Mẹ Kế Độc Ác Quyết Tẩy Trắng
-
C9: Chương 9
20.
Con trai của Binh bộ thượng thư không chịu học hành, nhưng ông ấy lại yêu thích những người trẻ có chí tiến thủ.
Ngày công bố kết quả, ông ta tổ chức tiệc chiêu đãi và mời mọi người đến chờ nghe thông báo.
“Đối với những người hôm nay vượt qua kỳ thi, ta sẽ thưởng thêm hai trăm lượng.”
Triệu phu nhân đang ngồi ở bàn khách, cười lạnh nói: “Người từ nông thôn, núi rừng hoang dã ra đây thì không có gì đặc biệt ngoài da mặt dày. Còn dám đến đúng dịp hôm nay.”
Đỗ Vũ Như cũng nói đùa: "Tính khí của Giang Thời giống hệt mẹ cậu ta."
Giang Thời khẽ mỉm cười: "Triệu phu nhân, các vị đều ngồi ở đây, ta làm gì lại không dám tới?"
Giang Mộc Viễn ho nhẹ một tiếng, mặt hơi đỏ lên.
“Con trai, con có lòng tin không?”
Giang Thời không nhìn hắn mà quay lại nhìn tôi.
“Mẹ, đừng lo lắng.”
Chẳng bao lâu, xa xa vang lên tiếng trống, một người cầm trên tay cuộn giấy đi theo người hầu vào hoa viên.
"Thí sinh Giang Thời có ở đây không?"
"Chúc mừng Giang Thời là người đứng đầu trong kỳ thi lần này!"
Toàn bộ người có mặt ở đây đều náo động, mọi người đứng dậy, kinh ngạc nhìn Giang Thời.
"Người đứng đầu? Một thằng nhóc mười hai tuổi. Thật không vậy?"
Binh bộ thượng thư cười vang rồi vỗ bàn.
"Tốt! Thật là một thiên tài trẻ tuổi! Giang Mộc Viễn, cả đời ta chưa từng ghen tị với ai, nhưng đây là lần đầu tiên ta ghen tị với ngươi vì đã sinh ra một đứa con trai tốt như vậy."
Triệu phu nhân lo lắng hỏi: “Con trai tôi đâu? Triệu Nguyên có tên không?”
Người thông báo mở cuộn giấy trong tay ra, lắc đầu nói: “Không thấy người tên Triệu Nguyên.”
Triệu phu nhân bỗng nhiên tái mặt, loạng choạng té ngồi xuống ghế.
Triệu Nguyên ở bên cạnh tranh luận: “Ta năm nay mới mười lăm tuổi, thi trượt cũng không có gì lạ.”
Triệu phu nhân đưa tay đánh con trai.
"Buồn cười! Người khác mười hai tuổi đã thi đậu, còn con mười lăm tuổi chưa qua nổi kỳ thi. Đúng là vô dụng!"
Triệu Nguyên tức giận.
“Người ta có mẫu thân tốt, giỏi dạy con. Mẹ thì chỉ nói, có giỏi thì mẹ tự đi thi đi!”
Nói xong, Triệu Nguyên tức giận quay người bỏ đi.
Triệu phu nhân mặt đỏ bừng, vội vàng để lại một trăm lạng bạc, chạy theo con trai.
"Cũng không có gì đặc biệt, lúc nhỏ đã hiểu rồi, người lớn không nhất định tốt hơn."
21.
Buổi tối, Giang Mộc Viễn say khướt, gõ cửa phòng tôi.
"Tô Cẩm."
Mặt hắn đỏ bừng nhưng đôi mắt lại sáng như sao.
"Nàng đã dạy con rất tốt. Nàng thật chu đáo, nhưng ta lại nghe lời vu khống của kẻ khác và hiểu lầm nàng. Ta thực sự..."
"Im lặng!"
Tôi nắm lấy cổ áo Giang Mộc Viễn kéo vào phòng, sau đó nhanh chóng nhìn ra ngoài.
"Nhanh lên trước khi con trai chàng phát hiện."
Ngày hôm sau, hai chúng tôi đầu bù xù bước ra khỏi phòng thì bị Giang Thời chặn lại.
Tôi hoảng sợ.
"Con trai, hãy nghe mẹ giải thích."
Giang Thời không nhìn tôi mà lạnh lùng nhìn Giang Mộc Viễn.
"Phụ thân có gì để nói không?"
Giang Mộc Viễn xấu hổ cúi đầu.
“Chúng ta dù sao cũng là phu thê, chuyện đã qua, con thật sự không chịu tha thứ cho phụ thân sao?”
"Không tha thứ!"
"Trừ khi phụ thân đối xử tốt với mẹ ta đến hết cuộc đời."
"Người chỉ cần đối xử tốt với mẹ, không được lấy thêm thê thiếp, không được có con rơi con rớt, phải chiều chuộng mẹ, không được nói dối, không được tàn nhẫn, phải đáp ứng mọi yêu cầu..."
Giang Thời nói nhiều điều khiến tôi trợn mắt.
“Gần như thế đấy.”
Giang Mộc Viễn ánh mắt càng ngày càng sáng.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Chú! Xin Ký Đơn!
2. Hôm Nay Tiêu Tiền Chưa?
3. Tôi Và Năm Tôi 20 Tuổi
4. Chuyện Tình "Sầu Riêng"
=====================================
Hắn cười, một tay ôm chặt tôi, tay kia ôm chặt Giang Thời.
"Được, phụ thân đồng ý. Ta đồng ý hết. Có hai người trong cuộc đời này, đối với ta vậy là đủ rồi."
Một nhà ba người ôm chặt lấy nhau, Giang Thời sắc mặt không còn khó chịu nữa, nở một nụ cười thật tươi.
"Phụ thân, còn chưa đủ. Hai người sinh cho con một em gái đi."
"Phụ thân sẽ dành cho mẹ con mọi thứ tốt nhất trên thế gian này."
𝐏𝐡𝐢𝐞̂𝐧 𝐧𝐠𝐨𝐚̣𝐢:
Năm năm trôi qua, Giang Thời đã mười bảy tuổi.
Cậu từng là người nổi tiếng khi vượt qua kỳ thi, nhưng sau đó lại im hơi lặng tiếng.
Mọi người đều nói rằng cậu ta thông minh, nhưng phong độ không ổn định. Năm năm qua, không thấy cậu ta có thêm thành tích gì.
Con gái của Đỗ Vũ Như đã đính ước, chồng tương lai vừa tròn hai mươi và đã là một nho gia. Một nho gia hai mươi tuổi rất có triển vọng.
Đỗ Vũ Như thường cư xử kỳ lạ trong nhiều tình huống khác nhau.
"Một số người, khi đạt được điều gì đó, họ sẽ bay lên trời. Họ cho rằng mình rất tài giỏi."
"Nghe nói Giang Thời thậm chí còn không tham gia bất kỳ kì thi nào trong năm năm qua?"
Tôi cầm tách trà với vẻ mặt hài lòng.
"Đỗ phu nhân, cô nghe nhầm rồi. Con trai ta có tham gia kì thi khảo năm nay. Chắc là cũng sắp có kết quả rồi đấy."
"Ha ha, năm năm qua không nghe tiếng. Chẳng lẽ đợi thành trạng nguyên mới trở về à?"
Vừa dứt lời, ngoài cửa vang lên tiếng cồng chiêng quen thuộc.
"Báo: Giang Thời là trạng nguyên kì thi lần này.”
Chén trà trong tay Đỗ Vũ Như rơi xuống đất.
"Ồ, đây là sự thật. Thôi ta phải trở về đây. Đỗ phu nhân, mấy ngày nữa tới nhà ta dùng cơm nha!"
Đỗ Vũ Như không dám đến, nhưng khi Trạng nguyên Giang Thời cưỡi ngựa trên đường, cô ta cùng con gái có đến xem.
Giang Thời mặc áo đỏ, ngồi trên con ngựa cao và vẫy tay chào mọi người.
Nhan Như Ngọc sửng sốt.
"Con luôn cảm thấy rằng huynh ấy nên thuộc về con."
Nhan Như Ngọc lẩm bẩm một mình, tôi thở dài tiếc nuối.
Vốn dĩ là vậy, nhưng thật đáng tiếc là đến muộn.
Giang Thời không lớn lên trong khó khăn, cậu ta có nhân cách tốt và sẽ không bị trói buộc cả đời chỉ vì một chút lòng tốt và sự ấm áp bố thí.
Cậu ta đã học rất chăm chỉ nên đứng giữa đám đông sẽ luôn tỏa sáng rực rỡ.
_Hoàn toàn văn_
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook