của mình không cho bất kì một ai cả, ai cũng không tin, nhưng mà… người trước mắt này, một lần rồi lại một lần làm cho cậu dao động, một lần rồi lại một lần không tự chủ được mà đi tin tưởng hắn, tin tưởng người này chính là duy nhất của cậu, thế nhưng, cậu vẫn sợ, nếu như có một ngày, Nhã Diệc không yêu cậu, hoặc là quên cậu, thì cậu phải làm sao?
Âm Nhã Diệc kéo tay cậu đặt ở trong lòng mình “Có thích hay không không liên quan gì đến mới hay cũ cả, cảm giác được sao? Nơi này chẳng có cái gì cả.” Hắn ôm chặt Long Ngọc vào lòng “Đã cho ngươi, không có chỗ để chứa người khác nữa, không có người nào có thể đi vào được. Chỗ này của ta, chỉ có ngươi.” Lời nói phiến tình làm cho tim Long Ngọc càng đập nhanh hơn.
“Ta cho ngươi có được hay không?” Mặt đỏ tới mang tai nói.
“Không được.” Âm Nhã Diệc lắc đầu nhìn người bên cạnh lộ ra thần sác giận dữ “Ta làm sao cam lòng để ngươi phải chịu nỗi khổ kia? Ta không nỡ để ngươi đau.” Khẽ hôn lên gò má của cậu, cảm giác bên môi một mảnh ướt át, kinh ngạc nhìn Long Ngọc, trong cặp mắt dài nhỏ kia ngập nước, rơi xuống thành những giọt lệ trong suốt.
Long Ngọc bám vào cổ áo của hắn, mạnh mẽ nói “Âm Nhã Diệc mặc kệ ngươi có nguyện ý hay không, kể cả chết ta cũng phải mang ngươi đi cùng! Ngươi đừng nghĩ tiêu dao một mình!”
“Được! Ngươi cũng đừng để ta lại một mình.” Âm Nhã Diệc hôn lên môi của cậu, lần này ta sẽ không buông tay, dù như thế nào cũng không!
Đã từng có một gia hỏa gọi là Long Ngọc, có một trái tim sắt đá, không có nước mắt, không tin ái tình, có một người gọi là Âm Nhã Diệc một mực yêu cậu, dùng toàn bộ của mình đi ủ trái tim sắt đá kia, mấy ngàn năm, rốt cục ủ ấm…
Bọn họ… chúng ta….là một đôi ngu ngốc…
Nước mắt của Long Ngọc không thể ngừng rơi xuống, đều là ngu ngốc!
Bọn tiểu nhị của Vọng Uông Lâu phát hiện mấy ngày nay Ngọc thiếu chủ có chút khác thường, ngày thường vênh vang đắc ý, luôn bắt nạt Âm công tử, nhưng mấy ngày nay, vẫn bắt nạt như trước, chỉ có điều, những hành động bắt nạt kia xem ra cũng quá ngọt ngào a? Ví dụ? Ví dụ như hiện tại!
“Không được! Ta không ăn!” Long Ngọc lắc đầu né tránh đậu hũ đưa đến bên mép.
“Kỳ lạ, ngươi không phải không chát ghét đậu hủ sao?” Âm Nhã Diệc không hiểu nhìn cậu.
“Ta không ăn nước chát (nước bã còn lại khi nấu), vị quá nặng, mùi của đậu đều bị lấn áp!” Long Ngọc thản nhiên nói, các vị khách khác cũng không dám phản đối, nước chát đậu hũ rất thơm nha!
Âm Nhã Diệc đem đậu hũ đặt ở dưới mũi ngửi một cái “Đúng là rất mùi.”
Cạch, cái thìa chiếc đũa chén bát rơi mất một cái, ngươi có thể không…mở to mắt nói dối như thế không! Cái này mùi chỗ nào!
“Tiểu nhị! Đổi một đĩa đậu hũ rán.” Âm Nhã Diệc vừa mở miệng tiểu nhị đã lập tức đi đổi, cũng âm thầm ghi mớ việc Ngọc thiếu chủ không ăn nước chát đậu hũ này. Phải biết lần trước đầu bếp cho nhầm đậu đỏ vào làm nhân bánh trung thu, Ngọc thiếu chủ suýt nữa hủy cả tòa lâu này, chưởng quỹ không biết phải bồi thường bao nhiêu thứ mới có thể yên ổn. Ngọc thiếu chủ này không phải là người bọn họ có thể đắc tội nha!
Đối với Âm Nhã Diệc mà nói thân ái nhà mình nói khó ăn chính là khó ăn, không có lý do gì cả! Đối với người ngoài mà nói, Long Ngọc chính là rảnh quá không có gì làm!
“Ngọc thiếu chủ, có người đưa tới một bức tranh nói là đưa cho ngài.” Tiểu nhị đem một bộ tranh đưa tới trong tay Long Ngọc.
Cậu mở tranh ra, một con mãnh hổ rất sống động như muốn nhảy ra từ trong tranh “Bức tranh này rất giống thật!” Ngón tay mơn trớn bức tranh, trên tranh ngay cả kí tên cũng không có thế nhưng cậu lại biết là ai “Dư Mộ Thành vẽ quả nhiên sinh động.” Cậu ném cho tiểu nhị mấy đồng bạc vụn “Đi cảm tạ Dư công tử đưa đại miêu” Lời của cậu làm không ít người phải sợ hãi, nói hổ là mèo lớn? Ngọc thiếu chủ nha! Chúng ta phải nói ngài như thế nào mới được đây?
Dư Mộ Thành nghe xong không những không giận mà còn cười, Ngọc thiếu chủ này thực sự rất thú vị!
Hắn cảm thấy rất thú vị, kết quả là! Hắn bắt đầu mỗi ngày quấy rầy, a! Không đúng! Là giao lưu! Ngày hôm nay đưa tranh, ngày mai đưa danh thiếp, ngày kia hẹn ước du lịch, Long Ngọc đều đáp ứng. Điều này làm cho Âm Nhã Diệc tức đến phát điên! Lớn mật! Dám cùng bản vương cướp người! Xem bản vương xử ngươi như thế nào…Ạch, thân ái, ta không có, ta thật sự không muốn đem hắn kéo tới tầng mười tám địa ngục! Thật sự, thật sự!
Tâm tư mới hơi động liền bị nhìn thấu, đáng thương nha!
Đêm, có tuyết rồi, từng bông từng bông tuyết lớn rơi xuống, Dư Mộ Thành đem tranh treo ở trong viện, nhìn trong viện xuất hiện bạch mai dưới mái hiên, ôm một bình rượu chậm rãi uống, thưởng thức mai trong tuyết.
Đột nhiên một tiếng tỳ bà truyền đến, theo gió mà lên, hòa quyện với hương mai. Hắn sửng sốt, bưng chén rượu nhìn mai trắng đầy sân, mơ hồ từ bên trong rừng mai nhìn thấy một thân ảnh yểu điệu, quần áo thướt tha, còn ôm tỳ bà che nửa mặt, không yêu mị kiều diễm mà là thanh tú giản dị.
“Ngươi…?” Hắn chỉ nói một chữ ngươi, nàng liền đột nhiên đỏ mặt, biến mất rồi, làm cho hắn không tìm được manh mối “Đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Nằm mơ sao?”
Tầng ba Vọng Uông Lâu, Long Ngọc đẩy ra song cửa chỉ thấy một màu trắng bạc, bên dưới cơ hồ đều bị đông lại. Cậu đột nhiên nổi hứng, xoay người nhìn về phía Âm Nhã Diệc “Nhã Diệc, chúng ta ra ngoài chơi đi!”
“Tuyết rơi lớn như vậy, chơi kiểu gì?” Âm Nhã Diệc cười nhìn cậu, nhưng vẫn phủ thêm áo choàng cho cậu, cầm tay người bay ra từ song cửa sổ, lướt nhẹ trên mặt hồ.
Long Ngọc hít một hơi, lạnh quá, nội tạng giống như muốn đóng băng. Mặc dù lạnh như thế, cậu vẫn rất hưng phấn, đưa tay ra tiếp hoa tuyết rơi xuống từ không trung.
‘Tiểu Chân, con phải nhớ nha, đây là vũ đạo thuộc về chúng ta.’
Trong đầu hiện ra thân ảnh của mẫu thân, cậu lui về phía sau vài bước, quay sang cười mới Âm Nhã Diệc “Nhã Diệc, ta khiêu vũ cho ngươi xem có được hay không, đây là vũ đạo chỉ thuộc về ta.”
“Được.” Chỉ cần là cậu đưa ra Âm Nhã Diệc làm sao có khả năng nói không.
Long Ngọc cởi áo choàng ném cho hắn, mở ra áo trong cũng ném cho hắn, chỉ để lại trường bào màu xanh nhạt, tay phải khẽ vung chiến kích ra, đón tuyết mà múa, dẫm trên mặt băng mà giống như trên đất bằng, mỗi bước một chiêu thức. Hoa tuyết tung bay bên người cậu, chiến kích trong tay cậu quay tròn một vòng rồi lại một vòng, hoa tuyết cũng xoay tròn, càng tụ càng nhiều, dĩ nhiên hình thành một quả cầu tuyết, cầu tuyết lượn một vòng rồi lại một vòng xung quanh cậu.
Đột nhiên! Chiến kích trong tay cậu xoay sang hướng khác, đánh vào trên quả cầu tuyết. Cầu tuyết bay ra, mục tiêu, chính là mặt của Âm Nhã Diệc. Đùng! Ở giữa hồng tâm!
Âm Nhã Diệc ngây ngốc một hồi không phản ứng lại, từng khối tuyết trắng rơi từ trên mặt hắn xuống, lộ ra khuôn mặt ngốc lăng.
“Ha ha ha ha…!” Long Ngọc ôm binh khí cười đến nỗi không đứng lên nổi, nếu không phải chiến kích chống ở trên tuyết, chỉ sợ cậu đã nằm nhoài lên trên mặt băng.
“Tiểu bại hoại! Dám nắm cầu tuyết ném mặt phu quân của ngươi! Xem ta trừng trị ngươi như thế nào!” Âm Nhã Diệc vứt quần áo trong tay sang một bên, nắm tuyết ném về phía Long Ngọc. Long Ngọc cười đùa né tránh, nắm tuyết ném trả. Hai người, trong đêm khuya, ở trên mặt băng đuổi bắt, ném tuyết, tiếng cười vang vọng cả đêm đông.
Cuối cùng, tuyết càng ngày càng lớn, dưới tình huống quần áo của Long Ngọc ướt nhẹp vì tuyết, Âm Nhã Diệc nắm lấy cậu, đem người ôm vào trong ngực “Tuyết rơi lớn hơn rồi, chúng ta về thôi.”
“Lại chơi một lúc…A thu!” Long Ngọc nói xong liền hắt hơi một cái.
“Còn chơi! Tí nữa năm chén thuốc đun thành một chén, cũng không cho ăn đường.” Âm Nhã Diệc nói, mặt của hắn cũng nhăn lại thành một đống.
“Người xấu!” Giận dỗi mắng, Âm Nhã Diệc nhìn thấy cậu trẻ con như vậy trái lại lại nở nụ cười, ôm lấy người, bay lên trời trở về nhà, đóng kỹ cửa sổ, bật tay một cái, chậu than trong phòng tự dưng cháy lên. Cho dù như thế, Long Ngọc vẫn bị chảy nước mũi.
Ở bên ngoài thì không có cảm giác gì cả nhưng khi về đến phòng thì lập tức cảm giác được sự chênh lệch nhiệt độ, y phục trên người ướt nhẹp, truyền đến từng trận lạnh giá.
“Đi tắm một cái đi, nếu không sẽ thật sự cảm mạo.” Âm Nhã Diệc không đợi người ta trả lời đã bắt đầu cởi quần áo. Da dẻ của Long Ngọc rất tốt, trắng như chạm ngọc, khiến người ta yêu thích không nỡ buông tay. Hắn ôm người không có một mảnh quần áo nào, tay hung hăng quấy rầy. Long Ngọc bị hắn mò nổi lên phản ứng, xấu tâm bấm một cái giữa hai chân hắn “Ừm!” Âm Nhã Diệc thở mạnh một cái, vốn ôm người đi về phía phòng tắm, đột nhiên dừng chân, xoay người đi về phía giường “Chúng ta trước tiên làm nóng người, tí nữa tắm.”
Long Ngọc bị ném đến trên giường, hô to “Nhã Diệc, lạnh quá ta muốn rửa ráy!” Nói vô cùng đáng thương, hy vọng người có thể đồng tình buông tha cậu.
“Vậy ta nhanh một chút là được.” Âm Nhã Diệc nói xong liền cởi quần áo nhào tới.
“A…ngươi cái….A!” Cứu mạng nha!
Chờ đến khi Long Ngọc có thể tắm rửa thì đã vô lực giống như một con rối mặc cho Âm Nhã Diệc bài bố, trong miệng còn lẩm bẩm, không muốn, từ bỏ linh tinh.
Đem người thu thập sạch sẽ ôm vào trong ngực đắp kín chăn, Âm Nhã Diệc hôn một cái trên trán cậu “Mơ một giấc mơ đẹp nhé, thân ái của ta.”
Ngày thứ hai, Long Ngọc quả nhiên, bị sốt. Âm Nhã Diệc cũng không thật sự năm chén hấp thành một bát, đun theo phương thuốc là được rồi, chuẩn bị đường ngọt, vừa dỗ dành vừa lừa gạt người uống.
“Không uống…đắng.” đầu Long Ngọc lắc a lắc, lắc đến nỗi đầu đều đau “Ừm…” Nhanh chóng đỡ lấy đầu, thống khổ rên lên.
“Ngươi nha!” Âm Nhã Diệc nhìn đau lòng, ngẩng đầu lên uống một ngụm thuốc lớn, cũng mặc kệ Long Ngọc giãy dụa, đem người đè lại, hôn lên, cạy ra hàm răng đem thuốc truyền qua, cho uống xong thuốc nhưng cũng không nỡ thả ra, hôn đến nỗi Long Ngọc choáng váng mơ hồ. Đột nhiên, Âm Nhã Diệc tách ra, ôm lấy người vào trong lòng, ánh mắt lạnh lùng nhìn cửa.
Khấu khấu! Tiếng gõ cửa truyền đến.
“Nghe nói Ngọc thiếu bị bệnh.” Thanh âm Dư Mộ Thành truyền đến từ bên ngoài.
“Cửa không khóa.” Âm Nhã Diệc lạnh lùng, cái tên này đến quấy rầy chuyện tốt của hắn sao!
Dư Mộ Thành đẩy cửa ra thì nhìn thấy hai người trên giường, người bình thường nhìn thấy cảnh này thì đều sẽ lui ra nói ngày khác quay lại, nhưng là! Hắn không phải người bình thường! Mới không quản việc của hai người, chuyện mà hắn muốn hỏi phải hỏi nhanh mới được. Vì thế rất tự nhiên đi vào, ngồi xuống, làm cho Âm Nhã Diệc chỉ muốn đánh hắn!
“Dư công tử có việc?” Long Ngọc cũng không thèm để ý, thoải mái tựa ở trong lòng Âm Nhã Diệc hỏi hắn.
“Đúng vậy.” Thấy đối phương cử động hào phóng như vậy, hắn ngược lại lại có chút không tiện, Âm Nhã Diệc lại rất hài lòng ôm chặt Long Ngọc.
“Chuyện gì.” Long Ngọc miễn cưỡng hỏi.
Dư Mộ Thành lấy ra bức tranh, đẩy lên trước mặt cậu “Bức tranh này là Ngọc thiếu vẽ, ta muốn biết, ngoại trừ mai còn vẽ cái gì?”
“Không còn gì cả.” Long Ngọc vô cùng buồn ngủ, trực tiếp nhắm mắt lại nói.
“Như vậy a.” Hắn có chút không hiểu.
“Bên trong có phải là có một nữ tử áo xanh, trong tay ôm một cây tỳ bà?” Long Ngọc đột nhiên hỏi ra, làm cho hắn sững sờ, theo bản năng gật đầu “Dư công tử có diễm phúc.” Long Ngọc cười gian trá, lén lút bấm nhẹ Âm Nhã Diệc bên người một cái, đừng tưởng ta không biết là ngươi làm ra!
Âm Nhã Diệc nghiêm nghị, một bộ ta cái gì cũng không biết không hiểu, tay nhẹ nhàng nhéo khu vực mẫn cảm trên eo của Long Ngọc, khiến người mềm ở trong lồng ngực của hắn không nói lên được câu nào, chỉ có thể nguýt hắn một cái, làm cảnh cáo, rơi vào trong mắt của hắn lại là quăng mị nhãn, quá mê người rồi!
“Sao công tử lại nói thế?” Dư Mộ Thành không hiểu (tình cảm Tiểu Bạch cái gì cũng không hiểu nha!)
“Họa hồn sẽ đưa tới họa mị, họa mị chỉ quyến luyến tài tử, Dư công tử không phải tài tử thì là gì?” Long Ngọc nhạt nhẽo nói “Nếu như thích liền lưu lại đi, họa mị không hại người, cũng không thể cùng người giao hoan.”
“Ta không phải có ý đó…” Dư Mộ Thành cảm giác Long Ngọc hiểu lầm rồi.
“Không thích liền đuổi là được rồi, cũng không biết phải phiêu lãng bao lâu mới tìm được nơi an thân, chỉ mong sẽ không hồn phi phách tán a.” Long Ngọc tự mình nói, khóe mắt liếc Dư Mộ Thành một chút.
“Ngọc thiếu nghỉ ngơi, quấy rầy rồi.” Hắn nói xong liền đứng dậy rời đi.
Thấy người đi rồi, Long Ngọc ngáp một cái nói “Đi ra đi.”
Không khí dao động, một thân ảnh yểu điệu xuất hiện, quỳ gối hành lễ “Nô tỳ cảm ơn Minh hậu.”
“Ngươi phải tự đi trên chính con đường mà mình đã chọn, nhớ kỹ, ngươi là quỷ hắn là người, muốn hại hắn thì giao hoan với hắn, không muốn hại hắn thì trở thành tri âm với hắn.” Âm thanh của Long Ngọc lạnh lẽo.
“Nô tỳ rõ ràng.” Họa mị run rẩy trả lời.
“Đi đi.” Long Ngọc vung tay lên nàng liền biến mất, hắn xoay lại tay nắm mặt của Âm Nhã Diệc “Không giải thích?”
“Cái gì ngươi cũng biết rồi còn cần giải thích sao?” Âm Nhã Diệc hôn lên tay của cậu.
“Họa mị động tâm với hắn.” Long Ngọc thờ ơ.
“Ừ.” Âm Nhã Diệc cũng chỉ là đáp một tiếng, trong lòng lại gào thét, lần này thua lỗ rồi!
“Buồn ngủ quá…” Chống đỡ nửa ngày Long Ngọc vẫn là không chịu nổi, cũng không biết là do sốt hay là thuốc, đặc biệt buồn ngủ.
“Vậy thì ngủ đi.” Âm Nhã Diệc sủng nịnh nói.
“Ừm.” Thật biết điều nhắm mắt lại, vào mộng đẹp.
Nhưng mà, lần ngủ này lại ngủ hết một năm, khi tỉnh lại lại phát hiện rất nhiều chuyện đã lệch khỏi quỹ đạo rồi.
Một số chuyện, ngay cả Âm Nhã Diệc cũng không cách nào kiểm soát được.
Lớn nhất chính là việc Dư Mộ Thành bị bỏ tù, bị chém đầu.
Lần đó chết oan ở trong ngục cũng không phải chỉ có một mình hắn, mà là rất nhiều thư sinh tài tử, thiếu chút nữa là lan đến chỗ của Long Ngọc, nhưng mà chỉ thiếu một chút.
Họa mị gào khóa chất vấn bọn họ “Tại sao không cứu hắn! Các ngài rõ ràng có thể!”
Long Ngọc trầm mặc rất lâu, kéo căng tay Âm Nhã Diệc “Chúng ta không thể chi phối vận mệnh của người khác, ngươi biết rõ điều này.”
Nàng không nói lời nào, chỉ là yên lặng rơi lệ, một lúc sau mới quỳ trên mặt đất “Ta muốn đi đầu thai.”
Long Ngọc không nói, Âm Nhã Diệc vung tay lên “Đi đi.”
“Tạ ơn vương.” Nàng biến mất.
Hắn ôm lấy Long Ngọc cọ cọ “Đi đưa hắn đi, đã thắp đèn trắng qua sông.”
“Được.” Long Ngọc nhắm chặt mắt lại “Nhã Diệc.”
“Hả?”
“Chúng ta có thể chi phối vận mệnh của quốc gia này sao?” Cậu nhắm mắt lại không muốn mở, chỉ sợ thấy đồ vật dơ bẩn gì.
“Chỉ cần ngươi muốn.” Âm Nhã Diệc hôn lên mắt của cậu.
“Cảm ơn.” Thanh âm của cậu rất nhẹ.
“Giữa chúng ta không cần hai chữ này.” Âm Nhã Diệc ôm chặt cậu.
Yêu quốc năm 215, thu, dục vọng tham lam hầu như đã phá hủy một đời người, mà lúc đó hoàng đế còn không biết, chính trận văn tự ngục này đã dẫn hắn đi về phía của tử thần.
Hết chương 17.
“Không sợ lạnh sao.” Âm Nhã Diệc hôn nhẹ khuôn mặt đỏ bừng vì lạnh của cậu, ngay cả chóp mũi cũng hồng hồng.
“Nhã Diệc, nhân giới có chuyện có mới nới cũ, ta là người cũ bao nhiêu năm, ngươi cũng không chê?” Long Ngọc xưa nay không bao giờ tin cái gọi là yêu suốt đời suốt kiếp, nhìn bên người Long Tĩnh thay đổi hết người này rồi lại người khác, nhìn mẫu thân trả giá chân tâm nhưng cuối cùng cũng không nhận lại được cái gì, cậu càng thêm bảo vệ tâm của mình không cho bất kì một ai cả, ai cũng không tin, nhưng mà… người trước mắt này, một lần rồi lại một lần làm cho cậu dao động, một lần rồi lại một lần không tự chủ được mà đi tin tưởng hắn, tin tưởng người này chính là duy nhất của cậu, thế nhưng, cậu vẫn sợ, nếu như có một ngày, Nhã Diệc không yêu cậu, hoặc là quên cậu, thì cậu phải làm sao?
Âm Nhã Diệc kéo tay cậu đặt ở trong lòng mình “Có thích hay không không liên quan gì đến mới hay cũ cả, cảm giác được sao? Nơi này chẳng có cái gì cả.” Hắn ôm chặt Long Ngọc vào lòng “Đã cho ngươi, không có chỗ để chứa người khác nữa, không có người nào có thể đi vào được. Chỗ này của ta, chỉ có ngươi.” Lời nói phiến tình làm cho tim Long Ngọc càng đập nhanh hơn.
“Ta cho ngươi có được hay không?” Mặt đỏ tới mang tai nói.
“Không được.” Âm Nhã Diệc lắc đầu nhìn người bên cạnh lộ ra thần sác giận dữ “Ta làm sao cam lòng để ngươi phải chịu nỗi khổ kia? Ta không nỡ để ngươi đau.” Khẽ hôn lên gò má của cậu, cảm giác bên môi một mảnh ướt át, kinh ngạc nhìn Long Ngọc, trong cặp mắt dài nhỏ kia ngập nước, rơi xuống thành những giọt lệ trong suốt.
Long Ngọc bám vào cổ áo của hắn, mạnh mẽ nói “Âm Nhã Diệc mặc kệ ngươi có nguyện ý hay không, kể cả chết ta cũng phải mang ngươi đi cùng! Ngươi đừng nghĩ tiêu dao một mình!”
“Được! Ngươi cũng đừng để ta lại một mình.” Âm Nhã Diệc hôn lên môi của cậu, lần này ta sẽ không buông tay, dù như thế nào cũng không!
Đã từng có một gia hỏa gọi là Long Ngọc, có một trái tim sắt đá, không có nước mắt, không tin ái tình, có một người gọi là Âm Nhã Diệc một mực yêu cậu, dùng toàn bộ của mình đi ủ trái tim sắt đá kia, mấy ngàn năm, rốt cục ủ ấm…
Bọn họ… chúng ta….là một đôi ngu ngốc…
Nước mắt của Long Ngọc không thể ngừng rơi xuống, đều là ngu ngốc!
Bọn tiểu nhị của Vọng Uông Lâu phát hiện mấy ngày nay Ngọc thiếu chủ có chút khác thường, ngày thường vênh vang đắc ý, luôn bắt nạt Âm công tử, nhưng mấy ngày nay, vẫn bắt nạt như trước, chỉ có điều, những hành động bắt nạt kia xem ra cũng quá ngọt ngào a? Ví dụ? Ví dụ như hiện tại!
“Không được! Ta không ăn!” Long Ngọc lắc đầu né tránh đậu hũ đưa đến bên mép.
“Kỳ lạ, ngươi không phải không chát ghét đậu hủ sao?” Âm Nhã Diệc không hiểu nhìn cậu.
“Ta không ăn nước chát (nước bã còn lại khi nấu), vị quá nặng, mùi của đậu đều bị lấn áp!” Long Ngọc thản nhiên nói, các vị khách khác cũng không dám phản đối, nước chát đậu hũ rất thơm nha!
Âm Nhã Diệc đem đậu hũ đặt ở dưới mũi ngửi một cái “Đúng là rất mùi.”
Cạch, cái thìa chiếc đũa chén bát rơi mất một cái, ngươi có thể không…mở to mắt nói dối như thế không! Cái này mùi chỗ nào!
“Tiểu nhị! Đổi một đĩa đậu hũ rán.” Âm Nhã Diệc vừa mở miệng tiểu nhị đã lập tức đi đổi, cũng âm thầm ghi mớ việc Ngọc thiếu chủ không ăn nước chát đậu hũ này. Phải biết lần trước đầu bếp cho nhầm đậu đỏ vào làm nhân bánh trung thu, Ngọc thiếu chủ suýt nữa hủy cả tòa lâu này, chưởng quỹ không biết phải bồi thường bao nhiêu thứ mới có thể yên ổn. Ngọc thiếu chủ này không phải là người bọn họ có thể đắc tội nha!
Đối với Âm Nhã Diệc mà nói thân ái nhà mình nói khó ăn chính là khó ăn, không có lý do gì cả! Đối với người ngoài mà nói, Long Ngọc chính là rảnh quá không có gì làm!
“Ngọc thiếu chủ, có người đưa tới một bức tranh nói là đưa cho ngài.” Tiểu nhị đem một bộ tranh đưa tới trong tay Long Ngọc.
Cậu mở tranh ra, một con mãnh hổ rất sống động như muốn nhảy ra từ trong tranh “Bức tranh này rất giống thật!” Ngón tay mơn trớn bức tranh, trên tranh ngay cả kí tên cũng không có thế nhưng cậu lại biết là ai “Dư Mộ Thành vẽ quả nhiên sinh động.” Cậu ném cho tiểu nhị mấy đồng bạc vụn “Đi cảm tạ Dư công tử đưa đại miêu” Lời của cậu làm không ít người phải sợ hãi, nói hổ là mèo lớn? Ngọc thiếu chủ nha! Chúng ta phải nói ngài như thế nào mới được đây?
Dư Mộ Thành nghe xong không những không giận mà còn cười, Ngọc thiếu chủ này thực sự rất thú vị!
Hắn cảm thấy rất thú vị, kết quả là! Hắn bắt đầu mỗi ngày quấy rầy, a! Không đúng! Là giao lưu! Ngày hôm nay đưa tranh, ngày mai đưa danh thiếp, ngày kia hẹn ước du lịch, Long Ngọc đều đáp ứng. Điều này làm cho Âm Nhã Diệc tức đến phát điên! Lớn mật! Dám cùng bản vương cướp người! Xem bản vương xử ngươi như thế nào…Ạch, thân ái, ta không có, ta thật sự không muốn đem hắn kéo tới tầng mười tám địa ngục! Thật sự, thật sự!
Tâm tư mới hơi động liền bị nhìn thấu, đáng thương nha!
Đêm, có tuyết rồi, từng bông từng bông tuyết lớn rơi xuống, Dư Mộ Thành đem tranh treo ở trong viện, nhìn trong viện xuất hiện bạch mai dưới mái hiên, ôm một bình rượu chậm rãi uống, thưởng thức mai trong tuyết.
Đột nhiên một tiếng tỳ bà truyền đến, theo gió mà lên, hòa quyện với hương mai. Hắn sửng sốt, bưng chén rượu nhìn mai trắng đầy sân, mơ hồ từ bên trong rừng mai nhìn thấy một thân ảnh yểu điệu, quần áo thướt tha, còn ôm tỳ bà che nửa mặt, không yêu mị kiều diễm mà là thanh tú giản dị.
“Ngươi…?” Hắn chỉ nói một chữ ngươi, nàng liền đột nhiên đỏ mặt, biến mất rồi, làm cho hắn không tìm được manh mối “Đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Nằm mơ sao?”
Tầng ba Vọng Uông Lâu, Long Ngọc đẩy ra song cửa chỉ thấy một màu trắng bạc, bên dưới cơ hồ đều bị đông lại. Cậu đột nhiên nổi hứng, xoay người nhìn về phía Âm Nhã Diệc “Nhã Diệc, chúng ta ra ngoài chơi đi!”
“Tuyết rơi lớn như vậy, chơi kiểu gì?” Âm Nhã Diệc cười nhìn cậu, nhưng vẫn phủ thêm áo choàng cho cậu, cầm tay người bay ra từ song cửa sổ, lướt nhẹ trên mặt hồ.
Long Ngọc hít một hơi, lạnh quá, nội tạng giống như muốn đóng băng. Mặc dù lạnh như thế, cậu vẫn rất hưng phấn, đưa tay ra tiếp hoa tuyết rơi xuống từ không trung.
‘Tiểu Chân, con phải nhớ nha, đây là vũ đạo thuộc về chúng ta.’
Trong đầu hiện ra thân ảnh của mẫu thân, cậu lui về phía sau vài bước, quay sang cười mới Âm Nhã Diệc “Nhã Diệc, ta khiêu vũ cho ngươi xem có được hay không, đây là vũ đạo chỉ thuộc về ta.”
“Được.” Chỉ cần là cậu đưa ra Âm Nhã Diệc làm sao có khả năng nói không.
Long Ngọc cởi áo choàng ném cho hắn, mở ra áo trong cũng ném cho hắn, chỉ để lại trường bào màu xanh nhạt, tay phải khẽ vung chiến kích ra, đón tuyết mà múa, dẫm trên mặt băng mà giống như trên đất bằng, mỗi bước một chiêu thức. Hoa tuyết tung bay bên người cậu, chiến kích trong tay cậu quay tròn một vòng rồi lại một vòng, hoa tuyết cũng xoay tròn, càng tụ càng nhiều, dĩ nhiên hình thành một quả cầu tuyết, cầu tuyết lượn một vòng rồi lại một vòng xung quanh cậu.
Đột nhiên! Chiến kích trong tay cậu xoay sang hướng khác, đánh vào trên quả cầu tuyết. Cầu tuyết bay ra, mục tiêu, chính là mặt của Âm Nhã Diệc. Đùng! Ở giữa hồng tâm!
Âm Nhã Diệc ngây ngốc một hồi không phản ứng lại, từng khối tuyết trắng rơi từ trên mặt hắn xuống, lộ ra khuôn mặt ngốc lăng.
“Ha ha ha ha…!” Long Ngọc ôm binh khí cười đến nỗi không đứng lên nổi, nếu không phải chiến kích chống ở trên tuyết, chỉ sợ cậu đã nằm nhoài lên trên mặt băng.
“Tiểu bại hoại! Dám nắm cầu tuyết ném mặt phu quân của ngươi! Xem ta trừng trị ngươi như thế nào!” Âm Nhã Diệc vứt quần áo trong tay sang một bên, nắm tuyết ném về phía Long Ngọc. Long Ngọc cười đùa né tránh, nắm tuyết ném trả. Hai người, trong đêm khuya, ở trên mặt băng đuổi bắt, ném tuyết, tiếng cười vang vọng cả đêm đông.
Cuối cùng, tuyết càng ngày càng lớn, dưới tình huống quần áo của Long Ngọc ướt nhẹp vì tuyết, Âm Nhã Diệc nắm lấy cậu, đem người ôm vào trong ngực “Tuyết rơi lớn hơn rồi, chúng ta về thôi.”
“Lại chơi một lúc…A thu!” Long Ngọc nói xong liền hắt hơi một cái.
“Còn chơi! Tí nữa năm chén thuốc đun thành một chén, cũng không cho ăn đường.” Âm Nhã Diệc nói, mặt của hắn cũng nhăn lại thành một đống.
“Người xấu!” Giận dỗi mắng, Âm Nhã Diệc nhìn thấy cậu trẻ con như vậy trái lại lại nở nụ cười, ôm lấy người, bay lên trời trở về nhà, đóng kỹ cửa sổ, bật tay một cái, chậu than trong phòng tự dưng cháy lên. Cho dù như thế, Long Ngọc vẫn bị chảy nước mũi.
Ở bên ngoài thì không có cảm giác gì cả nhưng khi về đến phòng thì lập tức cảm giác được sự chênh lệch nhiệt độ, y phục trên người ướt nhẹp, truyền đến từng trận lạnh giá.
“Đi tắm một cái đi, nếu không sẽ thật sự cảm mạo.” Âm Nhã Diệc không đợi người ta trả lời đã bắt đầu cởi quần áo. Da dẻ của Long Ngọc rất tốt, trắng như chạm ngọc, khiến người ta yêu thích không nỡ buông tay. Hắn ôm người không có một mảnh quần áo nào, tay hung hăng quấy rầy. Long Ngọc bị hắn mò nổi lên phản ứng, xấu tâm bấm một cái giữa hai chân hắn “Ừm!” Âm Nhã Diệc thở mạnh một cái, vốn ôm người đi về phía phòng tắm, đột nhiên dừng chân, xoay người đi về phía giường “Chúng ta trước tiên làm nóng người, tí nữa tắm.”
Long Ngọc bị ném đến trên giường, hô to “Nhã Diệc, lạnh quá ta muốn rửa ráy!” Nói vô cùng đáng thương, hy vọng người có thể đồng tình buông tha cậu.
“Vậy ta nhanh một chút là được.” Âm Nhã Diệc nói xong liền cởi quần áo nhào tới.
“A…ngươi cái….A!” Cứu mạng nha!
Chờ đến khi Long Ngọc có thể tắm rửa thì đã vô lực giống như một con rối mặc cho Âm Nhã Diệc bài bố, trong miệng còn lẩm bẩm, không muốn, từ bỏ linh tinh.
Đem người thu thập sạch sẽ ôm vào trong ngực đắp kín chăn, Âm Nhã Diệc hôn một cái trên trán cậu “Mơ một giấc mơ đẹp nhé, thân ái của ta.”
Ngày thứ hai, Long Ngọc quả nhiên, bị sốt. Âm Nhã Diệc cũng không thật sự năm chén hấp thành một bát, đun theo phương thuốc là được rồi, chuẩn bị đường ngọt, vừa dỗ dành vừa lừa gạt người uống.
“Không uống…đắng.” đầu Long Ngọc lắc a lắc, lắc đến nỗi đầu đều đau “Ừm…” Nhanh chóng đỡ lấy đầu, thống khổ rên lên.
“Ngươi nha!” Âm Nhã Diệc nhìn đau lòng, ngẩng đầu lên uống một ngụm thuốc lớn, cũng mặc kệ Long Ngọc giãy dụa, đem người đè lại, hôn lên, cạy ra hàm răng đem thuốc truyền qua, cho uống xong thuốc nhưng cũng không nỡ thả ra, hôn đến nỗi Long Ngọc choáng váng mơ hồ. Đột nhiên, Âm Nhã Diệc tách ra, ôm lấy người vào trong lòng, ánh mắt lạnh lùng nhìn cửa.
Khấu khấu! Tiếng gõ cửa truyền đến.
“Nghe nói Ngọc thiếu bị bệnh.” Thanh âm Dư Mộ Thành truyền đến từ bên ngoài.
“Cửa không khóa.” Âm Nhã Diệc lạnh lùng, cái tên này đến quấy rầy chuyện tốt của hắn sao!
Dư Mộ Thành đẩy cửa ra thì nhìn thấy hai người trên giường, người bình thường nhìn thấy cảnh này thì đều sẽ lui ra nói ngày khác quay lại, nhưng là! Hắn không phải người bình thường! Mới không quản việc của hai người, chuyện mà hắn muốn hỏi phải hỏi nhanh mới được. Vì thế rất tự nhiên đi vào, ngồi xuống, làm cho Âm Nhã Diệc chỉ muốn đánh hắn!
“Dư công tử có việc?” Long Ngọc cũng không thèm để ý, thoải mái tựa ở trong lòng Âm Nhã Diệc hỏi hắn.
“Đúng vậy.” Thấy đối phương cử động hào phóng như vậy, hắn ngược lại lại có chút không tiện, Âm Nhã Diệc lại rất hài lòng ôm chặt Long Ngọc.
“Chuyện gì.” Long Ngọc miễn cưỡng hỏi.
Dư Mộ Thành lấy ra bức tranh, đẩy lên trước mặt cậu “Bức tranh này là Ngọc thiếu vẽ, ta muốn biết, ngoại trừ mai còn vẽ cái gì?”
“Không còn gì cả.” Long Ngọc vô cùng buồn ngủ, trực tiếp nhắm mắt lại nói.
“Như vậy a.” Hắn có chút không hiểu.
“Bên trong có phải là có một nữ tử áo xanh, trong tay ôm một cây tỳ bà?” Long Ngọc đột nhiên hỏi ra, làm cho hắn sững sờ, theo bản năng gật đầu “Dư công tử có diễm phúc.” Long Ngọc cười gian trá, lén lút bấm nhẹ Âm Nhã Diệc bên người một cái, đừng tưởng ta không biết là ngươi làm ra!
Âm Nhã Diệc nghiêm nghị, một bộ ta cái gì cũng không biết không hiểu, tay nhẹ nhàng nhéo khu vực mẫn cảm trên eo của Long Ngọc, khiến người mềm ở trong lồng ngực của hắn không nói lên được câu nào, chỉ có thể nguýt hắn một cái, làm cảnh cáo, rơi vào trong mắt của hắn lại là quăng mị nhãn, quá mê người rồi!
“Sao công tử lại nói thế?” Dư Mộ Thành không hiểu (tình cảm Tiểu Bạch cái gì cũng không hiểu nha!)
“Họa hồn sẽ đưa tới họa mị, họa mị chỉ quyến luyến tài tử, Dư công tử không phải tài tử thì là gì?” Long Ngọc nhạt nhẽo nói “Nếu như thích liền lưu lại đi, họa mị không hại người, cũng không thể cùng người giao hoan.”
“Ta không phải có ý đó…” Dư Mộ Thành cảm giác Long Ngọc hiểu lầm rồi.
“Không thích liền đuổi là được rồi, cũng không biết phải phiêu lãng bao lâu mới tìm được nơi an thân, chỉ mong sẽ không hồn phi phách tán a.” Long Ngọc tự mình nói, khóe mắt liếc Dư Mộ Thành một chút.
“Ngọc thiếu nghỉ ngơi, quấy rầy rồi.” Hắn nói xong liền đứng dậy rời đi.
Thấy người đi rồi, Long Ngọc ngáp một cái nói “Đi ra đi.”
Không khí dao động, một thân ảnh yểu điệu xuất hiện, quỳ gối hành lễ “Nô tỳ cảm ơn Minh hậu.”
“Ngươi phải tự đi trên chính con đường mà mình đã chọn, nhớ kỹ, ngươi là quỷ hắn là người, muốn hại hắn thì giao hoan với hắn, không muốn hại hắn thì trở thành tri âm với hắn.” Âm thanh của Long Ngọc lạnh lẽo.
“Nô tỳ rõ ràng.” Họa mị run rẩy trả lời.
“Đi đi.” Long Ngọc vung tay lên nàng liền biến mất, hắn xoay lại tay nắm mặt của Âm Nhã Diệc “Không giải thích?”
“Cái gì ngươi cũng biết rồi còn cần giải thích sao?” Âm Nhã Diệc hôn lên tay của cậu.
“Họa mị động tâm với hắn.” Long Ngọc thờ ơ.
“Ừ.” Âm Nhã Diệc cũng chỉ là đáp một tiếng, trong lòng lại gào thét, lần này thua lỗ rồi!
“Buồn ngủ quá…” Chống đỡ nửa ngày Long Ngọc vẫn là không chịu nổi, cũng không biết là do sốt hay là thuốc, đặc biệt buồn ngủ.
“Vậy thì ngủ đi.” Âm Nhã Diệc sủng nịnh nói.
“Ừm.” Thật biết điều nhắm mắt lại, vào mộng đẹp.
Nhưng mà, lần ngủ này lại ngủ hết một năm, khi tỉnh lại lại phát hiện rất nhiều chuyện đã lệch khỏi quỹ đạo rồi.
Một số chuyện, ngay cả Âm Nhã Diệc cũng không cách nào kiểm soát được.
Lớn nhất chính là việc Dư Mộ Thành bị bỏ tù, bị chém đầu.
Lần đó chết oan ở trong ngục cũng không phải chỉ có một mình hắn, mà là rất nhiều thư sinh tài tử, thiếu chút nữa là lan đến chỗ của Long Ngọc, nhưng mà chỉ thiếu một chút.
Họa mị gào khóa chất vấn bọn họ “Tại sao không cứu hắn! Các ngài rõ ràng có thể!”
Long Ngọc trầm mặc rất lâu, kéo căng tay Âm Nhã Diệc “Chúng ta không thể chi phối vận mệnh của người khác, ngươi biết rõ điều này.”
Nàng không nói lời nào, chỉ là yên lặng rơi lệ, một lúc sau mới quỳ trên mặt đất “Ta muốn đi đầu thai.”
Long Ngọc không nói, Âm Nhã Diệc vung tay lên “Đi đi.”
“Tạ ơn vương.” Nàng biến mất.
Hắn ôm lấy Long Ngọc cọ cọ “Đi đưa hắn đi, đã thắp đèn trắng qua sông.”
“Được.” Long Ngọc nhắm chặt mắt lại “Nhã Diệc.”
“Hả?”
“Chúng ta có thể chi phối vận mệnh của quốc gia này sao?” Cậu nhắm mắt lại không muốn mở, chỉ sợ thấy đồ vật dơ bẩn gì.
“Chỉ cần ngươi muốn.” Âm Nhã Diệc hôn lên mắt của cậu.
“Cảm ơn.” Thanh âm của cậu rất nhẹ.
“Giữa chúng ta không cần hai chữ này.” Âm Nhã Diệc ôm chặt cậu.
Yêu quốc năm 215, thu, dục vọng tham lam hầu như đã phá hủy một đời người, mà lúc đó hoàng đế còn không biết, chính trận văn tự ngục này đã dẫn hắn đi về phía của tử thần.
Hết chương 17.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook