May Mắn Của Anh, Hạnh Phúc Của Em
-
Chương 36: Du lịch nông thôn (1)
Thư kí Trương đưa tài liệu vào phòng liền bắt gặp ánh mắt của Tổng giám đốc. Tổng giám đốc nhìn anh bằng ánh mắt kì lạ gì kia?
“Khụ…. Thưa tổng giám đốc, đây là tài liệu thuyết minh của phòng Xây dựng hôm nay. Anh xem qua ạ.”
“Ừm.”
Trương Chu quan sát Tổng giám đốc của mình từ trên xuống dưới, lúc này anh mới nhận ra điểm kì lạ a.
“Tổng giám đốc, chiếc áo len anh mặt hôm nay rất đẹp, rất hợp với anh.”
Khoé miệng Trạch Đường Xuyên nhếch lên một độ cong rất nhẹ nhưng Trương Chu đã rất nhanh bắt được. Xem ra, khen đúng chỗ rồi. Giám đốc à, vẻ mặt đắc ý của anh sắp không giấu được rồi.
Trạch Đường Xuyên thoã mãn vuốt vuốt chiếc áo len.
“Cậu cũng thấy đẹp sao? Nhạ Nhạ mua tặng tôi đó.”
Hắn còn nhấn mạnh thêm lần nữa.
“Là hàng handmade chỉ có duy nhất một chiếc thôi. Nhạ Nhạ tặng tôi nhân tháng lương đầu tiên.”
Thư kí Chu không chú ý nên bị thồn cho một họng cơm chó. Bất quá anh vẫn giữ nụ cười bình tĩnh chuyên nghiệp của mình. Kẻ FA đúng là không có nhân quyền mà, vẫn nên tránh ra tổng giám đốc ra một chút.
Trạch Đường Xuyên thoả mãn nghe mọi người khen chiếc áo của mình. Tâm trạng anh hôm nay phá lệ tốt nên các giám đốc chi nhánh đều tranh thủ vào gặp. Muốn xin cái gì cũng dễ a.
Hạ Chi Nhạ và Trạch Đường Xuyên hoà hợp bao nhiêu thì nhà họ Hạ rối loạn bấy nhiêu. Từ ngày lỡ miệng của Hạ Linh Lung, Trạch thị trong sáng ngoài tối đối đầu với Hạ gia. Người trong ngành nghe được tiếng gió liền đối với chuyện này e dè vô cùng, khiến Hạ gia trăm bề đều là địch.
Chát…
“Tiêu tiền, lại tiêu tiền. Bây giờ mày còn tâm trạng tiêu tiền hay sao? Mày biết vì mày mà Trạch thị đẩy chúng ta vào thế khó không?”
Hạ Minh Phùng vì chuyện kinh doanh mà phát điên, thêm đứa con gái không nên thân của mình nữa khiến hắn càng ngày bực mình lên. Những tưởng kết hôn sẽ bám lên được Trạch thị ai dè chỉ là tự tìm đường chết. Biết vậy ngay từ đầu đã không cho Hạ Linh Lung đi ra nước ngoài.
Hạ Linh Lung rấm rức che bên má bị tát đến bỏng rát của mình. Ả cũng biết gia đình đang khó khăn nhưng tính ả đã xài sang đó giờ rồi, làm sao có thể kiềm chế được. Nếu cô không mua chiếc túi đó những khuê mật sẽ xem thường cô. Lúc đó, cô làm sao còn mặt mũi ở trong giới nữa. Hạ Linh Lung bỗng nhiên nhớ tới người đó. Cô đứng dậy, sửa sang lại mái tóc rồi nói với cha mình.
“Cha, con có cách này cứu được Hoa gia.”
Hạ Minh Phùng nhíu mày. Đứa con não ngắn này của ông thì có cách gì hay cơ chứ.
“Mày lại muốn đi tìm thằng ngốc kia sao? Nó chịu giúp chắc.”
“Cha, Trạch thị đâu phải chỉ có mình Trạch Đường Xuyên. Con… con đang liên lạc với Trạch Đường Vĩ, anh ta sẽ giúp chúng ta.”
Đến lúc nay sao Hạ Minh Phùng có thể không hiểu được con của mình. Nó định đi làm tiểu tình nhân của Trạch Đường Vĩ đây mà.
“Mày điên à. Mày biết ông ta có vợ con rồi không?”
“Con không điên. Cha, Trạch Đường Vĩ có tiền, có rất nhiều tiền. Ông ta có thể cho con ăn sung mặc sướng lại có thể giúp được gia đình chúng ta. Con không muốn nghèo khổ, con không muốn thua kém Hạ Chi Nhạ.”
Hạ Linh Lung cô thua ai cũng được nhưng tuyệt đối không được thua dưới tay Hạ Chi Nhạ. Đứa con cô dẫm lên đầu bấy lâu nay nên lại cao hơn cô, cô không chịu được. Cho nên dù có phải đi làm tiểu tình nhân cho một lão già cô cũng cam tâm tình nguyện.
“Mày… mày không biết xấu hổ.”
Hạ Minh Phùng đỏ mặt tía tai chỉ vào con gái mình. Lão cho cô ăn học đầy đủ đường hoàng, tiếp xúc các nền văn hóa tiên tiến nhất thế mà… thế mà….
“Cha… xấu hổ có mài ra ăn được không? Có cứu được Hoa gia không?”
Hạ Linh Lung đứng dậy lau nước mắt, sau đó lấy son ra thoa lại. Cô đã quyết tâm rồi. Hạ Minh Phùng chụp lấy cạnh bàn, bản thân bất lực cùng cực. Nhưng nghĩ đến những lợi ích Trạch Đường Vĩ hứa hẹn cho mình, ông lại xui lòng. Đúng vậy, xấu hổ mặt mũi gì đó có mài ra tiền đâu.
————————————————————-
Không hề hay biết chuyện em gái mình dan díu với anh chồng mình, Hạ Chi Nhạ hôm nay cực kì vui cực kì xoắn xuýt. Vì sao ư? Vì ngày mai cậu chuẩn bị đồ đi du lịch nông thôn cùng Trạch Đường Xuyên và đám bạn thân của anh ấy. Bởi vì chỉ được thông báo trước một ngày nên bây giờ Hạ Chi Nhạ cực kì bối rối, cũng may là rơi vào hai ngày cuối tuần đó.
“Tôi xin lỗi vì không báo sớm cho em biết. Chúng tôi cũng mới lên quyết định đây thôi.”
“Không sao, anh cho tôi đi theo là tôi vui lắm. Nhưng mà sẽ không phiền…”
“Tuyệt đối không phiền. Em là … người thân của anh mà. Đám Vi Tiếu Anh cũng rất vui nếu em tham gia.”
Nghe đến hai chữ người thân, Hạ Chi Nhạ liền vui sướng như muốn bay lên. Đúng vậy, họ chính là người thân của nhau, nương tựa nhau mà sống. Như vậy tốt bao nhiêu a.
“Nhiêu đồ đây đủ chưa nhỉ?”
Lần đầu tiên đi chơi nông thôn nên Hạ Chi Nhạ không biết phải chuẩn bị cái gì, gần như là thấy cái nào cũng cần thiết.
“Không cần mấy thứ này đâu. Chỉ cần đem vài bộ quần áo và máy tính, những thứ cần thiết ở đó sẽ chuẩn bị.”
Hạ Chi Nhạ nghe thấy thế liền ba chân bốn cẳng chạy đi sắp xếp lại quần áo cho cả hai. Cậu đang rất vui sướng, Trạch Đường Xuyên có thể cảm nhận rõ điều đó nên hắn để cho Nhạ Nhạ muốn làm gì làm. Có thể khiến cậu hạnh phúc như vậy trong lòng hắn cũng thoả mãn rồi.
Sáng sớm thứ bảy, Dịch Phàm lái xe chở Vi Tiếu Anh cùng Mạc Tinh Nhi đến chung cư đón hai phu phu Trạch Đường Xuyên. Bởi vì hưng phấn nên cả đêm Hạ Chi Nhạ không ngủ được. Lúc lên xe cậu liền ngất ngư gục đầu vào vai Trạch Đường Xuyên ngủ gà ngủ gật. Nhìn mặt cậu tái nhợt không còn dáng vẻ hưng phấn như lúc ban đầu, tâm trạng của Trạch Đường Xuyên có chút chùng xuống.
“Hay cậu cho cậu ấy uống chút thuốc say xe đi.”
Trạch Đường Xuyên lắc đầu.
“Cậu ấy dị ứng thuốc chống say xe. Để em ấy ngủ một chút là được rồi.”
Mạc Tinh Nhi nhìn hai người tú ân tú ái mà muốn mù mắt chó. Gần ba mươi năm làm bạn chưa thấy tên này như vậy bao giờ.
“Hai người sống chung có vẻ tốt nhỉ?”
Trạch Đường Xuyên không nói gì. Nhưng dịu dàng sắp tràn ra nơi khoé mắt anh như trả lời cho tất cả.
“Aya da, mùa xuân của ai đó sắp đến rồi.”
Vi Tiếu Anh nhỏ giọng nói, giọng điều tràn đầy hào hứng trêu chọc thằng bạn chí cốt của mình. Ai ngờ một cái hôn nhân hợp đồng lại khiến tên mặt lạnh này động tâm cơ chứ.
Trạch Đường Xuyên không thèm đếm xỉa đến dáng vẻ trêu chọc của Vi Tiếu Anh. Tên đào hoa này thì hiểu cái gì cơ chứ.
Người trong lồng ngực anh hơi thờ trở nên đều đặn chứng tỏ đã vào giấc ngủ rồi. Tay Trạch Đường Xuyên không kiềm chế được xoa xoa mái tóc của cậu. Mái tóc dày bồng bềnh sờ vào rất sướng tay.
Cảnh vật hai bên đường xanh mát, bóng cây xanh rợp mát cả con đường. Trước kia mỗi lần đi du lịch nông thôn với đám bạn, Trạch Đường Xuyên cảm xúc chính là không vui không buồn.
Nhưng lúc này anh lại có chút mong chờ. Người trong lòng tìm một tư thế thoải mái rồi rên một tiếng, đôi môi chẹp chẹp vài tiếng.
Ánh mắt của Trạch Đường Xuyên càng thêm dịu dàng. Ba người nhìn thấy mà muốn thoát khỏi nơi đây ngay lập tức. Cẩu FA đúng là không có nhân quyền mà.
“Khụ…. Thưa tổng giám đốc, đây là tài liệu thuyết minh của phòng Xây dựng hôm nay. Anh xem qua ạ.”
“Ừm.”
Trương Chu quan sát Tổng giám đốc của mình từ trên xuống dưới, lúc này anh mới nhận ra điểm kì lạ a.
“Tổng giám đốc, chiếc áo len anh mặt hôm nay rất đẹp, rất hợp với anh.”
Khoé miệng Trạch Đường Xuyên nhếch lên một độ cong rất nhẹ nhưng Trương Chu đã rất nhanh bắt được. Xem ra, khen đúng chỗ rồi. Giám đốc à, vẻ mặt đắc ý của anh sắp không giấu được rồi.
Trạch Đường Xuyên thoã mãn vuốt vuốt chiếc áo len.
“Cậu cũng thấy đẹp sao? Nhạ Nhạ mua tặng tôi đó.”
Hắn còn nhấn mạnh thêm lần nữa.
“Là hàng handmade chỉ có duy nhất một chiếc thôi. Nhạ Nhạ tặng tôi nhân tháng lương đầu tiên.”
Thư kí Chu không chú ý nên bị thồn cho một họng cơm chó. Bất quá anh vẫn giữ nụ cười bình tĩnh chuyên nghiệp của mình. Kẻ FA đúng là không có nhân quyền mà, vẫn nên tránh ra tổng giám đốc ra một chút.
Trạch Đường Xuyên thoả mãn nghe mọi người khen chiếc áo của mình. Tâm trạng anh hôm nay phá lệ tốt nên các giám đốc chi nhánh đều tranh thủ vào gặp. Muốn xin cái gì cũng dễ a.
Hạ Chi Nhạ và Trạch Đường Xuyên hoà hợp bao nhiêu thì nhà họ Hạ rối loạn bấy nhiêu. Từ ngày lỡ miệng của Hạ Linh Lung, Trạch thị trong sáng ngoài tối đối đầu với Hạ gia. Người trong ngành nghe được tiếng gió liền đối với chuyện này e dè vô cùng, khiến Hạ gia trăm bề đều là địch.
Chát…
“Tiêu tiền, lại tiêu tiền. Bây giờ mày còn tâm trạng tiêu tiền hay sao? Mày biết vì mày mà Trạch thị đẩy chúng ta vào thế khó không?”
Hạ Minh Phùng vì chuyện kinh doanh mà phát điên, thêm đứa con gái không nên thân của mình nữa khiến hắn càng ngày bực mình lên. Những tưởng kết hôn sẽ bám lên được Trạch thị ai dè chỉ là tự tìm đường chết. Biết vậy ngay từ đầu đã không cho Hạ Linh Lung đi ra nước ngoài.
Hạ Linh Lung rấm rức che bên má bị tát đến bỏng rát của mình. Ả cũng biết gia đình đang khó khăn nhưng tính ả đã xài sang đó giờ rồi, làm sao có thể kiềm chế được. Nếu cô không mua chiếc túi đó những khuê mật sẽ xem thường cô. Lúc đó, cô làm sao còn mặt mũi ở trong giới nữa. Hạ Linh Lung bỗng nhiên nhớ tới người đó. Cô đứng dậy, sửa sang lại mái tóc rồi nói với cha mình.
“Cha, con có cách này cứu được Hoa gia.”
Hạ Minh Phùng nhíu mày. Đứa con não ngắn này của ông thì có cách gì hay cơ chứ.
“Mày lại muốn đi tìm thằng ngốc kia sao? Nó chịu giúp chắc.”
“Cha, Trạch thị đâu phải chỉ có mình Trạch Đường Xuyên. Con… con đang liên lạc với Trạch Đường Vĩ, anh ta sẽ giúp chúng ta.”
Đến lúc nay sao Hạ Minh Phùng có thể không hiểu được con của mình. Nó định đi làm tiểu tình nhân của Trạch Đường Vĩ đây mà.
“Mày điên à. Mày biết ông ta có vợ con rồi không?”
“Con không điên. Cha, Trạch Đường Vĩ có tiền, có rất nhiều tiền. Ông ta có thể cho con ăn sung mặc sướng lại có thể giúp được gia đình chúng ta. Con không muốn nghèo khổ, con không muốn thua kém Hạ Chi Nhạ.”
Hạ Linh Lung cô thua ai cũng được nhưng tuyệt đối không được thua dưới tay Hạ Chi Nhạ. Đứa con cô dẫm lên đầu bấy lâu nay nên lại cao hơn cô, cô không chịu được. Cho nên dù có phải đi làm tiểu tình nhân cho một lão già cô cũng cam tâm tình nguyện.
“Mày… mày không biết xấu hổ.”
Hạ Minh Phùng đỏ mặt tía tai chỉ vào con gái mình. Lão cho cô ăn học đầy đủ đường hoàng, tiếp xúc các nền văn hóa tiên tiến nhất thế mà… thế mà….
“Cha… xấu hổ có mài ra ăn được không? Có cứu được Hoa gia không?”
Hạ Linh Lung đứng dậy lau nước mắt, sau đó lấy son ra thoa lại. Cô đã quyết tâm rồi. Hạ Minh Phùng chụp lấy cạnh bàn, bản thân bất lực cùng cực. Nhưng nghĩ đến những lợi ích Trạch Đường Vĩ hứa hẹn cho mình, ông lại xui lòng. Đúng vậy, xấu hổ mặt mũi gì đó có mài ra tiền đâu.
————————————————————-
Không hề hay biết chuyện em gái mình dan díu với anh chồng mình, Hạ Chi Nhạ hôm nay cực kì vui cực kì xoắn xuýt. Vì sao ư? Vì ngày mai cậu chuẩn bị đồ đi du lịch nông thôn cùng Trạch Đường Xuyên và đám bạn thân của anh ấy. Bởi vì chỉ được thông báo trước một ngày nên bây giờ Hạ Chi Nhạ cực kì bối rối, cũng may là rơi vào hai ngày cuối tuần đó.
“Tôi xin lỗi vì không báo sớm cho em biết. Chúng tôi cũng mới lên quyết định đây thôi.”
“Không sao, anh cho tôi đi theo là tôi vui lắm. Nhưng mà sẽ không phiền…”
“Tuyệt đối không phiền. Em là … người thân của anh mà. Đám Vi Tiếu Anh cũng rất vui nếu em tham gia.”
Nghe đến hai chữ người thân, Hạ Chi Nhạ liền vui sướng như muốn bay lên. Đúng vậy, họ chính là người thân của nhau, nương tựa nhau mà sống. Như vậy tốt bao nhiêu a.
“Nhiêu đồ đây đủ chưa nhỉ?”
Lần đầu tiên đi chơi nông thôn nên Hạ Chi Nhạ không biết phải chuẩn bị cái gì, gần như là thấy cái nào cũng cần thiết.
“Không cần mấy thứ này đâu. Chỉ cần đem vài bộ quần áo và máy tính, những thứ cần thiết ở đó sẽ chuẩn bị.”
Hạ Chi Nhạ nghe thấy thế liền ba chân bốn cẳng chạy đi sắp xếp lại quần áo cho cả hai. Cậu đang rất vui sướng, Trạch Đường Xuyên có thể cảm nhận rõ điều đó nên hắn để cho Nhạ Nhạ muốn làm gì làm. Có thể khiến cậu hạnh phúc như vậy trong lòng hắn cũng thoả mãn rồi.
Sáng sớm thứ bảy, Dịch Phàm lái xe chở Vi Tiếu Anh cùng Mạc Tinh Nhi đến chung cư đón hai phu phu Trạch Đường Xuyên. Bởi vì hưng phấn nên cả đêm Hạ Chi Nhạ không ngủ được. Lúc lên xe cậu liền ngất ngư gục đầu vào vai Trạch Đường Xuyên ngủ gà ngủ gật. Nhìn mặt cậu tái nhợt không còn dáng vẻ hưng phấn như lúc ban đầu, tâm trạng của Trạch Đường Xuyên có chút chùng xuống.
“Hay cậu cho cậu ấy uống chút thuốc say xe đi.”
Trạch Đường Xuyên lắc đầu.
“Cậu ấy dị ứng thuốc chống say xe. Để em ấy ngủ một chút là được rồi.”
Mạc Tinh Nhi nhìn hai người tú ân tú ái mà muốn mù mắt chó. Gần ba mươi năm làm bạn chưa thấy tên này như vậy bao giờ.
“Hai người sống chung có vẻ tốt nhỉ?”
Trạch Đường Xuyên không nói gì. Nhưng dịu dàng sắp tràn ra nơi khoé mắt anh như trả lời cho tất cả.
“Aya da, mùa xuân của ai đó sắp đến rồi.”
Vi Tiếu Anh nhỏ giọng nói, giọng điều tràn đầy hào hứng trêu chọc thằng bạn chí cốt của mình. Ai ngờ một cái hôn nhân hợp đồng lại khiến tên mặt lạnh này động tâm cơ chứ.
Trạch Đường Xuyên không thèm đếm xỉa đến dáng vẻ trêu chọc của Vi Tiếu Anh. Tên đào hoa này thì hiểu cái gì cơ chứ.
Người trong lồng ngực anh hơi thờ trở nên đều đặn chứng tỏ đã vào giấc ngủ rồi. Tay Trạch Đường Xuyên không kiềm chế được xoa xoa mái tóc của cậu. Mái tóc dày bồng bềnh sờ vào rất sướng tay.
Cảnh vật hai bên đường xanh mát, bóng cây xanh rợp mát cả con đường. Trước kia mỗi lần đi du lịch nông thôn với đám bạn, Trạch Đường Xuyên cảm xúc chính là không vui không buồn.
Nhưng lúc này anh lại có chút mong chờ. Người trong lòng tìm một tư thế thoải mái rồi rên một tiếng, đôi môi chẹp chẹp vài tiếng.
Ánh mắt của Trạch Đường Xuyên càng thêm dịu dàng. Ba người nhìn thấy mà muốn thoát khỏi nơi đây ngay lập tức. Cẩu FA đúng là không có nhân quyền mà.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook