Minh Hậu Thật Tùy Hứng (Minh Hậu Ngận Nhâm Tính)
-
Quyển 1 - Chương 16: Bóng ma trong tranh (một)
Yêu quốc, phía nam bắc, nhiều mưa nhiều sương, bốn mùa chỉ có hai mùa đông hạ là rõ, quốc họ là họ kép Chung Ly.
Đông, bên ngoài rơi xuống tuyết lớn, năm mới sắp đến, bách tính trong thành rộn ràng làm hàng tết. Bên trong Nguyệt Tiên Các, người ta đang biểu diễn các vở kịch hay, đào kép trên đài còn đang bi bi ai ai hát, chỉ là tiết mục tiểu thư gặp tình lang đơn giản mà người dưới đài vẫn nghe say sưa ngon lành. Thế nhưng, có một người lại đỡ đầu ngủ gà ngủ gật.
Nửa canh giờ sau, tan cuộc.
“Ngọc thiếu.” Cô gái trẻ khẽ gọi.
“Hả?” Long Ngọc miễn cưỡng mở mắt ra, chỗ ngồi vốn trống không bên cạnh cậu có một nữ tử thanh tú đang ngồi “Nguyệt San, tan kịch?”
“Ngọc thiếu, thật sự kém đến mức làm ngài buồn ngủ như thế sao?” Nàng than nhẹ, mi dài nhíu lại.
“Không tính là kém, chỉ là nghe quá nhiều, có chút chán.” Cậu hoạt động cánh tay, tiếp nhận trà nha hoàn đưa lên nhấp miệng.
“Ai!” Nàng thở dài, nhìn cậu đáng thương nói “Đứa trẻ mà tiểu nữ bồi dưỡng ba năm, tìm những nghệ sĩ nổi tiếng viết kịch, dĩ nhiên làm cho Ngọc thiếu nói vô vị. Rạp hát này của tiểu nữ đúng là không thể tiếp tục được rồi!”
Nàng nói như ông cụ non làm Long Ngọc xì cười một tiếng “Muốn ta viết kịch cho ngươi thì nói thẳng, đừng nói như vậy làm ta đau răng.”
“Ngọc thiếu chịu?” Nàng mở to hai mắt nhìn cậu, chớp chớp.
“Viết kịch cho ngươi thì không khó, chỉ có điều ——-!” Cậu kéo dài giọng nhìn nàng.
“Tiểu nữ sẽ hát!” Nàng nguýt cậu một cái. Nàng biết cậu tài giỏi, nhưng phải trao đổi, giống như cậu nói, kịch mà cậu viết ra không phải tùy tùy tiện tiện người nào đều có thể hát.
“Viết cố sự như thế nào đây?” Long Ngọc chống đầu ngẫm nghĩ, nhìn trống trận (thời xưa trống để cổ vũ sĩ khí hoặc chỉ huy) bên cạnh sân khấu kịch, trong mắt lóe qua một tia lạnh lẽo, sau đó lại lộ ra ý cười “Cứ viết nó là được rồi.”
“A?” Nguyệt San nhìn cậu chấp bút viết xuống một hàng chữ, nét chữ vô cùng xứng đôi với khí chất của cậu.
Tương sát!
Sau mười ngày, Nguyệt Tiên Các biểu diễn hí kịch mới, do Nguyệt San tự mình ra trận, cực kỳ ngoạn mục, tuy nhiên, cho dù có đặc sắc thì đó cũng là một cố sự tang thương.
Cho dù là thượng tướng thì lại làm sao? Coi như là thống lĩnh tam quân thì lại như thế nào? Phận nữ nhân vẫn không thể chạy trốn được vận mệnh đùa cợt, làm sao còn có sự anh dũng khi giết địch năm đó? Làm sao còn có khí phách trên chiến trường kia? Kiệt sức mà chết bên trong tường cao, trên chiếc giường bệnh, chỉ nói được một câu, chỉ nguyện kiếp sau không gặp gỡ…
Tuồng vui này thu được nước mắt của không biết bao nhiêu người, ngay cả Nguyệt San cũng khóc một trận sau khi xem kịch bản rồi lại khóc một lần nữa khi luyện kịch. Thế nhưng Long Ngọc là người viết kịch này thì lại không nhìn, chỉ có tan kịch mới đến, mở màn liền rời đi.
Ngày hôm đó sau khi kịch hết, có hai người không vội rời đi mà là muốn gặp người viết kịch.
“Hai vị công tử muốn gặp người viết kịch thì cũng phải có lý do chính đáng chứ?” Nguyệt San đang tẩy trang thì nhìn thấy hai người kia, diện mạo bất phàm không giống người có ý tốt, vốn không muốn để cho Long Ngọc thấy bọn họ, bây giờ lại càng không muốn.
“Tiểu thư có biết đoạn tiếp theo của vở kịch này?” Nam tử mặc áo lụa tơ tằm thưởng thức chiếc quạt trong tay, khẽ nâng mắt nhìn nàng. Lông mày của nàng nhíu lại, nghe hắn nói “Nữ tử kia có một người con trai, mấy năm sau con trai của nàng tập kích, diệt cả nhà Đại tướng quân, thủ đoạn vô cùng tàn nhẫn, hài cốt cũng không để lại.”
“Ngươi muốn thế nào?” Nàng trầm mặc hỏi.
Cây quạt trong tay hắn nâng nhẹ cằm của nàng “Ngươi đi nói với Long Ngọc, để hắn theo ta một hồi, ta cao hứng thì việc này sẽ đá chìm biển lớn, nếu như ta không cao hứng, người bên trong lục giới chắc chắn sẽ biết.”
“Làm càn!” Nàng vỗ bàn đứng dậy “Ngươi coi ta là thứ gì! Dám khinh bạc thiếu chủ nhà ta như thế!”
“Hắn không phải là đồ vật, ca của ta cũng không phải là người mà ngươi có thể nghĩ đến.” Người bên cạnh hắn bỗng nhiên mở miệng, hắn còn chưa phản bác đã cảm thấy trên mặt mát lạnh. Kinh ngạc mà nhìn về phía người ở bên cạnh, người kia cầm chén trà đã trống không đưa lên mũi ngửi “Ngân hào? Ca, chỗ của ca thật sự là muốn cái gì có cái đó nha!”
“Chỗ này của ta còn có Kim bích loa, đệ nếu thích thì mang về một ít đi.” Long Ngọc từ trên lầu tao nhã đi xuống, chậm rãi đi tới trước hắn “Hoàng Bác sao lại đến chỗ của ta thế này?”
“Nhớ ca chứ sao.” Hoàng Bác vung tay lên, tự nhiên có người đi xử lý nam tử kia “Thu thập sạch sẽ một chút.”
“Hoàng Bác, phụ vương của ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!” hắn kêu gào giống như tiếng chuông vỡ.
“Dám có chủ ý với ca ca ta, ngươi xem tổ mẫu của ta có bỏ qua cho phụ vương của ngươi hay không!” Hoàng Bác cười gằn, nhất thời làm cho nam tử phát lạnh, nụ cười như vậy có mấy phần giống nụ cười trên mặt Long Ngọc, hắn đột nhiên có loại cảm giác tai vạ đến nơi.
“Được rồi, đệ muốn làm thế nào thì làm đi, không phải chỉ là hoàng tử sao, đừng nói với tổ mẫu, cũng đừng cho Nhã Diệc lo lắng không đâu.”
Long Ngọc nhìn thấy khuôn mặt như con gấu của tên kia thì ngay cả tâm tình muốn bắt nạt cũng không có, thật chơi không vui!
“A!” Nguyệt San kinh hô một tiếng, Long Ngọc nghiêng đầu nhìn nàng, không hiểu nàng lại làm sao, nàng yếu ớt nói: “Tiểu nữ đã truyền âm cho vương…”
“Thẩm Nguyệt San!” Long Ngọc cắn răng quát nàng “Ngươi đến cùng là người của ai! Ngươi là gián điệp của Nhã Diệc đúng không! Ta thật vất vả ra ngoài chơi, ẩn giấu lâu như vậy cuối cùng vì ngươi mà hắn tìm ra! Đều là ngươi mật báo!”
“Ta…” Nàng cúi đầu, một bộ ta sai rồi, Long Ngọc còn muốn mắng thì đột nhiên bị người ôm lấy, đi về phía trên lầu, cậu nhất thời kinh ngạc!
“Âm Nhã Diệc cái tên sắc lang này! Giữa ban ngày! Ngươi thả ta ra!”
“Rời nhà trốn đi? Hả? Còn dám trốn đi? Hả? Xem ta trừng trị ngươi như thế nào!”
“Người đâu! Cứu mang nha! Minh vương giở trò lưu manh!”
“Xem ra ta hôm nay không muốn lưu manh cũng không đươc rồi! Thân ái ngươi đối với ta thực sự là quá tốt rồi!”
“Ngươi cái… A a..”
Hai người dưới lầu tự giác bưng lỗ tai đi ra ngoài, biểu thị chúng ta cái gì cũng không nghe.
Lỗ quốc công gần đây lấy được một thứ tốt, gặp người liền nói, có được bút tích của Ngọc thiếu trang chủ. Ngọc thiếu trang chủ là ai? Không ai không biết. Ngọc trang ở nơi nào? Không ai biết. Chỉ là nghe đồn Ngọc Trang giàu nhất thiên hạ, người ta cũng chỉ coi thiếu chủ là người trên trời, tất cả chỉ là nghe đồn mà thôi, tuy nhiên cũng có người nguyện ý tin tưởng. Thế nhưng, bức tranh này của Lỗ quốc công thực sự rất kỳ lạ, nó gọi là Hương Tuyết Hải. Mọi người đều biết Hương Tuyết Hải là chỉ mai trắng nhưng trên bức vẽ kia lại chẳng có gì cả, chỉ là một tờ giấy trắng. Lỗ quốc công bị người trêu đùa một phen, nhưng hắn vẫn tin chắc bút tích trong tay là đồ thật, tìm cho bằng được người hóa giải thuyền cơ bên trong.
“Tranh này rõ ràng chỉ là một tờ giấy trắng, Lỗ đại nhân không phải là bị người lừa chứ?”
“Nói linh tinh cái gì đấy! Ngọc thiếu trang chủ sẽ lừa người sao?”
“Ta không phải có ý đó, ta là nói…”
“Nói cái gì nha! Không có bản lĩnh còn có thể nói cái gì?”
“Hắn chỉ là nói chuyện thôi mà.”
“Ta nghe nói, nếu như ai có thể phá giải được bức tranh này, Lỗ đại nhân liền đưa tranh cho người đó!”
“Ai lại muốn một tờ giấy trắng nha!”
Một đám tài tử trao đổi, đều nhận định đây chỉ là một tờ giấy trắng, Lỗ quốc công thở dài, thật sự không có ai có thể phá sao? Lúc này hạ nhân đến bẩm báo “Bẩm báo đại nhân, Dư Mộ Thành Dư công tử đến.”
“Mau mời! Mau mời!” Lỗ quốc công nghe là Dư công tử đến rồi thì lập tức cho người mời vào. Dư Mộ Thành này là người vô cùng tài giỏi, vẽ tranh như thật, người đời gọi hắn là Tiểu Hoạ Thánh, chữ tiểu này cũng không phải mang nghĩa xấu mà là hắn thành danh khi chỉ có sáu tuổi, vì lẽ đó danh hiệu Tiểu Họa Thánh này vẫn được gọi đến bây giờ.
Sau một hồi khách sáo, Dư Mộ Thành liền đi thẳng vào vấn đề “Nghe nói Lỗ đại nhân có được một bức tranh quý.” Nếu hắn được gọi là Tiểu Họa Thánh, tự nhiên cũng là một tên họa si (si mê vẽ tranh), họa si đương nhiên sẽ thích sưu tầm tranh vẽ, tranh chữ. Hắn đã từng nghe danh Ngọc thiếu trang chủ, cũng từng nhìn thấy chữ viết của Ngọc thiếu trang chủ, kiểu chữ kia vừa ngông cuồng vừa ngạo mạn lại vô cùng tiêu sái tự nhiên, không khỏi khiến người ta suy nghĩ đó là loại người như thế nào. Bây giờ nghe nói có họa, tự nhiên muốn đến xem cho thỏa lòng mong mỏi!
“Người đến, mang tranh ra đây.” Lỗ quốc công hào phóng sai người mang tranh đến, trong lòng lại nghĩ, nếu ngay cả Dư Mộ Thành cũng không nhìn ra thì chắc bức tranh này thực sự có vấn đề rồi.
Bức tranh được trải ra, quả nhiên Dư Mộ Thành đầu tiên là nhíu mi lại, sau đó cẩn thận tỉ mỉ nhìn bức tranh, cuối cùng bắt đầu lau một cái ở phía trên, đem ngón tay đặt trước mũi ngửi một cái, nở nụ cười “Lỗ đại nhân, bên ngoài đang có tuyết rơi, chính là thời gian tốt để thưởng thức tranh. Ngài sai người treo bức họa này ở trong một cái sân không có mái che, cảnh bên trong bức tranh này sẽ hiện ra thôi.”
Lỗ quốc công do dự nhưng cuối cùng vẫn gọi người đi làm. Trong sân, tuyết đã phủ trắng mặt đất, một bức tranh được treo ở trên giá vẽ, đặt ở trong sân không có mái, tuyết bay phủ cả bức tranh. Vốn là một mảnh sân trống rỗng trong nháy mắt liền sinh ra một cây mai lớn, cái sân này lớn bao nhiêu thì cây mai này lớn bấy nhiêu, chiếm cứ toàn bộ cái sân, một góc đều không buông tha.
“Chuyện này…” Lỗ quốc công trợn mắt lên “Chuyện này quả thật là tác phẩm của thần! Sao lại có thể làm được như vậy chứ?” Bọn tài tử cũng choáng váng, dĩ nhiên là như vậy?
“Đại nhân đã nghe nói đến họa hồn chưa?” Dư Mộ Thành hỏi.
“Cái này… vẫn chưa nghe bao giờ.” Hắn đúng là chưa từng nghe nói.”
“ Họa cốt dịch, khó họa hồn (Vẽ khung dễ, khó vẽ hồn).” Dư Mộ Thành nhìn cây mai trắng trước mắt, khi hắn nhắm mắt lại thì như ngửi thấy hương mai quanh quẩn trong không khí “Giấy vẽ, mực, đều không phải vật phàm, người có thể vẽ hồn có khả năng khiến linh hồn quy phục, phải như vậy chúng mới có thể cam tâm tình nguyện bị trói buộc bên trong cuộn giấy trắng, tranh này gọi là Hương Tuyết Hải, quan trọng ở ngay chữ tuyết, hoa mai trắng ẩn hiện trong tuyết, chủ nhân của tấm họa có phải nói như vậy hay không?”
Lỗ quốc công nghĩ một hồi, cũng thật là như vậy “Đúng! Người đưa tranh cho ta đúng là nói như vậy!”
“Ta hiện tại muốn gặp vị Ngọc thiếu chủ kia.” Dư Mộ Thành nhìn bức tranh, trong gió thoang thoảng hương mai.
“Có người nói, ở kinh thành có một tòa Vọng Giang Lâu, Ngọc thiếu chủ ở chỗ đó. Thế nhưng, rất nhiều người đều không tìm được tòa lâu kia, ngươi nếu muốn đi, có thể thử xem.” Lỗ quốc công nói, gọi người thu tranh lại rồi đưa hắn, lời hứa đáng giá nghìn vàng, đưa chính là đưa!
“Đa tạ.” Hắn cũng không khách sáo hành lễ, nhận lấy tranh.
Tháng chạp sơ chín (tính từ đông chí, cứ chín ngày là một cửu, đếm từ cửu 1 đến 9)đại hàn (một trong 24 tiết, khoảng 20 – 21 tháng 1, là thời gian lạnh nhất ở Trung Quốc), kinh thành có một trận tuyết lớn, trước cửa các cửa hàng đều có người làm thuê quét tuyết, tiểu hài tử ở bên trong tuyết chạy tới chạy lui. Dư Mộ Thành đứng trước tòa Vọng Uông Lâu, buồn cười nhìn bảng hiệu. Khó trách người khác không tìm được, nếu không phải hắn đã từng nhìn thấy chữ của Long Ngọc, hiểu rõ kiểu chữ của cậu, hơn nửa hắn cũng bỏ qua. Cất bước vào trong cửa hàng, tiểu nhị tiến lên đón “Khách quan xin mời vào!”
“Tiểu nhị, nhà các ngươi gọi là Vọng Giang Lâu hay là Vọng Uông Lâu?” Dư Mộ Thành buồn cười hỏi.
“Đương nhiên là Vọng Giang Lâu rồi! Chưởng quỹ nhà chúng ta họ Giang, bên trong tên của cửa hàng có tên của chưởng quỹ!” Tiểu nhị trả lời lưu loát.
“Vậy bảng hiệu này viết sai rồi? Tại sao không đổi một cái khác?” Hắn tò mò hỏi.
“Đừng! Tuyệt đối đừng nhắc đến chuyện đổi bảng hiệu!” Tiểu nhị cẩn thận nhìn hai bên một chút, cũng may chưởng quỹ không ở đây “Nếu để cho chưởng quỹ nhà ta nghe được, ngài ấy chắc chắn sẽ không bỏ qua cho ngài đâu!”
“Vì sao vậy?” Hắn kinh ngạc.
“Không lừa ngài, bảng hiệu này là do Ngọc thiếu viết. Năm đó chưởng quỹ của chúng ta dùng rất nhiều tâm huyết, dốc hết sức, lại thêm cả ba tầng cao nhất mới có thể lừa gạt được Ngọc thiếu chủ viết tên cho. Kết quả thiếu chủ không cao hứng, thêm một nét ở trên chữ giang liền biến thành uông, Vọng Giang Lâu này liền biến thành Vọng Uông Lâu. Thế nhưng đây lại là độc nhất thiên hạ, chưởng quỹ nhất quyết không chịu đổi, còn nói ai nói đến chuyện đổi bảng hiệu thì sẽ sống chết với người đó!” Tiểu nhị vừa nói vừa ra hiệu cho hắn đi về phía cái lò sưởi trong đại sảnh.
“Nói như vậy, Ngọc thiếu chủ này cũng thật là thú vị.” Hắn nghe tiểu nhị nói liền đại khái đoán được đó là người như thế nào, quả là thiếu chủ bị người sủng từ nhỏ.
“Đúng vậy, ta cùng ngài…” Tiểu nhị còn chưa nói hết, rèm cửa đã bị xốc lên, một luồng gió lạnh thổi vào, có người đi đến.
“Lạnh chết rồi! Ngày gì mà lạnh như thế chứ!” Long Ngọc đi tới, khoác áo choàng lông chồn màu tím, trên đầu mang mũ nhung, cả người bị bao ở trong đống lông mềm mại, chỉ lộ ra khuôn mặt nhỏ bằng bàn tay, trắng như chạm ngọc. Người đi sau vẫn che ô cho cậu, thu ô vào nhà, giúp cậu thổi bay những bông tuyết vướng trên người “Biết lạnh còn chạy ra ngoài.” Người kia một thân y phục màu đen giống như không sợ lạnh, ngay cả áo choàng cũng không khoác.
“Là ai bắt ta đi ra ngoài? Còn không ngại mà nói ta!” Long Ngọc trừng người kia một chút, ném áo choàng cho hắn, ngay cả mũ lông ở trên đầu cũng ném cho hắn, mái tóc dài màu tím như la thác nước xõa tung xuống, làm nổi bật lên mặt của cậu, tinh xảo cực kỳ. Áo trong màu tím sáng làm tôn lên vẻ đáng yêu của người mặc, trông càng giống một thiếu niên.
“Vâng, đúng, đúng, là sai lầm của ta, được không?” Nam tử bồi tội.
“Không được!” Long Ngọc đã đi tới thang lầu đột nhiên xoay người lại, đâm đâm cái trán của nam tử “Muốn ta không tức giận thì đi mua cho ta canh thịt dê ở Hưng Long Trai, không cần rau thơm, thêm hai bánh nướng hạt vừng, nếu không ngươi đừng hòng đi theo!” nói xong lên lầu cũng không quay đầu lại.
Nam tử bất đắc dĩ lắc đầu một cái, xem ra rất là uất ức, đương nhiên nếu như trên mặt của hắn không mang theo nụ cười sủng nịnh kia.
“Âm công tử, hay là để tiểu nhân đi mua cho?” Tiểu nhị lấy lòng hỏi.
“Không cần, nếu để cho hắn biết, không biết còn bực bội với ta như thế nào đâu.” Âm Nhã Diệc đem áo choàng cùng mũ giao cho tiểu nhị, cầm ô đi ra ngoài.
“Đó là?” Dư Mộ Thành nhìn hai người này không coi ai ra gì trình diễn một màn, có chút kỳ lạ.
“Người vừa đi lên lầu chính là Ngọc thiếu chủ.” Tiểu nhị cẩn thận thu lại áo choàng cùng mũ, gọi người đưa lên cho Long Ngọc, xoay người lại hỏi hắn “Khách quan có muốn gì không?”
Dư Mộ Thành sửng sốt trong chốc lát rồi trở lại chỗ ngồi “Hai món đầu bảng, một bình trà ngon.”
“Đến đây!” Tiểu nhị trả lời rồi đi ra phía sau chuẩn bị món ăn.
Hắn ngồi ở trên ghế đờ ra, có một cảm giác chần chờ lại hoài nghi rồi lại… kỳ quái.
Một lúc sau Âm Nhã Diệc bưng canh thịt dê về, trong tay còn cầm một cái hộp nhỏ, trực tiếp lên lầu ngay cả nhìn dưới lầu một chút cũng không “Thân ái, ta đã trở về, mau tới ăn canh, nguội liền tanh.”
“Được!” Long Ngọc cầm bát canh thịt dê màu trắng sữa uống từng ngụm nhỏ, ăn thêm bánh nướng hạt vừng, ăn được một nửa thì phát hiện Âm Nhã Diệc đang ngồi trên giường mềm, mặt không biểu tình xem sách, “Nhã Diêc, nếm thử đi, ngon lắm.” Cậu múc một chén canh đưa đến khóe miệng Âm Nhã Diệc, đối phương hé miệng uống, ánh mắt vẫn không rời quyển sách. Long Ngọc đút một ngụm hắn uống một ngụm, một chén canh cũng không có nhiều, thoáng cái đã uống xong. Long Ngọc cắn miếng bánh nướng tò mò tới gần, “Ngươi đang xem cái gì thế? Sinh tử bạc à?” Cậu nghiêng đầu, ngậm nửa miếng bánh vừng, ” Sao ngươi lại xem sách này!” nhanh chóng đoạt lại sách, đỏ mặt.
“Làm sao?” Âm Nhã Diệc nghiêng đầu hỏi cậu.
“Làm sao?” Lông mày cậu dựng lên, mặt đỏ bừng, “Ta nói này Minh Vương đại nhân, ngài xem sách này sao lại mang vẻ mặt như đang xem Sinh tử bạc, một chút biểu tình cũng không có?”
“Vậy phải có biểu tình gì?” Âm Nhã Diệc nhìn bộ dạng cậu, trong lòng ngứa ngáy, “Thứ này vẽ xấu như vậy, có thể có biểu tình gì.”
Mặt Long Ngọc lập tức đỏ hơn, cái tên này có còn là người sao! Có thể bình tĩnh xem loại sách này! (Khụ, vốn không phải là người.)
“Thân ái mặt của ngươi đỏ quá, nóng lắm sao?” Âm Nhã Diệc trêu chọc kéo người tới, tay ôm lấy thắt lưng của cậu, “Vi phu sẽ giúp ngươi hạ nhiệt độ xuống thế nào?”
“Ngươi! Ngươi cái đồ lưu manh!” Long Ngọc bị đẩy ngã, bức tranh trong tay rơi xuống đất, trên đó là hình ảnh khiến người ta đỏ mặt tim đập, xong Âm Nhã Diệc lại không có cảm giác, hắn cảm thấy chỉ khi người trong tranh là thân ái nhà hắn mới có thể khiến hắn hưng phấn thôi!
Bên trong gian phòng, cảnh xuân nồng nàn, rung động lòng người.
Hết chương 16.
Đông, bên ngoài rơi xuống tuyết lớn, năm mới sắp đến, bách tính trong thành rộn ràng làm hàng tết. Bên trong Nguyệt Tiên Các, người ta đang biểu diễn các vở kịch hay, đào kép trên đài còn đang bi bi ai ai hát, chỉ là tiết mục tiểu thư gặp tình lang đơn giản mà người dưới đài vẫn nghe say sưa ngon lành. Thế nhưng, có một người lại đỡ đầu ngủ gà ngủ gật.
Nửa canh giờ sau, tan cuộc.
“Ngọc thiếu.” Cô gái trẻ khẽ gọi.
“Hả?” Long Ngọc miễn cưỡng mở mắt ra, chỗ ngồi vốn trống không bên cạnh cậu có một nữ tử thanh tú đang ngồi “Nguyệt San, tan kịch?”
“Ngọc thiếu, thật sự kém đến mức làm ngài buồn ngủ như thế sao?” Nàng than nhẹ, mi dài nhíu lại.
“Không tính là kém, chỉ là nghe quá nhiều, có chút chán.” Cậu hoạt động cánh tay, tiếp nhận trà nha hoàn đưa lên nhấp miệng.
“Ai!” Nàng thở dài, nhìn cậu đáng thương nói “Đứa trẻ mà tiểu nữ bồi dưỡng ba năm, tìm những nghệ sĩ nổi tiếng viết kịch, dĩ nhiên làm cho Ngọc thiếu nói vô vị. Rạp hát này của tiểu nữ đúng là không thể tiếp tục được rồi!”
Nàng nói như ông cụ non làm Long Ngọc xì cười một tiếng “Muốn ta viết kịch cho ngươi thì nói thẳng, đừng nói như vậy làm ta đau răng.”
“Ngọc thiếu chịu?” Nàng mở to hai mắt nhìn cậu, chớp chớp.
“Viết kịch cho ngươi thì không khó, chỉ có điều ——-!” Cậu kéo dài giọng nhìn nàng.
“Tiểu nữ sẽ hát!” Nàng nguýt cậu một cái. Nàng biết cậu tài giỏi, nhưng phải trao đổi, giống như cậu nói, kịch mà cậu viết ra không phải tùy tùy tiện tiện người nào đều có thể hát.
“Viết cố sự như thế nào đây?” Long Ngọc chống đầu ngẫm nghĩ, nhìn trống trận (thời xưa trống để cổ vũ sĩ khí hoặc chỉ huy) bên cạnh sân khấu kịch, trong mắt lóe qua một tia lạnh lẽo, sau đó lại lộ ra ý cười “Cứ viết nó là được rồi.”
“A?” Nguyệt San nhìn cậu chấp bút viết xuống một hàng chữ, nét chữ vô cùng xứng đôi với khí chất của cậu.
Tương sát!
Sau mười ngày, Nguyệt Tiên Các biểu diễn hí kịch mới, do Nguyệt San tự mình ra trận, cực kỳ ngoạn mục, tuy nhiên, cho dù có đặc sắc thì đó cũng là một cố sự tang thương.
Cho dù là thượng tướng thì lại làm sao? Coi như là thống lĩnh tam quân thì lại như thế nào? Phận nữ nhân vẫn không thể chạy trốn được vận mệnh đùa cợt, làm sao còn có sự anh dũng khi giết địch năm đó? Làm sao còn có khí phách trên chiến trường kia? Kiệt sức mà chết bên trong tường cao, trên chiếc giường bệnh, chỉ nói được một câu, chỉ nguyện kiếp sau không gặp gỡ…
Tuồng vui này thu được nước mắt của không biết bao nhiêu người, ngay cả Nguyệt San cũng khóc một trận sau khi xem kịch bản rồi lại khóc một lần nữa khi luyện kịch. Thế nhưng Long Ngọc là người viết kịch này thì lại không nhìn, chỉ có tan kịch mới đến, mở màn liền rời đi.
Ngày hôm đó sau khi kịch hết, có hai người không vội rời đi mà là muốn gặp người viết kịch.
“Hai vị công tử muốn gặp người viết kịch thì cũng phải có lý do chính đáng chứ?” Nguyệt San đang tẩy trang thì nhìn thấy hai người kia, diện mạo bất phàm không giống người có ý tốt, vốn không muốn để cho Long Ngọc thấy bọn họ, bây giờ lại càng không muốn.
“Tiểu thư có biết đoạn tiếp theo của vở kịch này?” Nam tử mặc áo lụa tơ tằm thưởng thức chiếc quạt trong tay, khẽ nâng mắt nhìn nàng. Lông mày của nàng nhíu lại, nghe hắn nói “Nữ tử kia có một người con trai, mấy năm sau con trai của nàng tập kích, diệt cả nhà Đại tướng quân, thủ đoạn vô cùng tàn nhẫn, hài cốt cũng không để lại.”
“Ngươi muốn thế nào?” Nàng trầm mặc hỏi.
Cây quạt trong tay hắn nâng nhẹ cằm của nàng “Ngươi đi nói với Long Ngọc, để hắn theo ta một hồi, ta cao hứng thì việc này sẽ đá chìm biển lớn, nếu như ta không cao hứng, người bên trong lục giới chắc chắn sẽ biết.”
“Làm càn!” Nàng vỗ bàn đứng dậy “Ngươi coi ta là thứ gì! Dám khinh bạc thiếu chủ nhà ta như thế!”
“Hắn không phải là đồ vật, ca của ta cũng không phải là người mà ngươi có thể nghĩ đến.” Người bên cạnh hắn bỗng nhiên mở miệng, hắn còn chưa phản bác đã cảm thấy trên mặt mát lạnh. Kinh ngạc mà nhìn về phía người ở bên cạnh, người kia cầm chén trà đã trống không đưa lên mũi ngửi “Ngân hào? Ca, chỗ của ca thật sự là muốn cái gì có cái đó nha!”
“Chỗ này của ta còn có Kim bích loa, đệ nếu thích thì mang về một ít đi.” Long Ngọc từ trên lầu tao nhã đi xuống, chậm rãi đi tới trước hắn “Hoàng Bác sao lại đến chỗ của ta thế này?”
“Nhớ ca chứ sao.” Hoàng Bác vung tay lên, tự nhiên có người đi xử lý nam tử kia “Thu thập sạch sẽ một chút.”
“Hoàng Bác, phụ vương của ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!” hắn kêu gào giống như tiếng chuông vỡ.
“Dám có chủ ý với ca ca ta, ngươi xem tổ mẫu của ta có bỏ qua cho phụ vương của ngươi hay không!” Hoàng Bác cười gằn, nhất thời làm cho nam tử phát lạnh, nụ cười như vậy có mấy phần giống nụ cười trên mặt Long Ngọc, hắn đột nhiên có loại cảm giác tai vạ đến nơi.
“Được rồi, đệ muốn làm thế nào thì làm đi, không phải chỉ là hoàng tử sao, đừng nói với tổ mẫu, cũng đừng cho Nhã Diệc lo lắng không đâu.”
Long Ngọc nhìn thấy khuôn mặt như con gấu của tên kia thì ngay cả tâm tình muốn bắt nạt cũng không có, thật chơi không vui!
“A!” Nguyệt San kinh hô một tiếng, Long Ngọc nghiêng đầu nhìn nàng, không hiểu nàng lại làm sao, nàng yếu ớt nói: “Tiểu nữ đã truyền âm cho vương…”
“Thẩm Nguyệt San!” Long Ngọc cắn răng quát nàng “Ngươi đến cùng là người của ai! Ngươi là gián điệp của Nhã Diệc đúng không! Ta thật vất vả ra ngoài chơi, ẩn giấu lâu như vậy cuối cùng vì ngươi mà hắn tìm ra! Đều là ngươi mật báo!”
“Ta…” Nàng cúi đầu, một bộ ta sai rồi, Long Ngọc còn muốn mắng thì đột nhiên bị người ôm lấy, đi về phía trên lầu, cậu nhất thời kinh ngạc!
“Âm Nhã Diệc cái tên sắc lang này! Giữa ban ngày! Ngươi thả ta ra!”
“Rời nhà trốn đi? Hả? Còn dám trốn đi? Hả? Xem ta trừng trị ngươi như thế nào!”
“Người đâu! Cứu mang nha! Minh vương giở trò lưu manh!”
“Xem ra ta hôm nay không muốn lưu manh cũng không đươc rồi! Thân ái ngươi đối với ta thực sự là quá tốt rồi!”
“Ngươi cái… A a..”
Hai người dưới lầu tự giác bưng lỗ tai đi ra ngoài, biểu thị chúng ta cái gì cũng không nghe.
Lỗ quốc công gần đây lấy được một thứ tốt, gặp người liền nói, có được bút tích của Ngọc thiếu trang chủ. Ngọc thiếu trang chủ là ai? Không ai không biết. Ngọc trang ở nơi nào? Không ai biết. Chỉ là nghe đồn Ngọc Trang giàu nhất thiên hạ, người ta cũng chỉ coi thiếu chủ là người trên trời, tất cả chỉ là nghe đồn mà thôi, tuy nhiên cũng có người nguyện ý tin tưởng. Thế nhưng, bức tranh này của Lỗ quốc công thực sự rất kỳ lạ, nó gọi là Hương Tuyết Hải. Mọi người đều biết Hương Tuyết Hải là chỉ mai trắng nhưng trên bức vẽ kia lại chẳng có gì cả, chỉ là một tờ giấy trắng. Lỗ quốc công bị người trêu đùa một phen, nhưng hắn vẫn tin chắc bút tích trong tay là đồ thật, tìm cho bằng được người hóa giải thuyền cơ bên trong.
“Tranh này rõ ràng chỉ là một tờ giấy trắng, Lỗ đại nhân không phải là bị người lừa chứ?”
“Nói linh tinh cái gì đấy! Ngọc thiếu trang chủ sẽ lừa người sao?”
“Ta không phải có ý đó, ta là nói…”
“Nói cái gì nha! Không có bản lĩnh còn có thể nói cái gì?”
“Hắn chỉ là nói chuyện thôi mà.”
“Ta nghe nói, nếu như ai có thể phá giải được bức tranh này, Lỗ đại nhân liền đưa tranh cho người đó!”
“Ai lại muốn một tờ giấy trắng nha!”
Một đám tài tử trao đổi, đều nhận định đây chỉ là một tờ giấy trắng, Lỗ quốc công thở dài, thật sự không có ai có thể phá sao? Lúc này hạ nhân đến bẩm báo “Bẩm báo đại nhân, Dư Mộ Thành Dư công tử đến.”
“Mau mời! Mau mời!” Lỗ quốc công nghe là Dư công tử đến rồi thì lập tức cho người mời vào. Dư Mộ Thành này là người vô cùng tài giỏi, vẽ tranh như thật, người đời gọi hắn là Tiểu Hoạ Thánh, chữ tiểu này cũng không phải mang nghĩa xấu mà là hắn thành danh khi chỉ có sáu tuổi, vì lẽ đó danh hiệu Tiểu Họa Thánh này vẫn được gọi đến bây giờ.
Sau một hồi khách sáo, Dư Mộ Thành liền đi thẳng vào vấn đề “Nghe nói Lỗ đại nhân có được một bức tranh quý.” Nếu hắn được gọi là Tiểu Họa Thánh, tự nhiên cũng là một tên họa si (si mê vẽ tranh), họa si đương nhiên sẽ thích sưu tầm tranh vẽ, tranh chữ. Hắn đã từng nghe danh Ngọc thiếu trang chủ, cũng từng nhìn thấy chữ viết của Ngọc thiếu trang chủ, kiểu chữ kia vừa ngông cuồng vừa ngạo mạn lại vô cùng tiêu sái tự nhiên, không khỏi khiến người ta suy nghĩ đó là loại người như thế nào. Bây giờ nghe nói có họa, tự nhiên muốn đến xem cho thỏa lòng mong mỏi!
“Người đến, mang tranh ra đây.” Lỗ quốc công hào phóng sai người mang tranh đến, trong lòng lại nghĩ, nếu ngay cả Dư Mộ Thành cũng không nhìn ra thì chắc bức tranh này thực sự có vấn đề rồi.
Bức tranh được trải ra, quả nhiên Dư Mộ Thành đầu tiên là nhíu mi lại, sau đó cẩn thận tỉ mỉ nhìn bức tranh, cuối cùng bắt đầu lau một cái ở phía trên, đem ngón tay đặt trước mũi ngửi một cái, nở nụ cười “Lỗ đại nhân, bên ngoài đang có tuyết rơi, chính là thời gian tốt để thưởng thức tranh. Ngài sai người treo bức họa này ở trong một cái sân không có mái che, cảnh bên trong bức tranh này sẽ hiện ra thôi.”
Lỗ quốc công do dự nhưng cuối cùng vẫn gọi người đi làm. Trong sân, tuyết đã phủ trắng mặt đất, một bức tranh được treo ở trên giá vẽ, đặt ở trong sân không có mái, tuyết bay phủ cả bức tranh. Vốn là một mảnh sân trống rỗng trong nháy mắt liền sinh ra một cây mai lớn, cái sân này lớn bao nhiêu thì cây mai này lớn bấy nhiêu, chiếm cứ toàn bộ cái sân, một góc đều không buông tha.
“Chuyện này…” Lỗ quốc công trợn mắt lên “Chuyện này quả thật là tác phẩm của thần! Sao lại có thể làm được như vậy chứ?” Bọn tài tử cũng choáng váng, dĩ nhiên là như vậy?
“Đại nhân đã nghe nói đến họa hồn chưa?” Dư Mộ Thành hỏi.
“Cái này… vẫn chưa nghe bao giờ.” Hắn đúng là chưa từng nghe nói.”
“ Họa cốt dịch, khó họa hồn (Vẽ khung dễ, khó vẽ hồn).” Dư Mộ Thành nhìn cây mai trắng trước mắt, khi hắn nhắm mắt lại thì như ngửi thấy hương mai quanh quẩn trong không khí “Giấy vẽ, mực, đều không phải vật phàm, người có thể vẽ hồn có khả năng khiến linh hồn quy phục, phải như vậy chúng mới có thể cam tâm tình nguyện bị trói buộc bên trong cuộn giấy trắng, tranh này gọi là Hương Tuyết Hải, quan trọng ở ngay chữ tuyết, hoa mai trắng ẩn hiện trong tuyết, chủ nhân của tấm họa có phải nói như vậy hay không?”
Lỗ quốc công nghĩ một hồi, cũng thật là như vậy “Đúng! Người đưa tranh cho ta đúng là nói như vậy!”
“Ta hiện tại muốn gặp vị Ngọc thiếu chủ kia.” Dư Mộ Thành nhìn bức tranh, trong gió thoang thoảng hương mai.
“Có người nói, ở kinh thành có một tòa Vọng Giang Lâu, Ngọc thiếu chủ ở chỗ đó. Thế nhưng, rất nhiều người đều không tìm được tòa lâu kia, ngươi nếu muốn đi, có thể thử xem.” Lỗ quốc công nói, gọi người thu tranh lại rồi đưa hắn, lời hứa đáng giá nghìn vàng, đưa chính là đưa!
“Đa tạ.” Hắn cũng không khách sáo hành lễ, nhận lấy tranh.
Tháng chạp sơ chín (tính từ đông chí, cứ chín ngày là một cửu, đếm từ cửu 1 đến 9)đại hàn (một trong 24 tiết, khoảng 20 – 21 tháng 1, là thời gian lạnh nhất ở Trung Quốc), kinh thành có một trận tuyết lớn, trước cửa các cửa hàng đều có người làm thuê quét tuyết, tiểu hài tử ở bên trong tuyết chạy tới chạy lui. Dư Mộ Thành đứng trước tòa Vọng Uông Lâu, buồn cười nhìn bảng hiệu. Khó trách người khác không tìm được, nếu không phải hắn đã từng nhìn thấy chữ của Long Ngọc, hiểu rõ kiểu chữ của cậu, hơn nửa hắn cũng bỏ qua. Cất bước vào trong cửa hàng, tiểu nhị tiến lên đón “Khách quan xin mời vào!”
“Tiểu nhị, nhà các ngươi gọi là Vọng Giang Lâu hay là Vọng Uông Lâu?” Dư Mộ Thành buồn cười hỏi.
“Đương nhiên là Vọng Giang Lâu rồi! Chưởng quỹ nhà chúng ta họ Giang, bên trong tên của cửa hàng có tên của chưởng quỹ!” Tiểu nhị trả lời lưu loát.
“Vậy bảng hiệu này viết sai rồi? Tại sao không đổi một cái khác?” Hắn tò mò hỏi.
“Đừng! Tuyệt đối đừng nhắc đến chuyện đổi bảng hiệu!” Tiểu nhị cẩn thận nhìn hai bên một chút, cũng may chưởng quỹ không ở đây “Nếu để cho chưởng quỹ nhà ta nghe được, ngài ấy chắc chắn sẽ không bỏ qua cho ngài đâu!”
“Vì sao vậy?” Hắn kinh ngạc.
“Không lừa ngài, bảng hiệu này là do Ngọc thiếu viết. Năm đó chưởng quỹ của chúng ta dùng rất nhiều tâm huyết, dốc hết sức, lại thêm cả ba tầng cao nhất mới có thể lừa gạt được Ngọc thiếu chủ viết tên cho. Kết quả thiếu chủ không cao hứng, thêm một nét ở trên chữ giang liền biến thành uông, Vọng Giang Lâu này liền biến thành Vọng Uông Lâu. Thế nhưng đây lại là độc nhất thiên hạ, chưởng quỹ nhất quyết không chịu đổi, còn nói ai nói đến chuyện đổi bảng hiệu thì sẽ sống chết với người đó!” Tiểu nhị vừa nói vừa ra hiệu cho hắn đi về phía cái lò sưởi trong đại sảnh.
“Nói như vậy, Ngọc thiếu chủ này cũng thật là thú vị.” Hắn nghe tiểu nhị nói liền đại khái đoán được đó là người như thế nào, quả là thiếu chủ bị người sủng từ nhỏ.
“Đúng vậy, ta cùng ngài…” Tiểu nhị còn chưa nói hết, rèm cửa đã bị xốc lên, một luồng gió lạnh thổi vào, có người đi đến.
“Lạnh chết rồi! Ngày gì mà lạnh như thế chứ!” Long Ngọc đi tới, khoác áo choàng lông chồn màu tím, trên đầu mang mũ nhung, cả người bị bao ở trong đống lông mềm mại, chỉ lộ ra khuôn mặt nhỏ bằng bàn tay, trắng như chạm ngọc. Người đi sau vẫn che ô cho cậu, thu ô vào nhà, giúp cậu thổi bay những bông tuyết vướng trên người “Biết lạnh còn chạy ra ngoài.” Người kia một thân y phục màu đen giống như không sợ lạnh, ngay cả áo choàng cũng không khoác.
“Là ai bắt ta đi ra ngoài? Còn không ngại mà nói ta!” Long Ngọc trừng người kia một chút, ném áo choàng cho hắn, ngay cả mũ lông ở trên đầu cũng ném cho hắn, mái tóc dài màu tím như la thác nước xõa tung xuống, làm nổi bật lên mặt của cậu, tinh xảo cực kỳ. Áo trong màu tím sáng làm tôn lên vẻ đáng yêu của người mặc, trông càng giống một thiếu niên.
“Vâng, đúng, đúng, là sai lầm của ta, được không?” Nam tử bồi tội.
“Không được!” Long Ngọc đã đi tới thang lầu đột nhiên xoay người lại, đâm đâm cái trán của nam tử “Muốn ta không tức giận thì đi mua cho ta canh thịt dê ở Hưng Long Trai, không cần rau thơm, thêm hai bánh nướng hạt vừng, nếu không ngươi đừng hòng đi theo!” nói xong lên lầu cũng không quay đầu lại.
Nam tử bất đắc dĩ lắc đầu một cái, xem ra rất là uất ức, đương nhiên nếu như trên mặt của hắn không mang theo nụ cười sủng nịnh kia.
“Âm công tử, hay là để tiểu nhân đi mua cho?” Tiểu nhị lấy lòng hỏi.
“Không cần, nếu để cho hắn biết, không biết còn bực bội với ta như thế nào đâu.” Âm Nhã Diệc đem áo choàng cùng mũ giao cho tiểu nhị, cầm ô đi ra ngoài.
“Đó là?” Dư Mộ Thành nhìn hai người này không coi ai ra gì trình diễn một màn, có chút kỳ lạ.
“Người vừa đi lên lầu chính là Ngọc thiếu chủ.” Tiểu nhị cẩn thận thu lại áo choàng cùng mũ, gọi người đưa lên cho Long Ngọc, xoay người lại hỏi hắn “Khách quan có muốn gì không?”
Dư Mộ Thành sửng sốt trong chốc lát rồi trở lại chỗ ngồi “Hai món đầu bảng, một bình trà ngon.”
“Đến đây!” Tiểu nhị trả lời rồi đi ra phía sau chuẩn bị món ăn.
Hắn ngồi ở trên ghế đờ ra, có một cảm giác chần chờ lại hoài nghi rồi lại… kỳ quái.
Một lúc sau Âm Nhã Diệc bưng canh thịt dê về, trong tay còn cầm một cái hộp nhỏ, trực tiếp lên lầu ngay cả nhìn dưới lầu một chút cũng không “Thân ái, ta đã trở về, mau tới ăn canh, nguội liền tanh.”
“Được!” Long Ngọc cầm bát canh thịt dê màu trắng sữa uống từng ngụm nhỏ, ăn thêm bánh nướng hạt vừng, ăn được một nửa thì phát hiện Âm Nhã Diệc đang ngồi trên giường mềm, mặt không biểu tình xem sách, “Nhã Diêc, nếm thử đi, ngon lắm.” Cậu múc một chén canh đưa đến khóe miệng Âm Nhã Diệc, đối phương hé miệng uống, ánh mắt vẫn không rời quyển sách. Long Ngọc đút một ngụm hắn uống một ngụm, một chén canh cũng không có nhiều, thoáng cái đã uống xong. Long Ngọc cắn miếng bánh nướng tò mò tới gần, “Ngươi đang xem cái gì thế? Sinh tử bạc à?” Cậu nghiêng đầu, ngậm nửa miếng bánh vừng, ” Sao ngươi lại xem sách này!” nhanh chóng đoạt lại sách, đỏ mặt.
“Làm sao?” Âm Nhã Diệc nghiêng đầu hỏi cậu.
“Làm sao?” Lông mày cậu dựng lên, mặt đỏ bừng, “Ta nói này Minh Vương đại nhân, ngài xem sách này sao lại mang vẻ mặt như đang xem Sinh tử bạc, một chút biểu tình cũng không có?”
“Vậy phải có biểu tình gì?” Âm Nhã Diệc nhìn bộ dạng cậu, trong lòng ngứa ngáy, “Thứ này vẽ xấu như vậy, có thể có biểu tình gì.”
Mặt Long Ngọc lập tức đỏ hơn, cái tên này có còn là người sao! Có thể bình tĩnh xem loại sách này! (Khụ, vốn không phải là người.)
“Thân ái mặt của ngươi đỏ quá, nóng lắm sao?” Âm Nhã Diệc trêu chọc kéo người tới, tay ôm lấy thắt lưng của cậu, “Vi phu sẽ giúp ngươi hạ nhiệt độ xuống thế nào?”
“Ngươi! Ngươi cái đồ lưu manh!” Long Ngọc bị đẩy ngã, bức tranh trong tay rơi xuống đất, trên đó là hình ảnh khiến người ta đỏ mặt tim đập, xong Âm Nhã Diệc lại không có cảm giác, hắn cảm thấy chỉ khi người trong tranh là thân ái nhà hắn mới có thể khiến hắn hưng phấn thôi!
Bên trong gian phòng, cảnh xuân nồng nàn, rung động lòng người.
Hết chương 16.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook