Mạt Thế Trọng Sinh Chi Vật Hy Sinh Phản Kích
Chương 211: Chạy trốn? Lưu lại đường lui

Cố nén sự đau đớn trên người, Tiêu Tình Vân với nửa khuôn mặt đã sưng không còn ra hình dáng dùng sức mở mắt, ánh nhìn đầu tiên liền thấy được Sở Tiểu Thất trước mặt, cái đuôi nhỏ vẫn luôn đi theo phía sau cháu trai nhà mình này, lúc này vẫn là bộ biểu tình băng lãnh đó, hai mắt không có bất kỳ cảm tình nào vốn hẳn không nhìn ra được tâm tình gì, nhưng không biết vì sao, cô lại cảm nhận được sự phẫn nộ với bi thương trong đó.

Tiếp theo cô lại thấy được người lãnh đạo trực tiếp của cô, Chân phó tổ trưởng tổ hậu cần, người em trai tốt chốn chốn chiếu cố cô dẫn dắt cô, lúc này đang bi thống đầy mặt thậm chí có chút điên cuồng liều mạng phát tiết dị năng của cậu ta, mong đợi có thể cứu được cô. Trong lòng cô nổi lên một loại tiếc nuối nhàn nhạt, nhớ lại những lúc mình chuyện trò vui vẻ với cậu ta, ỷ vào bản thân lớn tuổi hơn, thường thường đùa giỡn một phen, còn từng mỉm cười nói sẽ tìm kiếm cho cậu ta một cô gái tốt. . . Đáng tiếc lần này cô phải thất hứa rồi. Cô lại thấy được một số khuôn mặt quen thuộc cùng không quen thuộc, lúc này đều mang theo biểu tình không đành lòng cùng phẫn nộ.

Theo thời gian trôi qua, sắc mặt Tiêu Tình Vân càng ngày càng tái nhợt, cô cảm thấy toàn thân mình phát lạnh, cô nói nhỏ: “Có phải tôi sắp chết rồi không?”

“Tiêu tỷ, sẽ không, em sẽ cứu sống chị.” Chân Nhất Long liều mạng chuyển vận dị năng của mình, hy vọng vãn hồi được vị Tiêu tỷ vẫn luôn ôn nhu quan tâm anh này đây.

“Em trai Nhất Long, gạt người là không đúng.” Khóe miệng Tiêu Tình Vân lộ ra nụ cười, khuôn mặt sưng húp lộ ra nụ cười như vậy tuyệt không dễ nhìn, thậm chí có chút dữ tợn, thế nhưng Chân Nhất Long lại có thể cảm nhận được một loại ấm áp khắc sâu trong đó, là thứ anh từng âm thầm lưu luyến, cũng là nguyên nhân chân chính anh không gọi Tiêu Tình Vân là tiểu cô mà chuyển gọi là Tiêu tỷ.

Chân Nhất Long dùng sức cắn môi dưới của mình, cố nhịn xuống lệ nóng trong mắt, không nói một tiếng chuyển vận dị năng, cho dù kiệt sức cũng không nguyện từ bỏ, anh mong đợi kỳ tích sẽ giáng lâm.

“Tiểu Lăng nó chưa bao giờ lạm dụng chức quyền, chị vào tổ hậu cần là dùng cống hiến của nó đổi lấy, Trần phó đội đã từng nói, lần ở bến tàu có thể đổi được một đặc quyền, Tiểu Lăng liền đưa đặc quyền đó cho chị.” Tiêu Tình Vân không cách nào khống chế miệng phun máu tươi, nhưng vẫn không quên rửa sạch oan khuất cho cháu trai nhà mình, “Tuy rằng chị không biết Tiểu Lăng ở bến tàu đã làm gì, vì sao có đặc quyền đó.”

Chân Nhất Long nói: “Em biết, lần đó Tiểu Lăng vì cứu đội trưởng trở về, thiếu chút nữa đã mất đi tánh mạng. . . Tiêu tỷ chị vào tổ hậu cần, là Tiểu Lăng dùng mạng đổi lấy. Căn bản không có cái gọi là lạm dụng chức quyền.”

Đối thoại của Tiêu Tình Vân với Chân Nhất Long rốt cục đã để cho mọi người biết vì sao Tiêu Tình Vân có thể đi vào tổ hậu cần, hóa ra đó là do Tiêu Tử Lăng dùng tánh mạng đổi lấy, sắc mặt những người nghe lời tin vào Ngô Khánh Vân tham dự phản loạn trở nên tái nhợt, bọn họ hiểu rõ bản thân đã làm ra một chuyện ngu xuẩn.

Lời giải thích của Chân Nhất Long khiến cho nước mắt của Tiêu Tình Vân nhất thời rơi xuống, cô vẫn luôn hỏi Tiêu Tử Lăng đặc quyền đó có được thế nào, đều bị Tiêu Tử Lăng khinh miêu đạm tả lảng đi, cô biết khẳng định Tiêu Tử Lăng đã trả giá đắt, nhưng trăm triệu không ngờ đó là do cháu nó dùng mạng đổi được.

“Còn có lần này. Tiểu Lăng không xuất hiện là bởi vì đoạn thời gian trước, cậu ấy đã bị đội trưởng phái ra ngoài chấp hành nhiệm vụ, căn bản không ở căn cứ.” Chân Nhất Long không muốn để cho Tiêu Tình Vân hiểu lầm Tiêu Tử Lăng, giải thích.

“Chị biết. . . Tiểu Lăng có mặt sẽ không không đi ra.” Tiêu Tình Vân tuyệt không kinh ngạc, ngay từ đầu khi Ngô Khánh Vân kêu gào kêu Tiêu Tử Lăng đi ra lại không thấy bóng người, Tiêu Tình Vân đã cảm giác được sợ rằng cháu trai nhà mình không ở đây, “Về sau, không còn có ai có thể uy hiếp được Tiểu Lăng nữa. . .”

Tiêu Tình Vân cảm thấy thần trí của bản thân bắt đầu mơ hồ. Mà cô dường như lại về lại thuở xưa, khi trưởng thành trong sự sủng ái vô tận của cha mẹ, khi cô vô ưu vô lự căn bản không có tư tưởng chuẩn bị đã mất đi cha mẹ. Cô ngoại trừ thương tâm cái gì cũng không biết, chỉ có thể dựa vào anh hai chị hai vô tri vô giác sống qua ngày, cho đến khi tốt nghiệp đại học ra ngoài làm việc. Khi anh hai chị hai qua đời bất ngờ, cô cũng đồng dạng luống cuống tay chân, ngoại trừ khóc cái gì cũng không làm được, để cho cháu trai mới đầy hai mươi không chỉ phải xử lý hậu sự của anh hai chị hai, còn phải phân tâm chiếu cố cô an ủi cô. Chờ cô tỉnh ngộ cô phải kiên cường hơn, vì vậy tìm một người bạn trai, toàn tâm toàn ý đối đãi anh ta, càng vì anh ta mà thất tín với cháu trai nhà mình, lưu lại ở đó chiếu cố cha mẹ anh ta. Sự thực chứng minh, ánh mắt của cô thực thối nát vô cùng, vừa đến ngày diệt vong nam nhân đó đã thành cặn bã trong cặn bã, bản thân nhận hết giày vò ủy khuất không nói, còn làm hại cháu trai nhà cô ngàn dặm bôn ba qua tìm cô, trả đủ giá đắt. Lại bởi vì muốn cho cô sống tốt, cháu trai nhà mình đã lấy cống hiến đổi lấy việc để cho cô gia nhập tổ hậu cần, thế nhưng không ngờ điều đó lại thành chứng cứ để những người kia công kích cháu trai nhà mình.

Cả đời này, cô sống rất thất bại, cái gì cũng không giúp được cháu trai nhà mình, sau cùng lại còn phải trở thành chứng cứ phạm tội cháu trai nhà mình lạm dụng chức quyền, khiến cho cháu trai nhà mình bị ngàn người chỉ trỏ. . . Không biết đã từng nghe ở đâu, nói con người ta chỉ có lúc chết mới có thể hồi tưởng lại một đời, xem ra mình thực sự đã sắp chết.

Bất quá như vậy cũng tốt, cô cũng sẽ không còn liên lụy đến cháu trai nhà cô nữa. Về sau Tiểu Lăng sẽ là một người không có bất kỳ nhược điểm nào. Không có mình liên lụy, Tiểu Lăng sẽ sống tùy ý hơn phóng khoáng hơn. . . Dục vọng sinh tồn của Tiêu Tình Vân biến mất, ánh mắt bắt đầu tan rã.

Khóe miệng Tiêu Tình Vân lộ ra nụ cười thư thái, cô dường như đã thấy được ba mẹ, anh hai chị hai mang theo nụ cười tới đón cô.

Chân Nhất Long thấy thế, sắc mặt đại biến, liều mạng đưa vào dị năng, trong miệng hô lớn: “Tiêu tỷ, chị phải kiên trì, chị phải tin tưởng em, em sẽ cứu sống chị, nhất định sẽ.”

“Tiêu tỷ. . .” Một khắc hấp hối sau cùng tựa hồ cô nghe thấy tiếng bi thiết của em trai Nhất Long. Thực đáng tiếc a. . . Đáng tiếc cái gì? Tiêu Tình Vân đã không thể nào biết được nữa.

Tiêu Tử Lăng xa ở căn cứ Kinh Vân lúc này tim đột ngột căng thẳng, Thanh Tâm Thuật vốn bình ổn đột nhiên chấn động, điều này cũng đánh thức Sở Chích Thiên, anh lo lắng hỏi: “Tiểu Lăng, thế nào vậy?”

Tiêu Tử Lăng lắc đầu nói: “Không biết, thế nhưng không biết vì sao, tim của em rất khó chịu rất muốn rơi nước mắt.”

“Có phải giúp anh tiến cấp cấp sáu quá mệt mỏi hay không?” Sở Chích Thiên quan tâm nói.

“Không biết, dường như Thanh Tâm Thuật muốn nói cho em biết điều gì đó. . . Có lẽ là em quá nhạy cảm.” Tiêu Tử Lăng cau mày, cố nén nước mắt tràn lan nơi viền mắt nói.

Lúc này Tiêu Tử Lăng còn chưa biết Thanh Tâm Thuật có năng lực cảm ứng sự an nguy của người thân, chẳng qua Thanh Tâm Thuật mà Tiêu Tử Lăng tu luyện quá yếu, Thanh Tâm Thuật chỉ có thể làm được chút đó, nếu như tu luyện đến đại thành, thậm chí có thể biết trước được sự giáng lâm của những vận rủi đó.

Trong căn cứ Lăng Thiên, Ngô Khánh Vân thấy màn Tiêu Tình Vân chết đi biết cơ hội lật bàn của mình đã triệt để không còn, hắn không ngờ Tiêu Tình Vân thế mà có sự quyết tuyệt tự tuyệt, đây cũng là nguyên nhân hắn trở tay không kịp.

Ngô Khánh Vân biết hiện tại tình cảnh của hắn rất nguy hiểm, nhìn sát khí không chút nào che giấu cùng với ánh mắt lãnh liệt điên cuồng của Sở Tiểu Thất thì đã biết nó tuyệt đối sẽ không tha cho hắn, tuy rằng hắn không sợ hãi, nhưng cũng cố kỵ bị Sở Tiểu Thất cuốn lấy trong vòng vây dày nặng này, sau cùng tiêu hao sạch dị năng mà bó tay chịu trói, vì vậy, hắn quyết định thật nhanh vứt qua một ánh mắt cho người tử trung phía sau.

Chỉ thấy người tử trung nhanh chóng lấy ra còi hiệu, lần nữa thổi lên, khi tiếng còi thê lương lần nữa vang vọng bầu trời đêm tĩnh mịch này, mọi người sửng sốt, bọn họ nhanh chóng tản ra quan sát bốn phía, nếu như xuất hiện thêm người nào nữa, tuyệt đối không cho phép để cho bọn chúng tiếp xúc với Ngô Khánh Vân, sự kiện con tin một lần là đủ rồi, nếu có thêm lần thứ hai nữa, bọn họ có thể tự sát tập thể tạ tội rồi.

Thế nhưng, chuyện khiến cho bọn họ không tưởng được xảy ra, chỗ mà Ngô Khánh Vân với người tử trung của hắn đứng đột nhiên nổi lên một luồng sáng trắng chói mắt, Sở Tiểu Thất phản ứng nhanh nhất, nó phản ứng đầu tiên là Ngô Khánh Vân muốn chạy trốn, vì vậy thuấn di một cái qua, không cần suy nghĩ trực tiếp mở ra Thế Giới Đóng Băng cấp bốn, nó muốn kéo Ngô Khánh Vân lại. . .

Thế nhưng, Thế Giới Đóng Băng của nó vừa mới bao trùm đến ánh sáng trắng kia, một luồng lực lượng cường đại bắn ngược Thế Giới Đóng Băng của nó lại, luồng lực lượng đó quá lớn, khiến cho nó không cách nào khống chế được Thế Giới Đóng Băng của mình, Sở Tiểu Thất gặp phải phản phệ trực tiếp phun ra một ngụm máu tươi.

Chợt nghe thấy Ngô Khánh Vân ở trong ánh sáng trắng ngoan lệ nói: “Sở Tiểu Thất, sỉ nhục hôm nay ngày khác nhất định trả, mày chờ đấy.”

“Ngô Khánh Vân, mày có gan đừng chạy. . .” Sở Tiểu Thất phẫn nộ gào thét chưa xong, ánh sáng trắng đã biến mất không còn, mà Ngô Khánh Vân với người tử trung vốn đứng ở nơi đó cũng đã không còn thấy bóng dáng.

“Đào đất ba thước cho tôi, không thể để cho Ngô Khánh Vân trốn ra khỏi căn cứ!” Sở Tiểu Thất quay mạnh đầu, hai mắt đỏ đậm, hung ác mệnh lệnh mọi người ở hiện trường, không bằm thây vạn đoạn Ngô Khánh Vân, không giải được mối hận trong lòng Sở Tiểu Thất nó.

“Vâng!” Mọi người bắt đầu hành động, mỗi một cửa ra của căn cứ đều bị canh nghiêm thủ chặt.

Trong một góc chết nào đó cách căn cứ Lăng Thiên không xa, có một hình ngôi sao năm cánh giản dị, xung quanh thiêu đốt vài ngọn lửa, lúc sáng lúc tối trong bóng đêm, một người toàn thân choàng trường bào màu đen đang ngồi ở chỗ đó, mà một cô gái bị trói ở trung tâm ngôi sao năm cánh, miệng bị chặn lại, lúc này đang phẫn nộ đầy mặt nhìn chằm chằm người áo bào đen đó. Cô gái này mọi người rất quen thuộc, chính là cháu gái Hồng Hiểu Lâm của sư phụ Tiêu Tử Lăng.

“Tôi cũng không muốn làm như vậy, nếu như cô muốn sống sót, chỉ có thể mong đợi lần phản loạn này của Ngô ca mọi thứ đều thuận lợi.” Người áo bào đen nhìn nhìn phương hướng căn cứ Lăng Thiên, nơi đó thường thường truyền đến tiếng bạo động, đã biết cuộc phản loạn của Ngô Khánh Vân đang trong tiến hành.

“Đừng có tiếng còi lần thứ hai nữa, bằng không tôi cũng không thể cứu được cô.” Người áo bào đen thở dài như có như không, dường như thực sự không đành lòng.

Lời còn chưa dứt, lỗ tai hắn đột nhiên rung lên, bốn thanh dao nhọn trong nháy mắt bắn ra, trực tiếp cắm vào tứ chi của cô gái đó, máu tươi chảy ra, rất nhanh đã nhuộm đỏ đường nét của ngôi sao năm cánh. Mà lúc này người áo bào đen bắt đầu nhắm mắt niệm chú ngữ. . .

Cô gái trong ngôi sao năm cánh bắt đầu thống khổ giãy dụa, sau đó nhanh chóng khô quắt đi, sau cùng thế mà biến thành một thi thể khô. Cũng chính lúc này, ngôi sao năm cánh đột nhiên tỏa ra ánh sáng trắng chói mắt, nhất thời chiếu sáng toàn bộ xung quanh, ánh sáng trắng đó duy trì liên tục mười giây, mới chậm rãi giảm độ sáng, sau khi ánh sáng trắng biến mất, liền thấy trên ngôi sao năm cánh xuất hiện Ngô Khánh Vân với người tử trung kia.

“Ngô ca!” Người áo bào đen cung kính kêu lên.

Ngô Khánh Vân che lại vết thương dưới sườn, oán hận nói: “Sở Tiểu Thất, tao sẽ không bỏ qua nó, đều là nó làm hỏng việc lớn của tao.”

Người áo bào đen thở dài thấp một hơi: “Xem ra chúng ta đã tính sai, không suy xét đến thái tử gia.”

“Đôi cha con Sở Chích Thiên với Sở Tiểu Thất đó, đều rất âm hiểm, không ngờ tin tức lần này chúng ta lấy được vậy mà là do Sở Tiểu Thất cố ý thả ra, may mà tôi đã lưu lại một tay.” Ngô Khánh Vân nhàn nhạt nhìn lướt qua thi thể khô quắt kia, đứa con gái này tự động đưa lên cửa, sau khi lên giường với hắn, hắn đã đặt kỹ năng hi sinh trong hệ thống trò chơi lên trên người ả ta. . .

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương