Cô mới lười quản ánh mắt của người khác.

Ăn cơm xong, cô kéo Hứa Vong Xuyên đi tới rừng cây nhỏ.

Chọn chỗ không có người, cô nhảy mạnh lên một cái quấn lấy eo anh, nâng gương mặt nam sinh lên hôn mạnh một cái.

Hứa Vong Xuyên kêu lên một tiếng đau đớn, ôm lấy mông cô thuần thục xoa nắn, tùy cô gặm cắn anh thế nào thì gặm, đôi mắt lạnh lùng hung ác như chó hoang đều là dịu dàng.

“Sao không há miệng?”Diệp Tịch Nhan lùi lại, đỏ mắt thở gấp nói.

“Há miệng sẽ không nhịn được.

” Anh cụp mắt nhìn cô, cái mũi cọ tới cọ lui, giọng nói khàn khàn: “Muốn anh sao?”“Ừm.

”“Phía dưới hay là phía trên?”“Đều muốn.


”“Ngứa sao?”“Ngứa muốn chết!”Hứa Vong Xuyên sờ khóe kéo chỗ hông váy, nhẹ nhàng kéo ra, bàn tay to dọc theo khe hở sờ đến mông mềm, xoa bóp hai cái thì tiếp tục tiến xuống dưới.

Anh kéo quần lót, ngón giữa và ngón áp út khép lại theo khe thịt cọ xát trên dưới, có nước, lập tức hôn lấy cái miệng nhỏ của cô, cắm mạnh vào.

Òm ọp một tiếng.

Ngay sau đó là tiếng rên rỉ truyền từ miệng Diệp Tịch Nhan ra.

Cô gái thất thần quấn lấy hông anh, tiểu huyệt kẹp chặt ngón tay, cảm thụ một lát, lập tức vùi vào cổ Hứa Vong Xuyên, nhe răng trợn mắt.

“Đau…”“Sau này đổi thành côn thịt càng đau hơn.

”“Anh không thể dỗ em sao?”Hứa Vong Xuyên cắn cái mũi của cô, rút ngón tay ra một chút: “Cục cưng thối, trợn mắt nói dối, đây không phải là đang dỗ em sao?”Ngón tay thô to, khớp xương còn cứng, rõ ràng là động tác rất nhẹ nhưng vẫn căng bên trong cô ra.

Cảm giác bị làm rất mãnh liệt, ngón trỏ và ngón áp út ra ra vào vào, từ khô khốc đến ướt át, càng lúc càng nhanh, rất nhanh tiếng nước òm ọp biến thành tiếng bạch bạch.


Diệp Tịch Nhan cách áo sơmi cắn lên xương quai xanh của nam sinh.

Cô cau mày, không dám thở mạnh, sợ bị người ta nghe thấy được.

Anh hôn lên tóc mái của cô gái, hơi thở nóng bỏng, môi cũng như bốc cháy, giọng nói nghẹn ngào khô khốc, tràn ngập trầm mặc còn kiêu ngạo tình dục:“Cục cưng, thoải mái không… Anh lại đi vào một chút nhé?”“Một chút.

”Nói là một chút, chưa tới cuối ngón tay, không thể tiến lên mới dừng lại.

Hứa Vong Xuyên liếm vành tai đỏ ửng của cô, thở khí nói: “Thật sâu, đều chưa cắm tới cuối.

Cục cưng ngoan, em nói xem nếu đổi thành côn thịt có thể ăn vào toàn bộ hay không?”Gương mặt Diệp Tịch Nhan nóng lên.

Cô nhả miệng ra, ngẩng đầu trừng anh.

“Anh đúng là tao.

”Hứa Vong Xuyên cắn môi cô, ngón tay cắm bên trong tiểu huyệt tách ra lại khép vào, không ngừng khuếch trương, thăm dò.

.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương