18.

Sau khi trở về kinh thành, chuyện còn kinh khủng hơn đã xảy ra, Giang Thời không chịu để Giang Mộc Viễn ngủ với tôi.

"Phụ thân, ta còn chưa kiểm tra xong, phụ thân đợi thêm đi."

Giang Mộc Viễn đen cả mặt.

"Lúc trước, là phụ thân sai, hiểu lầm mẹ con quá nhiều, ta đã xin lỗi nàng ấy rồi."

"Ta không quan tâm, phụ thân vẫn chưa vượt qua bài kiểm tra của ta."

Giang Mộc Viễn chỉ có thể im lặng và phục tùng. Ra ngoài thì khí thế tướng quân, về đến nhà thì tặng tôi cái này cái kia, cố gắng hết sức để lấy lòng tôi.

Tôi chợt cảm thấy sống như thế này cũng không tệ.

Ở xã hội cổ đại, phụ nữ sống một mình rất khó khăn, mấy năm nay tôi đã cùng Giang Thời chịu đựng rất nhiều khổ sở.

Hiện tại Giang Mộc Viễn đã là một vị tướng quân, ngoại hình cũng không tệ, bên ngoài dù có kiêu ngạo đến đâu cũng luôn bị con trai thao túng vì cảm thấy có lỗi với Giang Thời.


Hơn nữa, hắn rất chân thành nhận lỗi, ở chung với hắn một thời gian, nhìn thấy hắn thì tôi cũng cảm thấy dễ chịu hơn.

Đẹp trai hay không không quan trọng, quan trọng là tôi thích thái độ của Giang Mộc Viễn.

Hôm nay, Giang Mộc Viễn lại đưa cho tôi một chiếc hộp.

“Bên trong là sợi dây chuyền hồng ngọc vừa được làm.”

"Ngày hôm sau, Binh bộ thượng thư sẽ tổ chức yến tiệc. Tô Cẩm, nàng đi cùng ta!"

"Ừm, để ta xem."

Tôi nhận lấy chiếc hộp, Giang Mộc Viễn đưa tay vuốt nhẹ mu bàn tay của tôi, cười khổ: "Tô Cẩm, nàng còn muốn giận bao lâu nữa?"

Gió tháng tư ấm áp, Giang Mộc Viễn cúi đầu nhìn tôi, sống mũi cao, lông mi dày, tim tôi chợt đập mạnh.

Thấy tôi không tránh, Giang Mộc Viễn hai mắt sáng lên, chậm rãi cúi đầu đến gần tôi.

"Hãy tha thứ cho ta, được chứ?"

"Hai người đang làm gì đấy!"

Giang Thời lạnh lùng la lên. Tôi và Giang Mộc Viễn vội vàng tách nhau ra như bị điện giật.

"Phụ thân, ta đã bảo ngài bao nhiêu lần là đừng đi tìm mẹ khi ta đi vắng rồi mà!"

Giang Thời trừng mắt nhìn tôi với ánh mắt rất bất mãn. Tôi xấu hổ cúi đầu xuống. Này, quân địch đẹp trai quá, hỏa lực cũng mạnh, mẹ không chịu nổi.

Buổi tối, Giang Thời lại đến dạy dỗ tôi.

"Mẹ à, nam nhân đều là như vậy, dễ dàng có được thì sẽ không biết trân trọng. Mẹ quên mẹ đã dạy con bài học này sao?"

"Chỉ khi không có được thì mới nhớ thương. Đến lúc đó, phụ thân mới biết mẹ là người quan trọng thế nào."


Giang Thời nói đúng, tôi thật vô dụng.

19.

Hôm tổ chức yến tiệc, tôi nhìn thấy Đỗ Vũ Như trong bữa tiệc. Ông ngoại cô ta là quan chức trong Binh bộ nên việc cô ta xuất hiện ở đây cũng không có gì ngạc nhiên.

"Đây chắc chắn là Giang phu nhân. Ha ha, đúng như lời đồn nhỉ. Giang phu nhân xuất thân từ nông thôn, đúng là hành xử không có phép tắc gì cả."

Tôi là một người hiện đại, quen nói năng và đi đứng thoải mái, nhưng trong mắt các quý cô cổ đại, tôi chỉ là kẻ thô lỗ và không đáng để giao du.

Mấy chị mấy em kia dường như có mối quan hệ rất tốt với Đỗ Vũ Như, họ cứ liên tục nói xấu tôi.

"Nghe nói Giang phu nhân một mình nuôi con? Thằng bé năm nay đã mười hai tuổi, liệu đã học Tam Tự Kinh chưa?"

Mạnh Đồng, đứa trẻ năm tuổi đã bắt đầu học Tam Tự Kinh, nhưng lời này chỉ đang châm chọc rằng con tôi không có học thức.

Tôi chưa kịp nói gì thì Giang Thời tình cờ dẫn theo vài đứa trẻ đến chào hỏi mấy cô mấy dì. Cậu ta nghe thấy mấy lời này thì sắc mặt liền không vui. Ôi không, con trai tôi sắp nổi giận rồi. Các bà tự bảo trọng đi nha!

"Đây chắc là Triệu phụ nhân."

"Ta đến từ nông thôn, kiến ​​thức đương nhiên không bằng Triệu Nguyên huynh. Kỳ thi hương năm nay, ta chỉ tham gia cho vui thôi, chắc chắn Triệu Nguyên huynh sẽ nổi danh trong danh sách."

Giang Thời nói xong, tất cả mọi người đều sửng sốt, Triệu Nguyên đứng bên cạnh trợn to hai mắt, giống như nhìn thấy ma.


"Cái gì, Giang Thời, ngươi năm nay mới mười hai tuổi mà đăng ký thi hương. Ngươi đang đùa ta à?"

Giang Thời cau mày.

"Khi kỳ thi tới, đương nhiên phải thử sức. Triệu Nguyên huynh năm nay mười lăm tuổi, có lẽ huynh chưa chuẩn bị gì để tham gia, đúng không? Lúc ấy ta quá liều lĩnh nên đăng ký mất rồi. Người ở nông thôn quả khác xa người ở kinh thành. Các huynh đều thận trọng và sẽ chỉ đi thi khi chắc chắn thôi nhỉ."

Vừa nghe lời này, Triệu Nguyên không khỏi nói: "Đương nhiên là ta đã đăng ký."

Những người khác nghe vậy đều vô cùng kinh ngạc, khen ngợi tài năng của Triệu Nguyên, đồng thời lộ vẻ chế nhạo Giang Thời không biết tự lượng sức mình. Giang Thời vẫn bình tĩnh, và bằng một vài lời khích tướng nho nhỏ cậu ta đã ráp được kèo cá cược với Triệu Nguyên. Ai xếp hạng cao hơn sẽ tặng cho đối phương một trăm lạng bạc.

Khi về đến nhà, tôi phàn nàn rằng Giang Thời quá bốc đồng.

"Con ạ, mẹ từ lâu đã không quan tâm đến những lời đồn đại vô bổ, vì sao con lại phải tranh đấu với người khác và làm mất đi sự điềm tĩnh của mình."

Dù sao Giang Thời năm nay mới có mười hai tuổi. Theo cốt truyện, mười lăm tuổi đạt tú tài, mười bảy tuổi tham gia thi hương, đến kỳ thi đình, vào tháng hai năm sau, cậu ta là thí sinh đứng đầu.

"Mẹ đừng bận tâm. Con không cho phép ai khinh thường mẹ."

Giang Thời nắm chặt nắm đấm chạy vào thư phòng, tập trung toàn lực cắm đầu cắm cổ mà học, cho nên giai đoạn này cậu ta không có thời gian để giám sát Giang Mộc Viễn và tôi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương