Miêu Cương Kỳ Tình Hệ Liệt
Quyển 2 - Chương 10

Chân trái Hạ Vô Trần khuỵu xuống, nhưng hắn vẫn còn chân phải cùng hai tay, vì vậy hắn lập tức dùng tay phải kéo vạt áo bạch phát nam tử.

Bạch phát nam tử rõ ràng rất ghét bị người khác đụng chạm, thanh âm lạnh như băng tuyết “Tay phải.”

Tay phải Hạ Vô Trần nhất thời buông xuống, lập tức trật khớp. Hắn phát sinh thanh âm đau đớn, một tay một chân đã bị như vậy nếu là người khác chắc đã bị dọa đờ ra, không dám tái máo phạm nam nhân kia nữa. Thế nhưng hắn lại dùng tay trái nắm lấy người kia.

Chỉ thấy bạch phát nam tử vung tay lên, Hạ Vô Trần lập tức ngã lăn ra đất, chỉ nghe “rắc rắc” hai tiếng, tứ chi đều đã trật khớp.

Nam tử tóc trắng chưa một lần quay đầu lại, như thể Hạ Vô Trần chưa hề xuất hiện, hắn tiếp tục ôm Cảnh Hồi Tuyết đi về phía trước.

Hạ Vô Trần vô pháp nhúc nhích, động đậy một chút thì tòan thân đau đến toát ra từng trận mồ hôi lạnh, nhưng hắn run rẩy khàn giọng gọi “Đừng đi, đừng!”

Hắc điêu đứng trên vai bạch phát nam tử khẽ kêu lên một tiếng, thi thể Cảnh Hồi Tuyết đã chết lâu ngày lại có dòng nước từ hai con mắt đóng chặt chảy ra. Nam tử nhìn tử thi xảy ra chuyện khác thường, liền ngừng lại “Ngươi có chuyện gì đó chưa kịp nói cho nam nhân này, biết Dược sư có thể giúp ngươi nhắn nhủ nên ngươi muốn ta nói cho hắn sao?”

Nhìn thấy nước mắt Cảnh Hồi Tuyết càng chảy nhiều hơn, Miêu Cương Dược sư xoay người, hướng trên đầu hắn ấn xuống một cái, hắc điêu lại kêu lên vài tiếng thanh âm quái dị như xướng lên một khúc điều kỳ quái. Lẳng lặng lắng nghe xong, hắn nói với Hạ Vô Trần giọng không chút cảm tình “Cảnh Hồi Tuyết nói hắn ăn đồ của ngươi, được ngươi mua y phục cho nên muốn báo đáp ngươi. Có điều hắn đã tại giờ phút cuối cùng của sinh mệnh báo đáp ngươi xong, từ nay về sau các ngươi không ai nợ ai, cũng không hề quen biết.” Nói xong, Dược sư ôm lấy Cảnh Hồi Tuyết tiếp tục rời đi.

Hạ Vô Trần ngã trên đất, dù hắn võ công cao tới đâu mà tứ chi không thể dùng cũng uổng phí, hắn phát sinh thanh âm thảm thiết cầu xin “Đừng đưa hắn đi! Van cầu ngươi, đừng đưa hắn đi, hắn là của ta… hắn là của ta, Cảnh Hồi Tuyết là của ta.” Hắn khàn giọng gọi, thân thể đau đớn cùng thống khổ trong lòng đồng thời thiêu đốt.

Nhìn nước mắt Cảnh Hồi Tuyết không ngừng chảy, Dược sư khinh thường lạnh nhạt nói “Có gì mà phải khóc, hắn nếu yêu ngươi vô cùng sâu đậm thì đã tắt thở, cho tính mệnh ngươi được kéo dài. Hắn nếu không thương ngươi thì giả bộ như vậy làm gì, khiến người ta nhìn mà buồn nôn, chi bằng ta giết hắn đi để ngươi khỏi phải thấy mà luyến tiếc.”

Hắc điêu phát sinh thanh âm bi thương. Dược sư lạnh lùng nói “Vậy đừng có khóc nữa, đi về thôi! Thần tử mà thấy như ngươi như vậy hắn sẽ phải vì ngươi mà bi thương rơi lệ. Thân thể Thần tử suy yếu, lẽ nào ngươi chết rồi còn muốn hắn phải lo lắng cho ngươi? Huống chi cái loại nam nhân này thì có gì tốt, hắn vừa tới gần một cái, trên người có mùi thối khiến người ta buồn nôn đến cực điểm, hắn đối với ngươi cũng đâu có một lòng một dạ. Người như thế này làm sao có khả năng vì ngươi mà chết. Quay về Miêu Cương đi thôi! Còn rơi một giọt lệ nữa ta sẽ giết hắn!” Nước mắt Cảnh Hồi Tuyết quả nhiên ngừng, Dược sư cứ như vậy ôm hắn bỏ đi.

Hạ Vô Trần mắt thấy không thể đuổi kịp, lại lên tiếng kêu to, thanh âm đau khổ đến cùng cực “Đừng đi, A Tuyết, ngươi đừng đi, ở lại bên ta! Ngươi còn nhớ đêm đó cùng nhau ngắm trăng hay không? Ngươi thật xinh đẹp, thật khả ái, ta nhìn ngươi, ngươi liền đỏ mặt. Ở lại bên ta đi, ta cái gì đều có thể cho ngươi.”

Dược sư căn bản không hề dừng chân. Hạ Vô Trần rơi lệ, đau đớn tận tâm can, hắn nghẹn giọng “Ta đã ôm rất nhiều người, thanh âm bọn họ tuy rằng giống ngươi, thế nhưng không phải là ngươi. A Tuyết, trong lòng ta rối bời, ta cho tới bây giờ chưa từng bối rối như thế, ta cũng không biết là mình bị làm sao. Ta rất nhớ ngươi, A Tuyết, thực sự rất nhớ ngươi, ta nhớ giọng của ngươi, dáng tươi cười của ngươi lúc ngươi nhìn ta. A Tuyết, đừng đi! Cho ta thêm một chút thời gian, ta sẽ hiểu rõ vì sao ta lại như vậy. Ta chưa từng thật lòng thương ai, sủng ai, nhưng ta sẽ vì ngươi mà học. A Tuyết, đừng …”

Một hơi thở gấp gáp, thanh âm Hạ Vô Trần lập tức đứt đoạn.

Hắc điêu kêu to một tiếng, nước mắt Cảnh Hồi Tuyết không ngăn nổi lại thẳng rơi xuống. Mà Cao Chính Nguyên cũng vào lúc này nghe được thanh âm vừa rồi, hắn chỉ thấy Hạ Vô Trần quỳ rạp trên mặt đất, cố sức chạm tới mới phát giác tay chân mặc dù ấm thế nhưng đã cứng ngắc, hơn nữa đều trật khớp, có lẽ là vừa mới chết mà thôi.

Hắn lập tức thối lui vài bước. Có khả năng khiến một cao thủ như Hạ Vô Trần trong thời gian ngắn đã chết, còn làm cho khớp tay khớp chân đều bị trật, người đó không biết đáng sợ tới cỡ nào.

Miêu Cương Dược sư quay lại, thanh âm lạnh lẽo như trước “Ôm lấy hắn.”

Trong giọng Dược sư có một vẻ uy nghiêm khiến kẻ khác phải nghe theo. Cao Chính Nguyên nhăn mặt nhăn mày ôm Hạ Vô Trần lên.

Dược sư nói “Đi theo ta.”

***

Chậm rãi quay về Hạ gia, người trong nhà thấy bạch phát nam tử ôm Cảnh Hồi Tuyết đi, giờ lại đưa hắn về, bên người còn có Cao Chính Nguyên bồng Hạ Vô Trần, tất cả đều đại loạn hết lên.

Miêu Cương Dược sư nghiêm trách “Tất cả cút ngay, không được làm ầm. Đem nước cùng khăn sạch tới đây.”

Thanh âm đầy vẻ nghiêm lệ khiến người ta phát sợ. Nước cùng khăn ngay lập tức được mang lên.

Chỉ thấy Dược sư ấn một cái vào trán Hạ Vô Trần, sau đó không thèm nhìn đến vứt hắn xuống đất.

Tôi tớ thấy người kia vô lễ như thế, tức giận muốn tới nâng Hạ Vô Trần dậy.

Dược sư lạnh nhạt nói “Ai cho các ngươi động, nếu như không muốn hắn chết thì đừng có động vào, ngày mai hắn sẽ tỉnh.”

Cao Chính Nguyên mặc dù không biết người kia đang làm trò gì, thế nhưng nghĩ lại chỉ mới vừa nãy thôi Hạ Vô Trần nằm chết trên mặt đất, xem ra nam tử tóc trắng này thủ pháp rất tà quái.

Hắp thấp giọng ra lệnh “Không ai được động vào đại sư huynh.”

Dược sư không thèm để ý tới bọn họ, ôm lấy Cảnh Hồi tuyết đi thẳng vào trong phòng, đóng cửa lại.

Bên trong yên tĩnh không một tiếng động, phó dịch trong nhà đưa mắt nhìn nhau không biết là xảy ra chuyện gì. Lâm Thu Liền cùng Cao Chính Nguyên thì đều nhìn chằm chằm thi thể Hạ Vô Trần.

***

Hạ Vô Trần chậm rãi mở mắt, có lẽ là do ngủ dưới đất một đêm nên thân thể cực kỳ đau nhức. Nghĩ muốn động tay động chân nhưng tay chân từ lâu đã trật khớp, vừa sử lực một chút đã đau đớn vạn phần, đành phải thôi.

Hắn nhớ lại, đêm qua chẳng phải mình ở ngoài phố nói chuyện với bạch phát nam tử kia, thế nào hôm nay tỉnh lại lại ở đây? Sắc mặt hắn tái đi “Nam nhân kia đâu? Đi rồi sao? A Tuyết đâu?”

Cao Chính Nguyên ở bên cạnh hắn, thấp giọng nói “Hắn không đi đâu cả, đang cùng Cảnh Hồi Tuyết ở trong phòng.”

Hạ Vô Trần chân tay bất năng động đậy. Cao Chính Nguyên tóm lấy tay hắn, vốn định giúp hắn xoay lại tay chân, nhưng hình dạng khớp trật thập phần quái dị, cho dù có xoay lại thì chỉ sợ nghỉ ngơi một năm rưỡi cũng không bình phục, hắn không dám hành động thiếu suy nghĩ.

“Chân của huynh không phải bị què sao? Đại sư huynh, vì sao gạt ta?” Trong giọng Cao Chính Nguyên có chút phẫn nộ. Chính mình võ công không bằng Hạ Vô Trần nhưng lại hư tọa trên địa vị nan kham kia.

(hư =  không thực, nan kham = khó lòng gánh vác, đoạn này ám chỉ vị trí chưởng môn nhân)

Lâm Thu Liên vẻ mặt sợ hãi đứng một bên. Bây giờ mỗi lần nàng tới gần Hạ Vô Trần thì toàn thân phát run.

Trong phòng chỉ có ba người bọn họ. Sự thực nếu đã bị vạch trần, Hạ Vô Trần cũng không còn gì đáng để giấu diếm “Bởi vì ta không thể cưới tiểu sư muội”

Mặt Cao Chính Nguyên biến sắc “Ta không cần huynh bố thí.”

Hạ Vô Trần cười nhạt “Ngươi nghe mà không hiểu hả? Không phải ta không muốn cưới, mà là không thể cưới. Ngươi nghĩ rằng nếu ta thật sự muốn cưới tiểu sư muội thì cho dù giữa ngươi với sư muội có cái gì lưỡng tình tương duyệt mà ta lại nhường sao? Buồn cười. Ta không hề thương tiểu sư muội, ta thậm chí còn ghét nàng ta. Ngươi không thấy mỗi lần tiểu sư muội gặp ta, bên người nàng nhất định có sư mẫu hoặc cha ta hay sao? Bọn họ chỉ sợ ta hạ độc thủ tiểu sư muội mà không kịp cứu đó thôi!”

Nghe vậy, Cao Chính Nguyên ngẩn người.

Hạ Vô Trần nói tiếp “Nàng là muội muội cùng cha khác mẹ với ta. Cha ta cho nàng hết thứ này tới thứ khác, không phải là vì thương nàng như nữ nhi, mà nàng vốn chính là nữ nhi của cha ta.”

Lâm Thu Liên che miệng, nhất thời không thể tin được.

Hạ Vô Trần cười nhạt “Ta mười tuổi đã nhìn ra bọn họ quá hợp nhau. Sự phụ quả là người ngay thẳng thành thật, không phòng được người ta âm thầm vụng trộm, cái gì mà hảo huynh đệ, hảo phu thê, thực sự khiến người ta chết cười.”

Dừng một lúc hắn nói tiếp “Sau khi chuyện của bọn họ bị ta biết, tuy rằng đều thề thốt rằng chỉ là nhất thời trùng động, chỉ một lần thôi mà sinh hạ tiểu sư muội, về sau hai người đều rất tự trách mình, gặp mặt cũng không dám nhìn nhau, lòng nghĩ thẹn với sư phụ, ta chẳng thèm tin. Cha ta từ sau đó rất sợ ta, đến sư mẫu thấy ta cũng run rẩy, nói năng không lưu loát. Tiểu sư muội, tuy rằng ta biết ngươi vô tội, kỳ thực căn bản không liên quan đến ngươi, ta không muốn hại ngươi, thế nhưng sư mẫu và cha ta thì suy nghĩ hơi nhiều. Bọn họ muốn cả nghĩ, ta để mặc họ cả nghĩ. Có điều nếu bắt ta cưới ngươi đó là chuyện tuyệt đối không thể xảy ra.”

Cao Chính Nguyên nhìn Lâm Thu Liên, thật lâu không nói lời nào.

Hạ Vô Trần lại nói “Đây vốn là chuyện cũng chẳng hay ho gì giữa hai nhà, ta đối với cha ta và sư mẫu chẳng còn kính ý, thế nhưng ta rất tôn kính sư phụ, ta không muốn người ta chê cười sư phụ. Vậy nên ta một thân gánh chịu hết, sau đó nhảy xuống sườn núi, giả bộ què chân, kỳ vọng phu thê các ngươi sống tốt.”

Cao Chính Nguyên không dám lên tiếng, mà Lâm Thu Liên biết được thân thế của mình như vậy, không khỏi nước mắt lưng tròng, nói cũng không nói nên lời. Hạ Vô Trần nếu rêu rao việc này chỉ sợ nàng không còn mặt mũi nào mà sống, nàng phải cảm tạ hắn đã cố sức che đậy mọi chuyện.

Hạ Vô Trần mặc dù không hận Lâm Thu Liên, thế nhưng thấy nàng cũng không khỏi khó chịu “Nhị sư đệ, ngươi đã biết chuyện cần biết, giờ đỡ ta tới chỗ Cảnh Hồi Tuyết, ta muốn gặp hắn.”

Cao Chính Nguyên gật đầu, vừa ôm vừa nâng Hạ Vô Trần dậy, đi vào nội thất.

Hạ Vô Trần nhân vậy thấp giọng nói “Ngươi ngày mai đưa tiểu sư muội đi, tránh cho nàng ở chỗ này khóc để cho phó nhân nhìn thấy. Ta không muốn người khác biết chuyện này, vũ nhục danh tiếng của sư phụ.”

Cao Chính Nguyên nhẹ nhàng gật dầu. Hắn cũng không phải không biết tốt xấu, chỉ nhỏ giọng nói “Đa tạ đại sư huynh, trước đây ta nhiều lần vô lễ trách oan huynh, chỉ mong huynh không để bụng.”

Hạ Vô Trần chỉ hơi gật đầu.

***

Vừa lúc Hạ Vô Trần được dìu tới cửa thì bên trong truyền đến tiếng sẵng giọng “Mở cửa xong thì đứng ở cửa, không được vào trong, vị đạo khiến ta buồn nôn.”

Hạ Vô Trần biết nam tử tóc trắng này lợi hại, thấp giọng nói “Cứ theo lời hắn mà làm, đừng có chọc giận hắn.”

Cao Chính Nguyên mở cửa phòng, cũng không bước vào.

Thấy Hạ Vô Trần xuất hiện tại cửa, Dược sư dụng lực vỗ lên bàn, khinh hô “Chuyển.”

Trên người Hạ Vô Trần đột nhiên bính xuất một hắc ảnh nho nhỏ, chỉ thấy bạch phát nam tử thu thu chỉ giáp lại, tứ chi nguyên bản trật khớp của hắn không cần thuốc mà khỏi.

Cảnh Hồi Tuyết ngồi trên giường cả kinh nói “Ngươi hạ cổ độc lên người Hạ Vô Trần sao, Dược sư?”

(cổ độc = con sâu độc)

“Hắn lúc đó vươn tay ra định dùng lực nắm lấy vai ta, ta không lập tức lấy mạng hắn cũng đã là nể mặt ngươi rồi đó” Miêu Cương Dược sư nói thanh âm lạnh như băng sương.

Hạ Vô Trần thấy Cảnh Hồi Tuyết ngồi trên giường, thấy như đang nằm mơ, nghĩ muốn bước qua cửa vào trong.

Chân hắn vừa nhấc lên, Cảnh Hồi Tuyết lập tức lao xuống giường chạy ra trước cửa ngăn hắn lại, không cho hắn tiến đến “Đừng tiến lên, Dược sư nói không cho ngươi vào thì ngươi không được vào, bằng không sẽ khiến Dược sư tức giận.”

Hình như Cảnh Hồi Tuyết rất sợ Dược sư nổi giận, nhưng mà giờ hắn đã đứng trước mặt Hạ Vô Trần, Hạ Vô Trần chỉ cần cố một chút đã có thể ôm lấy hắn, dụi đầu vào tóc hắn.

“A Tuyết.”

Cảnh Hồi Tuyết đỏ mặt mắng nhỏ, hắn không quen trước mặt người khác thân mật, liền chửi bậy “Ngươi cái đồ tử quỷ chân thọt này, có phải chưa từng ôm đâu làm gì vội vàng như thế ôm ta? Ta… ta…”

Miêu Cương Dược sư không thích nghe nói chuyện yêu đương, lãnh bỉ nói “Muốn liếc mắt đưa tình thì đi chỗ khác, nghe mà buồn nôn.”

Nghe ý tứ của hắn hình như muốn mình ra ngoài, Cảnh Hồi Tuyết lập tức kinh hỉ kéo tay Hạ Vô Trần nhanh nhanh đi ra, chỉ sợ làm cho Dược sư âm tình bất định.

Mà Hạ Vô Trần cũng chẳng thèm để tâm cái gì nữa để mặc hắn kéo mình đi.

Đi tới hoa viên, Hạ Vô Trần lập tức đổi từ bị động sang chủ động, kéo Cảnh Hồi Tuyết đến phía sau giả sơn, hôn lên môi hắn.

Cảnh Hồi Tuyết ôm chặt lấy cổ hắn, bị hôn đến mức gần như không thở nổi nữa. Hạ Vô Trần còn mãnh liệt hôn liên tiếp, Cảnh Hồi Tuyết vỗ vào lưng hắn, thở dốc nói “Ta không thở nổi, đừng hôn nữa.”

Hắn nũng nịu than vãn, Hạ Vô Trần buôn hắn ra, nhưng vẫn giữ rất gần mình, tỉ mỉ ngắm gương mặt hắn.

Cảnh Hồi Tuyết đỏ mặt cúi đầu “Đừng nhìn nữa, có cái gì đẹp đâu.”

Hạ Vô Trần ôm lấy hắn, tâm tình kích động, vui sướng nói “Ngươi không chết, thực sự không chết?”

Cảnh Hồi Tuyết nhỏ giọng nói “Vốn là đã chết rồi sau lại được ngươi cứu đó.”

Hạ Vô Trần không hiểu, Cảnh Hồi Tuyết đành phải giải thích “Ta đã nói rồi, lúc ta còn bé đã chết ngoài ý muốn. Thế nhưng mệnh ta nhẽ ra không nên tuyệt, Miêu Cương Thần tử đi qua gia hương đã cứu ta, sau đó đưa ta về Miêu Cương ở. Mười tám năm trước ta là nhờ vào thần lực của Thần tử mà sống, sau đó phải đi tìm một người có thể giúp ta sống sót. Chỉ cần người kia yêu ta, nguyện ý vì ta mà chết, hắn sẽ chia sẻ một nửa linh hồn cho ta để ta có thể sống lại. Lúc trao đổi linh hồn, cả hai người chúng ta đều sẽ tắt thở, cần có Dược sư giúp thì mới có thể tỉnh lại. Ta còn sống mới biết được…”

Hắn càng nói mặt càng cúi thấp “Mới biết được ngươi rất yêu ta.” Tiếp theo, biểu tình trên mặt hắn trở nên ủ rũ “Thế nhưng Dược sư nói trên người ngươi có mùi của người khác, nói ngươi dụng tình bất chuyên (ý là lăng nhăng), không phải là người tốt, muốn ta suy nghĩ chuyện quay về Miêu Cương, sau này không nên gặp ngươi nữa. Thế nhưng… ta không nỡ rời xa ngươi.”

Hạ Vô Trần trong lòng căng thẳng, ôm chặt lấy hắn “Trừ ngươi ra ta sau này không bao giờ nhìn ai khác nữa. A Tuyết, nghe ta nói, ta không hiểu rốt cuộc ta đối với ngươi có cảm tình như thế nào, thế nhưng ta có thể học cách yêu ngươi. Đừng quay về Miêu Cương, ở lại bên ta có được không?”

Cảnh Hồi Tuyết ngẩng đầu lên, rồi lại cúi xuống “Trong lòng ta rối bời, không biết phải làm như thế nào mới tốt? Bọn ta kết bái tam huynh đệ, ta đã cùng lão đại và Tiểu Lục nói phải quay về Miêu Cương.”

“Ta có thể đưa ngươi về, thế nhưng ở lại bên ta có được không?” Hạ Vô Trần nói đến đoạn sau, thanh âm phát run, chỉ sợ mình phải nghe câu trả lời thương tâm.

Cảnh Hồi Tuyết kéo ống tay áo hắn, vùi mặt vào ngực hắn “Được, cũng sắp tới sinh thần của Thần tử rồi, đến ngày đó chúng ta trở lại có được không? Ta muốn dẫn ngươi tới gặp Thần tử, bởi vì nếu không có Thần tử, ta cũng không thể gặp được ngươi, hơn nữa hôm đó lại có thể gặp lão đại và Tiểu Lục.”

Cái gì cũng được, chỉ cần không rời xa hắn, điều kiện có khó khăn thế nào Hạ Vô trần cũng làm được, huống chi là việc nhỏ như vậy. Hắn gật đầu đáp ứng.

Cảnh Hồi Tuyết hài lòng cười duyên một cái.

Hạ Vô trần khẽ vuốt đôi môi đỏ mọng mềm ngọt của hắn, đôi môi đỏ theo đó mà run. Hắn lần thứ hai cúi xuống hôn, cuồng ngão đôi môi xinh đẹp kia, thật sự cảm nhận được sự tồn tại của Cảnh Hồi Tuyết.

***

Ven hồ phía tây Hàng Châu, phong cảnh như họa. Hạ Vô Trần ngoài mặt thì nói dẫn Cảnh Hồi Tuyết tới Hàng Châu để chọn lễ vật tặng cho Miêu Cương Thần tử, kỳ thực là để đưa hắn tới Tây hồ chơi đùa. Cảnh sắc Tây hồ đẹp như vậy khiến Cảnh Hồi Tuyết hoa mắt, còn như một hài tử cười đùa thật lớn.

Hạ Vô Trần cũng không cần phải giả bộ chân thọt nữa, có thể kiện toàn mang Cảnh Hồi Tuyết cùng du lãm Tây hồ. Cảnh Hồi Tuyết được Hạ Vô Trần sủng nịch nhiều lần, khiến chính hắn cũng nghĩ Hạ Vô Trần hình như sủng hắn hơi quá.

Hạ Vô Trần đạm nhiên cười “Ta yêu ngươi, sủng ngươi thì có gì sai?”

Chỉ một câu nói tự nhiên như thế thôi cũng đủ khiến Cảnh Hồi Tuyết đỏ mặt, cảm giác vui sướng tràn đầy trong lòng.

Miêu Cương Dược sư chữa cho bọn họ khỏe lại ngày thứ hai đã đi. Cảnh Hồi Tuyết nói với Hạ Vô Trần “Dược sự ở Miêu Cương địa vị chỉ sau Thần tử, bao năm qua là người duy nhất cùng là cổ độc sư lẫn dược sư, cũng là người Thần tử cực kì coi trọng. Cá tính hắn ngận lãnh, chúng ta tới mừng thọ Thần tử nếu gặp hắn ngươi nghìn vạn lần không được ăn nói lung tung; bởi vì hắn nếu muốn người ta chết thì người đó sẽ không biết được mình vì sao mà chết.”

Cảnh Hồi Tuyết nói tuy đáng sợ như thế, thế nhưng Hạ Vô Trần đã từng được hưởng qua tà pháp của Miêu Cương Dược sư, tự nhiên cũng biết lời hắn nói không phải là giả, nghiêm túc gật đầu một cái “Ta sẽ chú ý.”

Tây hồ, bọn họ ngồi trên thuyền hoa, thưởng thức cảnh trí mỹ lệ xung quanh.

Hạ Vô Trần nhiệt tình cầu ái, Cảnh Hồi Tuyết dĩ nhiên là đáp ứng. Hai người ở trên thuyền vượt qua một đêm cuồng tình liệt ái xong hắn mới đưa Cảnh Hồi Tuyết lên bờ mua lễ vật.

Thế nhưng, Cảnh Hồi Tuyết bởi vì lâu rồi không cùng Hạ Vô Trần thân thiết nên đi không được bao lâu thì mệt mỏi vô lực.

Hạ Vô Trần vội đỡ lấy eo hắn, cười nhẹ “Làm sao vậy, có cần tìm giường nằm nghỉ một chút?”

Cảnh Hồi Tuyết trông hắn nói không chút đứng đắn, đánh vào vai hắn một cái.

Hạ Vô Trần trái lại cười ha ha, có điều hắn đỡ lấy thắt lưng Cảnh Hồi Tuyết, quan tâm nói “Dựa vào ta, đừng để bị mệt quá, nếu hôm nay không chọn được gì ưng ý thì còn có ngày mai mà!”

Hắn ôn nhu săn sóc như thế, Cảnh Hồi Tuyết nhịn không được mà đỏ mặt.

Hạ Vô Trần không nỡ để hắn chịu dù chỉ là một chút hành hạ, liền đưa hắn vào trong trà quán nghỉ ngơi. Bọn họ ngồi bên cửa sổ nói chuyện phiếm, vừa nhìn xuống đoàn người bên dưới lầu đi tới đi lui.

Đột nhiên, Cảnh Hồi Tuyết “A” lên một tiếng.

Hạ Vô Trần hỏi “Thế nào, ngươi thấy người quen à?”

Cảnh Hồi Tuyết gãi đầu “Thật là kỳ quái, nhất định là nhìn lầm rồi. Ta thấy quan sai đem người chết ven đường dùng chiếu cuộn lên, tuy rằng không thấy được mặt người nọ nhưng tay hắn buông xuống đeo một vòng tay lục sắc, thoạt nhìn rất giống di vật của mẹ trên tay lão đại, thế nhưng…”

“Chết ở ven đường, nhất định là gặp phải cảnh ngộ cực thảm, hẳn là khách tha hương không bằng hữu. Ngươi nói lão đại kết bái với ngươi thông minh tuyệt đỉnh, chắc là sẽ không gặp phải loại sự tình này chứ hả?”

“Đúng vậy, đúng vậy, lão đại thông minh như thế, chỉ có hắn đi lừa người ta, gạt người ta, trêu cợt người ta, làm gì có ai lừa được hắn. Hắn là người ta sùng bái nhất trên đời, sao có khả năng chết ven đường! Hắn nhất định so với ta và Tiểu Lục đã sớm tìm được người mệnh định rồi, không có khả năng chết thảm như vậy! Ta nhất định là nhìn lầm rồi.” Cảnh Hồi Tuyết nhớ đến lão đại thông minh như thế, nghĩ đi nghĩ lại thế nào cũng là mình nhìn lầm.

Hạ Vô Trần nhẹ nhàng nói “Đừng luôn miệng nói lão đại cũng Tiểu Lục có được không hả? Ngay cả các ngươi là huynh đệ kết bái nhưng tên nam nhân khác từ trong miệng ngươi thổ xuất khiến ta đố kị đó.”

Lời hắn nói pha đầy ghen tuông khiến Cảnh Hồi Tuyết bất giác ngẩn người.

Hạ Vô Trần ngồi gần hắn, thấp giọng nói “Tối nay không cho ngươi ngủ có được không hả? A Tuyết, ngươi nếu tối nay không ngủ, ta sẽ không trách tội ngươi luôn miệng nói lão đại, Tiểu lục nữa.”

Cảnh Hồi Tuyết đỏ mặt, mắng mỏ “Không đứng đắn, chỗ này có người đang nhìn đó.”

Bọn họ đang ngồi tại bao sương (đại để là một chỗ kín đáo có che chắn), cửa sổ thiết kế đặc biệt, người khác muốn nhìn cũng không thấy, hơn nữa Cảnh Hồi Tuyết đỏ mặt khiến Hạ Vô Trần càng thêm sắc dục khó nhịn.

Hắn lập tức ôm lấy eo Cảnh Hồi Tuyết, nhẹ cười “Ngươi không nói không được tức là đồng ý.”

Cảnh Hồi Tuyết không nói không muốn, cũng không nói muốn, chỉ là tiếp tục đỏ mặt.

Hạ Vô Trần hôn lên môi hắn “Trước tiên hôn một chút giải giải cơn đói, buổi tối nhất định không cho ngươi ngủ, muốn cho ngươi ở trong lòng ta không thở nổi nũng nịu kêu.”

Cảnh Hồi Tuyết xấu hổ muốn giơ tay lên đánh, Hạ Vô Trần thuận thế ôm lấy hắn, cúi đầu hôn nồng nhiệt, hôn đến độ Cảnh Hồi Tuyết đỏ hết hai gò má, chìm đắm trong ái tình nồng liệt không gì sánh được.

— bản thư hoàn —

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương