Diệp Tịch Nhan thở dài: “Thêm bát hoành thánh đi.

”Thôi vậy, cho anh chút mặt mũi, đỡ phải nghe tiếng tự tôn của con cún to vỡ nát.

Hoành thánh đều là vỏ không có thịt mấy, ăn vào nhạt như nước ốc, cô không ăn nhiều, chỉ uống hai ngụm canh.

Hứa Vong Xuyên thì ăn hai miếng ăn sạch mì sợi.

Diệp Tịch Nhan đẩy bát qua: “Đừng lãng phí.

”Anh liếc cô một cái.

Cúi đầu.

Ngoan ngoãn ăn hết hoành thánh.

Còn bưng một đĩa bánh quế trở về, thật cẩn thận đặt trước mặt cô.

Rất giống như sói xám ra ngoài đi săn thêm cơm cho bà xã.


Bánh ngọt này có giá 24 tệ.

Diệp Tịch Nhan không thiếu tiền, nhưng nhìn Hứa Vong Xuyên bưng đồ ăn tới, không hiểu sao lại nhớ tới một số chuyện cũ.

Cô mang thai, thèm ăn đến lợi hại, đặc biệt muốn ăn bánh quy, chính là bánh Oreo lúc trước cô ghét bỏ.

Vất vả lắm mới dùng vật tư tích góp được đổi lấy một túi.

Còn bị Lưu Bưu cướp ăn.

Trải qua nhiều chuyện như vậy, cô cũng không khóc, chỉ trong nháy mắt chuyện đó thật sự khiến cô hỏng mất không nói nên lời.

Vật tư ít, người nào cũng không sống tốt, nhưng một người đàn ông sao có thể không biết xấu hổ cướp đồ ăn của thai phụ.

Tuy cô là đồ đê tiện người nào cũng có thể làm chồng, nhưng cũng theo Lưu Bưu lâu như thế!Cô ngồi dưới đất khóc rất thảm.

Tất cả mọi người đang nhìn chê cười.

Hứa Vong Xuyên tìm vật tư trở về nghe thấy tiếng khóc, sau khi hỏi rõ ngọn nguồn xong, lập tức ôm nửa thùng tới.


Tuy quá hạn sử dụng, rất nhiều cái đều trở nên mốc, nhưng thật ra là bữa ăn no nhất, vui mừng nhất của cô từ lúc mạt thế.

“Cục cưng, sao em lại khóc?”Diệp Tịch Nhan đấm anh một cái: “Sau này chỉ có thể đối xử tốt với mình em, có nghe thấy không?”“Nghe thấy.

”“Hai lỗ tai đều nghe được không?”“Đều nghe thấy.

”Diệp Tịch Nhan cắt bánh quế ra, dùng thìa đút phần bơ cho anh.

Hứa Vong Xuyên lắc đầu: “Em còn chưa ăn.

”“Đúng là khốn nạn!”Cô đang rất tốt, lại dùng hồi ức công kích cô.

Hiện giờ lại nói những lời khiến cô cảm động, đúng là đáng ghét tới cực hạn!Diệp Tịch Nhan không hiểu, sao trước đây mình ngốc như thế, không nhìn dưới túi da và tiền tài, linh hồn của một người.

Cô bĩu môi: “Bơ quá ngọt, miếng này anh ăn trước.

”Nam sinh há miệng ăn luôn, lại lấy phần bánh quy mềm mại, dính mứt trái cây đút cho cô.

Lúc này Diệp Tịch Nhan mới ăn.

Không hiểu sao có phải tác dụng tâm lý hay không, cô cảm thấy ăn rất ngon miệng, ngon hơn mình mua.

Hai người anh đút cho tôi, tôi đút cho anh, khiến người khác nhìn đều muốn nôn.

.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương