Mê Luyến
Chương 13: Huyết thống

Quà ngày 1/5 đây. Mọi người đọc truyện vui vẻ nha.

Edit+Beta: Lã Thiên Di

Rikuo đã từng gặp qua nhà trưởng thứ mười ba của Keikain gia — Keikain Hidemoto. Đó là một nhân tài, đời sau được mọi người ca tụng là Onmyouji thiên tài. Nhưng hắn chỉ được nhìn thấy Hidemoto khi Yura triệu hồi Shikigami trong trận đánh tại Sokoku-ji.

Rikuo thầm nghĩ, thời điểm hắn gặp mặt Hidemoto là ở dưới dạng Ayakashi. Khi đó Hidemoto cũng không có biểu hiện thành kiến qua bộ dáng của hắn. Nói cách khác, hiện tại hắn không thể để Hidemoto nhìn thấy dạng Ayakashi của hắn bằng không tương lai sẽ bị vặn vẹo.

Rikuo nhìn Kính Hinh cơm nước xong, lại bưng hộp điểm tâm lên, nhịn không được mở miệng nói: “Ngài còn muốn tiếp tục ăn sao? Ăn nhiều đối với bao tử không tốt, khó có thể tiêu hóa được.”

“Thôi thôi được rồi chàng trai trẻ. Ngươi không cần lo lắng, A Hinh luôn đều ăn nhiều như vậy.”

Hidemoto che miệng cười, lập tức không chút để ý hỏi: “Nhóc con, ngươi tới từ bốn trăm năm sau sao?”

“Ân, đúng vậy, gia gia sai ta đi đến một cái cổng đền bị vứt bỏ này nọ, sau đó đột nhiên liền xuất hiện đến nơi này.”

Rikuo thành thật trả lời. Tuy rằng hắn đã giới thiệu qua tên của bản thân, nhưng Hidemoto vẫn xưng hô hắn là nhóc con. Hắn cũng cố ý không thèm nhắc nhở tên mình cho Hidemoto bởi vì Hidemoto không nhớ được tên hắn mới là điều tốt nhất.

Kính Hinh nuốt điểm tâm xuống, nghiêng đầu hỏi: “Hidemoto, ngươi có thể đem hắn đưa trở về sao?”

“Đương nhiên không thể.”

Hidemoto cười hì hì nói: “Ta là âm dương sư, đưa hắn về tương lai loại chuyện này ta làm không được!”

“Hả? Làm không được? Nếu âm dương sư các ngươi làm không được, ta làm sao có thể ở trong ‘cái này’?”

(Di Di: Ác liệt thật, thân xác YouHime bây giờ là của tỷ nên giờ nói ‘cái này’ à. Người đâu mà vô tâm thế ~)

Kính Hinh nghiến răng kèn kẹt nói: “Ta không phải là do đệ đệ ngươi triệu hồi đến sao?”

“Ô? Là YouHime kích hoạt pháp trận, đem ngươi triệu hồi đến……” Hidemoto nhịn không được vì đệ đệ nhà mình biện giải.

“……”

Kính Hinh không nói gì, mặt không biểu cảm nhìn chằm chằm vào Hidemoto.

“Cái kia, ta cảm thấy đến lúc đó tên nhóc này tự nhiên có thể trở về.”

Hidemoto vội vàng nói sang chuyện khác, cười yếu ớt nói: “Sự tình phát sinh cùng kết thúc đều là cần chờ thời cơ đến.”

“Như vậy trước mắt Hidemoto lưu giữ hắn một thời gian đi.” Rihyon nhân cơ hội xen mồm nói.

“Ôi? Như vậy không tốt đâu.”

Hidemoto mặt mày cong cong, không chút để ý nói: “Đem Ayakashi ở lại Keikain gia là việc rất nguy hiểm a. Nura-chan mới là người thích hợp lưu hắn lại đâu.”

“Ngươi đang nói cái gì vậy, tiểu tử này không phải một trăm phần trăm là Ayakashi. Đặt hắn ở trong tổ Nura hẳn là rất nhanh chóng sẽ bị ăn luôn.” Rihyon tựa tiếu phi tiếu nói.

“……”

Rikuo khóe miệng hơi run rẩy. Hai người kia kẻ xướng người hoạ phối hợp rất tốt. Hai người này là đang nói cho hắn biết bọn họ đã hoàn toàn nhận ra hắn là bán yêu.

“Hai người các ngươi có quyền gì mà quyết định sự việc như vậy!?”

Kính Hinh đem điểm tâm hộp trống rỗng quăng về hướng Rihyon cùng Hidemoto, hừ lạnh: “Người là do ta cứu, đương nhiên là do ta thu giữ hắn.”

“Vừa rồi, thời điểm nhìn thấy hắn…” Ánh mắt Rihyon lạnh thấu xương, thấp giọng nói: “Ta liền cảm giác được hắn không phải chân chính nhân loại, nhưng hơi thở thì rất đạm mùi Ayakashi ……”

“Bởi vì ta chỉ có một phần tư huyết thống yêu quái, mẫu thân cùng tổ mẫu ta đều là nhân loại.” Rikuo cũng không có giấu diếm gì bởi vì bọn họ đã nhận thấy được hắn không phải là thuần khiết nhân loại.

“Nhân loại cùng yêu quái hỗn huyết sao?” Keikain như có đăm chiêu nhìn nhìn Rikuo. Đây là minh chứng chứng minh bốn trăm năm sau nhân loại cùng Ayakashi cùng chung sống sao?

“Ta ăn no rồi. Rikuo, chúng ta trở về Thành chủ Phủ đệ đi.” Kính Hinh bắt lấy cổ tay Rikuo, cũng không quay đầu lại liền đi ra ngoài.

“Tiểu Hinh, nàng thật sự muốn thu giữ hắn sao? Cho dù có huyết thống của nhân loại, hắn cũng là Ayakashi a!” Thân ảnh Rihyon đột nhiên xuất hiện trước mặt Kính Hinh cùng Rikuo, ngăn trở hướng đi ra ngoài của hai người.

“Ta mới vừa rồi là đùa, A Hinh. Ngươi có thể đem hắn ở tại chỗ này a.” Hidemoto cũng đứng dậy chậm rãi đi tới: “Ta sẽ giúp ngươi chiếu cố hắn.”

Rikuo biết gia gia cùng Hidemoto là đang lo lắng cho tổ mẫu. Cho nên không nghĩ để hắn - nguời không rõ lai lịch ở lại bên người nàng. Kỳ thật tổ Nura cũng tốt, ở lại Keikain bổn gia cũng tốt. Rikuo cảm thấy đứng ở đâu cũng đều có thể, thân là Đệ Tam của gia tộc Nura hắn phải có năng lực để bảo vệ chính mình.

Rikuo đỉnh khởi sống lưng, con người trong suốt sáng ngời tản mát ra làm người ta không thể không nhìn ra tia kiên định: “Ta sẽ không gây ra bất kì thương tổn nào với ngài ấy.”

Hidemoto cùng Rihyon đều chợt ngẩn ra, Kính Hinh vỗ Rikuo bả vai, giọng điệu tán thưởng nói: “Ân, không sai, đây chính cái gọi là ‘Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt’. Ngươi đi theo ta như trong lời nói, ta cam đoan có thể cho ngươi được ăn no.”

“……”

Này, việc ăn không liên quan gì với nhau đi, Rikuo không nói gì. Tổ mẫu hắn đối với việc ăn có loại chấp niệm đến đáng sợ.

“Chờ một chút, Tiểu Hinh, nàng thật sự muốn thu giữ hắn sao?”

Rihyon vội vàng hỏi, hắn thật sự không hy vọng tiểu tử này đi theo bên nguời Kính Hinh: “Rõ ràng nàng bị Ayakashi tấn công nên mới đối với Ayakashi đề cao cảnh giác nhưng tại sao bây giờ lại…?”

“Nếu ta đối với Ayakashi cảnh giác rất sâu như lời nói…”

Kính Hinh quay đầu nhìn về phía Rihyon, cười nói: “Thì như thế nào lại cùng Nura ở chung với nhau đâu. Ayakashi cũng tốt, nhân loại cũng tốt. Kỳ thật đều là giống nhau cả thôi, ‘có hắc tự nhiên còn có bạch’.”

“Như vậy qua loa giữ người không rõ lai lịch, không giống với với phong cách làm việc trước đây của A Hinh.”

Hidemoto chậm rì mở miệng, bên môi hơi thâm ý: “Bởi vì hành động quá đáng, lý trí lại bình tĩnh, có chút vẻ lạnh lùng mới là phương thức A Hinh xử lý sự việc.”

“Đôi khi xử lý sự việc ta cũng sẽ dùng tới giác quan thứ sáu nha. Không cần xem nhẹ giác quan thứ sáu của phụ nữ.”

Kính Hinh mỉm cười: “Chính là giác quan thứ sáu nói với ta Hidemoto cùng Nura đều là những người ta có thể tin tưởng. Cho nên ta mới có thể cùng các ngươi trở thành bằng hữu. Mà lần đầu tiên nhìn thấy Rikuo, giác quan thứ sáu liền nói với ta: hắn sẽ không gây tổn hại ta.”

Hai tròng mắt Hidemoto hơi nheo lại, vui cười: “Nhưng khi có Ayakashi xuất hiện tấn công, công chúa điện hạ liền rút đao ra chém. Ta nào dám xem nhẹ……”

“Hidemoto, kỳ thật trừ bỏ Ayakashi ra, ta càng muốn chém thử con người xem có cảm giác như thế nào.”

Kính Hinh rút Nenekirimaru ra liền hướng Hidemoto chém tới, Hidemoto không chút do dự tránh ở phía sau Rihyon, cười hì hì nói: “Nura-chan, ta đang hướng ngươi cầu cứu đó.”

“Này uy, Hidemoto, bả đao kia là đối với Ayakashi mới có hữu hiệu đi. Ngươi mau cách ta xa ra một chút, ta cũng không muốn bị sát thương.” Rihyon lập tức lóe thân mình, cùng Hidemoto duy trì khoảng cách.

“Tuy không có tác dụng với nhân loại nhưng bị chém một chút cũng rất là đau!” Hidemoto cảm thán lúc trước chính mình đem Nenekirimaru tạo ra chỉ đối với Ayakashi mới có hiệu quả, thật sự là có dự kiến từ trước.

“Bị khảm thương, ngộ thương đều không có quan hệ a.”

Kính Hinh cười tủm tỉm cong ánh mắt lên, giơ Nenekirimaru trong tay nói: “Ta sẽ giúp các ngươi trị liệu, chỉ cần các ngươi còn lại một hơi thở.”

“Giơ tay hành hung sau còn muốn hủy diệt chứng cứ phạm tội.”

Hidemoto trừng lớn mắt, sau đó vỗ bả vai Rihyon: “Nura-chan, ngươi thật sự muốn kết hôn với A Hinh sao? Sẽ bị bạo hành gia đình đó!?”

“Bị bạo hành cũng không có quan hệ, chỉ cần Tiểu Hinh nguyện ý gả cho ta.”

Rihyon vòng vo đảo mắt, mắt vàng mang theo hào quang làm người ta say mê nhìn về phía Kính Hinh: “Nhưng đả thương ta, Tiểu Hinh nàng chẳng lẽ sẽ không đau lòng sao?”

Rikuo trừng lớn mắt, xem ra gia gia đang theo đuổi tổ mẫu a. Nhưng so với theo đuổi tại sao lại giống như là đang đùa giỡn. Hơn nữa hai người kia rõ ràng là phối hợp khăng khít ‘Trêu đùa’ tổ mẫu. Tựa hồ muốn xem bộ dạng thẹn quá thành giận của nàng.

“Đau lòng? Loại sự tình này phải chờ ta chém qua về sau mới biết được a!”

“A a, A Hinh đi lại. Chúng ta chạy mau đi.”

“Tiểu Hinh ngươi đau lòng, ta khả luyến tiếc, Hidemoto, uy, ngươi chạy thật là nhanh!”

Kính Hinh kéo vạt áo kimônô lên, loại quần áo này thật vướng bận, nàng làm sao có thể truy đuồi bọn họ được. Nàng nghiến răng nghiến lợi đối với Hidemoto cùng Rihyon rống to: “Nura Rihyon, Keikain Hidemoto, ta sẽ không buông tha cho các ngươi!”

Rikuo nhịn không được nhẹ nhàng cười, nguyên lai bốn trăm năm trước Nura gia cùng Keikain gia quan hệ tốt như vậy. Mà chỗ của hắn ở niên đại, thời gian bốn trăm năm sau quan hệ của hai nhà đã hoàn toàn thay đổi.

“Này, thiếu niên, chủ nhân cùng Ayakashi kia có chuyện muốn hỏi ngươi.”

Nghe được âm thanh, Kính Hinh quay đầu nhìn đến thức thần nhà Hidemoto, Tiểu Mễ cùng Tiểu Lạp đang ở bên người Rikuo.

“Sự tình gì?” Rikuo nghi hoặc hỏi.

Tiểu Mễ, Tiểu Lạp bám vào bên tai Rikuo nhỏ giọng hỏi: “Bốn trăm năm sau nữ tử có phải hay không đều hung dữ giống như công chúa điện hạ?”

Nghe được lời nói của thức thần, Rikuo một mặt đầy hắc tuyến. Hai người kia đến cùng là có bao nhiêu nhàm chán. Hắn nhìn thoáng qua gương mặt không biểu cảm của Kính Hinh, còn có trên tay lưỡi dao đang phát ra ánh sáng lạnh, nhỏ giọng nói: “Khụ khụ, chỉ có số ít.”

“Tiểu Mễ, Tiểu Lạp, các ngươi ở cùng Rikuo thì thầm cái gì?”

“Không có gì, Gisha [1] đã chuẩn bị tốt.”

[1] Gisha: Một con bò mộng kéo xe

Hai thức thần trả lời, sau đó bám vào Rikuo bên tai nhỏ giọng nói: “Chủ nhân nhờ ta nói với ngươi. Trăm ngàn không cần nói hai người bọn họ đã hỏi qua loại vấn đề này.”

Rikuo không nói gì, hai người kia thật sự là tàn ác một cách thú vị……

“A, Tiểu Mễ, bữa tối có sushi đừng quên đem phần của Rikuo.”

“Ân, ta đã biết. Chủ nhân đã chuẩn bị luôn cả khoai lang nướng mà ngươi muốn ăn mấy hôm trước.”

Đối mặt với việc ăn này ăn nọ của Kính Hinh, Tiểu Mễ đã tập mãi thành thói quen. Nếu ngày nào đó mà Kính Hinh ăn ít lại, phỏng chừng nó mới có thể đặc biệt thật ngạc nhiên.

“Chúng ta đi thôi, Rikuo.”

Kính Hinh thu hồi đao lôi kéo Rikuo hướng Gisha đi đến. Nháy mắt nhìn đến Gisha, Rikuo nao nao, chiếc Gisha này hắn đã từng gặp qua. Thời điểm hắn đi Kyoto tìm Gitsune, Tsurara cùng Keikain Yura đã từng ngồi ở bên trong.

Thật không ngờ tỗ mẫu hắn đã từng lên Gisha. Hơn nữa bốn trăm năm trước, hắn được cùng hắn tổ mẫu cùng nhau ngồi lên.

“Rikuo, ngươi ở ngẩn người cái gì, lên xe a, chúng ta đi !”

Nghe được âm thanh Kính Hinh, Rikuo hoàn hồn. Ngượng ngùng gãi gãi tóc, sau đó rồi đi lên Gisha.

Hidemoto cùng Rihyon đứng ở đỉnh thượng nhìn Gisha đi xa, không chút để ý nói: “Ngươi không theo sau sao?”

“Dây dưa thật chặt sẽ bị Tiểu Hinh chán ghét. Tên tiểu tử bán yêu kia ngươi thấy thế nào?” Rihyon câu môi cười.

“Không gắt gao cuốn lấy, trong nháy mắt sẽ biến mất nga!”

Hidemoto giọng điệu lộ ra vài phần chế nhạo, lập tức Hidemoto nhìn về hướng Gisha biến mất, cười yếu ớt nói: “Về phần cái thiếu niên kia, đại khái tượng trưng cho tương lai nhân loại cùng Ayakashi rất khó có thể thực hiện tương lai.”

Rihyon hơi nheo mắt lại, nhân loại cùng Ayakashi khó thực hiện tương lai — nhân và yêu cùng nhau tồn tại.

Rihyon hơi nghiêng đầu, thấp giọng hỏi: “Nàng là không có cách nào trở về đi, Hidemoto?”

“Ân, đương nhiên, kỳ thật chính nàng rất hiểu rõ. Nhưng muốn chặt đứt hoàn toàn ý niệm của nàng, phỏng chừng còn cần chút thời gian.” Hidemoto trả lời.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương