Mạt Thế Trọng Sinh Chi Vật Hy Sinh Phản Kích
-
Chương 212: Thanh toán, còn có độc thủ phía sau màn
“Ngô ca, anh thuyết phục cô ả này nguyện ý tiếp nhận loại hình xăm đó như thế nào?” Người áo bào đen nghía về phía đồ án ngôi sao năm cánh trên da thi thể khô tương đồng với mặt đất, tránh không được hiếu kỳ hỏi một tiếng.
Ngô Khánh Vân cười lạnh nói: “Căn bản không cần tôi nói gì, mấy ngày hôm trước đột nhiên chạy tới nói với tôi phải giúp cô ta báo thù, nói Sở Chích Thiên với cô gái đi cùng hắn ta là kẻ thù của cô ta, tôi chỉ nói để cho tôi xem xem quyết tâm của cô ta, cô ta liền chấp nhận.”
“Cừu hận của nữ nhân thực sự là khó hiểu.” Người áo bào đen cảm thán nói.
“Hừm, kẻ điên mà thôi.” Ngô Khánh Vân dán cái mác sau cùng cho Hồng Hiểu Lâm, hắn tuyệt không quên thần thái điên cuồng của Hồng Hiểu Lâm, bất quá cũng vì vậy, mới để cho hắn không có bất kỳ trắc trở nào đã khắc lên được ngôi sao năm cánh khởi động Hi Sinh trên người Hồng Hiểu Lâm, sau cùng lại càng cứu hắn thoát khỏi khốn cảnh.
“Ngô ca, hiện tại làm sao?” Người áo bào đen hỏi.
“Lần này, thế lực mà chúng ta cay cay đắng đắng thành lập, đã bị Sở Tiểu Thất diệt gọn cả ổ. Chúng ta chỉ có thể rời khỏi nơi đây trước, chờ chúng ta có thế lực của bản thân, tôi nhất định sẽ trả thù lại, hết thảy những kẻ làm hỏng việc lớn của tôi hôm nay, tôi sẽ bẻ xương rải tro bọn chúng. . .” Ngô Khánh Vân thô bạo nói, lần này trúng kế của Sở Tiểu Thất, khiến cho triều đại của hắn đã trở lại trước giải phóng, chỉ có thể bắt đầu một lần nữa.
“Chúng ta còn có bao nhiêu người?” Ngô Khánh Vân cau mày hỏi.
“Bên ngoài căn cứ, quân sư mang theo một đội viên phụ trách tiếp ứng, cộng thêm ba người chúng ta, chỉ còn năm người.” Người áo bào đen tiếc nuối nói, lần làm phản này, đã lợi dụng hết toàn bộ lực lượng trong tay, cho nên mới bị Sở Tiểu Thất quét sạch sẽ, “Bất quá bên trong còn có một con ám cờ, hẳn còn chưa bại lộ.”
“Tạm thời không nên động, quân cờ đó, thời khắc mấu chốt mới có thể dùng.” Ngô Khánh Vân cảnh cáo, bước ám cờ đó hắn dùng để nhằm vào Sở Chích Thiên, một khi bày ra, vậy biểu thị, là thời khắc quyết chiến của hắn cùng với Sở Chích Thiên.
“Đã biết, Ngô ca, bất quá tôi tra được còn có một thế lực thừa nước đục mò cá trong lần bạo động này của chúng ta.” Người áo bào đen nói tin tức lấy được mới nhất cho Ngô Khánh Vân.
“Hừ, con cá đó không phải dễ mò như vậy, Sở Tiểu Thất cũng không đơn giản, bất quá chuyện đó không liên quan đến chúng ta. Cứ để cho bọn chúng chó cắn chó đi.” Ngô Khánh Vân cười lạnh nói.
Mấy người không tiếp tục nói thêm gì nữa, mà nhanh chóng chạy đến lối vào căn cứ, bọn họ phải thừa lúc Sở Tiểu Thất vẫn còn chủ trì đại cục bên trong căn cứ, nhanh chóng giết ra.
Mà hiện trường Tiêu Tình Vân tử vong, vẻ mặt Đới Hồng Phi không đành lòng một chưởng đánh hôn mê Chân Nhất Long vẫn đang không thôi không ngừng điên cuồng chuyển vận dị năng cho Tiêu Tình Vân, cuối cùng cũng ngăn lại được trước khi anh tiêu hao dị năng.
Sở Tiểu Thất băng lãnh mặt, đi đến bên người Tiêu Tình Vân. Một tay đặt lên trên người cô, chỉ thấy trên tay Tiểu Thất toả ra một luồng khí tức băng lãnh, nhiệt độ bốn phía nhanh chóng hạ thấp. . . Rất nhanh một số gai băng lóng lánh hiện lên trên người Tiêu Tình Vân, sau cùng ngưng kết thành một cỗ quan tài băng lóng lánh trong sáng đóng băng Tiêu Tình Vân vào bên trong.
“Tiểu Thất, nhóc thế này là. . .” Đới Hồng Phi đỡ lấy Chân Nhất Long thấy một màn như vậy kinh ngạc hỏi.
“Nơi về của cô ấy hẳn nên do Tiêu Tử Lăng quyết định.” Ánh mắt Sở Tiểu Thất hiện lên một chút áy náy, nếu khi Tiêu Tử Lăng trở về muốn mạng của nó bồi thường nó cũng sẽ không cự tuyệt, đây là nợ Sở Tiểu Thất nó thiếu Tiêu Tử Lăng.
“Hiện tại nên làm gì?” Lục Vân Đào có chút hoảng loạn.
“Hai người các anh phụ trách bình ổn bên trong căn cứ, tôi phải chạy đến cửa vào. Phỏng đoán Ngô Khánh Vân muốn chạy trốn.” Sở Tiểu Thất nhìn lối vào căn cứ xa xa nói.
“Không được, một mình nhóc đi quá nguy hiểm.” Đới Hồng Phi phản đối đầu tiên, Lục Vân Đào theo sát sau đó.
Không đợi Sở Tiểu Thất nói thêm, liền nhìn thấy một hỏa diễm thông tin cháy lên ở cửa, Sở Tiểu Thất biến sắc nói: “Không tốt.” Vừa dứt lời, thân ảnh của nó nhất thời biến mất. Lưu lại hai người Đới Hồng Phi Lục Vân Đào hai mặt nhìn nhau.
Nhét Chân Nhất Long trong tay qua cho Lục Vân Đào, Đới Hồng Phi nói: “Tôi đi bảo hộ Tiểu Thất.” Nói xong, nhanh chóng chạy đi, miệng hô lớn: “Tổ chiến đấu, chuẩn bị xe việt dã. . .”
Rất nhanh một chiếc xe nhanh chóng lái qua, Đới Hồng Phi phi thân nhảy lên, xe nhanh chóng chạy về phía cửa vào.
Lục Vân Đào bất đắc dĩ nhìn Chân Nhất Long trong lòng, lại nhìn nhìn quan tài băng tản ra hàn khí u mịch kia, thở dài thấp một hơi, bắt đầu phân phó đội viên nơi đây quét dọn chiến trường, chuyển quan tài băng vào tổng bộ tổ công kiên.
Đới Hồng Phi đuổi theo tới cửa, liền thấy Sở Tiểu Thất mang sắc mặt khó coi đứng ở lối vào, mà nơi đó đã là thi ngang đầy đất, máu tươi nhuộm đỏ toàn bộ cửa vào, Ngô Khánh Vân hạ thủ quả nhiên ngoan lệ, đội viên trực ban hiện trường gần như không có mấy ai sống sót.
Theo tin tức mà đội viên trực ban còn sống ở hiện trường cho biết, Ngô Khánh Vân đã ngồi trên xe việt dã sớm đã được an bài ở bên ngoài thoát khỏi căn cứ Lăng Thiên.
“Đáng hận!” Sở Tiểu Thất phẫn nộ, rầm một tiếng, đánh một chưởng lên trên thể núi bên cạnh, năng lượng do giận dữ phát ra trực tiếp đánh thể núi kia ra thành một lỗ lớn, đội viên tới sau đó thấy một màn như vậy, đều im tiếng, trong lòng run sợ nhìn Sở Tiểu Thất đứng thẳng tắp phía trước.
Sở Tiểu Thất biết đã vô ích chỉ có thể dẫn Đới Hồng Phi về lại tổng bộ tổ công kiên, bắt đầu triệt để xử lý phần tử bạo động lần này.
“Đới Hồng Phi, đã điều tra hết người của Ngô Khánh Vân xong chưa?” Ánh mắt Sở Tiểu Thất lãnh lệ nhìn Đới Hồng Phi bên cạnh.
“Xác định có mười bốn người, còn có hai mươi ba người không có cách nào tìm được chứng cứ thực tế.” Đới Hồng Phi nói tin tức mới nhất anh tra được cho Sở Tiểu Thất.
“Mặc kệ có phải hay không, ba mươi bảy người đó đều phải tử hình ngay tại chỗ, nói cho mọi người của căn cứ, đó là kết cục phản bội căn cứ.” Sở Tiểu Thất cho rằng một chút thủ đoạn máu tanh là phương pháp hữu hiệu nhất chấn nhiếp những người tâm tư bất định.
“Vậy người có quan hệ với bọn chúng thì sao?” Đới Hồng Phi day day đầu mi, rất khó phán định những người đó đến tột cùng là vô tội hay có tội.
“Không phải chúng ta có quân đoàn thiết huyết sao? Những người đó đều an bài tới đó đi, đến tột cùng có thể sống sót hay không, phải xem tạo hóa của chính bọn họ.” Lời nói của Sở Tiểu Thất khiến cho tất cả mọi người ở đây biến sắc, quân đoàn thiết huyết kia chính là chiến đội tử vong, người đi vào gần như không có mấy ai có thể sống sót. Nhưng bọn họ không dám nhiều lời, biểu hiện của Sở Tiểu Thất ngày hôm nay để cho tất cả mọi người hiểu rõ, thủ đoạn của thái tử gia căn cứ nhà mình còn ngoan độc hơn xa so với Sở Chích Thiên ba cậu ta, thậm chí còn vô tình hơn.
“Còn có, ban nãy đi xem nơi ở của Tiêu Tình Vân, nhân viên đội hộ vệ trực ban mà Chân Nhất Long đặc biệt an bài đã chết toàn bộ, đều là cười mà chết.” Đới Hồng Phi nói tin tức tổ chiến đấu mang đến cho Sở Tiểu Thất, đối với lần phản loạn này, bọn họ đều không ngờ tới kẻ bạo động sẽ lấy Tiêu Tử Lăng ra làm cửa đột phá, càng không ngờ sẽ tìm ra Tiêu Tình Vân làm con tin để hiếp bức Tiêu Tử Lăng. Phải biết rằng Chân Nhất Long vì bảo hộ đội viên tổ hậu cần của anh, đã áp dụng phương sách bảo hộ tương ứng, đáng tiếc vẫn không ngăn chặn thành công.
“Thực sự là kiểu chết kỳ quái, đã nghiên cứu ra là cái gì chưa?” Sở Tiểu Thất lật xem tư liệu tử vong, sắc mặt ngưng trọng nói.
“Trải qua nghiên cứu, phát hiện vật chất kỳ lạ trong thân thể, nhưng không phải độc.” Đới Hồng Phi rất buồn bực đến tột cùng là cái gì có thể khiến cho những đội viên kia mỉm cười mà chết chứ.
“Các loại dị năng ở mạt thế tầng tầng lớp lớp, trên thế giới này còn có dị năng mà chúng ta không biết đến.” Sở Tiểu Thất tuyệt không kỳ quái, theo văn hiến mà trước đây nó xem qua thì biết chủng loại dị năng thời kì này phồn thịnh chưa từng có, rất nhiều dị năng kỳ kỳ quái quái đều có. Trái lại đến trung hậu kỳ, bởi vì người thức tỉnh chết đi rất nhiều, vì vậy rất nhiều dị năng kỳ lạ đều đã biến mất.
“Bao gồm cả cái để cho Ngô Khánh Vân thoát đi kia sao?” Đới Hồng Phi rất kiêng kỵ đối với luồng ánh sáng trắng đó, nếu như Ngô Khánh Vân có năng lực chạy trốn như vậy, cho dù về sau tìm được hắn ta, cũng không giải quyết được hắn.
“Ừ, rất kỳ quái. . . Nhưng tôi nghĩ hẳn không có khả năng truyền tống cự ly dài, bằng không kỹ năng đó quá nghịch thiên.” Sở Tiểu Thất chau mày.
“Báo. Phát hiện một tòa pháp đàn bên ngoài căn cứ, còn có một khối thi thể nữ.” Đội viên thăm dò báo vào tin tức mới nhất.
“Đi xem. . .” Sở Tiểu Thất giật mình, dẫn theo mấy người Đới Hồng Phi Lục Vân Đào vội chạy qua.
Lục Vân Đào đứng ở giữa pháp trận, cảm ứng năng lượng trong gió, xác định với Sở Tiểu Thất: “Ban nãy nơi này từng có dao động năng lượng cường đại.”
“Nữ nhân này là ai?” Sở Tiểu Thất hỏi.
“Hồng Hiểu Lâm, là một người sống sót bình thường trong căn cứ, điều tra ra được trong khoảng thời gian này có lui tới rất thân mật với Ngô Khánh Vân.” Nhân viên tình báo nói tin tức tra được cho Sở Tiểu Thất.
Không đợi Sở Tiểu Thất nói chuyện, đột nhiên hai luồng sáng trắng thoáng hiện. Sau cùng dừng ở cách không xa phía trước Sở Tiểu Thất, chính là Tiểu Kỳ Tiểu Tát, ba mẹ của Tiếu Tiếu.
Chỉ thấy Tiểu Tát cao ngạo ngẩng đầu, phong phạm nữ vương tỏ ý Tiểu Kỳ đi lên hỏi một chút có chuyện gì, vì sao tên nhóc trước mắt tới tìm chúng nó.
Tiểu Kỳ nịnh nọt dựa qua, thân mật dựa vào Tiểu Tát. Biểu tình đó dường như muốn Tiểu Tát cho một nụ hôn an ủi vậy.
Tiểu Tát bất đắc dĩ dùng đầu chạm chạm, lúc này Tiểu Kỳ mới lon ton lon ton đi tới trước mặt Tiểu Thất, giương mắt cẩu, hỏi thăm dụng ý Tiểu Thất kêu chúng nó tới.
“Giúp tao ngửi xem, có phải Ngô Khánh Vân từng xuất hiện ở chỗ này hay không, sau đó đi nơi nào?” Tiểu Thất rất muốn xác định một việc, vì vậy đành phải làm phiền cha mẹ của Tiếu Tiếu.
Tiểu Kỳ gật gật đầu, nó nghiêm túc ngửi ngửi, đương nhiên nó sẽ không để cho bà xã nhà mình ngửi, bà xã nhà mình chỉ có thể ngửi hương vị của nó, đối với điểm này, nó rất bá đạo.
Nó ngẩng đầu, tỏ ý mấy người theo nó, vì vậy nó mang theo bọn họ một đường đi tới cửa, tỏ ý khí tức của trận đàn kia đã rời khỏi căn cứ.
“Xem ra, quả nhiên bọn chúng lợi dụng trận đàn kia để cho bọn chúng thoát khỏi vòng vây.” Đới Hồng Phi thở dài một hơi, “Nhìn trận đàn kia, một lần phát động rất khó, nhất định phải có vật hi sinh, lưng với tứ chi của cô gái kia đều có hình xăm ngôi sao năm cánh, cộng thêm ngôi sao năm cánh lớn trên trận đàn kia. . .”
“Hơn nữa cự ly là 1000 mét, đương nhiên chúng ta còn chưa thể xác định được có phải đó đã là cực hạn hay không.” Sở Tiểu Thất quan tâm chính là điều này, chỉ cần biết điều kiện kỹ năng đó phát động, tiếp theo nó tuyệt đối sẽ không để cho Ngô Khánh Vân chạy thoát.
Lúc này, gian phòng nào đó ở bộ hậu cần của căn cứ, cửa sổ đột nhiên bị gõ nhẹ mấy cái, người trong phòng không có động tĩnh gì, hồi lâu sau mới đi ra từ trong góc âm u, lặng lẽ mở cửa sổ ra, cô ta sờ sờ bệ cửa sổ, lấy ngón tay nhẹ nhàng khêu, một tấm giấy nhỏ được cuộn lại bị nhét vào lỗ nhỏ, lặng yên rơi vào lòng bàn tay cô ta.
Cô ta trấn định ngẩng đầu, nhìn nhìn xung quanh, ánh trăng sáng sủa chiếu gương mặt của cô ta rất rõ ràng, chính là nhân viên tin tức đối ngoại của căn cứ Giang Khinh Ngữ, cô ta thấy bốn bề vắng lặng, lúc này mới đóng cửa sổ lại, lần nữa ẩn vào bóng tối.
Dùng đèn pin nhỏ tư tàng xem xem nội dung trên tờ giấy, Giang Khinh Ngữ cười lạnh vò tờ giấy thành mảnh vụn, thả vào trong nước trà bên cạnh, nhìn những mảnh vụn đó dung hợp với nước trà.
Tiêu Tử Lăng, đây là bước đầu tiên tao trả thù, Tiêu Tình Vân đã chết, kế tiếp nên đến phiên mày. Trên mặt Giang Khinh Ngữ phiếm ra một nụ cười thâm độc, dường như cô đã thấy Tiêu Tử Lăng quỳ xuống cầu xin ở trước mặt cô. . .
Không sai, độc thủ phía sau màn tiết lộ lai lịch với địa điểm ẩn tàng của Tiêu Tình Vân cho Ngô Khánh Vân, chính là Giang Khinh Ngữ cô.
Ngô Khánh Vân cười lạnh nói: “Căn bản không cần tôi nói gì, mấy ngày hôm trước đột nhiên chạy tới nói với tôi phải giúp cô ta báo thù, nói Sở Chích Thiên với cô gái đi cùng hắn ta là kẻ thù của cô ta, tôi chỉ nói để cho tôi xem xem quyết tâm của cô ta, cô ta liền chấp nhận.”
“Cừu hận của nữ nhân thực sự là khó hiểu.” Người áo bào đen cảm thán nói.
“Hừm, kẻ điên mà thôi.” Ngô Khánh Vân dán cái mác sau cùng cho Hồng Hiểu Lâm, hắn tuyệt không quên thần thái điên cuồng của Hồng Hiểu Lâm, bất quá cũng vì vậy, mới để cho hắn không có bất kỳ trắc trở nào đã khắc lên được ngôi sao năm cánh khởi động Hi Sinh trên người Hồng Hiểu Lâm, sau cùng lại càng cứu hắn thoát khỏi khốn cảnh.
“Ngô ca, hiện tại làm sao?” Người áo bào đen hỏi.
“Lần này, thế lực mà chúng ta cay cay đắng đắng thành lập, đã bị Sở Tiểu Thất diệt gọn cả ổ. Chúng ta chỉ có thể rời khỏi nơi đây trước, chờ chúng ta có thế lực của bản thân, tôi nhất định sẽ trả thù lại, hết thảy những kẻ làm hỏng việc lớn của tôi hôm nay, tôi sẽ bẻ xương rải tro bọn chúng. . .” Ngô Khánh Vân thô bạo nói, lần này trúng kế của Sở Tiểu Thất, khiến cho triều đại của hắn đã trở lại trước giải phóng, chỉ có thể bắt đầu một lần nữa.
“Chúng ta còn có bao nhiêu người?” Ngô Khánh Vân cau mày hỏi.
“Bên ngoài căn cứ, quân sư mang theo một đội viên phụ trách tiếp ứng, cộng thêm ba người chúng ta, chỉ còn năm người.” Người áo bào đen tiếc nuối nói, lần làm phản này, đã lợi dụng hết toàn bộ lực lượng trong tay, cho nên mới bị Sở Tiểu Thất quét sạch sẽ, “Bất quá bên trong còn có một con ám cờ, hẳn còn chưa bại lộ.”
“Tạm thời không nên động, quân cờ đó, thời khắc mấu chốt mới có thể dùng.” Ngô Khánh Vân cảnh cáo, bước ám cờ đó hắn dùng để nhằm vào Sở Chích Thiên, một khi bày ra, vậy biểu thị, là thời khắc quyết chiến của hắn cùng với Sở Chích Thiên.
“Đã biết, Ngô ca, bất quá tôi tra được còn có một thế lực thừa nước đục mò cá trong lần bạo động này của chúng ta.” Người áo bào đen nói tin tức lấy được mới nhất cho Ngô Khánh Vân.
“Hừ, con cá đó không phải dễ mò như vậy, Sở Tiểu Thất cũng không đơn giản, bất quá chuyện đó không liên quan đến chúng ta. Cứ để cho bọn chúng chó cắn chó đi.” Ngô Khánh Vân cười lạnh nói.
Mấy người không tiếp tục nói thêm gì nữa, mà nhanh chóng chạy đến lối vào căn cứ, bọn họ phải thừa lúc Sở Tiểu Thất vẫn còn chủ trì đại cục bên trong căn cứ, nhanh chóng giết ra.
Mà hiện trường Tiêu Tình Vân tử vong, vẻ mặt Đới Hồng Phi không đành lòng một chưởng đánh hôn mê Chân Nhất Long vẫn đang không thôi không ngừng điên cuồng chuyển vận dị năng cho Tiêu Tình Vân, cuối cùng cũng ngăn lại được trước khi anh tiêu hao dị năng.
Sở Tiểu Thất băng lãnh mặt, đi đến bên người Tiêu Tình Vân. Một tay đặt lên trên người cô, chỉ thấy trên tay Tiểu Thất toả ra một luồng khí tức băng lãnh, nhiệt độ bốn phía nhanh chóng hạ thấp. . . Rất nhanh một số gai băng lóng lánh hiện lên trên người Tiêu Tình Vân, sau cùng ngưng kết thành một cỗ quan tài băng lóng lánh trong sáng đóng băng Tiêu Tình Vân vào bên trong.
“Tiểu Thất, nhóc thế này là. . .” Đới Hồng Phi đỡ lấy Chân Nhất Long thấy một màn như vậy kinh ngạc hỏi.
“Nơi về của cô ấy hẳn nên do Tiêu Tử Lăng quyết định.” Ánh mắt Sở Tiểu Thất hiện lên một chút áy náy, nếu khi Tiêu Tử Lăng trở về muốn mạng của nó bồi thường nó cũng sẽ không cự tuyệt, đây là nợ Sở Tiểu Thất nó thiếu Tiêu Tử Lăng.
“Hiện tại nên làm gì?” Lục Vân Đào có chút hoảng loạn.
“Hai người các anh phụ trách bình ổn bên trong căn cứ, tôi phải chạy đến cửa vào. Phỏng đoán Ngô Khánh Vân muốn chạy trốn.” Sở Tiểu Thất nhìn lối vào căn cứ xa xa nói.
“Không được, một mình nhóc đi quá nguy hiểm.” Đới Hồng Phi phản đối đầu tiên, Lục Vân Đào theo sát sau đó.
Không đợi Sở Tiểu Thất nói thêm, liền nhìn thấy một hỏa diễm thông tin cháy lên ở cửa, Sở Tiểu Thất biến sắc nói: “Không tốt.” Vừa dứt lời, thân ảnh của nó nhất thời biến mất. Lưu lại hai người Đới Hồng Phi Lục Vân Đào hai mặt nhìn nhau.
Nhét Chân Nhất Long trong tay qua cho Lục Vân Đào, Đới Hồng Phi nói: “Tôi đi bảo hộ Tiểu Thất.” Nói xong, nhanh chóng chạy đi, miệng hô lớn: “Tổ chiến đấu, chuẩn bị xe việt dã. . .”
Rất nhanh một chiếc xe nhanh chóng lái qua, Đới Hồng Phi phi thân nhảy lên, xe nhanh chóng chạy về phía cửa vào.
Lục Vân Đào bất đắc dĩ nhìn Chân Nhất Long trong lòng, lại nhìn nhìn quan tài băng tản ra hàn khí u mịch kia, thở dài thấp một hơi, bắt đầu phân phó đội viên nơi đây quét dọn chiến trường, chuyển quan tài băng vào tổng bộ tổ công kiên.
Đới Hồng Phi đuổi theo tới cửa, liền thấy Sở Tiểu Thất mang sắc mặt khó coi đứng ở lối vào, mà nơi đó đã là thi ngang đầy đất, máu tươi nhuộm đỏ toàn bộ cửa vào, Ngô Khánh Vân hạ thủ quả nhiên ngoan lệ, đội viên trực ban hiện trường gần như không có mấy ai sống sót.
Theo tin tức mà đội viên trực ban còn sống ở hiện trường cho biết, Ngô Khánh Vân đã ngồi trên xe việt dã sớm đã được an bài ở bên ngoài thoát khỏi căn cứ Lăng Thiên.
“Đáng hận!” Sở Tiểu Thất phẫn nộ, rầm một tiếng, đánh một chưởng lên trên thể núi bên cạnh, năng lượng do giận dữ phát ra trực tiếp đánh thể núi kia ra thành một lỗ lớn, đội viên tới sau đó thấy một màn như vậy, đều im tiếng, trong lòng run sợ nhìn Sở Tiểu Thất đứng thẳng tắp phía trước.
Sở Tiểu Thất biết đã vô ích chỉ có thể dẫn Đới Hồng Phi về lại tổng bộ tổ công kiên, bắt đầu triệt để xử lý phần tử bạo động lần này.
“Đới Hồng Phi, đã điều tra hết người của Ngô Khánh Vân xong chưa?” Ánh mắt Sở Tiểu Thất lãnh lệ nhìn Đới Hồng Phi bên cạnh.
“Xác định có mười bốn người, còn có hai mươi ba người không có cách nào tìm được chứng cứ thực tế.” Đới Hồng Phi nói tin tức mới nhất anh tra được cho Sở Tiểu Thất.
“Mặc kệ có phải hay không, ba mươi bảy người đó đều phải tử hình ngay tại chỗ, nói cho mọi người của căn cứ, đó là kết cục phản bội căn cứ.” Sở Tiểu Thất cho rằng một chút thủ đoạn máu tanh là phương pháp hữu hiệu nhất chấn nhiếp những người tâm tư bất định.
“Vậy người có quan hệ với bọn chúng thì sao?” Đới Hồng Phi day day đầu mi, rất khó phán định những người đó đến tột cùng là vô tội hay có tội.
“Không phải chúng ta có quân đoàn thiết huyết sao? Những người đó đều an bài tới đó đi, đến tột cùng có thể sống sót hay không, phải xem tạo hóa của chính bọn họ.” Lời nói của Sở Tiểu Thất khiến cho tất cả mọi người ở đây biến sắc, quân đoàn thiết huyết kia chính là chiến đội tử vong, người đi vào gần như không có mấy ai có thể sống sót. Nhưng bọn họ không dám nhiều lời, biểu hiện của Sở Tiểu Thất ngày hôm nay để cho tất cả mọi người hiểu rõ, thủ đoạn của thái tử gia căn cứ nhà mình còn ngoan độc hơn xa so với Sở Chích Thiên ba cậu ta, thậm chí còn vô tình hơn.
“Còn có, ban nãy đi xem nơi ở của Tiêu Tình Vân, nhân viên đội hộ vệ trực ban mà Chân Nhất Long đặc biệt an bài đã chết toàn bộ, đều là cười mà chết.” Đới Hồng Phi nói tin tức tổ chiến đấu mang đến cho Sở Tiểu Thất, đối với lần phản loạn này, bọn họ đều không ngờ tới kẻ bạo động sẽ lấy Tiêu Tử Lăng ra làm cửa đột phá, càng không ngờ sẽ tìm ra Tiêu Tình Vân làm con tin để hiếp bức Tiêu Tử Lăng. Phải biết rằng Chân Nhất Long vì bảo hộ đội viên tổ hậu cần của anh, đã áp dụng phương sách bảo hộ tương ứng, đáng tiếc vẫn không ngăn chặn thành công.
“Thực sự là kiểu chết kỳ quái, đã nghiên cứu ra là cái gì chưa?” Sở Tiểu Thất lật xem tư liệu tử vong, sắc mặt ngưng trọng nói.
“Trải qua nghiên cứu, phát hiện vật chất kỳ lạ trong thân thể, nhưng không phải độc.” Đới Hồng Phi rất buồn bực đến tột cùng là cái gì có thể khiến cho những đội viên kia mỉm cười mà chết chứ.
“Các loại dị năng ở mạt thế tầng tầng lớp lớp, trên thế giới này còn có dị năng mà chúng ta không biết đến.” Sở Tiểu Thất tuyệt không kỳ quái, theo văn hiến mà trước đây nó xem qua thì biết chủng loại dị năng thời kì này phồn thịnh chưa từng có, rất nhiều dị năng kỳ kỳ quái quái đều có. Trái lại đến trung hậu kỳ, bởi vì người thức tỉnh chết đi rất nhiều, vì vậy rất nhiều dị năng kỳ lạ đều đã biến mất.
“Bao gồm cả cái để cho Ngô Khánh Vân thoát đi kia sao?” Đới Hồng Phi rất kiêng kỵ đối với luồng ánh sáng trắng đó, nếu như Ngô Khánh Vân có năng lực chạy trốn như vậy, cho dù về sau tìm được hắn ta, cũng không giải quyết được hắn.
“Ừ, rất kỳ quái. . . Nhưng tôi nghĩ hẳn không có khả năng truyền tống cự ly dài, bằng không kỹ năng đó quá nghịch thiên.” Sở Tiểu Thất chau mày.
“Báo. Phát hiện một tòa pháp đàn bên ngoài căn cứ, còn có một khối thi thể nữ.” Đội viên thăm dò báo vào tin tức mới nhất.
“Đi xem. . .” Sở Tiểu Thất giật mình, dẫn theo mấy người Đới Hồng Phi Lục Vân Đào vội chạy qua.
Lục Vân Đào đứng ở giữa pháp trận, cảm ứng năng lượng trong gió, xác định với Sở Tiểu Thất: “Ban nãy nơi này từng có dao động năng lượng cường đại.”
“Nữ nhân này là ai?” Sở Tiểu Thất hỏi.
“Hồng Hiểu Lâm, là một người sống sót bình thường trong căn cứ, điều tra ra được trong khoảng thời gian này có lui tới rất thân mật với Ngô Khánh Vân.” Nhân viên tình báo nói tin tức tra được cho Sở Tiểu Thất.
Không đợi Sở Tiểu Thất nói chuyện, đột nhiên hai luồng sáng trắng thoáng hiện. Sau cùng dừng ở cách không xa phía trước Sở Tiểu Thất, chính là Tiểu Kỳ Tiểu Tát, ba mẹ của Tiếu Tiếu.
Chỉ thấy Tiểu Tát cao ngạo ngẩng đầu, phong phạm nữ vương tỏ ý Tiểu Kỳ đi lên hỏi một chút có chuyện gì, vì sao tên nhóc trước mắt tới tìm chúng nó.
Tiểu Kỳ nịnh nọt dựa qua, thân mật dựa vào Tiểu Tát. Biểu tình đó dường như muốn Tiểu Tát cho một nụ hôn an ủi vậy.
Tiểu Tát bất đắc dĩ dùng đầu chạm chạm, lúc này Tiểu Kỳ mới lon ton lon ton đi tới trước mặt Tiểu Thất, giương mắt cẩu, hỏi thăm dụng ý Tiểu Thất kêu chúng nó tới.
“Giúp tao ngửi xem, có phải Ngô Khánh Vân từng xuất hiện ở chỗ này hay không, sau đó đi nơi nào?” Tiểu Thất rất muốn xác định một việc, vì vậy đành phải làm phiền cha mẹ của Tiếu Tiếu.
Tiểu Kỳ gật gật đầu, nó nghiêm túc ngửi ngửi, đương nhiên nó sẽ không để cho bà xã nhà mình ngửi, bà xã nhà mình chỉ có thể ngửi hương vị của nó, đối với điểm này, nó rất bá đạo.
Nó ngẩng đầu, tỏ ý mấy người theo nó, vì vậy nó mang theo bọn họ một đường đi tới cửa, tỏ ý khí tức của trận đàn kia đã rời khỏi căn cứ.
“Xem ra, quả nhiên bọn chúng lợi dụng trận đàn kia để cho bọn chúng thoát khỏi vòng vây.” Đới Hồng Phi thở dài một hơi, “Nhìn trận đàn kia, một lần phát động rất khó, nhất định phải có vật hi sinh, lưng với tứ chi của cô gái kia đều có hình xăm ngôi sao năm cánh, cộng thêm ngôi sao năm cánh lớn trên trận đàn kia. . .”
“Hơn nữa cự ly là 1000 mét, đương nhiên chúng ta còn chưa thể xác định được có phải đó đã là cực hạn hay không.” Sở Tiểu Thất quan tâm chính là điều này, chỉ cần biết điều kiện kỹ năng đó phát động, tiếp theo nó tuyệt đối sẽ không để cho Ngô Khánh Vân chạy thoát.
Lúc này, gian phòng nào đó ở bộ hậu cần của căn cứ, cửa sổ đột nhiên bị gõ nhẹ mấy cái, người trong phòng không có động tĩnh gì, hồi lâu sau mới đi ra từ trong góc âm u, lặng lẽ mở cửa sổ ra, cô ta sờ sờ bệ cửa sổ, lấy ngón tay nhẹ nhàng khêu, một tấm giấy nhỏ được cuộn lại bị nhét vào lỗ nhỏ, lặng yên rơi vào lòng bàn tay cô ta.
Cô ta trấn định ngẩng đầu, nhìn nhìn xung quanh, ánh trăng sáng sủa chiếu gương mặt của cô ta rất rõ ràng, chính là nhân viên tin tức đối ngoại của căn cứ Giang Khinh Ngữ, cô ta thấy bốn bề vắng lặng, lúc này mới đóng cửa sổ lại, lần nữa ẩn vào bóng tối.
Dùng đèn pin nhỏ tư tàng xem xem nội dung trên tờ giấy, Giang Khinh Ngữ cười lạnh vò tờ giấy thành mảnh vụn, thả vào trong nước trà bên cạnh, nhìn những mảnh vụn đó dung hợp với nước trà.
Tiêu Tử Lăng, đây là bước đầu tiên tao trả thù, Tiêu Tình Vân đã chết, kế tiếp nên đến phiên mày. Trên mặt Giang Khinh Ngữ phiếm ra một nụ cười thâm độc, dường như cô đã thấy Tiêu Tử Lăng quỳ xuống cầu xin ở trước mặt cô. . .
Không sai, độc thủ phía sau màn tiết lộ lai lịch với địa điểm ẩn tàng của Tiêu Tình Vân cho Ngô Khánh Vân, chính là Giang Khinh Ngữ cô.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook