Miêu Cương Kỳ Tình Hệ Liệt
Quyển 2 - Chương 9

Lúc tỉnh lại Cảnh Hồi Tuyết thấy mình đã nằm trên giường, tỳ nữ đang chăm sóc giúp hắn lau mồ hôi, vẻ mặt lo lắng hỏi “Cảnh thiếu gia, ngươi thế nào lại toàn thân ướt đẫm ngất xỉu tại hoa viên, khiến chúng ta sợ quá vội vàng đỡ ngươi vào phòng, Thiếu gia còn lập tức phái người đi tìm đại phu. Ngươi đã mê man cả ngày, chảy biết bao nhiêu là mồ hôi.”

Cảnh Hồi Tuyết nghĩ muốn đẩy chăn ra ngồi dậy, thế nhưng cả người hắn bủn rủn hoàn toàn vô lực, cho nên vừa mới dậy đã lập tức lại ngã xuống giường.

Tỳ nữ vội vàng đỡ hắn “Đừng nhúc nhích, Cảnh thiếu gia, đại phu nói mạch tượng ngươi kỳ quái, cả buổi chiều ngồi với Thiếu gia nghiên cứu xem nên cho ngươi uống thuốc gì, vất vả lắm mới ghi được vài đơn thuốc, hiện tại đang sắc đó.”

“Không cần uống thuốc đâu, cơ thể của ta uống thuốc gì cũng không khỏe được.”

Tỳ nữ cho rằng hắn nghĩ ngợi lung tung, an ủi khuyên giải “Cảnh thiếu gia đừng nói như vậy, ngươi tuổi còn trẻ, Thiếu gia lại chiếu cố ngươi như thế, nhất định sẽ tìm đại phu giỏi nhất, thỉnh bọn họ kê thuốc tốt nhất, ngươi sẽ mau khỏi thôi.”

“Ta vốn là một người chết, nhẽ ra mệnh đã tuyệt, chỉ là nhờ vào thần lực của Thần tử mới sống được đến bây giờ. Ta căn bản là không có bệnh, đến đại phu giỏi nhất thế gian là Dược sư Miêu Cương cũng không chữa được thì nói làm gì đến mấy đại phu Trung Nguyên.”

Thấy hắn càng nói càng không hợp lý, tỳ nữ lắc lắc đầu “Cảnh thiếu gia, có phải ngươi bị ngã xuống nước đầu bị đập vào đâu đấy, không dưng lại nói toàn chuyện gở nào chết với không chết?”

Cảnh Hồi Tuyết lắc đầu, hắn nắm lấy tay tỳ nữ, đặt chân xuống đất.

Tỳ nữ vội la lên “Đừng xuống giường, ngươi nghỉ ngơi thêm một chút đi, đợt lát nữa Thiếu gia sẽ tới.”

Cảnh Hồi Tuyết không nghe, khoác y phục vào nhằm hướng cửa đi ra, có điều đi được vài bước đã phải ngồi xuống đất thở dốc. Tỳ nữ tiến tới đỡ hắn nhưng hắn nói “Không cần phải đỡ ta, ta muốn đi tìm Lâm Thu Liên, phải nhanh một chút, ta giờ đã yếu như vậy, thời gian không còn nhiều nữa. Dược sư nói giữa lần phát tác thứ hai và thứ ba thời gian cách nhau rất ngắn.”

Không biết hắn muốn tìm Lâm cô nương làm gì nên tỳ nữ có chút chần chừ.

Cảnh Hồi Tuyết lại muốn đứng lên, hẳn nhiên là muốn đi tìm Lâm Thu Liên.

Tỳ nữ thấy thế không đành để hắn yếu ớt như thế còn phải bước đi, lập tức nói “Ta sẽ đi tìm Lâm cô nương ngay bây giờ, Cảnh thiếu gia, ta đỡ ngươi quay lại giường nằm.”

Cảnh Hồi Tuyết lắc đầu, nhìn về phía ghế ý bảo hắn muồn ngồi.

Tỳ nữ không còn cách nào, đành phải đỡ hắn ngồi xuống ghế, sau đó ra khỏi phòng đi tìm Lâm Thu Liên.

Cảnh Hồi Tuyết thở hổn hển, miệng khô lưỡi khô, dùng hết sức mình để rót trà nhưng chén nước còn chưa kề miệng đã rơi xuống đất vỡ tan. Hôm qua cùng Hạ Vô Trần hoan ái hao phí rất nhiều tinh lực, hắn giờ đến uống nước cũng không có sức nữa.

***

Lâm Thu Liên không lâu sau thì tới, thấy khí sắc Cảnh Hồi Tuyết rất kém nàng lại càng hoảng sợ. Sáng nay thấy hắn vẫn còn khỏe mạnh lắm vậy mà đến tối sắc mặt đã tái nhợt thế này.

Nàng lo lắng hỏi han “Cảnh công tử, ngươi bị làm sao vậy?”

Cảnh Hồi Tuyết vừa nhìn thấy nàng, liền hít vào một hơi, chống tay vào cạnh bàn đứng lên, “Trước khi ta chết ta muốn nói cho ngươi biết, ta với quỷ chân thọt kia không phải bằng hữu. Chúng ta cái gì cũng không phải.”

Lâm Thu Liên nghẹn họng nhìn trân trân, không biết hắn nói như vậy là có ý gì, nàng nghe hoàn toàn không hiểu.

Đau đớn càng lúc càng tăng, Cảnh Hồi Tuyết cố chịu đựng cơn đau, nói “Ta ăn cơm của hắn, mặc y phục hắn cho, vậy nên thiếu nợ hắn một phần tình nghĩa. Ta nói cho ngươi…”

Mồ hôi lạnh từng giọt từng giọt từ trên trán Cảnh Hồi Tuyết rơi xuống. Hắn nắm khăn trải bàn, nhưng không chống đỡ nổi chính thân thể mình, cả người cùng bộ trà cụ ngã xuống đất.

Lâm Thu Liên hoảng hốt tiến tới đỡ hắn, nhưng hắn cầm lấy tay Lâm Thu Liên, biểu tình trên mặt trở nên méo mó, biểu thị đã đau tới cực điểm, thanh âm bởi vậy cũng thay đổi “Ngươi hắn yêu chính là ngươi, ta… ta… là thương cảm hắn, hắn đã vì ngươi mà què chân, xin ngươi hãy thương hắn một chút có được không?”

Lời hắn nói khiến Lâm Thu Liên giật mình, tỳ nữ đứng một bên cũng nghe được rõ ràng.

Cảnh Hồi Tuyết thở đã vô cùng khó khắn, mồ hôi lạnh không ngừng toát ra, đảo hướng Lâm Thu Liên.

Lâm Thu Liên đang muốn hắn giải thích cho rõ ràng nhưng lay động thế nào hắn cũng không mở mắt. Nàng sợ hãi xem khí tức của hắn mới phát giác hắn đã tắt thở. Nàng sợ đến độ đẩy hắn xuống đất, toàn thân run rẩy hét lên “Hắn đã chết… đã chết…”

Hạ Vô Trần đột nhiên từ ngoài cửa đi vào, lập tức nắm lấy vai Lâm Thu Liên lạnh lùng nói “Chớ có lên tiếng.”

Lâm Thu Liên mặc dù ngừng hét nhưng tay run run chỉ Cảnh Hồi Tuyết đang nằm trên mặt đất “Hắn chết rồi, thực sự chết rồi.”

Hạ Vô Trần tiến lên thăm dò khí của Cảnh Hồi Tuyết, quả nhiên đã không còn thở nữa. Hắn vừa nãy nghe được những lời Cảnh Hồi Tuyết nói trước khi chết, lạnh lùng quét ánh mắt về phía tỳ nữ hỏi “Ngươi vừa rồi nghe được gì?”

Tỳ nữ vừa sợ vừa lo lắng cho cái chết của Cảnh Hồi Tuyết, ban đầu không hiểu Hạ Vô Trần hỏi điều này là có ý gì liền thành thật trả lời “Ta nghe Cảnh thiếu gia nói Thiếu gia yêu Lâm cô nương.”

Hạ Vô Trần một tay lập tức bóp lấy cổ tỳ nữ, lạnh lùng nói “Ngươi nói ngươi vừa nghe được gì?”

Tỳ nữ không thở nổi, sắc mặt đỏ lên, sợ hãi lắc đầu “Ta không nghe thấy gì ráo.”

Hạ Vô Trần thả lỏng tay ra, lạnh lùng “Đúng vậy, ngươi cái gì cũng không thấy, cái gì cũng không nghe. Nếu để ta nghe được tin đồn gì bên ngoài thì ngươi cứ chờ được mang tội danh hạ độc Cảnh Hồi Tuyết mà lên gặp quan phủ. Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn không nói gì thì cũng sẽ vô sự. Giờ thì mang nước nóng lại lau mặt cho Cảnh Hồi tuyết, người khác nếu hỏi thì nói Cảnh thiếu gia bị bệnh nặng, không thể đứng dậy. Thuốc hẳn là cũng sắc xong rồi, đi mang tới đây.”

Cảnh Hồi Tuyết rõ ràng đã chết còn sắc thuốc cho hắn làm gì. Thế nhưng tỳ nữ bị vẻ mặt Hạ Vô Trần làm cho sợ đến tái mặt, gật đầu rồi chạy ra ngoài.

Hạ Vô Trần ôm lấy thi thể Cảnh Hồi Tuyết đặt lại lên giường.

Chỉ chốc lát sau, tỳ nữ run rẩy đem thuốc tới.

Hạ Vô Trần thấp giọng nói “Quăng xuống.”

Tỳ nữ cứ tưởng mình nghe lầm, Hạ Vô Trần liền nhẹ giọng nhắc lại “Quăng nó xuống, càng lớn tiếng càng tốt, nghe chưa?”

Hắn nói tuy rằng nhẹ nhàng nhưng đầy băng ý, tỳ nữ không thể làm gì khác hơn là nghe theo.

“Choang” một tiếng xong, Hạ Vô Trần lại nói “Tốt, trong phòng có gì cũng ném xuống hết, làm sao cho âm thanh to một chút.”

Tỳ nữ không dám trái lệnh, liều mình quẳng hết thứ này đến thứ khác, ngoài phòng có lẽ đều nghe được. Rốt cục tất cả đều đã đập xong, nàng đầy mồ hôi nói “Như vậy được chưa thưa Thiếu gia?”

“Đi gọi vài người nhiều chuyện đến quét dọn, nếu có hỏi thì nói Thiếu phu nhân thân thể khó chịu, đột nhiên nổi cáu với ta, ta nói suốt đời không thèm để ý đến hắn nữa xong bỏ đi, còn nói với Thiếu phu nhân rằng trên đời không chỉ có hắn là nữ nhân, ta thích tìm ai thì tìm hắn không quản được. Ngươi hiện tại ra ngoài cứ nói như vậy, nhớ kỹ, nếu để ai biết Cảnh Hồi Tuyết đã chết thì ngươi cũng mất mạng.”

Tỳ nữ sợ run lên bần bật.

Hạ Vô Trần quát một tiếng “Không được run, xoa mặt cho hồng lên một chút, đừng có để tái nhợt, phải làm bộ như không có việc gì biết chưa? Thuốc xong thì cứ bưng tới, mỗi lần bưng tới thì ném một lần, giờ thì ra ngoài đi.”

Tỳ nữ hai chân mềm nhũn bước đi ra ngoài.

Hạ Vô Trần tới bên giường, cẩn thận đắp lại chăn cho Cảnh Hồi Tuyết, như thể hắn vẫn còn sống.

Lâm Thu Liên run giọng nói “Đại sư huynh vì sao phải làm vậy? Cảnh Hồi Tuyết đã chết, mau an táng cho hắn đi thôi!”

“Hắn không chết, chí ít trước khi các ngươi đi hắn không thể chết được. Nhị sư đệ cũng không phải ngốc, muốn giấu được hắn không dễ dàng. Cảnh Hồi Tuyết mà chết nhị sư đệ sẽ sinh nghi. Hiện tại chỉ có thể giả bộ là ta cùng hắn cãi nhau một trận, ta không thương hắn nữa, đi tìm người khác yêu. Mấy ngày tiếp theo ta sẽ đi tìm nam nhân về, nói chung, nhất định phải để sư đệ tin tưởng ta có đoạn tụ chi tích.”

Lâm Thu Liên nghe hắn nói vậy rùng cả mình. Cảnh Hồi Tuyết đã chết mà hắn còn có thể bình tĩnh lập kế hoạch, thậm chí còn muốn mang nam nhân về diễn kịch. Thi thể Cảnh Hồi Tuyết còn trước mặt vậy mà hắn có thể đứng ngay đây mà nói những việc này khiến nàng toàn thân run rẩy “Đại sư huynh, huynh thật… đáng sợ.”

Hạ Vô Trần lấy khăn lau mặt cho Cảnh Hồi Tuyết. Lâm Thu Liên trên mặt rõ ràng rất hồi hộp. Trên gương mặt luôn mang vẻ cười giờ đổi thành khinh bỉ toát ra biểu cảm thật sự của hắn “Sư mẫu có một đứa con gái chuyện gì cũng không biết như vậy, chẳng trách được bà phải van lạy ta tha cho ngươi một con đường sống. Ngươi thực sự là ngu ngốc đến độ khiến người ta muốn hủy diệt. Chẳng qua cha ta trước khi chết muốn ta phát thệ rằng không được làm ngươi thương tổn, còn muốn cho ngươi được sống hạnh phúc, bằng không ta thực sự rất muốn cho ngươi sống không bằng chết.”

Lâm Thu Liên không khỏi đờ người ra. Từ trên người Hạ Vô Trần mãnh liệt truyền đến một tia tàn nhẫn, nàng sợ đến độ thối lui vài bước.

Hạ Vô Trần lập tức khôi phục vẻ tươi cười của hắn, “Không cần sợ, tiểu sư muội, không có gì phải sợ hết, ta sẽ không tổn thương muội, giờ muội đi ra ngoài đi! Cảnh Hồi Tuyết bị bệnh nặng, cần nghỉ ngơi, muội đừng làm ồn hắn bằng không bệnh lại nặng thêm.”

Lâm Thu Liên lập tức chạy trối chết, trong lòng truyền đến cảm giác hồi hộp cùng sợ hãi khiến nàng toàn thân mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

***

Lời đồn đại về việc Hạ Vô Trần và Cảnh Hồi Tuyết cãi nhau truyền khắp Hạ gia, Hạ Vô Trần thậm chí còn không về nhà ngủ. Hắn mấy ngày nay đêm ngủ ở kỹ viện, bên người lúc nào cũng có một nam nhân. Hắn ở kỹ viện tầm hoan tác nhạc mỗi ngày trên giường lại là một người khác nhau, sau đó còn có một nam nhân đặc biệt xinh đẹp, đem hết mị công mê hoặc Hạ Vô Trần, Hạ Vô Trần liền đem hắn mang về nhà.

Cửa phòng lúc nào cũng đóng, chỉ nghe bên trong không ngừng phát ra tiếng rên rỉ. Phó tỳ đi qua chỉ dám cúi đầu bước thật nhanh.

Hạ Vô Trần tương đối sủng hắn, hắn biết Hạ gia có một người đã từng được Hạ Vô Trần sủng ái là Cảnh Hồi Tuyết, liền muốn đi xem hắn trông dáng vẻ thế nào. Hạ Vô Trần cười nhẹ đáp ứng nhưng hôm sau thì đuổi hắn về kỹ viện, tìm một nam nhân yêu mị mang về.

Nam nhân lẳng lơ này biết Hạ Vô Trần không thích người khác đề cập tới Cảnh Hồi Tuyết nên một câu cũng không nhắc đến, có lúc thậm chí không đếm xỉa có phó tỳ ở đó, vòng chân câu trụ lấy chân Hạ Vô Trần. Hạ Vô Trần cũng không để tâm, còn càng thêm sủng ái hắn, cả ngày nhốt bên trong phòng hầu như không ra khỏi cửa.

Yêu mị nam nhân kia xin cái gì Hạ Vô Trần liền cấp cái đó, hắn muốn ngọc đới kim bảo, Hạ Vô trần cũng không tiếc rẻ đưa cho hắn. Hắn được sủng ái như vậy, thấy phó đồng còn có thể đánh chửi, nhưng Hạ Vô Trần để mặc hắn làm không nói gì. Mà trong phòng Cảnh Hồi Tuyết tiếng ném đồ càng lúc càng nhiều, Hạ Vô Trần cũng không quản. Đợi vài ngày sau hắn mới tới xem Cảnh Hồi Tuyết.

Hắn vừa bước vào cửa tỳ nữ nhìn thấy sợ đến phát run.

Hạ Vô Trần ôn hòa hỏi “Ta bảo ngươi quăng đồ ngươi làm rất khá. Ta hỏi ngươi, có mùi thối không?”

Tỳ nữ thấy hắn sợ như chuột thấy mèo “Không có.”

Hạ Vô Trần bước về phía trước, xoa nhẹ lên gương mặt tử bạch của Cảnh Hồi Tuyết, đẩy ra mấy lọn tóc rối. Da hắn băng băng lãnh lãnh, so với lúc hắn còn sống thì cũng không khác là mấy. Nhìn Cảnh Hồi Tuyết, tay hắn nhẹ nhàng di chuyển trên da thịt. Trên cổ Cảnh Hồi Tuyết còn có hồng ngân chưa tiêu tan, là đêm hôm đó hắn chủ đồng cầu ái thì bản thân dùng lực cắn lưu lại dấu vết. Khi đó hắn phát ra thanh âm yêu kiều, mắc cỡ đến độ mặt cũng không ngẩng lên.

Đêm đó hắn biểu hiện e lệ cùng nhiệt tình trước đó chưa từng có khiến tâm tình Hạ Vô Trần cứ như có lửa nóng. Ngày ấy trải qua một đêm khó có thể tưởng tượng được, kích tình qua đi hắn còn trêu đùa khiến Cảnh Hồi Tuyết sắc mặt thêm hồng, hắn nhịn không được hôn một lần rồi lại một lần nữa, trong lòng đầy cảm giác thỏa mãn.

Hắn khẽ vuốt đến hai gò má của Cảnh Hồi Tuyết thì tay dừng lại, nhẹ giọng hỏi “Đồ ta tặng cho hắn đâu?”

Tỳ nữ cho rằng hắn muốn truy xét đồ đạc, nhanh trả lời “Cảnh thiếu gia phần lớn không dùng đến, đều xếp lại, còn ngại… ngại… đồ đạc nhiều quá, lãng phí.”

Hạ Vô Trần rút tay về, lần thứ hai chỉnh lại chăn cho Cảnh Hồi Tuyết “Hảo hảo chiếu cố hắn, ngày mai ta trở lại.”

***

Hạ Vô Trần mặt không cảm xúc rời đi, trở lại gian phòng của hắn. Nam nhân được hắn sủng ái mặc vàng mang bạc cười quyến rũ nói “Vô Trần, ta nói cho ngươi biết, người hầu nhà ngươi thực sự là rất …”

“Đi ra ngoài.”

Nam nhân kia sợ run.

Hạ Vô Trần lại lạnh lùng nói “Đi ra ngoài hoa viên đợi, ta chưa cho thì không được vào.”

Nam nhân bị khẩu khí của Hạ Vô Trần dọa, lập tức gật đầu “Được, ta ra hoa viên, ngươi đợi lát nữa phải tới đó.”

Hạ Vô Trần ngồi một mình trong phòng, hai tay nắm lấy nhau, chậm rãi đứng lên. Gian phòng này Cảnh Hồi Tuyết từng đến một lần, cũng là đêm đó ngắm trăng cùng hắn hoan ái. Hắn khi đó đưa người kia ôm lên giường, đôi mắt kia không dám mở ra nhìn hắn. Hắn hôn, Cảnh Hồi Tuyết cũng e lệ đáp lại, nụ hôn rất trúc trắc căn bản so ra kém xa bạn tình hiện tại của hắn. Khi Cảnh Hồi Tuyết tự cởi y phục, toàn thân ửng đỏ, mà giúp hắn cởi thì chân tay run rẩy thế nào cũng cởi không xong, còn bị hắn cười cợt. Đến lúc hắn tận hứng thì Cảnh Hồi Tuyết từ lâu đã mệt mỏi tê liệt ngã vào trong lòng hắn.

Hắn sờ cái chăn thêu hoa trên giường, Cảnh Hồi Tuyết khi đó cùng hắn hoan ái vì ý nghĩ đau đớn khó nhịn, nắm lấy cái chăn này mà rơi lệ, nhờ hắn hết lần này đến lần khác vỗ về mới dần dần trầm tĩnh lại.

So với bạn tình hiện tại của hắn, Cảnh Hồi Tuyết không hiểu được thế nào là khiêu khích, càng không biết làm sao để dụ dỗ hắn, kỹ xảo trên giường có thể nói là hoàn toàn không có, đến dung mạo so ra cũng kém với nam nhân hắn mang về.

Hạ Vô Trần mặt lạnh đi ra khỏi phòng, vòng tới hoa viên.

Nam nhân vừa nhìn thấy hắn, lập tức mị khiếu “Sao lại để người ta chờ lâu vậy?”

“Gọi một tiếng tử quỷ chân thọt nghe xem nào?”

Hắn yêu cầu cổ quái, tuy rằng chân hắn thực sự bị thọt nhưng nào có ai đủ can đảm mà gọi hắn như vậy?

Nam nhân ngậm lại lời trong miệng, rất sợ một câu này thôi sẽ đắc tội Hạ Vô Trần. Hắn suy nghĩ vòng vèo, tức khắc dính vào trước ngực Hạ Vô Trần khẽ vuốt, nói “Người ta sao dám gọi ngươi như vậy, Vô Trần. Cái gì cũng có thể gọi, ngoại trừ mấy từ đó thì ta không gọi.”

Hạ Vô Trần đẩy hắn ra, đuổi hắn về kỹ viện.

Hạ Vô Trần vứt rất nhiều tiền xuống, muốn tú bà gọi mọi người trong kỹ viện tới. Hắn không cần biết xấu đẹp, nhắm mắt lại nghe người ta gọi đúng một câu “tử quỷ chân thọt”; nếu hắn thấy âm sắc hợp ý mình thì hắn sẽ chọn người đó, cùng người đó đồng tháp tình ái.

Nhưng thường là qua một đêm hắn lại chọn một người khác. Từ đó về sau, hắn cũng không quay về Hạ gia, cả ngày lưu luyến ở kỹ viện. Về phần Hạ gia nếu có chuyện quan trọng cần quyết định, phải phái người tới kỹ viện để tìm hắn, nhưng không thấy bóng của hắn, Hạ Vô Trần hiển nhiên không muốn gặp ai.

***

“Đừng… đừng… Hạ thiếu gia…” Thanh âm nhuyễn nhiệt cao cao đê đê.

Hạ Vô Trần đẩy người đang quấn lấy thân thượng ra. Người nọ cái đầu rất nhỏ, vội vàng ôm lấy vai Hạ Vô Trần “Làm sao vậy, Hạ thiếu gia?”

Hạ Vô Trần ngồi dậy. Hắn đã chán ghét giọng của mấy người nếu không phải quá cao thì lại quá thấp, dù là gọi một câu quỷ chân thọt nghe rất giống thì thanh âm lúc hoan ái cũng khiến hắn cảm thấy không có cách nào thay thế được Cảnh Hồi Tuyết.

Hạ Vô Trần quát lớn một tiếng “Đi ra ngoài, tối nay không cần ai tới hết.”

Tiếng hắn quát chói tai đầy không vui, người nọ không thể làm gì khác hơn là đi ra ngoài.

Hạ Vô Trần khoác y phục ra đứng ngoài lâu thai (ban công), nhìn vầng trăng tròn, tâm tình buồn bực không ngơi, chỉ cảm thấy một cảm giác bi thương thống khổ không nói nên lời.

Điều này trong đời hắn chưa từng xuất hiện, bởi hắn là người muốn làm gì thì làm cái đó. Hắn tâm cơ thâm, thủ đoạn cường, nhân duyên vô cùng tốt, trên đường đời luôn luôn thuận buồm xuôi gió, chỉ có người ta cầu hắn chứ hắn chẳng bao giờ phải cầu ai. Huống chỉ hắn thủ đoạn tâm cơ, căn bản không cần cầu người khác.

Hắn đưa tay đặt lên trán, mông lung nhìn ánh trăng. Tại hoa viên Hạ gia cũng có thể ngắm được ánh trăng như vậy.

Cơn thống khổ càng lúc càng mãnh liệt, cường liệt đến độ hắn không thể chịu đựng được. Trên người hắn có vị đạo quần áo người khác, nhưng cảm thấy cô đơn vì không có hương vị của người hắn muốn. Hắn bỗng nhiên rất muốn gặp Cảnh Hồi Tuyết, bất luận còn sống hay đã chết, hắn vẫn phi thường muốn gặp. Trong lòng phập phồng kịch liệt khiến hắn hầu như trở nên cuồng loạn.

Hắn không chút suy nghĩ mặc xong quần áo liền chạy về nhà.

Có điều khi hắn vừa tiến vào đại môn phát hiện lúc đó trong nhà đèn đuốc sáng trưng, quả thực có chút kỳ quái.

Cước bộ của hắn càng nhanh hơn đi về phía trước. Tôi tớ thấy hắn lập tức hành lễ vấn an.

“Xảy ra chuyện gì? Sao lại ầm ĩ lên như thế này?”

“Vừa nãy xuất hiện một bạch phát nam nhân tuổi còn trẻ, trên vai mang một con hắc điêu, không nói không rằng xông vào bên trong. Những người muốn ngăn hắn đều bỗng nhiên ngã xuống đất, hình như thân thể hắn không thể đụng vào.”

“Gọi quan sai tới…”

“Trong nhà có không ít đồ thế nhưng hắn chạy vào trong cũng không cướp thứ gì, gọi quan sai tới chỉ sợ quan sai cũng không xử lý được. Hắn xông thẳng vào nội thất, bế Thiếu phu nhân đi. Nàng một chút cũng không giãy dụa ngã vào lòng hắn, có lẽ bọn họ biết nhau từ trước, không nên báo quan.” Phó dịch thực thà báo cáo.

Hạ Vô Trần biến sắc, nắm chặt áo phó dịch, trong lòng giống như có gì đó bạo khai, rống to lên “Ngươi nói cái gì.”

Hắn vừa dùng lực một chút phó dịch đã hầu như không thở nổi. Hắn không hiểu Thiếu gia bình thường khuôn mặt luôn tươi cười với người khác vì sao lại lộ ra biểu tình đáng sợ như thế?

“Bởi vì gần đây Thiếu gia không thèm để ý đến Thiếu phu nhân, còn cùng nàng cãi nhau một trận, việc trong nhà cũng không quản. Vậy nên mọi người đang thương lượng xem có nên đuổi theo không hay cứ để người nọ ôm Thiếu phu nhân đi, không để thiếu gia phiền lòng nữa.”

Hạ Vô Trần lập tức bỏ hắn ra, bước nhanh tới gian phòng Cảnh Hồi tuyết ở. Bên trong vẫn sạch sẽ như trước, chỉ có tỳ nữ bị phái tới hầu hạ Cảnh Hồi Tuyết đang khóc nỉ non.

Hắn phẫn nộ nói “Cảnh Hồi Tuyết đâu?”

Tỳ nữ thấy Hạ Vô Trần thì sợ đến phát run “Bị ôm đi rồi, ta nói hắn đã chết nhưng cái nam nhân tóc trắng kia cũng không thèm để ý, cứ vậy ôm Cảnh thiếu gia đi.”

“Y phục, dáng vẻ như thế nào?” Hạ Vô Trần giận dữ hỏi, âm điệu cũng run.

“Mặc nhất kiện bạch sắc y phục kỳ quái, thoạt nhìn không giống người Trung Nguyên. Tóc hắn toàn bộ đều trắng, trên vai còn có một con hắc điêu kỳ dị.”

Nghe vậy, Hạ Vô Trần cấp tốc đuổi theo.

Hạ gia nửa đêm xảy ra chuyện lớn như vậy, Cao Chính Nguyên và Lâm Thu Liên từ lâu đứng dậy xem xét. Chỉ thấy Hạ Vô Trần chạy vội qua, thân hình nhanh như gió. Chân phải hắn hành tẩu bình thường, đâu có bị làm sao khiến Cao Chính Nguyên nhìn thấy mục trừng khẩu ngốc (giương mắt đờ đẫn), cũng lập tức đuổi theo định hỏi cho ra nhẽ.

Nửa đêm trên đường ít người đi lại, Hạ Vô Trần giữa đường xá không ngừng tìm kiếm. Thân ảnh hắn quỷ mị, thân thủ cực nhanh, Cao Chính Nguyên căn bản đuổi không kịp, thoáng cái đã mất dấu. Cao Chính Nguyên hoảng sợ, không ngờ võ công Hạ Vô Trần lại cao như thế.

Hạ Vô Trần đầu đầy mồ hôi lạnh ứa ra, trong lòng kinh hoàng không thôi. Phía trước tối tăm hắn không gặp bất cứ một bóng người nào, đảo đi đảo lại mấy vòng cũng không thấy được nam nhân nào tóc trắng.

“Dừng tay, đừng vuốt hắn, hắn đã chết, sống không được nữa.”

Đột nhiên, Hạ Vô Trần nghe được một âm thanh cực nhỏ. Hắn vội vàng theo hướng đó chạy tới, quả nhiên thấy một nam nhân toàn thân trắng toát ở phía trước.

Hắn lập tức quát lớn “Dừng lại.”

Nam tử tóc trắng không để ý đến hắn, tiếp tục đi về phía trước.

Hạ Vô trần chạy vội tới, cố sức bám lấy vai bạch phát nam tử, lực đạo đủ để bóp vụn đá; thế nhưng Hạ Vô Trần cảm thấy ngón tay tê rần, khí lực cuồn cuộn không ngừng bị rút ra khỏi cơ thể, hắn hãi hùng nhảy ra.

Bạch phát nam tử đến đầu cũng không quay lại, ngữ khí lạnh như băng đủ để cát kim đoạn thạch (cắt vàng xẻ đá): “Chân trái.”

Chân trái Hạ Vô Trần như bị bẻ xuống, sau một khắc tự động trật khớp, cảm giác đau đớn cùng vô pháp nhúc nhích đồng thời tiến thẳng vào lý trí. Loại tà pháp kỳ dị này hắn chưa từng thấy qua.

***

Đề nghị các bạn độc giả có tâm tư  gì thì cũng k lôi editer ra chém nhé:-SS

Và yên tâm là kết thúc vẫn có hậu a~

*Chạy lẹ*

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương