Mê Luyến Yên Chi Mỗi Đêm
-
C19: Rung động
Đới Mẫn Giai khẽ giật mình, mém nữa phun rượu trong miệng ra, nhưng cô cố giữ bình tĩnh. Cô biết rằng Hoắc Kỳ Xuyên đang nói về mình, nhưng cô không thể để lộ ra điều đó:
- Yên Chi... Cái tên thật đẹp. Có lẽ cô ấy rất đặc biệt.
Hoắc Kỳ Xuyên gật đầu, ánh mắt anh vẫn không rời khỏi Đới Mẫn Giai, muốn xem rõ biểu cảm của cô:
- Đúng vậy. Cô ấy rất đặc biệt, giống như cô vậy.
Đới Mẫn Giai cố giữ nụ cười trên môi, nhưng trong lòng không khỏi lo lắng. Cô cảm thấy như mình đang bước trên dây, chỉ cần một bước sai lầm là mọi bí mật sẽ bị lộ.
- Anh có vẻ rất quan tâm đến cô ấy? - Đới Mẫn Giai nói nhẹ nhàng, cố chuyển hướng cuộc trò chuyện. - Có lẽ cô ấy đã để lại ấn tượng mạnh mẽ với anh.
Hoắc Kỳ Xuyên cười, ánh mắt anh sâu lắng và chân thành:
- Đúng vậy, cô ấy thật sự đã để lại ấn tượng rất lớn.
Đới Mẫn Giai khẽ gật đầu, cảm giác lòng mình nhẹ nhõm hơn chút. Cô nghĩ mình đã thành công chuyển hướng cuộc trò chuyện, nhưng lời nói tiếp theo của Hoắc Kỳ Xuyên khiến cô hoàn toàn bất ngờ.
- Bởi vì cô ấy đã lấy đi lần đầu tiên của tôi. - Hoắc Kỳ Xuyên nói, giọng anh trầm ấm, bình tĩnh nhưng đầy quyết tâm. - Tôi muốn cô ấy chịu trách nhiệm.
Đới Mẫn Giai đang uống nước, và câu nói của Hoắc Kỳ Xuyên khiến cô bất ngờ đến mức sặc nước. Cô ho khẽ, cố gắng kiềm chế cảm xúc và lấy lại bình tĩnh. Anh nhìn cô với ánh mắt lo lắng, vội vàng đưa khăn giấy cho cô.
- Em ổn chứ? - Hoắc Kỳ Xuyên hỏi, ánh mắt anh đầy quan tâm.
Đới Mẫn Giai lau miệng, cố giữ nụ cười gượng gạo trên môi:
- Vâng, tôi không sao. Chỉ là câu nói của anh... hơi bất ngờ.
Hoắc Kỳ Xuyên cười nhẹ, nhưng ánh mắt anh vẫn không rời khỏi Đới Mẫn Giai:
- Xin lỗi nếu tôi làm em ngạc nhiên. Nhưng đó là sự thật. Cô ấy rất đặc biệt và tôi muốn tìm lại cô ấy.
Đới Mẫn Giai cảm thấy tim mình đập nhanh hơn, cảm giác lo lắng trỗi dậy trong lòng. Cô cố gắng giữ bình tĩnh, nói nhẹ nhàng, cố gắng chuyển hướng cuộc trò chuyện lần nữa:
- Anh thật sự rất quyết tâm. Hy vọng anh sẽ tìm ra cô ấy.
Cả hai tiếp tục dùng bữa tối. Họ đều có những suy nghĩ riêng. Hoắc Kỳ Xuyên càng lúc càng chắc chắn rằng Đới Mẫn Giai chính là Yên Chi, và anh sẽ không từ bỏ cho đến khi tìm ra danh tính thật sự của cô. Còn Đới Mẫn Giai, cô biết rằng mình cần phải cẩn thận hơn nữa để giữ bí mật, nhưng không thể phủ nhận rằng sự quan tâm và quyết tâm của anh khiến cô cảm thấy rung động.
Sau bữa tối, Hoắc Kỳ Xuyên và Đới Mẫn Giai bước ra khỏi nhà hàng, ánh đèn đường lấp lánh soi rọi khuôn mặt của họ. Anh mở cửa xe cho cô, ánh mắt anh dịu dàng khi nhìn cô bước vào trong xe. Anh cẩn thận thắt dây an toàn cho cô, cảm nhận được sự gần gũi khiến trái tim cả hai đập nhanh hơn.
Đới Mẫn Giai nhìn Hoắc Kỳ Xuyên với ánh mắt cảm kích, đôi mắt của cô sáng lấp lánh trong ánh đèn mờ ảo. Anh ngồi vào ghế lái, khởi động xe và bắt đầu chở cô về nhà. Trên đường đi, không khí trong xe tràn ngập sự im lặng đầy ý nghĩa. Mỗi cái liếc mắt, mỗi nụ cười nhẹ đều mang theo những cảm xúc sâu kín.
Khi đến nơi, Hoắc Kỳ Xuyên dừng xe trước nhà Đới Mẫn Giai. Anh bước ra khỏi xe và mở cửa cho cô, cẩn thận giúp cô bước ra ngoài. Gió lớn thổi qua, làm mái tóc của cô bay tán loạn. Anh dịu dàng vén tóc cô ra sau tai, ánh mắt anh không rời khỏi khuôn mặt của cô. Hiện tại, gương mặt của hai người con gái bí ẩn dường như đã hòa lại làm một.
- Chúc em ngủ ngon, Mẫn Giai. - Hoắc Kỳ Xuyên nói, giọng anh trầm ấm.
Đới Mẫn Giai mỉm cười, cảm nhận được sự ấm áp từ lời chúc của anh:
- Anh cũng ngủ ngon nhé, Hoắc tổng.
Họ đứng gần nhau, khoảng cách giữa hai người dường như thu hẹp lại. Sự thân mật và tình cảm giữa họ càng trở nên rõ ràng hơn. Trái tim của cả hai đập nhanh, họ không thể giấu được sự rung động trong lòng mình.
Hoắc Kỳ Xuyên lùi lại một bước, ánh mắt vẫn không rời khỏi Đới Mẫn Giai:
- Tôi sẽ gặp lại em vào ngày mai, chúng ta còn nhiều việc phải làm.
- Vâng, hẹn gặp lại anh vào ngày mai.
Đới Mẫn Giai đi lên lầu, nhưng cô vẫn cảm nhận được ánh mắt của Hoắc Kỳ Xuyên dõi theo mình rất nóng bỏng. Cô thừa nhận cô đã rung động mãnh liệt trước người đàn ông giỏi giang và tài hoa này, nhưng cô không biết kết quả sẽ ra sao khi cô tiết lộ cô là Yên Chi.
Hoắc Kỳ Xuyên tìm kiếm Yên Chi vì muốn nghiêm túc tìm hiểu, hay chỉ muốn vui chơi qua đường thêm vài lần nữa? Cô không thể đoán trước được. Cô cũng không dám đoán.
- Yên Chi... Cái tên thật đẹp. Có lẽ cô ấy rất đặc biệt.
Hoắc Kỳ Xuyên gật đầu, ánh mắt anh vẫn không rời khỏi Đới Mẫn Giai, muốn xem rõ biểu cảm của cô:
- Đúng vậy. Cô ấy rất đặc biệt, giống như cô vậy.
Đới Mẫn Giai cố giữ nụ cười trên môi, nhưng trong lòng không khỏi lo lắng. Cô cảm thấy như mình đang bước trên dây, chỉ cần một bước sai lầm là mọi bí mật sẽ bị lộ.
- Anh có vẻ rất quan tâm đến cô ấy? - Đới Mẫn Giai nói nhẹ nhàng, cố chuyển hướng cuộc trò chuyện. - Có lẽ cô ấy đã để lại ấn tượng mạnh mẽ với anh.
Hoắc Kỳ Xuyên cười, ánh mắt anh sâu lắng và chân thành:
- Đúng vậy, cô ấy thật sự đã để lại ấn tượng rất lớn.
Đới Mẫn Giai khẽ gật đầu, cảm giác lòng mình nhẹ nhõm hơn chút. Cô nghĩ mình đã thành công chuyển hướng cuộc trò chuyện, nhưng lời nói tiếp theo của Hoắc Kỳ Xuyên khiến cô hoàn toàn bất ngờ.
- Bởi vì cô ấy đã lấy đi lần đầu tiên của tôi. - Hoắc Kỳ Xuyên nói, giọng anh trầm ấm, bình tĩnh nhưng đầy quyết tâm. - Tôi muốn cô ấy chịu trách nhiệm.
Đới Mẫn Giai đang uống nước, và câu nói của Hoắc Kỳ Xuyên khiến cô bất ngờ đến mức sặc nước. Cô ho khẽ, cố gắng kiềm chế cảm xúc và lấy lại bình tĩnh. Anh nhìn cô với ánh mắt lo lắng, vội vàng đưa khăn giấy cho cô.
- Em ổn chứ? - Hoắc Kỳ Xuyên hỏi, ánh mắt anh đầy quan tâm.
Đới Mẫn Giai lau miệng, cố giữ nụ cười gượng gạo trên môi:
- Vâng, tôi không sao. Chỉ là câu nói của anh... hơi bất ngờ.
Hoắc Kỳ Xuyên cười nhẹ, nhưng ánh mắt anh vẫn không rời khỏi Đới Mẫn Giai:
- Xin lỗi nếu tôi làm em ngạc nhiên. Nhưng đó là sự thật. Cô ấy rất đặc biệt và tôi muốn tìm lại cô ấy.
Đới Mẫn Giai cảm thấy tim mình đập nhanh hơn, cảm giác lo lắng trỗi dậy trong lòng. Cô cố gắng giữ bình tĩnh, nói nhẹ nhàng, cố gắng chuyển hướng cuộc trò chuyện lần nữa:
- Anh thật sự rất quyết tâm. Hy vọng anh sẽ tìm ra cô ấy.
Cả hai tiếp tục dùng bữa tối. Họ đều có những suy nghĩ riêng. Hoắc Kỳ Xuyên càng lúc càng chắc chắn rằng Đới Mẫn Giai chính là Yên Chi, và anh sẽ không từ bỏ cho đến khi tìm ra danh tính thật sự của cô. Còn Đới Mẫn Giai, cô biết rằng mình cần phải cẩn thận hơn nữa để giữ bí mật, nhưng không thể phủ nhận rằng sự quan tâm và quyết tâm của anh khiến cô cảm thấy rung động.
Sau bữa tối, Hoắc Kỳ Xuyên và Đới Mẫn Giai bước ra khỏi nhà hàng, ánh đèn đường lấp lánh soi rọi khuôn mặt của họ. Anh mở cửa xe cho cô, ánh mắt anh dịu dàng khi nhìn cô bước vào trong xe. Anh cẩn thận thắt dây an toàn cho cô, cảm nhận được sự gần gũi khiến trái tim cả hai đập nhanh hơn.
Đới Mẫn Giai nhìn Hoắc Kỳ Xuyên với ánh mắt cảm kích, đôi mắt của cô sáng lấp lánh trong ánh đèn mờ ảo. Anh ngồi vào ghế lái, khởi động xe và bắt đầu chở cô về nhà. Trên đường đi, không khí trong xe tràn ngập sự im lặng đầy ý nghĩa. Mỗi cái liếc mắt, mỗi nụ cười nhẹ đều mang theo những cảm xúc sâu kín.
Khi đến nơi, Hoắc Kỳ Xuyên dừng xe trước nhà Đới Mẫn Giai. Anh bước ra khỏi xe và mở cửa cho cô, cẩn thận giúp cô bước ra ngoài. Gió lớn thổi qua, làm mái tóc của cô bay tán loạn. Anh dịu dàng vén tóc cô ra sau tai, ánh mắt anh không rời khỏi khuôn mặt của cô. Hiện tại, gương mặt của hai người con gái bí ẩn dường như đã hòa lại làm một.
- Chúc em ngủ ngon, Mẫn Giai. - Hoắc Kỳ Xuyên nói, giọng anh trầm ấm.
Đới Mẫn Giai mỉm cười, cảm nhận được sự ấm áp từ lời chúc của anh:
- Anh cũng ngủ ngon nhé, Hoắc tổng.
Họ đứng gần nhau, khoảng cách giữa hai người dường như thu hẹp lại. Sự thân mật và tình cảm giữa họ càng trở nên rõ ràng hơn. Trái tim của cả hai đập nhanh, họ không thể giấu được sự rung động trong lòng mình.
Hoắc Kỳ Xuyên lùi lại một bước, ánh mắt vẫn không rời khỏi Đới Mẫn Giai:
- Tôi sẽ gặp lại em vào ngày mai, chúng ta còn nhiều việc phải làm.
- Vâng, hẹn gặp lại anh vào ngày mai.
Đới Mẫn Giai đi lên lầu, nhưng cô vẫn cảm nhận được ánh mắt của Hoắc Kỳ Xuyên dõi theo mình rất nóng bỏng. Cô thừa nhận cô đã rung động mãnh liệt trước người đàn ông giỏi giang và tài hoa này, nhưng cô không biết kết quả sẽ ra sao khi cô tiết lộ cô là Yên Chi.
Hoắc Kỳ Xuyên tìm kiếm Yên Chi vì muốn nghiêm túc tìm hiểu, hay chỉ muốn vui chơi qua đường thêm vài lần nữa? Cô không thể đoán trước được. Cô cũng không dám đoán.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook