[Mạt Thế] Hệ Thống Sống Còn
Chương 36: Phản bội (2)

Liên tục như vậy, trải qua mấy ngày vất vả ở bên ngoài đánh gϊếŧ, Yên Vũ cuối cùng cũng gom đủ số lượng tinh hạch mà hệ thống nói. Trong quá trình này, mọi người đồng hành vào sinh ra tử nhiều lần, người xung quanh cũng dần dần mở lòng với cô hơn, thậm chí ẩn ẩn biết lí do cô điên cuồng như vậy là vì muốn cứu người thân. Có thành viên trong nhóm cảm động chìa ra mấy viên tinh hạch, cười nói:

"Cái này cho cô, dù không nhiều lắm nhưng cũng đủ dùng chứ hả."

"Cảm ơn ý tốt của cậu, không cần đâu." Yên Vũ đã lấy đủ số lượng mình cần, thêm nhiều hay ít cũng vậy mà thôi.

Cô gái nóng bỏng trong nhóm cũng đứng lên, đẩy cặp ngực cao cao về phía Yên Vũ, còn cố tình ưỡn ngực lên rồi mới trở tay quăng ra một túi đồ.

"Đừng nghĩ bọn tôi không biết cô đang điên cuồng thu thập tinh hạch! Chê ít? Bố thí thêm cho cô!"


Người nọ cứ thế quăng ra một túi tinh hạch thật to, Yên Vũ còn chưa kịp chuẩn bị, xung quanh lại có mấy túi đồ bay về phía cô. Cô đành luống cuống bắt lấy, vẻ mặt hiếm khi mà ngơ ngác một lần.

Cả nhóm những người này, có người là vừa quen biết hoặc từng được Yên Vũ trị thương qua, có người vô tình được cô chiếu cố trong quá trình đánh gϊếŧ tang thi. Mỗi người đều cho cô một ít tinh hạch, gom góp lại thật sự là một số không nhỏ. Cô cảm động nhìn bọn họ, khẽ gật đầu nói cảm ơn.

Sau khi nghỉ ngơi một chút, cô lập tức mang theo tâm trạng hưng phấn trở lại căn cứ phía Đông. Chỉ cần thăng cấp dị năng xong thì cô có thể xử lý hoàn toàn thi độc bên trong cơ thể của Chu Đồng rồi!

Yên Vũ vội vã chạy về nhà, việc đầu tiên cô muốn làm chính là tìm một chỗ yên tĩnh để mau chóng tu luyện. Chẳng qua vừa đặt chân vào phòng, cô lập tức khựng lại. Trong góc phòng, Lưu Liên co ro ngồi ở đó, cả người đột nhiên run bần bật nhìn về phía cô:


"Yên Vũ... Cô... về rồi!"

Yên Vũ theo phản xạ lập tức đưa mắt nhìn phía cửa phòng Chu Đồng, thấy bên trong trống trơn, cả người giống như rơi vào hầm băng.

"Chu Đồng đâu?" Giọng cô trầm xuống, không mang theo chút cảm xúc nào.

Nhìn khuôn mặt Yên Vũ trong thoáng chốc trở nên nghiêm trọng, Lưu Liên đột nhiên có cảm giác sợ hãi khác thường, vội đem đồ vật trong túi móc ra. Đó là một tờ giấy trắng, mặt trên chỉ viết vài chữ đơn giản.

Yên Vũ liếc mắt nhìn qua, lập tức nhớ rõ trong đầu, sau đó mới nhàn nhạt nói:

"Tôi sẽ không tính toán với cô. Từ nay về sau, tốt nhất đừng gặp lại."

Lời này có ý gì, Lưu Liên là người trong cuộc nên rất rõ ràng. Cơ thể đang run nhè nhẹ của cô lập tức dừng lại khi nghe Yên Vũ nói, nội tâm có cảm giác áy náy không rõ, nhưng rốt cuộc con người đều là loài động vật ích kỉ, một chút áy náy ấy chẳng là gì đối với lợi ích của bản thân.


Ngày hôm nay thời tiết không quá tốt, bầu trời ảm đạm giống như tâm trạng hiện tại của Yên Vũ. Cô hít khẽ một hơi, cũng chưa kịp nghỉ ngơi mà lập tức rời đi. Cuộc sống của cô... quả thật không có lúc nào thoải mái, hết chuyện này đến chuyện khác liên tục kéo đến, ngay cả chút thời gian rỗi cũng không có.

Căn cứ phía Đông an ninh nghiêm mật như thế, nếu không có tay trong, không có người phản bội thì ai dám đột nhập mang Chu Đồng đi? Lại không bị người khác phát hiện! Và người mà cô tin tưởng, người mà gần gũi với Chu Đồng nhất lại chính là Lưu Liên. Yên Vũ thầm trách bản thân ngu ngốc, ngửa mặt nhìn đăm đăm vào bầu trời.

Hệ thống phát hiện tâm trạng của Yên Vũ ngày càng phập phồng bất ổn, vội nhảy ra kêu: [Ký chủ! Cô phải bình tĩnh đã! Không được gấp!]
Dứt khoát không quan tâm đến hệ thống, Yên Vũ mang theo thân thể đã đến giới hạn của mình rời đi, hướng về địa chỉ ghi trên tờ giấy. Nếu lần này thật sự không cứu được Chu Đồng nữa, cô nghĩ mình không cần tiếp tục sống làm gì. Năm lần bảy lượt muốn giành giật sự sống cho người thân của mình nhưng lại thất bại, cô cảm thấy bản thân quá vô dụng.

Không có bất kì cản trở gì, mấy ngày sau, Yên Vũ rốt cuộc đã đến gần căn cứ phía Tây. Lúc này, cô tìm một chỗ để nghỉ ngơi lại sức, sẵn tiện chuẩn bị thêm một số thứ cần thiết. Hệ thống mặc dù nói là bản thân không còn thứ đồ gì tốt, nhưng nếu cô đưa nhiều tinh hạch cho nó một chút, lập tức sẽ có "hàng" ngay. Vừa đem đám tinh hạch được tặng ra quy đổi với hệ thống, vừa ngẫm bản thân thật may mắn vì trước đó không từ chối ý tốt của mọi người.
Đây đã là lần thứ mấy Tiết Mộng Kỳ cố tình gây thù chuốc oán với cô rồi nhỉ? Vốn dĩ cô muốn sau khi chữa khỏi cho Chu Đồng thì không tiếp tục tham gia vào cuộc chiến của bọn họ nữa, nhưng nhìn xem cô ta đã làm chuyện tốt gì? Không tiếc theo đuôi cô, mua chuộc Lưu Liên, bắt Chu Đồng! Chuyện này cô tuyệt đối không bỏ qua, cho dù lực lượng của cô hiện tại nhỏ yếu, cho dù biết đây là một cái bẫy, cô cũng phải đi vào!

Xốc lên tinh thần, Yên Vũ đem toàn bộ tinh hạch còn thừa cất kĩ trong hệ thống, sau đó lấy đà, dùng tốc độ cực nhanh lao về phía trước. Sau khi đáp xuống tầng thượng của một căn nhà hai tầng, cô đưa mắt quan sát cảnh vật xung quanh. Là một khu vực hoang vắng không có gì đặc biệt, nhà cao tầng cũng rất nhiều, nhưng tuyệt nhiên không thấy bóng dáng của một con tang thi nào. Từ lúc lại gần nơi này Yên Vũ cũng đã chú ý cảnh giác lên, nếu không phải nhìn thấy từng dấu chấm đỏ lớn nhỏ xuất hiện trên bản đồ của hệ thống, cô thật tin rằng xung quanh đây rất an toàn.
Yên Vũ vừa xuất hiện không lâu, lập tức nghe được tiếng cười duyên dáng của Tiết Mộng Kỳ, giống như cô ta đã trực chờ ở đây từ sớm.

"Em gái ngoan, chị còn tưởng em sẽ không tới cơ đấy!"

Vừa dứt lời, một bóng người nhẹ nhàng nhảy lên nóc nhà đối diện, từ phía đó nhìn về phía Yên Vũ. Tiết Mộng Kỳ cũng không phải là kẻ yếu, đồng dạng được bàn tay vàng hỗ trợ, cho nên dị năng tiến triển cực nhanh, tốc độ không kém so với Yên Vũ.

"Cô muốn trả thù tôi, tôi cũng đã tới rồi. Chu Đồng ở đâu?" Yên Vũ cau mày.

"Chờ không kịp muốn gặp người? Được rồi, mang nó ra đây."

Tiết Mộng Kỳ cười khẽ, kế tiếp, một đám dị năng giả kéo theo thân thể xụi lơ của Chu Đồng đáp xuống bên cạnh cô ta. Mỗi người đều phát ra dao động năng lượng không yếu, tất nhiên, đây là so với mặt bằng chung mà thôi, còn chưa đến mức đe dọa được Yên Vũ.
Lúc này Chu Đồng đã mất đi ý thức, bị người dùng dây xích trói chặt. Hai tay vốn đã thi hóa của thằng bé cũng trở lại bình thường, nhưng tình trạng này càng khiến Yên Vũ cảm thấy không ổn. Lần gần nhất gặp mặt, thằng bé vốn đã bị biến đổi hơn hai phần ba! Cô quan sát kĩ hơn một chút, lập tức phát hiện mặc dù không bị thi hóa, nhưng sắc mặt Chu Đồng hiện tại rất tệ, hoàn toàn là một màu trắng xanh yếu ớt.

Chỉ thấy khuôn mặt xinh đẹp của Yên Vũ như kết thành băng, tràn đầy sát khí:

"Các người rốt cuộc đã làm gì?"

"Không làm gì, ban cho nó cơ hội phát triển tốt hơn mà thôi." Tiết Mộng Kỳ dùng chân nâng cằm Chu Đồng lên, cười nói: "Đứa nhỏ này vô cùng cứng đầu, không chịu nghe lời, tra tấn tinh thần nó hết sức thú vị. Vừa bảo sẽ dùng nó để dụ cô vào bẫy, nó lập tức giãy dụa lên, hai người đúng là chị em tình thâm ha."
Yên Vũ nghe xong, thật sự bị chọc giận, hôm nay cho dù bỏ mạng ở đây, cô cũng phải bắt bọn họ trả giá đắt! Tiết Mộng Kỳ là nữ chính của quyển tiểu thuyết nữ cường này, bây giờ có chút không giống nguyên tác. Rốt cuộc vì sao giữa đường lại biến đổi, trở nên lệch lạc như vậy chứ?

Hệ thống quan sát tình cảnh trước mắt, đọc hiểu được nội tâm của Yên Vũ, nó đột nhiên cảm thấy ký chủ không quá thông minh. Từ khi cô xuyên vào quyển tiểu thuyết này, nhân vật chính đã không còn là Tiết Mộng Kỳ nữa rồi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương