Mẫu Đơn! Dám Cả Gan Câu Dẫn Bổn Vương!
-
Chương 11
Bóng đêm lạnh lẽo, chỉ có tiếng gió đưa cây xào xạt cùng tiếng chuông gió ngân vang, làm cho người ta một cảm giác thơ mộng và yên bình. Nhưng có một nơi không khí thật ngột ngạt đường như đông cứng làm người không dám hít thở mạnh.
“Kỷ niệm riêng của chúng ta” nói đoạn hắn bước lại gần nàng, cả người hắn tỏa ra một cổ khí làm người ta run sợ. Liễu Viên Nguyệt hoảng sợ lùi phía sau từng bước, nhưng hắn đã ép sát bên cạnh. Hắn vươn bàn tay bá đạo nâng cằm nàng, nhìn sâu trong đôi mắt chút chút hoảng hốt của nàng: “Mẫu Đơn! Nàng quá tự tin vào bản thân rồi”.
Ta nhìn thẳng vào mắt hắn: “Ta không phải trèo cao muốn lấy được lòng ngài nhưng trên thế gian dù này là bậc đế vương hay bá tánh bình thường thì cũng là người, cũng có trái tim..” Ta đưa tay sờ vào ngực hắn, nhìn thẳng vào mắt hắn rồi nói “và ngài cũng vậy. Ai cũng sống không thể thiếu kỷ niệm nhưng không thể cứ sống trong kỷ niệm. Trong cõi nhân sinh này ai cũng muốn tìm kiếm tình yêu, đó là lẽ thường tình, nhân sinh ngắn ngủi sao ta không biết trân trọng để sau này hối tiếc” ta khàn giọng nói. “Hãy cho bản thân một cơ hội, biết đâu…”. Đến đó ta lại không cất lời được, giống như ta đang tỏ tình với hắn vậy. Hắn nhìn ta mày hắn nhíu lại, rồi giãn ra nhưng đang suy nghĩ vấn đề gì, sau đó hắn buông ta rồi xoay lưng cất giọng: “Hừ! nhân sinh ngắn ngủi, hay cho câu nhân sinh ngắn ngủi. Mẫu Đơn ! Vậy bổn vương sẽ chờ ngươi!”
Từ khi nghe Mộ Dung Thanh Sơn nói hãy cho hắn hạnh phúc, lòng ta cứ canh cánh rồi nhớ đến ánh mắt nhìn xa xôi, mông lung của hắn. Ta phát hiện thời gian này ta không còn nhớ đến Thương Hạnh nữa mà ta chỉ nhớ đến hắn, nhớ khi chúng ta ở Đào Sơn, nhớ khi đi đêm ở hội hoa đăng, ta nhớ ánh mắt hắn… ta có phải yêu hắn rồi không? Ta không biết nữa, ta chỉ biết ta muốn thấy hắn cười, muốn hắn hạnh phúc. Không! Ta không thể nào yêu hắn vì ta sẽ không sống ở đây lâu dài, ta còn phải trở về. Mà dạo từ cái đêm đó, ta và Vô Trần ít gặp nhau, có gặp cũng chỉ là thoáng qua. Dạo này hắn rất bận vì nghe nói hoàng thượng đang giao cho hắn công vụ rất quan trọng.
Tiết trời vào hè thật nóng bức, ta cứ ngắm mắt rồi mở mắt ra, lăn qua rồi lăn lại. Ta thật không ngủ được, nóng quá đi thôi, mồ hôi ra ướt cả áo. Phải chi giờ có thể tắm cho mát thân thể. À! Ta nhớ phía sau biệt viện có một cái hồ nước nhỏ. Sao ta không tắm ở đó nhỉ, nghĩ đến đó ta liền ra cái hồ sau biệt viện, Tiểu Mai cả ngày nàng hầu hạ đã rất mệt mỏi nên ta không nỡ gọi, đành một mình ra phía sau biệt viện. Trăng đêm nay đặc biệt sáng, to rõ. Bầu trời không gợn mây, và không gió. Ta quan sát xung quanh cảnh vật thanh vắng ta yên tâm xuống hồ. Ta vội đưa chân xuống, nước hồ mát lạnh, ta thích thú bước xuống kỳ cọ thân mình và tận hưởng sự mát mẻ, trong hồ lác đác vài đóa sen, hương thơm dịu dàng. Ta thấy thật sảng khoái, lần sau nhất định sẽ rũ Tiểu Mai đi cùng. Ta đang hưởng cảm giác vui thích thì thấy một bóng người đang đi đến. Chết! ta vội nấp sau một chiếc lá sen. Đúng là ma xui quỷ khiến, tắm mà cũng không được yên tĩnh. Không biết ai đêm khuya lại đi đến nơi này, hay là thích khách. Nghĩ đến đó ta hoảng sợ kéo thêm vài lá sen che lại.
Bóng người dần dần đến rồi đứng bên hồ. Một thân trường áo màu xanh ngọc, cả người toát lên sự cao quý, vương giả mà uy nghiêm. Liễu Viên Nguyệt lạnh toát cả người, là vương gia sao hắn lại ở đây. Nếu hắn bắt gặp thì ta còn mặt mũi nào, thôi thì đợi hắn đi rồi mới có thể trở về phòng. Thầm nghĩ như thế, nên ta đành chịu trận ngâm mình trong nước. Vương gia, người định bao giờ mới chịu đi. Ta thầm than khổ, hắn đứng đó rất lâu rồi mà ta thì ngâm nước cũng lâu rồi. Một lúc sau hắn quay lưng bước đi, ta mừng như mở cờ trong bụng. Định bước lên thì ta cảm nhận có cái gì đó ươn ướt, trơn láng đang quấn quanh chân ta. Không phải chứ! Lẽ nào là rắn. Á!!!…..
Tối nay nóng nực, Vô Trần cứ buồn bực trong lòng nên đi dạo, đi dạo một vòng thấy tâm tình tốt định quay về phòng ngủ thì nghe một tiếng thét thất thanh, thích khách ư? Liền vội phi thân về phía có tiếng thét ấy, thì thấy Viên Nguyệt trong hồ nước có gì đang hoảng sợ lắm. Không nghĩ ngợi nhiều liền vội lao xuống hồ kéo Viên Nguyệt lên bờ.
“Có chuyện gì thế” Vô Trần lo lắng hỏi.
“ Ta bị... rắn cắn”.
“Chỗ nào?” vừa hỏi Vô Trần liền xem khắp thân thể, thì thấy ở chân một dấu răng, máu chảy ra rất nhiều. Không nghĩ ngợi hắn liền đưa miệng hút lấy máu ở chân, sợ rắn cắn là rắn độc, nếu chậm trễ sẽ nguy hiễm tính mạng. Sau một hồi hút máu, hắn nhìn sắc mặt Viên Nguyệt hồng hào, liền xé một mảnh áo băng bó vết thương ở chân.
Trong lúc nguy cấp hắn không nghĩ ngợi nhiều chỉ biết cứu người là quan trọng nhất, nhưng giờ phút này hắn bình tâm quan sát thì thấy Liễu Viên Nguyệt có làn da thật trắng trên người khoát chỉ có một mảnh lụa trắng che thân nhưng do thấm nước nên cảnh xuân lúc ẩn lúc hiện làm người ta khó kìm lửa lòng. Thấy hắn cứ nhìn chăm quan sát một cách trắng trợn vậy mà khống thấy có động tĩnh gì. Hách…. Xì! “Vương gia có thể đưa ta về phòng không?” ta nhẹ nhàng nhắc nhở.
Vô Trần liền như giật mình biết bản thân vừa thất thố liền nhanh cởi áo khoát cho ta, rồi vội bế ngay về viện. Hắn lầm bầm trong đầu chết tiệc! Sao hôm nay trời nóng thế.
Hắn đạp cửa bế ta lên giường rồi bước ra ngoài, lúc sau Tiểu Mai chạy đến bên ta lo lắng hỏi: “Tiểu thư thấy trong người sao rồi?”
“Ta không sao.” Ta nhìn Tiểu Mai cười nói
Tiểu Mai thay quần áo cho ta thì lúc ấy Lưu quản gia đến nói: “Vương gia phân phó ta mời đại phu đến xem vết thương cho người” Lưu quản gia vừa dứt lời thì một vị đại phu bước vào. “Xin thất lễ” rồi vội vàng xem qua vết thương. Một lúc sau nói: “Xem qua vết thương thấy được xử lý rất tốt, không còn độc tính sẽ không nguy hiểm tính mạng nhưng cần phải uống vài thang thuốc để diệt trừ hậu căn”, rồi viết đơn thuốc đưa cho Tiểu Mai đến dược phòng lấy thuốc.
Uống thuốc xong ta thiêm thiếp ngủ, trong giấc mộng ta mơ màng như có ai ở bên ta. Rồi ta khát, người đó lấy nước cho ta nhẹ nhàng đỡ ta uống. Ta mở mắt thì trời cũng đã tối, không biết đại phu kê ta thuốc gì mà ta buồn ngủ cả ngày, nằm lâu nên thân thể có chút đau nhức, ta vội ngồi dậy để vận động thì một đạo âm thanh vang lên: “nàng làm gì thế, muốn đi đâu” nhìn về phía phát ra âm thanh ta thấy nhìn thấy vương gia đang ngồi trong góc phòng, ta tự hỏi không biết hắn sao ở đây, và ở đây bao lâu rồi. Ta ngẩn ngơ suy nghĩ thì hắn đã ngồi kế bên ta đưa cho ta chén trà: “Nàng khát?” rồi đưa chén trà về phía ta, không biết sao ta tự giác đưa tay đón chén trà rồi uống, nước trà đã nguội, có khi nào hắn ở đây đã lâu? Hắn đứng lên thu chén trà trong tay ta uống sạch, bước đi rồi nói: “Lần sau dù thế nào thì cũng không được lặp lại chuyện tối qua.” Tối qua? Chuyện ta đi tắm sao? “Nàng nghỉ ngơi đi” nói đoạn hắn bước ra ngoài, bỏ ta với trăm ngàn suy nghĩ.
Nghĩ lại chuyện tối qua bị nàng dọa hắn sợ hãi, làm hắn lo lắng, rồi lại tức giận, nếu hôm qua không phải là hắn tình cờ đi ngang đó và cứu nàng mà là một người khác thì sao. Nghĩ đến đây hắn lại giận. Chết tiệt, sao ta lại giận. Từ cái đêm nàng nói hãy cho bản thân một cơ hội, tạo dựng kỷ niệm mới thì tâm tình hắn có chút thay đổi, hắn sợ nên tránh không gặp nàng, hắn sợ hai chữ “ nữ nhân” vậy mà giờ đây hắn vừa lo vừa giận nàng: “ Vô Trần ơi Vô Trần, ngươi đang làm gì thế này”.
Ta xuyên đến đây thời gian thấm thoát trôi nhanh, vậy cũng gần 3 tháng, mùa xuân đã qua đi nhường chỗ cho mùa hè nóng bức, từng đợt gió khô nóng như muốn làm người ta tan chảy. Ta rủ Tiểu Mai dạo hoa viên hóng mát thì thấy xa xa người trong phủ đang chuẩn bị cung tên, giáo mác giống như đi đánh giặc. Hay có bạo loạn xảy ra, ta liền vội cùng Tiểu Mai chạy đến nghe ngóng tình hình. Vừa hay gặp Lưu quản gia cũng trong đám người ấy.
“Lưu quản qia có chuyện gì xảy ra à, sao lại chuẩn bị những thứ này” Ta vừa nói vừa chỉ vào đống cung tên đang được lau sạch sẽ. Hắn nghe ta hỏi vội xoay người cúi đầu chào rồi đáp: “Không có gì, chỉ là chuẩn bị cho cuộc đi săn ngày mai”.
“Đi săn?” không phải bình thường người ta thường tổ chức đi săn vào mùa thu sao, ta thầm nghĩ.
“Hoàng thượng tổ chức đi săn để mừng ngày Lục vương gia từ biên quan toàn thắng trở về, bình thường thì phải đến mùa thu mới là dịp hoàng gia tổ chức đi săn nhưng vì có ngoại lệ nên tổ chức sớm”.
Long triều hoàng thất mang huyết thống của dân tộc thiểu số tây bắc, vốn có tập tục cưỡi ngựa săn thú. Hoạt động săn thú ở đây rất được ưa chuộng, ngay cả những nữ tử quý tộc có tính cách cởi mở cũng sẽ vận nam trang tham gia săn thú. Mà theo lệ cũ của hoàng thất, các đại thần cũng sẽ theo hoàng tộc xuất cung tham dự đi săn. Mỗi đời, các hoàng đế đều phi thường xem trọng thuật cưỡi ngựa bắn cung, những chuyến đi săn như thế này chính là phương thức rèn luyện thực chiến, nhằm để đánh giá khả năng của các thành viên hoàng tộc. Trước mặt mọi người thể hiện tài cưỡi ngựa thuần thục, khả năng xạ tiễn chính xác, những kỵ sĩ uy mãnh sẽ được hoan nghênh.
Nghĩ đến đây Viên Nguyệt kích động không thôi liền nói: “Ta cũng muốn đi”.
Lưu quản gia nhìn ta khó xử nói: “Cái này phải do vương gia quyết định”, rồi Lưu quản gia chỉ tay về phía trước: “Ngài muốn đi thì phải được vương gia phê chuẩn”.
Ta theo hướng quản gia chỉ thì thấy hắn đang cầm một cây tên lên xem. Ta vội chạy đến: “Vương gia ngày mai đi săn ngài có thể mang ta đi theo được không?”
Vô Trần vẫn tiếp tục xem tên lạnh nhạt nói: “Nơi săn bắn nguy hiểm làm sao cho một nữ nhân đến đó được”.
“Ta sẽ cải nam trang, ta sẽ không động tay động chân! Ta chỉ ngồi trên lưng ngựa quan sát thôi. Vương gia! Xin người cho ta theo với. Viên Nguyệt dùng ngữ khí mềm mại đeo bám năn nỉ đến cùng. Thấy Vô Trần không phản ứng, nàng liền nắm lấy tay áo hắn lúc lắc như đứa trẻ con đòi quà: “Ta thật muốn đi, ta muốn xem thế nào là phong vân tế hội, vương gia ta van cầu người”.
Vô Trần bước đi, như bỏ ngoài tai lời năn nỉ của Viên Nguyệt, thấy thế nàng vẫn không bỏ buộc đi theo sau “Ta muốn đi, vương gia…” nàng lặp lại hàng chục lần. Nữ nhân đúng là phiền phứ mà, hắn thật chịu hết nổi đành phải đáp ứng nàng.
“Cho nàng theo cũng được nhưng phải có điều kiện” hắn nhìn nàng nói.
Thấy hắn đồng ý cho nàng đi, mắt nàng long lanh vui mừng tột độ liền nhanh nhảu nói: “Miễn là ngài cho ta đi, điều kiện gì ta cũng làm theo ngài”.
“Nghe theo lời ta, đi sát theo ta, ăn mặc cho kín đáo và đương nhiên là trang phục nam nhân”.
Đoàn đi săn do đương kim thiên tử đích thân dẫn đầu cùng các vương công quý tộc đều tham gia, vô cùng quy mô! Một hàng thị vệ đại nội kéo dài, ưng bay ngựa chạy, cờ xí tung bay. Hoàng Thượng cưỡi xích mã, thân vương, quận vương hậu giá phía sau, một đoàn nhất phái quân lân, khí phách thiên hạ. Vô Trần cùng với mười mấy hộ vệ đứng phía dưới. Hôm nay Vô Trần mặc trang phục đi săn, trách tụ chặc y, lưng đeo cung tên dài, một con chim ưng thuần phục kiêu hãnh chờn vờn trên tay, toàn thân ngồi ngay ngắn vững vàng trên lưng ngựa, anh khí bừng bừng.
Kế bên hắn đương nhiên là Lục vương gia, nước da hắn có chút ngăm đen do chinh chiến xa trường lâu ngày, ánh mắt cương nghị nhưng vẫn không che dấu được khí phách của một vị tướng uy phong. Ta thầm nghĩ không ngờ ngoài thất vương gia có bẻ ngoài sáng chói thì lục vương gia cũng không hề kém cạnh, cả hai người như rồng trong biển người.
Hoàng đế ngồi trên đài cao, kế bên có một nữ tử xinh đẹp, da trắng hồng, khuôn mặt nhỏ nhắn, khoát trên người một thân hồng y, vô cùng diễm lệ. không biết thân phận nàng thế nào nhưng biết nàng là một trong những sủng phi của hoàng đế đương triều.
Ta vội nhìn về thất vương gia, hắn cũng đang nhìn vị nữ tử đó, nhưng sau đó quay đầu đi nơi khác. Mà vị nữ tử kia cũng nhìn hắn, ánh mắt thập phần khó hiểu. Trong đám vương hầu công tử kia ta thấy có Mộ Dung Thanh Sơn. Ta thật không nghĩ hắn cũng biết cởi ngựa bắn cung, ta thấy hắn hợp với hình tượng nho nhã thư sinh mà thôi, nhưng không nghĩ hắn mặc giáp cưỡi ngựa cũng rất uy phong, lẫm liệt.
Mặt trời dần lên đỉnh, còi hiệu ba tiếng, lệnh kỳ phất lên, nhất thời ngựa hí vang, cờ xí tung bay, vương gia cùng tướng sĩ nhất loạt phóng lên, chuyến đi săn bắt đầu, có thể nói là kinh thiên động địa. Tiếng hô ầm ĩ, tiếng vó ngựa nện xuống mặt đất, tiếng ngựa hí vang, tiếng thú kêu gào, trước sau vô cùng náo nhiệt.
Gặp được tràng diện kinh hùng này, Viên Nguyệt không thể không bị kích động. Lây nhiễm hào khí, nàng thúc ngựa chạy theo đám đông.
Phía trước có một con nai đang chạy trốn, Vô Trần liền thúc ngựa đuổi theo. Ngựa phi nhanh như chớp, Vô Trần ngồi trên lưng ngựa vững như Thái Sơn. Hắn rút tên sau lưng, chấp cung, khai cung như mãn nguyệt, mũi tên xé gió lao đi. Con nai phía trước cố chạy, “vút” một tiếng, mũi tên cắm thẳng vào đầu. Một tiễn này… luận về tốc độ, sức mạnh, góc độ và độ chuẩn xác đều vô cùng tốt, ngay lập tức phía sau vang lên một tràng hoan hô như sấm:
“Hảo!”
“Thất vương gia dẫn đầu”.
Một thị vệ chạy đến, thu nhặt con nai, thanh âm hoan hô càng vang dội, thật lâu vẫn không ngớt xuống. Hắn không nghe lời tán thưởng mà đảo mắt tìm bóng dáng Viên Nguyệt Không thấy! Hắc Phong cũng không thấy! trong lòng như lửa đốt, e sợ nàng gặp chuyện nguy hiểm. Roi quất xuống, ngựa phóng vọt đi.
Trong đám đông, người đông như kiếm, thấy người còn nhiều hơn thấy thú, Viên Nguyệt ham vui lo chạy theo đám người mà quên mất nơi này là khu vực săn thú, tiễn loạn rất nhiều. “Cẩn thận!” Tiếng kêu sợ hãi vang lên, một mũi tên hướng nàng phóng thẳng tới, muốn tránh cũng không tránh được. Viên Nguyệt ngây dại… hiểm nguy trong nháy mắt, một tiễn khác xé gió bay tới, chuẩn xác đánh bay ác tiễn lấy mạng kia.
“Hảo thủ, không hổ danh là Lục vương gia” các thợ săn đồng loạt tán dương, Viên Nguyệt giờ vẫn chưa hoàn hồn, xém cút nữa một tiễn kia đã lấy mất cái mạng của nàng.
“Kỷ niệm riêng của chúng ta” nói đoạn hắn bước lại gần nàng, cả người hắn tỏa ra một cổ khí làm người ta run sợ. Liễu Viên Nguyệt hoảng sợ lùi phía sau từng bước, nhưng hắn đã ép sát bên cạnh. Hắn vươn bàn tay bá đạo nâng cằm nàng, nhìn sâu trong đôi mắt chút chút hoảng hốt của nàng: “Mẫu Đơn! Nàng quá tự tin vào bản thân rồi”.
Ta nhìn thẳng vào mắt hắn: “Ta không phải trèo cao muốn lấy được lòng ngài nhưng trên thế gian dù này là bậc đế vương hay bá tánh bình thường thì cũng là người, cũng có trái tim..” Ta đưa tay sờ vào ngực hắn, nhìn thẳng vào mắt hắn rồi nói “và ngài cũng vậy. Ai cũng sống không thể thiếu kỷ niệm nhưng không thể cứ sống trong kỷ niệm. Trong cõi nhân sinh này ai cũng muốn tìm kiếm tình yêu, đó là lẽ thường tình, nhân sinh ngắn ngủi sao ta không biết trân trọng để sau này hối tiếc” ta khàn giọng nói. “Hãy cho bản thân một cơ hội, biết đâu…”. Đến đó ta lại không cất lời được, giống như ta đang tỏ tình với hắn vậy. Hắn nhìn ta mày hắn nhíu lại, rồi giãn ra nhưng đang suy nghĩ vấn đề gì, sau đó hắn buông ta rồi xoay lưng cất giọng: “Hừ! nhân sinh ngắn ngủi, hay cho câu nhân sinh ngắn ngủi. Mẫu Đơn ! Vậy bổn vương sẽ chờ ngươi!”
Từ khi nghe Mộ Dung Thanh Sơn nói hãy cho hắn hạnh phúc, lòng ta cứ canh cánh rồi nhớ đến ánh mắt nhìn xa xôi, mông lung của hắn. Ta phát hiện thời gian này ta không còn nhớ đến Thương Hạnh nữa mà ta chỉ nhớ đến hắn, nhớ khi chúng ta ở Đào Sơn, nhớ khi đi đêm ở hội hoa đăng, ta nhớ ánh mắt hắn… ta có phải yêu hắn rồi không? Ta không biết nữa, ta chỉ biết ta muốn thấy hắn cười, muốn hắn hạnh phúc. Không! Ta không thể nào yêu hắn vì ta sẽ không sống ở đây lâu dài, ta còn phải trở về. Mà dạo từ cái đêm đó, ta và Vô Trần ít gặp nhau, có gặp cũng chỉ là thoáng qua. Dạo này hắn rất bận vì nghe nói hoàng thượng đang giao cho hắn công vụ rất quan trọng.
Tiết trời vào hè thật nóng bức, ta cứ ngắm mắt rồi mở mắt ra, lăn qua rồi lăn lại. Ta thật không ngủ được, nóng quá đi thôi, mồ hôi ra ướt cả áo. Phải chi giờ có thể tắm cho mát thân thể. À! Ta nhớ phía sau biệt viện có một cái hồ nước nhỏ. Sao ta không tắm ở đó nhỉ, nghĩ đến đó ta liền ra cái hồ sau biệt viện, Tiểu Mai cả ngày nàng hầu hạ đã rất mệt mỏi nên ta không nỡ gọi, đành một mình ra phía sau biệt viện. Trăng đêm nay đặc biệt sáng, to rõ. Bầu trời không gợn mây, và không gió. Ta quan sát xung quanh cảnh vật thanh vắng ta yên tâm xuống hồ. Ta vội đưa chân xuống, nước hồ mát lạnh, ta thích thú bước xuống kỳ cọ thân mình và tận hưởng sự mát mẻ, trong hồ lác đác vài đóa sen, hương thơm dịu dàng. Ta thấy thật sảng khoái, lần sau nhất định sẽ rũ Tiểu Mai đi cùng. Ta đang hưởng cảm giác vui thích thì thấy một bóng người đang đi đến. Chết! ta vội nấp sau một chiếc lá sen. Đúng là ma xui quỷ khiến, tắm mà cũng không được yên tĩnh. Không biết ai đêm khuya lại đi đến nơi này, hay là thích khách. Nghĩ đến đó ta hoảng sợ kéo thêm vài lá sen che lại.
Bóng người dần dần đến rồi đứng bên hồ. Một thân trường áo màu xanh ngọc, cả người toát lên sự cao quý, vương giả mà uy nghiêm. Liễu Viên Nguyệt lạnh toát cả người, là vương gia sao hắn lại ở đây. Nếu hắn bắt gặp thì ta còn mặt mũi nào, thôi thì đợi hắn đi rồi mới có thể trở về phòng. Thầm nghĩ như thế, nên ta đành chịu trận ngâm mình trong nước. Vương gia, người định bao giờ mới chịu đi. Ta thầm than khổ, hắn đứng đó rất lâu rồi mà ta thì ngâm nước cũng lâu rồi. Một lúc sau hắn quay lưng bước đi, ta mừng như mở cờ trong bụng. Định bước lên thì ta cảm nhận có cái gì đó ươn ướt, trơn láng đang quấn quanh chân ta. Không phải chứ! Lẽ nào là rắn. Á!!!…..
Tối nay nóng nực, Vô Trần cứ buồn bực trong lòng nên đi dạo, đi dạo một vòng thấy tâm tình tốt định quay về phòng ngủ thì nghe một tiếng thét thất thanh, thích khách ư? Liền vội phi thân về phía có tiếng thét ấy, thì thấy Viên Nguyệt trong hồ nước có gì đang hoảng sợ lắm. Không nghĩ ngợi nhiều liền vội lao xuống hồ kéo Viên Nguyệt lên bờ.
“Có chuyện gì thế” Vô Trần lo lắng hỏi.
“ Ta bị... rắn cắn”.
“Chỗ nào?” vừa hỏi Vô Trần liền xem khắp thân thể, thì thấy ở chân một dấu răng, máu chảy ra rất nhiều. Không nghĩ ngợi hắn liền đưa miệng hút lấy máu ở chân, sợ rắn cắn là rắn độc, nếu chậm trễ sẽ nguy hiễm tính mạng. Sau một hồi hút máu, hắn nhìn sắc mặt Viên Nguyệt hồng hào, liền xé một mảnh áo băng bó vết thương ở chân.
Trong lúc nguy cấp hắn không nghĩ ngợi nhiều chỉ biết cứu người là quan trọng nhất, nhưng giờ phút này hắn bình tâm quan sát thì thấy Liễu Viên Nguyệt có làn da thật trắng trên người khoát chỉ có một mảnh lụa trắng che thân nhưng do thấm nước nên cảnh xuân lúc ẩn lúc hiện làm người ta khó kìm lửa lòng. Thấy hắn cứ nhìn chăm quan sát một cách trắng trợn vậy mà khống thấy có động tĩnh gì. Hách…. Xì! “Vương gia có thể đưa ta về phòng không?” ta nhẹ nhàng nhắc nhở.
Vô Trần liền như giật mình biết bản thân vừa thất thố liền nhanh cởi áo khoát cho ta, rồi vội bế ngay về viện. Hắn lầm bầm trong đầu chết tiệc! Sao hôm nay trời nóng thế.
Hắn đạp cửa bế ta lên giường rồi bước ra ngoài, lúc sau Tiểu Mai chạy đến bên ta lo lắng hỏi: “Tiểu thư thấy trong người sao rồi?”
“Ta không sao.” Ta nhìn Tiểu Mai cười nói
Tiểu Mai thay quần áo cho ta thì lúc ấy Lưu quản gia đến nói: “Vương gia phân phó ta mời đại phu đến xem vết thương cho người” Lưu quản gia vừa dứt lời thì một vị đại phu bước vào. “Xin thất lễ” rồi vội vàng xem qua vết thương. Một lúc sau nói: “Xem qua vết thương thấy được xử lý rất tốt, không còn độc tính sẽ không nguy hiểm tính mạng nhưng cần phải uống vài thang thuốc để diệt trừ hậu căn”, rồi viết đơn thuốc đưa cho Tiểu Mai đến dược phòng lấy thuốc.
Uống thuốc xong ta thiêm thiếp ngủ, trong giấc mộng ta mơ màng như có ai ở bên ta. Rồi ta khát, người đó lấy nước cho ta nhẹ nhàng đỡ ta uống. Ta mở mắt thì trời cũng đã tối, không biết đại phu kê ta thuốc gì mà ta buồn ngủ cả ngày, nằm lâu nên thân thể có chút đau nhức, ta vội ngồi dậy để vận động thì một đạo âm thanh vang lên: “nàng làm gì thế, muốn đi đâu” nhìn về phía phát ra âm thanh ta thấy nhìn thấy vương gia đang ngồi trong góc phòng, ta tự hỏi không biết hắn sao ở đây, và ở đây bao lâu rồi. Ta ngẩn ngơ suy nghĩ thì hắn đã ngồi kế bên ta đưa cho ta chén trà: “Nàng khát?” rồi đưa chén trà về phía ta, không biết sao ta tự giác đưa tay đón chén trà rồi uống, nước trà đã nguội, có khi nào hắn ở đây đã lâu? Hắn đứng lên thu chén trà trong tay ta uống sạch, bước đi rồi nói: “Lần sau dù thế nào thì cũng không được lặp lại chuyện tối qua.” Tối qua? Chuyện ta đi tắm sao? “Nàng nghỉ ngơi đi” nói đoạn hắn bước ra ngoài, bỏ ta với trăm ngàn suy nghĩ.
Nghĩ lại chuyện tối qua bị nàng dọa hắn sợ hãi, làm hắn lo lắng, rồi lại tức giận, nếu hôm qua không phải là hắn tình cờ đi ngang đó và cứu nàng mà là một người khác thì sao. Nghĩ đến đây hắn lại giận. Chết tiệt, sao ta lại giận. Từ cái đêm nàng nói hãy cho bản thân một cơ hội, tạo dựng kỷ niệm mới thì tâm tình hắn có chút thay đổi, hắn sợ nên tránh không gặp nàng, hắn sợ hai chữ “ nữ nhân” vậy mà giờ đây hắn vừa lo vừa giận nàng: “ Vô Trần ơi Vô Trần, ngươi đang làm gì thế này”.
Ta xuyên đến đây thời gian thấm thoát trôi nhanh, vậy cũng gần 3 tháng, mùa xuân đã qua đi nhường chỗ cho mùa hè nóng bức, từng đợt gió khô nóng như muốn làm người ta tan chảy. Ta rủ Tiểu Mai dạo hoa viên hóng mát thì thấy xa xa người trong phủ đang chuẩn bị cung tên, giáo mác giống như đi đánh giặc. Hay có bạo loạn xảy ra, ta liền vội cùng Tiểu Mai chạy đến nghe ngóng tình hình. Vừa hay gặp Lưu quản gia cũng trong đám người ấy.
“Lưu quản qia có chuyện gì xảy ra à, sao lại chuẩn bị những thứ này” Ta vừa nói vừa chỉ vào đống cung tên đang được lau sạch sẽ. Hắn nghe ta hỏi vội xoay người cúi đầu chào rồi đáp: “Không có gì, chỉ là chuẩn bị cho cuộc đi săn ngày mai”.
“Đi săn?” không phải bình thường người ta thường tổ chức đi săn vào mùa thu sao, ta thầm nghĩ.
“Hoàng thượng tổ chức đi săn để mừng ngày Lục vương gia từ biên quan toàn thắng trở về, bình thường thì phải đến mùa thu mới là dịp hoàng gia tổ chức đi săn nhưng vì có ngoại lệ nên tổ chức sớm”.
Long triều hoàng thất mang huyết thống của dân tộc thiểu số tây bắc, vốn có tập tục cưỡi ngựa săn thú. Hoạt động săn thú ở đây rất được ưa chuộng, ngay cả những nữ tử quý tộc có tính cách cởi mở cũng sẽ vận nam trang tham gia săn thú. Mà theo lệ cũ của hoàng thất, các đại thần cũng sẽ theo hoàng tộc xuất cung tham dự đi săn. Mỗi đời, các hoàng đế đều phi thường xem trọng thuật cưỡi ngựa bắn cung, những chuyến đi săn như thế này chính là phương thức rèn luyện thực chiến, nhằm để đánh giá khả năng của các thành viên hoàng tộc. Trước mặt mọi người thể hiện tài cưỡi ngựa thuần thục, khả năng xạ tiễn chính xác, những kỵ sĩ uy mãnh sẽ được hoan nghênh.
Nghĩ đến đây Viên Nguyệt kích động không thôi liền nói: “Ta cũng muốn đi”.
Lưu quản gia nhìn ta khó xử nói: “Cái này phải do vương gia quyết định”, rồi Lưu quản gia chỉ tay về phía trước: “Ngài muốn đi thì phải được vương gia phê chuẩn”.
Ta theo hướng quản gia chỉ thì thấy hắn đang cầm một cây tên lên xem. Ta vội chạy đến: “Vương gia ngày mai đi săn ngài có thể mang ta đi theo được không?”
Vô Trần vẫn tiếp tục xem tên lạnh nhạt nói: “Nơi săn bắn nguy hiểm làm sao cho một nữ nhân đến đó được”.
“Ta sẽ cải nam trang, ta sẽ không động tay động chân! Ta chỉ ngồi trên lưng ngựa quan sát thôi. Vương gia! Xin người cho ta theo với. Viên Nguyệt dùng ngữ khí mềm mại đeo bám năn nỉ đến cùng. Thấy Vô Trần không phản ứng, nàng liền nắm lấy tay áo hắn lúc lắc như đứa trẻ con đòi quà: “Ta thật muốn đi, ta muốn xem thế nào là phong vân tế hội, vương gia ta van cầu người”.
Vô Trần bước đi, như bỏ ngoài tai lời năn nỉ của Viên Nguyệt, thấy thế nàng vẫn không bỏ buộc đi theo sau “Ta muốn đi, vương gia…” nàng lặp lại hàng chục lần. Nữ nhân đúng là phiền phứ mà, hắn thật chịu hết nổi đành phải đáp ứng nàng.
“Cho nàng theo cũng được nhưng phải có điều kiện” hắn nhìn nàng nói.
Thấy hắn đồng ý cho nàng đi, mắt nàng long lanh vui mừng tột độ liền nhanh nhảu nói: “Miễn là ngài cho ta đi, điều kiện gì ta cũng làm theo ngài”.
“Nghe theo lời ta, đi sát theo ta, ăn mặc cho kín đáo và đương nhiên là trang phục nam nhân”.
Đoàn đi săn do đương kim thiên tử đích thân dẫn đầu cùng các vương công quý tộc đều tham gia, vô cùng quy mô! Một hàng thị vệ đại nội kéo dài, ưng bay ngựa chạy, cờ xí tung bay. Hoàng Thượng cưỡi xích mã, thân vương, quận vương hậu giá phía sau, một đoàn nhất phái quân lân, khí phách thiên hạ. Vô Trần cùng với mười mấy hộ vệ đứng phía dưới. Hôm nay Vô Trần mặc trang phục đi săn, trách tụ chặc y, lưng đeo cung tên dài, một con chim ưng thuần phục kiêu hãnh chờn vờn trên tay, toàn thân ngồi ngay ngắn vững vàng trên lưng ngựa, anh khí bừng bừng.
Kế bên hắn đương nhiên là Lục vương gia, nước da hắn có chút ngăm đen do chinh chiến xa trường lâu ngày, ánh mắt cương nghị nhưng vẫn không che dấu được khí phách của một vị tướng uy phong. Ta thầm nghĩ không ngờ ngoài thất vương gia có bẻ ngoài sáng chói thì lục vương gia cũng không hề kém cạnh, cả hai người như rồng trong biển người.
Hoàng đế ngồi trên đài cao, kế bên có một nữ tử xinh đẹp, da trắng hồng, khuôn mặt nhỏ nhắn, khoát trên người một thân hồng y, vô cùng diễm lệ. không biết thân phận nàng thế nào nhưng biết nàng là một trong những sủng phi của hoàng đế đương triều.
Ta vội nhìn về thất vương gia, hắn cũng đang nhìn vị nữ tử đó, nhưng sau đó quay đầu đi nơi khác. Mà vị nữ tử kia cũng nhìn hắn, ánh mắt thập phần khó hiểu. Trong đám vương hầu công tử kia ta thấy có Mộ Dung Thanh Sơn. Ta thật không nghĩ hắn cũng biết cởi ngựa bắn cung, ta thấy hắn hợp với hình tượng nho nhã thư sinh mà thôi, nhưng không nghĩ hắn mặc giáp cưỡi ngựa cũng rất uy phong, lẫm liệt.
Mặt trời dần lên đỉnh, còi hiệu ba tiếng, lệnh kỳ phất lên, nhất thời ngựa hí vang, cờ xí tung bay, vương gia cùng tướng sĩ nhất loạt phóng lên, chuyến đi săn bắt đầu, có thể nói là kinh thiên động địa. Tiếng hô ầm ĩ, tiếng vó ngựa nện xuống mặt đất, tiếng ngựa hí vang, tiếng thú kêu gào, trước sau vô cùng náo nhiệt.
Gặp được tràng diện kinh hùng này, Viên Nguyệt không thể không bị kích động. Lây nhiễm hào khí, nàng thúc ngựa chạy theo đám đông.
Phía trước có một con nai đang chạy trốn, Vô Trần liền thúc ngựa đuổi theo. Ngựa phi nhanh như chớp, Vô Trần ngồi trên lưng ngựa vững như Thái Sơn. Hắn rút tên sau lưng, chấp cung, khai cung như mãn nguyệt, mũi tên xé gió lao đi. Con nai phía trước cố chạy, “vút” một tiếng, mũi tên cắm thẳng vào đầu. Một tiễn này… luận về tốc độ, sức mạnh, góc độ và độ chuẩn xác đều vô cùng tốt, ngay lập tức phía sau vang lên một tràng hoan hô như sấm:
“Hảo!”
“Thất vương gia dẫn đầu”.
Một thị vệ chạy đến, thu nhặt con nai, thanh âm hoan hô càng vang dội, thật lâu vẫn không ngớt xuống. Hắn không nghe lời tán thưởng mà đảo mắt tìm bóng dáng Viên Nguyệt Không thấy! Hắc Phong cũng không thấy! trong lòng như lửa đốt, e sợ nàng gặp chuyện nguy hiểm. Roi quất xuống, ngựa phóng vọt đi.
Trong đám đông, người đông như kiếm, thấy người còn nhiều hơn thấy thú, Viên Nguyệt ham vui lo chạy theo đám người mà quên mất nơi này là khu vực săn thú, tiễn loạn rất nhiều. “Cẩn thận!” Tiếng kêu sợ hãi vang lên, một mũi tên hướng nàng phóng thẳng tới, muốn tránh cũng không tránh được. Viên Nguyệt ngây dại… hiểm nguy trong nháy mắt, một tiễn khác xé gió bay tới, chuẩn xác đánh bay ác tiễn lấy mạng kia.
“Hảo thủ, không hổ danh là Lục vương gia” các thợ săn đồng loạt tán dương, Viên Nguyệt giờ vẫn chưa hoàn hồn, xém cút nữa một tiễn kia đã lấy mất cái mạng của nàng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook