8.

Giang Mộc Viễn cũng trở nên không được tự nhiên, nhìn chằm chằm vào Giang Thời, rồi nhìn tôi một cách ngượng ngừng.

"Ta đã làm nàng tổn thương."

"Nàng lo lắng rất chu đáo, chỉ là học ở trường huyện trấn không rẻ, nhà cũng đắt.”

Giang Mộc Viễn lấy từ trong ngực ra một túi tiền, khuôn mặt hơi lo lắng.

"Đây là những gì ta đã tích cóp trong những năm qua. Bây giờ lương của ta không cao, cộng lại cũng chỉ được ba mươi lượng bạc. Nàng giữ đi."

Tôi rơi nước mắt và nhanh chóng nhận túi tiền.

"Không sao, không sao. Ta vẫn còn một ít tiền. Chỗ này không đủ mua nhà nhưng thuê một nơi thì hẳn là có thể."

Nguyên chủ chỉ sống bằng của hồi môn, thu nhập của Giang Mộc Viễn lại thấp, ngoại trừ việc mua quần áo cho bản thân, cô ta cũng không muốn tiêu bất cứ đồng tiền nào cho Giang Thời.

Tôi thì khác, tôi biết Giang Mộc Viễn sẽ sớm thành công. Tương lai, vài chục hay vài trăm lượng bạc chẳng là gì với anh ta và tôi có thể tiêu xài thoả thích.

Trước khi ngày đó đến, tôi phải tiêu chi tiêu tiết kiệm, không được hoang phí.

Sau buổi ăn tối, Giang Mộc Viễn nhận nhiệm vụ dọn dẹp và rửa chén, còn tôi vỗ bụng đi vòng vòng trong sân. Giang Thời ngồi ở bậc thềm, mặt đỏ bừng, cắn răng nhìn tôi tức giận.

"Đúng là nữ nhân xấu xa quỷ quyệt!"

"Ta nhất định phải vạch trần bộ mặt thật của bà!"


Tôi bước tới ngồi xổm trước mặt cậu ta, đưa tay chọc vào mặt cậu nhóc.

"Hi hi hi, con phải làm sao đây? Phụ thân của con có vẻ nghe lời ta nhiều hơn...”

Tôi chỉ chạm nhẹ vào cậu ta, nhưng sắc mặt của Giang Thời đột nhiên thay đổi mạnh mẽ, cậu nhóc ôm bụng rên rỉ.

Tôi đã bị sốc.

"Này, con giả vờ đấy à?"

Lúc Giang Mộc Viễn lao ra khỏi nhà, Giang Thời đã đổ mồ hôi đầy trán, lăn lộn trên sàn.

Tôi thấy cậu nhóc trông không giống như đang giả vờ nên lập tức sờ lên mặt cậu ta. Sau khi chạm vào tôi nhận ra tay mình nóng hổi và cậu ta thực sự đang phát sốt.

"Đây là rối loạn tiêu hoá! Bế cậu nhóc lên giường đi."

Kiếp trước chị tôi thường đưa con về nhà bố mẹ đẻ, cháu gái tôi cũng bị như vậy, dạ dày yếu, nếu ăn nhiều một chút sẽ bị sốt, ho, và đau bụng về đêm. Tôi phải giúp hạ sốt suốt đêm.

Giang Thời mỗi ngày đều ăn cháo, đột nhiên dạ dày không tiêu hóa được nhiều đồ ăn như vậy.

9.

"Cần gọi đại phu không?"

Giang Mộc Viễn trông lo lắng vô cùng, tay tôi ấn lên bụng Giang Thời và xoa vuốt theo chiều kim đồng hồ, đồng thời bảo anh ta nấu nước.

"Không cần, Châu đại phu đã về nhà bên vợ rồi, ở làng gần đây. Đi từ đây đến đó cũng mất hai giờ, mà chưa chắc đã tìm được nữa.”

"Ta sẽ xoa bụng cho Giang Thời, đến khi muốn đi đại tiện thì sẽ đễ chịu hơn."

Giang Thời nằm trong lòng tôi khóc.

"Phụ thân đừng tin bà ta. Chắc chắn bà ta đã hạ độc. Phụ thân nhanh đi tìm đại phu cứu con...”

Giang Mộc Viễn do dự một chút, cuối cùng vẫn lo lắng cho con trai.

"Ta đi xe ngựa lên trấn huyện tìm đại phu sẽ nhanh hơn."

Sau khi Giang Mộc Viễn đi, Giang Thời khóc to hơn.

"Bà thật xấu xa, chẳng lẽ hôm nay ta phải c.h.ế.t trong tay bà sao?"

"Được rồi, được rồi, cậu là nam chính, có thể từ vách đá nhảy xuống biển, ngay cả dao kiếm cũng không thể giết c.h.ế.t cậu, làm quái gì mà gào lên thế kia?"

Tôi tăng lực xoa bụng, mát xa một lúc thì tôi đi nấu nước nóng cho vào túi ấm để giữ ấm bụng cho Giang Thời. Một lúc sau, cậu nhóc muốn đi vệ sinh.

Sau khi đi vệ sinh vài lần thì Giang Mộc Viễn đưa đại phu về, lúc này Giang Thời đã ngủ.

Đại phu kiểm tra nhịp tim của cậu nhóc, sau đó trách mắng: “sao lại để đứa nhỏ ăn nhiều như thế, thức ăn tích tụ không tiêu. May mắn là kịp thời xử lý. Đứa trẻ này bụng yếu, phụ mẫu không nên cho ăn nhiều như thế.”


"Nếu muốn đứa nhỏ khoẻ mạnh thì phải giữ ba phần đói và ba phần lạnh. Vào buổi tối chỉ cần ăn cháo là được rồi, ăn nhiều, tích tụ quá mức không tốt. Chứng này phải từ từ trị, không được vội.”

Giang Thời mơ mơ màng màng mở mắt, vừa lúc nghe được câu này thì cậu nhóc lập tức mở mắt, cơn buồn ngủ cũng biến mất.

Giang Thực như bị sét đánh nhìn Giang Mộc Viễn. Tôi nhân cơ hội này, lại kéo tay áo lên lau nước mắt.

"Ta nói chàng không cần gọi đại phu, nhưng ta biết chàng vẫn không tin ta."

"Phụ tử các người thật vô tâm. Tấm lòng của ta lại luôn bị các người nghi ngờ. Ta thật sai lầm khi hết lòng hết dạ với các người. Hu... hu... hu...”

10.

Giang Mộc Viễn đã đưa đại phu về trấn, vì Giang Thời còn nhỏ nên đã chìm vào giấc ngủ từ lâu.

Tôi đắp chăn cho cậu nhóc, tắm rửa sạch sẽ rồi về phòng ngủ, đang mơ mơ màng màng, đột nhiên tôi cảm giác bên cạnh mình có một thân thể nóng rực áp sát vào.

Tôi lập tức cứng người.

Giang Mộc Viễn vòng tay qua eo của tôi.

"Tô Cẩm, trong những năm qua, ta đã khiến nàng rất vất vả."

Hơi thở nóng bỏng phả vào tai tôi, khiến da đầu tôi tê dại.

Dù Giang Mộc Viễn rất đẹp trai, nhưng đây chỉ là lần đầu tiên tôi gặp hắn. Tôi không thể chấp nhận điều này.

Tôi giả vờ tức giận và đẩy tay hắn ra.

"Chàng đừng chạm vào ta!"

Đột nhiên, Giang Mộc Viễn lật tôi lại và đè lên người tôi. Một tay nắm chặt hai tay tôi kéo lên trên đầu, tay còn lại thì vuốt ve khuôn mặt tôi, rồi dọc theo má trượt xuống nắm chặt cổ tôi.

"Tô Cẩm, nếu vẫn nói dối, ta sẽ g.i.ế.t ngươi."


Mắt của Giang Mộc Viễn vô cùng dữ tợn, sáng rực trong đêm tối, khiến tôi sợ đến mức muốn hét lên.

"Chàng đang nói gì vậy, buông ta ra đi..."

"Ta hiểu Giang Thời. Từ bé đến lớn, thằng bé chưa bao giờ nói dối."

Tay của Giang Mộc Viễn tăng thêm lực, hắn b.ó.p c.h.ặ.t cổ tôi, khiến tôi không thể t.h.ở được, đầu óc tôi bắt đầu choáng váng.

"Trước khi về thôn, ta phái người đi tìm hiểu xem mấy năm nay ngươi t.r.a t.ấ.n con ta như thế nào."

"Ta không biết vì sao ngươi lại đột nhiên thay đổi, nhưng Tô Cẩm, ta chỉ cho ngươi một cơ hội cuối cùng, nếu ngươi còn dám tái phạm, ta sẽ tự tay g.i.ế.t c.h.ế.t ngươi."

Giang Mộc Viễn lật người và xuống giường, đi vào phòng bên cạnh để ngủ cùng Giang Thời.

Tôi ôm chăn ngồi trên giường, khóc thút thít.

Moá nó, thật là đáng sợ, Giang Thời sẽ h.à.n.h h.ạ tôi trong tương lai, cha của cậu ta cũng không phải người tốt.

Không ngờ Giang Mộc Viễn lại thông minh đến như vậy, không dễ lừa.

Đến một ngày nào đó khi hắn biết rằng tôi không phải là Tô Cẩm thật sự, liệu hắn có xem tôi là ma quỷ rồi đem tôi đi t.h.i.êu không?

Tôi run lên và trong lòng tôi đã nhanh chóng quyết định.

Tôi sẽ kiếm thật nhiều tiền, đợi cho đến khi thù hận của Giang Thời đối với tôi không còn thì tôi sẽ ôm tiền bỏ trốn.

Chạy luôn là thượng sách!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương