Ngày hôm sau, Hoắc Kỳ Xuyên có cuộc họp bàn bạc dự án với một khách hàng quan trọng. Vì là công việc của mình, Đới Mẫn Giai được Mễ Tinh phân cử đi theo anh. Đồng thời, điều này cũng rất hợp ý anh. Anh muốn tận mắt chứng kiến cô làm việc, cũng như tìm hiểu thêm về cô.

Khi bước vào phòng họp, Hoắc Kỳ Xuyên không khỏi ngạc nhiên trước sự tự tin và tỏa sáng của Đới Mẫn Giai. Cô chuẩn bị kỹ lưỡng, trình bày dự án một cách mạch lạc và thuyết phục. Khách hàng nhanh chóng bị ấn tượng bởi phong cách làm việc chuyên nghiệp và sáng tạo của cô, và hợp đồng được ký kết thành công.

- Hoắc tổng có được nhân lực không tồi đâu. - Vị chủ tịch kia không tiếc lời khen ngợi Đới Mẫn Giai, sau đó quay sang nhìn cô. - Nếu có khi nào muốn thay đổi môi trường làm việc thì qua chỗ tôi nhé.

- Này, cậu định cướp người từ tay tôi đấy à? - Anh đùa giỡn lại, cụng ly với đối tác.

Sau buổi họp, Hoắc Kỳ Xuyên nhìn Đới Mẫn Giai với ánh mắt đầy sự ngưỡng mộ và có chút nghi ngờ. Cô gái này thật sự rất đặc biệt, và anh không thể phủ nhận rằng có điều gì đó ở cô khiến anh cảm nhận được Yên Chi. Những cử chỉ, lời nói, thậm chí cả phong cách làm việc của Đới Mẫn Giai đều khiến anh liên tưởng đến cô gái bí ẩn mà anh đang tìm kiếm.

- Chúng ta đã làm rất tốt hôm nay. - Hoắc Kỳ Xuyên nói, ánh mắt vẫn dõi theo Đới Mẫn Giai khi cô thu dọn tài liệu. - Tôi nghĩ chúng ta nên ăn mừng một chút. Thế nào, đi ăn tối với tôi chứ?

Đới Mẫn Giai ngạc nhiên trước lời mời của Hoắc Kỳ Xuyên, nhưng cô không thể từ chối.


- Tất nhiên rồi, tôi cũng rất vui vì dự án đã thành công.

Cả hai rời khỏi phòng họp và đi đến một nhà hàng sang trọng gần đó. Hoắc Kỳ Xuyên chọn một bàn yên tĩnh, nơi họ có thể thoải mái trò chuyện.

Trong nhà hàng sang trọng, ánh đèn mờ ảo tạo nên không gian ấm cúng và riêng tư. Anh và Đới Mẫn Giai ngồi đối diện nhau, giữa họ là một bàn ăn được bày biện tinh tế. Hoắc Kỳ Xuyên ngả người ra sau, đôi mắt không rời khỏi cô. Cô gái này, với sự tự tin và tỏa sáng, từng cử chỉ, từng nụ cười của cô càng làm anh liên tưởng đến Yên Chi dù gương mặt cả hai có nhiều điểm khác biệt rõ rệt. Cảm giác này ngày càng mạnh mẽ, và Hoắc Kỳ Xuyên bắt đầu tin rằng Đới Mẫn Giai chính là cô gái bí ẩn ấy.

Đới Mẫn Giai mỉm cười khi nhân viên phục vụ đặt món ăn trước mặt cô. Cô khẽ cảm ơn, rồi nhẹ nhàng cắt một miếng bít tết, động tác uyển chuyển và thanh lịch. Hoắc Kỳ Xuyên quan sát từng cử chỉ của cô, nhận thấy sự tương đồng kỳ lạ với cô gái bí ẩn mà anh gặp ở quán bar.

Trong lí lịch, Đới Mẫn Giai viết rằng cô là con của nhà không mấy khá giả, ở một vùng nông thôn xưa. Hiện tại càng để ý, anh càng thấy ở cô toát ra khí chất không hề tầm thường.

- Em có thích món ăn ở đây không? - Hoắc Kỳ Xuyên mở đầu câu chuyện, ánh mắt đầy sự tò mò và hứng thú.

Đới Mẫn Giai ngẩng lên, nụ cười dịu dàng hiện trên môi:

- Thức ăn ở đây rất ngon, tôi thật sự thích không gian này. Cảm ơn anh đã mời tôi.

Hoắc Kỳ Xuyên gật đầu, môi nở một nụ cười nhẹ:

- Tôi rất vui vì em thích. Em có thường đi ăn tối ở những nơi như thế này không?


Đới Mẫn Giai không nghĩ nhiều, lắc đầu, ánh mắt thoáng chút suy tư:

- Thực ra, tôi ít khi có thời gian rảnh để đi ăn tối ở nhà hàng sang trọng. Công việc chiếm khá nhiều thời gian của tôi.

Hoắc Kỳ Xuyên nhìn Đới Mẫn Giai chăm chú, đôi mắt anh lóe lên sự quan tâm:

- Công việc có vẻ rất quan trọng với em. Tôi nhận thấy em rất đam mê và nhiệt huyết.

Đới Mẫn Giai khẽ cười, đặt nĩa xuống và lấy ly rượu vang nhấp một ngụm:

- Đúng vậy, tôi luôn muốn làm tốt nhất có thể. Đam mê và nhiệt huyết là những gì giúp tôi vượt qua mọi khó khăn.

Hoắc Kỳ Xuyên cảm thấy tim mình đập nhanh hơn khi nghe những lời nói của Lan. Cách cô nói chuyện, phong thái tự tin và sự nhiệt huyết trong công việc đều giống hệt Yên Chi, kể cả cách nhâm nhi ly rượu vừa rồi. Anh không thể không nghĩ rằng cô gái ngồi trước mặt anh chính là Yên Chi.

- Em biết không. - Hoắc Kỳ Xuyên nói tiếp, giọng anh trầm ấm và đầy cảm xúc. - Những gì em nói làm tôi nhớ đến một người đặc biệt mà tôi gặp gần đây. Cô ấy cũng rất đam mê và nhiệt huyết như em.


Đới Mẫn Giai ngạc nhiên, đôi mắt cô ánh lên sự tò mò, trong lòng thoáng khó chịu bởi vì anh nghĩ đến người con gái khác thông qua cô:

- Thật sao? Cô ấy là ai?

Hoắc Kỳ Xuyên cười nhẹ, đặt ly rượu xuống bàn.

- Cô ấy tên là Yên Chi. Một cô gái bí ẩn và quyến rũ mà tôi gặp ở quán bar. Cô ấy để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng tôi.




Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương