Mê Luyến
Chương 12: Đến từ bốn trăm năm sau

Quà 30/4 đây nhá các tình yêu. Ngày mai 1/5 nhớ ghé vào nhận hàng tiếp nha. ^^

Edit+Beta: Lã Thiên Di

Nura Rikuo hoàn toàn không hiểu hiện tại là đang xảy ra chuyện gì? Hắn nhớ được gia gia sai hắn đến một thần xã đã bị bỏ hoang từ rất lâu. Cái gì này nọ gia gia cũng đều không có nói, hắn vừa mới đến cổng đền Itsukushima [1] bị vứt bỏ, một cỗ khí lực cường đại đánh vào làm cho hắn mất đi ý thức.

images

[1] Cổng đền Itsukushima: Cánh cổng sơn đỏ được coi là ranh giới giữa cõi trần và nơi thanh tịnh, trong sạch.

Đến bất cứ nơi đâu trên đất nước mặt trời mọc, du khách dễ dàng nhận thấy một cánh cổng sơn đỏ chói đặc trưng, xuất hiện trước cổng đền, chùa và lăng của các vị vua. Đó là cổng Torii, một trong những hình ảnh biểu tượng Nhật.

Theo truyền thuyết, nữ thần Amaterasu vì giận dỗi em trai mình đã trốn biệt và không còn tỏa sáng nữa. Người dân Nhật lo sợ mặt trời không còn sưởi ấm trái đất đã nghĩ ra một cách. Họ dựng lên một cái sào bằng gỗ, để cho tất cả gà trống đậu lên đó và gáy ầm ĩ.

Vì quá tò mò, nữ thần đã hé mắt nhìn qua hang động nơi bà đang trốn. Ánh sáng của mặt trời xuyên qua kẽ hang và người ta tìm thấy chỗ bà ẩn nấp. Một sumo trong làng nhìn thấy đã chạy ra bê tảng đá chặn cửa hang lại để mặt trời lại tiếp tục tỏa sáng rực rỡ. Cây sào trong câu chuyện chính là phiên bản đầu tiên của cánh cửa sơn Torii này.

Cũng từ câu chuyện này mà cánh cửa mới có tên là Torii, trong tiếng Nhật có nghĩa là nơi chim đậu, hay còn gọi là cổng “điểu cư”.

Những cánh cổng lớn này thường được sơn đỏ, xây bằng đá hoặc gỗ. Theo thần đạo Nhật Bản, bước qua cánh cửa này nghĩa là bước từ chốn trần gian vào nơi linh thiêng. Cổng Torii càng gần chính điện lại càng thêm phần thiêng liêng.

Người Nhật trước khi bước qua cổng còn có nghi lễ rửa tay, ngậm nước cho cơ thể sạch sẽ trước khi bước qua cổng. Họ cũng tin rằng nếu ném một hòn đá về hướng cổng Torii mà hòn đá đậu lại trên đó nghĩa là may mắn sẽ đến.

Cánh cổng Torii nổi tiếng nhất xứ sở hoa anh đào là cổng đền Itsukushima. Cánh cổng lớn được dựng ngay trên mặt hồ rộng lớn, yên ả được công nhận là di sản thế giới của UNESCO.

images

Vì tin vào sự linh thiêng của cánh cổng thiền, rất nhiều người thường xuyên bỏ tiền hiến tặng cổng cho đền, chùa. Ngôi đền Fushimi Inari thậm chí còn có cả một dãy hành lang bằng cổng Torii xếp liền vào nhau. Mỗi cánh cổng đều có ghi tên người hiến tặng.

Khi tỉnh lại hắn đã thấy mình ở trong rừng rậm. Mới vừa rồi Youkai đột nhiên xuất hiện tấn công hắn, hiện tại không có gì vũ khí gì nên trước tiên đành phải chạy trốn. Không rõ vì sao ban ngày Youkai lại tụ tập để tấn công nhân loại. Hơn nữa, hiện tại hắn đang ở nơi nào vậy?

“Ngu ngốc, mới vừa rồi rất nhiều nguy hiểm. Nếu như vừa rồi ngươi bị giết chết, ta biết ăn nói thế nào với Nurarihyon đại nhân!”

Giọng nữ quyến rũ mang theo tức giận rống to, Rikuo kinh ngạc lui ra phía sau một bước. Nhìn xem người nữ tử trước mắt tóc quăn màu lam, khi nhìn đến nàng nháy mắt Rikuo nghĩ tới Tsurara.

Nhưng nàng so với Tsurara là hơn một phần thành thục quyến rũ. Dung nhan nàng ấy cực mỹ, lộ ra một cỗ khí lãnh ngạo. Thoạt nhìn là một vị mỹ nữ cực kì lãnh diễm.

“Thật có lỗi, khó có được một phát hiện trọng đại như vậy. Nếu như vừa rồi hắn bị Youkai giết chết, thật sự rất đáng tiếc.”

Giọng nữ nhu hòa mang theo nhàn nhạt xin lỗi còn kèm theo một tia nghịch ngợm, Rikuo nhìn về phía nữ tử vừa mới cứu chính mình. Ánh mắt nàng lấp lánh mang theo tia vô tội nhìn người nữ tử tóc quăn màu lam. Sau đó sửa sang lại mái tóc dài màu đen đã có chút rối bời.

Đại khái là cảm nhận được ánh mắt hắn, nàng quay đầu lại cười. Nụ cười khuynh thành kia làm cho dung nhan tuyệt sắc ấy tăng thêm một phần làm cho người ta trở nên bối rối, tim đập ngày càng nhanh hơn, Rikuo có chút ngượng ngùng cúi đầu. Cái gọi là nụ cười khuynh thành, đại khái chính là nụ cười vừa rồi nàng mới cười với hắn đi!? Về việc nàng mới cứu chính mình, hắn còn chưa nói lời xin lỗi đâu.

Nhưng Setsura cũng không có cho Rikuo cơ hội nói lời xin lỗi, nghiến răng nghiến lợi hô to: “Ta không phải ở bên cạnh ngươi sao, ngươi tại sao lại không cầu cứu?”

Kính Hinh sửng sốt vài giây, cười nhẹ: “Ta quên mất. Dù sao cũng cảm ơn cô, Setsura.”

“…… Ai cho ngươi gọi tên ta thân mật như vậy, ngu ngốc!”

Hai má Setsur không được tự nhiên nổi lên một tia nhàn nhạt đỏ ửng, ánh mắt cực kì phức tạp nhìn thoáng qua Kính Hinh, hừ lạnh: “Cầu cứu mà cũng có thể quên, ngươi thật là ngu ngốc!”

“Không cần nói ngu ngốc, những lời đó thật sự quá đáng nha~.”

Kính Hinh bất đắc dĩ cười, giơ đao trong tay lên nói: “Hidemoto đã tạo ra cho ta một bả đao để diệt trừ Ayakashi rồi nên không cần lo lắng. Chẳng lẽ Setsura không cảm thấy nếu chính mình có thể tự bảo hộ bản thân, lại còn đi cầu cứu sự trợ giúp của người khác mới là người ngu ngốc sao?”

Setsura hơi giật mình, lần đầu tiên nàng cảm thấy Kính Hinh là một nữ tử có thể hấp dẫn ánh mắt người khác đến như vậy. Không phải dung mạo của nàng mà là cặp mắt, con người kia bình tĩnh đến đạm mạc. Còn có trên khuôn mặt tuyệt mỹ kia còn phủ thêm một tia khí chất không khỏi phải khiến người khác phải cảm phục.

“A, đúng rồi, Setsura…… Nga, không phải, Cô không cho ta xưng hô như vậy với cô.”

Kính Hinh lại khôi phục bộ dáng thật cẩn thận, nhỏ giọng hỏi: “Ta nên xưng hô vời cô như thế nào?.”

“……”

Kính Hinh người này… quả nhiên là khó có thể lý giải được sự tồn tại của nàng ta. Khóe miệng Setsura hơi giơ lên. Nhưng bởi vì khó lý giải nên nàng càng muốn tìm câu trả lời. Bởi vì nàng giống như lời Nurarihyon nói, nàng ta còn vượt qua cả sự tưởng tượng của mình, Setsura trước sau như một cao ngạo quay đầu, hừ: “Xưng hô linh tinh, ngươi muốn gọi thế nào thì tùy!”

Kính Hinh ngớ ra, nhìn đến Setsura hai má có chút phiếm hồng. Tuy rằng nàng cảm thấy chính mình cùng Setsura cả hai không hề hiểu nhau để có thể hòa hợp với nhau. Nhưng các nàng đều nỗ lực dùng thái độ thiện ý để cùng đối phương tiếp xúc.

Nghe được lời đối thoại của các nàng, trong đầu Rikuo hình thành suy đoán, nhất là lúc hắn nhìn đến trong tay Kính Hinh cầm Nenekirimaru. Hắn rốt cục tìm đúng thời cơ mở miệng nói: “Vừa rồi cảm tạ cô đã cứu ta, xin hỏi một chút về đao của cô……”

Kính Hinh nhìn về phía tiểu nam hài trước mắt này, hắn rốt cục cũng đã mở miệng nói chuyện, nhưng thật không ngờ câu đầu tiên hắn hỏi nàng chính là đao: “Thế nào, ngươi đối với đao của ta có hứng thú sao? Nhưng ta không thể tặng cho ngươi, đao này dùng để đối phó với đám Ayakashi a!”

“Nó có tên không?”

Rikuo có chút khẩn trương hỏi, nàng vừa mới nói đây là đao do Hidemoto tạo ra cho nàng. Nếu bả đao này gọi là Nenekirimaru đúng như trong lời nói thì vị nữ tử trước mắt này chính là……

“A. Nó có tên, Hidemoto gọi nó là Takoyaki [2].”

images

[2] Takoyaki: Tako nghĩa là bạch tuộc, còn từ yaki có nguồn gốc là từ yaku có nghĩa là chiên hoặc nướng. Tại cách tiệm ăn trên đường phố hay ở trong các nhà hàng, bạn đều dễ dàng tìm được món này. Ngày này, bạn còn có thể mua Takoyaki đóng gói sẵn ở các trung tâm thương mại, siêu thị, hay các cửa hàng tiện lợi mở cửa 24/24.

Nguyên liệu chính của món này là bột mì, bột dashi, bột tenkasu, trứng gà, hành chua, bắp cải, gừng và không thể thiếu bạch tuộc. Riêng phần bạch tuộc được luộc trước rồi cắt thành từng miếng nhỏ, khi ăn có cảm giác giòn, rất ngon.

Kính Hinh gật đầu trả lời, đầu óc đều toàn là đồ ăn nên rất nhanh chóng đem cái tên Nenekirimaru phân giải thành đồ ăn gì đó này nọ.

“…… Takoyaki?”

Rikuo ngây dại, không phải là Nenekirimaru sao? Nhưng hắn chắc chắn không hề nhận sai, bả đao này đã từng cùng hắn chiến đấu với nhiều thứ. Phụ thân cùng gia gia hắn đã từng sử dụng qua bả đao này. Khi hắn giao chiến với Abe no Seimei, bả đao này đã bị Abe no Seimei hủy diệt rồi, hắn đã phó thác cho Keikain thu phòng đúc lại.

“Tiểu Hinh, Hidemoto rõ ràng lấy tên là Nenekirimaru. Nàng là muốn ăn Takayoki sao?”

Âm thanh từ tính yêu mị đột nhiên vang lên, Rikuo cả kinh, theo hướng âm thanh phát ra quay đầu nhìn lại. Nam tử kia mặc quần áo màu lam thẫm, y chính là lười biếng ngồi ở trên cành cây, trong tay cầm một bọc đựng kẹo to đùng.

Dung nhan hắn tuấn mỹ yêu dã lộ ra một cỗ tà khí mê hoặc lòng người, miệng thì không kiềm chế được tươi cười kiệt ngạo. Mái tóc ngân hắc giao nhau ở trong gió nhẹ nhàng lay động. Đồng tử màu vàng hiện lên tia lạnh thấu xương nhìn Rikuo, khóe môi hơi gợi lên nói: “Thế nào? Ta vừa mới đi mua kẹo mới có một chút liền xuất hiện một tiểu quỷ đâu?”

Rikuo triệt để ngây dại, người này là…… Nếu hắn đoán không lầm, người này chính là gia gia hắn?

“Nura. Ngươi đã trở lại, vất vả rồi.”

Lời nói của Kính Hinh triệt để chứng thực ý nghĩ trong đầu Rikuo. Hắn nhìn về phía Kính Hinh, nhịn không được mở miệng nói: “YouHime?”

Thời điểm khi Rikuo ở Kyoto chiến đấu với hội Ayakashi đọc tâm. Nó từng nói qua với hắn, tổ mẫu hắn là một vị công chúa tuyệt sắc tên là YouHime.

“A?”

Kính Hinh ngây ngẩn cả người. Nếu nàng đoán không sai thì người thiếu niên này đến từ tương lai nhưng hắn vì sao sẽ biết cái tên YouHime này? Tuy rằng là công chúa nhưng YouHime cũng không nổi danh đến mức phải lưu danh đến đời sau: “Ngươi làm sao mà biết cái tên YouHime này?”

“……”

Nhìn đến phản ứng của Kính Hinh, Rikuo trừng lớn mắt, nàng quả nhiên là tổ mẫu của mình sao? Hắn chưa từng gặp mặt tổ mẫu, nguyên lai thật sự là một vị nữ tử tuyệt sắc.

“Bởi vì ‘YouHime’ là người đẹp số một Kyoto, bị nhận ra cũng không nên kinh ngạc đến như vậy.” Rihyon cười trả lời nhưng không hề thả lỏng phòng bị đối với Rikuo.

“…… Nura, nếu ta đoán không lầm…”

Kính Hinh chỉ vào Rikuo mỉm cười: “Người thiếu niên này, hẳn là người đến cùng thời đại với ta.”

“……”

Đồng tử Rihyon hơi co lại, tên thiếu niên này đến từ tương lai. Như vậy Kính Hinh sẽ có phương pháp để trở về sao?

“Mới vừa rồi ngươi nhất định vô cùng sợ hãi. Chắc ngươi thật không ngờ Youkai lại tồn tại, đó là một việc không hề có khoa học.”

Nghe được lời Kính Hinh nói, Rikuo nghi hoặc chớp mắt nói: “Ayakashi luôn luôn đều tồn tại.”

“Hả?! Ngươi đang nói cái gì, thế giới của chúng ta nào có……”

Thanh âm Kính Hinh đột nhiên bị đóng băng, nàng luôn cho rằng chính mình xuyên không trở về cổ đại, chính là không phải Trung Quốc cổ đại mà là Nhật Bản cổ đại mà thôi…… Hẳn là như vậy chứ…… Nhưng người thiếu niên này thế nhưng bộ mặt thật đương nhiên nói: ‘Ayakashi luôn luôn đều tồn tại.’

“Tuy rằng không biết tại sao lại thế này. Ý của ngài chính là chúng ta là người cùng niên đại sao? Ngài cũng đến từ bốn trăm năm sau?” Biết Kính Hinh về sau chính là tổ mẫu của mình, Rikuo không tự giác liền sử dụng kính ngữ [3].

[3] Kính ngữ: Tiếng Nhật có một hệ thống các hậu tố để diễn tả sự tôn kính và sự trang trọng khi gọi tên hoặc ám chỉ đến người khác, chẳng hạn như -san trong Yukino-san. Về mặt nguyên tắc, những kính ngữ này là trung tính, được sử dụng bình đẳng cho cả nam và nữ, mặc dù trong thực tế, một trong số chúng được sử dụng riêng cho nam hoặc nữ, ví dụ như -kun cơ bản được sử dụng cho nam, trong khi -chan thường được sử dụng cho nữ, và có thể được ghép với tên gọi hoặc họ, ví dụ như Sato-san, Fumito-kun, Miyuki-chan. Sử dụng kính ngữ cũng được dùng trong trường hợp đề cập đến một ai đó, nhưng trong vài trường hợp bị cắt giảm trong sử dụng hoặc không được sử dụng.

(Di Di: Vì ở đây mình không biết nên dùng như thế nào nên mình sẽ dịch theo nguyên âm tiếng việt của nước mình, mặc dù khi đọc sẽ cảm thấy hơi bị lẹo lưỡi hay là quá trịnh trọng. Với lại vì tên của Kính Hinh mình không đổi thành Youhime nên sẽ hơi khó ghép các từ như: san, chan, kun,sama, senpai, kohai, gakusei, sensei, hakase, shi vào tên nhân vật được. Nên mọi người muốn biết rõ hơn về các âm cuối được ghép vào tên của mỗi người thì vào GOOGLE để biết thêm chi tiết nha. Cảm ơn mọi người rất nhiều.)

“Tiểu tử, ngươi thật sự đến từ bốn trăm năm sau sao?” Âm thanh Rihyon mang theo hàn ý làm người ta lưng lạnh cả xương sống.

Đối mặt với việc Rihyon chất vấn, Rikuo khóe miệng hơi run rẩy. Cũng không ngẫm lại tình huống hiện tại của hắn là do ai làm hại. Chính là do gia gia làm cho hắn trở về quá khứ cho nên hắn mới có thể mạc danh kì diệu xuất hiện tại nơi này.

“Ân, chúng ta khả năng đến từ một niên đại, nhưng cũng có khả năng không phải cùng một thế giới.”

Kính Hinh nhẹ nhàng thở dài, nếu nàng suy đán không lầm. Nàng không chỉ đơn giản là xuyên không, mà là xuyên không đến một không gian khác.

“……”

Rikuo tuy rằng không hiểu đến cùng là chuyện gì xảy ra. Nhưng khi hắn nói câu: ‘Ayakashi luôn luôn đều tồn tại’ tựa hồ làm cho tổ mẫu đả kích rất lớn.

“Tóm lại thương tích trên người ngươi trước hết nên trị liệu một chút.”

Nói xong, trong tay Kính Hinh toát ra nhàn nhạt hào quang màu vàng, vết trày da trên người Rikuo rất nhanh liền khép lại, Rihyon hơi bất mãn nói: “Tiểu Hinh, không phải năng lực chữa trị chỉ đối với người bị thương nặng nàng mới chữa trị sao? Hắn chính là mới bị trầy da mà thôi!”

“Nào có quy củ nhiều như vậy, quan trọng là ta muốn dùng hay không dùng thôi.” Kính Hinh dùng một mặt không gọi là trả lời đáp với Rihyon.

Rikuo phát hiện vết trầy da trên người đã biến mất không dấu vết. Tựa hồ cảm giác mệt mỏi do chạy trốn khi nãy liền tiêu thất.

Setsura kinh ngạc xem miệng vết thương trên người Rikuo toàn bộ đều biến mất, mở miệng nói: “Ngươi nguyên lai có năng lực như vậy sao?”

Kính Hinh gật đầu trả lời Yuki-Onna nói: “Ân, cho dù một người chỉ còn lại một chút hơi thở, khi dùng năng lực này ta đều có thể cứu trở về.” Sau đó vỗ bả vai Rikuo hỏi: “Ta còn không biết tên ngươi. Ngươi tên là gì?”

“Rikuo.”

Rikuo do dự một chút, quyết định vẫn là chỉ nên nói tên của bản thân. Cái họ Nura này không thể tùy tiện đem nói ra. Hắn vì sao lại xuyên không đến niên đại của gia gia cùng tổ mẫu, hắn thật sự không biết nên ai có thể cho hắn câu trả lời không.

(Di Di: Có, có, có em nè. Em sẽ nói anh biết, chuyện này nó có liên quan đến Rihyon – gia gia của anh đó. Còn về lí do thì anh ráng đợi mấy chương sau rồi biết nhá. Em phải đi đây vì em đã tiết lộ quá nhiều rồi.

Rikuo: Chờ đã, đừng đi… Như vậy là sao kia chứ!? Nói thêm tí nữa đi.)

“Rikuo, kế tiếp ngươi có tính toán gì không?”

Kính Hinh nghiêng đầu hỏi, nhìn đến Rikuo trầm tư không nói, Kính Hinh cười nói: “Vì sao lại do dự, trở lại niên đại của mình, trở lại bên người thân không phải là điều đương nhiên sao?”

“Ân.”

Rikuo gật đầu, hắn nhất định phải đi về. Kỳ thật tuy rằng hắn hiện tại thân ở thế giới xa lạ này nhưng hắn không hề có cảm giác bất an cùng sợ hãi. Bởi vì người thân của hắn vẩn như cũ ở bên cạnh hắn – chính là gia gia cùng tổ mẫu thời trẻ.

“Thôi. Tóm lại việc này đợi ăn cơm xong rồi nói đi.”

Kính Hinh ngẩng đầu nhìn về hướng Rihyon: “Chúng ta đi đến Keikain gia tìm Hidemoto đi. Sẵn tiện ăn cơm trưa thuận tiện hỏi hắn một chút vấn đề.”

“Ân.” Rihyon vuốt cằm.

“……”

Rikuo nhớ tới Keikan Ryuuji từng nói với hắn, nếu nhìn thấy Nurarihyon, gia chủ Keikain gia nhờ hắn truyền đạt: ‘Không cần lại đến nhà của ta, cho dù có đến cũng không cho ngươi cơm để ăn!’ Hắn luôn không hiểu những lời đó có ý tứ gì. Nhìn đến Kính Hinh một mặt đương nhiên nói đến Keikain gia ăn cơm trưa, Rikuo đột nhiên liền hiểu được mọi chuyện đang xảy ra.

“Như vậy ta đi về trước, Nurarihyon đại nhân.”

Nghe được lời Setsura, Kính Hinh vội vàng giữ lại: “Setsura cũng cùng đi đi, đồ ăn nhà Hidemoto ngon lắm.”

Uy uy, tổ mẫu đại nhân, chính mình đi ăn chực cơm nhà người khác còn chưa tính, còn muốn mang theo người khác cùng đi ăn chực sao? Trách không được bồn trăm năm qua Keikain gia còn lưu tên vào trong ‘Sổ đen’, Rikuo một mặt yên lặng nhưng trong nội tâm thì châm chọc.

“Không đi.”

Setsura cự tuyệt, nàng mới không nghĩ đi nhà của âm dương sư.

“Được rồi, vậy cô cầm lấy kẹo kompeito đi.”

Nghe được lời của Kính Hinh, Setsura nhìn nhìn túi kẹo trên tay Rihyon, bĩu môi nói: “Không cần, đã là đồ Nurarihyon đại nhân mua cho ngươi, chính ngươi giữ đi.”

“Không có quan hệ, nhà Hidemoto cũng có kẹo kompeito.”

Kính Hinh thân thủ muốn đưa kẹo cho Setsura nhưng nàng chưa kịp đưa cho Setsura thì nàng ấy liền xoay người rời đi.

Kính Hinh vội vàng đuổi theo, muốn đem kẹo kompeito đưa cho Setsura.

“Này, tiểu tử.”

Bên tai đột nhiên truyền đến giọng nam từ tính trầm thấp, Rikuo cả kinh. Bây giờ hắn mới phát hiện gia gia không biết từ khi nào đã đứng bên người mình. Hắn thế nhưng không hề phát hiện ra.

“Ách…… Có chuyện gì sao?”

Rikuo nhìn người nam nhân tuấn mỹ tà mị trước mắt này chính là gia gia của mình. Khóe miệng nhịn không được hơi run rẩy một chút.

“Tiểu Hinh đều luôn rất muốn đến cuộc sống niên đại trước đây……”

Rihyon ngoéo một cái khóe môi, mắt vàng trung nổi lên sát ý lạnh như băng: “Ngươi có thể lựa chọn hoặc là chỉ một người trở về hoặc là chết ở chỗ này.”

(Di Di: Quá bá đạo, em yêu anh chết đi được. ~♥

Rihyon: Ta mà lị *nổi lên nụ cười bất cần đời*

Kính Hinh: Hừ! Đúng là tên lăng nhăng mà. Thấy gái đẹp là liền bu lại. *Nói xong liền xoay người rời đi*

Di Di: Không liên quan gì đến em hết. *lẳng lặng rời khỏi hiện trường*

Rihyon: Chờ chút, Tiểu Hinh nghe ta giải thích cái đã. *Vội vàng đuổi theo A Hinh*

Di Di: Phew~… May mà anh ấy không nhớ tới mình nếu không là chết chắc rồi *Di Di đứng ở một góc lặng lẽ nhìn hai người: người chạy người đuổi*)

“……”

Trên trán Rikuo nổi đầy gân xanh, tình huống này của mình rõ ràng chính là do lão già chết tiệt này làm hại. Tên đầu sỏ này là người đã gây ra tình huống như vậy thế nhưng bây giờ lại ‘đúng lý hợp tình’ uy hiếp chính mình!!

Nhưng cho dù gia gia không nói với hắn những lời này. Hắn cũng không thể mang tổ mẫu rời đi. Vị kia chính là tổ mẫu của hắn nha.

Tuy rằng hắn rất hiếu kì về thời gian trước đây của gia gia và tổ mẫu nhưng hắn cần phải cẩn thận hành vi của chính mình. Bằng không rất có khả năng làm cho tương lai phát sinh biến hóa.

Thấy hướng bọn họ đi tới Kính Hinh, Rikuo hơi hơi giơ lên khóe miệng. Kỳ thật khi tên Ayakashi kia nhắc tới tổ mẫu của hắn là nhân loại, trong nháy mắt hắn cảm thấy tò mò tổ mẫu là nữ tử có bộ dạng như thế nào.

Nhưng khi hắn được sinh ra thì tổ mẫu đã qua đời, muốn nhìn thấy mặt nàng tuyệt đối không có khả năng phát sinh. Hiện tại lại phát sinh tình huống hắn cùng với nàng gặp mặt, người kia được gọi là ‘người đẹp số một Kyoto’ – là vị tổ mẫu đại nhân mà hắn chưa từng được gặp mặt.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương