May Mắn Của Anh, Hạnh Phúc Của Em
-
Chương 37: Du lịch nông thôn (2)
“Ưm….”
Hạ Chi Nhạ cảm thấy bản thân vừa trải qua một giấc ngủ rất ngon, khi tỉnh lại thì chiếc xe cũng đã gần đến nơi. Thấy vai áo của Trạch Đường Xuyên hơi nhăn nhúm, cậu liền biết bản thân xem vai anh như gối để ngủ rồi.
“Xin lỗi Đường Xuyên, anh có mỏi không? Tôi ngủ say quá.”
“Mỏi gì. Nó sướng chết mẹ ra ấy chứ.… aaa. Thằng này.”
Trạch Đường Xuyên tàn nhẫn đạp Vi Tiếu Anh một phát. Cái tên không biết giữ mồm giữ miệng này. Trong xe lúc này vang lên tiếng nói cười rộn ràng.
Cửa xe được mở xuống, Hạ Chi Nhạ lập tức ngửi thấy hương vị thanh mát lạ thường của chốn nông thôn. Đi chơi như thế này thật thích làm sao. Làn gió mát thổi mái tóc của cậu bay bay, cậu hít sâu một hơi tràn đầy sảng khoái.
“Đến rồi a.”
“Mọi người xuống xe nào.”
Trạch Đường Xuyên đi đứng bất tiện nên hành lý hay đồ dùng Hạ Chi Nhạ đều dành cầm hết. Anh đi chầm chậm phía sau, Hạ Chi Nhạ hí hửng chạy ở phía trước. Thứ gì nơi đây cũng tràn đầy mới lạ đối với cậu cả.
“Đường Xuyên, đây là lần đầu tiên em thấy một giàn bí đao ở ngoài đời đó. To quá đi mất.”
“Ôi rau xanh mơn mởn luôn. Á, có con sâu to chưa kìa.”
Đối với đứa trẻ thành phố lại rất ít khi được ra ngoài như Hạ Chi Nhạ, những hình ảnh này thật sự rất mới lạ. Thứ gì cũng khiến cậu cảm thấy mở mang tầm mắt, tâm trạng thì vui phơi phới ra. Trạch Đường Xuyên cũng không ngại phiền hà, đi theo sau cậu câu được câu không nói chuyện.
Ba người còn lại thì chắp tay xăm xoi hai kẻ đang rải cơm chó kia.
“Đố các mày, Trạch Đường Xuyên đang nghĩ gì?”
“Còn gì nữa. Chắc chắn là nghĩ Dịch Phàm bấy lâu nay mới có ích một lần. Khu du lịch nông thôn nhà cậu xem ra bây giờ mới phát huy công dụng rồi đấy.”
Dịch Phàm lắc đầu. Chơi với nhau mấy chục năm từ khi còn tấm bé, bọn họ hiểu tính thằng bạn mình quá mà.
Khu du lịch nông thôn ở đây được xây dựng giữ nguyên vẹn nét nguyên sơ của vùng thôn quê. Một khu nhà nhỏ bằng gạch và xi măng làm nơi nghỉ chân cho du khách. Vườn rau, ruộng lúa ao cá đều do người dân xung quanh đây chăm sóc cả. Dịch gia kinh doanh du lịch khu vực này rất được nhưng chỉ cần nhóm bốn người bọn họ tới du lịch định kì hàng năm thì sẽ không tiếp khách. À nhưng lần này là năm người rồi.
Sau khi cả nhóm rửa mình thay đồ thì bắt đầu chuẩn bị nấu cơm. Quả thực hình thức ở đây khá mới lạ với những cậu ấm cô chiêu như bọn họ, những người cả rau này là rau gì cũng không phân biệt được, bầu hay bí cũng không biết.
“Tớ nói rồi, cái quả này nấu nước mát uống được mà?”
“Cậu thấy trái bầu nào đem nấu nước mát uống không? Nó chỉ đem nấu canh mà thôi.”
Vi Tiếu Anh và Dịch Phàm cãi nhau khí thế về việc bầu có nấu nước được không. Nhưng điều quan trọng là họ đang chỉ vào trái bí a.
Mạc Tinh Nhi thì đang cầm rổ nhổ cải để đem vào xào. Vừa nhổ cô vừa nói với Hạ Chi Nhạ.
“Chi Nhạ, đống cải thìa này vào xào với thịt bò sao?”
Hạ Chi Nhạ đầu đầy hắc tuyến nhìn cô.
“Mạc tỷ, đó là cải cay a.”
Mạc Tinh Nhi lập tức tắt nụ cười. Ha ha ha, cải thìa hay cải cay gì chả vào nồi đúng không? Sao cải thôi mà có nhiều loại thế chứ?
Trạch Đường Xuyên đang ngồi câu cá nghe cuộc đối thoại của bọn họ thì tỏ vẻ khinh thường. Mấy đứa bạn của anh đều là thiên chi kiêu tử, làm kinh tế thì giỏi chứ mấy cái thường thức như này thì thua, bó tay.
“Chi Nhạ, đừng chấp bọn nó. Bọn nó không biết gì mấy thứ này đâu. Lát nữa phải nhờ em rồi.”
Ba người lập tức giật giật khoé miệng. Cậu thì biết gì chắc? Biết gì thì đã không ngồi cầm cần câu hơn 1 tiếng mà chưa được con cá nào rồi.
Cuối cùng, bữa trưa của năm người cũng có cá. Chỉ là không phải Trạch Đường Xuyên câu mà là do bọn họ nhờ dân địa phương mò dùm. Đợi Trạch Đường Xuyên câu thì biết bao giờ mới có cá ăn chứ. Chính vì lí do này mà Trạch Đường Xuyên có dỗi một chút. Chỉ là được Hạ Chi Nhạ nói ngọt vài câu thì lập tức nguôi ngay.
“Chi Nhạ, cậu nấu ngon quá đi. Perfect!!”
Vi Tiếu Anh vừa lùa cơm vào miệng vừa tấm tắc khen ngon bằng thứ tiếng Anh có hơi nửa mùa của mình. Tên này học giỏi rất nhiều ngôn ngữ, trừ thứ ngôn ngữ thông dụng nhất là tiếng anh. Hay thật đấy.
Thấy mọi người đều thích cơm mình nấu, Hạ Chi Nhạ cảm thấy vui lắm. Cậu biết bản thân mình đi theo có thể có nhiều phiền hà nhưng lúc này thấy mình có ích như vậy, cậu vui như mở cờ trong bụng.
Hạ Chi Nhạ cùng Trạch Đường Xuyên đi dạo tiêu thực sau bữa cơm trưa. Ngoài đồng vang tiếng mấy con động vật nhỏ kêu rất vui tai vang vọng khắp trong thôn. Ánh trăng sáng vằng vặc, không cần đến cả đèn đường vẫn thấy rõ vườn rau rộng lớn.
Cả hai đi bộ mệt rồi thì ngồi lên chiếc chõng tre gần đó. Từng làn gió mát thổi qua khiến tâm trạng căng thẳng dạo gần đây của Trạch Đường Xuyên như giãn ra. Anh nhìn Hạ Chi Nhạ đang đắm chìm trong khung cảnh buổi đêm tuyệt vời.
“Đường Xuyên Đường Xuyên xem kìa, đó là đom đóm đúng không? Đẹp quá.”
Trong đêm tối ở nông thôn yên tĩnh, những ánh đom đóm lập lòe cực kì đẹp trong đêm. Hai mắt của Nhạ Nhạ như ngập tràn ánh sao trời, như cả một dãy suối Ngân Hà sắp tuôn ra từ đáy mắt của cậu. Cái miệng liên tục cảm thán rồi nở nụ cười như sáng rực rỡ.
Trạch Đường Xuyên chưa bao giờ nghĩ bản thân sẽ dễ dàng chìm đắm trong một ánh mắt như vậy. Mục tiêu từ nhỏ của hắn chính là kế thừa sự nghiệp của gia tộc. Chuyện yêu đương chỉ như gió thoảng mây bay mà thôi. Thậm chí hắn đã nghĩ sẽ kết hôn sinh con với một người phụ nữ nào đó mà hắn không yêu, chỉ cần có lợi cho sự phát triển của Trạch thị là được. Sau tai nạn ngày ấy càng khiến hắn củng cố suy nghĩ đó một cách mãnh liệt hơn.
Nhưng lúc này đây, Trạch Đường Xuyên cảm thấy bản thân đã lung lay rồi. Anh say đắm với ánh mắt với từng cử chỉ hành động của cậu. Chỉ cần cậu đứng đó thôi, anh đã cảm thấy đó là nơi ấm áp hạnh phúc nhất trên đời, anh muốn lại gần cậu hơn.
Trạch Đường Xuyên biết là không nên. Cậu như một thứ độc dược gây nghiện, một kẻ như hắn chỉ vừa thử một chút thôi đã không dứt ra được.
Nhưng hắn không nhịn được càng khát khao hơn. Ham muốn được yêu thương, được chiếm lấy người trước mặt, được ôm người vào những đêm đông giá rét không biết tự lúc nào càng ngày càng lớn dần. Hắn biết mình không xứng nhưng hắn nhịn không được muốn chạm vào. Muốn để thứ tình cảm trong sáng đẹp đẽ này gột rửa cuộc đời u ám của hắn.
Bàn tay to của Trạch Đường Xuyên mon men lại gần nắm chặt lấy tay của Hạ Chi Nhạ. Cậu cảm nhận được nhưng không nói gì, chỉ lặng lẽ đỏ tai. Trong lòng cậu xoắn xuýt không thôi nhưng cũng rút tay ra, cũng không dám nhìn thẳng vào anh. Bàn tay to lớn ấy đem lại cho cậu hơi ấm vừa xa lạ vừa quyến rũ. Cảm giác lạ kì dâng trào trong trái tim. Một thứ cảm giác khó hiểu không thể lý giải được. Tựa như hiểu rõ mà cũng tựa như mơ hồ.
Trong đêm tối, dưới ánh trăng sáng, hai bàn tay mười ngón đan chặt vào nhau. Dẫu không nhìn mặt nhau nhưng điều gì cần nói có lẽ đều đã nói hết qua cái nắm tay này rồi.
Hạ Chi Nhạ cảm thấy bản thân vừa trải qua một giấc ngủ rất ngon, khi tỉnh lại thì chiếc xe cũng đã gần đến nơi. Thấy vai áo của Trạch Đường Xuyên hơi nhăn nhúm, cậu liền biết bản thân xem vai anh như gối để ngủ rồi.
“Xin lỗi Đường Xuyên, anh có mỏi không? Tôi ngủ say quá.”
“Mỏi gì. Nó sướng chết mẹ ra ấy chứ.… aaa. Thằng này.”
Trạch Đường Xuyên tàn nhẫn đạp Vi Tiếu Anh một phát. Cái tên không biết giữ mồm giữ miệng này. Trong xe lúc này vang lên tiếng nói cười rộn ràng.
Cửa xe được mở xuống, Hạ Chi Nhạ lập tức ngửi thấy hương vị thanh mát lạ thường của chốn nông thôn. Đi chơi như thế này thật thích làm sao. Làn gió mát thổi mái tóc của cậu bay bay, cậu hít sâu một hơi tràn đầy sảng khoái.
“Đến rồi a.”
“Mọi người xuống xe nào.”
Trạch Đường Xuyên đi đứng bất tiện nên hành lý hay đồ dùng Hạ Chi Nhạ đều dành cầm hết. Anh đi chầm chậm phía sau, Hạ Chi Nhạ hí hửng chạy ở phía trước. Thứ gì nơi đây cũng tràn đầy mới lạ đối với cậu cả.
“Đường Xuyên, đây là lần đầu tiên em thấy một giàn bí đao ở ngoài đời đó. To quá đi mất.”
“Ôi rau xanh mơn mởn luôn. Á, có con sâu to chưa kìa.”
Đối với đứa trẻ thành phố lại rất ít khi được ra ngoài như Hạ Chi Nhạ, những hình ảnh này thật sự rất mới lạ. Thứ gì cũng khiến cậu cảm thấy mở mang tầm mắt, tâm trạng thì vui phơi phới ra. Trạch Đường Xuyên cũng không ngại phiền hà, đi theo sau cậu câu được câu không nói chuyện.
Ba người còn lại thì chắp tay xăm xoi hai kẻ đang rải cơm chó kia.
“Đố các mày, Trạch Đường Xuyên đang nghĩ gì?”
“Còn gì nữa. Chắc chắn là nghĩ Dịch Phàm bấy lâu nay mới có ích một lần. Khu du lịch nông thôn nhà cậu xem ra bây giờ mới phát huy công dụng rồi đấy.”
Dịch Phàm lắc đầu. Chơi với nhau mấy chục năm từ khi còn tấm bé, bọn họ hiểu tính thằng bạn mình quá mà.
Khu du lịch nông thôn ở đây được xây dựng giữ nguyên vẹn nét nguyên sơ của vùng thôn quê. Một khu nhà nhỏ bằng gạch và xi măng làm nơi nghỉ chân cho du khách. Vườn rau, ruộng lúa ao cá đều do người dân xung quanh đây chăm sóc cả. Dịch gia kinh doanh du lịch khu vực này rất được nhưng chỉ cần nhóm bốn người bọn họ tới du lịch định kì hàng năm thì sẽ không tiếp khách. À nhưng lần này là năm người rồi.
Sau khi cả nhóm rửa mình thay đồ thì bắt đầu chuẩn bị nấu cơm. Quả thực hình thức ở đây khá mới lạ với những cậu ấm cô chiêu như bọn họ, những người cả rau này là rau gì cũng không phân biệt được, bầu hay bí cũng không biết.
“Tớ nói rồi, cái quả này nấu nước mát uống được mà?”
“Cậu thấy trái bầu nào đem nấu nước mát uống không? Nó chỉ đem nấu canh mà thôi.”
Vi Tiếu Anh và Dịch Phàm cãi nhau khí thế về việc bầu có nấu nước được không. Nhưng điều quan trọng là họ đang chỉ vào trái bí a.
Mạc Tinh Nhi thì đang cầm rổ nhổ cải để đem vào xào. Vừa nhổ cô vừa nói với Hạ Chi Nhạ.
“Chi Nhạ, đống cải thìa này vào xào với thịt bò sao?”
Hạ Chi Nhạ đầu đầy hắc tuyến nhìn cô.
“Mạc tỷ, đó là cải cay a.”
Mạc Tinh Nhi lập tức tắt nụ cười. Ha ha ha, cải thìa hay cải cay gì chả vào nồi đúng không? Sao cải thôi mà có nhiều loại thế chứ?
Trạch Đường Xuyên đang ngồi câu cá nghe cuộc đối thoại của bọn họ thì tỏ vẻ khinh thường. Mấy đứa bạn của anh đều là thiên chi kiêu tử, làm kinh tế thì giỏi chứ mấy cái thường thức như này thì thua, bó tay.
“Chi Nhạ, đừng chấp bọn nó. Bọn nó không biết gì mấy thứ này đâu. Lát nữa phải nhờ em rồi.”
Ba người lập tức giật giật khoé miệng. Cậu thì biết gì chắc? Biết gì thì đã không ngồi cầm cần câu hơn 1 tiếng mà chưa được con cá nào rồi.
Cuối cùng, bữa trưa của năm người cũng có cá. Chỉ là không phải Trạch Đường Xuyên câu mà là do bọn họ nhờ dân địa phương mò dùm. Đợi Trạch Đường Xuyên câu thì biết bao giờ mới có cá ăn chứ. Chính vì lí do này mà Trạch Đường Xuyên có dỗi một chút. Chỉ là được Hạ Chi Nhạ nói ngọt vài câu thì lập tức nguôi ngay.
“Chi Nhạ, cậu nấu ngon quá đi. Perfect!!”
Vi Tiếu Anh vừa lùa cơm vào miệng vừa tấm tắc khen ngon bằng thứ tiếng Anh có hơi nửa mùa của mình. Tên này học giỏi rất nhiều ngôn ngữ, trừ thứ ngôn ngữ thông dụng nhất là tiếng anh. Hay thật đấy.
Thấy mọi người đều thích cơm mình nấu, Hạ Chi Nhạ cảm thấy vui lắm. Cậu biết bản thân mình đi theo có thể có nhiều phiền hà nhưng lúc này thấy mình có ích như vậy, cậu vui như mở cờ trong bụng.
Hạ Chi Nhạ cùng Trạch Đường Xuyên đi dạo tiêu thực sau bữa cơm trưa. Ngoài đồng vang tiếng mấy con động vật nhỏ kêu rất vui tai vang vọng khắp trong thôn. Ánh trăng sáng vằng vặc, không cần đến cả đèn đường vẫn thấy rõ vườn rau rộng lớn.
Cả hai đi bộ mệt rồi thì ngồi lên chiếc chõng tre gần đó. Từng làn gió mát thổi qua khiến tâm trạng căng thẳng dạo gần đây của Trạch Đường Xuyên như giãn ra. Anh nhìn Hạ Chi Nhạ đang đắm chìm trong khung cảnh buổi đêm tuyệt vời.
“Đường Xuyên Đường Xuyên xem kìa, đó là đom đóm đúng không? Đẹp quá.”
Trong đêm tối ở nông thôn yên tĩnh, những ánh đom đóm lập lòe cực kì đẹp trong đêm. Hai mắt của Nhạ Nhạ như ngập tràn ánh sao trời, như cả một dãy suối Ngân Hà sắp tuôn ra từ đáy mắt của cậu. Cái miệng liên tục cảm thán rồi nở nụ cười như sáng rực rỡ.
Trạch Đường Xuyên chưa bao giờ nghĩ bản thân sẽ dễ dàng chìm đắm trong một ánh mắt như vậy. Mục tiêu từ nhỏ của hắn chính là kế thừa sự nghiệp của gia tộc. Chuyện yêu đương chỉ như gió thoảng mây bay mà thôi. Thậm chí hắn đã nghĩ sẽ kết hôn sinh con với một người phụ nữ nào đó mà hắn không yêu, chỉ cần có lợi cho sự phát triển của Trạch thị là được. Sau tai nạn ngày ấy càng khiến hắn củng cố suy nghĩ đó một cách mãnh liệt hơn.
Nhưng lúc này đây, Trạch Đường Xuyên cảm thấy bản thân đã lung lay rồi. Anh say đắm với ánh mắt với từng cử chỉ hành động của cậu. Chỉ cần cậu đứng đó thôi, anh đã cảm thấy đó là nơi ấm áp hạnh phúc nhất trên đời, anh muốn lại gần cậu hơn.
Trạch Đường Xuyên biết là không nên. Cậu như một thứ độc dược gây nghiện, một kẻ như hắn chỉ vừa thử một chút thôi đã không dứt ra được.
Nhưng hắn không nhịn được càng khát khao hơn. Ham muốn được yêu thương, được chiếm lấy người trước mặt, được ôm người vào những đêm đông giá rét không biết tự lúc nào càng ngày càng lớn dần. Hắn biết mình không xứng nhưng hắn nhịn không được muốn chạm vào. Muốn để thứ tình cảm trong sáng đẹp đẽ này gột rửa cuộc đời u ám của hắn.
Bàn tay to của Trạch Đường Xuyên mon men lại gần nắm chặt lấy tay của Hạ Chi Nhạ. Cậu cảm nhận được nhưng không nói gì, chỉ lặng lẽ đỏ tai. Trong lòng cậu xoắn xuýt không thôi nhưng cũng rút tay ra, cũng không dám nhìn thẳng vào anh. Bàn tay to lớn ấy đem lại cho cậu hơi ấm vừa xa lạ vừa quyến rũ. Cảm giác lạ kì dâng trào trong trái tim. Một thứ cảm giác khó hiểu không thể lý giải được. Tựa như hiểu rõ mà cũng tựa như mơ hồ.
Trong đêm tối, dưới ánh trăng sáng, hai bàn tay mười ngón đan chặt vào nhau. Dẫu không nhìn mặt nhau nhưng điều gì cần nói có lẽ đều đã nói hết qua cái nắm tay này rồi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook