Mạt Thế Ôm Lấy Đùi Vàng
-
Chương 33: Cuộc Đoàn Tụ Dị Thường Vui Vẻ.
- Phát sinh chuyện gì?
Cơ Thí Thiên thu thập rất nhiều tinh hạch hệ băng cấp cao, chờ đưa cho Lâu Hiểu La, nghĩ bộ dáng chân chó kia của cô, tâm tình của hắn thập phần sung sướng, nhưng xuống lầu lại nghe được thanh âm uể oải ỉu xìu của Địch Thu, mặt Cơ Thí Thiên trầm xuống.
- Thiếu gia, tôi không tìm được Hiểu La, người nói có phải cô ấy hiểu lầm cái gì rồi trực tiếp rời căn cứ hay không?
- Sẽ không, lấy cá tính Hiểu La, tới căn cứ rồi, nhất định sẽ tìm một chỗ dàn xếp xuống.
Bạch Ngọc Li chưa nói xong đã bị tiếng la của Địch Thu đánh gãy.
- Không xong, Hiểu La nhất định là bị soi ngậm đi rồi, cô ấy tách ra khỏi chúng ta lâu như vậy, khẳng định quen biết rất nhiều người, lấy điều kiện của Hiểu La, khẳng định sẽ thu hút rất nhiều lang sói, cô ấy lại hiểu lầm chúng ta không cần cô ấy, khẳng định sẽ chạy đi tìm hắn. Xong rồi xong rồi, chờ chúng ta tìm được cô ấy, có phải có em rể rồi hay không, hay là ngay cả sói con cũng đều sinh rồi đi?
Tuy rằng Địch Thu thấy Lâu Hiểu La lại bỏ thêm lự kính, nhưng không thể không nói sau khi Lâu Hiểu La vẫn trọng sinh, làm người ta nhớ thương, tính cách thứ hai kia có chút thực khôi hài.
- Làm sao vậy, ở bên ngoài cũng có thể nghe được thanh âm của cậu.
Đám người Võ An trở về liền thấy Cơ Thí Thiên trầm mặt.
- Chú Võ, Hiểu La đã đến căn cứ, nhưng bị người đáng ghét đuổi đi, hiện tại chúng ta không tìm thấy cô ấy.
- Thật sự, Hiểu La không có việc gì, thật sự là quá tốt, yên tâm đi, lấy cá tính không chịu ngồi yên kia của Hiểu La, chúng ta ở sảnh nhiệm vụ chờ mấy ngày phỏng chừng có thể thấy con bé.
Tuy Võ An bất mãn với hành động của đường kiều kiều, nhưng cô ta là em họ của thiếu gia, ngày thường mọi người vẫn nên tránh.
- Không phải cái kia, nếu tôi đột nhiên có nhiều thêm một người em rể không biết từ nơi nào nhảy ra tới thì làm sao bây giờ?
Địch Thu thập phần bất mãn, ồn ào, hiện tại hắn hoàn toàn lâm vào hình ảnh Lâu Hiểu La đã bị người ta ngậm tha đi.
- Cho dù Hiểu La có bạn trai, dựa theo thứ tự cũng là anh rể cậu.
Võ An cười vỗ vỗ bả vai Địch Thu, Địch Thu bi thương ghé vào trên người Hứa Tấn, giả bộ nhu nhược tìm an ủi.
- Được rồi, chạy nhanh tìm người đi, đi tới những tiểu đội khác hỏi một chút có có cô gái nào là dị năng giả hệ băng cấp cao gia nhập không, đường kiều kiều, đừng để tôi biết cô lại khoa tay múa chân ở tiểu đội.
Cơ Thí Thiên xoay người rời đi, không để ý đến đường kiều kiều sợ hãi. Cái gì mà em rể, anh rể làm hắn nghe thực tức giận, tiểu ngũ của bọn họ sao lại có thể dễ dàng cho người khác, hắn không nghĩ tới ai có thể xứng làm em rể của hắn.
Lâu Hiểu La ở trong phòng tu luyện nghỉ ngơi mấy ngày, tinh thần no đủ đi lên phố dạo một hồi, lại ở nhà thêm mấy ngày, lại đi ra ngoài đi bộ, mười ngày này cư nhiên lại không gặp được người của tiểu đội Thí Thiên, làm cô không thể không cảm khái một phen, vai chính cùng vai phụ ngẫu nhiên gặp được là thập phần không dễ dàng a.
- Hiểu La, cô có ở nhà không?
Ngoài cửa, Lý cương gọi.
- Làm sao vậy? Chuyện gì gấp như vậy?
- Mấy ngày nay tiểu đội Thí Thiên đang hỏi thăm có tiểu đội nào có dị năng giả hệ băng cấp cao tiến vào hay không, có phải là tìm cô hay không a?
Lâu Hiểu La sửng sốt, không thể tưởng được đại thần vẫn nhớ mong tới cô a.
- Hẳn là vậy đi, đúng rồi, gần đây có nhiệm vụ hay không ?
Lâu Hiểu La cũng không sốt ruột, lúc trước bị người đuổi đi, tuy rằng không quá tức giận, nhưng hiện tại biết vẫn có người tìm kiếm cô, cái này làm cho Lâu Hiểu La kiêu ngạo, không khoe khoang, cứ như vậy mà trở về thì sao được, rất mất mặt.
- Có, nếu cô không vội, vậy đi cùng chúng tôi làm nhiệm vụ.
Lý cương cũng không phải người nói ngoài, liền nói chi tiết nhiệm vụ cùng Lâu Hiểu La. Ngày đi thực hiện nhiệm vụ, Lâu Hiểu La ở cửa căn cứ chờ Lý cương bọn họ, tuy rằng cô quyết định trốn mấy ngày, nhưng cũng là một phần bảo đảm, nghĩ đến nếu bọn họ thật sự muốn tìm mình, như vậy nhiệm vụ lần này chính là cơ hội bọn họ gặp mặt. Lâu Hiểu La nghĩ, khả năng lớn nhất chính là Hứa Tấn ra nhiệm vụ, nghĩ đến đoạn cửu biệt gặp lại kiều, cô vẫn biết diễn. Nhưng mọi chuyện thường không theo ý người, tiết mục cửu biệt gặp lại này, làm Lâu Hiểu La mỗi khi nhớ lại liền chảy nước mắt chua xót.
- Tới, giới thiệu cho mọi người một chút, đây là người tôi mới quen, tên Hiểu La, dị năng hệ băng, những người này là đội viên tiểu đội tinh võ.
Lý cương giới thiệu hai bên, bởi vì tiểu đội Thí Thiên hỏi thăm tin tức tương đối điệu thấp, cho nên cái tên Lâu Hiểu La mới xuất hiện ở căn cứ, cùng dị năng giả hệ băng cũng không tiểu đội này sinh ra ý tưởng gì, hơn nữa tinh võ là đội ngũ nhỏ, cho nên không làm người ta chú ý.
- Nhiệm vụ lần này là đến là ra bên ngoài căn cứ, cách 10 km dọn tang thi, bởi vì số lượng tang thi nơi đó đông, trong tin tức cũng không nói rõ ràng, cho nên khen thưởng nhiệm vụ rất cao, mỗi người trong tiểu đội tham gia nhiệm vụ có thể được một trăm điểm tích phân, tinh hạch lấy được thì ấn theo cấp bậc nộp lên trên một nửa.
Mọi người nghe khen thưởng nhiệm vụ xong, đều đánh giá về mức độ nguy hiểm.
Lâu Hiểu La cũng không rõ ràng tích phân là gì, Lý cương nhìn vẻ mặt mê mang của Lâu Hiểu La, cười nói:
- Căn cứ chế ra tích phân, có thể dựa vào tích phân để đổi đồ vật, hơn nữa có rất nhiều đồ vật chỉ có thể lấy tích phân đổi, đương nhiên nếu cô không có tích phân, có thể dùng tinh hạch đổi thành tích phân trước sau đó cầm thích phân đi đổi, nhưng tỉ lệ trao đổi sẽ thiệt, rốt cuộc cầm một đống tinh hạch mua đồ rất tốn công.
Lâu Hiểu La cười cười, ở nơi không ai nhìn thấy, thần sắc của cô có chút bất ngờ. Không thể nghĩ tới căn cứ đã phát triển như vậy, kiếp trước một vài căn cứ ăn bữa hôm lo bữa mai, tích phân này ở căn cứ khác căn bản là thứ không thể dùng, cũng sẽ không có người để ý, không thể nghĩ tới căn cứ thành phố C phát triển ổn định như vậy, mọi người có tin tưởng như vậy, thừa nhận tích phân.
Trong lúc Lâu Hiểu La phân tâm, đại bộ phận bắt đầu xuất phát, Lâu Hiểu La ở giữa cảm giác có người đang nhìn cô, tuy rằng không chứa ác ý, nhưng vẫn làm lông tơ Lâu Hiểu La dựng thẳng, tìm nửa ngày cũng không phát hiện người khả nghi, trong lòng cô mới tự an ủi chính mình, phỏng chừng là thấy cô lớn lên xinh đẹp, có người nhất kiến chung tình muốn nghĩ cách đến gần mà thôi, không thể không nói từ lúc trọng sinh, Lâu Hiểu La càng có thêm tự tin về bản thân.
Cơ Thí Thiên nhìn Lâu Hiểu La tinh thần toả sáng ở nơi xa, lại cùng một ít người không thể hiểu được mà tổ đội, hơn nữa còn cười ngây ngốc, những vui vẻ bởi vì gặp mặt, trong nháy mắt đã không còn, nhìn nhìn Lâu Hiểu La từ sau khi rời khỏi hắn, nuôi bản thân thành trắng trẻo mập mạp, trong lòng hắn càng bất mãn. Cơ Thí Thiên nhìn Lâu Hiểu La, suy nghĩ cẩn thận, cô hẳn là chơi tiểu tính tình, cố ý trốn tránh bọn họ, Cơ Thí Thiên khẽ cười, nếu Lâu Hiểu La nhìn thấy Cơ Thí Thiên tươi cười, phỏng chừng cô sẽ lập tức có thể cuốn gói chạy trốn khỏi căn cứ.
Chờ tới rồi mục đích, Lâu Hiểu La duỗi thân thể, chuẩn bị chờ phát huy quyền cước, làm người trong căn cứ thành phố C bái phục trước năng lực cao siêu của mình.
- Tiểu Lâu La, cô quá không tồi a.
Nghe thanh âm từ tính mất hồn này, Lâu Hiểu La cứng đờ, xoay người qua, nhìn Cơ Thí Thiên nhe mấy cái răng trắng xóa, Lâu Hiểu La cảm giác nụ cười này còn kinh khủng hơn tang th, trong nháy mắt tâm tư của cô xoay mấy vòng, đại não xoay chuyển nhanh, chỉ số thông minh lập tức online.
Mọi người liền thấy cả người Lâu Hiểu La một bước nhằm về phía Cơ Thí Thiên, hai tay hai chân lấy ôm chặt lấy Cơ Thí Thiên, bộ dáng giống như ôm cây, khóe miệng Cơ Thí Thiên hơi hơi run rẩy, loại tiết mục mỹ nhân thương nhớ này hắn đã trải qua quá vô số lần, không có lần nào lại không mỹ cảm như vậy, hắn không phải cây a.
- Thiếu gia a, tôi tìm các người thật vất vả a, ô ô, tôi một đường đều đuổi kịp Đường Tăng đi Tây Thiên lấy kinh, không ngừng 81 cửa ải, mấu chốt còn không có con khỉ bảo hộ tôi, cũng không có cứu binh. Anh cũng không biết, tôi ăn cũng không đủ no, mặc cũng không đủ ấm, ngủ cũng không an ổn, còn lo lắng các người, rất nhiều lần mạng nhỏ của tôi sắp không còn, tôi thật đáng thương a.
Lâu Hiểu La đem mặt chôn ở trước ngực Cơ Thí Thiên, kêu gào như nuốt núi sông, nhật nguyệt không ánh sáng.
Người chung quanh nhìn người phụ nữ treo ở trên người Cơ Thí Thiên, đều yên lặng giơ ngón tay cái lên, cô gái này lá gan thật lớn, mọi người đều sợ Cơ Thí Thiên một hồi sẽ lôi cô gái nhỏ kiều nộn này ra ngoài đánh chết. Người trong Tiểu đội Thí Thiên cằm sắp rớt trên mặt đất, đội trưởng của bọn họ là người không thích người khác chạm vào hắn, người này cư nhiên còn ôm lấy cả người đội trưởng. Lâm Nghiệp ở bên cạnh nhìn, xoa xoa thái dương, thấy thần sắc của thiếu gia thì càng thêm sung sướng, đến, lửa ấp ủ hồi lâu là không phát được.
- Đúng không, tôi thấy cô không tồi a, đến căn cứ lâu như vậy cũng không về đội?
Cơ Thí Thiên muốn đẩy ra viên kẹp cao su trên người ra, nhưng không được, bất đắc dĩ đối phương ôm thật chặt.
- Nào có, rõ ràng tôi vừa đến căn cứ liền trở lại tiểu đội, không nghĩ tới người trong đội không chào đón tôi, ô ô, nghĩ vậy trái tim tôi đau a, cải thìa a, diệp diệp hoàng a, không ai muốn a.
Dứt lời, Lâu Hiểu La tiếp tục gào khan, ngữ khí vừa chuyển làm người nghe người khiếp. Cơ Thí Thiên bị cô gào đến mức đầu đều đau, vốn dĩ muốn đánh cô một trận, bất quá nhìn dáng vẻ cô đáng thương như vậy, trước ghi sổ đi.
- Nhanh xuống dưới, giống bộ dáng gì, đừng quên còn có nhiệm vụ.
Lâu Hiểu La nghe trong giọng nói không có hỏa khí, lúc này mới chậm rì rì buông Cơ Thí Thiên ra, trong lòng âm thầm thở hắt ra, cảnh báo được giải trừ, không uổng phí cô mất mặt diễn như vậy một hồi, Lâm Nghiệp nhìn Lâu Hiểu La làm bộ dáng sét đánh không mưa, tiến lên sờ sờ đầu cô.
- Hiểu La béo.
Lâu Hiểu La tức khắc nước mắt lưng tròng nhìn Lâm Nghiệp.
- Chú Lâm,cháu nói cháu bị bệnh phù thì chú tin không.
“Phốc.”
Người tiểu đội Thí Thiên đều cười, không thể tưởng được cô gái này là kẻ dở hơi như vậy, Lâm Nghiệp giới thiệu người trong tiểu đội Thí Thiên đứng chúng quanh cho Lâu Hiểu La, người cười vừa rồi tên Trịnh sảng, dị năng giả hệ thổ, đoàn người tổng cộng mười người, năm dị năng giả, ba biến dị giả, còn có hai người thường.
- Chào mọi người, tôi tên Lâu Hiểu La, mọi người có thể gọi tôi là Hiểu La.
Lâu Hiểu La ngoan ngoãn chào hỏi, nhìn thập phần mềm mại, cũng có đội viên thích, hình tượng của cô cũng là phải vãn hồi, cô là muốn trở thành dị năng giả cấp cao, đi đường mang theo gió.
- Đúng rồi, thiếu gia, người này là Lý cương, lúc đến căn cứ thì làm bạn, ân, lần này đáp ứng tổ đội cùng bọn họ.
Nói đến phía sau, thanh âm càng ngày càng nhỏ.
- Ha hả, nghĩ đến Hiểu La đến căn cứ, trời xa đất lạ, Lý tiên sinh nhất định tốn tâm tư chiếu cố,ân tình này tiểu đội Thí Thiên chúng tôi nhận, nếu không ngại lần này chúng ta cùng nhau làm nhiệm vụ đi.
Lâm Nghiệp tiến lên hàn huyên lên cùng Lý cương.
- Nên làm, nên làm, chúng tôi cũng không giúp Lâu tiểu thư cái gì, có thể cùng tiểu đội Thí Thiên hợp tác là vinh hạnh của chúng tôi.
Lý cương trong lòng vui vẻ ngất trời, ở trong ánh mắt hâm mộ ghen tị hận của mấy tiểu đội khác, chọn phương hướng bắt đầu chấp hành nhiệm vụ.
Tiểu kịch trường
Lâu Hiểu La: Ca một tiếng vang rung trời, tới tiểu la tới trấn tràng, thế nào đại thần, có phải thực kinh hỉ thực ngoài ý muốn hay không, có phải rất muốn ta hay không a, ha ha, ta biết, ngươi không cần phải nói, ta hiểu, ngươi khó có thể biểu đạt tình yêu, ha ha ha.
Cơ Thí Thiên: Vì sao lại khó có thể biểu đạt, ta chuẩn bị rất nhiều loại phương thức biểu đạt, xem ngươi thích cái loại nào, nếu không đều chọn cái thứ nhất thử xem đi. Dứt lời, lôi kéo cô đi.
Lâu Hiểu La: Từ từ, xã hội hài hòa, cấm....... Hỗn đản......
Địch Thu: Vì sao ta luôn có một loại cảm giác không làm sẽ không phải chết.
Cơ Thí Thiên thu thập rất nhiều tinh hạch hệ băng cấp cao, chờ đưa cho Lâu Hiểu La, nghĩ bộ dáng chân chó kia của cô, tâm tình của hắn thập phần sung sướng, nhưng xuống lầu lại nghe được thanh âm uể oải ỉu xìu của Địch Thu, mặt Cơ Thí Thiên trầm xuống.
- Thiếu gia, tôi không tìm được Hiểu La, người nói có phải cô ấy hiểu lầm cái gì rồi trực tiếp rời căn cứ hay không?
- Sẽ không, lấy cá tính Hiểu La, tới căn cứ rồi, nhất định sẽ tìm một chỗ dàn xếp xuống.
Bạch Ngọc Li chưa nói xong đã bị tiếng la của Địch Thu đánh gãy.
- Không xong, Hiểu La nhất định là bị soi ngậm đi rồi, cô ấy tách ra khỏi chúng ta lâu như vậy, khẳng định quen biết rất nhiều người, lấy điều kiện của Hiểu La, khẳng định sẽ thu hút rất nhiều lang sói, cô ấy lại hiểu lầm chúng ta không cần cô ấy, khẳng định sẽ chạy đi tìm hắn. Xong rồi xong rồi, chờ chúng ta tìm được cô ấy, có phải có em rể rồi hay không, hay là ngay cả sói con cũng đều sinh rồi đi?
Tuy rằng Địch Thu thấy Lâu Hiểu La lại bỏ thêm lự kính, nhưng không thể không nói sau khi Lâu Hiểu La vẫn trọng sinh, làm người ta nhớ thương, tính cách thứ hai kia có chút thực khôi hài.
- Làm sao vậy, ở bên ngoài cũng có thể nghe được thanh âm của cậu.
Đám người Võ An trở về liền thấy Cơ Thí Thiên trầm mặt.
- Chú Võ, Hiểu La đã đến căn cứ, nhưng bị người đáng ghét đuổi đi, hiện tại chúng ta không tìm thấy cô ấy.
- Thật sự, Hiểu La không có việc gì, thật sự là quá tốt, yên tâm đi, lấy cá tính không chịu ngồi yên kia của Hiểu La, chúng ta ở sảnh nhiệm vụ chờ mấy ngày phỏng chừng có thể thấy con bé.
Tuy Võ An bất mãn với hành động của đường kiều kiều, nhưng cô ta là em họ của thiếu gia, ngày thường mọi người vẫn nên tránh.
- Không phải cái kia, nếu tôi đột nhiên có nhiều thêm một người em rể không biết từ nơi nào nhảy ra tới thì làm sao bây giờ?
Địch Thu thập phần bất mãn, ồn ào, hiện tại hắn hoàn toàn lâm vào hình ảnh Lâu Hiểu La đã bị người ta ngậm tha đi.
- Cho dù Hiểu La có bạn trai, dựa theo thứ tự cũng là anh rể cậu.
Võ An cười vỗ vỗ bả vai Địch Thu, Địch Thu bi thương ghé vào trên người Hứa Tấn, giả bộ nhu nhược tìm an ủi.
- Được rồi, chạy nhanh tìm người đi, đi tới những tiểu đội khác hỏi một chút có có cô gái nào là dị năng giả hệ băng cấp cao gia nhập không, đường kiều kiều, đừng để tôi biết cô lại khoa tay múa chân ở tiểu đội.
Cơ Thí Thiên xoay người rời đi, không để ý đến đường kiều kiều sợ hãi. Cái gì mà em rể, anh rể làm hắn nghe thực tức giận, tiểu ngũ của bọn họ sao lại có thể dễ dàng cho người khác, hắn không nghĩ tới ai có thể xứng làm em rể của hắn.
Lâu Hiểu La ở trong phòng tu luyện nghỉ ngơi mấy ngày, tinh thần no đủ đi lên phố dạo một hồi, lại ở nhà thêm mấy ngày, lại đi ra ngoài đi bộ, mười ngày này cư nhiên lại không gặp được người của tiểu đội Thí Thiên, làm cô không thể không cảm khái một phen, vai chính cùng vai phụ ngẫu nhiên gặp được là thập phần không dễ dàng a.
- Hiểu La, cô có ở nhà không?
Ngoài cửa, Lý cương gọi.
- Làm sao vậy? Chuyện gì gấp như vậy?
- Mấy ngày nay tiểu đội Thí Thiên đang hỏi thăm có tiểu đội nào có dị năng giả hệ băng cấp cao tiến vào hay không, có phải là tìm cô hay không a?
Lâu Hiểu La sửng sốt, không thể tưởng được đại thần vẫn nhớ mong tới cô a.
- Hẳn là vậy đi, đúng rồi, gần đây có nhiệm vụ hay không ?
Lâu Hiểu La cũng không sốt ruột, lúc trước bị người đuổi đi, tuy rằng không quá tức giận, nhưng hiện tại biết vẫn có người tìm kiếm cô, cái này làm cho Lâu Hiểu La kiêu ngạo, không khoe khoang, cứ như vậy mà trở về thì sao được, rất mất mặt.
- Có, nếu cô không vội, vậy đi cùng chúng tôi làm nhiệm vụ.
Lý cương cũng không phải người nói ngoài, liền nói chi tiết nhiệm vụ cùng Lâu Hiểu La. Ngày đi thực hiện nhiệm vụ, Lâu Hiểu La ở cửa căn cứ chờ Lý cương bọn họ, tuy rằng cô quyết định trốn mấy ngày, nhưng cũng là một phần bảo đảm, nghĩ đến nếu bọn họ thật sự muốn tìm mình, như vậy nhiệm vụ lần này chính là cơ hội bọn họ gặp mặt. Lâu Hiểu La nghĩ, khả năng lớn nhất chính là Hứa Tấn ra nhiệm vụ, nghĩ đến đoạn cửu biệt gặp lại kiều, cô vẫn biết diễn. Nhưng mọi chuyện thường không theo ý người, tiết mục cửu biệt gặp lại này, làm Lâu Hiểu La mỗi khi nhớ lại liền chảy nước mắt chua xót.
- Tới, giới thiệu cho mọi người một chút, đây là người tôi mới quen, tên Hiểu La, dị năng hệ băng, những người này là đội viên tiểu đội tinh võ.
Lý cương giới thiệu hai bên, bởi vì tiểu đội Thí Thiên hỏi thăm tin tức tương đối điệu thấp, cho nên cái tên Lâu Hiểu La mới xuất hiện ở căn cứ, cùng dị năng giả hệ băng cũng không tiểu đội này sinh ra ý tưởng gì, hơn nữa tinh võ là đội ngũ nhỏ, cho nên không làm người ta chú ý.
- Nhiệm vụ lần này là đến là ra bên ngoài căn cứ, cách 10 km dọn tang thi, bởi vì số lượng tang thi nơi đó đông, trong tin tức cũng không nói rõ ràng, cho nên khen thưởng nhiệm vụ rất cao, mỗi người trong tiểu đội tham gia nhiệm vụ có thể được một trăm điểm tích phân, tinh hạch lấy được thì ấn theo cấp bậc nộp lên trên một nửa.
Mọi người nghe khen thưởng nhiệm vụ xong, đều đánh giá về mức độ nguy hiểm.
Lâu Hiểu La cũng không rõ ràng tích phân là gì, Lý cương nhìn vẻ mặt mê mang của Lâu Hiểu La, cười nói:
- Căn cứ chế ra tích phân, có thể dựa vào tích phân để đổi đồ vật, hơn nữa có rất nhiều đồ vật chỉ có thể lấy tích phân đổi, đương nhiên nếu cô không có tích phân, có thể dùng tinh hạch đổi thành tích phân trước sau đó cầm thích phân đi đổi, nhưng tỉ lệ trao đổi sẽ thiệt, rốt cuộc cầm một đống tinh hạch mua đồ rất tốn công.
Lâu Hiểu La cười cười, ở nơi không ai nhìn thấy, thần sắc của cô có chút bất ngờ. Không thể nghĩ tới căn cứ đã phát triển như vậy, kiếp trước một vài căn cứ ăn bữa hôm lo bữa mai, tích phân này ở căn cứ khác căn bản là thứ không thể dùng, cũng sẽ không có người để ý, không thể nghĩ tới căn cứ thành phố C phát triển ổn định như vậy, mọi người có tin tưởng như vậy, thừa nhận tích phân.
Trong lúc Lâu Hiểu La phân tâm, đại bộ phận bắt đầu xuất phát, Lâu Hiểu La ở giữa cảm giác có người đang nhìn cô, tuy rằng không chứa ác ý, nhưng vẫn làm lông tơ Lâu Hiểu La dựng thẳng, tìm nửa ngày cũng không phát hiện người khả nghi, trong lòng cô mới tự an ủi chính mình, phỏng chừng là thấy cô lớn lên xinh đẹp, có người nhất kiến chung tình muốn nghĩ cách đến gần mà thôi, không thể không nói từ lúc trọng sinh, Lâu Hiểu La càng có thêm tự tin về bản thân.
Cơ Thí Thiên nhìn Lâu Hiểu La tinh thần toả sáng ở nơi xa, lại cùng một ít người không thể hiểu được mà tổ đội, hơn nữa còn cười ngây ngốc, những vui vẻ bởi vì gặp mặt, trong nháy mắt đã không còn, nhìn nhìn Lâu Hiểu La từ sau khi rời khỏi hắn, nuôi bản thân thành trắng trẻo mập mạp, trong lòng hắn càng bất mãn. Cơ Thí Thiên nhìn Lâu Hiểu La, suy nghĩ cẩn thận, cô hẳn là chơi tiểu tính tình, cố ý trốn tránh bọn họ, Cơ Thí Thiên khẽ cười, nếu Lâu Hiểu La nhìn thấy Cơ Thí Thiên tươi cười, phỏng chừng cô sẽ lập tức có thể cuốn gói chạy trốn khỏi căn cứ.
Chờ tới rồi mục đích, Lâu Hiểu La duỗi thân thể, chuẩn bị chờ phát huy quyền cước, làm người trong căn cứ thành phố C bái phục trước năng lực cao siêu của mình.
- Tiểu Lâu La, cô quá không tồi a.
Nghe thanh âm từ tính mất hồn này, Lâu Hiểu La cứng đờ, xoay người qua, nhìn Cơ Thí Thiên nhe mấy cái răng trắng xóa, Lâu Hiểu La cảm giác nụ cười này còn kinh khủng hơn tang th, trong nháy mắt tâm tư của cô xoay mấy vòng, đại não xoay chuyển nhanh, chỉ số thông minh lập tức online.
Mọi người liền thấy cả người Lâu Hiểu La một bước nhằm về phía Cơ Thí Thiên, hai tay hai chân lấy ôm chặt lấy Cơ Thí Thiên, bộ dáng giống như ôm cây, khóe miệng Cơ Thí Thiên hơi hơi run rẩy, loại tiết mục mỹ nhân thương nhớ này hắn đã trải qua quá vô số lần, không có lần nào lại không mỹ cảm như vậy, hắn không phải cây a.
- Thiếu gia a, tôi tìm các người thật vất vả a, ô ô, tôi một đường đều đuổi kịp Đường Tăng đi Tây Thiên lấy kinh, không ngừng 81 cửa ải, mấu chốt còn không có con khỉ bảo hộ tôi, cũng không có cứu binh. Anh cũng không biết, tôi ăn cũng không đủ no, mặc cũng không đủ ấm, ngủ cũng không an ổn, còn lo lắng các người, rất nhiều lần mạng nhỏ của tôi sắp không còn, tôi thật đáng thương a.
Lâu Hiểu La đem mặt chôn ở trước ngực Cơ Thí Thiên, kêu gào như nuốt núi sông, nhật nguyệt không ánh sáng.
Người chung quanh nhìn người phụ nữ treo ở trên người Cơ Thí Thiên, đều yên lặng giơ ngón tay cái lên, cô gái này lá gan thật lớn, mọi người đều sợ Cơ Thí Thiên một hồi sẽ lôi cô gái nhỏ kiều nộn này ra ngoài đánh chết. Người trong Tiểu đội Thí Thiên cằm sắp rớt trên mặt đất, đội trưởng của bọn họ là người không thích người khác chạm vào hắn, người này cư nhiên còn ôm lấy cả người đội trưởng. Lâm Nghiệp ở bên cạnh nhìn, xoa xoa thái dương, thấy thần sắc của thiếu gia thì càng thêm sung sướng, đến, lửa ấp ủ hồi lâu là không phát được.
- Đúng không, tôi thấy cô không tồi a, đến căn cứ lâu như vậy cũng không về đội?
Cơ Thí Thiên muốn đẩy ra viên kẹp cao su trên người ra, nhưng không được, bất đắc dĩ đối phương ôm thật chặt.
- Nào có, rõ ràng tôi vừa đến căn cứ liền trở lại tiểu đội, không nghĩ tới người trong đội không chào đón tôi, ô ô, nghĩ vậy trái tim tôi đau a, cải thìa a, diệp diệp hoàng a, không ai muốn a.
Dứt lời, Lâu Hiểu La tiếp tục gào khan, ngữ khí vừa chuyển làm người nghe người khiếp. Cơ Thí Thiên bị cô gào đến mức đầu đều đau, vốn dĩ muốn đánh cô một trận, bất quá nhìn dáng vẻ cô đáng thương như vậy, trước ghi sổ đi.
- Nhanh xuống dưới, giống bộ dáng gì, đừng quên còn có nhiệm vụ.
Lâu Hiểu La nghe trong giọng nói không có hỏa khí, lúc này mới chậm rì rì buông Cơ Thí Thiên ra, trong lòng âm thầm thở hắt ra, cảnh báo được giải trừ, không uổng phí cô mất mặt diễn như vậy một hồi, Lâm Nghiệp nhìn Lâu Hiểu La làm bộ dáng sét đánh không mưa, tiến lên sờ sờ đầu cô.
- Hiểu La béo.
Lâu Hiểu La tức khắc nước mắt lưng tròng nhìn Lâm Nghiệp.
- Chú Lâm,cháu nói cháu bị bệnh phù thì chú tin không.
“Phốc.”
Người tiểu đội Thí Thiên đều cười, không thể tưởng được cô gái này là kẻ dở hơi như vậy, Lâm Nghiệp giới thiệu người trong tiểu đội Thí Thiên đứng chúng quanh cho Lâu Hiểu La, người cười vừa rồi tên Trịnh sảng, dị năng giả hệ thổ, đoàn người tổng cộng mười người, năm dị năng giả, ba biến dị giả, còn có hai người thường.
- Chào mọi người, tôi tên Lâu Hiểu La, mọi người có thể gọi tôi là Hiểu La.
Lâu Hiểu La ngoan ngoãn chào hỏi, nhìn thập phần mềm mại, cũng có đội viên thích, hình tượng của cô cũng là phải vãn hồi, cô là muốn trở thành dị năng giả cấp cao, đi đường mang theo gió.
- Đúng rồi, thiếu gia, người này là Lý cương, lúc đến căn cứ thì làm bạn, ân, lần này đáp ứng tổ đội cùng bọn họ.
Nói đến phía sau, thanh âm càng ngày càng nhỏ.
- Ha hả, nghĩ đến Hiểu La đến căn cứ, trời xa đất lạ, Lý tiên sinh nhất định tốn tâm tư chiếu cố,ân tình này tiểu đội Thí Thiên chúng tôi nhận, nếu không ngại lần này chúng ta cùng nhau làm nhiệm vụ đi.
Lâm Nghiệp tiến lên hàn huyên lên cùng Lý cương.
- Nên làm, nên làm, chúng tôi cũng không giúp Lâu tiểu thư cái gì, có thể cùng tiểu đội Thí Thiên hợp tác là vinh hạnh của chúng tôi.
Lý cương trong lòng vui vẻ ngất trời, ở trong ánh mắt hâm mộ ghen tị hận của mấy tiểu đội khác, chọn phương hướng bắt đầu chấp hành nhiệm vụ.
Tiểu kịch trường
Lâu Hiểu La: Ca một tiếng vang rung trời, tới tiểu la tới trấn tràng, thế nào đại thần, có phải thực kinh hỉ thực ngoài ý muốn hay không, có phải rất muốn ta hay không a, ha ha, ta biết, ngươi không cần phải nói, ta hiểu, ngươi khó có thể biểu đạt tình yêu, ha ha ha.
Cơ Thí Thiên: Vì sao lại khó có thể biểu đạt, ta chuẩn bị rất nhiều loại phương thức biểu đạt, xem ngươi thích cái loại nào, nếu không đều chọn cái thứ nhất thử xem đi. Dứt lời, lôi kéo cô đi.
Lâu Hiểu La: Từ từ, xã hội hài hòa, cấm....... Hỗn đản......
Địch Thu: Vì sao ta luôn có một loại cảm giác không làm sẽ không phải chết.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook