11.

Ngày thứ hai khi tôi thức dậy, Giang Mộc Viễn đã đi, còn Giang Thời ngồi ở cửa khóc.

Thấy tôi ra, cậu ta lau một giọt nước mắt, khẽ mỉm cười.

"Phụ thân ta đã ra đi, đồ đáng ghét, đừng giả vờ nữa."

"Ta sẽ đi nhặt củi, đừng nghĩ tìm ra cơ hội để đánh ta."

Tôi đi tới và vỗ một cái vào đầu cậu ta.

"Nhặt củi làm gì? Hôm nay là ngày đi học mà con quên à, đi học đi."

Giang Thời quên cả việc khóc, ngạc nhiên nhìn về hướng cửa.

"Bà thật lòng để ta đi học sao? Phụ thân ta đã đi, đừng giả vờ nữa."

"Ôi, đúng là đồ vô tâm, lòng tốt của ta lại bị xem nhẹ thế này. Kiếp trước ta làm gì ác mà kiếp này gặp hai cha con mấy người."

Tôi từ trong nhà lấy ra một túi vải, cất sách và bút mực vào, sau đó nắm lấy tay cậu ta.

"Đi thôi, nếu không nhanh lên thì sẽ muộn mất."

Trên đường đến làng bên cạnh, Giang Thời cúi đầu suốt cả quãng đường, lắm lúc nhìn trộm tôi một cái rồi lại mau chóng nhìn xuống đất, miệng không ngừng lẩm bẩm.

"Không cho ăn cơm là tốt cho ta, đánh ta cũng vì tốt cho ta, để ta mặc quần áo rách cũng là muốn tốt cho ta à? Liệu ta đã hiểu lầm sao?"

Giang Thời vỗ đầu của mình rồi rơi vào trạng thái bối rối.

Trường này phải học cả ngày, buổi trưa con dâu thầy Chu sẽ nấu mấy món đưa đến trường cho bọn trẻ ăn, tiền đều được tính vào đấy.


Mặc dù có cơm để no bụng, nhưng lại không có thịt.

Bây giờ Giang Thời đang tuổi ăn tuổi lớn, buổi trưa tôi sẽ chiên trứng và làm vài món thịt đưa đến trường cho cậu nhóc.

Vừa bước qua cổng trường tôi đã thấy có gì đó không ổn. Đám trẻ ồn ào đứng xung quanh thầy Chu, còn ông ta thì đang tức giận, một tay cầm roi, tay kia vạch áo của Giang Thời.

“Đưa cái bàn tính bạc mà ngươi trộm ra đây!"

Giang Thời đứng sát tường, trên mặt có vài vết roi, kiên cường nói: "Con không lấy đồ của cậu ta."

Mấy đứa nhóc khác vừa nhìn thấy tôi thì lập tức vỗ tay phấn khích.

"Giang Thời, mày xong đời rồi. Kế mẫu hung ác của mày đã tới. Bà ta biết mày trộm đồ thì sẽ đánh c.h.ế.t mày!”

Bọn nhóc còn chỉ điểm: "Này, Giang Thời lấy trộm đồ của Chu Hạo đấy!”

12.

Khi Giang Thời nhìn thấy tôi, cậu nhóc chỉ biết cắn chặt môi, cơ thể bắt đầu run rẩy không kiểm soát được.

Tôi đặt hộp cơm lên bàn bên cạnh, xắn tay áo lên và lao đến chỗ Giang Thời. Cậu nhóc tưởng rằng sắp bị tôi đánh nên lập tức nhắm mắt.

Nhưng tôi đến là để bảo vệ cậu ta. Tôi kéo Giang Thời ra phía sau, trừng mắt nhìn ông già Chu kia.

"Con mợ nó, ông dám đánh con trai của ta à? Ở đâu có người vô lý như ông vậy? Không hỏi rõ ràng mà đã đánh con của ta!"

Hiện tại, mấy ông thầy rất được kính trọng, ngay cả khi bạn không có lỗi thì bạn vẫn cắn răng chịu đựng và xin lỗi.

Ông thầy Chu sửng sốt khi nhìn thấy thái độ thô lỗ của tôi, có lẽ lần đầu tiên ông ta bị đối xử như thế nên ngay lập tức mặt đã đỏ lên tức giận.

"Vô lý cái gì? Vô lý chỗ nào? Giang Thời lấy bàn tính bạc của Chu Hạo mà cô còn dám đứng ra bảo vệ, không cho ta phạt sao?”


Chu Hạo ngồi cạnh Giang Thời, chị gái của thằng nhóc lấy chồng ở huyện trấn, khi về nhà thì tặng cho nó một cái bàn tính bằng bạc. Thằng nhóc này thích đến mức mang theo đi học và khoe khoang.

Ai ngờ được sau buổi sáng, cái bàn tính bạc không cánh mà bay.

“Thật buồn cười, là tự nó làm mất đồ, liên quan gì con trai ta. Ông không có chứng cớ mà dám khẳng định Giang Thời lấy đồ của nó, cái này không vô lý thì chắc có lý hả?”

Sắc mặt của thầy Chu lập tức tái mét.

“Nó có lấy hay không, tìm là biết ngay!” Nói xong ông ta vươn tay kéo áo Giang Thời, bọn trẻ xung quanh cũng theo đó mà hò hét.

"Cởi đồ nó ra, cởi đồ nó ra xem, để xem đã giấu ở đâu!"

Tôi thực sự tức giận.

"Muốn kiểm tra cũng được. Vậy bây giờ cùng ta lên nha môn, đợi đến khi đó kiểm tra. Nếu Giang Thời không có lấy trộm đồ thì ta sẽ tố cáo ông tội vu oan cho học trò. Tội này, tối thiểu bị phạt hai mươi roi. Ông làm lão sư bao năm, chắc rõ hơn ta nhỉ?”

Tôi vươn tay kéo thầy Chu.

"Đi, bây giờ đi liền!"

Thầy Chu có phần sợ hãi, người dân thời này sợ nhất là lên gặp quan. Không cần biết đúng sai, lên gặp quan thì xác định danh tiếng của ông ta sẽ bị huỷ hoại, còn ai dám đưa con cho ông ta dạy bảo nữa.

"Cô là nữ nhân vô lý. Nam nữ không thể đụng chạm như thế, thả ta ra...”

Tôi không bỏ qua, tôi muốn làm to chuyện lên. Vào lúc tôi đang lôi kéo thì một giọng nói chợt vang lên: “Dừng lại đi ạ. Con đã nhìn thấy bàn tính bạc kia rồi...”

Một cậu bé vươn tay chỉ vào cái mương bên cạnh.

"Chắc là vừa rồi Chu Hạo đã vô tình làm rơi nó khi nhảy quanh đó."


13.

Lần này sự thật đã được hé mở, tôi đã ép ông thầy Chu kia phải xin lỗi Giang Thời, nhưng ông ta lại vung tay áo ra sau lưng.

"Chưa bao giờ nghe thấy sư phụ phải xin lỗi đồ đệ. Sau này đừng tới đây học nữa. Miếu này nhỏ không chứa nổi Phật to."

"Ai quan tâm? Trả tiền lại cho ta, nếu không ta lên nha môn kiện ông.”

Thầy Chu tức giận đến sắc mặt tái mét nhưng cũng không thể làm gì được, vội chạy vào nhà lấy một ít bạc ném cho ta.

"Ác phụ này, với tính tình như thế sớm muộn gì ngươi cũng hại thằng nhóc này."

"Ha ha, ngày con ta đỗ đạt, con trai ông còn chẳng qua nổi kỳ thi hương.”

Giang Thời năm nay bảy tuổi, con trai lão Chu đã mười hai tuổi, nghe xong ông ta lập tức nổi giận.

"Hừ! Nếu nó đỗ đạt thì ta sẽ quỳ trước cửa thôn xin lỗi nó chuyện hôm nay!"

"Ừ, ta nhớ lời ông rồi đấy. Giờ chúng ta đi!”

Tôi nắm tay Giang Thời, tự tin ra khỏi cửa trường của lão Chu.

"Giang Thời à, nhớ rằng, con không làm sai bất kỳ điều gì, Chu lão sư đã sai và đã đánh con. Khi đó con có thể chạy đi, vì sao lại đứng yên cho người ta đánh?"

"Nếu chuyện này xảy ra lần nữa, con hãy chạy về nói với mẹ, mẹ tuyệt đối sẽ không để ai chèn ép con."

Trên đường, Giang Thời cúi mặt xuống, không nói một lời, nhưng lần này lại lần đầu tiên không hất tay tôi ra.

Vì sự cố như vậy, việc học không thể tiếp tục, tôi đã sắp xếp hành trang và đưa Giang Thời đi đến huyện trấn.

Một mặt để cậu ta vào trường học, một mặt tự mình đi khắp nơi tìm cách làm ăn.

Mùa xuân đi qua mùa thu đến, đông tàn hạ sang, vậy mà năm năm đã nhanh chóng trôi qua.

Giang Thời từ một cậu nhóc đã trở thành một thiếu niên khoẻ mạnh, đẹp trai. Còn tôi vẫn là một kẻ vô dụng.


Phụ nữ độc thân muốn kinh doanh trong thời cổ đại, đặc biệt là một người phụ nữ độc thân xinh đẹp thì thật khó khăn.

Mỗi ngày tôi phải mang cơm cho Giang Thời, và mở cửa hàng, dùng hết sức mà mấy năm chỉ tích luỹ được có ba trăm lượng.

Nhưng may mắn là giá cả không cao, ba trăm lượng không ít, đủ để tôi thuê một ngôi nhà ở nơi nào đó, sống an nhàn vài năm.

Năm nay tôi chỉ mới hai mươi lăm tuổi. Tuy rằng ở thời cổ đại tôi đã là một bà cô già, nhưng ở thời hiện đại thì tôi chỉ vừa tốt nghiệp, còn chơi chưa đã.

Thời gian Giang Mộc Viễn trở về sắp tới rồi. Tôi dự định sẽ bán hết đồ rồi dẹp tiệm, sau đó tìm cơ hội bỏ trốn.

Trước khi đi, tôi phải xác định tình cảm mẹ con với Giang Thời.

Tôi và Thời Giang ngồi ăn tối, tôi nhìn vào tô cháo, đột nhiên thở dài.

"Giang Thời à, khi còn nhỏ mẹ toàn cho con ăn cháo, con có trách mẹ không?"

Bảy tuổi là thời điểm mất trí nhớ của trẻ con, sau bảy tuổi, người ta sẽ quên hầu hết ký ức thời thơ ấu.

Dưới sự tẩy não hàng ngày của tôi, Giang Thời chỉ mơ hồ nhớ rằng khi còn nhỏ, cậu ta ăn không đủ và thường xuyên bị lạnh, vì tôi nghĩ đến sức khỏe của cậu ta.

Cậu ta mỉm cười và đặt chiếc bát trên tay xuống.

"Mẹ, mẹ lại thế rồi. Khi còn nhỏ, con nghe theo lời xúi giục của hàng xóm, luôn nghi ngờ mẹ đối xử tệ với con, là lỗi của con."

“Mẹ đã nói chuyện này nhiều lần trong suốt mấy năm qua.”

Nói xong cậu ta đứng dậy, tiến tới ôm tôi, áp mặt vào má tôi.

"Đều là lỗi của con, mẹ à. Sau này khi con đỗ đạt, con sẽ xây cho mẹ một căn nhà bằng vàng để đền bù, được không?"

"Ha ha, nhà vàng thì không cần, nhưng vàng thì được."

Tôi áp mặt vào cậu thiếu niên đẹp trai ngoan ngoãn rồi bật cười.

Tôi có nên ôm đùi nam chính không?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương