Minh Hà Chi Cao Sí
Chương 53: Khi cao sí thức tỉnh [ ngũ ]

**

Lúc này…… trong Phương Hoa viện……

Từ thị  ngồi ngay ngắn ở thượng vị , nhìn Trương gia tiểu thư được nha hoàn nâng vào .

Tuy rằng chưa thấy rõ khuôn mặt, nhưng nghe Trương gia tiểu thư này nhẹ giọng mở miệng “Dung Nguyệt bái kiến Vương phi.”

Thanh âm ôn ôn nhu nhu, dáng đi cũng đoan trang tao nhã.

Từ thị  trong lòng nhẹ nhàng thở dài, nếu không phải thế cục lúc này, Trương gia tiểu thư này làm thê tử của Sí nhi thực không tồi.

Nhưng trên mặt, Từ thị  ưu sầu thở dài “Ủy khuất Trương tiểu thư .”

Trương Dung Nguyệt hơi hơi ngẩng đầu, khuôn mặt nghiên lệ, một đôi mắt rất trong trẻo.

“Vương phi nói quá lời, Dung Nguyệt cũng không cảm thấy ủy khuất.” Trương Dung Nguyệt ôn nhu nói .

Từ thị  khẽ cười nói “Nghe nói Trương gia tiểu thư hiền đức thục lương, hôm nay vừa thấy, quả thế.” Dừng một chút, Từ thị  nhẹ giọng nói “Trương tiểu thư cứ ở nơi này của ta đi , chỉ cần Vương gia tỉnh lại, hôn sự liền lập tức làm.”

Trương Dung Nguyệt đứng dậy, hơi hơi xoay người chỉ lễ nói “Dạ , Dung Nguyệt hết thảy đều nghe Vương phi .”

Từ thị  mỉm cười, nhìn chằm chằm vẻ mặt Trương Dung Nguyệt lúc này bình tĩnh, trong lòng hơi hơi có chút kinh ngạc, Trương Dung Nguyệt này tựa hồ cũng quá bình tĩnh đi ?

*********

Tam Bảo vội đi ra Thính Đào viện , đang muốn hướng phương hướng Tùng Trúc viện đi đến, chuyển qua hành lang, đột nhiên thấy đối diện chỗ rẽ đi tới mấy người.

Đi đầu là quan gia tiểu thư được một nha hoàn chậm rãi đờ đi hướng Phương Hoa viện .

Tam Bảo sửng sốt.

Vị quan gia tiểu thư kia chẳng lẽ là Trương tiểu thư mới từ Nam Kinh đến ?

Nhưng sao lại quen mắt đến thế ?

Tam Bảo khổ tư , dường như…… Đã gặp qua ở đâu đó nha ?

Tam Bảo vừa nghĩ vừa hướng Tùng Trúc viện đi đến.

Khi đi tới Tùng Trúc viện, trong đầu Tam Bảo , linh quang chợt lóe, đúng rồi!!!

Đó không phải là tiểu thư trong kiệu mà vài năm trước ở Quốc Khánh Thọ tự đã được thế tử nhường đường sao ?!

Mà khi Tam Bảo chợt nhớ tới Trương gia tiểu thư kia là a , ở trong sương phòng của Phương Hoa viện, Trương Dung Nguyệt thấp giọng hỏi “Ngươi thấy rõ ràng, thế tử kia thật sự chính là vị công tử mà vài năm trước chúng ta thấy ở dưới chân núi sao ?”

“Tiểu thư, ta thấy rõ nha , chính là vị công tử kia !”

Trương Dung Nguyệt ngẩn ngơ một hồi lâu, trong đầu chậm rãi hiện ra thiếu niên mười hai, mười ba tuổi đứng ở chân núi, vẻ mặt thản nhiên chắp hai tay sau lưng, ngẩng đầu nhìn thiên không, ý cười bên miệng thực ôn hòa……

Sau một lúc lâu, trương Dung Nguyệt mới chậm rãi có chút chua sót lẩm bẩm nói, “Vì sao…… Lại là hắn?”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương